Cho nên khi nhận được tin tức, anh ta tự mình ra đón, anh ta hiểu rất rõ tầm quan trọng của người tài giỏi thế này.
Cho nên, vốn anh ta muốn chiêu đãi cho tốt vị “thân nhân” này, sau đó nghĩ cách đào về, giúp cho việc bên này.
Cho nên, lúc mới bắt đầu Liên Cung vô cùng tích cực.
Nhưng mà, khi anh ta nhìn thấy người đến thế mà là một cô gái nhỏ, hơn nữa là cô một cái nhỏ cực kỳ đẹp thì trong lòng Liên Cung lạnh lẽo.
Liên Cung lạnh lẽo trong lòng, đương nhiên sẽ không tích cực như trước nữa rồi.
Hàn Nhã Thanh đứng sau lưng anh ta, vẻ mặt bình thản, không chút tâm tình.
Đi đến một nửa thì Liên Cung lại nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt bình thản của cô, con ngươi hơi lóe lên một cái, mặc dù cô bé này trẻ tuổi, nhưng lại không xúc động, lúc này anh ta lãnh đạm với cô như vậy, nhưng cô lại không chút tức giận, không hề bất mãn.
Cũng không phải loại mấy em gái xinh đẹp yếu ớt, già mồm cãi láo.
"Cô vừa nói là cô chuyên nghiên cứu tâm lý học tội phạm?" Liên Cung cảm thấy, chỉ với sự bình tĩnh này của cô, hẳn là không quá dọa người, hoặc là cô thật sự hiểu được một chút.
Nhưng mà, Liên Cung đối với mấy thứ nghiên cứu không hiểu lắm, trong trường học đều là lý luận, nghiên cứu nữa, cũng chỉ là con mọt sách chỉ biết đọc sách, vừa ra thực tiễn lại như người mò mẫm.
Xem tuổi của cô hẳn là vừa tốt nghiệp, cho nên Liên Cung vẫn không ôm hy vọng gì với cô.
Chỉ có điều, bởi vì sự bình tĩnh, lạnh nhạt của cô, cái nhìn của Liên Cung đối với cô có chút thay đổi.
Liên Cung cảm thấy cô có thể làm được, không phải như các cô gái xinh đẹp, cho là có chút tư sắc có thể tài trí hơn người.
Bây giờ con gái chỉ cần dáng vẻ đẹp mắt một chút, cả đám đều kiêu ngạo như chim công.
Đây cũng là nguyên nhân lần đầu tiên Liên Cung nhìn thấy Hàn Nhã Thanh thái độ đột nhiên rất nguội lạnh.
"Vâng." Khóe môi Hàn Nhã Thanh hơi động, chỉ trả lời một chút, đơn giản không thể đơn giản hơn, nhưng lại có một loại quyết đoán làm người không thể hoài nghi được.
"Học ở đâu?" Liên Cung lại nhìn cô một cái, con gái ở tuổi này không phải vô cùng nhiều lời sao? Cô lại không giống lắm.
"Cái này quan trọng sao?" Hàn Nhã Thanh cười khẽ, nụ cười rất nhẹ rất nhẹ, cô chính là chuyên gia tâm lý học, sao có thể không biết Liên Cung đang nghĩ gì.
Liên Cung hỏi nhiều như vậy, là không tin năng lực của cô.
Liên Cung giật mình, khẽ cau mày, nhanh chóng liếc nhìn cô, không quan trọng sao?
Mặc dù anh ta không quá công nhận tri thức ly luận, nhưng mà trình độ trường học khác nhau sẽ khác, trình độ nghiên cứu cũng sẽ khác.
Lúc này có phải cô không muốn trả lời anh ta?
Thôi, dù thế nào đi nữa anh ta cũng không ôm hy vọng gì với cô, giống như chuyện phá án, chỉ có thể dựa vào chính mình, nếu như anh ta đặt hy vọng vào một cô gái trẻ như vậy, còn không biết đến năm tháng nào mới có thể phá án.
Cho nên, sau đó, Liên Cung không nói thêm gì nữa.
Đi đến cửa lớn thì có một tên nhóc chừng hai mươi mấy tuổi chạy đến, sau khi chào Liên Cung, lại nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, nhìn dáng vẻ Hàn Nhã Thanh thì lập tức ngây người, thở ra một hơi.
"Vị, vị này chính là cô Đường?" Lúc này, thanh âm của cậu ta kia có chút rung rung, kinh động, kinh hãi, cũng có kinh diễm.
Liên Cung nhìn cậu ta một cái, ánh mắt có chút bất mãn, chỉ là không biết bất mãn với phản ứng của cậu nhóc lúc nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, hai là bất mãn với chuyện cậu ta này liên hệ Hàn Nhã Thanh.
Hoặc là cả hai đều có.
"Cô, cô Đường, xin chào, tôi, tôi là Tiểu Châu, chính là Tiểu Châu liên lạc với cô." Sau khi Tiểu Châu lấy lại tinh thần, liên tục chào hỏi Hàn Nhã Thanh, trên mặt cậu ta lúc này có chút đỏ, miệng lưỡi trơn bén trước đây cũng có chút cà lăm.
"Xin chào." Hàn Nhã Thanh gật đầu, coi như là chào hỏi với cậu ta, nhưng cũng không tự giới thiệu.
"Thật không ngờ cô lớn tuổi như vậy mà vẫn còn đẹp như thế, cô còn trẻ thế này, gọi là cô Đường dường như không đúng lắm, không biết sau này nên xưng hô thế nào?” Lúc này Tiểu Châu đã sớm quên chuyện nhiệm vụ, lúc này rõ ràng chỉ muốn trêu chọc em gái, đấy đúng là tiết tấu muốn biết tên.
"Tiên đồ." Hàn Nhã Thanh vẫn không trả lời, Liên Cung lạnh lùng liếc Tiểu Châu, ánh mắt mang theo sự cảnh cáo rõ ràng.
Tiểu Châu rụt cổ một cái, sau đó cúi đầu xuống, không nói gì nữa.
Hàn Nhã Thanh vẫn bình thản như trước, không chút phản ứng
Liên Cung trực tiếp đưa Hàn Nhã Thanh đến bên ngoài phòng phỏng vấn, lúc này bên trong đang thẩm vấn một phạm nhân.
Phạm nhân là một người phụ nữ già hơn sáu mươi tuổi, là một phụ nữ nông thôn bình thường.
Hàn Nhã Thanh đứng bên ngoài, cách cửa thủy tỉnh đặc thù nhìn người phụ nữ bên trong, nếu cô đoán không sau, người phụ nữ này hẳn là bọn buôn người Tiểu Châu nói với cô kia.
"Sao thế?" Con ngươi Liên Cung cũng nhìn qua tình huống bên trong phòng thẩm vấn, thân sắc có mấy phân nghiêm nghị.
"Vẫn không khai." Minh Viễn lắc đầu: "Miệng rất cứng, bây giờ bà ta chắc chắn mình là người bị hại."
Hàn Nhã Thanh không nói gì, chỉ là nhìn người phụ nữ già trong phòng, đôi mắt của bà ta đục ngầu.
Lúc người phụ nữ ngước mắt nhìn về phía bên này thì Hàn Nhã Thanh thấy được sự trốn tránh ở sâu trong mắt, một khắc, đó, Hàn Nhã Thanh biết, bà ta có giấu giếm.
Đáy mắt của người phụ nữ này có chút sợ hãi, nhưng lại không có tính toán và gian trá, người làm quen chuyện thương thiên hại lý trong mắt ít nhiều sẽ lắng đọng lại bản tính gian trá, nhưng người này lại không có.
Bà ta giấu giếm hẳn là bà ta biết một số chuyện, nhưng không nhiều, cho nên thẩm vấn chỉ lãng phí thời gian.
Rất rõ ràng, người này cũng không thể nào nghĩ ra được chủ ý phải lãng phí thời gian của nhân viên công tác, như vậy thì khẳng định là có người sai sử bà ta.
Ai chỉ điểm? Là mục đích gì?
Lão đại tìm bạn gái lúc nào vậy?
Lần trước, lão đại nhìn trúng Hàn Nhã Thanh, sau đó đến cầu hôn, kết quả hang ổ thiếu chút nữa bị cậu ba Dương hủy đi, sau đó, lão đại hoàn toàn hết hy vọng, mấy hôm nay lão đại vẫn luôn giữ vững cương vị công tác, một lòng bận công việc, hai tai không nghe chuyện hồng trần.
Nhưng mà lúc nào lão đại lại quen một cô bạn gái đẹp như vậy?
Cậu ta cho rằng chuyện cậu ba Dương lần trước đã lưu lại ám ảnh cho lão đại, lão đại sẽ không nhanh bước ra được.