Mục lục
Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 491: TỎA SÁNG RỰC RỠ, AI CŨNG KINH NGẠC (1)




"Bà nội, dừng lại dừng lại." Nghe bà nội nói vậy thì tim anh thiếu chút đã ngừng đập luôn rồi, Thanh Thanh là em gái anh, vậy mà bà nội lại muốn dắt cô vè làm vợ anh sao?

Đúng là vớ vẩn!

"Sao lại không được, bà thấy con bé Thanh Thanh rất là tốt." Bà cụ Đường thấy cháu mình cuống quít chối đây đẩy như vậy thì vô cùng khó chịu.

"Bà nói con nghe này, lần đầu tiên trông thấy con bé là bà đã thấy rất thích rồi, có cảm giác rất thân quen, vì thế nên bà muốn đưa con bé tới nhà họ Đường chúng ta." Từ đầu bà vẫn luôn có ý nghĩ như vậy rồi.

"Bà nội, bà cứ mong đi, không chừng nguyện vọng của bà sắp thành sự thật rồi đó."

Vì chuyện này có liên quan tới việc điều tra nên hiện giờ anh vẫn chưa thể để lộ thân phận của cô được.

Cứ nhìn thái độ của bà cụ lúc này là biết, nếu anh mà nói ra sự thật thì chắc chắn ngay sau đó bà sẽ chạy đi tìm Hàn Nhã Thanh cho xem.

"Ý con là con đồng ý cưới con bé sao?" Hai mắt bà cụ sáng rỡ, tưởng rằng Đường Lăng đã đồng ý.

"Bà nội à, cô ấy không đời nào gả cho con được đâu, cô ấy đã có gia đình rồi." Đường Lăng nhìn bà nội, không thể kìm được mà nở nụ cười.

"Lập gia đình? Với ai?" Bà cụ Đường sửng hết cả người: "Người đó có xứng với con bé không? Nói mau, đó là ai vậy?"

"Dương Tầm Chiêu." Đường Lăng nhẹ nhàng nói ra tên của Dương Tầm Chiêu, chẳng bao lâu sau Thanh Thanh sẽ quay về nhà họ Đường, đến khi đó chuyện của Thanh Thanh và Dương Tầm Chiêu chắc chắn sẽ không thể giấu được.

"Tầm Chiêu? Thằng bé này đúng là vừa tinh mắt vừa nhanh tay." Bà cụ Đường có chút ngạc nhiên, lại như đang thở phào nhẹ nhõm, thằng bé nhà họ Dương cũng xem như xứng với Thanh Thanh.

Đường Lăng không nói thêm gì nữa, anh vội vã lên lầu lấy đồ.



"Ông à, lúc nãy Lăng có nói là Hàn Nhã Thanh đã là vợ của Tầm Chiêu, nhưng hôm đó rõ ràng ông cụ Dương nói con bé là y tá mời đến để chăm sóc bà cụ Dương, sao lại như vậy chứ?" Bà cụ Đường nghĩ đến tình huống lúc đó ở nhà họ Cố thì liền cau mày lại.



Chuyện này mà nghĩ kỹ lại thì sẽ thấy rất là kỳ lạ. Rõ ràng là con dâu nhà họ Dương vậy mà lại nói thành y tá? Hai cụ nhà họ Dương rốt cuộc là có ý gì vậy chứ?



"Chuyện nhà người ta, bà đừng co nhúng tay vào, chuyện Tầm chiêu kết hôn không được công khai, ngay cả tiệc cưới cũng không làm, có thể là vì một lý do nào đó." Tuy quan hệ giữa hai nhà cũng coi như khá thân, song có một số việc, người ta đã cố giấu, vậy bọn họ cũng không tiện hỏi thêm gì nữa.



"Đã kết hôn luôn rồi, có gì mà giấu diếm chứ?" Bà cụ Đường khẽ mím môi, đôi mắt bà thoáng lóe lên: "Không ổn, chuyện này tôi phải làm rõ mới được, không thể để con bé Thanh Thanh phải chịu ấm ức."



Bà cụ Đường vô thức muốn che chở cho Hàn Nhã Thanh, một sự che chở vô điều kiện và cũng chẳng có lý do gì.



"Bà đó." Ông cụ Đường nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng rồi cũng không nói gì thêm.



Bà cụ Đường tìm được số diện thoại của nhà lớn nhà họ Dương, bà gọi một cuộc vào số đó.



"Đây là nhà họ Dương, xin hỏi tìm ai?" Một người giúp việc bắt máy hỏi.



"Tìm bà cụ Dương, hoặc ông cụ Dương cũng được."



"Vâng, xin chờ một chút." Người giúp việc cũng rất nhạy bén, vừa nghe liền nhận ra ngay bà cụ Đường là người có quyền có thế, thái độ khi nói chuyện với bà cũng vô cùng lễ phép.



Đúng lúc này thì ông cụ Dương vừa hay cũng bước xướng lầu.



"Ông Dương, điện thoại của ông ạ." Người hầu liên tục gọi ông cụ, giọng điệu hết sức cung kính.



"Ai vậy?" Ông cụ Dương nhận điện thoại, giọng điệu của ông có chút khó chịu, lúc này ông đang rất bực vì chuyện của Dương Tầm Chiêu.



"Nghe nói Tầm Chiêu nhà ông kết hôn rồi." Bà cụ Đường cũng không lòng vòng mà nói thẳng luôn vào vấn đề: "Nghe nói Tầm Chiêu dã kết hôn với Hàn Nhã Thanh, vậy lần trước ở nhà họ Cố, tại sau mấy người phải giấu chứ?"



Ông cụ Dương vốn đang bực chuyện này, giờ nghe thấy bà cụ Đường nói thế thì ông lại càng thấy tức hơn.



Nhưng ông nhận ra giọng của bà cụ Đường, dĩ nhiên không thể phát cáu với bà được.

"Chúng nó đã ly hôn rồi." Ông cụ Dương trả lời bà rất thẳn thắng, song ông lại không nói rõ là ly hôn lúc nào.



"Cái gì? Ly hôn? Tại sao?" Bà cụ Đường hết sức ngạc nhiên, hôn nhân đâu phải trò đùa để bọn họ muốn kết hôn lúc nào thì kết hôn, muốn ly hôn lúc nào thì ly hôn như vậy?



"Hôn nhân của hai đứa vốn chỉ là thỏa thuận thôi, lúc trước Dương Tầm Chiêu cưới con bé là vì muốn lấy được cổ phần của Dương thị trong tay tôi, tôi vừa chuyển nhượng cổ phần cho Tầm Chiêu là hai đứa liền ly hôn ngay."



"À, ra là vậy." Bà cụ Đường nhẹ nhàng trả lời, giọng điệu bà vẫn rất bình thường song vẻ mặt thì đã thay đổi.



Bà có cảm giác là chuyện này không hề đơn giản như vậy.



Chuyện nhiều năm trước ông cụ Dương đuổi mẹ của Dương Tầm Chiêu đi bà biết rất rõ, liệu có phải chính ông cụ đã buộc hai người họ ly hôn không?



Rất dễ nhận thấy, lần trước lúc ở nhà họ Cố thì ông cụ Dương cũng không có vẻ gì là thích Thanh Thanh cả.



"Ly hôn cũng tốt, con bé kia cũng không xứng với Tầm Chiêu." Ánh mắt bà cụ Đường chợt lóe lên, giọng điệu cũng quay ngoắt một trăm tám mươi độ.



Ông cụ Đường ngồi cạnh nghe vậy thì liền ngẩn người ra, ngay sau đó liền lắc đầu cười khẽ.



"Bà Đường nói vậy cũng đúng, Hàn Nhã Thanh sao xứng với Tầm Chiêu nhà chúng tôi được, khoan hãy nói tới tình trạng của nhà họ Hàn lúc này, chỉ tính riêng khuôn mặt của con bé thôi đã là không xứng rồi, bây giờ muốn tìm được một cô gái xấu giống vậy thật đúng là không dễ gì." Lúc trước ông cụ Đường không nói thẳng ra là vì lần đó ở nhà họ Cố bà cụ đã giúp cho Hàn Nhã Thanh, lúc này nghe bà ấy nói thế thì ông cũng không cần phản băn khoăn gì nữa.



Vốn dĩ gần đây ông đã rất chướng mắt Hàn Nhã Thanh, bây giờ còn biết chuyện cô không thể sinh con nữa, Dương Tầm Chiêu còn vì chuyện này mà cúp ngang điện thoại của ông, không hề để tâm gì đến lời dọa dẫm của ông, sự bực bội bấy lâu nay ông vẫn đang không biết xả vào đâu.



Câu nói này của bà cụ Đường thật sự đã nói trúng tiếng lòng của ông rồi.



Bên kia, khuôn mặt bà cụ Đường thoáng chốc tối sầm xuống, trong ánh mắt rõ ràng cũng có vẻ gì đó tức giận.



"Mà con bé xấu chút cũng được đi, đã vậy còn không sinh được con nữa, người như vậy ai muốn cưới về chứ? Cũng may Tầm Chiêu đã ly hôn với con bé đó rồi." Ông cụ Dương vừa nói ra thì liền không thể dừng lại, tất cả mọi bực dọc trong lòng cũng theo đó tuôn hết ra ngoài.



Khuôn mặt bà cụ Đường lại càng tối tăm hơn, nhưng ánh mắt bà lại chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, ông cụ Dương nói không thể sinh con là ý gì?



Ý nói Thanh Thanh bị vô sinh sao?



Ông cụ Dương nói chuyện thật khó nghe.



Con bé Thanh Thnh ở nhà bọn họ hẳn đã phải chịu nhiều ấm ức.



"Chúng tôi đang muốn tìm một cô gái xứng đôi vừa lứa với Tầm Chiêu đây, để nó mau chóng kết hôn, bà Đường có biết cô gái nào thích hợp không? Hãy giới thiệu cho Tầm Chiêu đi." Dĩ nhiên ông cụ Dương không thể nào trông thấy vẻ mặt của bà ở đầu dây bên kia được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK