“Vậy cậu cứ chờ xem.” Ông cụ Hàn lại cười, ông cũng muốn xem kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.
“Ba, ba mau nhìn này.” Đúng lúc này, Hàn Chí Long đang xem điện thoại bất chợt ngạc nhiên kêu lên.
“Có chuyện gì mà phải ngạc nhiên thế?” Tâm trạng Hàn Trung Dung đang không tốt nên trừng mắt nhìn anh ta.
“Ba mau xem tin tức tài chính đi, cổ phiếu Hàn thị lại tăng rồi, còn tăng lên rất cao, rất cao.” Bàn tay đang cầm điện thoại của Hàn Chí Long run rẩy: “Trời ạ, lúc Hàn thị ở thời kỳ đỉnh cao nhất cũng không cao thế này, phải mất bao nhiêu tiền không biết?”
“Cái gì? Sao có thể? Ba xem nào.” Hàn Trung Dung cũng hoàn toàn sửng sốt, nhanh chóng cầm lấy điện thoại Hàn Chí Long, vừa mới liếc mắt đã ngây người.
“Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy chứ? Rốt cuộc Dương Tầm Chiêu có ý gì? Dương Tầm Chiêu đã đập vào bao nhiêu tiền?” Bàn tay cầm điện thoại của Hàn Trung Dung lúc này cũng không kìm được run rẩy.
“Chuyện gì vậy, tôi xem với.” Lưu Vũ cũng nhanh chóng chạy tới, hai mắt lập tức mở to: “Trời ơi, tăng cao vậy rồi, lại vẫn còn tăng nữa!! Định tăng đến bao nhiêu? Có giá bao nhiêu đây?”
Mặc dù ông cụ Hàn cũng nghĩ Dương Tầm Chiêu sẽ ra tay, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy, hơn nữa còn làm lớn như thế, nhất thời cũng hơi ngạc nhiên.
Vừa nãy có một câu Hàn Trung Dung nói rất đúng, ném tiền vào Hàn thị để Hàn thị khôi phục lại khó hơn nhiều so với việc thành lập công ty mới.
Vì nội bộ Hàn thị bây giờ có rất nhiều vấn đề phức tạp.
Nhưng Dương Tầm Chiêu lại vẫn làm vậy, hơn nữa chưa tới nửa ngày đã đạt hiệu quả này, Dương Tầm Chiêu không ngốc mà còn rất thông minh, cho nên anh làm vậy chỉ có một nguyên nhân, đó là vì Thanh Thanh.
“Nếu cổ phiếu của ba vẫn còn thì chúng ta có thể bán được rất nhiều rất nhiều tiền.” Hàn Nghiên Nghiên nhìn số liệu trên điện thoại, vô thức nuốt nước bọt.
“Con ngốc à, nếu không phải Dương thị mua cổ phần trong tay ba thì sao lại đầu tư cho Hàn thị? Nhưng bây giờ chúng ta vẫn còn 35% cổ phần trong tay…” Mắt Hàn Trung Dung sáng lên, quay sang nhìn ông cụ Hàn: “Ba, nếu bây giờ ba bán 35% cổ phần của ba đi thì có thể bán được rất nhiều tiền đấy.”
Hàn Trung Dung chỉ biết trong tay ông cụ Hàn có 35% cổ phần của Hàn thị nhưng không biết số cổ phần Bùi Dật Duy mua lại đều đã chuyển cho ông cụ Hàn, trong đó bao đồm cả 17% cổ phần mua lại từ tay Hàn Trung Dung, còn có một số cổ phần lẻ tẻ khác.
Cổ phần Bùi Dật Duy chuyển cho ông cụ Hàn chiếm 38% cổ phần Hàn thị, cho nên bây giờ trong tay ông cụ Hần đang có 73% cổ phần Hàn thị.
Nghe thấy câu này của Hàn Trung Dung, ba người còn lại đồng thời nhìn về phía ông cụ Hàn, trong mắt ai nấy đều lộ rõ vẻ tham lam.
“Tất cả cổ phần của tôi đều đã chuyển cho Thanh Thanh, bây giờ trong tay tôi không còn nữa.” Sao ông cụ Hàn lại không nhìn ra tâm tư họ, nhìn dáng vẻ của họ, ông cảm thấy cực kỳ mỉa mai.
