“Nếu Thành chủ tìm được con gái của mình về, chuyện của Qủy Vực Chi Thành chắc chắn sẽ giao cho con gái của mình quản lý, đến lúc đó chỉ e Thành thiếu chủ...” Lời của Bùi Doanh còn chưa nói xong, nhưng ý đó đã quá rõ ràng.
“Ý của cô là, tôi cần phải sợ một người phụ nữ?” Thành thiếu chủ khẽ cười ra tiếng, tiếng cười tà mị, nghe như có mang theo một sự lôi cuốn kỳ lạ.
Người đàn ông như vậy đối với bất kỳ một người phụ nữ nào mà nói thì cũng đều là một loại độc, chỉ cần anh ta muốn thì bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể thoát khỏi sự mê hoặc của anh ta.
Bùi Doanh lại ngây người, cô ta nhìn nụ cười nơi khóe miệng của anh ta, nhất thời ngẩn ngơ, hoàn toàn không thể hồi thần lại được.
Thành thiếu chủ nhìn thấy Bùi Doanh nhìn thẳng vào anh ta, bộ dạng hoa si, đáy mắt anh ta lóe qua một ý lạnh, nhưng trên mặt không có biểu hiện ra một chút nào.
Mục đích của người phụ nữ này quả nhiên như anh ta đoán, chỉ là không biết cô ta có chủ ý gì?
“Cô ngây ngốc gì vậy? Mau nói chính sự đi.” Trịnh Hùng nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc nhìn Thành thiếu chủ mà không nói gì của Bùi Doanh, trên mặt rõ ràng có thêm vài phần tức giận, người phụ nữ này hoa si gì vậy chứ?
Bất kể thế nào, cô ta cũng là người phụ nữ của anh ta, vậy mà bây giờ cô ta lại hoa si với Thành thiếu chủ ở ngay trước mặt anh ta? Người phụ nữ này thật đáng đánh đòn, đợi về rồi dạy dỗ cô ta đàng hoàng mới được.
“Nếu con gái của Thành chủ thật sự là Đường Thấm Nhi, thì với năng lực của Đường Thấm Nhi, Thành thiếu chủ chỉ e là không thể không phòng, không thể không lo lắng.” Cậu nói này Bùi Doanh không phải là đe dọa, cô ta hận Hàn Nhã Thanh, nhưng cũng biết rõ năng lực của Hàn Nhã Thanh.
Loading...
“Vậy sao? Lợi hại như vậy à?” Khóe mày Thành thiếu chủ khẽ nhướng lên, anh ta đã cho người điều tra một chút, nghe nói cô chủ Đường đó là chuyên gia tâm lý học tội phạm gì đó.
Ừm, nghe cũng rất đáng sợ à nha!!
Còn có tác dụng gì hay không? Thì anh ta phải nhìn thấy rồi mới biết được.
“Vụ án trong tay Đường Vân Thành đã đè xuống mấy năm không có ai phá được, mà Đường Thấm Nhi chỉ dùng chưa tới bốn ngày đã phá được rồi, lần trước chuyện của Đường Lăng, kế hoạch của chúng ta có thể nói là không có chút sơ hở nào, nhưng bị Đường Thấm Nhi phá tại chỗ rồi.” Bùi Doanh hít sâu một hơi, mấy cái này đều là Hàn Nhã Thanh làm, cô ta đố kỵ chết đi được, nhưng bây giờ không thể không nói ra.
“Lúc trước khi Đường Thấm Nhi ở nước M, cũng tiếp nhận không ít vụ án, chưa một lần thất bại.” Bùi Doanh ngừng lại một hồi, rồi lại tiếp một câu, liên quan đến những vụ án Hàn Nhã Thanh đã nhận qua ở nước M, cô ta không rõ cho lắm.
Cô ta tuy có thể lợi dụng sức mạnh của Qủy Vực Chi Thành để đi tra một số chuyện, nhưng cũng chỉ giới hạn ở bên thành phố A thôi, bên nước M không tra được nhiều lắm.
“Lợi hại như vậy à?” Khóe mày Thành thiếu chủ nhướng lên, cái sự mê hoặc đó càng thêm sinh động: “Cũng thật khiến người ta bất ngờ.”
Ừm, rất khiến người ta bất ngờ, anh ta cũng mới nhận được tin tức, cho nên vẫn chưa tra được nhiều chuyện về cô chủ nhà họ Đường này cho lắm.
Không ngờ sự tích của cô chủ cả nhà họ Đường này lại đặc sắc như vậy?
Khá thú vị đó.
“Phải, cái tôi nói là vẫn còn ít chứ chưa nhiều, cho nên năng lực của Đường Thấm Nhi không thể xem nhẹ được, Thành thiếu chủ không thể không phòng.” Bùi Doanh tưởng Thành thiếu chủ bắt đầu xao động rồi, lại nhanh chóng bổ sung một câu.
“Nếu đã lợi hại như vậy...” âm của Thành thiếu chủ chậm rãi truyền tới, lời nói lại ngừng lại một hồi, mi tâm anh ta nhíu chặt lại, như đang suy nghĩ gì đó.
Bùi Doanh nhìn bộ dạng của anh ta, trái tim thót lên dữ dội, có chút lo lắng, nhưng nhiều hơn là sự kích động, cô ta tin đối diện với quyền lực, Thành thiếu chủ chắc chắn sẽ suy nghĩ kỹ cho bản thân mình.
“Nếu đã lợi hại như vậy, vậy tôi sẽ lấy.” Khóe môi khẽ cong của Thành thiếu chủ từ từ nở ra một ý cười, cuối cùng cũng nói hết.
Bùi Doanh: “....”
Cô ta có làm sao cũng không ngờ được Thành thiếu chủ sẽ nói ra lời như vậy.
Cô ta tưởng Thành thiếu chủ sẽ nhân lúc Lương vẫn chưa xác nhận mà nghĩ cách diệt trừ Đường Thấm Nhi, đương nhiên, nếu như vị Thành thiếu chủ này đủ thông minh, thì đương nhiên sẽ tìm ra một người thay thế Đường Thấm Nhi.
Kế hoạch như vậy mới là hoàn mỹ nhất, cũng là phù hợp với kế hoạch của cô ta.
Nhưng cô ta không ngờ vị Thành thiếu chủ này lại ra bài không theo quy tắc trò chơi như vậy.
Trịnh Hùng lúc này không dám nói chuyện, đương nhiên, anh ta cũng không biết nên nói gì nữa.
“Thành thiếu chủ, Đường Thấm Nhi có người mình thích rồi.” Bùi Doanh hít sâu một hơi, cật lực mà đè nén sự phẫn nộ và đố kỵ trong lòng xuống, tại sao? Tại sao chuyện tốt gì cũng để cho Hàn Nhã Thanh chiếm hết vậy.
Vị Thành thiếu chủ đẹp trai đến độ không thể đẹp trai hơn được nữa này, vừa mở miệng lại nói muốn lấy Hàn Nhã Thanh?
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều thích Hàn Nhã Thanh?
“Vậy thì càng thú vị hơn nữa rồi.” Nghe thấy lời của Bùi Doanh, trên mặt Thành thiếu chủ càng có thêm mấy phần cười, có cạnh tranh thì mới thú vị.
“Thành thiếu chủ, người Đường Thấm Nhi thích là Dương Tầm Chiêu, hơn nữa Đường Thấm Nhi đã từng kết hôn với Dương Tầm Chiêu, sau này tuy bọn họ đã ly hôn, nhưng bây giờ lại ở bên nhau rồi, đang định lĩnh giấy kết hôn lần nữa.” Bùi Doanh cũng có thể hiểu tâm tư của vị Thành thiếu chủ này, anh ta ngông cuồng mà lại tự tin, đương nhiên không tin mình sẽ thua người khác, nhưng nếu như người này đổi lại là Dương Tầm Chiêu, nếu như Dương Tầm Chiêu và Đường Thấm Nhi là yêu nhau thì cô ta không tin vị Thành thiếu chủ này sẽ không lo lắng.
“Con người Đường Thấm Nhi này rất có chủ kiến, chuyện cô ta đã nhận định thì tuyệt đối sẽ không thay đổi, hơn nữa cô ta cũng tuyệt đối sẽ kháng được bất kỳ sự cám dỗ nào, Thành thiếu chủ tuy rất ưu tú, nhưng rất khó làm rung động Đường Thấm Nhi.” Điều Bùi Doanh nói là sự thật, cô ta đích thực rất hiểu Hàn Nhã Thanh.
Mấy năm nay, cô ta lợi dụng sức mạnh của Qủy Vực Chi Thành tra ra rất nhiều chuyện liên quan đến Hàn Nhã Thanh, nhưng mà, sau khi hai bảo bối về thành phố A, nhà họ Đường giấu rất nghiêm, cho nên Bùi Doanh không tra ra được.
Cô ta biết Đường Thấm Nhi chính là Hàn Nhã Thanh, cho nên biết chuyện Dương Tầm Chiêu đã từng kết hôn với Đường Thấm Nhi.
Khóe môi Thành thiếu chủ mím lại, ở nơi sâu thẳm của đôi con ngươi có thêm vài phần hứng thú, nghe có vẻ con gái của ông già khá là thú vị đó.
“Thành thiếu chủ, Đường Thấm Nhi không thể rời khỏi Dương Tầm Chiêu được.” Thấy Thành thiếu chủ không nói gì, Bùi Doanh lại nhanh chóng bổ sung một câu, đối với điểm này, Bùi Doanh thực ra không chắc chắn lắm, dù sao thì vị Thành thiếu chủ ở trước mắt này thật sự là quá ưu tú rồi.
Nếu như vị Thành thiếu chủ này thật sự theo đuổi Đường Thấm Nhi, Đường Thấm Nhi thật sự có thể kháng cự sự cám dỗ từ vị Thành thiếu chủ này sao?
Đối với điểm này, Bùi Doanh thật sự không thể chắc chắn được.
Cô ta cảm thấy bất kỳ người phụ nữ nào gặp vị Thành thiếu chủ này, chỉ e đều sẽ bị mê hoặc.
Nhưng mà, suy nghĩ trong lòng này của cô ta, chắc chắn là không thể nói với Thành thiếu chủ được rồi.
“Vậy thì giết.” Đôi con ngươi của Thành thiếu chủ khẽ đảo, nhìn Bùi Doanh một cái, đột nhiên tuôn ra một câu như vậy.
“Giết? Giết Đường Thấm Nhi?” Bùi Doanh sững sờ, trong lòng được một phen kích động, nếu như Thành thiếu chủ có thể giúp cô ta giết Hàn Nhã Thanh, thì thật đúng là không còn gì tốt hơn nữa.
“Giết phụ nữ? Mặc Thành tôi chưa bao giờ giết phụ nữ.” Đôi con ngươi của Thành thiếu chủ quét qua Bùi Doanh, sát ý nơi đáy mắt lại hiện lên lần nữa, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười.
“Thành thiếu chủ là muốn giết Dương Tầm Chiêu?” Bùi Doanh rất thất vọng, nhưng cũng không phải kinh ngạc gì cho lắm, con người như Thành thiếu chủ có suy nghĩ như vậy thì cũng là bình thường.
“Dương Tầm Chiêu không dễ giết như vậy, hơn nữa cho dù Thành thiếu chủ có giết chết Dương Tầm Chiêu thì với năng lực của Đường Thấm Nhi cũng tuyệt đối có thể tra ra được, phá án là sở trường của Đường Thấm Nhi, đến lúc đó bị Đường Thấm Nhi tra ra được, lúc đó Thành chủ lại nhận Đường Thấm Nhi về? Đến lúc đó chắc Thành thiếu chủ cũng nghĩ ra được sẽ có kết quả thế nào rồi chứ?” Bùi Doanh đích thực là rất thông minh, cũng rất hiểu tâm kế.
“Vậy cô có cách gì hay?” Thành thiếu chủ dời ánh mắt ra khỏi người Bùi Doanh, mí mắt khẽ rũ xuống, ẩn đi cảm xúc trong đôi con ngươi.
“Trước khi Lương xác định thân phận của Đường Thấm Nhi thì tìm ra ‘con gái’ của Thành chủ trước.” Đây là điều mà Bùi Doanh đã tính toán trước rồi, cho nên khi nói đến chuyện này, cô ta lại khôi phục sự tự tin.
“Tìm ra con gái của Thành chủ?” Thành thiếu chủ không biết là thật sự không hiểu, hay là cố ý, khi hỏi vấn đề này, ngữ điệu của anh ta khẽ cất cao lên.
“Đúng, chúng ta tìm ra ‘con gái’ của Thành chủ.” Trong lòng Bùi Doanh đã có dự tính trước cho nên trả lời rất nhanh.
“Đợi đến khi Thành chủ nhận lại ‘đứa con gái’ mà chúng ta tìm tới, đợi khi Thành chủ tin rồi, chúng ta hẵng nghĩ cách diệt trừ đi Đường Thấm Nhi, để diệt trừ hậu họa.”
“Khiến Thành chủ tin? Cô tưởng Thành chủ dễ bị gạt như vậy ư?” Đáy mắt Thành thiếu chủ lóe qua vài phần trào phúng, người phụ nữ này có phải đã quá suy nghĩ hão huyền rồi không, người phụ nữ này lòi từ đâu ra vậy?
“Chỉ cần Thành thiếu chủ có thể bảo đảm kết quả giám định nhận thân con ruột không xảy ra vấn đề, thì tôi có thể bảo đảm khiến Thành chủ tin.” Bùi Doanh cười cười, hiển nhiên cô ta cực kỳ tự tin về điểm này, bởi vì người phụ nữ mà cô ta tìm có khí chất và tư thái rất giống với người phụ nữ trên bức tranh mà Thành chủ vẽ.
Loading...
Đương nhiên trong tình hình cô ta chưa xác định sự tình sẽ hoàn toàn có lợi cho cô ta, thì cô ta tuyệt đối sẽ không để người nào khác tiếp xúc được với người phụ nữ đó.
“Ồ?” Thành thiếu chủ nhướng đôi mày lên, trông có vẻ thật sự có mấy phần hứng thú: “Cô chắc chắn có thể khiến Thành chủ tin?”
“Tôi chắc chắn.” Bùi Doanh trả lời rất chắc nịch, không có chút chần chừ nào.
“Được thôi, vậy cô nói kế hoạch cụ thể của cô ra xem.” Lời nói của Thành thiếu chủ truyền đến một cách chậm rãi từng chữ một, rất nhẹ, rất chậm, nhưng đôi con ngươi của anh ta lại nhìn về một nơi nào đó ở phía trước, không ai biết anh ta đang nghĩ gì.
“Tôi phụ trách tìm người, Thành thiếu chủ phụ trách vấn đề giám định cha con, chỉ cần bên Thành thiếu chủ không xảy ra sai sót thì chuyện tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót gì.” Nghe thấy ý của Thành thiếu chủ đã đồng ý, trong lòng Bùi Doanh được một phen kích động.
Cô ta biết, không có người đàn ông nào có thể buông bỏ đi quyền lực trong tay, cho nên vị Thành thiếu chủ này là một người thông minh, sau khi cân nhắc lợi hại xong xuôi thì chắc chắn sẽ hợp tác với cô ta thôi.
“Được, cứ làm theo như cô nói đi.” Đôi con ngươi của Thành thiếu chủ khẽ đảo qua, lại nhìn Bùi Doanh một cái lần nữa, lúc này trong đôi con ngươi anh ta bình tĩnh đến mức không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
“Thành thiếu chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ không khiến Thành thiếu chủ thất vọng đâu.” Trong lòng Bùi Doanh vui mừng, cho nên cật lực bày tỏ lòng trung thành.
“Tôi chống mắt lên chờ.” Khóe miệng Thành thiếu chủ lại cong lên, nụ cười khẽ nhàn nhạt nở trên khóe môi, ngay lập tức như có thể khiến ngày đêm như mất đi ánh sáng, trời đất như mất đi màu sắc, đẹp đến khiến người ta ngạt thở.
Một người đàn ông đẹp đến như vậy...
Thực sự nhìn rất đã mắt!!
Lần này Bùi Doanh hoàn hoàn nhìn đến ngây ngốc rồi, nhất thời kế hoạch gì đó, thù hận gì đó đều bị cô ta quẳng ra chín tầng mây.
Người đàn ông này thật sự quá mê người...
“Khụ...” Trịnh Hùng nhìn thấy bộ dạng hoa si của Bùi Doanh, nhịn không được mà khụ một tiếng, nhắc nhở cô ta, nếu như không phải lúc nãy cô ta đã thuyết phục được Thành thiếu chủ thì Trịnh Hùng sẽ trực tiếp một chưởng tát chết cô ta.
Bùi Doanh hít mạnh vài hơi, mới khiến mình hồi thần lại, sau đó cuối cùng lại nhớ đến một chính sự: “Thành thiếu chủ, Đường Vân Thành đúng lúc đến Hải Thành rồi, người nhà họ Cố trước đó đã liên hệ qua với chúng ta, muốn chúng ta giúp đỡ bọn họ đối phó với Đường Vân Thành ở Hải Thành, Đường Thấm Nhi vừa hay đã đi nước M rồi, chắc chắn sẽ không đến nhanh như vậy, ngài xem chúng ta có cần không?”
Lần này Bùi Doanh không có trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình, dù sao chỗ này là Hải Thành, không phải thành phố A, không phải do Trịnh Hùng quyết định, càng không phải cô ta có thể quyết định.
Muốn điều động người bên Hải Thành này, trừ phi Thành thiếu chủ đồng ý.
“Được thôi, vậy thì đồng ý với người nhà họ Cố.” Lần này Thành thiếu chủ đồng ý vô cùng sảng khoái, khi Thành thiếu chủ đồng ý, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười, một nụ cười mang hàm ý sâu xa.
Anh ta thật sự rất trông đợi chuyện tiếp theo đây.
“Kế hoạch lần này cần sự phối hợp bên Hải Thành.” Trong lòng Bùi Doanh đại hỉ, không ngờ sự tình lại thuận lợi như vậy, chỉ cần chuyện lần này có thể thành công, thì Đường Vân Thành sẽ hoàn toàn bị hủy, nhà họ Đường vĩnh viễn đừng mong trở mình nữa.
Đến lúc đó Hàn Nhã Thanh mất đi chỗ dựa là nhà họ Đường, còn cô ta có được Thành thiếu chủ, thậm chí là sự ủng hộ của Thành chủ, muốn đối phó với Hàn Nhã Thanh thì chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đến lúc đó, Hàn Nhã Thanh rơi vào tay cô ta, cô ta muốn làm thế nào thì làm thế đó, nghĩ nghĩ cũng đã thấy hưng phấn rồi.
“Yên tâm, tôi sẽ bảo người bên Hải Thành phối hợp với kế hoạch của các người.” Trên mặt của Thành thiếu chủ vẫn mang theo nụ cười, đồng ý vẫn rất sảng khoái.
“Cảm ơn Thành thiếu chủ.” Bùi Doanh rất kích động, rất hưng phấn, như đã nhìn thấy thắng lợi đang vẫy tay với cô ta rồi vậy.
Trịnh Hùng cũng rất vui, anh ta không ngờ chuyện hôm nay lại thuận lợi như vậy.
Thành thiếu chủ không những đồng ý phối hợp với bọn họ chuyện tìm con gái thay Thành chủ, mà còn bảo người bên Hải Thành này giúp bọn họ đối phó với Đường Vân Thành, kết quả như vậy, khiến Trịnh Hùng có chút bắt đầu bay bổng rồi.
Bùi Doanh và Trịnh Hùng đều mang theo sự kích động và hưng phấn mà rời khỏi.
“Thành thiếu chủ, chúng ta thật sự giúp bọn họ...” Sau khi Bùi Doanh và Trịnh Hùng rời đi, người luôn đứng trong phòng lúc nãy nhịn không được mà hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
“Rất thú vị mà, không phải ư?” Nụ cười trên mặt của Mặc Thành lúc này đã ẩn đi, chỉ là trong đôi con ngươi có hiện lên một ánh sáng kỳ lạ.
Anh ta nói rất thú vị, nhưng không có nói rõ là chuyện gì rất thú vị.
Là kế hoạch của Bùi Doanh? Hay là cái khác?
Mặc Thành không có nói rõ, Lý Cường có chút ngờ nghệch, Thành thiếu chủ bình thường làm việc vốn dĩ đã có chút tùy tiện, anh ta theo bên cạnh Thành thiếu chủ bao nhiêu năm cũng vẫn không hiểu được suy nghĩ của Thành thiếu chủ.
“Vậy bây giờ tôi cần phải làm gì?” Lý Cường không hiểu tâm tư của Thành thiếu chủ, nhưng anh ta biết chỉ cần nghe theo lời dặn của Thành thiếu chủ thì sẽ không sai, đương nhiên chuyện mà sau đây Thành thiếu chủ dặn anh ta đi làm, đã đủ để nói rõ thái độ của Thành thiếu chủ.
Thành thiếu chủ cười cười, sau đó thị ý anh ta tới gần, sau khi Lý Cường đi tới, Thành thiếu chủ thấp giọng nói vài câu bên tai anh ta.
Sắc mặt Lý Cường lập tức thay đổi!
Đôi con ngươi cũng càng lúc càng to, đợi sau khi Thành thiếu chủ nói xong, anh ta theo bản năng mà nuốt một ngụm nước bọt: “Thành thiếu chủ, thật? Thật sự phải làm như vậy sao?”
“Cậu nói xem?” Khóe mày Thành thiếu chủ nhướng lên, nhàn nhạt quét nhìn anh ta một cái.
Lý Cường sau đó chỉ có thể kìm nén lời mình muốn nói lại, quả nhiên, Thành thiếu chủ vĩnh viễn sẽ không bao giờ ra bài theo luật chơi.
Thành thiếu chủ quá là đáng sợ rồi.
Nhưng mà nếu Thành thiếu chủ đã ra mệnh lệnh thì anh ta chắc chắc không dám làm trái, chỉ có thể làm theo lời của Thành thiếu chủ.
Sắc trời đã tối, màn đêm càng lúc càng đậm, Thành thiếu chủ đứng trước cửa sổ, bên ngoài có ánh sáng phản chiếu trên mặt anh ta, càng sinh ra một sự mị hoặc kỳ lạ.
Anh ta không biết đã nghĩ tới gì đó, khóe môi khẽ cong lên, sau đó lại từ tốn mà nở nụ cười.
Không ai biết lúc này anh ta đang suy nghĩ gì cả.
Lúc hơn 9 giờ tối, một chiếc xe đang lái trên đường, con đường có chút hẹp, hơn nữa cực kỳ không bằng phẳng, khiến chiếc xe lái rất chậm.
Đường Vân Thành ngồi trên xe, màu sắc đôi con ngươi thâm trầm.
Sau khi ông ta đến Hải Thành, vốn dĩ là cùng Cung tông trưởng đi biển khảo sát một số thực lực trên biển, cũng coi như là một cuộc khảo sát bình thường.
Tuy Đường Vân Thành luôn cảnh giác, nhưng ở cùng với Cung tông trưởng, ông ta lại không có lo lắng như vậy, dù sao Cung tông trưởng dù có bao che cho nhà họ Cố thì cũng không thể giúp nhà họ Cố cùng hại ông ta được.
Loading...
Cho nên có Cung tông trưởng, Đường Vân Thành cũng khẽ thở phào một hơi.
Nhưng lúc chạng vạng tối, Cung tông trưởng nhận được tin tức, nói một thôn trang ở ngoại ô Hải Thành xảy ra chuyện rồi, bảo ông ta qua đó xem thử.
Cái thôn đó cũng là địa bàn của tám đại gia tộc bọn họ.
Cung tông trưởng chỉ bảo một nhân viên công tác ở địa phương đi cùng ông ta, còn Cung tông trưởng thì đưa những người khác tiếp tục chuyến khảo sát của bọn họ.
Vào giây phút đó, trái tim Đường Vân Thành rất nặng nề, nhưng Cung tông trưởng đã ra mệnh lệnh, ông ta chắc chắn không thể làm trái, dù sao họ Cung bây giờ vẫn là tông trưởng của tám đại gia tộc.
Càng huống hồ, mệnh lệnh của Cung tông trưởng cũng hợp tình hợp lý, bọn họ đến Hải Thành khảo sát, thôn trang nhỏ ở gần đây xảy ra chuyện, Cung tông trưởng phái ông ta qua đó giải quyết vấn đề, Đường Vân Thành cũng không thể có dị nghị gì.
Nhưng điều khiến Đường Vân Thành bất ngờ đó là, khi bọn họ vội đến thôn trang nhỏ đó, thì vấn đề của thôn trang nhỏ đã được giải quyết rồi, vấn đề vốn không nhiều, chỉ là vì mưa liên tiếp mấy ngày khiến cho một số căn nhà ở trong thôn bị sập.
Vốn không có nhân viên thương vong, thôn dân của mấy căn nhà bị phá hủy đó đã được lãnh đạo thôn xử lý xong rồi.
Đây đích thực là một chuyện nhỏ, thực ra căn bản không cần Đường Vân Thành đến, chỉ là Cung tông trưởng đã lên tiếng, dù sao cũng là vấn đề liên quan đến sự an nguy của thôn dân trong thôn, Đường Vân Thành không thể không tuân.
Đường Vân Thành đi vòng vòng trong thôn, vốn không có phát hiện vấn đề gì khác, nhưng Đường Vân Thành vẫn sắp xếp người trong thôn làm tốt công tác bảo vệ an toàn, sau đó mới rời khỏi thôn trang.
Một nhân viên công tác đi cùng với ông ta trùng hợp là người ở thôn trang này, nếu đã đến nhà rồi, người đó nói muốn ở nhà một đêm, cũng tiện để quan sát tình hình trong thôn.
Đường Vân Thành không có nói gì nhiều, nếu như người nhà họ Cố muốn đối phó ông ta, thì có cố giữ một nhân viên ở bên mình cũng chả có tác dụng gì.
Nhưng mà, mãi đến khi rời khỏi thôn trang thì cũng chả có chuyện gì xảy ra, Đường Vân Thành không có vì vậy mà buông lỏng cảnh giác, ngược lại còn thêm vài phần lo lắng.
Bây giờ đi trên đường núi, đường càng lúc càng khó đi, tốc độ xe càng lúc càng chậm, đôi con ngươi của Đường Vân Thành càng lúc càng trầm.
Đường núi càng lúc càng hẹp, bởi vì mới mưa qua, đường xá đã không dễ đi rồi, bây giờ trời lại tối, nếu như xảy ra ‘sự cố’ gì thì đúng là khó mà đề phòng cho được.
“Sao thế?” Đường Vân Thành đang suy nghĩ thì chiếc xe đột nhiên ngừng lại, bởi vì xe vốn đã lái rất chậm, cho nên đột ngột ngừng lại, cũng chả gây ra động lực gì, chỉ là sắc mặt của Đường Vân Thành vẫn thay đổi.
“Con đường phía trước bị chặn rồi, chắc là do sạt lở đó.” Người lái xe là vệ sĩ của Đường Vân Thành, nhìn con đường bị chặn ở trước mặt, trong lòng vệ sĩ Tiểu Ngô cũng rất sốt sắng.
Lúc bọn họ đi thì vẫn chưa xảy ra chuyện, nhưng lúc về thì đường đã bị chặn rồi, điều này khiến đáy lòng vốn đã cảnh giác cao độ của Đường Vân Thành càng thêm bất an.
Đường bị chặn rồi, xe chắc chắn là không qua được, ông ta bây giờ phải quay lại thôn trang, hoặc là về thành phố.
Từ đây đến thành phố, nếu như đi bộ về thì chắc phải đi 2-3 tiếng, mà bây giờ trời còn đang mưa.
Đường Vân Thành không biết mấy người đó muốn làm gì, cho nên không thể đoán trước sự nguy hiểm đang rình rập ở đâu đợi ông ta.
Về thành phố? Hay là về thôn trang?
Đường Vân Thành nhất thời không thể đưa ra quyết định.
“Xe chắc chắn là không lái qua được, bây giờ chúng ta làm sao đây...” Vệ sĩ thấy Đường Vân Thành cứ mãi không nói chuyện, thì liền nhỏ tiếng hỏi một câu.
“Xuống xe.” Đường Vân Thành thầm thở ra một hơi, cuối cùng đưa ra quyết định.
Ông ta chưa xác định được sạt lở đất lúc này là ngoài ý muốn hay là do người làm.
Nếu như là người làm, thì bọn họ chặn đường ông ta, chính là vì muốn ngăn ông ta về thành phố, vậy thì ông ta chẳng thà chọn về thành phố còn hơn.
Vệ sĩ nhận lệnh, nhanh chóng xuống xe, sau đó mở cửa xe giúp Đường Vân Thành.
Mưa không lớn, nhưng đường núi thật sự không dễ đi.
“Đường tổng, phía trước có người.” Vệ sĩ đi đằng trước đột nhiên kinh ngạc kêu ra tiếng: “Hình như là một đứa bé.”
Đèn pin trong tay Tiểu Ngô chiếu về phía không xa ở đằng trước.
Trong lòng Đường Vân Thành chấn kinh, nơi này sao lại có một đứa bé chứ?
Đường Vân Thành vội vàng tiến lên trước, quả nhiên nhìn thấy phía trước có một đứa bé.
Đứa bé nằm bất động trên mặt đất, không biết là bị sao nữa.
Vị trí đứa bé nằm cách vị trí sạt lở rất gần, không biết có phải là bị đá lăn xuống làm bị thương rồi không.
Nhưng mà, đứa bé cách đống đá bùn đó vẫn còn 2-3 mét nữa, cho dù là bị đập trúng bị thương thì hẳn cũng sẽ không quá nghiêm trọng.
Đường Vân Thành không biết bây giờ tình hình là như thế nào, nhưng có một điểm ông ta có thể xác định, nếu như lúc nãy ông ta lựa chọn quay về thôn trang thì ông ta tuyệt đối sẽ không phát hiện đứa bé này.
Ông ta không biết sự xuất hiện của đứa bé này là ngoài ý muốn, hay là?
Nhưng bất luận thế nào đi nữa, Đường Vân Thành cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Đường Vân Thành mượn ánh sáng của đèn pin bước nhanh qua đống đá bùn, lúc đi đến bên cạnh đứa bé, ông ta ngồi xổm xuống, xem xét một lát: “Có hơi thở, không có vết thương nghiêm trọng, hẳn là không có vấn đề gì lớn.”
“Vậy bây giờ chúng ta...” Tiểu Ngô nhìn đứa bé nằm trên mặt đất, có chút do dự.
“Đưa người lên xe trước, cứu người quan trọng.” Đường Vân Thành thì không có bất kỳ do dự, trực tiếp bế đứa bé đó lên, sau đó lại quay về xe.
Cho dù Đường Vân Thành có biết đứa bé này có vấn đề thì ông ta cũng vẫn sẽ làm như vậy.
Đường Vân Thành bế đứa bé lên xe, lau sạch vết bùn cát trên mặt đứa bé, sau đó lại kiểm tra kỹ lại cho đứa bé, phát hiện trên người đứa bé vốn không có vết thương.
“Đường tổng, là một bé gái, lau sạch sẽ đi thì trông rất xinh xắn.” Tiểu Ngô nhìn đứa bé gái, rất tự nhiên mà nói một câu, đây hoàn toàn là một câu vô ý của Tiểu Ngô.
Mi tâm Đường Vân Thành đột nhiên giựt một cái, ông ta nhìn khuôn mặt của bé gái trước mắt, đôi con ngươi từ từ trầm xuống, đứa bé gái này?
i tâm Đường Vân Thành đột nhiên giựt một cái, ông ta nhìn khuôn mặt của bé gái trước mắt, đôi con ngươi từ từ trầm xuống, đứa bé gái này?
Một đứa bé, nam hay nữ vốn không có khác biệt gì.
Nhưng một đứa bé lại hôn mê bất tỉnh mà xuất hiện ở đây, vốn đã không đúng rồi.
Đứa bé gái này trông đã 11-12 tuổi, quần áo trên người dính bùn cát, không nhìn ra được màu gì nữa.
Khuôn mặt đã được lau sạch sẽ, trông vô cùng trắng.
Cũng không phải là loại trắng bệch như bị bệnh nặng, trên mặt của cô bé thậm chí còn hiện lên một chút hồng hào không được bình thường lắm.
Đôi con ngươi trầm lạnh của Đường Vân Thành híp lại, tay của ông ta sờ vào trán của cô bé, phát hiện đích thực có chút nóng, cô bé đang bị sốt.
“Đường tổng, bây giờ chúng ta làm sao đây?” Tiểu Ngô nhìn cô bé vẫn đang hôn mê bất tỉnh, càng sầu não hơn.
Hồi nãy Đường tổng định về thành phố, nhưng bây giờ đột nhiên có thêm một bé gái hôn mê bất tỉnh như vậy?
Không lẽ bế đứa bé gái này về thành phố?
Khóe môi Đường Vân Thành khẽ mím, không có nói gì, ông ta lau sơ qua đất bùn trên người cô bé, sau đó từ trong xe lấy một chiếc áo khoác dự phòng của ông ta mặc lên cho cô bé.
Loading...
Sau khi dọn dẹp xong, Đường Vân Thành ngước mắt lên nhìn về phía trước: “Về thành phố.”
Đứa bé gái này hôn mê bất tỉnh, tuy trên người không có vết thương ngoài da nào, hơi thở hay gì đó cũng bình thường, nhưng ai cũng không thể đảm bảo được rằng sẽ có xảy ra chuyện gì hay không, cái thôn nhỏ mà ông ta mới đi lúc nãy chỉ e là cũng chả có phòng khám nào ra hồn đâu.
Đường Vân Thành biết sự xuất hiện của bé gái này không đúng lắm, nhưng điều ông ta lo lắng bây giờ là đứa bé này xảy ra chuyện trong tay ông ta, sau đó mấy người đó liền nhân cơ hội mà bịa đặt thêu dệt chuyện này.
Cho nên, ông ta không thể để cho đứa bé gái này xảy ra chuyện, đương nhiên, cho dù không có mấy nguyên nhân đó thì ông ta cũng không thể trơ mắt nhìn cô bé xảy ra chuyện được.
“Đường tổng, để tôi bế cho.” Tiểu Ngô hiểu Đường Vân Thành đang định bế đứa bé gái này về thành phố, dưới tình hình thế này, đương nhiên không thể để một mình Đường tổng bế được, đứa bé gái tuy nhỏ, nhưng cũng có 30-35 ký rồi, bế như vậy đi trên con đường núi 2-3 tiếng đồng hồ, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Tiểu Ngô bế cô bé lên, lại cùng Đường Vân Thành xuống xe, thể lực của Tiểu Ngô tốt, bế một cô bé cũng không có ảnh hưởng đến tốc độ.
Chỉ là sau khi bọn họ đi được khoảng 20 mấy phút, nhìn con đường đã bị chặn hoàn toàn ở trước mặt, đều có chút ngây người.
Sạt lở ở chỗ này rõ ràng là còn nghiêm trọng hơn nhiều so với chỗ lúc nãy nữa, con đường núi vốn dĩ đã hẹp bây giờ đã bị đá núi che lấp, núi đá chất đống rất cao, có khoảng 2-3 mét.
Đương nhiên độ cao như vậy thì với thân thủ của Đường Vân Thành và Tiểu Ngô, muốn leo qua cũng không có vấn đề gì, quan trọng là mấy cái này đều là đá núi lúc nãy mới lăn xuống, căn bản không được vững, nếu như leo lên thì rất dễ tạo thành đá lăn, thậm chí là đổ sập.
Một bên là vách núi, nếu như đá núi có động tĩnh quá lớn, thì nói không chừng có thể trực tiếp đập họ xuống vách múi mất.
Nếu như đá núi ở bên dưới di chuyển, nếu như lại khiến đá núi ở bên trên lăn xuống thì hậu qua càng thêm khó lường.
Đường Vân Thành chiếu ánh đèn pin trên tay lên trên, phát hiện trên sườn núi có rất nhiều tảng đá xếp chồng lên nhau, vì vậy một khi tảng đá bên dưới chuyển động, khối đá bên trên nhất định sẽ tiếp tục lăn xuống.
Cho nên, dưới tình hình này, thì bọn họ muốn leo qua, chả khác gì đang tìm đường chết.
Càng huống hồ bây giờ bọn họ còn dắt theo một cô bé nữa.
Nếu như sạt lở núi ở chỗ này là do người làm, vậy nói rõ người chế tạo ra mấy cái này cũng thật là phí tâm tư.
“Quay lại thôi.” Đường Vân Thành biết đây cực kỳ có thể là âm mưu của người nhà họ Cố, nhưng bây giờ ông ta không có sự lựa chọn nào nữa.
Tiểu Ngô nhìn đống đá núi trước mặt, rồi lại nhìn cô bé nhỏ đang bế trong lòng: “Đường tổng, chuyện này...không đúng lắm.”
Đây rõ ràng là có người muốn ngăn Đường tổng về thành phố, nếu như Đường tổng quay lại thật thì há không phải là trúng kế của mấy người đó rồi sao.
“Bây giờ chúng ta không qua được, chỉ có thể quay lại.” Đường Vân Thành đương nhiên biết chuyện không đúng lắm, ông ta đương nhiên cũng nhìn ra được là có người muốn ngăn ông ta vào thành phố, nhưng mấy người đó hiển hiên đã sắp xếp xong tất cả.
Nếu chỉ là hai người ông ta và Tiểu Ngô thì cái gì cũng dễ nói, nhưng bây giờ có thêm một đứa bé sốt cao hôn mê bất tỉnh, nếu như cứ kéo dài, đứa bé này xảy ra chuyện thì làm sao đây?
Cho nên bây giờ cần phải nghĩ cách cứu đứa bé.
Đường Vân Thành chính trực, chính nghĩa, tâm thiện thuần lương. Bất kể là trong tình huống nào, ông ta cũng không thể thấy chết không cứu.
“Tôi nhớ trong thôn có một tiệm thuốc nhỏ.” Trước đó Đường Vân Thành có đi vòng quanh thôn, Đường Vân Thành quan sát tỉ mỉ, trí nhớ tốt, cho nên những gì đã thấy qua thì đều nhớ.
Bây giờ quan trọng nhất là giảm sốt cho cô bé, nếu như còn sốt cao không giảm thì chỉ e đứa bé sẽ bị sốt chết mất.
Hơn nữa, sốt cao không giảm như vậy chắc chắn là có viêm, Đường Vân Thành lo lắng sẽ xảy ra vấn đề khác.
Tiểu Ngô có chút do dự, khóe môi mấp máy, nhưng rốt cuộc thì không nói thêm gì nữa, anh ta theo bên cạnh Đường tổng cũng có mấy năm rồi, chuyện mà Đường tổng đã quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Tiểu Ngô chỉ có thể bế đứa bé gái theo Đường Vân Thành quay về.
Về đến xe, Đường Vân Thành bế lấy đứa bé, Tiểu Ngô lái xe, bọn họ lại quay về thôn trang lần nữa, đợi đến khi bọn họ đến thôn trang nhỏ thì đã hơn 12 giờ đêm rồi.
Người trong thôn buổi tối vốn đã ngủ rất sớm, lúc này trong thôn tối om tĩnh mịch.
Trong thôn trang không có khách sạn, nhưng ở cửa thôn có một nhà trọ, tuy cũ nát, nhưng cũng có thể miễn cưỡng ở tạm.
“Đường tổng, ngài đưa cô bé vào trước đi, tôi đi mua thuốc.” Tiểu Ngô ngừng xe ở bên ngoài nhà trọ, nếu đi vào thôn nữa thì cũng không vào được, bế theo đứa bé qua đó thì cũng không dễ đi.
Hơn nữa lúc này hẳn tiệm thuốc đã đóng cửa rồi, Tiểu Ngô muốn đi thử xem có thể kêu mở cửa được không.
Đường Vân Thành cảm thấy trên người cô bé càng lúc càng nóng, hơn nữa còn đang phát run, chắc là sốt dữ hơn nữa rồi, Đường Vân Thành chậm rãi gật đầu, chỉ có thể bế cô bé đi vào nhà trọ trước.
Nhà trọ đã đóng cửa, nhưng bên trong vẫn sáng đèn.
Đường Vân Thành gõ cửa cả nửa ngày mới có một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi đến mở cửa.
“Muộn như vậy rồi, là muốn ở trọ sao?” Người phụ nữ ngủ mê man, nhìn đứa bé mà Đường Vân Thành bế một cái: “Đứa bé này bị sao vậy?”
“Bị bệnh rồi, đứa bé này bị hôn mê trên đường, tôi bế nó về đây, cô có thể giúp tôi chăm sóc một chút không? Có thể tắm giùm cho nó, thay một bộ quần áo cho nó không?” Tuy đứa bé gái này chỉ 11-12 tuổi nhưng một người đàn ông như Đường Vân Thành vẫn có nhiều chuyện không được tiện.
“Nhặt?” Sắc mặt người phụ nữ khẽ thay đổi: “Cái này mà ông cũng dám nhặt? Cái này sẽ không xảy ra chuyện chứ? Nếu như xảy ra chuyện ở chỗ tôi, thì việc kinh doanh của tôi có còn làm được nữa hay không chứ?”
Người phụ nữ chặn cửa, có chút cảnh giác, hiển nhiên có chút không muốn cho Đường Vân Thành vào.
Đường Vân Thành lấy ra mấy triệu bạc đưa đến trước mặt người phụ nữ: “Đứa bé chỉ bị sốt, không có vấn đề gì lớn, tôi đã bảo người đi mua thuốc rồi, chỉ là quần áo trên người đứa bé này vừa ướt vừa dơ, làm phiền cô giúp nó tìm một bộ quần áo thay cho nó.”
Quần áo trên người cô bé vừa ướt vừa bẩn, chắc chắn sẽ càng làm bệnh nặng hơn.
“Được thôi.” Người phụ nữ nhìn thấy tiền thì sáng mắt, liền không từ chối nữa, nhường đường cho Đường Vân Thành đi vào trong.
“Chỉ có một phòng, ông bế nó vào trong trước đi, tôi đi tìm một bộ đồ cho nó.” Người phụ nữ khá là dễ nói chuyện khi có tiền.
Trong tình huống này, Đường Vân Thành cũng không thể so đo quá nhiều, chỉ có thể bế đứa bé gái vào trong phòng trước.
Người phụ nữ cũng nói lời giữ lời, không bao lâu thì cầm lấy một bộ quần áo đi vào phòng.
Điều kiện của nhà trọ rất tệ, nhưng trong phòng vẫn có chỗ để tắm, người phụ nữ tắm rửa giùm cô bé, sau đó thay quần áo.
Có thể là vì được tắm, lúc cô bé đi ra thì đã tỉnh lại rồi.
“Con bé này tắm rửa sạch sẽ rồi thì trông rất xinh.” Người phụ nữ dắt cô bé nhỏ đã thay xong quần áo đi ra ngoài, trên mặt mang theo vài ý cười, trông cũng khá thân thiện.
Quần áo mà người phụ nữ tìm tới có hơi to, tay chân của cô bé đều bị gói kín.
“Người đã tỉnh rồi, xem ra cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ bị sốt thôi, uống chút thuốc hạ sốt là được rồi.” Có thể là nhìn thấy cô bé đã tỉnh, không có vấn đề gì lớn, người phụ nữ lúc này cũng vui vẻ.
“Được, cảm ơn cô.” Đường Vân Thành nhìn thấy cô bé tỉnh lại cũng khẽ thở phào một hơi, ông ta cứ lo lắng cô bé có vấn đề gì khác, bây giờ trông bộ dạng của cô bé, đích thực là cũng không có vấn đề gì lớn.
“Cô bạn nhỏ, cháu tên gì? Nhà ở đâu?” Sau khi người phụ nữ rời khỏi, Đường Vân Thành nhìn sang cô bé, nhẹ giọng hỏi một số câu.
Loading...
Đường Vân Thành muốn hỏi rõ một số vấn đề, nếu như có thể thì tốt nhất là đưa cô bé về nhà.
Cô bé hôn mê trên đường núi, nói không chừng nhà ở thôn gần đây.
Chỉ là cô bé nhỏ này không trả lời, chỉ lắc đầu, nhìn bộ dạng như vẫn còn có chút mê man, còn có một chút lo lắng sợ hãi.
Đường Vân Thành hỏi mấy câu, cô bé đều chỉ lắc đầu, không nói một chữ nào, Đường Vân Thành cũng hết cách, chỉ có thể bảo cô bé đi nghỉ ngơi.
Cô bé có chút rụt rè mà nằm trên giường, Đường Vân Thành ngồi trên một cái ghế trong phòng, đợi Tiểu Ngô mang thuốc về.
Cô bé không có ngủ, cứ ngồi trên giường, có thể là vì lo lắng nên cố chịu đựng.
