Trước khi Cố Chính Luân đưa mọi người vào phòng, Hàn Nhã Thanh đã đeo kính râm lên rồi. Lúc cô rời khỏi phòng cũng tiện tay đeo khẩu trang lên, vì vậy lúc này mọi người đều không nhìn thấy dáng vẻ của cô, cũng không nhìn thấy sắc mặt của cô.
“Cô nhóc này nói cũng có chút đạo lí, cho dù cô nhóc này từng gặp tên gián điệp kia, cũng không thể chứng minh văn kiện cơ mật là do cô ấy đưa cho gián điệp.” Ông cụ Lý một lòng bảo vệ Đường Vân Thành, đương nhiên lúc nào cũng chọn điều có lợi cho Đường Vân Thành.
Đường Vân Thành nhướng mày, cô nhóc này cũng không phải quá ngốc, còn biết giảo biện, nói câu nào cũng có lí.
Chỉ là, truyện hay này rõ ràng là trò mèo do nhà họ Cố gây ra, tên gián điệp kia chắc chắn là do nhà họ Cố tìm đến, vì vậy con đường này của cô chắc chắn không thể đi tiếp được.
Cô vẫn nghĩ mọi chuyện quá mức đơn giản, đúng là quá ngây thơ rồi!!
“Vậy còn không đơn giản, thẩm vấn tên gián điệp kia là biết rõ rồi.” Ông cụ Lưu lại cười lạnh rồi lên tiếng.
“Nói, văn kiện cơ mật rốt cuộc là ai đưa cho cậu?” Tông trưởng Cung lại quay sang nhìn tên gián điệp kia, dáng vẻ nghiêm túc xét hỏi.
Gián điệp ngẩng đầu lên, rồi lại nhìn Hàn Nhã Thanh, sắc mặt có chút do dự, nhưng anh ta lại không nói gì, sau đó lại cúi đầu xuống.
Không thể không nói, màn diễn này không tệ.
Đương nhiên chủ yếu là người ra lệnh chống lưng, ban nãy Hàn Nhã Thanh nhìn thấy rõ ràng Cố Nam đã ra hiệu bằng ánh mắt với anh ta.
Vốn dĩ kế hoạch ban đầu của Hàn Nhã Thanh là nhằm vào Cố Nam, cô cố ý che giấu thực lực của mình, cố ý nói với Cố Nam cô là bạn gái của Đường Lăng.
Mục đích của Hàn Nhã Thanh chính là khiến chuyện này lớn lên, vì vậy cô chọn Cố Nam, vốn tưởng rằng nhà họ Cố sẽ không làm quá lên, nhưng không ngờ nhà họ Cố lại ra tay mạnh mẽ, quyết liệt, vô liêm sỉ như vậy.
“Đánh cho tôi, đánh đến khi cậu ta chịu nói thì thôi.” Thấy tên gián điệp kia không nói gì, tông trưởng Cung trực tiếp ra lệnh dùng hình.
“Tôi nói, tôi nói, đừng đánh nữa, tôi sẽ khai hết.” Chưa đánh được mấy cái, tên gián điệp kia đã không chịu nổi nữa.
Hàn Nhã Thanh thầm cười lạnh, lúc bắt đầu không chịu khai, mới đánh có vài cái mà đã chịu khai toàn bộ, màn kịch này diễn quả thật là rất đặc sắc.
Nếu tên gián điệp này vừa bắt đầu đã khai, sẽ khiến người khác nghi ngờ, nhưng làm như vậy, mọi chuyện lại chân thật hơn không ít.
“Nói đi, rốt cuộc là làm sao? Văn kiện cơ mật rốt cuộc là ai đưa cho cậu?” Tông trưởng cung tiếp tục tra hỏi, nắm bắt cơ hội vừa kịp lúc.
“Văn kiện này là cô ta đưa cho tôi.” Lần này tên gián điệp kia chỉ thẳng vào Hàn Nhã Thanh, không còn hàm hồ giống như ban nãy nữa.
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt ông cụ Lý nhanh chóng thay đổi.
Sắc mặt của đám người nhà họ Cố ít nhiều có thêm phần đắc ý.
Nhưng sắc mặt của Đường Vân Thành lại không thay đổi quá nhiều, bởi vì ngay từ ban đầu ông đã chẳng ôm hi vọng quá lớn về chuyện này, đã sớm biết kết quả sẽ như vậy rồi.
Ông đã sớm biết, con đường mà cô nhóc này lựa chọn sẽ không đi tiếp được.
Cô nhóc này nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi, đây vốn là cái bẫy mà nhà họ Cố đã sắp xếp ổn thỏa, mà cô lại nhảy đúng vào cái bẫy mà bọn họ đã đào sẵn.
“Cậu quen biết cô ấy?” Tông trưởng Cung lập tức hỏi tiếp.
“Quen, cô ấy được Đường Vân Thành mời đến giúp phá án, tên là Đường Thúy Nhi.” Lần này, tên gián điệp kia đáp lại rất nhanh, rất rõ ràng.
Anh ta cố ý nhấn mạnh việc Đường Vân Thành mời cô về phá án.
Một chữ “mời” khiến Đường Vân Thành rất khó thoát khỏi có liên quan đến chuyện này.
“Hóa ra là do Đường Vân Thành mời về, vậy thì chuyện này thú vị rồi.” Ông cụ Lưu có chút kì lạ phát biểu “cao kiến” của mình.
“Người là do Đường Vân Thành mời về, Vân Thành quả thực có trách nhiệm, nhưng nếu như cô nhóc này làm trò mèo ở phía sau, Vân Thành cũng không biết rõ, hơn nữa, cô nhóc này chưa chắc đã biết thân phận của gián điệp, chưa chắc đã biết rõ cậu ta đến từ đâu.” Lúc này ông cụ Lý lại nghĩ mọi cách để bảo vệ Đường Vân Thành, ông muốn hi sinh cái nhỏ để bảo vệ điều lớn.
Chỉ là rõ ràng đã có chút vội vàng.
“Vậy cô ấy có biết thân phận của cậu, biết cậu đến từ đâu không?” Tông trưởng Cung thuận theo lời của ông cụ Lý lại nhìn tên gián điệp kia rồi hỏi tiếp.
“Biết.” Tên gián điệp kia không do dự quá nhiều, gật đầu.
Lúc này tên gián điệp nói ra lời như vậy, cho dù Hàn Nhã Thanh không muốn thừa nhận cũng vô dụng.
Ai ở đây cũng đều hiểu rõ đạo lí này.
Ban nãy điều duy nhất mà Hàn Nhã Thanh có thể phản bác là tên gián điệp này không chỉ vào cô, bây giờ tên gián điệp này đã chỉ rõ vào cô, vậy thì cô chắc chắn không thể giải thích được nữa.
Cố Nam nhìn Hàn Nhã Thanh, trong đôi mắt có ý cười rõ ràng, lần này, xem người phụ nữ này còn cãi lại thế nào.
“Đường Thúy Nhi, cô còn gì để nói không?” Lần này Tông trưởng Cung quay sang nhìn Hàn Nhã Thanh.
“Được thôi, tôi thừa nhận tôi có quen anh ta.” Hàn Nhã Thanh lại khẽ gật đầu, thẳng thắn thừa nhận. Lúc này cô đang đeo khẩu trang, vì vậy không ai nhìn thấy đôi môi cô đang khẽ cong lên.
Hàn Nhã Thanh nói ra lời này, tất cả mọi người đều ngơ ra…
Lúc này tên gián điệp chỉ thẳng vào cô, mọi người đều tưởng cô không thể nào giải thích được nữa, nhưng không ngờ cô lại thẳng thắn thừa nhận như vậy.
Dù sao, cho dù là lúc này chính miệng cô thừa nhận, chuyện này cũng không thể cứu vớt được nữa.
“Cô… cô giỏi thật đấy, cô cố ý đúng không.” Trước nay ông cụ Lý luôn là người nóng nảy nhất, giờ đứng thẳng dậy, chỉ vào Hàn Nhã Thanh rồi mắng mỏ.
Lúc này sắc mặt Đường Vân Thành rõ ràng đã thay đổi, từ lúc bắt đầu ông đã biết được âm mưu của nhà họ Cố, vì vậy đã nhận định rằng cô không biết chuyện gì cả.
Vì vậy, chỉ cần cô không thừa nhận, chuyện này kiểu gì cũng có cách để hòa giải, nhưng Đường Vân Thành không thể ngờ được rằng cô lại thừa nhận.
Biết cô nhóc này cố ý đến hại nhà họ Đường bọn hộ, nhưng không biết tại sao, trong lòng Đường Vân Thành lại vô cùng mâu thuẫn với suy nghĩ này.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh lướt qua đám người, cô nhấc tay lên, chỉ vào tên gián điệp, đôi môi hồng khẽ cong lên, chậm rãi nói từng chữ: “Anh ta là người của tổ chức Hồng Hổ.”
Cô vừa dứt lời, sắc mặt của hầu hết mọi người đều thay đổi, nhưng sắc mặt của tên gián điệp kia vẫ bình thường, không thay đổi quá nhiều, rõ ràng là không biết tổ chức Hồng Hổ là cái gì.
“Tổ chức Hồng Hổ là tổ chức tàn nhẫn nhất, cũng là kẻ địch lớn nhất của tám gia tộc lớn, tông trưởng đời trước từng ra lệnh, gặp phải người của tổ chức Hồng Hổ bắt buộc phải giết chết ngay lập tức, bất cứ lí do gì, bất cứ nguyên nhân gì cũng không thể chậm trễ một chút, vì vậy, mấy người còn đợi gì nữa?” Hàn Nhã Thanh híp mắt lại, giọng nói lần này của cô rõ ràng lạnh lùng hơn ban nãy, còn có cả uy lực khiến người khác vô thức bị khuất phục.
“Cô đang muốn giết người diệt khẩu à?” Ánh mắt Cố Nam trầm xuống, trừng mắt nhìn Hàn Nhã Thanh.
“Lời này của cô thật là thú vị, anh ta đã là người của tổ chức Hồng Hổ, vậy tôi tiếp xúc với người của tổ chức Hồng Hổ còn có thể thoát tội sao?” Hàn Nhã Thanh lại khẽ cười, giọng cười vô cùng dịu dàng.
Mọi người nghe thấy lời này lại cảm thấy vô cùng kì lạ, dường như có một cảm giác khiến người ta rợn tóc gáy!