Mục lục
Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu



CHƯƠNG 891: SỰ QUYẾT ĐOÁN CỦA CẬU BA DƯƠNG

“Biết rồi lão đại.” Bên kia nghe thấy giọng điệu của Dương Tầm Chiêu thì không dám có chút trì hoãn, cũng không dám hỏi nhiều.
Sau khi Dương Tầm Chiêu cúp điện thoại thì nhanh chân đi ra cửa, tự mình lái xe nhanh chóng rời đi.
Bây giờ anh nhất định phải chạy đến đó bằng tốc độ nhanh nhất, anh tuyệt đối không thể để cho cô có bất cứ nguy hiểm nào.
Anh phải giải quyết hết tất cả các nguy hiểm giúp cho cô lúc cô chưa đến nước M.
Lúc này Hàn Nhã Thanh vẫn còn đang ở trên máy bay, điện thoại của cô bị tắt máy, Dương Tầm Chiêu không liên lạc được cho cô cho nên cô còn không biết Dương Tầm Chiêu đã đến nước M rồi.
Nhà họ Đường.
“Sao Nhã Thanh lại đột nhiên đến nước M vậy chứ?” Đường Vân Thành vừa mới về nhà, nghe thấy Hàn Nhã Thanh đi đến nước M, sắc mặt có chút nghiêm túc.
“Em cũng không biết nữa, hơn bốn giờ sáng ngày hôm nay em có nhận được tin nhắn của Nhã Thanh, lúc đó em còn chưa tỉnh ngủ nữa kìa.” Phạm My nhìn thấy lúc này Đường Vân Thành trở về thì rõ ràng là có chút bất ngờ: “Sao giờ này anh lại về nhà, bộ có chuyện gì hả?”
“Cấp trên kêu anh đến Hải Thành, hiện tại đang là thời khắc mấu chốt, anh sợ là sẽ có tình huống gì đó, cho nên anh muốn Nhã Thanh đi cùng.”
Đường Vân Thành không biết là đúng lúc trùng hợp hay là…
“Có phiền phức gì hả?” Phạm My sửng sốt, bà là người bên gối Đường Vân Thành, đương nhiên là hiểu Đường Vân Thành nhất, có thể nhìn ra được Đường Vân Thành đang có tâm sự.
“Trên lý thuyết thì lần này Hải Thành sẽ không để anh đi, kế hoạch ban đầu là Cung tông trưởng và Cố Chính Luân đi, hơn nữa chuyện ở bên kia vẫn luôn do Cố Chính Luân phụ trách.” Đường Vân Thành cũng không giấu giếm nỗi lo của ông, bởi vì chuyện lần trước của Đường Lăng cho nên ông đã trở nên cẩn thận hơn.
Mà lần này đến Hải Thành, ông cũng không thể nào không cẩn trọng hơn, bởi vì ở bên Hải Thành hơn phân nửa đều là thế lực của nhà họ Cố, nếu như nhà họ Cố gây ra chuyện gì với ông ở Hải Thành vậy thì ông thật sự khó lòng phòng bị.
Cho nên mới muốn mang Hàn Nhã Thanh đi cùng.
“Nếu không thì để Đường Lăng đi cùng với anh đi.” Phạm My cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, trên mặt dần dần có nỗi lo.
“Không được đâu, Đường Lăng còn có công việc của Đường Lăng, không đi được, hơn nữa chuyện này là do ý của cấp trên, Đường Lăng cũng không thể nào tùy tiện đi theo được.” Từ trước đến nay Đường Vân Thành làm việc cẩn thận, những chuyện nên suy nghĩ đương nhiên là ông đã suy nghĩ hết rồi.
Nếu như Đường Lăng không nhận được mệnh lệnh của cấp trên và tự mình đi cùng với ông đến Hải Thành, vậy thì người của nhà họ Cố chắc chắn sẽ coi đây là cơ hội để đối phó nhà họ Đường.
Quy định của tám gia tộc lớn rất nghiêm ngặt, thế lực của tám gia tộc lớn thậm chí họ có thể vượt qua một vài quốc gia nhỏ, đương nhiên là quy định của nội bộ khá nhiều.
“Hơn nữa, cho dù Đường Lăng có thể đi thì cũng không phù hợp bằng Nhã Thanh.” Đường Vân Thành không phải là không tin tưởng vào năng lực của Đường Lăng, nếu như đối phương chân ướt chân ráo thì ông không sợ, nhưng chỉ sợ đối phương âm hiểm.
Giống như lần trước Đường Lăng đã trúng ám chiêu của đối phương.
Mà ở phương diện này Nhã Thanh am hiểu nhất, nếu như có Nhã Thanh đi cùng ông thì cho dù đối phương có muốn sử dụng trò gì trong âm thầm thì ông cũng không sợ.
“Nhưng mà hiện tại Nhã Thanh đang trên đường đến nước M rồi, cho dù có muốn để Nhã Thanh trở về thì cũng không nhanh như vậy được, ở bên phía anh có thể đợi được không?” Phạm My nghĩ đến biện pháp khả thi, nghĩ đến chuyện lần trước của Đường Lăng, trong lòng của bà lại càng lo lắng.
Lần trước Hàn Nhã Thanh đã rửa sạch tội giúp cho Đường Lăng, nhưng mà cũng may là lúc đó kế hoạch của đối phương xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, may mắn chỉ là một tiểu vương tử, nếu không thì cho dù Nhã Thanh có lợi hại hơn nữa, nếu như chuyện đã định kết cục Nhã Thanh cũng không giúp được Đường Lăng.
Cho nên bà vô cùng đồng ý với cách làm của Đường Vân Thành, để Nhã Thanh đi theo mới có thể ngăn chặn trò đùa trong tối của đối phương.
“Chờ không được đâu, sáng ngày hôm nay anh nhất định phải xuất phát rồi.” Đây cũng là nguyên nhân mà Đường Vân Thành phải vội vàng về nhà, vốn dĩ ông muốn trực tiếp về nhà đón Hàn Nhã Thanh đi cùng, lúc đầu mang theo Hàn Nhã Thanh đi chính là quyết định tạm thời của ông.
“Vậy phải làm sao bây giờ đây, hiện tại Nhã Thanh đang ở trên máy bay rồi, chắc chắn là không thể gọi được cho con bé.” Phạm My lại càng gấp hơn nữa, trong lúc nói chuyện đồng thời còn lấy điện thoại di động ra gọi vào dãy số của Hàn Nhã Thanh, quả nhiên là điện thoại của Hàn Nhã Thanh đã tắt máy rồi.
“Thôi bỏ đi, anh cũng chỉ là đề phòng những chuyện chưa xảy ra mà thôi, hoặc là do anh lo lắng quá rồi.” Dưới loại tình huống này, Đường Vân Thành cũng không muốn để cho Phạm My phải quá lo lắng: “Trước tiên em không nên nói chuyện này cho ba mẹ biết, anh đi trước đây.”
“Vân Thành.” Phạm My nhanh chóng giữ chặt ông lại: “Để em đi cùng với anh.”
Mặc dù là bà biết bà không có năng lực bằng Nhã Thanh, nhưng mà cứ để bà ở nhà như thế này bà lại càng lo lắng hơn.
“Em đi cũng không được nữa, thân phận của Nhã Thanh đặc thù, lần này anh là dựa vào nhân viên đặc biệt đề nghị có tên của con bé.” Từ trước đến nay Đường Vân Thành làm việc luôn rất cẩn thận, hiện tại vào thời khắc mấu chốt này lại càng không dám có nửa điểm qua loa, ông muốn dẫn Hàn Nhã Thanh đi thì phải theo thủ tục, những người khác muốn đi cùng thì không được đâu.
“Yên tâm đi, không có việc gì đâu.” Đường Vân Thành cười an ủi Phạm My.
“Vậy để em nghĩ cách nhanh chóng liên lạc với Nhã Thanh để Nhã Thanh nghĩ cách nhanh chóng đến Hải Thành.” Phạm My cũng hiểu quy định của bọn họ nghiêm ngặt biết bao nhiêu, hơn nữa lúc này lại càng là lúc không thể nói năng lung tung, bọn người của nhà họ Cố đều đang quan sát bọn họ chặt chẽ, chờ đợi để tìm sai lầm của nhà họ Đường bọn họ.
Đường Vân Thành nhẹ gật đầu, sau đó nhanh chóng đi xuống lầu.
“Sao bây giờ con lại trở về vậy?” Đúng lúc ông cụ Đường vừa muốn lên lầu, nhìn thấy Đường Vân Thành đi xuống thì có chút bất ngờ.
“Con trở về lấy chút đồ.” Đường Vân Thành cũng không nhiều lời, ông không muốn để cho ông cụ phải lo lắng theo, lúc ông nói chuyện còn cố gắng để cho giọng điệu của mình tự nhiên nhẹ nhàng.
Ánh mắt của ông cụ Đường chợt lóe lên một cái, suy nghĩ, không tiếp tục hỏi nhiều, chỉ dặn dò: “Cẩn thận mọi chuyện.”
Ông cụ Đường là một người khôn khéo đến cỡ nào, mặc dù là Đường Vân Thành chưa từng nói, mặc dù là Đường Vân Thành cố gắng biểu hiện mình tự nhiên nhưng mà ông cụ vẫn nhìn ra được Đường Vân Thành có tâm sự.
Con của ông thì ông hiểu rõ, đã phấn đấu vươn cao nhiều năm như vậy rồi mới đạt được thành tựu hiện tại, cũng coi như trầm ổn thành thục, lúc bình thường có chuyện gì cũng sẽ không để lộ ra ngoài.
Sợ là chuyện hiện tại không đơn giản rồi.
Nhưng mà con trai đã không nói, đương nhiên ông cũng không hỏi nhiều.
“Vâng, con biết rồi.” Trong lòng của Đường Vân Thành khẽ run lên, ông biết là có chuyện gì đi nữa cũng không thể gạt được ba của mình, nhưng mà ông cũng không nói gì thêm nữa, nhanh chóng rời đi.
Ông cụ Đường nhìn bóng lưng rời đi của Đường Vân Thành, sắc mặt trở nên nghiêm trọng từng chút một. Gần đây nhà họ Đường xảy ra quá nhiều chuyện, vào thời khắc mấu chốt như thế này đúng là mặt trâu mặt ngựa gì cũng đều đến quấy rối.
Nhưng mà đối với chuyện này ông cũng không giúp được gì hết, tất cả cũng chỉ có thể dựa vào bản thân bọn họ mà thôi.
Sau khi Phạm My đi xuống lầu nhìn thấy ông cụ Đường đang đứng ở đầu bậc thang nhìn ra ngoài cửa thì sợ hết hồn.
“Ba, ba về rồi.” Phạm My đã cố gắng che giấu cảm xúc của mình, Đường Vân Thành đã dặn dò là không thể cho ba mẹ biết được.
“Ừ.” Ông cụ Đường xoay người lại nhẹ gật đầu, trên mặt nhìn không ra bất cứ sự khác thường nào, chỉ là lúc ông nhìn về phía Phạm My thì trong lòng vẫn đột nhiên chìm xuống.
Phạm My không phải là Đường Vân Thành, cho dù Phạm My có muốn che giấu thì cũng không có khả năng che giấu tốt như là Đường Vân Thành, hơn nữa Phạm My bởi vì lo lắng quá mức cho nên hai mắt đều đã đỏ lên.
Ông cụ Đường biết, lần này e là…
CHƯƠNG 892: CẬU BA DƯƠNG TỨC GIẬN THÌ HẬU QUẢ RẤT NGHIÊM TRỌNG (1)