Cô bé cứ tỉnh, cũng không có nói chỗ nào không khỏe, điều này khiến Đường Vân Thành an tâm không ít.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đã qua một giờ sáng rồi, nhưng Tiểu Ngô vẫn chưa quay lại.
Tuy đường trong thôn khó đi, nhưng một tiếng để đi đi về về thì vẫn dư dả, cái tiệm thuốc đó cũng không có xa.
Mi tâm của Đường Vân Thành khẽ chau lại, lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Ngô.
Nhưng điện thoại của Tiểu Ngô lại tắt máy.
Đáy lòng Đường Vân Thành chợt chùng xuống, Tiểu Ngô lanh lẹ, bình thường chưa từng tắt điện thoại qua, bởi vì Tiểu Ngô bất kể đi đâu cũng đều mang theo sạc dự phòng bên người.
Cho nên, có thể bài trừ khả năng hết pin.
Điện thoại tình cờ bị hư cũng không có khả năng lớn.
Chỉ sợ....
Đường Vân Thành nhìn cô bé vẫn đang ngồi trên giường kia, ông ta biết chuyện này có vấn đề.
Nếu như ông ta bây giờ đi tìm Tiểu Ngô.
Ông ta không dám bảo đảm sau khi ông ta đi rồi, cô bé này có xảy ra chuyện gì hay không.
Nếu như cô bé xảy ra chuyện ở đây, thì hậu quả sẽ rất khôn lường, dù sao cũng là ông ta đưa cô bé đến đây.
Cho dù bảo người phụ nữ lúc nãy đến đây chăm sóc cô bé, thì Đường Vân Thành cũng có chút không yên tâm.
Cái mà Đường Vân Thành nghĩ tới bây giờ chính là người nhà họ Cố có thể là muốn khiến cô bé này xảy ra chuyện trong tay ông ta.
Cho nên, Đường Vân Thành bây giờ phải bảo đảm cô bé này không thể xảy ra chuyện trước cái đã.
Nhưng Đường Vân Thành vẫn đánh giá cao nhân tính của một số người nào đó rồi.
Lại qua gần 1 tiếng, Tiểu Ngô vẫn chưa quay lại, nhưng trong nhà trọ đột nhiên có mấy người xông vào.
Người đàn ông dẫn đầu có dáng người không cao, nhưng vẻ mặt hung hãn, hắn trực tiếp đưa người xông vào căn phòng Đường Vân Thành đang ở.
“Con gái tôi đâu, ông làm gì con gái tôi rồi?” Người đàn ông lớn tiếng hét lên trong phòng.
Đường Vân Thành sững người, nhất thời có chút không hồi thần kịp, nửa đêm nửa hôm mà chuyện gì vậy?
Người đàn ông này xông vào tìm con gái?
Cô bé này là con gái của hắn ta?
Cô bé vốn dĩ đang ngồi trên giường nhìn thấy người đàn ông xông vào thì sững sờ vài giây, sau đó bò xuống giường.
“Anh ta là ba cháu sao?” Sắc mặt Đường Vân Thành có chút trầm, trong lòng cũng có chút bất an, cô bé này hôn mê trên đường núi không có ai quan tâm.
Thời gian lâu như vậy cũng không thấy người nhà của cô bé tìm tới.
Chuyện ông ta đưa cô bé về chỉ e là cũng không có ai biết hết, mấy người này làm sao mà tìm đến được?
Chuyện này rõ ràng là có gì đó không đúng, bên trong có vấn đề rất lớn.
Nhưng cô bé vẫn dùng sức gật đầu, sau đó đi tới trước mặt người đàn ông, ôm lấy chân của người đàn ông, kêu một tiếng: “Ba ơi.”
Lúc này cô bé có chút rụt rè, thanh âm không lớn, nhưng vẫn khá rõ ràng, Đường Vân Thành nghe rất rõ.
Đôi con ngươi Đường Vân Thành lập lòe, cô bé này chắc chắn sẽ không nói dối, nếu cô bé đã nói người đàn ông này là ba của bé, còn trực tiếp ôm lấy hắn kêu là ba, thì hẳn là không giả.
Đường Vân Thành tuy cảm thấy không đúng lắm, trong lòng bất an, nhưng ba của cô bé đã tìm tới rồi, ông ta cũng không thể không cho người ta đưa cô bé đi được.
“Đợi chút đã, tôi bảo chủ của nhà trọ đến làm chứng, chứng minh cô bé được người nhà đưa đi rồi.” Đường Vân Thành đương nhiên cũng không thể để bọn họ đưa người đi như vậy được, tuy người đàn ông đó là người nhà của cô bé, ông ta cũng không thể không phòng.
Người đàn ông mới vừa xông vào không nói thêm gì nữa, chỉ ôm cô bé vào lòng mình.
Hồi nãy mấy người trực tiếp xông vào, người phụ nữ khi nãy đã dậy, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì có hơi sững người, nghe thấy lời của Đường Vân Thành, cô ta khẽ hồi thần lại, theo bản năng gật đầu: “À à, tôi có thể làm chứng.”
“Đi, ba đưa con về.” Người đàn ông mới vừa xông vào ôm chặt lấy đứa bé, thanh âm rõ ràng đã dịu lại vài phần.
Cô bé nhỏ vươn hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, sau đó lại gật đầu.
Cơ thể của cô bé rõ ràng có chút run rẩy, không biết là vì sốt, hay là vì nguyên nhân khác nữa.
“Đứa bé vẫn còn bị bệnh, run rẩy dữ dội như vậy, hay là mau đưa đi khám đi.” Người phụ nữ cũng tốt bụng, sợ cô bé có chuyện gì.
“Có thể là bị sợ rồi, bây giờ tôi sẽ đưa nó đi bệnh viện kiểm tra.” Người đàn ông cúi đầu nhìn cô bé nhỏ trong lòng, trong thanh âm trầm thấp mang theo vài phần lo lắng.
Đường Vân Thành tuy biết chuyện xảy ra tối hôm nay có vấn đề, nhưng trong tình hình này ông ta cũng không thể ngăn cản.
Sau đó người đàn ông ôm cô bé ra khỏi phòng.....
Người đàn ông đưa cô bé ra ngoài, đúng lúc đụng phải Tiểu Ngô mới vừa về.
Tiểu Ngô nhìn tình hình trước mắt thì có chút ngây người: “Đường tổng...chuyện là sao vậy?”
Bởi vì không biết thân phận của mấy người này, cho nên trong lòng Tiểu Ngô có mang vài phần cảnh giác.
“Người nhà của đứa bé tìm tới, muốn đưa đứa bé đi.” Đường Vân Thành đơn giản mà giải thích một câu.
Bây giờ cô bé đã tỉnh rồi, ai cũng có thể nhìn ra được cô bé không có vấn đề gì lớn, mà bây giờ cô bé đã được ba đưa đi, có chủ của nhà trọ này làm chứng.
Đường Vân Thành cảm thấy hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn nữa đâu.
Tiểu Ngô vẫn có chút mờ mịt, nhưng Đường tổng đã lên tiếng, anh ta cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể nhìn cô bé bị đưa đi.
Tiểu Ngô nghĩ cô bé được người nhà đưa đi thì cũng tốt, ở đây chỉ khiến cho người ta thấp thỏm lo âu thôi.
“Sao lại đi lâu như vậy?” Sau khi Đường Vân Thành về phòng thì nhìn sang Tiểu Ngô, thanh âm có chút trầm thấp.
Mấy chuyện xảy ra tối hôm nay, chuyện này lại càng kỳ quái hơn chuyện kia, ông ta không hiểu rốt cuộc là chuyện gì nữa.
“Kêu cả nửa ngày mới kêu người ta dậy được, người dậy còn là một ông già, ông già khi bước qua bậc cửa tiệm thuốc thì còn bị té một cái, trong tiệm thuốc không có thuốc hạ sốt tiêu viêm có sẵn, ông già phải bốc thuốc trung y.” Tiểu Ngô giải thích khá tỉ mỉ, bởi vì chuyện hôm nay quá nhiều, cho nên anh nói từng cái một cho Đường Vân Thành nghe, sợ có vấn đề gì đó anh không nhìn ra được, có lẽ Đường tổng có thể phát hiện ra gì đó.
Loading...
Mi tâm Đường Vân Thành khẽ nhíu lại, Tiểu Ngô dây dưa tới gần hai tiếng đồng hồ đích thực là rất kỳ quái, nhưng theo như lời Tiểu Ngô nói thì cũng không có vấn đề gì lớn.
Chỉ là, tiệm thuốc không có sẵn thuốc hạ sốt tiêm viêm, điểm này thì khá kỳ lạ.
“Điện thoại của cậu bị sao vậy? Sao lại tắt máy?” Đường Vân Thành nhớ trước đó không gọi cho Tiểu Ngô được.
“Ông già bị ngã, lúc tôi dìu ông già dậy thì điện thoại rơi xuống nước, bên tiệm thuốc không có điện thoại, cũng không cách nào nói với ngài một tiếng...” Tiểu Ngô giải thích, nói được một nửa thì ngừng lại: “Đường tổng, có phải có vấn đề không?”
Đôi con ngươi của Đường Vân Thành khẽ nhíu lại, dưới tình huống bình thường thì vấn đề có lẽ là không lớn, nhưng chuyện tối nay vốn đã không bình thường.
Cho nên, rất có thể là thật sự có vấn đề.
Nhưng Đường Vân Thành có chút không hiểu tại sao đối phương lại làm như vậy?
Vì để túm chân Tiểu Ngô? Không cho Tiểu Ngô quay lại?
Nhưng trong hai tiếng này lại không có chuyện gì xảy ra hết, tại sao đối phương không cho Tiểu Ngô về?
Mà lúc Tiểu Ngô về, đúng lúc ba của đứa bé đến đưa đứa bé đi?
Đây có khi nào lại là do đối phương sắp xếp không?
Nhưng đối phương sắp xếp như vậy rốt cuộc là có dụng ý gì?
Đường Vân Thành thật sự nghĩ không thông.
Ông ta vốn luôn lo lắng cô bé đó sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trong tay mình, nhưng cô bé đã an toàn mà được ba đưa đi rồi, không có xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn hết...
Không lẽ từ đầu ông ta đã đoán sai hướng rồi?
Nếu như ông ta đã đoán sai hướng, vậy đối phương rốt cuộc là có mục đích gì?
Đường Vân Thành thầm thở dài một hơi, loại chuyện âm mưu này ông ta không rành, nếu như có Nhã Thanh thì hay rồi.
Cũng không biết Nhã Thanh xử lý chuyện ở nước M xong chưa?
Lúc này Hàn Nhã Thanh đã đến Hải Thành, trước khi máy bay cất cánh, cô đã gọi cho Đường Vân Thành qua, nhưng điện thoại của Đường Vân Thành cứ không gọi được.
Bây giờ vừa xuống máy bay, cô lại gọi cho Đường Vân Thành, nhưng vẫn không gọi cho Đường Vân Thành được.
“Điện thoại của cậu có thể bị chặn rồi, không gọi đi được.” Sắc mặt Hàn Nhã Thanh lúc này rõ ràng có chút trầm, không gọi được cho Đường Vân Thành, chỉ e là đã xảy ra chuyện rồi.
Rất rõ ràng đối phương không muốn cho cô liên hệ với Đường Vân Thành, càng là như vậy, nói rõ chuyện càng nghiêm trọng.
Không liên lạc được với Đường Vân Thành thì không biết bây giờ ông ta đang ở đâu, càng không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Chúng ta tìm chỗ ở trước, chuyện gì để mai rồi nói.” Dương Tầm Chiêu đương nhiên cũng ý thức ra tính nghiêm trọng của vấn đề, thực ra khi Hàn Nhã Thanh nhắc đến chuyện này với anh trước đây, anh đã bảo Cố Ngũ đến Hải Thành xử lý.
Cố Ngũ đến bây giờ cũng chưa cho anh tin tức, chỉ e là chưa tìm được Đường Vân Thành!
Đôi con ngươi khẽ híp của Hàn Nhã Thanh chợt lóe qua ánh sáng lạnh, cô đột nhiên lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhập một chuỗi số.
Cô nhập chuỗi số điện thoại này vô cùng nhanh, không có chút ngừng nào, Dương Tầm Chiêu nhìn số mà cô nhập một cái, khóe mày khẽ nhướng lên, nhưng không có nói gì.
Hàn Nhã Thanh gọi điện thoại đi, lần đầu tiên đối phương không có nghe máy, Hàn Nhã Thanh liền tiếp tục gọi lại.
Lúc Hàn Nhã Thanh gọi lần thứ tư, người bên kia có thể là cuối cùng cũng bị cô làm ồn tỉnh dậy, nghe máy: “Alo, ai đó?”
Đối phương bị kêu tỉnh, tâm trạng hiển nhiên không tốt, ngữ khí rất gắt.
“Cung tông trưởng, Đường Vân Thành xảy ra chuyện rồi.” Nghe thấy thanh âm của đối phương, đôi con ngươi của Hàn Nhã Thanh lại híp lại lần nữa.
“Ý gì? Xảy ra chuyện gì? Cô là ai?” Đối phương ngừng lại vài giây, khi thanh âm lại truyền tới thì rõ ràng có thêm vài phần nghiêm nghị và cảnh giác.
“Tôi là phóng viên của Hải Thành Trịnh Nguyệt, tôi vừa mới nhận được tin tức, nói Đường Vân Thành xảy ra chuyện ở phía tây Hải Thành, bên đó thông báo phóng viên qua đó, sự tình hình như rất nghiêm trọng, nghe nói đã chết người, hình như là Đường Vân Thành...” Hàn Nhã Thanh cố ý dừng lời nói lại, lời chưa nói xong, nhưng ý muốn biểu đạt lại rất rõ ràng.
Lời nói của Hàn Nhã Thanh ngừng lại một giây, không đợi Cung tông trưởng phản ứng lại, liền nói tiếp: “Cung tông trưởng cùng đến Hải Thành với Đường Vân Thành, Đường Vân Thành xảy ra chuyện, Cung tông trưởng không thể không biết chuyện chứ? Cho nên tôi muốn xác nhận tình hình với bên Cung tông trưởng một chút.” Hàn Nhã Thanh cố ý thay đổi âm điệu, thanh âm lúc này rõ ràng có thêm vài phần trầm lạnh và yên tĩnh hơn so với bình thường, nếu như không phải Dương Tầm Chiêu lúc này đang ngồi bên cạnh cô, nếu như chỉ nghe giọng thì có thể sẽ không thể nghe ra là cô.
Hàn Nhã Thanh tuy không hiểu về chuyện của Hải Thành lắm, nhưng cô cũng đã điều tra một số chuyện mà cô cho là quan trọng, Trịnh Nguyệt là phóng viên của Hải Thành, nổi tiếng liều mạng gan góc, dám nói, không có chuyện cô ta không dám báo, không có lời mà cô ta không dám nói.
Hải Thành có không ít người bị thân bại danh liệt vì bài báo của Trịnh Nguyệt mà bị bơi ra không ít chuyện xấu, trong đó không thiếu một số nhân vật lợi hại đã từng cao cao tại thượng.
Rất nhiều người hận Trịnh Nguyệt đến tận xương, hận không thể phanh thây cô ta thành ngàn mảnh, nhưng cô ta vẫn sống tốt, tóc không bị tổn thương tới một cọng, rất nhiều người đồn rằng sau lưng Trịnh Nguyệt có hậu đài rất vững chắc.
Lần này, Cung tông trưởng cùng Đường Vân Thành đến Hải Thành, Trịnh Nguyệt phụ trách phỏng vấn mọi hướng.
Cho nên, lúc này Hàn Nhã Thanh dùng thân phận của Trịnh Nguyệt, nếu là người khác thì chắc chắn Cung tông trưởng sẽ không tin, nhưng nếu là Trịnh Nguyệt thì Cung tông trưởng không thể không cân nhắc.
Cô biết Cung tông trưởng luôn giúp đỡ người nhà họ Cố, Cung tông trưởng hẳn cũng biết lần này đến Hải Thành, nhà họ Cố sẽ đối phó với Đường Vân Thành, Cung tông trưởng chắc là muốn nhắm một mắt mở một mắt rồi.
Nhưng mà, nếu như xảy ra án mạng, hoặc là Đường Vân Thành có nguy hiểm về tính mạng thì Cung tông trưởng rất khó lo cho mình.
Cho nên, lời của Hàn Nhã Thanh lúc này chính là để gạt ông ta, hy vọng có thể gạt được một số tin tức có ít!
Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh biết người nhà họ Cố chắc chắn sẽ không tổn hại đến tính mạng của Đường Vân Thành, có một số chiêu âm hiểm còn tàn nhẫn hơn cả việc tổn hại đến tính mạng của Đường Vân Thành nhiều nữa.
Lúc này Hàn Nhã Thanh cá là Cung tông trưởng không biết toàn bộ kế hoạch của nhà họ Cố.
“Sao có thể? Đường Vân Thành rõ ràng đã đến thôn Ngọc Thủy, sao có thể xảy ra chuyện ở phía Tây Hải Thành được?” Cung tông trưởng đích thực không biết toàn bộ kế hoạch của nhà họ Cố, nhưng ông ta biết Đường Vân Thành đã đến thôn Ngọc Thủy, là ông ta bảo Đường Vân Thành đi mà, Đường Vân Thành chắc chắn không dám làm trái mệnh lệnh của ông ta.
Chuyện của thôn Ngọc Thủy tuy không lớn, nhưng cách thành phố Hải Thành có chút xa, đường núi lại vô cùng khó đi, Đường Vân Thành không thể về nhanh như vậy được, hơn nữa Đường Vân Thành tối nay hẳn không thể về được.
Cung tông trưởng không biết toàn bộ kế hoạch của nhà họ Cố, nhưng ông ta chắc chắn biết người của nhà họ Cố sẽ có hành động, cho nên ông ta đã cố ý phối hợp với kế hoạch của nhà họ Cố, nếu không thì ông ta cũng sẽ không bảo Đường Vân Thành đến thôn Ngọc Thủy.
Cho dù Đường Vân Thành xảy ra chuyện, thì cũng là ở thôn Thủy Ngọc, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện ở phía tây Hải Thành được.
