“Hàn Nhã Thanh? Nó tới làm gì?” trong phòng, Hàn Trung Dung trực tiếp ngây người, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn sang Lưu Vũ.
“Con tiện nhân này, là nó đã hại Nghiên Nghiên của chúng ta, tôi phải giết nó, tôi phải báo thù cho Nghiên Nghiên của chúng ta, tôi muốn nó sống không bằng chết, sống không bằng chết…” Lưu Vũ vừa nghe là Hàn Nhã Thanh, trực tiếp tức giận đỏ cả mắt.
“Bà bình tĩnh chút, bây giờ trong tình huống này, Hàn Nhã Thanh hẳn vẫn chưa biết chuyện, chúng ta không thể để lộ được.” Hàn Trung Dung đến bây giờ vẫn ngây thơ mà cho rằng, người khác đều không biết chuyện.
“Không, nó chắc đã biết rồi, tối hôm qua nó rõ ràng vốn định về phòng, nhưng lại không có vào mà rời đi, sau khi nó rời đi, tôi gọi điện cho mấy người bên ngoài kia, lúc đó theo lý mà nói người ra ngoài đáng lẽ chỉ có nó, tại sao bọn họ lại bắt lầm Nghiên Nghiên? Cho nên, Nghiên Nghiên hẳn là đã ra ngoài cùng nó, cho nên chắc chắn là nó cố ý khiến cho mấy người đó bắt Nghiên Nghiên đi.” Lưu Vũ thì không ngốc, đoán được cũng kha khá, chỉ là bây giờ mới hiểu ra thì rõ ràng đã quá trễ rồi.
“Ý của bà là, là Hàn Nhã Thanh cố ý hại Nghiên Nghiên của chúng ta?” Hàn Trung Dung vừa nghe, trên mặt rõ ràng đã có thêm vài phần phẫn nộ căm hận.
“Ừm, tuyệt đối là như vậy, con ả xấu xí không biết xấu hổ này thật là quá ác độc rồi, nó vậy mà lại hại Nghiên Nghiên của chúng ta như vậy,” Lưu Vũ càng hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Tôi tuyệt đối không thể tha cho nó, tuyệt đối không.”
“Đúng, tuyệt đối không thể bỏ qua cho nó.” Vẻ mặt Hàn Trung Dung cũng tràn đầy căm hận mà gào thấp.
Hai người rất rõ ràng đã quên, đây vốn dĩ là chuyện do hai người sắp xếp để hại Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh vốn dĩ là vô tội nhất.
Đôi con ngươi của Lưu Vũ lập loè, sau đó từ trong tủ lấy ra một cây dùi cui, cây dùi cui này là do Hàn Trung Dung đem về trước đây, tuy dùi cui cảnh sát là thứ không bán, nhưng con người như Hàn Trung Dung đương nhiên sẽ có cách có được.
Cây dùi cui này trước đây Hàn Trung Dung để trong cốp xe, rốt cuộc là dùng để làm gì thì chỉ Hàn Trung Dung rõ thôi.
Trước đây sau khi Lưu Vũ phát hiện, liền cầm về phòng.
Thực ra, trong két sắt của Hàn Trung Dung còn có súng, nhưng Lưu Vũ không muốn Hàn Nhã Thanh chết dễ dàng, bà ta phải dày vò Hàn Nhã Thanh.
“Ông mở cửa cho nó vô đây, tôi giật điện cho nó ngất, sau đó chúng ta trói nó lại, những gì mà Nghiên Nghiên phải chịu, tôi cũng phải khiến cho nó nếm trải, hơn nữa tôi còn phải khiến nó thảm hơn nữa.” Lưu Vũ lúc này thật sự điên rồi, nhưng, bà ta không có mất đi lý trí, chuyện này sắp xếp rất không tồi.
Bởi vì tối hôm qua bọn họ đều đã nhìn thấy sự lợi hại của Hàn Nhã Thanh, cho nên bọn họ không dám manh động nữa, cho nên muốn lừa Hàn Nhã Thanh vào phòng trước, sau đó trực tiếp giật điện cho Hàn Nhã Thanh ngất đi.
“Được.” Hàn Trung Dung liên tục gật đầu, âm thầm thở ra một hơi, sau đó đi đến chỗ cửa phòng, mở cửa ra.
Hàn Nhã Thanh đứng ở cửa, Hàn Trung Dung vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, vào giây phút nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, Hàn Trung Dung giống như là nhìn thấy kẻ thù vậy, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng, Hàn Trung Dung vẫn cật lực che giấu đi sự căm hận của mình, cố gắng làm dịu giọng: “Là Nhã Thanh đấy à, có chuyện gì vào trong nói đi.”
“Không cần đâu, nói ở đây đi.” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy bộ dạng của ông ta, trong lòng âm thầm cười lạnh, kỹ năng diễn xuất của Hàn Trung Dung thật dở.
Như vậy mà còn muốn gạt cô vào phòng sao?
“Nhã Thanh, con vào trước đi, đứng ngoài không thích hợp đâu.” Lưu Vũ nghe thấy lời của Hàn Nhã Thanh, càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng, lúc bà ta ló đầu ra, trên mặt lại rõ ràng mang theo nụ cười.
Không thể không nói, kỹ năng diễn xuất của Lưu Vũ tốt hơn Hàn Trung Dung nhiều, che giấu rất tốt.
“Video của Hàn Nghiên Nghiên tôi đã xem qua rồi.” Hàn Nhã Thanh không muốn phí lời với bọn họ, bây giờ cô cũng không có thời gian phí lời với bọn họ, mà trực tiếp nói thẳng.
Nghe thấy lời của Hàn Nhã Thanh, sắc mặt của hai người Hàn Trung Dung và Lưu Vũ lập tức trở nên rất khó coi.
“Tôi hiểu, thực ra người mà các người muốn đối phó như vậy là tôi, Hàn Nghiên Nghiên đã thay cho tôi.” Đây là sự thật, Hàn Nhã Thanh biết, đây tuyệt đối là sự thật mà Hàn Trung Dung và Lưu Vũ không muốn đối mặt nhất.
Cho nên, cô chính là cố ý nói như vậy, cố ý khích bọn họ, hy vọng có thể moi móc được một số tin tức có ích từ miệng bọn họ.
“Hàn Nhã Thanh, con tiện nhân ác độc nhà mày, là mày, là mày đã hại Nghiên Nghiên, Hàn Nhã Thanh, tao phải giết mày.” Lưu Vũ lập tức điên lên, bà ta tức giận mà gào, xông về phía Hàn Nhã Thanh.
Cơ thể Hàn Nhã Thanh né ra, trực tiếp tránh khỏi, Lăng Lâm vốn đang đứng sau Hàn Nhã Thanh liền nhanh chóng tiến lên trước một bước, chặn ở trước mặt Lưu Vũ.
Lăng Lâm vươn tay ra, dễ dàng túm lấy cánh tay của Lưu Vũ, liền khiến Lưu Vũ không thể nhúc nhích.
“Không, không phải tôi đã hại Hàn Nghiên Nghiên, mà là bà đã hại cô ta.” Hàn Nhã Thanh nhìn sang Lưu Vũ, từng câu từng chữ rất nhẹ, nhưng lại khiến cơ thể Lưu Vũ rõ ràng đã đơ lại.
“Hàn Nhã Thanh, mày muốn làm gì? Mày muốn làm gì?” Sau khi Lưu Vũ hồi thần, lại tức giận mà gào ra tiếng, lần này, trong thanh âm Lưu Vũ rõ ràng đã có thêm vài phần run rẩy nhẹ.
“Tôi muốn đi cứu Hàn Nghiên Nghiên, bây giờ Hàn Nghiên Nghiên đang trong tình huống gì, hẳn bà sẽ rõ hơn tôi, nếu như còn trì hoãn, cô ta sẽ mất mạng đó.” Hàn Nhã Thanh lần này không có kích thích Lưu Vũ nữa.
Cô nói đều là sự thật.
“mày muốn cứu Nghiên Nghiên? Mày sẽ tốt bụng như vậy à?” Lưu Vũ sững sờ, nhìn chằm chằm Hàn Nhã Thanh với vẻ mặt không tin, bà ta không tin lúc này Hàn Nhã Thanh sẽ cứu Nghiên Nghiên.
Hàn Nhã Thanh không phải đã biết hết rồi sao?
“Hàn Nhã Thanh, màu đừng ở đây giả vờ tốt bụng nữa.” Hàn Trung Dung cũng không tin Hàn Nhã Thanh.
“Trước khi tôi đến, đã cho người đè hết tin tức liên quan đến Hàn Nghiên Nghiên xuống, các người bây giờ có thể xem lại, trên mạng hẳn đã không còn mấy nội dụng đó nữa rồi.” Hàn Nhã Thanh biết bọn họ không tin cô, nhưng, cô bây giờ thật sự muốn cứu Hàn Nghiên Nghiên bằng những gì cô có thể.
Hàn Nghiên Nghiên dù có xấu xa, thì cũng là một sinh mạng, cô không phải là Đức mẹ Maria, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn một sinh mạng đang sống sờ sờ bị mấy tên côn đồ đó dày vò đến chết được.
Lưu Vũ nghe thấy lời của Hàn Nhã Thanh, liền đi vào phòng, cầm lấy điện thoại, nhanh chóng lướt trang mạng, quả thực phát hiện trên mạng đã không còn tin liên quan đến Hàn Nghiên Nghiên nữa.
Bọn họ đều biết, đây là cách tốt nhất có thể bảo vệ Hàn Nghiên Nghiên, trước đây bọn họ đã muốn làm như vậy rồi, nhưng bây giờ bọn họ không có quyền, cũng không tiền, căn bản không làm được.
Nhưng bây giờ Hàn Nhã Thanh đã giúp bọn họ làm được rồi.
“Thật sự không có nữa rồi, toàn bộ đều không có nữa.” Hàn Trung Dung cũng nhanh chóng tra tìm thử, trên mặt rõ ràng có thêm vài phần hoan hỉ.
Hàn Trung Dung rất rõ, nếu như chuyện của Hàn Nghiên Nghiên còn tiếp tục, thì ngay cả bọn họ sau này cũng không thể bước ra ngoài cửa nữa rồi.
“Tại sao mày lại muốn giúp bọn tao, mày rõ ràng đều đã biết rồi…” Khi Lưu Vũ lại nhìn sang Hàn Nhã Thanh, đã không có sự căm hận nghiến răng nghiến lợi như trước nữa, chỉ là mang quá nhiều sự hoàn nghi.
CHƯƠNG 674: BA LỢI HẠI NHẤT (4)
Rất rõ ràng Hàn Nhã Thanh đã biết tất cả mọi chuyện rồi, Hàn Nhã Thanh đã biết tất cả những chuyện này rồi, tại sao còn muốn giúp bọn họ chứ?
“Tôi không muốn nhìn thấy một người chết đi như vậy.” Sắc mặt Hàn Nhã Thanh khẽ trầm xuống, cô cảm thấy, nên tôn trọng với tính mạng mình.
“Mày thật sự có thể cứu Nghiên Nghiên về sao?” Trong lòng Lưu Vũ vẫn còn hoài nghi, nhưng cũng đã có thêm vài phần trông đợi, dù sao cũng là con gái ruột của bà ta, là một cục thịt rớt ra từ trên người của bà ta a.
Bà ta chắc chắn là đau lòng rồi.
Bây giờ tất cả nội dung đều đã bị đè xuống rồi, thời gian này, người ta cũng sẽ từ từ quên đi chuyện này thôi.
Cho nên, bà ta phải cứu Nghiên Nghiên về.
“Tôi có thể giúp bà, nhưng tôi cần bà cung cấp một số thông tin liên quan đến mấy người đó, chúng tôi biết được càng nhiều thì mới có thể tìm được bọn họ càng nhanh, chỉ có tìm được bọn họ, mới có thể cứu được Hàn Nghiên Nghiên.” Thần sắc Hàn Nhã Thanh lúc này rất bình tĩnh, không nhìn ra được quá nhiều cảm xúc.
Lưu Vũ vốn dĩ hoài nghi cô, nhưng nhìn thấy biểu cảm như vậy của cô, sự hoài nghi trong lòng ngược lại đã ít đi vài phần, dù gì Hàn Nhã Thanh cũng biết tất cả mọi chuyện rồi, bà ta cũng không còn gì hay ho để giấu diếm trước mặt Hàn Nhã Thanh nữa.
“Thực ra, chuyện mà tôi biết về bọn họ cũng không nhiều, tôi còn chưa từng gặp mặt bọn họ, tôi chỉ liên lạc điện thoại với bọn họ thôi, tôi chỉ có số điện thoại của bọn họ, nhưng mà bây giờ số đó cũng gọi không được rồi…” Lưu Vũ lại do dự một hồi, sau đó mới chậm rãi mở miệng.
“Bọn họ còn cho tôi một tài khoản ngân hàng, nhưng tên họ là của một người già vùng núi.” Lưu Vũ ngừng lại, lại nhanh chóng bổ sung một câu.
“Bà cho số điện thoại và tài khoản ngân hàng cho tôi, tôi lập tức đi tra.” Đôi con ngươi của Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lập loè, hiển nhiên Lưu Vũ biết cũng không nhiều, nhưng mấy cái này dù gì cũng tốt hơn là không có gì, bất kỳ manh mối gì cũng đều có khả năng trở thành chỗ đột phá.
"Thanh, tra thế nào? Đây là thứ mà người bình thường có thể tra được sao?” Hàn Trung Dung nhìn Hàn Nhã Thanh, trong ánh mắt vẫn mang theo sự nghi hoặc, thậm chí còn có thêm vài phần phòng bị.
Hàn Trung Dung hiển nhiên lo lắng Hàn Nhã Thanh sẽ báo cảnh sát.
“Yên tâm đi, bây giờ tôi sẽ không báo cảnh sát, tra mấy thứ này cũng không cần phải báo cảnh sát.” Hàn Nhã Thanh đương nhiên nhìn ra được tâm tư của Hàn Trung Dung, tối hôm qua cô đã báo cảnh sát rồi, cho nên, bây giờ chắc chắn sẽ không báo cảnh sát.
Trong phòng, Lưu Vũ cầm lấy bút, cúi đầu, viết số điện thoại và số tài khoản ngân hàng, bởi vì bà ta cứ luôn cúi đầu, cho nên không nhìn thấy được biểu cảm trên mặt bà ta.
Lưu Vũ viết xong, đưa giấy giao cho Hàn Trung Dung ở cách cửa tương đối gần, cho nên Hàn Nhã Thanh vốn không có nhìn thấy thần sắc trên mặt Lưu Vũ lúc này.
Hàn Trung Dung nhận lấy, do dự một hồi, sau đó mới đưa cho Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh nhận lấy tờ giấy, liền đưa Lăng Lâm nhanh chóng rời khỏi, cô phải đi nói mấy cái này cho Đường Lăng nghe, hy vọng có thể có ích.
“Cô cả, trong phòng bọn họ có dùi cui cảnh sát.” Sau khi rời khỏi được một chút, Lăng Lâm nhỏ tiếng nói một câu.
Đôi con ngươi của Hàn Nhã Thanh khẽ nheo lại, cho nên trước đó Hàn Trung Dung và Lưu Vũ muốn gạt cô vào phòng, là muốn đánh ngất cô sao?
“Cô đưa số điện thoại và tài khoản ngân hàng cho cậu cả Đường của các người đi.” Hàn Nhã Thanh bây giờ không muốn so đo mấy cái này với bọn họ, bây giờ quan trọng nhất là tra ra mấy người đó, cứu Hàn Nghiên Nghiên về trước.
Hồi nãy Lưu Vũ nói điện thoại gọi không được, tài khoản ngân hàng là của người già miền núi, không biết Đường Lăng có thể tra ra được một chút manh mối nào không.
“Hàn Nhã Thanh thật sự sẽ giúp chúng ta cứu Nghiên Nghiên về sao?” Sau khi Hàn Nhã Thanh rời đi, Hàn Trung Dung nhanh chóng đóng cửa: “Bà thật sự tin nó sao?”
“Tin nó? Sao tôi có thể tin nó được?” Lưu Vũ đột nhiên cười âm hiểm, đôi con ngươi nhanh chóng híp lại, mang theo một sự hung hãn khiến người ta run rẩy: “Lúc này tôi hận không thể róc xương lột da của con tiện nhân Hàn Nhã Thanh đó…”
“Nếu bà đã không tin nó, thì sao bà lại nói số điện thoại và tài khoản ngân hàng cho nó chứ? Bà không sợ nó báo cảnh sát, kêu cảnh sát đến bắt chúng ta sao?” Hàn Trung Dung nhìn bộ dạng của bà ta lúc này, càng nghi hoặc hơn nữa.
“Lỡ như hồi nãy nó chỉ là đến đây moi móc thông tin từ chúng ta thôi thì sao? Chúng ta há không phải là bị lộ rồi ư?” Hàn Trung Dung nghĩ đến khả năng này, trên mặt càng có thêm vài phần lo lắng.
“Không sợ, chuyện này nó đã biết từ lâu rồi, nếu như nó muốn báo cảnh sát thì đã báo từ lâu rồi, nó không báo cảnh sát thì có nghĩa nó không có chứng cứ, càng huống hồ bây giờ Nghiên Nghiên xảy ra chuyện, mà nó thì không xảy ra chuyện gì, cho nên, nó cũng không thể làm gì chúng ta.” Khoé miệng Lưu Vũ rõ ràng đã có thêm vài phần âm lạnh.
- Cô vợ thần bí muốn chạy đâu -
“Nhưng mà, hồi nãy bà đã cho số điện thoại và tài khoản ngân hàng của mấy người đó cho nó rồi?” Hàn Trung Dung càng mơ hồ hơn.
“Cái tôi cho nó là giả đó, lúc mới bắt đầu, tôi vì lo lắng Nghiên Nghiên, suýt chút nữa đã mắc mưu của nó, cũng may cuối cùng lúc viết số điện thoại tôi đã hồi thần lại, cho nên cái mà tôi cho nó đều là giả, không có liên quan gì đến mấy người đó cả, nếu như nó lấy mấy cái đó đi báo cảnh sát thì đến lúc đó chúng ta ngược lại có thể tố cáo nó tội vu nhọ rồi.” Lưu Vũ cười âm hiểm, càng thêm đắc ý.
“Cao, bà xã thật cao minh.” Hàn Trung Dung nghe thấy lời của bà ta, cũng trực tiếp cười.
“Vậy còn Nghiên Nghiên?” Hàn Trung Dung lúc này còn có thể nghĩ đến con gái ruột của ông ta, cũng thật là hiếm có rồi.
“Tôi đã nghĩ qua rồi, bây giờ video đã phát ra, cả đời này của Nghiên Nghiên cũng bị huỷ rồi, cho dù cứu về thì cả cuộc đời của Nghiên Nghiên cũng sẽ sống trong đau khổ dày vò, hơn nữa, từ hôm qua đến bây giờ, đã qua thời gian dài như vậy rồi, Nghiên Nghiên chỉ e là đã…” Khi Lưu Vũ nói đến con gái, sự đắc ý trên mặt lúc này mới thu lại một chút.
“Đúng, bà nói rất đúng, chuyện đã như vậy rồi, cứu Nghiên Nghiên về cũng sẽ càng đau khổ.” Hàn Trung Dung vậy mà còn liên tục hùa theo lời của Lưu Vũ nữa.
Có câu hổ dữ không ăn thịt con, nhưng hai người này bây giờ lại tự tay đưa con gái mình đi chết, hơn nữa còn tìm lý do đường hoàng chính đáng cho mình nữa!!
“Hơn nữa chúng ta cũng tuyệt đối không thể để cho Hàn Nhã Thanh tìm được mấy người đó, nếu như mấy người đó bị bắt rồi, lỡ như đến lúc đó khai chúng ta ra, thì chúng ta toi rồi.” Đôi mắt Lưu Vũ khẽ nheo lại, trên mặt có thêm vài phần hung hãn.
Cho nên, vì bản thân bà ta, bà ta chỉ có thể hy sinh Nghiên Nghiên rồi.
Lúc mới bắt đầu, Lưu Vũ còn muốn cứu Hàn Nghiên Nghiên, Lưu Vũ vào lúc cuối cùng mới thay đổi chủ ý, còn Hàn Nhã Thanh lại tưởng Lưu Vũ thật sự muốn cứu Hàn Nghiên Nghiên, tưởng Lưu Vũ sẽ không thể nói dối, cho nên lúc đó căn bản không nghĩ đến những tình huống khác.
Sau khi bên Đường Lăng nhận được số điện thoại và tài khoản ngân hàng, liền cho người đi tra.
