CHƯƠNG 615: CẬU BA DƯƠNG BỊ HẠ THUỐC (2)
Cho nên Dương Bạc Vệ có về nhà hay không thì Dương Tầm Trung không hề quan tâm.
Trước kia Dương Tầm Trung muốn cổ phần Dương Thị nên mới tìm cách lấy lòng ông cụ Dương, giả vờ ở trước mặt bọn họ, nhưng hiện tại bọn họ đã muốn giao Dương Thị cho Dương Tầm Chiêu, anh ta không có gì làm, vì thế hiện tại mỗi ngày Dương Tầm Trung lêu lổng ở bên ngoài.
Kim Ngọc Ngân nhìn cuộc gọi kết thúc thì sắc mặt có chút phức tạp.
"Mẹ nghe bác sĩ ở viện điều dưỡng nói gần đây con ngủ không được ngon, mẹ cố ý hỏi một phương thuốc cổ truyền, nghe nói hiệu quả rất tốt." Bà cụ Dương đẩy Dương Bạc Vệ đến trước bàn, rót một chén trà đưa tới trước mặt ông ta: "Hơn nữa phương thuốc cổ truyền này không đắng như các loại thuốc khác, hòa được trong nước, không có vị gì, con uống thử xem."
Dương Bạc Vệ nhìn về phía bà cụ Dương, hơi nhíu mày lại, khi ông ta nhìn thấy sự chờ mong trên mặt bà cụ Dương thì vẫn nhận lấy uống một ngụm.
Nhưng ông ta cũng chỉ uống một ngụm, sau đó đặt xuống.
"Gần đây áp lực của Tầm Chiêu cũng rất lớn, ngủ cũng không ngon, nhưng con cũng biết tính tình của Tầm Chiêu, cho dù nó bị bệnh cũng sẽ không đi khám bác sĩ, càng không chịu uống thuốc, lát nữa Tầm Chiêu về nhà thì con nói nó cũng uống một chút để tối nay nó có thể ngủ ngon một giấc." Bà cụ Dương cũng không khuyên Dương Bạc Vệ, chỉ là chuyển đề tài lên người Dương Tầm Chiêu, khi bà cụ Dương nói lời này thì trên mặt càng thêm lo lắng: "Mẹ thật sự lo lắng Tầm Chiêu sẽ mệt nhọc đến đổ bệnh."
Dương Bạc Vệ mím môi, trong con ngươi có chút áy náy.
"Đứa nhỏ Tầm Chiêu quá hiếu thắng, mọi chuyện phải làm tốt hơn người khác, hiện tại nó đã tiếp quản Dương Thị, áp lực rất lớn, nhưng hiện tại tình hình nhà họ Dương như vậy cũng không ai có thể giúp nó." Bà cụ Dương thở dài một hơi, giọng nói rõ ràng càng thêm nặng nề.
Dương Bạc Vệ nắm thật chặt hai tay lại, trong con ngươi tràn đầy áy náy, theo lý thuyết hiện tại ông ta là người chống đỡ cả nhà họ Dương, nhưng ông ta lại đặt mọi thứ lên người Tầm Chiêu.
"Nhưng con cũng không cần quá lo lắng, từ nhỏ đứa nhỏ này đã thông minh, đặc biệt xuất
sắc, sau khi Dương Thị giao cho nó thì hoạt động rất tốt, nhưng áp lực lớn, gần đây mất ngủ đặc biệt nghiêm trọng, mẹ tìm phương thuốc này cho con, cũng cho nó, con cũng biết bởi vì chuyện năm đó nên nó vẫn luôn trách ba mẹ, ba mẹ nói thì nó không nghe, nó từ chối sự quan tâm của ba mẹ, haiz." Bà cụ Dương nói đến đây thì dùng sức thở dài một hơi: "Ba mẹ xử lý chuyện năm đó đã ảnh hướng không tốt đến Tầm Chiêu, nhưng mọi chuyện đã xảy ra như vậy, ba mẹ cũng không có cách nào khác."
"Chờ nó về nhà, con tâm sự với nó, nó vẫn rất tôn trọng con nên sẽ nghe lời con nói." Bà cụ Dương lại chậm rãi nói thêm một câu.
Dương Bạc Vệ không nói gì, vẫn luôn im lặng, bà cụ Dương lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bà cụ Dương biết chỉ cần ông ta không từ chối thì sẽ có hy vọng.
Bà cụ Dương cũng không nói thêm nữa, bà ta hiểu rõ đứa con trai này, nói nhiều lại không tốt lắm.
"Mẹ đến phòng bếp xem đồ ăn, tối nay có nhiều món con thích." Bà cụ Dương tìm lý do, tạm thời rời đi.
Mấy năm nay, tuy rằng Dương Bạc Vệ đồng ý gặp bà ta, nhưng mỗi lần cũng không nói chuyện với bà ta, bà cụ Dương biết ông ta không thích bị quấy rầy.
"Cậu Dương, hai năm nay, cuối cùng ông đã trở về." Kim Ngọc Ngân thấy bà cụ Dương rời đi thì cẩn thận đi tới, đối với Dương Bạc Vệ, ả rất sợ hãi.
Nhưng ả cũng biết rõ ở trong nhà này, chỉ cần giữ được Dương Bạc Vệ thì cuộc sống mới có thể trôi qua tốt hơn.
Lúc trước Dương Bạc Vệ đồng ý cho ả vào nhà họ Dương chăm sóc ông ta, ả vốn cho rằng Dương Bạc Vệ đã chấp nhận mình, nhưng không nghĩ tới, không lâu sau Dương Bạc Vệ dọn đến viện điều dưỡng.
Cũng may ông cụ Dương không nói ả rời khỏi nhà họ Dương.
Dương Bạc Vệ cụp mắt xuống, không nhìn ả cũng không có bất cứ phản ứng nào, dường như không nghe thấy ả nói.
"Cậu Dương, bà cụ nói thuốc này tốt cho ông, ông uống nhiều một chút." Kim Ngọc Ngân cũng không bất ngờ với thái độ của ông ta, Dương Bạc Vệ vẫn luôn đối xử với ả như vậy, ả cầm chén trà trên bàn đưa tới trước mặt Dương Bạc Vệ.
Dương Bạc Vệ không nhận lấy, chỉ chậm rãi ngước mắt lên nhìn về phía ả, con ngươi rất lạnh, rất lãnh, giống như có thể đóng băng người khác.
Kim Ngọc Ngân nhìn con ngươi của ông ta thì hít sâu một hơi, tay bưng chén trà run rẩy.
ả biết Dương Bạc Vệ không thích mình, từ trước đến nay chưa từng thích ả, không, ông ta không chỉ không thích ả mà thậm chí chán ghét ả, vô cùng chán ghét.
Hơn hai năm trước, sở dĩ ông ta đồng ý cho ả vào nhà họ Dương, cũng không phải bởi vì lúc đó ông bị thương, yếu ớt, mà là bởi vì lúc đó ả có thứ ông ta muốn.
Sau khi ông ta lấy được thứ mình muốn thì dọn khỏi nhà họ Dương vào viện điều dưỡng.
Sau đó ông ta không đuổi ả khỏi nhà họ Dương là vì ả đã biết bí mật của ông ta, biết bí mật nằm sâu trong lòng Dương Bạc Vệ.
Cho nên ả biết ông ta vốn không thể cho mình sắc mặt tốt.
Nhưng không sao cả, dù sao hiện tại ả ở nhà họ Dương, ông ta cũng không thể đuổi ả đi.
Kim Ngọc Ngân cười cười, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh, trên mặt không còn vẻ lấy lòng, ngược lại càng thêm sự châm chọc: "Ông Vệ, đều nhiều năm như vậy, ông vẫn không quên bà ta."
Lúc này giọng điệu của Kim Ngọc Ngân đã thay đổi, cũng sửa lại xưng hô.
Khi Kim Ngọc Ngân nhắc tới 'bà ta' thì thầm cắn răng, khóe môi trào phúng càng thêm rõ ràng.
"Cút." Dương Bạc Vệ nheo mắt lại, khuôn mặt lập tức trầm xuống, từ cút kia được phát ra từ trong kẽ răng.
"Ông Vệ, đừng nóng giận, hiện tại ông đã về nhà thì cũng đừng đi nữa, chúng ta làm vợ chồng thật tốt." Kim Ngọc Ngân nói có vẻ dịu dàng, nhưng đối với Dương Bạc Vệ mà nói lại là sự uy hiếp.
Kim Ngọc Ngân biết rõ nếu Dương Bạc Vệ ở lại nhà họ Dương, tình cảnh của ả sẽ tốt nhiều, ả và con trai nhận được càng nhiều.
Dương Bạc Vệ không nói nữa, chỉ lạnh lùng nhìn ả, trong con ngươi ngoại trừ lạnh lùng thì vẫn không hề có cảm xúc.
"Ông Vệ, ông nói nếu Dương Tầm Chiêu biết sự thật năm đó thì anh ta sẽ làm gì? Ông phải biết rằng hiện tại Dương Tầm Chiêu cũng không phải là đứa nhỏ chín tuổi năm đó." Lúc này Kim Ngọc Ngân không hề sợ, dù sao cho dù ả làm gì thì Dương Bạc Vệ sẽ không thích ả, chỉ biết chán ghét ả, vậy thì vì sao ả không lợi dụng quân cờ trong tay mình để cuộc sống của mình càng tốt hơn?