“Anh ba, sao anh lại vội vàng như vậy, có phải là anh hoài nghi người bên cạnh anh hay không?” Tào Du là cục trưởng cục công an nên có được sự mãn và cảm nhạy mạnh mẽ hơn nhiều so với người bình thường.
Anh ta vừa mới gọi một cuộc điện thoại cho anh ba, anh ba lại nhanh như thế đã lấy ra được chứng cứ, như vậy người mà anh ba nghi ngờ rất có thể chính là người bên cạnh anh.
Dương Tâm Chiêu không trả lời nhưng trong con ngươi lại mang cảm xúc phức tạp.
Lúc Dương Tâm Chiêu rời đi, Hàn Nhã Thanh nhất định cũng đã nghe được động tĩnh.
Hàn Nhã Thanh nhíu mày, trên mặt nhiêu hơn vài phần nghi hoặc, đã muộn như vậy rồi mà anh còn đi ra ngoài làm gì?
Mí mắt Hàn Nhã Thanh giật giật, cô luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ nhưng mà hiện tại đối với cô điều quan trọng nhất chính là chuyện của hai đứa nhỏ.
Xem tình huống này, ngày mai cô không thể đi đưa con đi học được.
Hàn Nhã Thanh gọi điện thoại cho Hứa Dinh Dinh.
“Dinh Dinh, ngày mai cậu đưa hai đứa nhỏ đi học nhé, tớ có thể sẽ không đến được.”
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rôi?” Vừa nghe thấy những lời này Hứa Dinh Dinh liên biết là đã có chuyện xảy ra, bằng không ngày mai là ngày đầu tiên mà hai đứa nhóc đi học, Thanh Thanh không thể không đến được.
“Bại lộ rồi” Hàn Nhã Thanh hơi hơi mím môi, nhớ lại lúc trước cô không để ý đến lời nhắc nhở của Hứa Dinh Dinh, nhưng thật sự không ngờ cô lại bị vạch trân sớm như vậy.
“Vậy tình hình hiện tại sao rôi? Anh ta không làm gì cậu chứ?” Giọng nói kinh ngạc của Hứa Dinh Dinh có chút biến đổi.
“Trước mắt thì tớ vẫn không sao, nhưng mà Dương Tầm Chiêu đi ra ngoài rồi.” Hàn Nhã Thanh nghĩ đến Dương Tâm Chiêu đi ra ngoài muộn như vậy, trong lòng cứ luôn có chút bất an.
“Đi ra ngoài? Muộn như vậy anh ta đi ra ngoài làm cái gì? Không phải là đi điêu tra chuyện này đấy chứ? Lỡ như anh ta tra được hai đứa trẻ thì phải làm sao bây giờ?” Giờ phút này sự lo lắng của Hứa Dinh Dinh so với Hàn Nhã Thanh cũng không hề ít hơn: “Nếu không tớ chạy trước, đưa hai đứa nhỏ về nước M”
“Hai ngày trước tớ mới hỏi qua ý kiến của hai nhóc rồi, chúng không muốn trở vê.” Hàn Nhã Thanh cũng biết để con ở lại nơi này rất có thể sẽ bị Dương Tâm Chiêu phát hiện ra, nhưng hai đứa nhỏ lại không muốn trở về, cô biết hai đứa nhỏ không nỡ rời xa cô, cô làm sao có thể nhẫn tâm để chúng quay trở về được?
“Vậy bây giờ phải làm sao đây?” Hứa Dinh Dinh nghe cô nói như vậy lại càng lo lăng, sốt ruột.
“Tớ cảm thấy, cho dù Dương Tầm Chiêu điều tra ra được hai đứa nhỏ thì cũng sẽ không làm chuyện gì gây tổn hại đến chúng đâu.” Khóe môi Hàn Nhã Thanh hơi hơi mím lại, tuy rằng Dương Tầm Chiêu đúng là rất nguy hiểm, rất đáng sợ, nhưng mà, không biết vì sao, Hàn Nhã Thanh lại có một loại tín nhiệm vô hình đối với anh, tin tưởng anh sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, Dương Tâm Chiêu không phải người đàn ông năm đó, không phải là cha của hai đứa trẻ.
“Bạn yêu ơi, sao tớ lại cảm giác cậu bắt đầu lung lay lập trường rồi nhỉ” Hứa Dinh Dinh nghe thấy những lời này của cô rõ ràng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại nhịn không được trêu ghẹo Hàn Nhã Thanh: “Làm thế nào mà cậu lại tin tưởng anh ta như vậy?”
“Nhưng mà, nếu anh ấy thực sự là người đàn ông năm năm trước, vậy thì tình huống sẽ không còn giống nhau nữa.” Hiện tại, đây chính điểm mà Hàn Nhã Thanh lo lắng nhất.
“Nếu như Dương Tâm Chiêu thật sự là người đàn ông năm đó, thật sự là cha của hai đứa trẻ, thì anh ta sẽ càng không làm hại đến chúng. Dù sao hổ dữ cũng không ăn thịt con, mà cậu là mẹ chúng, nhất định cũng sẽ được thơm lây.” Hứa Dinh Dinh nửa thật nửa đùa.
Đương nhiên, đó là chỉ kết quả mà Hứa Dinh Dinh hy vọng được nhìn thấy.
“Nếu như người đó thật sự là Dương Tâm Chiêu, nếu như anh ta biết được sự thật, anh ta sẽ xé đôi tớ ra mất, còn về phần hai bảo bối nhỏ, anh ta có thể nhận chúng nó nhưng tớ chỉ sợ sau này tớ sẽ khó mà gặp lại được con, bên trong cánh cửa nhà giàu không phải đều có rất nhiều chuyện hay sao?” Hàn Nhã Thanh không thể nào suy nghĩ tích cực giống như Hứa Dinh Dinh được, có rất nhiều chuyện, cô nhất định phải suy nghĩ cho thấu đáo.
Cô không muốn phải rời xa hai bảo bối nhỏ.
Vì thế, cô đương nhiên cũng không hy vọng Dương Tâm Chiêu là người đàn ông năm năm trước.
Hứa Dinh Dinh không nói nữa, trên mặt cũng nhiều thêm vài phần lo lắng, ẩn tình bên trong cánh cửa nhà giàu đúng thật là rất nhiêu, tình huống xuất hiện con rơi như thế này, thường thường đều sẽ chỉ nhận con không nhận mẹ, có chút rất tàn nhẫn, thậm chí bọn họ còn có thể âm thầm xử lý mẹ của những đứa bé kia.
Cho dù hiện tại Dương Tâm Chiêu đã cưới Thanh Thanh rồi, nhưng dù sao cũng không phải bởi vì yêu, ai cũng không biết trước được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
“Thanh Thanh, nếu không cậu dẫn theo hai đứa nhóc cùng nhau quay về nước M đi?” Hứa Dinh Dinh nghĩ đến mấy chuyện này, trong lòng bắt đầu không nhịn được mà sợ hãi.
“Trừ phi cuộc hôn nhân của tớ và Dương Tầm Chiêu chấm dứt.” Hàn Nhã Thanh biết, hiện tại nếu cô muốn rời đi căn bản là chuyện không có khả năng, cô hiểu rất rõ sự nguy hiểm của Dương Tầm Chiêu, nếu như cô đột nhiên mang con rời đi như vậy, sự việc e rằng sẽ càng trở nên rắc rối.
“Vậy ý của cậu chính là muốn đợi thêm một năm nữa? Trong thời gian một năm này ai cũng không thể cam đoan được sẽ xảy ra chuyện gì.” Hứa Dinh Dinh có chút vô lực thở dài một hơi.
“Không, kỳ hạn tối đa là một năm, nhưng nếu như tớ có thể giúp anh ta lấy được cổ phần của Dương thị, cuộc hôn nhân này có thể lập tức chấm dứt.” Trong con ngươi của Hàn Nhã Thanh mơ hồ hiện lên một tia sáng, may mắn thay cô đã thêm điều này vào hợp đồng hôn nhân.
“Cậu phải giúp anh ta lấy được cổ phần của Dương thị? Người cầm quyên hiện tại của nhà họ Dương là Dương lão gia, hiện tại Dương Bạc Vệ mặc kệ sự đời, còn Dương lão gia thì không phải người có thể dễ dàng đối phó đâu, cậu có kế hoạch gì chưa?” Hứa Dinh Dinh lúc trước từng điều tra Dương Bạc Vệ, thuận tiện cũng điều tra được một số sự tình của Dương gia, cho nên cũng coi như nắm rõ.
“Yên tâm, kế hoạch chắc chắn là sẽ có thôi.” Khóe môi Hàn Nhã Thanh hơi nhếch lên một cái, kỳ thật trước khi cô đi đến cục dân chính đã suy nghĩ xong đối sách rồi, chỉ là nếu không phải bởi vì hai đứa nhỏ thì cô cũng không cần gấp gáp như thế này.
Chỉ cần cô giúp Dương Tâm Chiêu lấy được cổ phần của Dương thị, căn cứ theo hợp đồng, Dương Tâm Chiêu tự nhiên sẽ ly hôn với cô, cứ như vậy, rất nhiêu chuyện sẽ được giải quyết .
Nhưng điều mà Hàn Nhã Thanh thật sự không ngờ tới chính là, giờ phút này Dương Tâm Chiêu lại đang ở cục cảnh sát.
Cô muốn nhanh chóng giải quyết vấn đê nhưng cô lại chậm hơn Dương Tầm Chiêu một bước.
“Anh ba, dấu vân tay in trên ly uống nước này sau khi lấy được mẫu ra thì rất dễ so sánh, anh chờ một lát, rất nhanh sẽ có được kết quả thôi.” Cậu năm Tào cầm lấy cái ly uống nước từ trong tay Dương Tâm Chiêu, con ngươi hơi lóe lên, nếu như anh ta không nhớ lầm, cái ly uống nước này chính là ly ở trong nhà anh ba?
Ly uống nước ở trong nhà anh ba ai cũng có thể dùng được sao?
Nhưng như vậy thì người này rốt cuộc có quan hệ như thế nào với anh ba?
Tào Du bởi vì trong lòng tò mò, cho nên động tác cũng nhanh hơn, trực tiếp đem ly uống nước đưa cho nhân viên công tác: “Dùng tốc độ nhanh nhất kiểm tra cho rõ.”
Cậu năm Tào thật sự rất muốn biết người mà anh ba hoài nghi là ai, đương nhiên, cái anh ta càng muốn biết là sự hoài nghi của anh ba là đúng hay là sai.
Dương Tầm Chiêu không rời đi mà cứ như vậy đứng ở một bên cùng đợi kết quả, chỉ là không biết vì sao, giờ phút này trong lòng anh tựa hồ như lại có chút khẩn trương.