Một tiếng sau, tìm được chủ nhân của số điện thoại, cũng tìm được chủ nhân của tài khoản ngân hàng…
CHƯƠNG 675: BA LỢI HẠI NHẤT (5)
Nhưng, theo số điện thoại và tài khoản ngân hàng mà Lưu Vũ cung cấp, hai người tìm được đều là công dân bình thường, hai người đều có công việc cố định, đều có cuộc sống bình thường, không có tiền án tiền sự, đều là những công dân luôn chấp hành pháp luật.
Hóa ra lúc đó Lưu Vũ chính là viết lung tung.
Lãng phí hơn một tiếng đồng hồ, cũng đồng nghĩa với việc toàn bộ đều là phí công vô ích.
Sau khi Đường Lăng nhìn thấy kết quả, đôi mắt lập tức lạnh đến cực điểm, anh ta nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Hàn Nhã Thanh.
“Có phát hiện gì không?” Hàn Nhã Thanh thấy điện thoại của Đường Lăng, cứ nghĩ là đã phát hiện ra cái gì.
“Chưa, số điện thoại và tài khoản ngân hàng mà bọn họ đưa cho đều là giả.” Đường Lăng thở dài.
Lúc này đôi mắt của Đường Lăng lạnh như băng: “Chính vì tin tức mà bọn họ cung cấp là giả, nên chúng ta đã lãng phí hơn một tiếng đồng hồ.”
“Giả?” Hàn Nhã Thanh không khỏi thốt lên, nhất thời không thể tin tưởng, cô thật sự không có cách nào có thể tin được, đám người Lưu Vũ lại tàn nhẫn đến mức ngay cả con gái của mình cũng không cứu.
“Rõ ràng bọn họ không muốn cứu Hàn Nghiên Nghiên, bọn họ càng không để cho chúng ta bắt được những người kia.” Giọng nói của Đường Lăng lạnh hơn mấy phần: “Mấy năm nay anh cũng đã tiếp quản công chuyện của một vài gia tộc lớn, cũng gặp rất nhiều người tàn nhẫn, chuyện tàn nhẫn, nhưng chưa từng gặp những người ba mẹ độc ác như vậy.”
Hàn Nhã Thanh đột nhiên không biết nói gì, bởi vì cô đã không biết mình có thể nói cái gì.
Lưu Vũ đã muốn lừa cô, cô có đi hỏi cũng không thể hỏi được cái gì.
Hàn Nhã Thanh nhìn thời gian, đã muộn như vậy rồi, đã hơn mười giờ rồi, từ tối hôm qua những người kia bắt Hàn Nghiên Nghiên đi đến bây giờ đã hơn mười tiếng đồng hồ, hủy hoại hơn mười tiếng đồng hồ một người phụ nữ có thể chịu đựng được sao?
“Được rồi, chuyện này em đừng quan tâm nữa, chuyện này bọn anh sẽ điều tra, em cũng đừng ở lại nhà họ Hàn nữa, về nhà họ Đường trước đi.” Đường Lăng nhớ đến hai người nhà họ Hàn vô nhân tính kia, có chút không yên tâm khi để Hàn Nhã Thanh ở lại nhà họ Hàn.
“Em ở cùng với ông nội.” Lúc này Hàn Nhã Thanh đang đứng ở ban công để gọi điện thoại, cô quay người lại, nhìn ông cụ Hàn đang ở trong phòng khách, cũng có chút lo lắng.
Cô sợ, sau khi cô đi, đám người Lưu Vũ sẽ gây bất lợi cho ông nội, cô cũng sợ sau khi cô đi , ông cụ Hàn sẽ phát hiện ra chuyện của Hàn Nghiên Nghiên.
ông cụ Hàn bị bệnh tim, không thể chịu bất kỳ sự kích thích nào, nếu như biết được chuyện này, chỉ sợ….
Vì vậy, cô vẫn luôn ở phòng khách nói chuyện với ông nội, không để ông chú ý đến những chuyện khác, may là, những chuyện liên quan đến Hàn Nghiên Nghiên cô đã kêu người nghĩ cách đè xuống.
“Em đón ông cụ Hàn về nhà chúng ta trước đi, không phải em vẫn luôn muốn để ông cụ Hàn gặp hai đứa nhỏ sao? Anh cảm thấy đây là một cơ hội tốt.” Lúc này Đường Lăng thật sự không yên tâm khi để Hàn Nhã Thanh ở lại nhà họ Hàn.
Đôi mắt Hàn Nhã Thanh hơi lóe lên: “Đây là một ý kiến không tồi.”
Đúng là cô vẫn luôn có ý định như vậy, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
“Nhớ dẫn theo hai vệ sĩ mà anh phái theo để bảo vệ em.” Đường Lăng lại không yên tâm dặn dò một câu.
“Anh, hai người kia là vệ sĩ riêng của anh đúng không?” Hàn Nhã Thanh nghe ra được sự tín nhiệm của Đường Lăng giành cho hai người kia, vì vậy càng chắc chắn phán đoán trước đó của mình.
“Em quan tâm nhiều như vậy làm gì? Có thì em cứ dùng đi, nói nhiều quá đó.” Đường Lăng cố ý giả vờ bất mãn trả lời, sau đó lại không lại không yên tâm dặn dò mấy câu mới cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Nhã Thanh quay lại phòng khách, nhìn về phía ông cụ Hàn, khẽ cười nói: “Ông nội, hôm nay cháu dẫn ông ra ngoài đi dạo.”
“Đi đâu?” ông cụ Hàn ngẩng đầu lên, nhìn cô, có chút bất ngờ, nhưng có thể nhìn ra ông rất vui, cũng rất mong đợi.
Con người đến cái tuổi này, đương nhiên hi vọng con cái luôn ở bên cạnh mình, nhưng lại không muốn gây phiền phức cho con cái, nên, bọn họ có gì cũng không nói ra, nhưng trong lòng bọn họ lại rất mong đợi.
Bây giờ Hàn Nhã Thanh chủ động nói ra muốn đưa ông ra ngoài chơi, ông có thể không vui sao?
“Ông nội, ông cứ yên tâm đi theo con, đến nơi ông sẽ biết.” Hàn Nhã Thanh lại không nói rõ ràng.
Hàn Nhã Thanh đỡ ông cụ Hàn đứng dậy, đi ra ngoài.
Trong lòng nội Hàn vô cùng vui vẻ, cho dù cô có đi đâu chắc chắn ông cũng sẽ đi theo, nên cũng không hỏi nhiều.
“Ông nội, bây giờ cháu sẽ dẫn ông đến nhà họ Đường.” Sau khi lên xe, Hàn Nhã Thanh nói rõ ràng với ông cụ Hàn.
“Đi đến nhà họ Đường? Đi gặp ông Đường? Vậy sao cháu không nói sớm, để ông chuẩn bị một chút.” ông cụ Hàn rõ ràng rất ngạc nhiên, trên mặt còn có chút căng thẳng: “Nhã Thanh, nhà họ Đường không phải là một gia đình bình thường, ông Đường cũng không phải là người bình thường, ông có chút căng thẳng.”
“Ha….” Hàn Nhã Thanh không nhịn được cười: “Ông nội, đó là ông ngoại của cháu, chúng ta là người một nhà, có gì mà căng thẳng, nhưng, có hai nhỏ, có thể có chút phức tạp….”
“Nhỏ? Cái gì nhỏ?” ông cụ Hàn hơi nhíu mày, trên mặt hiện lên sự không hiểu.
“Ông nội, có chuyện này cháu vẫn luôn giấu ông.” Hàn Nhã Thanh quyết định vẫn nên nói trước với ông nội một tiếng, ông nội có bệnh tim, cô sợ đến lúc ông nội gặp hai đứa nhỏ sẽ không chịu được.
“Thực ra, cháu có 2 đứa con, một cặp sinh đôi, một nam, một nữ….” Lúc Hàn Nhã Thanh nói câu này, vẫn luôn nhìn ông nội, cô nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt ông thay đổi, vội vàng giải thích: “Là con của cháu và Tầm Chiêu, đứa nhỏ 5 tuổi rồi, rất đáng yêu, bây giờ cháu sẽ dẫn ông đi gặp bọn chúng.”
“Con? Hai đứa?” ông cụ Hàn vẫn vô cùng kích động, nhất thời hô hấp trở nên khó khăn.
“Ông nội, ông sao chứ?” Hàn Nhã Thanh vội vàng lấy thuốc tim ra đưa cho ông nội.
“Ông nội không sao chứ, ông nội quá kích động thôi.” Sau khi ông cụ Hàn bình phục trở lại, trên mặt rõ ràng hiện lên sự vui mừng: “Cháu, cháu mau dẫn ông đi gặp đi, gặp chắt nội của ông, aiya, ông đã có chắt nội rồi, thật sự không ngờ mà, không ngờ mà.”
Hàn Nhã Thanh thấy ông thật sự không sao, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng rồi, cháu vừa nói hai đứa nhỏ đều là con của Dương Tầm Chiêu? Hai đứa đã có con, tên tiểu tử thối Dương Tầm Chiêu lại còn ly hôn với cháu?” ông cụ Hàn sau trở lại bình thường khuôn mặt lại thay đổi, phản ứng lúc này của ông cụ Hàn giống hệt với hai cụ nhà họ Đường.
“Đến bây giờ Dương Tầm Chiêu vẫn không biết chuyện này.” Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm thấy hơi có lỗi với Dương Tầm Chiêu, nếu không phải Đường Minh Hạo nhất định muốn thử thách Dương Tầm Chiêu, nói không chừng cô đã sớm nói cho Dương Tầm Chiêu biết chuyện này.
ông cụ Hàn sững sờ, nhìn dáng vẻ của Hàn Nhã Thanh cũng không hỏi nhiều nữa: “Trước tiên không quan tâm đến tên tiểu tử thối Dương Tầm Chiêu kia nữa, bây giờ ông phải đi gặp chắt nội của ông, chắt nội của ông.”
Bây giờ không có chuyện gì quan trọng bằng chuyện đi gặp chắt nội của ông.
“Ông nội, đến lúc đó ông đừng có kích động nhé, bệnh tim của ông...” Hàn Nhã Thanh nhớ đến bệnh tim của ông vẫn có chút không yên tâm.
Bác sĩ đã dặn đi dặn lại, không thể để ông nội chịu kích thích, tránh quá vui và quá buôn.
“Yên tâm đi, đây là một chuyện vui, ông nội rất vui, bệnh tim cũng đã khỏi rồi.” Có câu nói là con người gặp chuyện vui tinh thần cũng vui vẻ, ông cụ Hàn chính là như vậy, lúc này khuôn mặt ông hồng hào, khí sắc rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
Trước khi đi, Hàn Nhã Thanh đã gọi điện thoại cho nhà họ Đường.
Lúc đến nhà họ Đường, ông cụ Đường và bà cụ Đường đích thân ra đón tiếp, ông cụ Hàn thấy ông cụ Đường đích thân ra đón mình, nhất thời không khỏi kích động, mặc dù trước đó Nhã Thanh đã nói qua bọn họ là người một nhà, nhưng thân phận của ông cụ Đường vẫn còn ở đó, khiến người khác không thể không kính nể.
Phạm My dẫn theo hai đứa nhỏ đứng ở cửa phòng khách đợi, không ra bên ngoài.
Người nhà họ Đường đều tin tưởng, nhưng dù sao chuyện của hai đứa nhỏ người ngoài vẫn chưa biết, vì vậy bọn họ sẽ không đưa hai đứa nhỏ ra ngoài.
Bình thường lúc ra ngoài, hai đứa nhỏ sẽ trực tiếp ngôi trên xe đi ra ngoài.
ông cụ Hàn nhìn thấy hai đứa nhỏ, nhất thời không nói lên lời, đến tận khi hai đứa nhỏ hét tên ông, ông cụ Hàn mới hoàn hồn lại, liên tục gật đầu, đột nhiên nước mắt lưng tròng.
“Nếu như Trung Phương ở dưới suối vàng biết được, chắc chắn sẽ rất vui.” Đối với Hàn Trung Phương, ông cụ Hàn vẫn luôn cảm thấy có lỗi, lúc đầu nếu như không phải đúng lúc ông xuất ngoại, Trung Phương sẽ không bị ép phải rời khỏi nhà, có thể sẽ không xảy ra tai nạn.
Đương nhiên tất cả mọi người đều xem tai nạn xe hơi là chuyện ngoài ý muốn, không có ai biết, thực ra là do Hàn Trung Dung và Lưu Vũ làm...
Nhà họ Cổ:
“Bà cụ nhà họ Dương có ý gì? Bà ấy nói như vậy là có ý gì?” Lúc này bà Cổ tức giận đến mức khuôn mặt đỏ ửng: “Lúc đầu là nhà họ Dương muốn liên hôn với nhà họ Cổ chúng ta, bây giờ hôn lễ đã được công bố, bọn họ làm ra chuyện này là có ý gì?”
“Vậy người trong video có phải là Doanh Doanh không?” Cổ Thanh Bình trâm mặt, đôi mắt nheo lại trông rất nguy hiểm.
“Đương nhiên là Doanh Doanh rồi, hôm đó bọn họ gọi Doanh Doanh đến nhà họ Dương, cũng là bọn họ sắp xếp cho Doanh Doanh và cậu ba Dương ở cùng nhau, ngoài Doanh Doanh còn có thể là ai?” Bà Cổ nghe thấy lời nói của Cổ Thanh Bình, suýt nữa nhảy dựng lên, rõ ràng, bà Cổ không hiểu chuyện xảy ra tối hôm đó.
Tất cả mọi chuyện, bà ta cũng chỉ nghe Cổ Doanh Doanh nói.
Lúc bà Cổ nói câu này, Cổ Doanh Doanh đứng bên cạnh đôi mắt nhanh chóng lóe lên, lúc trước cô ta không nói chuyện này với người trong nhà, bây giờ càng không thể nói.
Chỉ là, chuyện này rõ ràng cô ta đã nói rõ ràng với mấy người bên nhà họ Dương rôi, cô ta cứ nghĩ là chuyện này sẽ không xảy ra sai sót gì, nhưng sao đột nhiên bà cụ Dương lại thay đổi quyết định?
“Đã là Doanh Doanh, Dương Tầm Chiêu và Doanh Doanh đã có hôn ước, bọn họ làm như vậy thật quá đáng.” Sắc mặt Cổ Thanh Bình càng trở nên u ám: “Mặc dù nhà họ Dương là một gia tộc lớn, nhưng nhà họ Cố chúng ta cũng không kém, không phải bọn họ muốn bắt nạt chúng ta là có thể bắt nạt, chuyện này bọn họ nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích.”
“Đó là điều đương nhiên, nhà họ Dương bọn họ muốn ức hiếp chúng ta, không có cửa đâu.” Bà cụ Cố lạnh lùng hừ một tiếng.
“Doanh Doanh, bây giờ con đi cũng mẹ đến nhà họ Dương, đi tìm bọn họ để hỏi rõ ràng chuyện này.” Bà Cổ quay về hướng Cổ Doanh Doanh, kéo cô ta đi ra ngoài.
“Mẹ, con cảm thấy trong chuyện này có hiểu nhầm gì đó, có lẽ không phải là bà cụ Dương nói? Có lẽ có người cố ý chia rẽ chúng ta?”
Trong lòng Cổ Doanh Doanh có quỷ, chột dạ, đương nhiên không dám dẫn mẹ của cô ta đi đến nhà họ Dương.
Hơn nữa, Cổ Doanh Doanh cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, cô ta cảm thấy có chút không hợp lý.
“Mẹ, trước tiên mẹ cứ để con tìm hiểu xem đang xảy ra chuyện gì.” Cổ Doanh Doanh cảm thấy trước tiên cô ta cần một mình đi gặp bà cụ Dương, nói chuyện với bà cụ Dương, cô ta muốn rốt cuộc là bà cụ Dương có ý gì.
“Con đi làm rõ chuyện này? Con còn chưa rõ sao? Chính là vì bản thân con quá vội vàng nên mới khiến chuyện này thành ra như vậy, con nói xem, một đứa con gái như con, tối muộn người ta gọi con đến con liên đến, con mới gặp Dương Tầm Chiêu có mấy lần đã xảy ra quan hệ với cậu ta, con làm như vậy cậu ta sao có thể trân trọng con, người đàn ông thường sau khi ăn được sẽ không biết trân trọng.”
Khuôn mặt bà Cổ tràn đầy sự tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Mẹ, trong chuyện này nhất định là có hiểu nhầm, nhất định là có hiểu nhầm, con đi gọi điện thoại hỏi xem thế nào.” Cổ Doanh Doanh nghe đến mức đầu sắp to lên rồi, vội vàng đi lên tầng.
Lên tầng, sau khi trở lại phòng của mình, Cổ Doanh Doanh vội vàng tìm số điện thoại của nhà họ Dương, gọi qua.
“Alo, đây là nhà họ Dương, xin hỏi cô có chuyện gì không?” Điện thoại là do quản gia nhận.
“Tôi tìm bà cụ Dương, tôi là Cổ Doanh Doanh, có thể kêu bà cụ Dương nhận điện thoại không?” Bây giờ Cổ Doanh Doanh có chút gấp gáp, cô ta gấp gáp muốn làm rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
“Được, cô đợi tôi một chút, tôi đi gọi bà cụ.” Quản gia đặt điện thoại xuống, đi gọi bà cụ Dương.
Lúc này bà cụ Dương đang ngồi ở cửa, nghe thấy lời nói của quản gia, nhưng bà ấy lại không có động tĩnh gì.
Bà ấy không có ý kiến gì, quản gia cũng không nói cái gì, quản gia hiểu bà ấy là cố ý, nên không quan tâm đến chuyện này nữa, đi làm chuyện khác.
Qua khoảng hơn 15 phút, bà cụ Dương mới chậm rãi quay trở lại phòng khách, cầm điện thoại trên bàn lên: “Alo, ai đó?”
Lúc này, giọng nói của bà cụ Dương rất thờ ơ, không có chút tình cảm nào.
Thực ra lúc nãy quản gia đã nói rất rõ ràng, nên lúc này bà cụ Dương chính là cố ý hỏi như vậy.
“bà cụ Dương, là cháu, cháu là Cổ Doanh Doanh.” Cổ Doanh Doanh đợi nửa ngày, sớm đã không còn kiên nhẫn, bây giờ lại nghe thấy giọng điệu của bà cụ Dương, tức đến mức muốn nổi điên, nhưng cô ta biết cô ta nhất định phải nhịn.
“Ô, hóa ra là Doanh Doanh, cháu có chuyện gì sao?” Sau đó, giọng nói thờ ơ của bà cụ Doanh truyền đến.
Cổ Doanh Doanh nghe được giọng điệu của bà, lông mày nhíu chặt: “bà cụ Dương, bà đã xem báo mạng hôm nay chưa?”
Câu nói này của Cổ Doanh Doanh có thể nói là hỏi một cách rất chung chung.
“Báo gì?” Bà cụ Dương cố ý giả vờ như không biết.
“Chính là liên quan đến chuyện người phụ nữ trong video kia, bài báo kia nói người phụ nữ trong video kia không phải là cháu, còn nói là bà nói...” Lời nói của Cổ Doanh Doanh cố ý dừng lại, cô ta tin cô ta nói đến đây, chắc chắn bà cụ Dương sẽ hiểu.
“Ô, cháu nói chuyện này hả, bà cũng cảm thấy kỳ lạ.” Khóe miệng của bà cụ Dương hơi cong lên, cười khẩy: “Doanh Doanh, cháu nói cho bà biết, người phụ nữ tối hôm đó rốt cuộc là ai?”
Không thể không nói, bà cụ Dương thật sự là một con cáo già, cái này rõ ràng đang nói chuyện một cách vòng vo với Cổ Doanh Doanh.
“Cháu không biết nữa, lúc đó cháu nhìn thấy không rõ ràng.” Cổ Doanh Doanh ngẩn người, phản ứng đầu tiên đương nhiên vẫn là phủ nhận.
“Haiz, vậy thì chuyện này khó khăn rồi đây, bà đoán là người phụ nữ tối ngày hôm đó cố ý tung tin tức ra, nếu mà chúng ta lại không biết người phụ nữ đó là ai, chúng ta cũng không có cách nào hết.” Bà cụ Dương lạnh lùng cười nói, cố ý giả bộ như là bất đắc dĩ mà thở dài.
“Không có khả năng, cô ấy sẽ không...” Trong lúc nhất thời thiếu chút nữa Cổ Doanh Doanh đã bị mắc lừa, thiếu chút nữa đã nói lộ ra toàn bộ.
“Cái gì mà không có khả năng hả? Cái gì sẽ không chứ?” Nhưng mà cho dù Cổ Doanh Doanh chưa nói xong thì bà cụ Dương cũng đã hoàn toàn hiểu rồi, hiển nhiên là Cổ Doanh Doanh thật sự biết rõ người phụ nữ đêm hôm đó là ai.
Cổ Doanh Doanh đang lợi dụng bọn họ.
“Không có gì đâu, chỉ là cháu cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, cho nên muốn gọi điện thoại hỏi bà một chút, bây giờ đã biết không phải là bà nói rồi, cháu đã an tâm.” Cổ Doanh Doanh âm thầm thở ra một hơi, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại.
“À, vậy thì được rồi, không có chuyện gì thì bà cúp máy trước nha.” Lúc này, bà cụ Dương cũng không muốn nói chuyện với cô ta, trực tiếp cúp điện thoại.
Cổ Doanh Doanh nhìn điện thoại bị cúp máy, cả khuôn mặt đều đen thui.
Tối ngày hôm đó Cổ Doanh Doanh nhìn thấy rõ ràng người phụ nữ đó chính là Đường Thấm Nhi, Cổ Doanh Doanh biết dựa vào thân phận của nhà họ Đường, sự kiêu ngạo của Đường Thấm Nhi thì chắc chắn sẽ không làm mấy hành động nhỏ này ở sau lưng đâu, cho nên những tin tức đó chắc chắn là do bà cụ Dương đã tung ra.
Chẳng lẽ bà cụ Dương đã biết người phụ nữ tối ngày hôm đó chính là Đường Thấm Nhi?
Nhưng mà bà cụ Dương biết bằng cách nào vậy chứ?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ là do cậu ba Dương nói cho bọn họ?
Dù sao thì tối ngày hôm đó Đường Thấm Nhi và cậu ba Dương ở bên nhau, việc này cậu ba Dương biết rõ ràng nhất.
Nhưng mà ngày hôm đó cậu ba Dương rõ ràng vừa mới thổ lộ với Hàn Nhã Thanh, buổi tối thì lại ôm hôn với Đường Thấm Nhi?
Cô ta vốn dĩ cho rằng cô ta bắt lấy điểm yếu của cậu ba Dương thì cô ta tưởng rằng cậu ba Dương cũng chỉ có thể chịu thiệt mà không thể nói ra.
Vốn dĩ cô ta còn cho rằng cậu ba Dương có ra mặt phủ nhận thì cô ta cũng hoàn toàn có thể chắc chắn, đến lúc đó cậu ba Dương cũng không có cách nào khác.
Cô ta chắc chắn ban ngày cậu ba Dương tỏ tình với Hàn Nhã Thanh, ban đêm lại ôm hôn Đường Thấm Nhị, chuyện này có làm như thế nào cũng không thể giải thích rõ ràng.
Nhưng mà hiển nhiên là cô ta đã đánh giá thấp thủ đoạn của cậu ba Dương rồi.
Cô ta cho rằng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của cô ta, nhưng mà có làm như thế nào cô ta cũng không nghĩ đến cậu ba Dương vừa mới ra tay thì tất cả các kế hoạch của cô ta đã bị phá vỡ.
Đúng là thái độ của bà cụ Dương đối với cô ta đã hoàn toàn thay đổi, nếu như mà bà cụ Dương không giúp cô ta trong chuyện này, vậy thì cô ta sẽ không có phần thắng nào. Không phải, phải nói là hai người của nhà họ Dương không giúp cô ta thì cô ta chẳng hề có một cơ hội nào.
Cậu ba Dương đã bị trúng thuốc như vậy, lúc hiệu quả của thuốc hoàn toàn tái phát thì không chạm vào cô ta, còn trực tiếp đánh cô ta ngất xỉu, vậy thì cô ta có hi vọng gì ở phía của cậu ba Dương chứ?
Cô ta cho rằng cũng chỉ cần nắm lấy hai cây đại thụ là ông cụ Dương với bà cụ Dương, vậy thì cô ta đã có thể đến nhà họ Dương, chỉ cần đến nhà họ Dương rồi thì cô ta chính là mợ chủ của nhà họ Dương.
Nhưng mà cô ta không nghĩ đến chuyện này đã lập tức thay đổi thành cái dạng này, cuộc điện thoại lúc nãy đã đủ để cho Cổ Doanh Doanh hiểu được từ giờ trở đi, bà cụ Dương chẳng những sẽ không ủng hộ cô ta, sẽ không giúp đỡ cô ta, chỉ sợ là sẽ nghĩ ra cách để giải trừ hôn ước của cô ta với cậu ba Dương.
Không, cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra, tuyệt đối không cho phép!
Hôn sự của cô ta với cậu ba Dương đã được công bố rồi, cho dù bà cụ Dương với ông cụ Dương có bất mãn với cô ta, cô ta tin tưởng là ông cụ Dương và bà cụ Dương cũng không dám công khai hủy hôn, nếu không thì bà cụ Dương cũng không cần phải lén lút làm cho những thủ đoạn nhỏ này.
Chỉ cần chuyện này không đổi thì cô ta đã thắng rồi.
Khóe miệng của Cổ Doanh Doanh chậm rãi cong lên, cả khuôn mặt đều là đắc ý và mưu kế.
Sau đó Cổ Doanh Doanh bước xuống lầu, trên mặt rõ ràng mang theo nụ cười.
Bà Cổ nhìn thấy cô ta cười vui vẻ như thế, cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng mà cũng rõ ràng thở dài một hơi: “Doanh Doanh à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả, con hỏi cho rõ ràng đi?”
“Dạ mẹ, con vừa mới gọi điện thoại cho bà Dương rồi ạ, bà Dương nói là bà ấy cũng không có nói như vậy với phóng viên, chắc chắn là có người nào đó cô ấy châm ngòi ly gián.” Cổ Doanh Doanh nhìn bà Cổ, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ.
“Thật hả? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rôi.” Rốt cuộc bà Cổ cũng đã có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Lúc nãy thật sự mẹ lo muốn chết đi được, nhưng mà là ai lại xấu xa như vậy chứ? Vậy mà lại tung ra lời đồn như thế. Doanh Doanh, con có biết là ai không, ở bên phía của bà Dương có biết là ai không?”
“Con cũng không biết nữa, bà Dương nói là có là ai cũng không đáng kể, đều không ảnh hưởng đến hôn sự của nhà họ Dương và nhà họ Cổ của chúng ta.” Lúc Cổ Doanh Doanh nói ra lời này, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, chỉ là nơi sâu nhất trong đôi mắt lại nhanh chóng lướt qua một tia quyết liệt.
Lời này không phải là do bà cụ Dương đã nói, mà là ý của cô ta, bất kể là ai cũng đừng muốn ngăn cản cô ta gả vào nhà họ Dương, đừng ngăn cản cô ta trở thành mợ Dương.
“Thật hả, bà cụ Dương nói như vậy thật hả?” Bà Cổ nghe nói như vậy thì lập tức vui vẻ: “Quả nhiên là bà Dương nói rõ lí lẽ, đã như vậy thì bây giờ chúng ta bắt đầu chuẩn bị hôn lễ của các con đi, bây giờ cũng không còn bao nhiêu thời gian hết.”
“Ừ, chắc có lẽ cũng nên bắt đầu chuẩn bị rồi.” Sắc mặt của Cổ Thanh Bình cũng rõ ràng hòa hoãn xuống.
“Nhưng mà tin tức lúc nãy vừa mới đăng trên mạng, cũng phải nghĩ cách để xử lý một chút, không thể để cho người ta cứ ăn nói lung tung như thế được, nếu như cứ để cho chuyện này tiếp tục phát triển, đến lúc đó sợ là sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Doanh Doanh, cũng sợ là sẽ ảnh hưởng đến danh dự của nhà họ Cổ.”
“Ba, con đã biết rồi, con nhất định sẽ xử lý cho thật tốt.” Cổ Doanh Doanh cười nhẹ gật đầu, thật ra trong lòng của cô ta đã có dự định từ lâu rồi.
Bà cụ Dương lén lút giở trò, vậy thì cô ta sẽ quang minh chính đại trả lại, Cổ Doanh Doanh cô ta cũng không phải là người dễ bị bắt nạt như vậy.
“Con có cách gì để làm sáng tỏ chuyện này hả, cũng đừng có để đến lúc đó lại còn phiền phức hơn nữa, càng làm phức tạp hơn.”
Trên mặt của bà Cổ lại có nhiều hơn mấy phần lo lắng: “Loại chuyện này không có chứng cứ trực tiếp thì rất khó nói rõ ràng được.”
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con có cách mà.” Giờ phút này Cổ Doanh Doanh vô cùng tự tin, bởi vì cô ta cảm thấy kế hoạch của cô ta vô cùng hoàn mỹ.
Sau đó Cổ Doanh Doanh kêu Cổ Linh Linh đi ra ngoài cùng cô ta, Cổ Doanh Doanh đi thẳng đến tiệm áo cưới.
Cổ Doanh Doanh biết ngày hôm nay tung ra tin tức như vậy nhất định sẽ có phóng viên đi theo cô ta.
Lúc đến tiệm áo cưới, quả nhiên Cổ Doanh Doanh nhìn thấy mấy chiếc xe ở đằng sau đã dừng lại, người ở trên xe không có bước xuống, nhưng mà Cổ Doanh Doanh nhìn thấy camera.
Khóe môi cửa Cổ Doanh Doanh rõ ràng cong lên một nụ cười khẽ.
Xem ra trò hay đã sắp lên sàn rồi!
“Chị, chị với cậu ba Dương thật sự sắp kết hôn rồi hả?” Cổ Linh Linh nhìn cửa hàng áo cưới ở trước mặt, giọng nói hơi chua chát, rõ ràng là ao ước ghen tị.
Cổ Doanh Doanh nhìn cô ta một chút, không nói gì, chỉ là hơi mỉm cười.
“Chị, sao chị lại không gọi cậu ba Dương đi cùng với chị đến chọn áo cưới vậy?” Cổ Linh Linh nhìn về phía nụ cười ở trên mặt của Cổ Doanh Doanh, trong lòng lại chua xót hơn. Dựa vào cái gì mà chuyện tốt đều là của Cổ Doanh Doanh? Dựa vào cái gì mà không phải là cô ta? Cô ta cũng muốn gả cho cậu ba Dương mà!
“Cậu ba Dương bận rộn như vậy, chuyện chọn áo cưới là việc nhỏ, sao có thể làm phiền tới anh ấy được, để chị đến xem trước, đến lúc đó anh ấy trực tiếp đến là được rồi.” Trên mặt của Cổ Doanh Doanh tràn ra nụ cười xinh đẹp mà lại hạnh phúc.
Lúc Cổ Doanh Doanh nói ra lời này còn cố ý cất cao giọng nói, cô ta đoán chừng là những người đi theo sau lưng của cô ta có thể nghe được chút gì đó.
Sau đó Cổ Doanh Doanh nhìn thấy cửa xe phía sau mở ra, mấy người phóng viên nhanh chóng chạy đến trước mặt của cô ta, bao vây cô ta lại.
“Các người?” Cổ Doanh Doanh cố ý giả vờ như là rất kinh ngạc nhìn đám phóng viên xông tới, còn cố ý lùi về phía sau hai bước.
“Cô Cổ, cô đến đây để chọn áo cưới có phải nói rõ hôn lễ của cô và cậu ba Dương vẫn được diễn ra bình thường?” Một phóng viên trực tiếp đưa micro đến trước mặt của Cổ Doanh Doanh.
“Đương nhiên là hôn lễ của chúng tôi vẫn sẽ được diễn ra như bình thường rồi, đây chính là chuyện mà hai nhà nhà họ Dương và nhà họ Cổ đã quyết, câu hỏi này của anh hỏi thật là kỳ quái.” Hai mắt của Cổ Doanh Doanh chớp chớp, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ mà nhìn người phóng viên đó, nói đúng hơn thì cô ta đang nhìn vào ống kính.
Cô ta nói lời này không chỉ là nói cho phóng viên nghe, mà còn là nói cho ông cụ Dương và bà cụ Dương nghe.
“Nhưng mà sáng ngày hôm nay có một tin tức đưa tin lên, nói rằng người phụ nữ tối ngày hôm đó ở cùng một chỗ với cậu ba Dương cũng không phải là cô Cổ, hơn nữa nghe nói tin tức này là do bà cụ Dương đã làm lộ ra, cô Cổ có cái gì muốn nói không?” Phóng viên bất ngờ, sau đó lại trực tiếp lấy chuyện đưa tin vào ngày hôm nay mà hỏi Cổ Doanh Doanh, đây chính là mục đích mà ban đầu bọn họ theo dõi Cổ Doanh Doanh.
“À, tôi cũng đã xem tin tức đó rồi, lúc nãy tôi cũng đã gọi điện thoại cho bà cụ Dương, bà cụ Dương nói những lời đó cũng không phải là do bà nói với phóng viên, bà cụ Dương nói có thể là có người nào đó thấy hai nhà Dương và Cổ liên thủ lại với nhau, cho nên cố ý châm ngòi ly gián.” Sau khi cô ta nghe thấy lời nói của phóng viên, trên mặt rõ ràng có thêm ý cười, lúc cô ta nói ra lời này thì giọng điệu cũng rất nhẹ, vô cùng tự nhiên, nhìn không ra bất cứ sự khác thường nào.
Lúc nãy Cổ Doanh Doanh gọi điện thoại cho bà cụ Dương, bà cụ Dương cũng chính xác phủ nhận mình đã tung những tin tức kia ra, cho nên cô ta không phải là đang nói dối.
“Vậy thì người phụ nữ hôn cậu ba Dương vào đêm hôm đó ở trong video thật sự là cô Cổ hả? Có rất nhiều người đều đang thắc mắc điểm này.” Phóng viên khác hiếm khi bắt lấy cơ hội như vậy, đương nhiên phải muốn hỏi vài vấn đề cho rõ ràng.
Cổ Doanh Doanh nghe thấy câu hỏi của anh ta, hơi ngượng ngùng khẽ cười nói: “Câu hỏi như vậy, tôi có thể không trả lời được không?”
Mặc dù là cô ta nói không muốn nói, nhưng mà phân ngượng ngùng đó lại đang biểu hiện rất rõ ràng.
“Cô Cổ, gần đây có rất nhiều tin đồn về chuyện này và có nhiều ý kiến khác nhau, cô Cổ, tôi thấy tốt hơn nên nói cho rõ ràng đi, kẻo sau này có người khác lại gây chuyện nữa.”
Hai mắt của Cổ Doanh Doanh chớp chớp, khẽ thở dài một hơi: “Cho dù tôi có nói rõ thì cũng sẽ có người bám víu vào chuyện đó châm ngòi ly gián.”
“Vậy thì cô Cổ có chứng cứ gì để chứng minh người phụ nữ vào đêm hôm đó chính là cô Cổ không?” Một người phóng viên hỏi một vấn đề trực tiếp nhất.
Cổ Doanh Doanh giật mình, lông mày hơi nhíu lại, dường như là đang nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.
“Cô Cổ, nếu như cô có chứng cứ thì cứ nói ra luôn đi, đến lúc đó cũng không có người nào dám nói lung tung nữa đâu.” Một người phóng viên nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô ta, cảm thấy là có hi vọng, lại tiếp tục thúc giục.
“Ngày hôm đó là do bà cụ Dương tự mình gọi điện thoại cho tôi, máy ghi hành trình của tôi có thể được xem là bằng chứng không?”
Cổ Doanh Doanh ngẩng đầu lên một lần nữa, nhìn về phía phóng viên rồi hỏi ngược lại.
“Cái này chỉ có thể chứng minh được đêm hôm đó cô Cổ có đến nhà họ Dương, nhưng mà không thể chứng minh được cô Cổ và cậu ba Dương ở bên nhau, dù sao thì trong bảng ghi chép của cô Cổ cũng chỉ có thể đến ngoài cửa của nhà họ Dương.” Phóng viên ngơ người, nhanh chóng trả lời cô ta một câu.
“À, đồng hồ đeo tay ở trên tay của tôi có chức năng ghi hình, cái này là quà sinh nhật của ba tôi tặng cho tôi, cũng là vì đề phòng bình thường tôi có chuyện gì ngoài ý muốn, không biết là tối ngày hôm đó có ghi lại cái gì hay không nữa?” Cổ Doanh Doanh giả vờ như là đột nhiên nhớ ra gì đó, không thể không nói cô ta giả vờ rất giống.
“Cô Cổ, video ở trong chiếc đồng hồ này có thể được lưu trữ trong bao lâu vậy?” Lúc phóng viên nghe thấy lời nói của cô ta, hai mắt rõ ràng sáng lên, tuy nhiên khi phóng viên nhìn thấy chiếc đồng hồ của cô ta, anh ta không khỏi hỏi một câu thực tế hơn.
Dưới tình huống bình thường, cho dù là một cái đồng hồ có thể quay lại được thì cũng không thể lưu giữ quá nhiều thứ.
“Ở trong đồng hồ của tôi có thẻ nhớ, có đôi khi có thể lưu được mấy ngày, nhưng mà bình thường thì cũng không có xem làm gì, không biết là có ghi lại tình huống vào ngày hôm đó không nữa.” Cổ Doanh Doanh mấp máy môi, bộ dạng như là hoàn toàn không xác định được.
“Vậy bây giờ cô Cổ có thể nhìn một chút không, xem xem chẳng phải là đều rõ ràng hết rồi à?” Giờ phút này ở trên mặt của từng phóng viên mang theo vẻ hưng phấn, người xem thích nhất là mấy tin tức bát quái như vậy.
“Như thế này có được không? Tôi sợ là sẽ có ảnh hưởng không tốt.” Cổ Doanh Doanh nhìn về phía phóng viên, cố ý giả vờ như là đang đắn đo.
“Cô Cổ, cái này thì có gì mà không thích hợp được chứ, cô lấy ra chứng cứ, những người đó muốn châm ngòi ly gián thì cũng không dám làm loạn, đây chính là chuyện tốt mà.” Phóng viên cố gắng thuyết phục Cổ Doanh Doanh.
Lúc này phóng viên đang quay trực tiếp, là trực tiếp truyền ra bên ngoài.
Bây giờ bà cụ Dương và ông cụ Dương đang ngồi ở trong phòng khách xem trực tiếp.
“Cái con nhỏ Cổ Doanh Doanh này cũng mưu kế đủ sâu, xem ra chúng ta đã nhìn lầm rồi.” Bà cụ Dương nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, trên mặt rõ ràng nhiều hơn mấy phần cười lạnh.
“Đúng vậy đó, ban đầu còn cho rằng cô ta không tệ, không nghĩ đến là cô ta đều giả vờ, hiển nhiên là cô ta đã tính toán kỹ toàn bộ rồi, vẫn luôn lợi dụng chúng ta.” Ông cụ Dương lại càng phẫn nộ.
“Tôi cũng muốn xem xem cô ta có thể gây ra sóng gió gì, người phụ nữ ngày hôm đó không phải là cô ta mà là Đường Thấm Nhị, cô ta có chứng cứ, có bản lĩnh đi nữa thì cũng không thay đổi được sự thật.” Hai mắt của bà cụ Dương hơi nheo lại, vừa lạnh lẽo lại vừa trào phúng. Cổ Doanh Doanh muốn đấu với bà ta à, vẫn còn non quá.
“Nhưng mà chắc chắn là cô ta đã quay lại những chuyện sau khi đến nhà họ Dương, bao gồm cả chuyện chúng ta để cô ta đến phòng của Tầm Chiêu, cô ta có làm bại lộ chuyện chúng ta bỏ thuốc Tầm Chiêu không đây?” Trên mặt của ông cụ Dương có lo lắng.
“Lúc nãy cô ta cũng nói chỉ là quay lại, chắc chắn không có âm thanh, sẽ không lộ ra đâu.” Bà cụ Dương lại không lo lắng chút nào:
“Hơn nữa cô ta cũng không dám nói chuyện này cho người khác biết đâu, dù sao thì cô ta cũng biết tất cả mọi chuyện nhưng mà vẫn đi đến phòng của Tầm Chiêu.”
“Nếu như cô ta quay lại tình huống vào đêm hôm đó, sợ là sẽ gây bất lợi đối với chúng ta.” Hai mắt của ông cụ Dương từ từ nheo lại, ngày đó là bọn họ đã chủ động gọi Cổ Doanh Doanh đến, vẫn là bọn họ đẩy Cổ Doanh Doanh vào trong phòng của Tâm Chiêu.
“Hừ.” Bà cụ Dương nheo mắt lại lạnh lùng hừ một tiếng: “Chỉ là một con ngốc mà thôi, vẫn còn non và xanh lắm, tiếp theo đây tôi sẽ trả lại cho cô ta một trò hay.”
Ở bên trong cửa hàng áo cưới, Cổ Doanh Doanh lấy thẻ nhớ ra đưa cho phóng viên, phóng viên kích động nhận lấy, sau đó trực tiếp kết nối với máy vi tính.
Đúng là ở trong thẻ có lưu không ít thứ, nhưng mà phóng viên rất nhanh đã tìm được một đoạn đêm hôm đó Cổ Doanh Doanh đi đến nhà họ Dương.
Đoạn băng ghi hình lại giống như bà cụ Dương đã đoán, có hình ảnh nhưng mà không có âm thanh.
Trong hình ảnh biểu hiện ngày hôm đó sau khi Cổ Doanh Doanh đến đến phòng khách của nhà họ Dương, đầu tiên là nói chuyện một hồi với bọn người bà cụ Dương ở trong phòng khách, sau đó đi lên lầu vào phòng của Dương Tầm Chiêu.
Ở trong màn hình là bà cụ Dương tự mình đưa Cổ Doanh Doanh đi lên lầu, cũng nhìn ra được bà cụ Dương đẩy Cổ Doanh Doanh vào trong phòng của cậu ba Dương, cái này đủ để nhìn ra bà cụ Dương chấp nhận và yêu thích Cổ Doanh Doanh.
Cho nên thông tin liên quan đến việc bà cụ Dương tự mình tung tin ra đã lập tức biến mất, không thể không nói một bước đi này của Cổ Doanh Doanh tính toán rất đúng chỗ.
Ở trên màn hình, nhìn thấy Cổ Doanh Doanh đi vào trong phòng của cậu ba Dương, lúc đó cậu ba Dương đang nằm ở trên giường, nhưng mà khoảng cách có chút xa, nhìn không ra là Dương Tâm Chiêu đang ngủ hay là đang thức.
Từ góc độ ghi hình, xem ra hình như là cậu ba Dương đang tùy ý nằm ở trên giường, dù sao thì lúc đó còn rất sớm, dưới tình huống bình thường thì cậu ba Dương cũng không có khả năng ngủ sớm như vậy.
Mà nếu như là cậu ba Dương đang ngủ, vậy thì bà cụ Dương sẽ không để Cổ Doanh Doanh đi vào trong phòng của cậu ba Dương trong lúc đó đâu nhỉ?
Cậu ba Dương năm ở trên giường, Cổ Doanh Doanh đi vào trong phòng, cậu ba Dương không đứng dậy, không có đưa ra phản ứng gì.
Sau đó màn hình lại dừng lại.
“Được rồi, cứ đến chỗ này thôi, ở phía sau không cho các người nhìn được.” Cổ Doanh Doanh nhanh chóng đóng máy tính ở trước mặt của phóng viên lại, sau đó lấy thẻ nhớ lại, giờ phút này Cổ Doanh Doanh một mặt ngượng ngùng, cái này cũng đã đủ nói rõ nội dung phía sau không thích hợp để cho người khác xem, chắc là có vài thứ không thích hợp cho trẻ em.
Nhưng mà chỉ một đoạn video này cũng đã đủ để nói rõ tất cả.
Cổ Doanh Doanh cũng đã đi vào phòng của cậu ba Dương rồi, hơn nữa cậu ba Dương lại tùy ý nằm ở trên giường, đủ để chứng minh mối quan hệ của hai người bọn họ rất không bình thường.
“Chắc là cái này đã đủ rồi nhỉ?” Cổ Doanh Doanh cầm lấy thẻ nhớ, ánh mắt mang theo thăm dò nhìn về phía phóng viên.
“Vâng vâng, đủ, đủ rồi.” Phóng viên tục gật đầu, mấy hình ảnh này đã quá đủ rồi.
“Đi thôi, chúng ta đi chọn áo cưới trước đi.” Cổ Doanh Doanh âm thầm cười khẽ ở trong lòng, cô ta không tiếp tục để ý đến phóng viên nữa, mà lôi kéo Cổ Linh Linh đi vào trong cửa hàng áo cưới.
“Cô Cổ, mời cô vào bên trong, cô thích áo cưới như thế nào?” Lúc nãy nhân viên bán hàng của cửa hàng áo cưới vẫn luôn đứng ở đó quan sát, nhìn thấy Cổ Doanh Doanh đi vào thì lập tức nhiệt tình tiếp đãi.
Đây chính là mợ chủ tương lai của nhà họ Dương, đương nhiên không thể thờ ơ được!
“Hôm nay tôi đến đây xem trước mấy bộ, ngày hôm khác anh ấy sẽ đi cùng với tôi sang đây xem, đến lúc đó mới xác định được.” Cổ Doanh Doanh cười nhẹ, vẻ mặt hạnh phúc, mặc dù lúc này cô ta không nói rõ là ai, nhưng mà tất cả mọi người đều có thể biết được anh ấy mà cô ta đang nói chính là cậu ba Dương.
“Xem ra là cậu ba Dương đối với cô Cổ rất tốt, cô Cổ thật sự rất hạnh phúc.” Lúc này nhân viên bán hàng cũng rất ghen tị.
Cổ Doanh Doanh cười cười không nói gì.
“Đó là dĩ nhiên rồi, chẳng mấy chốc nữa chị của tôi sẽ trở thành mợ chủ của nhà họ Dương, cậu ba Dương không đối tốt với chị tôi thì đối tốt với ai đây?” Cổ Linh Linh lại ngẩng đầu lên, một mặt kiêu ngạo, dường như người sắp gả cho cậu ba Dương chính là cô ta.
Cổ Doanh Doanh nhìn Cổ Linh Linh một chút, hai mắt nhanh chóng di chuyển, nhưng mà cũng không nói cái gì, mà là nghiêm túc bắt đầu chọn áo cưới, giống như là cô ta thật sự được gả cho cậu ba Dương.
Nhưng mà cô ta thật sự cho rằng cô ta có thể gả cho cậu ba Dương, dù sao thì hôn sự hai nhà cũng đã định rồi, ngày kết hôn cùng đã được công bố.
Bây giờ cô ta lại cung cấp chứng cứ như thế cho phóng viên, việc này là ván đã đóng thuyền.
Cậu ba Dương cũng nhìn thấy Cổ Doanh Doanh tung ra những hình ảnh đó, khóe môi của cậu ba Dương từ từ cong lên, Cổ Doanh Doanh này quả thật là không đơn giản mà, xem ra là cái này càng diễn sẽ càng đặc sắc hơn đây.
Anh không sợ Cổ Doanh Doanh ra chiêu, chỉ sợ Cổ Doanh Doanh không có động tĩnh.
Sau khi Cổ Doanh Doanh tung ra đoạn băng như vậy, trong lòng rất đắc ý, cô ta nhận định lần này bà cụ Dương sẽ không có cách nào phản kích lại.
Nhưng mà không trôi qua được mấy phút trên mạng liên xuất hiện một video khác.
Mở đầu video vẫn là cảnh hôm đó cậu ba Dương hôn một người phụ nữ ở bên ngoài biệt thự của nhà họ Dương, lúc đầu quần chúng thấy có chút kỳ quái, nhưng mà xem được hai phút rồi thì ở bên trong màn hình lại đột nhiên xuất hiện thêm một người...
Người kia đứng ở sau lưng của cậu ba Dương, cách nhau khoảng mấy mét.
Vốn dĩ là hình ảnh cậu ba Dương với một người phụ nữ hôn nhau, giờ lại đột nhiên xuất hiện “người thứ ba” tất cả mọi người đều giật mình, đương nhiên cái này cũng hoàn toàn gây nên sự tò mò của người khác.
Ở bên trong màn hình, “người thứ ba” được ghi lại chính diện, lúc này cô ta đang đứng ở trong sân của nhà họ Dương, đèn ở trong sân sáng hơn, vì vậy lúc này “người thứ ba” được quay lại rất rõ ràng.
Có rất nhiều người lần đầu tiên mới nhìn thấy thì liên nhận ra “người thứ ba” đó chính là Cổ Doanh Doanh.
Cổ Doanh Doanh rõ ràng đã nói người lúc đó cậu ba Dương hôn là cô ta, làm sao trong video này lại xuất hiện thêm một Cổ Doanh Doanh rồi?
Chẳng lẽ là gặp quỷ hả?
Thật ra thì đây cũng là do phóng viên vào đêm hôm đó quay lại được, lúc đó bà cụ Dương biết người phụ nữ mà cậu ba Dương đang hôn ở trong video chính là Đường Thấm Nhi. Lúc đó bà cụ Dương vẫn rất hài lòng về Cổ Doanh Doanh, vẫn muốn kết thành thông gia với nhà họ Cổ, cho nên lúc đó chắc chắn bà cụ Dương sẽ không tung cái này lên trên mạng.
Cho nên lúc đó bà cụ Dương đã kêu phóng viên cắt ghép lại đoạn video rồi mới tung lên mạng, nhưng mà bản video gốc thì bà cụ Dương lại kêu phóng viên gửi tới cho bà ta.
Ban đầu bà cụ Dương cũng không nghĩ chuyện này phát triển đến tình trạng này, lúc ấy bà ta vì muốn nhìn thấy rõ ràng người phụ nữ mà Dương Tầm Chiêu đang hôn không phải là Hàn Nhã Thanh, cho nên bà ta mới muốn video hoàn chỉnh.
Cổ Doanh Doanh không biết chuyện này, Cổ Doanh Doanh tưởng là video đã bị xóa rồi.
Giờ phút này video này cũng không phải là của bà cụ Dương tự mình đăng lên, bà cụ Dương đã liên lạc với phóng viên vào đêm hôm đó, để phóng viên đó đăng lên, như thế này mới có sức thuyết phục hơn, với lại cũng sẽ không kéo bà ta vào.
Sẽ không tạo ra ảnh hưởng không tốt với nhà họ Dương và bà ta.
Không thể không nói, gừng càng già càng cay, cuối cùng Cổ Doanh Doanh vẫn là tuổi đời non trẻ.
Đoạn video này vừa mới được đăng lên thi trên mạng lập tức sôi sục.
Đoạn video mà Cổ Doanh Doanh vừa mới tung ra chứng minh cô ta với cậu ba Dương có quan hệ thân mật, cũng gần như là trực tiếp chứng minh với quần chúng người phụ nữ trong video vào ngày hôm đó chính là cô ta.
Hơn nữa Cổ Doanh Doanh cũng đã bắt đầu chọn áo cưới.
Không nghĩ đến trước sau cũng chỉ có mấy phút, Cổ Doanh Doanh trực tiếp bị vạch mặt, bây giờ mặt của cô ta cũng đủ đau.
Đây là một chuyện đã quá rõ ràng, cho nên ở trên mạng lập tức mắng chửi, đương nhiên vẫn luôn mắng Cổ Doanh Doanh.
“Má ơi, cô Cổ biết thuật phân thân hả? Một người thì đang hôn với cậu ba Dương, một người khác thì lại đứng ở sau lưng của cậu ba Dương quan sát.”
“Hoặc là không phải thuật thân phận, nói không chừng là thuật hoàn hôn đó, nói không chừng người đang đứng ở phía xa xa nhìn chính là quỷ hôn của cô Cổ?”
“Cái này mà xem vào buổi tối chắc là hoảng hồn luôn đó, cô Cổ ra giải thích một chút đi, sao cô lại có thể vừa hôn cậu ba Dương vừa có thể đứng ở một bên quan sát như vậy được.”
“Cô ta mà có thể giải thích rõ mới lạ đó chứ, kẻ thứ ba, đồ vô liêm sỉ, đồ lừa đảo.”
“Lúc nãy còn đăng lên đoạn video đó để lừa gạt chúng ta, bây giờ trực tiếp bị nghiệp quật rồi.”
“Tôi nói chứ da mặt của người phụ nữ này dày biết bao nhiêu, lời nói như thế này mà cũng dám nói láo nữa!”
“Bây giờ sự thật đã rõ ràng rồi, người phụ nữ ở trong video chắc chắn không phải là Cổ Doanh Doanh.”
Đương nhiên cũng có không ít người bắt đầu đàm luận những vấn đề thiết thực hơn.
“Nếu như người phụ nữ khi không phải là Cổ Doanh Doanh vậy thì đó rốt cuộc là ai đây, rốt cuộc là ai vậy ta?”
Bây giờ vấn đề này mới là thứ mà mọi người muốn biết nhất.
“Lúc trước tất cả mọi người cũng đã phân tích rồi, không phải là Hàn Nhã Thanh, mắt của Hàn Nhã Thanh không có lớn như vậy đâu, làn da cũng không có tốt như vậy.”
“Đúng vậy đó, người phụ nữ kia không phải là Hàn Nhã Thanh đâu.”
“Vậy thì rốt cuộc là thần thánh phương nào đó, là thần thánh phương nào mà lại để cậu ba Dương hôn hít khó bỏ như vậy?”
“Nhìn nụ hôn kiểu pháp của cậu ba Dương đi, xem ra chính là tình yêu đích thực đó.”
“Tình yêu đích thực hả, tình yêu đích thực của cậu ba Dương không phải là Hàn Nhã Thanh à?”
“Nhưng mà người phụ nữ trong video cũng không phải là Hàn Nhã Thanh mà?”
Đám người bắt đầu thảo luận điên cuồng, nhưng mà cũng không có đáp án.
Sau đó tất cả mọi người lại nghĩ tới Cổ Doanh Doanh.
“Lúc đó không phải Cổ Doanh Doanh đứng ở một bên nhìn hả, chắc chắn là Cổ Doanh Doanh biết người phụ nữ đó là ai.”
“Cô ta biết thì cô ta sẽ nói cho mấy người biết chắc, cô ta vẫn luôn lừa dối chúng ta mà, làm cho chúng ta tưởng rằng người phụ nữ ở trong video chính là cô ta.”
“Kẻ thứ ba thật là buồn nôn mà!”
“Đây có lẽ chắc là bạch liên hoa buồn nôn nhất, mặt dày nhất, vô sỉ nhất mà tôi đã từng nhìn thấy, không có người thứ hai.”
Sau đó mọi người lại bắt đầu điên cuồng mắng chửi Cổ Doanh Doanh.
Giờ phút này Cổ Doanh Doanh vẫn còn đang chọn áo cưới, còn không biết ở trên mạng mới được đăng thêm video, đang âm thầm đắc ý, đắc ý nghĩ là được gả cho cậu ba Dương.
Sau đó một đám phóng viên điên cuồng xông vào trong cửa hàng áo cưới, bao vây Cổ Doanh Doanh lại.
Cổ Doanh Doanh ngẩn người, sau đó khóe môi nhẹ cong lên, trên mặt lộ ra nụ cười đúng mực, cô ta cho rằng mấy người phóng viên là nhìn thấy đoạn video lúc nãy của cô ta, cho nên đến đây đi phỏng vấn cô ta.
Cô ta cho rằng sau khi cô ta công bố những đoạn video đó lên chắc chắn sẽ có hiệu quả rất lớn, nhưng mà không nghĩ đến hiệu quả lại tốt như vậy, lúc nãy không ngừng có phóng viên điên cuồng tràn vào cũng đã sắp chen chật kín cửa hàng áo cưới.
“Những lời tôi muốn nói thì lúc nãy cũng đã nói xong rồi, không có gì để nói cho các người biết nữa đâu. Tôi còn phải chọn áo cưới nữa, hi vọng là các người không đến làm phiền tôi.” Cổ Doanh Doanh hơi ngẩng đầu lên, thanh cao lại kiêu ngạo.
Cổ Linh Linh đã bị dọa sợ, trong lúc nhất thời còn chưa lấy lại được tinh thần, trực tiếp bị lấn qua một bên.
“Cô Cổ, những cái mà cô không nói cho chúng tôi biết rốt cuộc là cái gì vậy hả?” Có một người phóng viên được đẩy đến trước mặt của Cổ Doanh Doanh, đúng lúc nghe thấy câu nói này của Cổ Doanh Doanh, trên mặt rõ ràng nhiêu hơn máy phân trào phúng.
Cổ Doanh Doanh rõ ràng giật mình, lông mày hơi nhíu lại, lại có chút kỳ quái mà nhìn về phía người phóng viên đó: “Tôi không biết lời này của anh là có ý gì?”
“Cô Cổ không biết à, cô Cổ có thể giải thích một chút hay không, sao cô lại có thể vừa hôn cậu ba Dương vừa có thể đứng ở đằng sau quan sát vậy?” Nét trào phúng trên gương mặt của phóng viên đó lại càng rõ ràng hơn, anh ta trực tiếp dùng một câu ở trên mạng, ý tứ châm chọc lại rõ ràng không thể rõ ràng hơn.
“Anh nói cái gì vậy, lời nói này của anh là có ý gì hả?” Cổ Doanh Doanh ý thức được tình huống không đúng, sắc mặt rõ ràng đã thay đổi.
“Cô Cổ, đến bây giờ rồi mà vẫn còn giả bộ nữa, đúng là lợi hại mà.” Một phóng viên khác cũng trực tiếp lên tiếng chế giễu, cho đến bây giờ đương nhiên là mọi người đã hiểu có chuyện gì xảy ra.
“Tôi không biết là các người đang nói gì hết?” Sắc mặt của Cổ Doanh Doanh trở nên hơi khó coi, dù sao thì chính cô ta rõ ràng nhất, người phụ nữ đó không phải là cô ta, cho nên xảy ra chuyện như vậy, trong lòng của cô ta vẫn sẽ chột dạ, là cướp cho nên chột dạ!
“Nếu không thì cô Cổ đừng có vội chọn áo cưới, bây giờ xem đoạn video vừa được đăng lên mạng cách đây không lâu đi.” Có một người phóng viên có lòng tốt nhắc nhở Cổ Doanh Doanh.
Hai mắt của Cổ Doanh Doanh nhanh chóng chuyển động, sau đó vội vàng lấy điện thoại di động ra, rất nhanh liên thấy được đoạn video mà phóng viên đó đã nói...
Video đó được xếp hàng đầu tiên trong bảng tìm kiếm.
Cổ Doanh Doanh vẫn còn chưa mở video ra thì đã nhìn thấy được những lời mắng chửi cô ta ở phía dưới video.
Cổ Doanh Doanh hít vào một hơi, sau đó nhanh chóng mở video ra, lúc nhìn thấy trong video xuất hiện bóng dáng của cô ta, Cổ Doanh Doanh hoàn toàn đông cứng,
Không có người nào rõ sự thật hơn cô ta.
Trong video, lúc đó cô ta đang đứng ở cách đó không xa mà nhìn, cho nên người phụ nữ cậu ba Dương đang hôn chắc chắn không phải là cô ta, người phụ nữ kia có thể là bất cứ người phụ nữ nào, nhưng mà chắc chắn không thể nào là cô ta.
Tại sao lại là như thế này chứ? Lúc đó cô ta rõ ràng đã nhìn thấy phóng viên xóa đoạn video gốc đi rồi, tại sao lại còn cái này nữa?
Lúc này ở trong đầu của Cổ Doanh Doanh đã hoàn toàn trống không, trực tiếp hoảng sợ đến choáng váng, cô ta có nhanh nhẹn đến mấy thì cũng chưa bao giờ gặp lại tình huống như thế này.
“Cô Cổ, cô có thể giải thích đây là chuyện gì xảy ra được không vậy?” Nhưng hiển nhiên là vào thời điểm này đám phóng viên sẽ không thể bỏ qua cho cô ta, người nào cũng đang liên tục tra hỏi.
“Cô Cổ, người phụ nữ trong video rõ ràng không phải là cô, tại sao cô lại phải lừa dối mọi người, để cho tất cả mọi người cho rằng người đó là cô vậy chứ?”
“Lừa dối cái gì, lúc nãy cô ta rõ ràng đã dùng chứng cứ của cô ta để chứng minh, chứng minh người phụ nữ đó chính là cô ta, chỉ là cô ta không ngờ đến sau đó lại có video này được đăng lên trực tiếp vạch trần hết tất cả...”
“Đúng vậy đó, lúc trước cô Cổ đã dùng không ít chứng cứ để chứng minh chuyện này, hiển nhiên tất cả những chuyện này đều là do cô Cổ đã sắp đặt tốt.”
“Cô Cổ, cô làm tất cả những chuyện này là có mục đích gì?”
“Lúc đó cậu ba Dương hôn nhiệt tình như vậy, nồng cháy như vậy, xem ra người ta chính là tình yêu đích thực, cô Cổ làm cho người ta thật là buồn nôn.”
“Lúc nãy cô Cổ còn nói là có người cố ý châm ngòi ly gián, người mà châm ngòi ly gián mới chính là cô Cổ đó. Cô Cổ, cô làm như vậy lương tâm của cô không thấy bất an hả?”