Chuyến bay của Hàn Nhã Thanh hạ cánh, mở điện thoại lên liền gọi cho Nhạc Hồng Linh, số điện thoại mà cô gọi chính là số điện thoại bình thường Nhạc Hồng Linh hay liên lạc với cô, số này được coi như là số chuyên dụng nội bộ của bọn họ, người ngoài không biết.

Lúc trước Nhạc Hồng Linh cũng dùng số điện thoại này để liên lạc với cô, đây cũng là nguyên nhân mà Hàn Nhã Thanh vội vàng chạy đến đây.

Điện thoại vừa mới vang lên một tiếng, bên kia liền có người kết nối: “Nhã Thanh, em đến rồi đó hả?”

Giọng nói của Nhạc Hồng Linh có chút thấp, ngược lại nghe không ra vẻ vội vàng giống như trước, nhưng mà Hàn Nhã Thanh có thể cảm nhận được lúc này trong giọng nói của Nhạc Hồng Linh có sự kiềm chế.

“Em đã đến rồi, chị đang ở đâu?” Hàn Nhã Thanh thấp giọng trả lời lại, trên mặt cũng không có bất cứ biểu cảm gì, hiện tại chuyến bay của cô đã hạ cánh, cho dù là có người đang âm thầm quan sát cô hay không cô cũng đều phải chú ý cẩn thận.

Lúc đầu cô đã cảm thấy chuyện này không giống như bình thường.

“Đang trong phòng cứ điểm dưới tầng hầm của hai người chúng ta.” Ở đầu dây bên kia điện thoại, giọng nói của Nhạc Hồng Linh hơi dừng lại hai giây: “Nhã Thanh, em đừng nói cho những người khác biết… Em đến đây đi rồi chị giải thích cho em.”

“Được rồi.” Mặc dù là Hàn Nhã Thanh cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng mà cô cũng không hỏi nhiều, về phần tại sao Nhạc Hồng Linh không chịu nói cho những người khác trong lúc nhất thời Hàn Nhã Thanh cũng không đoán ra được.

Về phần địa điểm mà Nhạc Hồng Linh đã nói, Hàn Nhã Thanh cũng cảm thấy kỳ lạ, điểm đó hoàn toàn chính xác như là căn cứ điểm của hai người bọn họ. Bởi vì đó chính là nơi mà bọn họ đã chọn để hoàn thành một nhiệm vụ, bởi vì nhiệm vụ ấy mà khoảng thời gian đó hai người bọn họ đã ở nơi đó nửa tháng trời.

Sau đó Nhạc Hồng Linh đã mua chỗ đó, chỉ có điều là khoảng thời gian sau này vẫn luôn không sử dụng, Hàn Nhã Thanh cũng không tiếp tục đến đó nữa.

Tại sao Nhạc Hồng Linh lại ở trong tầng hầm đó vậy, tại sao Nhạc Hồng Linh lại không muốn nói cho những người khác biết?

Trong lòng của Hàn Nhã Thanh có nghi hoặc, nhưng mà cô cũng nguyện ý tin tưởng Nhạc Hồng Linh, cho nên lúc này Hàn Nhã Thanh không hề do dự một chút nào, cô cũng không chần chờ chút nào.

Chỉ là Hàn Nhã Thanh vừa mới tắt điện thoại với Nhạc Hồng Linh thì điện thoại lại vang lên một lần nữa.

Hàn Nhã Thanh nhìn thoáng qua, nhanh chóng nhấn nghe.

“Nhã Thanh, rốt cuộc cháu cũng đã mở máy rồi, bây giờ cháu đang ở đâu vậy? Đã đến nước M chưa?” Hàn Nhã Thanh vẫn còn chưa mở miệng nói chuyện thì giọng nói của Phạm My đã ào ào truyền tới, hỏi liên tiếp mấy vấn đề.

Lúc này sự vội vàng trong giọng nói của Phạm My có muốn che giấu cũng không che giấu được, huống hồ chi Phạm My cũng không muốn phải che giấu Hàn Nhã Thanh.

“Cháu vừa mới đến sân bay thôi, xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh nháy lên, nghe thấy giọng điệu của Phạm My thì đã biết được có chuyện xảy ra.

Phạm My vội vàng gọi điện thoại cho cô như vậy, chẳng lẽ là hai bé con xảy ra chuyện gì?

Nghĩ đến khả năng này, trái tim của Hàn Nhã Thanh nhanh chóng vọt lên.

“Nhã Thanh, một mình cậu của cháu đến Hải Thành, cậu của cháu nói là bên phía Hải Thành đều là thế lực của nhà họ Cố, ông ấy sợ lần này đến đó thì người của nhà họ Cố sẽ giở trò quỷ, cho nên cậu của cháu muốn để cháu đi cùng với ông ấy, nhưng mà đúng lúc này cháu lại đến nước M.” Phạm My không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.

“Cậu đến Hải Thành chắc chắn là bên cạnh có dẫn theo người mình tin tưởng, mợ không cần phải quá lo lắng đâu.” Hàn Nhã Thanh hiểu rất rõ năng lực của Đường Vân Thành, cho nên cô cũng không phải là lo lắng quá.

“Cậu của cháu tạm thời được thông báo đến Hải Thành, trước đó ông ấy không có chuẩn bị cái gì hết, cũng chỉ mang theo bên cạnh một người vệ sĩ mà ông ấy có thể dựa vào. Hơn nữa cậu của cháu lại đi cùng với Cung tông trưởng, có Cung tông trưởng ở đó có rất nhiều chuyện cậu cháu không thể làm chủ được, Cung tông trưởng vốn dĩ nghiêng về phía nhà họ Cố, lần trước bởi vì chuyện điều tra án mà trong lòng của Cung tông trưởng càng bất mãn đối với nhà họ Đường. Hơn nữa lần này đi Hải Thành vốn dĩ là kế hoạch của Cung tông trưởng và Cố Chính Luân cùng đi, tạm thời đổi thành cậu của cháu, mợ sợ là bọn họ sẽ gây ra chuyện gì với cậu của cháu.” Bởi vì sốt ruột cho nên Phạm My nói rất nhanh, cái này vốn dĩ là chuyện công việc của Đường Vân Thành, cho nên không thể nói cho Phạm My nghe được, nhưng mà Đường Vân Thành lo lắng chuyến này đi sẽ xảy ra chuyện.

Một khi Đường Vân Thành xuất phát đến Hải Thành thì đương nhiên không có khả năng liên lạc với Hàn Nhã Thanh, cho nên ông cũng chỉ có thể nói một vài chuyện cho Phạm My nghe.

Lông mày của Hàn Nhã Thanh hơi nhíu lại, nếu như thật sự là như vậy thì ngược lại chuyện này có hơi phiền phức rồi, cậu tạm thời bị phái đi Hải Thành, nhà họ Cố thật sự có thể sẽ làm ra chuyện gì đó đối với cậu.

Mà chuyện này xảy ra quá đột ngột, cậu lại không có chuẩn bị quá nhiều?

“Nếu như công khai thì chúng ta cũng không sợ, chỉ sợ là bọn họ làm trong âm thầm giống như là chuyện lần trước của Đường Lăng vậy đó.” Phạm My lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu, đây cũng chính là ý của Đường Vân Thành.

Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh trầm xuống, cô đã biết được sự âm hiểm của nhà họ Cố, cho nên chuyện Phạm My nói là vô cùng có khả năng.

Mà chuyện của Đường Lăng không chỉ đơn giản dính đến nhà họ Cố, còn dính đến Quỷ Vực Chi Thành, thế lực của Quỷ Vực Chi Thành còn mạnh hơn gấp trăm lần so với nhà họ Cố, thậm chí là nghìn lần, cô sợ là lần này người của Quỷ Vực Chi Thành sẽ mon men tới.

Chuyện lần trước đã biết rõ là người của Quỷ Vực Chi Thành sắp đặt, là nhằm vào Dương Tầm Chiêu? Hay nhằm vào Đường Lăng? Hoặc là nhằm vào toàn bộ Đường Lăng.

Cô để Mộ Dung Tri liên lạc với người ở bên phía Quỷ Vực Chi Thành giúp cho cô, nhưng mà phía bên kia lại không hề đáp lại, cho nên chuyện liên quan đến Đường Lăng bây giờ Hàn Nhã Thanh vẫn còn chưa điều tra được bao nhiêu manh mối.

Càng làm như vậy thì trong lòng của Hàn Nhã Thanh lại càng lo lắng hơn.

“Nhã Thanh, cháu có thể nhanh chóng đến Hải Thành được không, mợ thật sự sợ cậu của cháu sẽ xảy ra chuyện, lần trước chuyện của Đường Lăng đã hù dọa chúng ta rồi.” Phạm My không nghe thấy giọng nói của Hàn Nhã Thanh liền hấp tấp bổ sung thêm một câu, bà cũng biết là Nhã Thanh đột nhiên đến nước M chắc chắn là có chuyện gấp, nhưng mà hiện tại bà thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể để Nhã Thanh đi hỗ trợ.

Vân Thành cũng đã nói rồi, chuyện này Đường Lăng đều không thể giúp được, chỉ có thể dựa vào Nhã Thanh.

“Cháu vừa mới tra một chút, chuyến bay gần nhất từ nước M đến Hải Thành là năm tiếng đồng hồ sau, cháu đã đặt vé máy bay đến Hải Thành rồi. Cháu sẽ cố gắng xử lý hết những chuyện bên này xong rồi, sau đó sẽ chạy đến…” Hàn Nhã Thanh cũng đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, cô thuộc phái hành động, trong lúc nói chuyện với Phạm My thì cô cũng đã đưa ra quyết định, cũng đã đặt vé máy bay xong rồi.

“Được được, Nhã Thanh, cảm ơn cháu.” Phạm My thở phào một hơi nhẹ nhõm, thật ra thì trong lòng của Phạm My rất sốt ruột, bà hận không thể để Nhã Thanh có thể lập tức đến bên cạnh Vân Thành

Nhưng mà hiện tại Nhã Thanh đang ở nước M, bà có gấp cũng không có tác dụng, huống hồ gì Nhã Thanh đã chuẩn bị xong từ lâu.

Đây cũng chính là Nhã Thanh, nếu như đổi lại là bà thì bà đã sớm luống cuống tay chân, căn bản cũng không có khả năng sắp xếp xong xuôi tất cả mọi chuyện trong một khoảng thời gian sớm như vậy.

Bây giờ Phạm My chỉ hi vọng là Nhã Thanh có thể nhanh chóng đến đó, chỉ hi vọng là đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Sau khi Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại, biểu cảm có mấy phần ngưng trọng, cô muốn gọi điện thoại cho Đường Lăng nhưng mà cô nghĩ đến thân phận của Đường Lăng, nghĩ đến lần này Đường Vân Thành đến Hải Thành là chuyện công của tám gia tộc lớn, nếu như Đường Lăng không nhận được mệnh lệnh thì chắc chắn không thể nhúng tay vào chuyện này.

Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu



CHƯƠNG 893: CẬU BA DƯƠNG TỨC GIẬN THÌ HẬU QUẢ RẤT NGHIÊM TRỌNG (2)

Đường Vân Thành cũng là cân nhắc đến điểm này cho nên mới không tìm Đường Lăng mà tìm cô.
Nhưng mà hiện tại cô đang ở nước M, tiếp theo đây ai cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, cho nên cô nhất định phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
Hàn Nhã Thanh tìm số điện thoại của Dương Tầm Chiêu, vừa muốn gọi qua,
Cô còn chưa gọi qua thì Dương Tầm Chiêu đã gọi điện thoại trước rồi, khóe môi của Hàn Nhã Thanh hơi cong lên, bọn họ coi như là tâm linh tương thông có đúng không?
“Em đang ở đâu vậy?” Điện thoại vừa mới được kết nối, giọng nói của Dương Tầm Chiêu liền truyền đến, giọng nói có hơi trầm thấp, mặc dù nghe không ra quá nhiều cảm xúc nhưng mà Hàn Nhã Thanh vẫn có thể nhận ra anh đang kiềm chế.
Lông mày của Hàn Nhã Thanh nhướng lên, sao ngày hôm nay người nào cũng kỳ lạ vậy?
“Em đang ở nước M, vừa mới xuống tới sân bay.” Hàn Nhã Thanh cũng không giấu giếm, lúc cô đến thì đã gửi cho anh một tin nhắn, chắc là anh đã biết rồi.
“Em chờ đó.” Giọng nói của Dương Tầm Chiêu vẫn trầm thấp và kiềm chế như cũ, nhưng mà Hàn Nhã Thanh lại nghe ra được mấy phần tức giận. Ừ, đúng rồi, đang kiềm chế cơn giận?
Cậu ba Dương giận rồi.
Chỉ là anh kêu cô đợi là có ý gì vậy?
Là tức giận một mình cô đến nước M, kêu cô đợi đó, chờ sau khi cô trở về thì sẽ tính sổ với cô?
Khóe môi của Hàn Nhã Thanh hơi giương lên, cô phát hiện người đàn ông này hình như là càng ngày càng thích tức giận, rõ ràng là cô đã giải thích với anh rồi mà.
“Em đã gửi tin nhắn cho anh rồi mà.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy cô vẫn cần phải giải thích một chút, nói thật thì cậu ba Dương mà giận rồi thì có đôi khi thật sự rất khó đối phó.
“Hừ.” Dương Tầm Chiêu cũng không giải thích gì nhiều, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, một cái tin nhắn được coi là giải thích đó à?
Nếu như cô thật sự xem anh như là một người đàn ông của cô, vậy thì cô nên trực tiếp gọi điện thoại cho anh, trực tiếp để anh đi cùng với cô đến đó.
Còn cô thì hay rồi, đêm hôm khuya khoắt gửi một tin nhắn cho anh là xong việc rồi?
Đêm hôm khuya khoắt, một cái tin nhắn ai có thể nhìn thấy đâu chứ?
Hàn Nhã Thanh âm thầm hít vào một hơi, nghe tiếng hừ lạnh kiêu ngạo của cậu ba Dương, anh thật sự tức giận rồi! Nhưng mà Hàn Nhã Thanh nghĩ là hiện tại bọn họ, một người đang ở thành phố A, một người thì lại đang ở nước M, cho dù cậu ba Dương có muốn tìm cô tính sổ thì tạm thời cũng không có cách nào.
“Tức giận hả?” Đương nhiên là Hàn Nhã Thanh cũng không thể chọc giận anh vào thời điểm này, dưới loại tình huống như thế này, cô nên vuốt lông có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Trong lúc Hàn Nhã Thanh đang trò chuyện với Dương Tầm Chiêu, bước chân cũng không dừng lại, cô nhanh chóng đi ra bên ngoài sân bay.
“Em cũng biết là anh tức giận à?” Dương Tầm Chiêu nói gằn từng chữ, rõ ràng mang theo cảm giác như nghiến răng nghiến lợi.
“Anh đừng tức giận mà, sau khi em trở về rồi thì sẽ giải thích với anh.” Hàn Nhã Thanh biết là tại sao Dương Tầm Chiêu lại tức giận, cũng chỉ là bởi vì cô có chuyện mà không tìm anh? Một mình cô độc lập đã quen rồi, sau khi xảy ra chuyện thì việc đầu tiên cô nghĩ tới đó chính là tìm cách giải quyết, bây giờ cô không có thói quen ỷ lại vào người khác.
“Chỉ giải thích là đủ rồi hả?” Đối với thái độ phục tùng một cách rõ ràng của cô, Dương Tầm Chiêu khá là hài lòng, chỉ là chuyện lớn như vậy, vậy mà cô cũng chỉ cho anh một lời giải thích liền coi như xong?
“Vậy anh muốn như thế nào nữa?” Khóe môi của Hàn Nhã Thanh lại nhếch lên một lần nữa, sao cô lại cảm thấy càng ngày cậu ba Dương càng có khuynh hướng được đằng chân lên đằng đầu vậy kìa.
“Anh muốn như thế nào thì có thể như thế đó?” Ánh mắt của Dương Tầm Chiêu hơi lóe lên, khóe môi chậm rãi cong lên tạo thành một nụ cười khẽ.
“Đúng đúng đúng.” Hàn Nhã Thanh ngẩn người, sau đó liên tục đáp vài tiếng, thông qua điện thoại cô muốn Dương Tầm Chiêu có thể cảm nhận được thái độ thành khẩn của cô một cách rõ ràng.
Lúc này Hàn Nhã Thanh đồng ý rất nhanh, nhưng mà cô nghĩ đến hiện tại bọn họ không chỉ cách nhau vạn dặm, cho dù bây giờ cậu ba Dương có tức giận thì cũng không thể làm gì cô hết.
Bây giờ cô nghe lời một chút, đợi đến lúc cô trở về thì cơn giận của anh đã tiêu tan, vậy thì cũng không sao nữa.
Không thể không nói, suy nghĩ của Hàn Nhã Thanh vẫn rất không tệ.
Chỉ là…
“Lên xe đi.” Lúc này xe của Dương Tầm Chiêu vừa vặn dừng ở trước mặt của cô, thấy cô có giọng điệu thành khẩn nhưng mà trên mặt lại lộ ra thái độ qua loa, khóe môi cong lên tạo thành mấy phần ý cười.
Giờ phút này trong lòng của cô có tính toán gì, anh vừa nhìn liền biết ngay.
Mặc dù là tức giận, nhưng mà khi nhìn thấy cô bình yên vô sự, rốt cuộc trái tim của anh mới buông xuống.
Nhưng mà anh cảm thấy là còn cần phải thừa dịp chuyện lần này để cho cô một bài học, anh nhất định phải để cho cô nhớ kỹ anh là người đàn ông của cô, lúc cô xảy ra chuyện gì thì điều đầu tiên mà cô nghĩ đến phải nhất định là anh.
Cô nhất định phải ngay lập tức nghĩ đến để anh giải quyết giúp cô, mà không phải là một mình cô mạo hiểm đi giải quyết.
“Hả?” Lần này Hàn Nhã Thanh hoàn toàn sửng sốt, đôi mắt nhìn lại theo bản năng, sau đó nhìn thấy chiếc xe đang dừng ở bên người.
Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt đẹp trai đến nỗi không thể đẹp hơn nữa của Dương Tầm Chiêu lập tức xuất hiện trước mắt cô.
Đúng vậy, thật là đẹp trai, nhưng mà hiện tại Hàn Nhã Thanh không muốn nhìn cho lắm.
Chủ yếu là do chột dạ, quả nhiên là con người không thể ôm lấy tâm lý may mắn mà.
Đặc biệt là lúc đối diện với đôi mắt mang theo cơn giận nguy hiểm rõ ràng của cậu ba Dương, Hàn Nhã Thanh càng muốn cách xa hơn nữa.
Nhưng mà Hàn Nhã Thanh biết rõ là chuyện đó không thể thực hiện được, nếu mà giờ phút này cô thật sự dám rời đi, người đàn ông nhỏ mọn nào đó nói không chừng có thể trực tiếp cắn chết cô.
Hàn Nhã Thanh nở nụ cười với anh, sau đó rất tự giác mở cửa bước lên xe, sau khi Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu ngồi cùng một chỗ rồi, cô còn cố gắng nhích gần về phía Dương Tầm Chiêu, cười nhỏ nhẹ nhìn anh: “Sao anh lại ở đây vậy?”
Dương Tầm Chiêu chỉ là quét mắt nhìn cô một chút chứ cũng không trả lời lại, tư thế kiêu ngạo làm cho Hàn Nhã Thanh muốn phun máu.
“Anh cũng đến đây tìm em hả?” Hàn Nhã Thanh biết lúc này tuyệt đối không thể chọc giận anh, lúc nãy cô cho rằng hai người cách xa nhau thiên sơn vạn thủy, hiện tại anh lại đang ở bên cạnh cô, cô thật sự không dám tỏ thái độ lung tung.
“Ừ.” Dương Tầm Chiêu thấp giọng lên tiếng, lúc này mặc dù là cậu ba Dương vẫn duy trì tư thế kiêu ngạo, nhưng mà cũng không phủ nhận điểm này.
“Lúc nãy em mới nói anh muốn làm như thế nào thì làm như thế đó mà đúng không?” Sở dĩ cậu ba Dương thừa nhận sảng khoái như vậy chính là vì muốn tính sổ với cô.
“Hả? À.” Hàn Nhã Thanh vẫn cười như cũ, trên mặt không có bất cứ cái gì khác thường, chỉ là trong lòng đang rất chột dạ.
Hàn Nhã Thanh biết là giờ phút này Dương Tầm Chiêu đang ở bên cạnh cô, cô có muốn nói cho qua thì tuyệt đối là chuyện không thể nào.
Cho nên cô nhất định phải biểu đạt thành ý mới được.
“Em không ngờ là anh còn cố ý đến tìm em, thật sự cảm động quá.” Hàn Nhã Thanh đến gần bên người Dương Tầm Chiêu, hai tay rất tự nhiên kéo lại cánh tay của Dương Tầm Chiêu.
Nói thật thì Hàn Nhã Thanh không sợ trời không sợ đất, dám tự nhận là không có chuyện gì có thể làm khó cô, nhưng mà lúc yêu đương, mấy loại chuyện như là dỗ ngon dỗ ngọt này cô thật sự không am hiểu.
Nhưng cho dù có không hiểu thì cô cũng muốn nói.
Người đàn ông nhỏ mọn còn đang tức giận đây này, cô không dỗ thì không được.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, biểu cảm lãnh đạm, trong đôi mắt rõ ràng truyền ra một ý tứ… Diễn đi, em cứ tiếp tục diễn đi!
Cảm động à? Đúng là anh không nhìn ra được cô có chỗ nào cảm động.
Nếu như mà anh không nhìn lầm, lúc nãy khi mà cô nhìn thấy anh thì cô đã nghĩ đến muốn chạy trốn?
Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu



CHƯƠNG 894: CẬU BA DƯƠNG TỨC GIẬN THÌ HẬU QUẢ RẤT NGHIÊM TRỌNG (3)

“Chồng ơi, anh thật là tốt.” Hàn Nhã Thanh nhìn anh dịu dàng cười khẽ một tiếng, trong đôi mắt đang nhìn về anh mang theo ý cười, giống như là còn mang theo một loại ánh sáng khác thường.
Trong nháy mắt nhìn thấy anh, cô cảm thấy bất ngờ, cô thừa nhận là trong một khoảnh khắc lúc nhìn thấy anh cô muốn chạy trốn theo bản năng, nhưng mà sau khi lấy lại tinh thần thì trong lòng của cô thật sự cảm động.
Người đàn ông này bởi vì một tin nhắn của cô mà ngàn dặm xa xôi đi theo cô đến nước M, cô còn có thể không cảm động được à?
Trong lòng của cô rất rõ ràng cảm động vì anh vội vàng chạy đến bao nhiêu, vậy là bởi vì lo lắng cho cô, sợ là cô xảy ra chuyện.
Bởi vì như thế này cô rất cảm động.
Cho nên câu nói này của cô là thật lòng thật ý, là lời nói trong lòng, đương nhiên gọi một tiếng chồng là do cố ý.
Dương Tầm Chiêu giật mình, sự kiêu ngạo và nét lạnh lùng trên gương mặt trong nháy mắt hoàn toàn bị phá vỡ, một giây sau anh nhanh chóng cúi đầu xuống hôn lên khóe môi hơi nhếch lên của cô.
Giờ phút này nó cũng không khỏi mang theo vài phần cuồng nhiệt, nhưng mà lại có một loại ôn nhu triền miên, anh vội vàng chạy đến đây, cũng là bởi vì cô, cô có thể hiểu được tấm lòng của anh, anh đã thỏa mãn rồi.
Mà bây giờ nghe thấy cô nói như vậy, gọi anh như vậy trái tim của anh ngọt ngào, tâm trạng của anh được khuấy động.
Sau khi hôn xong, Dương Tầm Chiêu ôm chặt cô ở trong ngực, hô hấp có hơi hỗn loạn, giọng nói hơi trầm: “Lại gọi một tiếng nữa xem.”
Lúc nãy một tiếng gọi chồng của cô gọi cho cả người anh đều rung động, trước kìa lúc kết hôn với nhau mặc dù là cô cũng từng gọi anh là chồng, nhưng mà lúc đó cô gọi anh chỉ toàn là lừa gạt, toàn là có mục đích riêng.
Không giống như cảm giác lúc nãy.
“Cái gì?” Hàn Nhã Thanh nhìn qua anh, hai mắt chớp chớp, biểu cảm có chút ngây ngốc đáng yêu, không biết là bởi vì do nụ hôn lúc nãy của anh cho nên có chút mê loạn hay là do giả vờ.
“Hàn Nhã Thanh.” Dương Tầm Chiêu âm thầm cắn răng, sau đó đôi môi mỏng hé mở, hàm răng rơi ở trên cổ của cô, nhưng mà cuối cùng anh cũng không nỡ cắn cô, biểu cảm hung dữ nguy hiểm cuối cùng lại hóa thành lời thì thầm dỗ dành: “Ngoan, lại gọi một tiếng nữa.”
“Không.” Lúc nãy Hàn Nhã Thanh gọi như vậy là bởi vì để trấn an cơn giận của anh, là do xúc động nhất thời, lúc nãy được anh hôn hô hấp đều hỗn loạn, hiện tại cơn giận của Dương Tầm Chiêu rõ ràng đã tiêu tan, lại kêu cô gọi Dương Tầm Chiêu như vậy ở trước mặt của người ngoài, cô kiên quyết không gọi.
Dù sao thì cô với Dương Tầm Chiêu đã ly hôn rồi, chưa nhận giấy đăng ký kết hôn nữa.
“Hàn Nhã Thanh!” ánh mắt của Dương Tầm Chiêu hơi híp lại, trong giọng nói đang gằn từng chữ rõ ràng có nhiều hơn mấy phần nguy hiểm, người phụ nữ này thật là biết cách chọc giận anh mà.
Cô cảm thấy anh hết giận thì không sao rồi, cũng không cần phải trấn an anh nữa à?
Sao anh lại có suy nghĩ muốn bóp chết cô vậy chứ.
“Phốc.” người lái xe ở phía trước cuối cùng cũng đã không nhịn được nữa rồi, anh ta quen biết với Dương Tầm Chiêu lâu như vậy, thường nhìn thấy Dương Tầm Chiêu khí thế toàn năng, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Dương Tầm Chiêu bất lực như vậy.
Bất quá cũng chỉ là một cái xưng hô, Dương Tầm Chiêu còn cầu không được nữa à? Anh ta nhịn cười đã lâu lắm rồi.
Nhưng mà có thể nhìn thấy Dương Tầm Chiêu bất lực, sao cảm giác này lại thoải mái như vậy chứ?
Dương Tầm Chiêu ngước mắt lên nhìn, ánh mắt quét nhìn về phía người đang lái xe ở trước mặt, lạnh lùng trong đôi mắt dường như có thể trực tiếp đóng băng người ta.
“Đi…” Khóe môi của Hàn Nhã Thanh hơi giật giật, sau đó trực tiếp báo ra một địa điểm: “Cảm ơn.”
Cô biết là Dương Tầm Chiêu đặc biệt chạy đến đây vì cô, chắc chắn là Dương Tầm Chiêu đến để giúp cô, cho nên cô cũng không tiếp tục khách khí với Dương Tầm Chiêu nữa.
Đương nhiên là trong lòng của Hàn Nhã Thanh rất rõ ràng, nếu như lúc này cô không cho Dương Tầm Chiêu đi theo, có lẽ là Dương Tầm Chiêu sẽ thật sự tức giận, vậy thì sẽ rất khó dỗ dành.
Cô không biết là Nhạc Hồng Linh đã xảy ra chuyện gì, Nhạc Hồng Linh lại không cho cô nói cho những người khác, hoặc là Dương Tầm Chiêu có thể giúp chút gì không.
“Vâng, chị dâu yên tâm, đảm bảo sẽ đến đó với tốc độ nhanh nhất.” Mạnh Thành lái xe đáp ứng vô cùng sảng khoái, anh ta biết rõ lão đại chính là vì chuyện của chị dâu cho nên mới đến đây, mà lúc nãy anh ta đã tận mắt nhìn thấy địa vị của lão đại ở trước mặt của chị dâu.
Lão đại ở trước mặt của chị dâu có địa vị gì?
Căn bản là không có địa vị!
Cho nên bây giờ chị dâu nói cái gì thì anh ta nghe theo cái đó.
“Trên đường đi cẩn thận một chút, đừng để bị người khác theo dõi.” Hàn Nhã Thanh nghĩ đến chuyện này ngay cả bọn người Sở Bách Hà mà Nhạc Hồng Linh cũng không nói cho biết, nếu như Nhạc Hồng Linh đã không muốn cho mọi người biết rồi thì chắc chắn là có nguyên nhân, trước khi vẫn còn chưa biết sự việc rõ ràng, cô nhất định phải chú ý cẩn thận một chút.
“Chị dâu, yên tâm đi.” Lần này Mạnh Thành đồng ý nhanh như là lúc nãy, chỉ là trong giọng nói có nhiều hơn mấy phần nghiêm túc.
“Nhạc Hồng Linh ở đó à?” Trên mặt của Dương Tầm Chiêu cũng nghiêm túc hơn, trong tin nhắn của cô đã nói rất rõ ràng cô là vì chuyện của Nhạc Hồng Linh cho nên đến đây, cô vừa đến M thì trực tiếp muốn chạy tới chỗ này, nói rõ là Nhạc Hồng Linh ở nơi đó.
Chỉ là người mà anh kêu điều tra Nhạc Hồng Linh cẩn thận vẫn không tìm được Nhạc Hồng Linh, không ngờ tới là Nhạc Hồng Linh lại trong trung tâm thành phố phồn hoa như vậy.
“Đúng vậy.” Hàn Nhã Thanh nhỏ giọng đáp lời, lông mày khẽ nhíu lại một chút, không biết là đang nghĩ cái gì.
“Có biết là có chuyện gì không?” Bàn tay đang ôm ở trên người cô của Dương Tầm Chiêu cũng không buông lỏng, ngược lại là còn nắm chặt hơn. Người phụ nữ của anh, anh hi vọng là cô có thể an toàn ở bên cạnh của anh, nhưng mà cô lại không là một cô gái tầm thường.
“Tạm thời vẫn còn chưa biết nữa.” Hàn Nhã Thanh cũng là bởi vì không biết chuyện này cho nên mới càng lo lắng hơn, cô lo lắng là chuyện này còn có âm mưu khác.
“Chuyện này chắc là không có liên quan gì đến Đường Bách Khiêm đầu.” Hình như là nhìn thấy nỗi lo của cô, Dương Tầm Chiêu chậm rãi bổ sung thêm một câu, nói thật thì anh cũng không muốn nói chuyện thay cho Đường Bách Khiêm, anh chỉ là không muốn để cho cô phải lo lắng.
Hàn Nhã Thanh nhanh chóng di chuyển tầm mắt nhìn về phía anh, nhìn thấy trong đôi mắt anh có thoáng qua một biểu cảm khó chịu thì cô nhịn cười không được, cô ngẩng đầu lên hôn một cái lên trên mặt của anh, sau đó đến gần bên tay của anh, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Xem ra là anh đã làm rất nhiều chuyện vì cô, không chỉ có ý chạy đến đây vì cô, trước đó còn điều tra rõ ràng vài chuyện cho cô.
Tất cả những chuyện mà anh làm để lòng của cô cảm thấy ấm áp, đặc biệt là có cảm giác an toàn.
Trôi qua nhiều năm như vậy, tất cả mọi chuyện cô đã phải dựa vào chính mình, tất cả cảm giác an toàn đều dựa vào chính mình, mà cô không dám bỏ mặc bản thân mình hoàn toàn để dựa vào một người khác, hiện tại cô cảm thấy chắc là cô có thể thử ỷ lại vào anh.
Tin tưởng anh, không chỉ là bởi vì anh có năng lực như vậy, càng là bởi vì tấm lòng của anh đối với cô.
Khóe môi của Dương Tầm Chiêu nhịn không được mà nâng lên, nhưng mà trong giọng nói lại mang theo bất mãn: “Em định cảm ơn anh như thế đó à, em còn có thể qua loa hơn nữa được không?”
“Xử lý xong chuyện này rồi sau khi chúng ta trở về thì đi đăng ký kết hôn.” Hàn Nhã Thanh nhìn anh nở một nụ cười sáng lạn, đối với chuyện này bây giờ cô đã hoàn toàn không có gì từ chối, cô cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể đi đăng ký, đã như vậy thì sau khi trở về liền đi đăng ký luôn đi.
CHƯƠNG 895: CHÚNG TA ĐI ĐĂNG KÝ KẾT HÔN ĐI


