Nhưng Dương Tâm Chiêu thấy quần áo anh chuẩn bị cho cô đã biến mất, rõ ràng cô còn dùng qua bữa sáng nữa, nếu cô bỏ trốn, không thể nào quan tâm đến việc ăn sáng được.
Sắc mặt anh bỗng dịu lại ngay, rồi mở camera trong phòng ra.
Sau vụ việc năm năm trước, Tịch Xuyên đã lắp camera trong phòng anh, nói đề phòng ngộ nhỡ, nhưng từ đó trở đi, anh chưa từng ở lại đây, tối qua là vì cô quá ầm ĩ khi ở trên xe, đúng lúc lại gần nơi này, anh cũng muốn thử phản ứng của cô, nên anh mới đưa cô đến đây.
Còn về chuyện camera giám sát, anh chưa từng sử dụng nó, nhưng lần này anh cảm thấy nó hơi có ích.
Anh muốn nhìn xem rốt cuộc cô có phản ứng gì sau khi tỉnh dậy? Rốt cuộc cô đã đi đâu rồi?
Giờ Hàn Nhã Thanh đang trên đường đi làm, điện thoại cô lại vang lên tiếng chuông thúc giục.
Hàn Nhã Thanh nhìn màn hình điện thoại rồi cười lạnh, bà mo già này thật tàn nhẫn mà, tối qua bảo Lưu Cầm tính kế cô, sáng nay lại ra sức giục cô đi làm, chắc chắn chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Thật ra hôm nay cô thật sự rất rất mệt, hơn nữa toàn thân đều đau nhức, cô thật sự không muốn đi làm, nhưng Dương Tâm Chiêu đã đi làm rồi, hơn nữa cô nhớ anh đã cho cô lựa chọn hoặc đi làm hoặc phải ngủ cùng phòng với anh.
Mặc dù tối qua hai người đã ngủ cùng nhau rồi, nhưng cô không muốn sau này ngày nào cũng ngủ cùng anh, nên cô vẫn chọn đi làm.
Huống hồ, có lẽ Dương Tâm Chiêu còn chưa biết chuyện cô bị tính kế tối qua, có những chuyện cô không muốn nói cho anh biết, vì cô có thể hoàn toàn tự giải quyết.
Hàn Nhã Thanh không nghe máy, mà để mặc chuông vang lên, rồi điện thoại cô hết pin, tự tắt nguồn luôn, cuối cùng cả thế giới cũng hoàn toàn yên tĩnh.
Hàn Nhã Thanh nhớ tối qua cô uống say, nên điện thoại không được sạc pin, đành phải đợi cô đến công ty rồi sạc vậy.
Dương Tâm Chiêu xem camera giám sát, thấy Hàn Nhã Thanh bị chuông điện thoại đánh thức, cô nghe máy xong thì thức dậy rời đi.
Dương Tâm Chiêu híp mắt lại, là ai gọi tới vậy? Là ai gọi mà cô vừa nghe máy xong đã gấp gáp rời đi như thế?
Dương Tâm Chiêu thâm hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra tìm số của cô, rồi gọi qua.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” Nhưng Dương Tâm Chiêu không ngờ rằng, đáp lại anh là giọng nói lạnh lùng đó.
Tắt nguồn rồi? Cô tắt nguồn điện thoại rồi?
Chẳng lẽ cô thật sự muốn bỏ trốn như năm năm trước ư?
Dương Tâm Chiêu siết chặt điện thoại, cô nghe máy xong thì rời đi, liệu có phải cuộc gọi đó là Đường Bách Khiêm gọi cho cô không?
Anh nhớ tối qua lúc ở Danh Tước, cô quyến luyến, dịu dàng ngọt ngào khi Đường Bách Khiêm gọi tới, còn nói một năm sau sẽ đi tìm anh ta.
Nếu hôm nay Đường Bách Khiêm lại gọi cho cô, liệu cô có đi gặp anh ta không...
Dương Tâm Chiêu bỗng híp mắt lại, vẻ mặt cực kỳ nguy hiểm, lại lấy điện thoại ra gọi một số: “Bên Đường Bách Khiêm có động tĩnh gì không?”
“Chẳng phải tối qua anh bảo rút hết mọi hành động ư? Em đã rút hết người về rồi, nhưng có một chuyện em có thể chắc chắn, Đường Bách Khiêm vẫn chưa có hành động gì, không thể không nói anh ta đúng là một cao thủ...” Hình như người ở đầu bên kia hơi tán thưởng Đường Bách Khiêm.
“Cậu kiểm tra xem có ghi chép nào về việc Hàn Nhã Thanh mua vé hay rời khỏi đây không, bao gồm mọi phương tiện và tuyến đường.” Sắc mặt Dương Tâm Chiêu càng thâm trầm hơn, dứt khoát ngắt lời anh ta nói.
“Ô” Người kia sửng sốt, nhất thời chưa định thần lại, vì cách biệt trước sau hơi lớn, rốt cuộc anh ấy muốn điều tra ai thế? Nghe giống như người phụ nữ của anh ấy muốn chạy trốn vậy?
“Không có, không tìm ra bất kỳ ghi chép nào về việc mua vé của cô ấy, cũng không phát hiện ra bóng dáng của cô ấy trên các tuyến đường có thể rời khỏi thành phố A.” Chẳng mấy chốc, người kia đã báo tin lại.
Dương Tâm Chiêu thầm hít một hơi, cô không gấp gáp rời khỏi thành phố AI! Có lẽ do anh nghĩ nhiều thôi.
Vậy giờ cô đi đâu rồi, có khi nào cô quay về nhà không?
Nghĩ đến đây, Dương Tâm Chiêu nhanh chóng rời khỏi phòng, chạy thẳng về biệt thự.
Và đến biệt thự, thấy chị Lưu đang ở trong phòng khách, Dương Tâm Chiêu vội hỏi: “Mợ chủ đã về chưa?”
Giờ giọng anh hiện rõ sự nôn nóng.
“Không có.” Chị Lưu lắc đầu, thấy dáng vẻ này của Dương Tâm Chiêu thì hơi sợ hãi, nên vô thức rụt cổ lại.
Dương Tâm Chiêu không khỏi hơi thất vọng, rồi sai người kiểm tra bên nhà họ Hàn xem, xác nhận rằng Hàn Nhã Thanh cũng không về đó.
Anh xem camera gần khách sạn, thấy Hàn Nhã Thanh rời khỏi khách sạn thì đi thẳng tới lối vào tàu điện ngầm ở gần đó.
Rõ ràng cô rời đi bằng tàu điện ngầm, anh đã điều tra ra, cô đi tới đường Tây Lăng thì rời khỏi trạm, nhưng sau đó anh không tìm được tung tích của cô nữa.
Nơi Hàn Nhã Thanh rời khỏi trạm cách khá xa Dương thị, nên Dương Tâm Chiêu không nghĩ tới việc cô sẽ đến công ty, có lẽ phải nói rằng, anh không hề nghĩ tới vấn đề này.
Hàn Nhã Thanh cũng không ngờ rằng, cô vừa tới công ty, chưa kịp bước vào văn phòng đã bị tổ trưởng Tạ cử đi kiểm tra công trường, tất nhiên cô cũng đi cùng mấy đồng nghiệp khác.
Cái công trường mẹ kiếp mà tổ trưởng Tạ cử cô đi thật sự muốn lấy mạng cô, đường vừa xa vừa khó đi, đúng là nhiệm vụ gian khổ mà.
Hàn Nhã Thanh cùng mấy người khác cứ đi mãi về phía công trường, tối qua cô uống say, cộng thêm chuyện sau đó nữa,
người cô vốn vừa đau vừa uể oải, không còn chút sức nào, sau khi đi bộ suốt buổi sáng, cô cảm thấy hai chân mình bắt đầu nhũn ra rồi.
Nhưng rõ ràng công việc của bọn cô vẫn chưa kết thúc, buổi trưa có người chuẩn bị cơm hộp, nhưng rất khó ăn, đã thế trong
công trường còn không có chỗ để sạc điện thoại nữa.
Mẹ kiếp, tổ trưởng Tạ đúng là biết tìm chỗ để hành hạ cô mà.
Còn Dương Tâm Chiêu thì tìm suốt một buổi sáng, nhưng vẫn không tìm thấy cô, anh gần như phát điên rồi.
Anh liên tục gọi cho cô, nhưng điện thoại cô luôn tắt máy, anh đã tìm hết những nơi có thể tìm thấy cô, nhưng không hê có tin tức gì.
Lúc này, anh bỗng nhận ra một vấn đề, mặc kệ ban đầu anh cưới cô vì nguyên nhân gì, mặc kệ cô có phải là người phụ nữ năm năm trước hay không, thì anh chắc chắn không thể buông tay cô ra.
Cả đời này anh chỉ có cô thôi.
Nên mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không cho phép cô rời xa anh nữa.
“Tôi không quan tâm mấy cậu dùng cách gì, phải tìm cho ra Đường Bách Khiêm cho tôi.” Giờ hai mắt Dương Tâm Chiêu đã lạnh lẽo đến cực hạn, anh đã tìm những nơi có thể tìm rồi, nhưng vẫn không tìm thấy cô, nên anh đành phải ra tay với Đường Bách Khiêm.
Nhưng nếu anh thật sự tìm thấy cô từ chỗ Đường Bách Khiêm thì...