Mục lục
Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rõ ràng là cho đến bây giờ, Dụ Vỹ Luân vẫn còn chưa tin tưởng những gì mà Lưu Vũ đã nói.



Dụ Vỹ Luân không biết là giờ phút này anh ta giống như làm một con tép riu nhãi nhép.



"Anh Dụ, anh cũng thật sự quá đề cao bản thân mình rồi." Dương Tâm Chiêu hờ hững quét mắt nhìn anh ta một cái, trong cái nhìn kia rõ ràng không có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng mà lại có thể khiến cho sự khinh thường của Dụ Vỹ Luân trực tiếp tan thành mây khói.



".." Dụ Vỹ Luân im lặng đối diện với đôi mắt của Dương Tâm Chiêu, càng cảm thấy sợ hãi hơn, trong lúc nhất thời cũng không dám nói ra một chữ nào.



Rõ ràng là ánh mắt của Dương Tâm Chiêu không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng mà anh ta vẫn cảm giác được một cỗ sát ý kiến cho người ta rùng mình.



Dương Tâm Chiêu muốn giết anh ta? Tại sao chứ? Cho đến bây giờ anh ta cũng không có làm gì đắc tội với Dương Tâm Chiêu.



Đương nhiên cho dù Dương Tâm Chiêu hôn Hàn Nhã Thanh ở trước mặt của tất cả mọi người, Dụ Vỹ Luân cũng không thể nào nghĩ đến đến có liên quan đến Hàn Nhã Thanh, không thể nào nghĩ đến Dương Tâm Chiêu sẽ vì Hàn Nhã Thanh mà muốn giết anh ta.



Ngay cả nhìn mà Dương Tâm Chiêu cũng không muốn tiếp tục nhìn Dụ Vỹ Luân một chút, dẫn theo Hàn Nhã Thanh trực tiếp rời đi.



Một lát sau, mọi người mới lấy lại tinh thân, mấy người phụ nữ điên cuồng hét lên.



Có ảo não, có phân nộ, cũng có tiếc hận.



Hàn Nhã Thanh bước ra khỏi trung tâm thương mại, leo lên xe, sau đó đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, sắc mặt của cô nhanh chóng thay đổi: "Tiêu đời rồi."



"Sao vậy?" Dương Tâm Chiêu thấy bộ dạng của cô, lông mày cau lại, chuyện gì lại có thể khiến cho cô sợ như vậy?



Từ trước đến nay cô không sợ trời không sợ đất, đây là lần đầu tiên mà anh nhìn thấy cô như thế này.



"Chuyện lúc nãy, chuyện lúc nãy trong trung tâm thương mại chắc chắn sẽ bị truyền ra ngoài, đến lúc đó chắc chắn ông nội của em sẽ nhìn thấy." Thân thể của Hàn Nhã Thanh hơi cứng đờ, lúc nãy rốt cuộc là cô bị cái gì vậy? Tại sao lại chủ động đi thông đông với Dương Tâm Chiêu chứ.



Quả nhiên là xúc động quá sẽ hại người.



Chỉ là cô cho rằng, cùng lãm thì Dương Tâm Chiêu sẽ phối hợp tượng trưng với cô một chút, có làm như thế nào cũng không nghĩ đến Dương Tâm Chiêu lại hôn cô ở trước mặt của mọi người.



Nếu như hình ảnh đó bị ông nội nhìn thấy được, cô cũng đừng mong giải thích rõ ràng, ông nội tuyệt đối sẽ không cho cô bất cứ cơ hội nào để giải thích.



Ông nội đã từng nói, nếu như nhà họ Dương có chút suy nghĩ, cho dù là ông nội đập nồi bán sắt thì cũng phải gả cô cho nhà họ Dương, huống hồ gì chuyện bữa tiệc lân trước, ông nội đã nghi ngờ cô và Dương Tâm Chiêu có quan hệ gì rồi...



Như vậy hiện tại...



Mà đúng lúc này, điện thoại di động của Hàn Nhã Thanh đột nhiên vang lên, Hàn Nhã Thanh lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình, sắc mặt của cô lập tức xám xịt, không luyến tiếc cuộc sống.



Nhanh như vậy mà ông nội đã biết rồi à, tiêu rồi tiêu rồi.



Nhanh như vậy ông nội đã gọi điện thoại cho cô, có thể thấy được ông nội kích động và hưng phấn đến cỡ nào.



Hàn Nhã Thanh còn chưa nghe điện thoại thì có thể đoán được ông nội sẽ nói cái gì.



Hàn Nhã Thanh nắm thật chặt điện thoại, không muốn nghe, cũng không dám nghe.



Đôi mắt của Dương Tâm Chiêu lóe lên, ở một vị trí và cô không nhìn thấy được, khóe môi của anh chậm rãi cong lên.



Hàn Nhã Thanh không nhận, điện thoại vẫn reo, nó vẫn cứ reo mãi.



Dương Tâm Chiêu cũng không nói lời nào, yên tĩnh cực kỳ mà chờ đợi.



Hàn Nhã Thanh âm thầm hít một hơi, cuối cùng vẫn ấn nút trả lời.



Cô sợ nếu như cô cứ không chịu nhận điện thoại thì ông nội sẽ lo lắng cho cô.



"Ông nội." Trong giọng nói của Hàn Nhã Thanh mang theo sự cẩn trọng và lo lắng, cho nên giọng nói cũng thấp hơn so với bình thường mấy lần, cô đã sẵn sàng để ông nội bùng nổ.



"Hàn Nhã Thanh à." Ông cụ Hàn mở miệng nói, giọng nói rất bình tĩnh, rất bình thường.



"Dạ?" Hàn Nhã Thanh liên giật mình, bình tĩnh như vậy à? Ông cụ đây là vẫn còn chưa biết, hay là sự yên tĩnh trước khi mưa bão kéo đến?



"Con có còn nhớ dì Tào không?" Giọng nói của ông cụ rất nhu hòa, không hề có bất kỳ sự khác thường nào.

"Dì Tào? Dì Tào nào chứ?" Trong lúc nhất thời, Hàn Nhã Thanh vẫn chưa hoàn hồn được. Tại sao lại đột nhiên nhắc đến dì Tào chứ, dì Tào nào vậy kìa?



"Chính là bạn của mẹ con đó, con không nhớ hả?" Ông cụ Hàn hơi bất ngờ, dường như là đang do dự có cần phải tiếp tục nói hay không.



"À, có biết chứ, dì Tào ấy hả, con nhớ chứ, sao vậy ông?" Rõ ràng là Hàn Nhã Thanh thở dài một hơi, giọng điệu của cô cũng đã buông lỏng hơn một chút.



Xác thực là có một dì Tào như vậy, nhưng mà cũng không có thân thiết với mẹ cho lắm. Có điều là sau khi cô trở lại nhà họ Hàn, bà ta tự xưng là người bạn tốt của mẹ, nhận được không ít lợi ích từ nhà họ Hàn.



Có điều người này cũng đã rất nhiêu năm rồi không liên lạc với nhau, tại sao ông nội lại nhắc đến bà ta chứ?



"Dì Tào nói hai ngày nay muốn đến thành phố A, nói là muốn gặp con một chút, có một số chuyện muốn nói với con, là liên quan đến mẹ của con. Con có muốn gặp không?” Lúc này giọng điệu của ông cụ Hàn hoàn toàn là giọng thương lượng, cũng chính là hoàn toàn sẽ nghe theo ý của Hàn Nhã Thanh.



"Chuyện liên quan đến mẹ sao ạ?” Lông mày của Hàn Nhã Thanh nhíu lại, dì Tào đó biết chuyện gì của mẹ vậy?



Là muốn dùng cái cớ này để trục lợi của nhà họ Hàn? Hay là thật sự biết chuyện gì đó?



Dù sao thì bây giờ vẫn nghi ngờ cái chết năm đó của mẹ mình có hơi kỳ lạ, cho nên đối với chuyện liên quan đến mẹ thì cô khá là nhạy cảm.



"Ừ, bà ta nói như vậy đó, nhưng mà ông lại cảm thấy là lời nói đó của bà ta chưa chắc là thật, có muốn gặp hay không thì con tự mình quyết định đi." Ông cụ Hàn thật sự thương yêu Hàn Nhã Thanh, cũng rất tôn trọng cô.



"Dạ, con đã biết rồi, lúc bà ta đến thì con sẽ đi gặp một chút." Hàn Nhã Thanh vẫn quyết định gặp bà ta một lần, nếu như bà ta thật sự biết chuyện gì đó thì sao.



"Ông nội vẫn còn chưa biết." Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại rồi nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, có vẻ hơi kinh hãi, xem ra là ông cụ vẫn còn chưa biết, nhưng mà lúc này Hàn Nhã Thanh cũng không hề hoàn toàn thả lỏng được, trong lời nói lộ ra vẻ lo lắng.



Cô lo lắng là bất cứ lúc nào ông cụ cũng có thể biết được!



Chuyện này vừa mới xảy ra không được bao lâu, có lẽ là ông cụ vẫn còn chưa nhận được tin tức, nhưng mà cô biết là căn bản cũng không giấu được bao lâu, có lẽ là không bao lâu sau ông cụ liên sẽ biết thôi.



"Không cần quá lo lắng." Dương Tâm Chiêu nhìn về phía cô, cười khẽ một tiếng, giọng nói rất là dịu dàng.



"Ừm"" Nghe được lời nói của anh, Hàn Nhã Thanh cũng cảm thấy hơi yên tâm, ý của anh là anh sẽ xử lý mọi chuyện ổn thỏa, cho nên muốn cô không cần phải lo lắng.



Mặc dù có đôi khi anh xấu tính một chút, nhưng mà vào thời khắc mấu chốt thì vẫn rất đáng tin cậy, lấy năng lực của anh, chỉ cần anh chịu xử lý việc này thì cũng không thành vấn đề gì, ít nhất là giấu được ông cụ thì cô có thể yên tâm rồi.



Dương Tâm Chiêu nhìn cô một chút, khóe miệng chậm rãi cong lên, sau đó không nhanh không chậm bổ sung thêm một câu: "Tai của ông cụ không điếc, mắt không bị quáng gà thì sẽ biết thôi."



Sẽ biết! Sẽ biết! Sẽ biết!



".." Hàn Nhã Thanh nhìn về phía anh, hơi hốt hoảng, cô là một người thông minh như vậy, giờ phút này quả thật sửng sốt mấy giây mới hiểu được.



Cô lo lắng, là rất lo lắng, nhưng mà cô lo lắng chính là chuyện này à? Lẽ nào là cô còn lo lắng ông cụ sẽ không biết chuyện này?



"Dương Tâm Chiêu, anh cố ý đó hả?” Hàn Nhã Thanh lấy lại tinh thần, con người nhìn về phía anh cũng đã nhiêu thêm mấy phần tức giận.



Anh rõ ràng là cố ý mà, nói cái gì mà kêu cô không cần lo lắng, lúc nãy trong lòng của cô còn hơi cảm kích đối với anh.



Kết quả thì sao đây?



"Là do em đã quyến rũ tôi." Dương Tâm Chiêu một mặt vô tội, dường như là khóe môi còn có vẻ hơi oan ức mà bu lại, rõ ràng là bộ dạng được tiện nghỉ mà còn khoe mẽ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK