“Anh Tâm Chiêu, mọi người quay về rồi.” “Người quen cũ” của Hàn Nhã Thanh cũng đúng lúc nhìn qua, lúc cô ta nhìn thấy Dương Tâm Chiêu, trên khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên hiện lên một nụ cười dịu dàng, giọng nói thậm chí còn dịu dàng hơn, dường như có thể chảy ra nước.
Cô ta nhanh chóng đi đến, nhìn Hàn Nhã Thanh được Dương Tâm Chiêu ôm vào lòng, khẽ cười nói: “Đây là vợ mới cưới của anh Tâm Chiêu, cô Hàn đúng không?”
Hàn Nhã Thanh khẽ cười nói, đúng rồi, “người quen cũ” này không nhận ra cô.
Nhưng đối với cô ta, Hàn Nhã Thanh không bao giờ quên được.
Bốn năm trước, cô vì che đậy tai mắt của người khác, nên đã đăng ký vào một trường thiết kế, năm đó chuyên ngành thực sự của cô là tâm lý học tội phạm.
Nhưng cô vẫn có hứng thú với thiết kế, hơn nữa cũng có thiên phú, đặc biệt là vê thiết kế trang sức.
Ngành nghề quan trọng nhất của nhà họ Hàn chính là kinh doanh trang sức, năm đó ba cô Hàn Trung Phương chính là một nhà thiết kế trang sức vô cùng xuất sắc.
Mặc dù năm đó Hàn Trung Phương chết trong một vụ tai nạn xe, nhưng lúc đó ông cũng để lại rất nhiều tác phẩm, đây cũng là một trong những lý do quan trọng nhất để gia đình nhà họ Hàn tiếp tục phát triển trong ngành kinh doanh trang sức trong nhiều năm qua.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy có thể là cô được thừa hưởng tài năng thiết kế của Hàn Trung Phương, ban đầu đăng ký thiết kế chỉ là mượn danh nghĩa, nhưng cô cũng rất chăm chỉ học tập, lúc đó hai bảo bối vừa mới được sinh ra, hầu hết thời gian cô đều ở bên cạnh hai đứa nhỏ.
Bởi vì hai bảo bối còn nhỏ, nên hầu hết thời gian đều là ngủ, Hàn Nhã Thanh vẽ được không ít bản thảo thiết kế trang sức. Ban đầu bởi vì cô thích nó, đồng thời cũng vì để giảm bớt sự buồn tẻ của việc nghiên cứu tâm lý học, lúc đó cô cũng chỉ tùy tiện vẽ mà thôi, cũng không nghĩ quá nhiều. Nhưng sau này bị Mộ Dung Tri, lúc đó Mộ Dung Tri vì có một nhiệm vụ ẩn nấp trong trường thiết kế với tư cách là một giáo sư được trường mời về dạy, lúc đó thân phận mà Mộ Dung Tri muốn che giấu chính là một nhà thiết kế xuất sắc. Sau khi Mộ Dung Tri nhìn thấy những bản phác thảo thiết kế mà cô đã vẽ, rất muốn cô tham gia vào cuộc thi lúc đó, nói là muốn kiếm tiên mua sữa bột cho hai bảo bối.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy ý kiến này không tôi, hơn nữa cô cũng hi vọng tác phẩm có thể nhận được sự công nhận của mọi người. Nhưng, lúc đó cô không tiện xuất hiện, bởi vì phải chăm sóc bảo bảo, cũng không có thời gian để tham gia cuộc thi.
Nên, cô đã đưa tất cả những bản phác thảo thiết kế cho Mộ Dung Tri, nhờ Mộ Dung Tri toàn quyền thay mặt cô xử lý chuyện này. Nhưng, ngày hôm sau, những bản thảo thiết kế kia của cô lại bị mất, mà người lấy trộm bản phác thảo thiết kế của
cô chính là “người quen” trước mặt cô - Kiều Thiên Lý . Năm đó Kiều Thiên Lý đang học năm tư, là học sinh của Mộ Dung Tri, lúc đó cũng là bạn gái của Mộ Dung Tri.
Kiều Thiên Lý thật sự rất đẹp, hơn nữa còn là vẻ đẹp rực rỡ, sáng chói, đẹp đến mức chỉ cần một ánh mắt có thể khiến người khác bị thu hút. Lúc đó, Kiều Thiên Lý theo đuổi Mộ Dung Tri, Mộ Dung Tri cũng rất nghiêm túc. Buổi tối mà Mộ Dung Tri đem bản phác thảo thiết kế về, đúng lúc Kiêu Thiên Lý ở lại nhà của Mộ Dung Tri. Ngày hôm sau, sau khi Kiều Thiên Lý rời đi, Mộ Dung Tri phát hiện ra bản phác thảo thiết kế đã bị mất. Lúc đó, Mộ Dung Tri đi hỏi Kiều Thiên Lý, nhưng Kiều Thiên Lý không thừa nhận điều đó, khi đó Mộ Dung Tri vẫn lựa chọn tin tưởng Kiều Thiên Lý. Nhưng đến ngày thứ ba, một trong những tác phẩm trong nhưng bản thảo thiết kế của Hàn Nhã Thanh đã được xuất hiện trên bản tin của trường, và người thiết kế lại là Kiêu Thiên Lý. Đồng thời lúc đó, Kiều Thiên Lý cũng dùng tác phẩm đó để tham gia vào cuộc thi.
Hơn nữa, Kiều Thiên Lý đã sửa lại những bản thảo của Hàn Nhã Thanh, sau khi thay đổi thành sản phẩm bán
thành phẩm, cô ta liền công bố trên facebook của mình.
Như vậy, Kiều Thiên Lý đã biến tất cả những tác phẩm của Hàn Nhã Thanh thành tác phẩm của mình....
Ngày đó, Kiều Thiên Lý trở nên nổi tiếng.
Lúc đó, Mộ Dung Tri đi tìm Kiều Thiên Lý để tranh luận phải trái, nhưng Kiều Thiên Lý lại giả vờ vô tội, luôn miệng nói đó là tác phẩm của mình.
Bởi vì lúc đó Hàn Nhã Thanh mới sinh bảo bảo, thân phận của cô lại đặc biệt, chuyện này không tiện công khai, mà cô và Mộ Dung Tri cũng không có bất kỳ bằng chứng nào, lúc đó cô cũng nhìn ra Mộ Dung Tri vẫn không nỡ làm chuyện quá đáng, quá nhẫn tâm với Kiều Thiên Lý, nên chuyện này cũng từ từ biến mất.
Sau này, Kiều Thiên Lý lại tiếp tục dùng những bản thảo thiết kế của Hàn Nhã Thanh tham gia mấy cuộc thị, lần nào cô ta cũng giành quán quân, từ đó về sau, Kiều Thiên Lý nổi tiếng cả nước.
Bây giờ, Kiều Thiên Lý chính là một nhà thiết kế tài năng, một nữ thiên tài ai ai cũng biết.
Từ đó nhà họ Kiều cũng tham gia vào việc kinh doanh trang sức, ban đầu chính là đối thủ của nhà họ Hàn , mấy năm gần đây Kiều Thiên Lý dùng những bản phác thảo thiết kế của cô để phát triển thành một số kiểu dáng hoàn chỉnh, mỗi kiểu dáng đều được bán rất đắt hàng, từ đó việc kinh doanh trang sức của nhà họ Kiều lên như diều gặp gió, đến mức chèn ép việc kinh doanh của nhà họ Hàn .
Bởi vì Hàn Nhã Thanh vẫn luôn giả vờ ngốc nghếch, giả vờ bị bệnh, từ trước đến giờ cô không bao giờ quan tâm đến chuyện kinh doanh của nhà họ Hàn, đối với chuyện năm đó, lúc ấy cô không truy cứu, sau này càng không quan tâm.
Chỉ là không ngờ, lại gặp Kiều Thiên Lý ở đây.
Kiều Thiên Lý nhìn Hàn Nhã Thanh , ánh mắt rất ôn hòa, nụ cười rất ngọt ngào, có thể nói rằng biểu hiện rất hoàn mỹ.
Hàn Nhã Thanh cười thầm, Kiêu Thiên Lý từ trước đến giờ luôn giỏi giả vờ, nếu không năm đó cũng không thể lừa được Mộ Dung Tri.
“Anh Tầm Chiêu, không ngờ anh lại kết hôn đột ngột như vậy, thậm chí em còn không biết gì, anh Tầm Chiêu sao ngay cả em anh cũng không nói thế, cái này có phải là đang muốn giấu em?” Ánh mắt của Kiều Thiên Lý rời khỏi người Hàn Nhã Thanh, rất tự nhiên chuyển sang phía Dương Tâm Chiêu, nụ cười vẫn dịu dàng, ngọt ngào.
Thái độ của Kiều Thiên Lý không có điểm nào là không thích hợp, lễ phép, đúng mực, khéo léo, đương nhiên vài câu nói này đã cho thấy mối quan hệ của cô ta và Dương Tầm Chiêu rất tốt.
Hàn Nhã Thanh chớp chớp mắt, lên tiếng chào hỏi, tình huống gì đây?
Người phụ nữ này có quan hệ gì với chồng của cô? Thân thiết như vậy sao?
Chồng cô kết hôn, dựa vào cái gì mà phải nói cho người phụ nữ này biết? Người phụ nữ này cũng đánh giá bản thân mình quá cao rôi?
“Đột nhiên quyết định, không nói cho bất kỳ ai.” Nhưng, điều khiến Hàn Nhã Thanh ngạc nhiên là sau đó, Dương Tầm Chiêu lại đưa ra lời giải thích.
Hàn Nhã Thanh chớp chớp mắt, lại chớp mắt, từ trước đến giờ cậu ba Dương tiếc chữ như vàng, vậy mà lại giải thích với cái đồ bạch liên hoa này?
Mối quan hệ của hai người này thật sự không bình thường? Ban đầu Hàn Nhã Thanh nghĩ là Kiêu Thiên Lý không biết xấu hổ đến đây khẳng định sự tồn tại, như vậy có thể nhìn ra được tình chàng ý thiếp, hai bên tình nguyện? Nếu như bình thường, nếu như đổi thành một người phụ nữ khác, Hàn Thanh Nhã chắc chắn, vô cùng sẵn sàng giúp người khác thực hiện mong muốn của mình.
Nhưng, người phụ nữ này thì không được.
“Em không có ý trách anh Tầm Chiêu, anh Tầm Chiêu, chúc mừng hai người.” Kiêu Thiên Lý nghe thấy lời giải thích của Dương Tầm Chiêu, nụ cười trên môi cô ta ngày càng rực rỡ, lời nói này của cô ta thật sự vô cùng đúng mực. Mặc dù, biểu hiện của Kiều Thiên Lý rất tự nhiên, rất đúng mực, nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn có thể nhìn ra ánh mắt của Kiều Thiên Lý nhìn Dương Tâm Chiêu hoàn toàn không che giấu được tình yêu.
Hàn Nhã Thanh nhếch khóe miệng, như vậy xem ra, vở kịch này thật thú vị, trước đây không gặp, chuyện năm đó cô không tính toán, bây giờ gặp rồi, vậy thì...