Ông không chỉ chuyển nhượng 35% cổ phần vốn có cho Hàn Nhã Thanh mà ông đã chuyển cả 38% Bùi Dật Duy chuyển lại cho Hàn Nhã Thanh.
Nếu không vì Thanh Thanh, Bùi Dật Duy sẽ không trả lại cổ phần, nên chúng vốn thuộc về Thanh Thanh.
“Ba, ba thật sự đã chuyển hết cho Thanh Thanh rồi? Sao ba có thể thiên vị như vậy? Đó là 35% cổ phần của công ty đó!” Hàn Trung Dung nghe ông cụ nói xong thì sắc mặt thay đổi rõ ràng.
Tuy rằng trước kia ông cụ đã nói thế nhưng Hàn Trung Dung không ngờ ông sẽ thật sự làm vậy.
“Trước kia tôi đã cho cậu 17% cổ phần nhưng cậu đã bán hết cho Bùi Dật Duy từ lâu.” Ông cụ Hàn nhìn ông ta, lúc này chỉ còn lại sự chế nhạo: “Lần này cậu mua được một số cổ phần lẻ tẻ, cũng khoảng 20%, sau đó lại bán cho Dương thị.”
Sắc mặt Hàn Trung Dung hơi thay đổi, khi ấy ông ta giành vị trí tổng giám đốc với Hàn Nhã Thanh đã mua 20% cổ phần của công ty, nếu cộng thêm 17% cổ phần vốn có trong tay sẽ là 37%, còn nhiều hơn của ông cụ Hàn.
Ông ta tưởng ông cụ không biết chuyện mình bán cổ phần cho Bùi Dật Duy, nên mới dáng tự tin tranh giành chức vị tổng giám đốc Hàn thị.
“Ba, con…” Hàn Trung Dung muốn giải thích.
“Ba, thế Thanh Thanh đâu rồi?” Lưu Vũ nhìn quanh một lượt, thầm nháy mắt với Hàn Trung Dung, khi bà ta nhìn về phía ông cụ lần nữa, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng nịnh nọt rõ ràng: “Ba, mấy ngày nay hình như không thấy Thanh Thanh đâu, Thanh Thanh sẽ không cầm cổ phần Hàn thị rồi chạy mất, bỏ mặc ba đấy chứ?”
“Tìm tôi có việc gì không?” Hàn Nhã Thanh đứng ngoài nghe gần hết, thấy Lưu Vũ nói vậy thì đi vào.
“Thanh Thanh, con về rồi.” Lưu Vũ quay người nhìn Hàn Nhã Thanh, trên mặt càng nhiều ý cười hơn, giọng bà ta lúc này cực kỳ thân mật, cực kỳ từ ái.
Hàn Nhã Thanh nhìn bà ta nhưng không nói gì, cô đến thẳng chỗ ông cụ: “Ông nội, sức khoẻ ông vẫn chưa hoàn toàn hồi phục đâu, ông về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Trong lúc nói Hàn Nhã Thanh đã đỡ ông Hàn muốn về phòng.
“Thanh Thanh đúng là một đứa con hiếu thuận, nhà họ Hàn đúng là không thương con vô ích. Được rồi, con dìu ông nội con về phòng nghỉ ngơi đi, thời gian này con cũng vất vả rồi, hôm nay dì xuống bếp nấu cho con vài món ngon nhé.” Lưu Vũ lúc này hoà nhã lịch sự khiến moi người ngạc nhiên.
“Đúng rồi, con đưa ông nội về phòng rồi xuống đây nhé, mấy ngày trước đi chơi dì có mua quà cho con, con lại xem có thích không.” Lưu Vũ lại nói thêm.
Hàn Nhã Thanh thầm cười mỉa trong lòng, sao cô có thể không biết Lưu Vũ có ý đồ gì.
“Đúng, đúng, Thanh Thanh, dì con cố ý mua quà cho con đấy, con đưa ông nội về phòng xong rồi xuống nhận nhé.” Hàn Trung Dung thấy Lưu Vũ nháy mắt với mình xong thì cũng phụ hoạ theo.
Hàn Nhã Thanh mặc kệ bọn họ, dìu ông Hàn lên lầu.
“Thanh Thanh, bọn họ rõ ràng là đang nhằm vào cổ phiếu, cháu đừng bị họ lừa, dù họ nói gì thì cũng đừng tin.” Sau khi vào phòng, ông Hàn vẫn không yên lòng dặn dò cô.