“Được, tôi biết rồi.” Hàn Nhã Thanh trực tiếp cúp điện thoại.
Cung tông trưởng bị cúp điện thoại, trực tiếp ngây người, phóng viên này nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại cho ông ta, nhưng không nói rõ gì mà đã trực tiếp cúp điện thoại rồi?
Chuyện gì vậy?
Cung tông trưởng đương nhiên không thể gọi lại, nhưng trong lòng ông ta vẫn có chút bất an, có khi nào kế hoạch của bên nhà họ Cố xảy ra vấn đề không?
Loading...
Ông ta tìm số điện thoại của Cố Chính Luân, trực tiếp gọi đi...
Bây giờ là bốn giờ sáng, nhưng Cố Chính Luân lại nhấc máy ngay.
“Có phải Đường Vân Thành xảy ra chuyện rồi không?” Cố Chính Luân nhấc máy quá nhanh, đôi con ngươi của Cung tông trưởng nhanh chóng lập lòe.
“Cung tông trưởng, ngài nghe nói gì rồi sao?” Cố Chính Luân cũng rất thắc mắc, ông ta một đêm không ngủ, cứ luôn đợi tin tức của đối phương, hồi nãy đối phương gọi điện thoại đến cho ông ta, nói chuyện rất thuận lợi, tất cả đều tiến hành theo kế hoạch ban đầu.
Bên này ông ta mới nhận được tin tức, sao Cung tông trưởng lại biết?
“Thật sự xảy ra chuyện rồi?” Nghe thấy ngữ khí của Cố Chính Luân, đáy lòng Cung tông trưởng chợt chùng xuống: “Cố Chính Luân, nếu như Đường Vân Thành xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở Hải Thành, nếu như xảy ra án mạng, thì tôi thân là tông trưởng của tám đại gia tộc chắc chắn cũng không thoát được trách nhiệm, ông muốn hại chết tôi sao?”
“Cung tông trưởng, ngài khoan hẵng nóng đã, Đường Vân Thành không có nguy hiểm tính mạng đâu, kế hoạch của chúng tôi rất thuận lợi, ông cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không để chuyện này liên lụy đến ngài.” Nghe thấy lời của Cung tông trưởng, Cố Chính Luân rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm, Cung tông trưởng có thể đã nhận được tin tức giả gì rồi.
“Hồi nãy Trịnh Nguyệt gọi điện thoại cho tôi, nói Đường Vân Thành xảy ra chuyện ở phía tây Hải Thành.” Cung tông trưởng lúc này ý thức ra chuyện có gì đó không đúng, Trịnh Nguyệt cho dù muốn xác định chuyện của Đường Vân Thành, thì cũng không nên trực tiếp gọi cho ông ta chứ?
“Trịnh Nguyệt? Không thể nào.” Cố Chính Luân sững sờ: “Đường Vân Thành bây giờ vẫn còn đang ở thôn Ngọc Thủy, kế hoạch của chúng tôi rất thuận lợi, Trịnh Nguyệt là phóng viên của Hải Thành, không thể nhận được tin tức sai như vậy, cho dù cô ta nhận được tin tức, thì trước khi xác nhận, cũng không thể trực tiếp nói với ngài được.”
“Chuyện này có chút kỳ lạ, ông chú ý chút.” Cung tông trưởng đã ý thức ra vấn đề, thanh âm lúc này rõ ràng đã trầm hơn vài phần, người của nhà họ Cố muốn làm gì ông ta có thể không quản, nhưng tuyệt đối không thể liên hụy lên người ông ta.
Ông ta sắp thoái lui rồi, không muốn xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào trong lúc quan trọng này.
Nói thật, trong tình hình bây giờ, ông ta cũng không muốn giúp nhà họ Cố nữa, nhưng từ khi bắt đầu ông ta đã đứng sai đội, đứng ở phía đối địch với Đường Vân Thành, nếu như Đường Vân Thành thăng lên, thì thế lực của ông ta chắn chắn sẽ bị đánh áp dữ dội, đến lúc người nhà ông ta chỉ e là rất khó xuất đầu lộ diện.
Cho nên, ông ta bây giờ cũng chỉ có thể tiếp tục giúp đỡ nhà họ Cố, chỉ cần Cố Chính Luân lên, nhà họ Cung và nhà họ Cố liên hôn, đến lúc đó mới là kết quả tốt nhất.
Cung tông trưởng bây giờ cũng chính là lên được thuyền nhưng không xuống được nữa.
Sau khi cúp điện thoại Cung tông trưởng, trong đôi con ngươi khẽ híp của Hàn Nhã Thanh toát lên ý lạnh nặng nề.
“Cậu em đã đi thôn Ngọc Thủy, rất có thể bây giờ đang bị kẹt ở thôn Ngọc Thủy, không thể về được.” Tuy hồi nãy Cung tông trưởng không có nói rõ, nhưng Hàn Nhã Thanh không khó để đoán ra.
“Thôn Ngọc Thủy? Bọn họ nhốt người trong thôn nhỏ làm gì?” Dương Tầm Chiêu là người còn khôn hơn cả hồ ly, nhưng lúc này anh cũng không đoán ra được dụng ý của đối phương.
“Em cũng không rõ lắm.” Hàn Nhã Thanh tuy giỏi phân tích, nhưng trong trường hợp không biết tối nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì cô cũng không đưa ra được bất kỳ đáp án nào.
“Bây giờ chúng ta đến thôn Ngọc Thủy sao?” Dương Tầm Chiêu nhìn cô một cái, sau đó xem thời gian: “Bây giờ đã sắp 4 giờ rồi, bây giờ qua đó còn có ích không?”
“Khoan qua đó đã, để ý tin tức truyền thông bất cứ lúc nào.” Hàn Nhã Thanh biết nếu như đối phương muốn làm gì Đường Vân Thành thì chỉ e đã làm xong rồi, nếu Đường Vân Thành đã không ra được thì cô chắc chắn cũng vào không xong.
Tuy Hàn Nhã Thanh không biết rốt cuộc đối phương có mục đích gì, nhưng có một điểm cô có thể chắc chắn, đó là đối phương chắc chắn sẽ lợi dụng truyền thông.
Mục đích cuối cùng của đối phương chắc chắn là muốn lợi dụng bài báo truyền thông để khiến Đường Vân Thành thân bại danh liệt.
Điều bây giờ cô có thể làm là quan sát động hướng bất cứ lúc nào, đến lúc đó kịp thời nghĩ ra cách giải quyết vấn đề.
Bây giờ đang ở Hải Thành, bọn họ đều không quen thuộc, có rất nhiều chuyện sẽ không tiện làm, nhưng bất kể xảy ra chuyện gì, cô cũng đều phải nghĩ cách giải quyết.
Bất luận đối phương là nhà họ Cố, hay là người của Quỷ Vực Chi Thành, cô Hàn Nhã Thanh cũng không sợ!
Nhưng, sau khi chuyện xảy ra vào ngày hôm sau, Hàn Nhã Thanh mới phát hiện cô vẫn đánh giá thấp sự âm hiểm của một số người nào đó rồi.
“Anh nghĩ cách liên lạc với Trịnh Nguyệt một chút.” Từ tư liệu tra được, tin tức mà Trịnh Nguyệt đăng báo đều rất chính diện, Dương Tầm Chiêu cảm thấy có lẽ có thể tìm được chỗ đột phá từ trên người cô ta.
Anh và Đường Lăng ở bên Hải Thành này đều không có thế lực gì, ban đầu cũng là vì thân phận của Đường Lăng quá nhạy cảm, mà anh và Đường Lăng là một thể, cho nên anh cũng tránh cái mảnh Hải Thành này.
Đây có thể cũng là nguyên nhân lớn nhất mà nhà họ Cố chọn đối phó với Đường Vân Thành ở Hải Thành.
Thế lực của nhà họ Cố ở Hải Thành không thể xem nhẹ được.
“Ừm, nếu như có thể liên lạc được với cô ta, nếu như có thể khiến cô ta đứng về phía chúng ta thì là tốt nhất.” Hàn Nhã Thanh biết trong giới tin tức ở Hải Thành, Trịnh Nguyệt đích thực là có tác dụng rất quan trọng, nếu đối phương đã muốn lợi dụng dư luận của truyền thông thì chắc chắn sẽ tìm Trịnh Nguyệt.
Chỉ là không biết Trịnh Nguyệt sẽ chọn thế nào?
Hơn nữa không biết hậu đài của Trịnh Nguyệt này rốt cuộc là ai? Hy vọng hậu đài của Trịnh Nguyệt đừng là nhà họ Cố!
Bên Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu chưa liên hệ được với Trịnh Nguyệt, thì lúc 5 giờ sáng, một bài báo tin tức đã chấn kinh cả Hải Thành, thậm chí là toàn quốc.
Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu tìm được một khách sạn, nhưng bọn họ đều không ngủ, khi nhìn thấy tin tức lúc 5 giờ, cả người Hàn Nhã Thanh đều chấn kinh, con người luôn bình tĩnh trầm ổn, có sóng gió cũng không kinh hoảng như cô, mà tay cầm điện thoại lại có chút phát run.