Ánh mắt của Dương Tầm Chiêu lập tức sáng lên, chuyện muốn đi nhận giấy đăng ký kết hôn với cô là chuyện mà anh muốn làm, cũng là chuyện cần thiết nhất, hiện tại cô chủ động nói ra những lời này thì sao anh có thể không vui được chứ.

Chỉ là cậu ba Dương đột nhiên nhớ đến một chuyện…

Anh nghĩ đến con gái của bọn họ, tâm trạng có chút phức tạp, đôi môi của anh hơi giật giật, cuối cùng vẫn không hỏi cô chuyện liên quan đến con gái vào thời điểm này.

“Anh có người quen biết ở Hải Thành không vậy?” Hàn Nhã Thanh nghĩ đến chuyện của Đường Vân Thành, lúc trước cô vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho Dương Tầm Chiêu, muốn để anh giúp đỡ.

“Ở bên phía Hải Thành đó à? Không có.” Dương Tầm Chiêu suy nghĩ rồi sau đó chậm rãi lắc đầu: “Em cũng biết phân nửa thế lực của anh đều ở nước ngoài, xảy ra chuyện gì hả?”

“Cậu em đến Hải Thành, em không yên tâm cho lắm.” Hàn Nhã Thanh không nói cặn kẽ, đã Dương Tầm Chiêu đã không quen biết với ai ở bên kia, có nhiều lời cũng vô dụng thôi.

Mặc dù là Hàn Nhã Thanh không nói rõ ràng nhưng mà Dương Tầm Chiêu cũng đã đoán được sự việc không đơn giản như vậy, nhưng mà hiện tại cô đã chạy đến nước M, đương nhiên là trước tiên cô phải giải quyết chuyện bên này mới được.

Mạnh Thành lái xe rất nhanh, cũng không lâu lắm liền đến nơi Hàn Nhã Thanh nói, đến một nơi phồn hoa nhất trong trung tâm thành phố.

Ánh mắt của Mạnh Thành chớp chớp, có chút bất ngờ, cũng không quá nhàn nhã, một nơi phồn hoa như vậy bọn họ đều không tìm được Nhạc Hồng Linh, anh ta cảm thấy hình như là nuôi phải một nhóm người rảnh rỗi rồi.

Hàn Nhã Thanh xuống xe quan sát tình huống xung quanh, cũng không phát hiện cái gì khác thường, sau đó mới nhanh chóng đi ra phía trước.

Đương nhiên là Dương Tầm Chiêu và Mạnh Thành cũng đi cùng với cô.

Hàn Nhã Thanh đi đến một ngôi nhà trông giống như là một nhà để xe rồi dừng lại.

“Ở, ở đây hả?” Mạnh Thành không muốn tin tưởng cho lắm, ở đây không có gì để có thể ẩn nấp được, thậm chí còn nói là rất dễ dàng nhìn thấy.

Đám người dưới tay của anh ta quả thật là ăn không ngồi rồi rồi, anh ta nhớ kỹ sau khi trở về phải xử lý đám người kia thật đàng hoàng.

“Đúng vậy.” Hàn Nhã Thanh nhẹ gật đầu, sau đó đi lên phía trước gõ cửa một cái.

Ở bên trong truyền đến động tĩnh rất nhanh, nhưng mà âm thanh truyền đến có chút xa, một lúc lâu sau cửa mới được mở ra.

Người mở cửa thật sự là Nhạc Hồng Linh.

“Nhã Thanh, em đã đến rồi.” Nhạc Hồng Linh nhìn thấy Hàn Nhã Thanh thì có chút kích động, Dương Tầm Chiêu xuất hiện cùng một lúc làm cho cô ta cảm thấy bất ngờ, nhưng mà cũng không phải là bất ngờ dữ lắm.

Trong lòng của cô ta ngược lại là cảm thấy vui mừng cho Hàn Nhã Thanh, xem ra là hiện tại mối quan hệ của Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu đã tốt rồi.

“Vào đi rồi nói.” Hàn Nhã Thanh nhanh chóng cất bước đi vào trong.

Cửa mở ra, Dương Tầm Chiêu và Mạnh Thành mới phát hiện ở đây là một tầng hầm, mấy người bọn họ thuận theo cầu thang bước xuống, không gian ở phía dưới không phải là rất lớn, đồ vật cũng không nhiều, trông rất đơn giản.

Chỉ là mấy người bọn họ đều ngửi thấy mùi máu tươi.

“Chị Hồng Linh, chị bị thương rồi hả?” Hàn Nhã Thanh nhanh chóng nhìn về phía Nhạc Hồng Linh, ở đây không có người nào khác mà chỉ có Nhạc Hồng Linh, cô nhớ đến lúc nãy Nhạc Hồng Linh gọi điện thoại cho cô thì giọng nói suy yếu, trong lòng hơi trầm xuống.

“Không có chuyện gì đâu, bị thương ngoài da thôi.” Nhạc Hồng Linh xem thường trả lời một câu, mặc dù là vết thương của cô ta có hơi nặng, nhưng mà cũng không nguy hiểm đến tính mạng, hiện tại không có thời gian để quan tâm đến vết thương của cô ta.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy khí sắc của cô ta vẫn còn ổn, biết là cô ta đã tự mình xử lý vết thương rồi.

“Em còn có nhớ đến vụ án mà chị xử lý vào năm trước không? Là tổ chức Hắc Gian đó.” Trong nháy mắt sắc mặt của Nhạc Hồng Linh trầm xuống, cô ta cũng không bởi vì lúc này có Dương Tầm Chiêu ở đây mà giấu diếm cái gì.

Nhã Thanh đã dẫn Dương Tầm Chiêu đến đây, nói rõ Nhã Thanh tin tưởng Dương Tầm Chiêu, người mà Nhã Thanh tin tưởng đương nhiên là cô ta cũng không hoài nghi.

“Em nhớ.” Hàn Nhã Thanh gật đầu, biểu cảm khẽ thay đổi, dường như là cô đã đoán ra được có chuyện gì xảy ra.

“Lúc ấy chị đã làm bị thương người tình nhỏ của lão đại bọn họ, hiện tại bọn họ tìm chị để báo thù.” Khóe môi của Nhạc Hồng Linh nhẹ nhàng giật giật, có chút châm chọc.

Ban đầu là tổ chức Hắc Gian mời cô ta, lúc ấy nhiệm vụ của cô ta đã hoàn thành, bảo vệ được mạng sống của lão đại bọn họ, chỉ có điều là bởi vì chút sai lầm nhỏ mà đã làm người tình nhỏ của lão đại bị thương, vết thương vừa vặn ở trên mặt của tình nhân nhỏ, xem như là hủy hoại đi gương mặt của người ta.

Lúc ấy chuyện này vốn dĩ là quá khứ không nói đến, bây giờ đối phương đột nhiên tìm cô ta báo thù.

Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh hơi nheo lại: “Cái này không giống như là tác phong của lão đại bọn họ.”

“Đúng vậy, chị cũng nghi ngờ là lão đại bọn họ đổi người rồi, chuyện này chắc là do cái cô tình nhân đó làm đó.” Đương nhiên là Nhạc Hồng Linh cũng đã nghĩ đến nguyên nhân trong đó, năm đó cô ta đã cứu được mạng của lão đại bọn họ, dù lão đại của bọn họ không nói chuyện đạo lý thì cũng không có khả năng chuyện đã trôi qua hai năm trời rồi mà lại tìm cô ta báo thù.

“Tình huống hiện tại như thế nào?” Ban đầu Hàn Nhã Thanh nghĩ chuyện này quá phức tạp, bây giờ nghe thấy Nhạc Hồng Linh nói như vậy thì cũng thở một hơi nhẹ nhõm.

“Bọn họ đã bắt em gái của chị rồi.” Trong nháy mắt đôi mắt của Nhạc Hồng Linh trở nên âm trầm hơn, rõ ràng là có mấy phần sát ý: “Ban đầu chị nghĩ rằng mục tiêu của bọn họ là vì dẫn chị ra ngoài giết chị để báo thù, nhưng mà sau này chị mới phát hiện là mình đã sai lầm rồi.”

“Hả?” Hàn Nhã Thanh nhìn về phía cô ta, trong đôi mắt cũng có nhiều hơn mấy phần nghi hoặc.

“Bọn họ gửi cho chị mấy cái video, trong đó có một cái là nơi em gái của chị bị giam giữ, nhưng mà trong video đó ngoại trừ Hồng Trân bị trói chặt thì cũng không còn nhìn ra cái gì khác. Sau đó bọn họ đã gửi đến mấy cái video nữa, càng làm cho chị không có manh mối hơn.” Nhạc Hồng Linh hơi dừng lại một chút, giọng nói rõ ràng nhỏ hơn.

“Nhưng mà từ một video trong số đó chị đã nhận ra được vị trí của bọn họ, chị cho là em gái của chị ở đó, hoặc đó là cái bẫy mà bọn họ đã sắp xếp cho chị, lúc chị đến nơi thì chỗ đó hoàn toàn có người đang mai phục, nhưng mà cũng không có nhiều người, em gái của chị cũng không có ở đó, những người kia cũng không có ý muốn giết chị, thậm chí là bọn họ cũng không bắt chị.”

“Cho nên bọn họ muốn dùng chuyện này để tra tấn chị.” Hàn Nhã Thanh lập tức đoán được nguyên nhân.

“Đúng vậy, bọn họ muốn tra tấn chị để cho chị phải sốt ruột, để cho chị đau khổ, thứ mà bọn họ muốn làm là để cho chị trơ mắt nhìn thấy em gái của chị phải chịu khổ trong tay của bọn họ mà chị thì lại bất lực.” Lúc Nhạc Hồng Linh nói ra lời này, răng cắn chặt lại với nhau: “Từ lúc vừa mới bắt đầu bọn họ đã cảnh cáo chị không thể cho người khác giúp đỡ, cho nên chị không dám nói cho bọn Sở Bách Hà biết, sợ là bọn họ sẽ quan sát bọn người Sở Bách Hà, cho nên chị cũng chỉ có thể xin em giúp một tay.”

“Hơn nữa hiện tại cũng chỉ có một mình em có thể tìm em gái giúp cho chị thôi.” Nhạc Hồng Linh nhìn Hàn Nhã Thanh, trong đôi mắt bùng cháy lên hy vọng. Cô ta không nhìn ra được cái gì từ trong những cái video đó, nhưng mà không có nghĩa là Hàn Nhã Thanh nhìn không ra.

Đây chính là chuyện mà Hàn Nhã Thanh am hiểu nhất.

“Em biết rồi, vậy video đâu?” Hàn Nhã Thanh đã đến rồi vậy thì chắc muốn giúp, hơn nữa hiện tại em gái của Nhạc Hồng Linh đang ở trong tay đám người đó, thời gian càng dài thì càng nguy hiểm.

Nhạc Hồng Linh nhanh chóng mở mấy cái video ra bật lên cho Hàn Nhã Thanh xem.

“Đây cũng chỉ là một vài video bình thường thôi mà, có thể xem ra được cái gì đâu chứ?” Sau khi Mạnh Thành xem video xong thì lông mày nhíu chặt lại với nhau: “Ngoại trừ trong video thứ hai có thể nhìn thấy được vị trí thì những video khác thật sự là không nhìn ra cái gì hết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK