Cục cưng là anh ư? Dương Tầm Chiêu sửng sốt, phản ứng đầu tiên là nghi ngờ, nhưng giờ cô ở trạng thái say xỉn, mà người say thì không thể nào nói dối được.
Hơn nữa cô còn nói nghiêm túc như thế, làm Dương Tâm Chiêu thật sự tin vào lời cô.
Nhưng không biết tại sao, anh luôn cảm thấy kỳ lạ chỗ nào đó.
“Cục cưng, trời không còn sớm nữa, chúng ta nên đi ngủ thôi.” Trong lúc Dương TCm Chiêu đang ngẫm nghĩ thì Hàn Nhã Thanh bỗng thốt ra một câu, giọng cô dịu dàng đến mức làm tim anh mềm nhũn.
Lúc này, Hàn Nhã Thanh đã xem người nào đó thành bé Minh Hạo của cô rồi, nên chuyện cô làm, lời cô nói đều là cách thức cô đối xử với bé Đường Minh Hạo.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, ánh mắt hơi lóe lên, như muốn biết rốt cuộc cô có hiểu hàm ý của nó khi nói ra những lời này không?
Anh là một người đàn ông bình thường, hai người cũng là vợ chồng hợp pháp, nên việc ngủ cùng nhau không chỉ đơn giản là đắp chăn rồi ngủ.
Nhưng giờ cô say rồi, thật ra chính cô cũng không biết mình đang làm gì, trong hoàn cảnh thế này, anh có thể làm gì được chứ?
“Chúng ta đi tắm trước đã.” Dương Tâm Chiêu vươn tay bế cô lên, định dẫn cô đi tắm trước, anh không hề mong đợi một người say rượu như cô có thể tự tắm rửa được.
“Được, được, chúng ta đi tắm trước đã.” Hàn Nhã Thanh liên tục gật đầu, không hề phản bác lại.
Dương Tầm Chiêu thấy cô ngoan ngoãn như vậy thì khóe miệng khẽ cong lên, không khỏi bật cười, cô ngoan ngoãn thế này thật hiếm thấy.
Nhưng một giây sau, Hàn Nhã Thanh đã nhảy ra khỏi vòng tay anh, rồi kéo anh tới trước mặt cô: “Cục cưng à, đi tắm là phải cởi đồ, nào tới đây, em cởi đồ giúp anh.”
Giờ Hàn Nhã Thanh hoàn toàn xem Dương Tầm Chiêu là bé Minh Hạo nhà cô rồi.
Dương Tầm Chiêu sửng sốt, dù biết cô đang trong tình trạng say rượu, nhưng cô chủ động thế này thật sự làm anh...
Mắt Dương Tầm Chiêu lóe lên, không hề nhúc nhích.
Vì say rượu nên tay chân Hàn Nhã Thanh hơi vụng về.
“Cục cưng à, em muốn bàn với anh một chuyện, sau này anh có thể đừng mặc áo sơ mi này không, cúc áo rất khó mở đó, làm người ta sốt ruột quá đi mất.” Hàn Nhã Thanh ngước mắt lên nhìn anh, rồi khẽ bĩu môi, vẻ mặt hơi bất mãn.
“Được.” Khóe miệng Dương Tâm Chiêu từ từ cong lên, ừm, đúng là làm người khác rất sốt ruột.
Hàn Nhã Thanh tiếp tục cởi cúc áo cho anh, còn Dương Tâm Chiêu thì phối hợp rất tự nhiên, rất đúng lúc.
Anh cảm thấy anh không tiện giậu đổ bình leo khi cô say rượu được, nhưng anh không hề để tâm chuyện cô muốn làm gì anh.
“Cục cưng à, hôm nay anh mặc áo rườm rà quá.” Hàn Nhã Thanh khẽ nhíu mày, sao hôm nay bé Minh Hạo nhà cô lại mặc áo rườm rà thế này chứ?
Khóe miệng Dương Tầm Chiêu từ từ cong lên, sớm biết thế này...
Nói thật, quá trình này quá cực hình với anh, nhưng anh luôn nhẫn nhịn...
Dương Tầm Chiêu khế nhướng mày lên.
Hàn Nhã Thanh vật lộn với áo anh nửa ngày, không dễ gì mới hoàn thành 'công trình lớn” này, còn thở phào một hơi rất rõ.
Hàn Nhã Thanh vươn người, Dương Tầm Chiêu vốn tưởng rằng cô định đứng dậy rời đi, nên vươn tay ôm lấy cô, nhưng một giây sau...
Cô dán mặt mình lên mặt anh, rồi hôn mấy cái, mới đâu Dương Tầm Chiêu còn sửng sốt một lát, rồi người nóng lên, nhưng cô chỉ hôn lên trán và má anh, chứ không hôn môi.
Dương Tầm Chiêu đang tràn đây mong đợi cô sẽ hôn anh tiếp.
Nhưng cô bỗng nằm xuống bên cạnh anh, rồi đặt một tay lên người anh vỗ nhẹ, dịu dàng nói: “Cục cưng à, ngủ đi nào.”
Dương Tầm Chiêu nhất thời ngẩn người, cô trêu anh nửa ngày rồi, thế mà giờ lại nghiêm túc nói với anh... đi ngủ đi.
Ngủ ư? Chỉ đi ngủ thôi ư? Cô thật sự dám nghĩ thế à?
Chuyện này có thể sao? Cô cảm thấy cô có thể đi ngủ à?
Dương Tâm Chiêu dứt khoát hôn lên môi cô.
Hàn Nhã Thanh bỗng trợn tròn mắt, cảm thấy hơi ngạc nhiên, mắt cô ngày càng mở to, nhưng nhận ra mình không thấy rõ thứ gì hết, nên ra sức chớp mắt, nhưng vẫn không thấy rõ.
Nụ hôn của anh không ngừng tiến sâu hơn, cô cảm thấy mình sắp không thở được rồi, giống như rơi xuống đáy vực, không khí trong ngực cô gần như đang rút cạn từng chút, cô sắp tắt thở rồi.
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng anh quá nặng, cô cảm thấy cả người mình như mất hết sức lực, hoàn toàn không đẩy anh ra được, hô hấp cũng ngày càng khó khăn.