Mục lục
Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt của ông cụ Đường lúc này lộ ra chút lạnh lẽo, giọng nói uy nghiêm khiến người ta không rét mà run.

"Chúng ta cũng không còn cách nào khác. Hàn Nhã Thanh thật sự quá vô liêm sỉ, quá không biết xấu hổ rồi. Cô ta quá nham hiểm, quá ác độc, quá thấp hèn. Tôi nói cho các người biết, ngay cả đàn bà ở khu đèn đỏ cũng không hèn hạ bằng cô ta." Giờ phút này, ông cụ Dương muốn đổ hết trách nhiệm lên người Hàn Nhã Thanh, cho nên ra sức xúc phạm Hàn Nhã Thanh.

Những lời đó rất khó nghe.

Lúc này, Dương Tầm Chiêu vừa bước vào đại sảnh, nghe rõ những lời của ông cụ Dương, ánh mắt của anh trong nháy mắt chìm xuống cực điểm.

Hàn Nhã Thanh ôm Đường Vũ Kỳ lên lầu, đúng lúc đi xuống, đang đi xuống cầu thang được một nửa, cho nên cô tự nhiên cũng nghe thấy hết những lời ông cụ Dương nói.

Dương Tầm Chiêu nhìn sang, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Hàn Nhã Thanh.

Hàn Nhã Thanh nhìn anh một cái sau đó dời tầm mắt đi.


Đáy lòng Dương Tầm Chiêu hơi chùng xuống, nhưng trong trường hợp này, anh cũng không thể nói thêm cái gì.

“Các người, mời các người đi cho, mời đi nhanh cho.” Bà cụ Đường cảm thấy nếu để ông ta tiếp tục nói nữa thì bà sẽ nhịn không được mà vào bếp lấy dao chém ông ta mất.

Thanh Thanh nhà bà là một đứa trẻ ngoan như thế, mà lại bị ông ta nói thành như vậy? Lúc nói ra những điều này, lương tâm của người này có bị cắn rứt không?

“Vừa nãy Thấm Nhi cũng nói rồi, nhà họ Đường chúng tôi không để tâm đến cái chuyện lừa bịp này, mời các người đi cho.” Ông cụ Đường cũng trực tiếp đuổi người, ông thật sự không ngờ ông cụ Dương lại quá đáng như vậy, dù cho thái độ của ông có tốt đến đâu thì lúc này cũng sắp không nhịn được nữa rồi.

Dương Tầm Chiêu cất bước đi vào.

“Cậu đến đúng lúc lắm, mau đưa người nhà của cậu đi đi.” Bà cụ Đường lúc này rất tức giận, giọng điệu nói với Dương Tầm Chiêu cũng không tốt lắm.

"Bà cụ Đường à, chuyện này không liên quan gì đến Tầm Chiêu. Bà đã nhìn Tầm Chiêu trưởng thành, đứa trẻ này là người thế nào bà cũng rõ ràng nhất." Ông cụ Dương lúc này hiển nhiên còn đang suy nghĩ về chuyện liên hôn của hai nhà.

Khi ánh mắt của ông cụ Dương khẽ đảo, tình cờ nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đang đứng trên cầu thang, ánh mắt ông ta sáng lên, liên tục nói: "Thấm Nhi, đây là Tầm Chiêu nhà chúng ta, nó rất ưu tú, con nhìn nó xem..."

Dụng ý của ông cụ Dương lúc này đã quá rõ ràng rồi.

Hàn Nhã Thanh nhướng mày nhìn Dương Tầm Chiêu một cái, trên mặt không hề có bất kỳ cảm xúc nào, khóe môi cô khẽ nhúc nhích, chậm rãi nói từng chữ một: "Xin lỗi, không hứng thú."

Vừa nghe thấy những lời của ông cụ Dương thì cô liền tức giận, cô hèn hạ? Cho nên, đừng trèo cao vào nhà họ Dương bọn họ.

Đương nhiên, cô nói lời này với ông cụ Dương là để chặn miệng của ông cụ Dương lại, nhưng mà, cậu ba Dương cũng ở đó, cậu ba Dương cũng có lỗ tai, cho nên anh có thể nghe được lời cô nói.

Dương Tầm Chiêu nhìn cô, trong mắt nhất thời che giấu quá nhiều cảm xúc, anh biết cô nói lời này là để chọc giận ông cụ, anh cũng thấy được cô đang tức giận.

Bất kỳ ai nghe được những lời vừa rồi của ông cụ cũng sẽ tức giận, cho nên cô tức giận cũng đúng thôi.

Nhưng mà, nghe thấy những lời này, trong lòng cậu ba Dương vẫn cảm thấy khó chịu.

Cậu ba Dương cũng hiểu được vừa rồi ông cụ nói những lời khó nghe ở đại sảnh nhà họ Đường, cho nên con đường theo đuổi vợ của anh sợ là sẽ khó càng thêm khó.

Lúc này, cậu ba Dương đang nhìn cô, ở khoảng cách gần như vậy, anh muốn ôm cô và hung hăng hôn cô, nhưng anh đành phải nhịn lại.

Thứ nhất, anh biết đây là kế hoạch của cô, anh không thể phá hủy kế hoạch của cô được.

Thứ hai, lúc này cô rõ ràng rất tức giận, có cho anh hôn hay không vẫn là một vấn đề lớn, anh sợ mối quan hệ giữa anh và cô khó khăn lắm mới hòa hợp lại trở nên cứng nhắc lần nữa.

Ông cụ Dương ngàn vạn lần không ngờ rằng "Đường Thấm Nhi" lại từ chối anh không chút lưu tình như vậy, nhất thời sắc mặt ông ta trở nên rất khó coi.

“Đi thôi, chúng ta đi thôi.” Nhìn thấy tình cảnh này, bà cụ Dương biết tốt nhất nên nhanh chóng rời đi thôi, nếu không thì chỉ càng thêm xấu hổ thôi.

Bà cụ Dương kéo ông cụ Dương đi về.

Dương Tầm Chiêu đứng ở trong đại sảnh, nhìn Hàn Nhã Thanh không nói gì, cũng không nhúc nhích.

“Tầm Chiêu, đi thôi.” Nhìn thấy anh như vậy, bà cụ Dương ngẩn người, sau đó khẽ thở dài, trong trường hợp này, cho dù Dương Tầm Chiêu thích cô Đường thì sợ rằng cũng khó xử.

Thái độ của cô Đường đã quá rõ ràng rồi.

Ít nhất thì trong bầu không khí lúc này, có nói gì cũng đều vô ích, nếu Tầm Chiêu thực sự thích cô thì sau này lại nghĩ cách khác.

Hàn Nhã Thanh không nhìn Dương Tầm Chiêu nữa mà xoay người đi lên lầu.

Ánh mắt Dương Tầm Chiêu hơi trầm xuống, lúc này cũng không thể làm gì, không thể nói gì, chỉ có thể quay người nhanh chóng rời đi, anh cũng không đợi ông cụ Dương và bà cụ Dương, mà một mình lái xe rời đi.

"Ông cụ Dương này thật sự quá đáng mà, ông ta, sao ông ta có thể nói Thanh Thanh như thế chứ..." Phạm My cầm máy quay bước ra ngoài, cánh tay run lên vì tức giận. Nếu không phải vừa nãy đang quay video, thì cô ấy thật sự có thể lao ra chửi ông cụ Dương một trận.

“Đừng nhắc đến ông ta với tôi, đừng nhắc đến người nhà họ Dương với tôi. Sau này không không được cho người nhà họ Dương bước vào cửa nhà chúng ta nữa.” Bà cụ Đường lúc này thật sự rất tức giận, những lời vừa nảy của ông cụ Dương từng câu từng chữ như kim châm đâm vào trong ngực bà.

“Làm xong hết rồi sao?” Ông cụ Đường nhìn Phạm My, thầm thở dài: “Đi làm chuyện chính trước đi.”

"Đã làm xong rồi ạ, Vân Thành đã liên hệ với phóng viên, có thể gửi nó ngay lập tức. Đến lúc đó để xem bọn họ còn giả vờ được nữa không?" Phạm My cầm máy ảnh lắc lắc, sắc mặt cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.

“Tôi đoán trong lòng Thanh Thanh cũng cảm thấy không thoải mái khi nghe những lời đó, nhìn ra được vừa nảy nó rất tức giận.” Bà cụ Đường nghĩ đến tình huống vừa rồi, không khỏi cảm thấy lo lắng.

Hàn Nhã Thanh đi lên lầu, sắc mặt còn có chút nặng nề, những lời vừa rồi của ông cụ Dương thật sự rất quá đáng, người rộng lượng như cô nghe cũng không thoải mái, cô thừa nhận vừa rồi cô cố ý phát cáu, cố ý nói như vậy.


Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ miên man thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Hàn Nhã Thanh cầm điện thoại lên thì thấy là số của Dương Tầm Chiêu, cô do dự một lúc, nhưng vẫn trả lời.

Sau khi kết nối, Dương Tầm Chiêu không nói chuyện, chỉ có hơi thở của anh truyền tới.

“Alo.” Hàn Nhã Thanh khẽ nói một tiếng.

Nhưng Dương Tầm Chiêu vẫn không nói gì, chuyện hôm nay, anh biết cô phải chịu oan ức rồi, nhưng anh không muốn nói xin lỗi.

Xin lỗi, quá cứng nhắc, quá xa cách, anh không thích, anh không thích dùng những từ như vậy giữa anh và cô.

Thực ra, anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nhất thời anh lại không biết bắt đầu từ đâu.

Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài: "Anh đang lái xe sao? Vậy em cúp máy trước."

“Thanh Thanh.” Lúc này Dương Tầm Chiêu mới gọi cô một tiếng, giọng nói trầm thấp, khàn khàn mang theo quá nhiều cảm xúc phức tạp.

“Anh không lái xe.” Anh đã đậu xe ở bên đường, lúc này trong lòng bất an, không cách nào lái xe được.

Anh dừng lại, giọng nói của anh rõ ràng cũng trầm xuống một chút: "Thật sự không có hứng thú với anh sao?"
“Ừm, không hứng thú.” Ánh mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên, khóe môi khẽ cong lên, cô thật không ngờ anh nhịn lâu như vậy mà nói ra một câu như vậy.

Dương Tầm Chiêu như không thở được, trong lòng chợt chùng xuống, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.

Anh không nói, Hàn Nhã Thanh cũng không nói chuyện, hai người cứ trầm mặc như thế, lặng lẽ lắng nghe hơi thở của nhau.

“Anh thật sự muốn trói chặt em bên cạnh anh cả đời!” Không biết qua bao lâu, cậu ba Dương khẽ thở dài một hơi, giọng điệu nghe có vẻ hơi tức giận.

Hẳn là hơi tức giận rồi, nhưng không biết có phải là bị Hàn Nhã Thanh chọc tức không nữa.

“Thổ phỉ.” Khóe môi Hàn Nhã Thanh không nhịn được câu lên, người này vẫn bá đạo như vậy.

Cô đã nói cô không hứng thú rồi mà anh còn muốn trói cô bên người, đây không phải là thổ phỉ thì là cái gì chứ?

“Nếu anh là thổ phỉ thì anh sẽ bắt em về làm áp trại phu nhân.” Dương Tầm Chiêu ngẩn người, âm thanh truyền đến dường như mang theo ý cười, nhưng trong lòng vẫn có chút cảm giác tức giận.

“Em mới không làm vợ của một tên thổ phỉ.” Khóe môi Hàn Nhã Thanh hơi cong lên, người này bị nghiện rồi sao?

“Cướp.” Lần này, cậu ba Dương chỉ nói một chữ, một chữ đơn giản không thể nào đơn giản hơn, nhưng lại tuyệt đối bá đạo và ngạo mạn.

Không chịu thì đi cướp, đây là phong cách của cậu ba Dương anh.

Hàn Nhã Thanh: "..."

Nhất thời, Hàn Nhã Thanh thật sự không biết phải nói cái gì nữa?

Động một chút liền bạo, dùng sức mạnh, bây giờ còn trực tiếp cướp người nữa?

Chẳng lẽ anh không nghĩ đến việc cầu hôn bình thường với cô sao?

“Thanh Thanh, anh nhớ em.” Dương Tầm Chiêu thầm thở dài, sau đó chậm rãi nói, đây mới là điều anh muốn nói nhất, anh nhớ cô, rất nhớ cô.

“Ừm.” Khóe môi Hàn Nhã Thanh khẽ cong lên, sau đó đáp khẽ một tiếng.

Cậu ba Dương: “…”

Anh nói anh nhớ cô, nói rõ ràng như vậy, cô chỉ phản ứng như vậy thôi sao.

“Thanh Thanh, anh nhớ em.” Cậu ba Dương lặp lại lần nữa, lần này giọng anh có vẻ trầm hơn một chút, nhưng cũng có cảm giác nóng rực hơn một chút.

“Ừm.” Hàn Nhã Thanh vẫn nhẹ nhàng đáp lại như cũ, nhưng lần này, độ cong của khóe môi rõ ràng là sâu hơn vài phần.

Cậu ba Dương: “…”

Người phụ nữ này, sao anh lại muốn cắn chết cô thế chứ?

Đáng tiếc bây giờ anh muốn cắn cô cũng không được.

“Đã quay video lại hết chưa?” Cậu ba Dương cảm thấy anh mà còn tiếp tục đề tài vừa rồi nữa thì đoán chừng sẽ rầu rĩ mà chết mất, cho nên anh liền chuyển đề tài.

Mặc dù anh chưa bao giờ hỏi cô về kế hoạch lần này, nhưng anh biết cô sẽ làm gì.

“Ừm.” Hàn Nhã Thanh lại khẽ đáp một tiếng. Dù cô còn chưa hỏi nhưng mà cô tin chắn là Phạm My đã quay video lại rồi.

“Có định đăng ngay không?” Cậu ba Dương lại hỏi một câu, lúc này anh hỏi vấn đề này đương nhiên cũng là có kế hoạch và dự định của anh.

“Ừm.” Hàn Nhã Thanh vẫn trả lời một chữ đơn âm tiết đơn giản đến không thể đơn giản hơn.

“Hàn Nhã Thanh, em có thể nói gì khác ngoài chữ “ừm” không?" Cậu ba Dương nghe thấy câu trả lời đơn giản của cô, có chút bất mãn, bây giờ anh không thể nhìn thấy cô nên anh muốn nghe giọng nói của cô, muốn nghe thấy cô nói chuyện thôi cũng khó thế sao?

Anh biết chắn chắn cô đang cố ý!

“Ừm.” Hàn Nhã Thanh lại cố ý đáp lại một tiếng nữa, khóe môi không ngừng cong lên, cô nghĩ thỉnh thoảng trêu chọc cậu ba Dương một chút cũng rất vui, cảm giác khó chịu trong lòng vừa rồi đã biến mất hoàn toàn.

“Hàn, Nhã, Thanh,” Cậu ba Dương gằn lên từng chữ, trong giọng nói mang theo sự tức giận, giờ anh lại muốn cắn cô rồi, hung hăn, dùng lực cắn cô.

Hàn Nhã Thanh không nhịn được cười ra tiếng.

Cậu ba Dương sững sờ, thở hắt ra một hơi, anh ở đây tức gần chết, cô được lắm! Cười vui vẻ như vậy.

Nhưng mà, nghe thấy nụ cười hạnh phúc của cô, biết cô đã không còn tức giận vì chuyện vừa nãy nữa, trái tim anh cũng hoàn toàn buông lỏng rồi.

Anh cũng biết những lời vừa nảy của ông cụ rất khó nghe, quá tổn thương người khác, cô đã chịu oan ức rồi.

Nhưng mà, sau này sẽ không còn vậy nữa.

“Thanh Thanh, tối nay về nhà với anh.” Dương Tầm Chiêu trầm ngâm suy nghĩ, sau khi đoạn video hôm nay được phát ra, sự việc cũng được giải quyết rồi, vì vậy bây giờ anh muốn bằng mọi cách phải lừa cô trở về.

Khóe môi Hàn Nhã Thanh co giật kịch liệt, người này được lắm, cô phát hiện ra cho dù là chủ đề gì thì cuối cùng anh cũng có thể vòng đến chuyện này.

Về nhà với anh? Cô điên mới về nhà với anh.

Nếu cô về nhà với anh thì đồng nghĩa với việc thỏ trắng tiến vào hang sói,đoán chừng ngày hôm sau xương cốt có thể sẽ bị anh nghiền nát hết.

“Không.” Hàn Nhã Thanh rất kiên quyết từ chối, về nhà với anh là một chuyện vô cùng nguy hiểm, hơn nữa cô còn có hai bé con cần phải chăm sóc.

Dương Tầm Chiêu không quan trọng bằng hai đứa con của cô.

Hơn nữa bây giờ bọn họ đã ly hôn rồi!!

“Thanh Thanh.” Giọng nói của Cậu ba Dương bị tắt nghẽn, còn muốn nói gì đó, nhưng Hàn Nhã Thanh đã trực tiếp cúp điện thoại.

Nhìn điện thoại đã bị cúp, hai mắt cậu ba Dương chớp chớp rồi lại chớp, dường như không dám tin người đó cứ như vậy mà cúp điện thoại của mình.

Lý do đầu tiên khiến Hàn Nhã Thanh cúp máy nhanh như vậy là cô không muốn nghe thấy anh nói nữa, cô sợ mình không kiên định thì thật sự sẽ bị anh lừa, nguyên nhân thứ hai là cô thấy bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ bước vào.

“Mẹ ơi, biểu hiện hôm nay của con có giỏi không?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đi tới, nhìn Hàn Nhã Thanh chờ được cô khen.

“Giỏi lắm.” Hàn Nhã Thanh ngồi xổm xuống, ôm cô bé và hôn thật mạnh lên mặt cô bé, biểu hiện hôm nay của bé con thật sự rất tốt.

Hàn Nhã Thanh biết ông cụ Dương gia xảo trá, tâm phòng bị cũng rất mạnh, nếu hôm nay đổi lại thành người khác, ông cụ Dương chắn chắn sẽ không dễ dàng bị lừa như vậy.

Hôm nay thật sự là nhờ Vũ Kỳ.

Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh còn nghĩ khi ông bà cụ Dương nhìn thấy Vũ Kỳ rồi thì không biết có phát hiện ra gì không? Nghe nói máu mủ tình thâm, quan hệ huyết thống rất kỳ diệu.

Giống như khi bà cụ Đường gặp cô lần đầu tiên, mặc dù không biết thân phận của cô, nhưng lại bảo vệ cô khắp nơi.

Nhưng rất rõ ràng, mối quan hệ huyết thống đối với ông cụ Dương và bà cụ Dương cũng không có gì đặc biệt, bởi vì đối với họ mà nói, tình cảm gia đình căn bản không quan trọng.

“Anh con đâu rồi?” Hàn Nhã Thanh không thấy Đường Minh Hạo, hỏi cô bé một câu.

“Anh trai đang ở phòng đọc sách của ông cụ nội.” Đôi môi Đường Vũ Kỳ hơi cong lên: “Anh trai không quan tâm con.”

Hàn Nhã Thanh không khỏi bật cười, phòng đọc sách của ông cụ Đường, người bình thường không thể vào được, cô về nhà họ Đường một thời gian rồi cũng không thể vào phòng đọc sách của ông.

Phòng đọc sách của ông cụ, thông thường lúc làm sai điều gì đó, phải chịu gia pháp thì mới có cơ hội vào phòng.

Bình thường không ai dám động vào đồ trong phòng đọc sách của ông cụ Đường, ngay cả Đường Lăng cũng không dám lộn xộn.

Nhưng từ sáng bạn nhỏ Đường Minh Hạo vào thư phòng của ông cụ cho tới bây giờ vẫn chưa chịu ra.

Ông cụ Đường cũng đã bước tới xem, nhưng lúc ra lại không nói gì cả, chỉ khẽ thở dài, biểu cảm cực kỳ phức tạp, ngay cả Hàn Nhã Thanh cũng nhìn không hiểu.

“Anh trai đang làm gì trong thư phòng vậy?” Hàn Nhã Thanh không tò mò lắm, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu, nói thật lòng, cô chưa từng tới thư phòng ông cụ, cũng không biết trong thư phòng của ông có gì.

Nhưng bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ vào rồi.

“Chơi mô hình của ông cố, trong thư phòng của ông cố có rất nhiều rất nhiều mô hình, anh nói đều là thứ anh thích, cực kỳ thích, cho nên con không quấy rầy anh nữa.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn rất hiểu chuyện, đương nhiên chủ yếu là vì cô bé không có hứng thú với những mô hình đó.

Ánh mắt Hàn Nhã Thanh khẽ lóe, chẳng trách. Mô hình ông cụ Đường sưu tập nhất định liên quan tới vài thứ trong quân đội, đó là thứ bạn nhỏ Đường Minh Hạo thích nhất.

Đường Minh Hạo không chỉ thích đủ loại mô hình, còn có thói quen tháo ra rồi lắp lại.


Hàn Nhã Thanh xem như hiểu rõ biểu cảm phức tạp trước đó của ông cụ Đường là vì điều gì.

“Mẹ, hai người vừa nãy đi rồi sao? Con không thích hai người đó, họ rất hung dữ, rất đáng sợ, con muốn xuống dưới chơi, nhưng con sợ họ.” Đường Vũ Kỳ ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt nhỏ có chút ỉu xìu.

“Họ đã đi rồi, con đi đi, mẹ xuống với con.” Hàn Nhã Thanh khẽ sững sốt, trong lòng thầm thở dài, đều nói con nít mẫn cảm nhất, nếu lúc trước ông cụ Dương và bà cụ Dương có chút thân thiết với con bé thì con bé cũng sẽ không sợ họ.

Hàn Nhã Thanh dắt Đường Vũ Kỳ ra khỏi phòng, vừa khéo nhìn thấy ông cụ Đường từ thư phòng đi ra, chính xác mà nói thì ông cụ Đường đã đứng ngoài thư phòng một lúc, sau đó lại xoay người định rời đi.

Lúc này, biểu cảm trên mặt ông cụ càng thêm phức tạp.

Hàn Nhã Thanh xuyên qua khe cửa nhìn thấy tình hình bên trong, cũng bất giác sững sốt, bây giờ trong thư phòng không còn chỗ nào để đặt chân, khắp nơi đều là mảnh ghép mô hình.

“Minh Hạo trước đó hỏi ông có thể động vào không, hỏi ông có thể tháo ra xem không, ông cho rằng nó nói tháo ra xem chính là mở chỗ có thể mở ra xem, không nghĩ tới tháo ra mà nó nói là ý này.” Ông cụ Đường nhìn Hàn Nhã Thanh, có cảm giác như muốn khóc lại không có nước mắt.

Ông làm sao cũng không nghĩ tới một thằng nhóc không tới năm tuổi mà lực phá hoại lại mạnh như vậy.

Khóe môi Hàn Nhã Thanh khẽ giật giật, thấy dáng vẻ của ông cụ, cô cũng không nhịn được muốn cười.

“Ông ngoại yên tâm, nó sẽ lắp lại, khôi phục nguyên trạng.” Hàn Nhã Thanh nghĩ trong tình huống này cô nhất định không thể cười, vẫn là an ủi trái tim ông cụ một chút đi.

Ông cụ Đường lại nhìn vào thư phòng, sau đó liếc nhìn cô: “Bây giờ cái nào là mảnh ghép ở đâu cũng không rõ nữa.”

Rất rõ ràng, ông cụ Đường không tin lời cô, không tin Đường Minh Hạo có thể lắp lại.

Tình huống bây giờ ngay cả ông cũng không thể lắp lại được, huống chi là một đứa bé không tới năm tuổi.

Ông đã không còn hi vọng gì nữa, ông đã hoàn toàn từ bỏ rồi.

Nhưng mà, trái tim ông cụ Đường lúc này lại đang rỉ máu, đó là thứ ông sưu tập cả đời, cả đời này của ông cũng chỉ có chút sở thích như vậy.

Xong hết rồi, tất cả đều bị tên nhóc đó hủy hết rồi, haiz! Ông cụ Đường lúc này thật sự có cảm giác khổ mà không có nơi để bộc bạch.

Cho dù là tình huống bây giờ, ông cũng chỉ dám nói một chút với Hàn Nhã Thanh, với người khác, ông không dám.

Nếu ông nói với bà cụ Đường, bà cụ không chỉ không giúp ông, có lẽ còn dạy dỗ ông một trận.

Bây giờ, hai bảo bối là bảo vật của tất cả mọi người trong nhà, ông đã trở thành một cọng cỏ không ai để ý rồi.

Hàn Nhã Thanh thấy ông không tin cũng không nói gì nữa.

Dưới lầu, Phạm My đã quay xong video, gửi cho ký giả đã liên lạc sẵn, đương nhiên đều là mấy công ty truyền thông uy tín cao, sức ảnh hưởng mạnh.

Phạm My mở tivi, đợi xem tin tức.

“Vũ Kỳ, tới đây, ông dẫn con ra ngoài chơi.” Đường Vân Thành vừa nhìn thấy Đường Vũ Kỳ liền nở nụ cười, cả ngày hôm nay ông đã quen cười rồi, không còn trầm mặt như bình thường nữa.

“Dạ được, dạ được.” Đường Vũ Kỳ vội chạy tới.

Hôm qua, Đường Vân Thành và Phạm My mua về một đống đủ loại đồ chơi, những thứ đó Đường Minh Hạo không có hứng thú, nhưng bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ lại vui quên trời đất.

Đường Vân Thành ôm cô bé đến phòng đồ chơi.

Thực ra mọi người đều biết, Đường Vân Thành cố ý ôm cô bé rời đi, họ đều không muốn để trẻ con nhìn thấy hành vi xấu xa của ông Dương và bà cụ Dương.

Rất nhanh, video Phạm My quay trước đó đã bị truyền lên mạng, lần này là do ký giả lão luyện nhất của công ty truyền thông uy tín nhất truyền ra, độ tin cậy rất cao, sức ảnh hưởng rất lớn, lượng bấm xem tăng chóng mặt.

Video Phạm My quay rất có trình độ, quay mỗi một tình tiết đều rất đúng chỗ, quay cực kỳ rõ lúc ông cụ Dương đi đường, quay hết những lời ông ta nói.

Nhưng mà, Phạm My lại khéo léo tránh đi Đường Vũ Kỳ, không quay cô bé vào.

Video lần này vừa truyền ra, tất cả mọi người đều bùng nổ.

“Vết thương của ông cụ Dương là giả?”

“Chuyện này còn cần hỏi sao? Chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn thấy, các người xem trên video có thời gian, chính là hôm nay, hơn nữa địa điểm là đại sảnh nhà họ Đường, ông cụ Đường, bà cụ Đường còn có cô Đường đều có mặt, nhất định không thể giả được.”


“Hơn nữa, video lần này là do lão tiền bối Thụy Bình đăng, nhất định không thể nào giả.”

“Cho nên video này nhất định là thật.”

“Trời ạ! Sao có thể như vậy? Đây không phải lừa đảo sao?”

“Không, đây không chỉ là lừa đảo, hơn nữa còn là vu khống, ông cụ Dương rõ ràng không bị thương, lại giả bị thương, vu khống Hàn Nhã Thanh.”

“Ông cụ Dương sao lại ghê tởm như vậy, xấu xa như vậy, người già bây giờ đều xấu như vậy sao?”

“Không, không phải người già trở nên xấu xa, mà là người xấu xa trở nên già.” Lời này xem như câu châm biếm.

“Tôi từng gặp người xấu, nhưng chưa từng gặp ai xấu xa đến vậy, miệng đầy giả dối, không câu nào là thật, tôi cũng phục rồi.”

“Ông cụ Dương xấu xa vượt trội, bà cụ Dương giả tạo, hai người cũng xem như tuyệt phối rồi.”

“Cặn bã phối với gà, như keo như sơn, tuy họ lớn tuổi, những lời này có chút không tôn trọng, nhưng tôi thực sự không thể khống chế bản thân, tôi lược bớt câu trước, mọi người tự nghĩ đi.”

Lần này vẫn là đủ kiểu mắng nhiếc, chỉ là hướng gió đã hoàn toàn thay đổi, biến thành mắng ông cụ Dương và bà cụ Dương rồi.

“Chẳng lẽ chỉ một mình tôi cảm thấy cô Đường thật chanh sả, thật ngầu, thật mê người sao? Đương nhiên cũng có một vài tiếng nói khác liên quan tới cô chủ nhà họ Đường.

Bình luận này vừa xuất hiện, lập tức vô số người thả tim, sau đó cũng kéo theo một loạt bình luận khen ngợi cô chủ nhà họ Đường.

“Đây, đây là chuyện gì?” Lúc ông cụ Dương nhìn thấy video liền hoàn toàn ngây ngốc: “Sao lại truyền ra video như vậy? Là ai quay?”

“Đây là ở đại sảnh nhà họ Đường, nhất định là người nhà họ quay. Bà cụ Đường thấy tình hình trong video, mắt không ngừng mở to.

“Chúng ta mắc bẫy nhà họ Đường? Trúng kế của họ.” Bà cụ Đường đọc bình luận, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.

Bà ta sớm đã cảm thấy chuyện này không đúng lắm, nhưng bà ta làm sao cũng không nghĩ tới sẽ trở nên như vậy.

“Tại sao? Tại sao người nhà họ Đường làm vậy? Tại sao họ phải giúp Hàn Nhã Thanh?” Mắt ông cụ Dương híp chặt lại, dáng vẻ lúc này nhìn cực kỳ khủng bố.


“Chuyện này tôi cũng không rõ, nhưng lần trước lúc ở nhà họ Cố, bà cụ Đường cũng từng giúp Hàn Nhã Thanh, hơn nữa lúc đó đã rất thích cô ta...” Bà cụ Dương nhớ tới tình hình ở nhà họ Cố lần trước, khẽ cau mày.

“Không thể nào, cho dù bà cụ Đường có thích cô ta thì họ cũng không thể nào vì giúp Hàn Nhã Thanh mà tính kế chúng ta như vậy.” Mắt ông cụ Dương lại càng híp chặt lại, âm u lại mang theo vài phần nghi hoặc không hiểu: “Quan hệ giữa chúng ta và nhà họ Đường luôn không tệ, lại thêm quan hệ của Đường Lăng và Tầm Chiêu, họ không có lý do gì vì một người ngoài mà tính kế chúng ta, hãm hại chúng ta.”

Bà cụ Dương vừa muốn mở miệng lần nữa.

Thì chính vào lúc này, cửa phòng bệnh bệnh viện bỗng nhiên bị đẩy ra, một đám ký giả trực tiếp chen vào.

Ông cụ Dương và bà cụ Dương thấy tình cảnh này liền ngơ ngác.

Họ vừa mới nhìn thấy video, còn chưa kịp phản ứng gì thì ký giả đã xông vào như vậy rồi.

Quá đột ngột, cũng quá khủng bố.

Tình cảnh thế này tuyệt đối không phải một người bình thường có thể khống chế được.

“Ông cụ Dương, xin hỏi chân ông rốt cuộc có bị thương không?”

“Ông cụ Dương, chân ông thật sự bị gãy sao? Gãy thật là sẽ không thể đi đường một khoảng thời gian rất dài, nhưng trước đó ông tới nhà họ Đường, lại bỗng nhiên đi lại rất tốt, cho nên vết thương ở chân ông là giả đi?”

Ông cụ Dương trừng mắt ký giả hỏi, sắc mặt rất khó coi, nhưng vẫn không nói chuyện.

“Bây giờ ông không trả lời, chúng tôi sẽ cho rằng ông im lặng thừa nhận.” Ký giả thấy ông ta không đáp, cũng biết lúc này ông ta sẽ không trả lời, bèn tự mình đưa ra kết luận.

“Ông cụ Dương, ông giả bị thương là để vu khống cô Hàn sao?”

“Ông cụ Dương, ông làm vậy chẳng lẽ lương tâm không cắn rứt sao?”

“Ông cụ Dương, ông làm vậy là vu khống, nếu cô Hàn kiện ông, ông sẽ phải ngồi tù.”

Ký giả xông vào, từng người xông tới trước mặt ông ta, đặt những câu hỏi sắc bén.

“Các người ra ngoài hết đi, ông ấy cần nghỉ ngơi.” Bà cụ Dương thấy tình cảnh hoàn toàn mất khống chế, nhất thời cũng rối như tơ vò.

“Nghỉ ngơi? Ông ấy căn bản không bị thương, trước đó viện trưởng Trác cũng đã nói, thân thể ông ta vốn không có vấn đề gì, bà đến bây giờ vẫn muốn lừa người ta sao?”

“Bà cụ Dương, bà trước đó cũng giúp ông ấy nói dối, xin hỏi tại sao bà làm vậy?”

“Chúng tôi có nỗi khổ.” Bà cụ Dương cho chút gấp, không nhịn được hét to một câu.

“Nỗi khổ của bà chính là không muốn để cậu ba Dương và Hàn Nhã Thanh ở bên nhau đi? Vậy xin hỏi cậu ba Dương có đồng ý hai người làm vậy không?”

“Tầm Chiêu biết chúng tôi vì tốt cho nó, nhất định sẽ nghe lời chúng tôi.” Bà cụ Dương kiên trì trả lời.

“Bà cụ Dương, ý của bà là cậu ba Dương đồng ý hai người làm vậy, cậu ấy sẽ nghe lời hai người mà chia tay với Hàn Nhã Thanh, phải không?” Một ký giả tiếp tục hỏi.

Mắt bà cụ Dương khẽ híp lại, sau đó kiên trì gật đầu: “Đúng.”

Lời này vừa nói ra, Dương Tầm Chiêu bỗng nhiên xuất hiện trên màn hình tivi, anh lúc này rõ ràng đang mở cuộc họp ký giả.

Sắc mặt bà cụ Dương thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi.

Dương Tầm Chiêu trước đó đã tới uy hiếp họ, lúc ở nhà họ Đường, anh thậm chí không thèm để ý họ, cũng không đợi họ, trực tiếp rời đi một mình.

Cho nên bà cụ Dương biết, Dương Tầm Chiêu mở cuộc họp ký giả lúc này nhất định sẽ không giúp họ, không vạch trần họ đã là không tệ rồi.

“Cậu ba Dương mở cuộc họp báo? Cậu ấy muốn nói gì?”

Ký giả ban nãy còn đang truy hỏi ông cụ Dương và bà cụ Dương nhìn thấy cậu ba Dương bỗng nhiên xuất hiện trên tivi thì lực chú ý thoáng chốc chuyển dời.

“Cậu ấy mở họp báo lúc này nhất định là vì chuyện video.”

“Vừa nãy bà cụ Dương nói cậu ấy sẽ nghe lời họ, vậy không biết tiếp đây cậu ấy sẽ giúp phía bà cụ Dương sao? Hay là sẽ giúp Hàn Nhã Thanh?” Ký giả vừa truy hỏi bà cụ Dương không nhịn được bổ sung một câu.

“Bây giờ đã đủ chứng minh vết thương ở chân của ông cụ Dương là giả rồi, đủ chứng minh ông ấy và bà cụ Dương đang nói dối, nếu lúc này cậu ba Dương còn giúp họ, vậy thì có chút không phân rõ trắng đen.”

“Các người đừng tranh cãi nữa, xem xem cậu ấy nói gì?” Một ký giả có chút không kiên nhẫn cắt ngang lời họ.


Mấy người cũng dừng tranh luận, đều nhìn tivi, chờ đợi cậu ba Dương lên tiếng.

Lúc này, trong đại sảnh nhà họ Đường, mấy người cũng đang nhìn chăm chú Dương Tầm Chiêu trên tivi.

“Tên nhóc này mở cuộc họp báo lúc này, nó muốn làm gì?” Bà cụ Đường khẽ cau mày: “Sao vậy, tình hình bây giờ bất lợi với hai ông bà già nhà họ Dương, cho nên nó đứng ra mở họp báo? Trước đó ông cụ Dương liên tục đăng video vu khống Thanh Thanh, hãm hại Thanh Thanh, Thanh Thanh bị người ta mắng ra như vậy, sao không thấy nó đi ra nói câu công bằng nào?”

Bà cụ Đường cho rằng Dương Tầm Chiêu mở họp báo lúc này là vì ông bà cụ Dương, cho nên càng thêm tức giận.

“Nếu nó dám nói nửa câu bất lợi với Thanh Thanh, tôi sẽ không cho hai bảo bối nhận nó.”

Bà cụ Đường cảm thấy điểm này đối với cậu ba Dương mà nói tuyệt đối là uy hiếp tốt nhất.

Đương nhiên, lúc này hai bảo bối đều không ở đây nên bà mới nói vậy, những lời này, bà cũng chỉ là nói nói mà thôi.

Dương Tầm Chiêu là ba ruột của hai bảo bối, ba ruột thì sớm muộn cũng phải nhận, bà cũng không thể thật sự ngăn cản.

Hàn Nhã Thanh không nói chuyện, đôi mắt nhìn chăm chú Dương Tầm Chiêu trên tivi, khóe môi mím chặt.

Cô không nghĩ tới Dương Tầm Chiêu sẽ mở họp báo vào lúc này, anh đặc biệt mở họp báo là muốn nói gì?

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, cậu nhóc Tầm Chiêu kia khác với ông cụ Dươnng, cậu ta biết làm việc đúng mực." Phạm My lúc đang nhìn chằm chằm ti vi liếc Hàn Nhã Thanh một cái, con ngươi hơi lóe lên, bà ta nhìn ra được bây giờ Thanh Thanh có chút căng thẳng.

Cho nên, lời này của bà ta mặc dù nói với bà cụ Đường, nhưng cũng là nói cho Hàn Nhã Thanh nghe.

"Ừm, tốt nhất là thế, nếu không, tuyệt không thể tha cho cậu ta." Bà cụ Đường hơi hừ lạnh một tiếng.

"Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, lúc này Tầm Chiêu mở họp báo nhất định là muốn giải thích mọi chuyện rõ ràng, cậu ta biết rõ sự thật, sẽ không thiên vị ông cụ Dương." Phạm My nói lời này rồi lại liếc nhìn Hàn Nhã Thanh một cái

Phạm My nghĩ, trên họp báo như vậy, Dương Tầm Chiêu có thể làm được đến điểm ấy cũng không dễ dàng.

Khóe môi bà cụ Đường hơi mấp máy, không nói gì thêm, suy nghĩ của bà và Phạm My không khác nhau lắm, trên họp báo như vậy, không ai dám nói lung tung, cũng không ai dám nói quá rõ mọi chuyện.


Hơn nữa, Dương Tầm Chiêu lúc này mở họp báo, bà ta cũng không dám hy vọng quá nhiều, chỉ cần Dương Tầm Chiêu không nói ra điều gì gây bất lợi cho Thanh Thanh là được rồi.

"Cậu Dương, lúc này cậu mở họp báo, là có lời gì muốn nói với mọi người sao?" Lúc này, phóng viên đối mặt với Dương Tầm Chiêu, cũng có chút cẩn thận, không dám nói lung tung.

"Đúng." Dương Tầm Chiêu chậm rãi gật đầu, trả lời khẳng định lại trực tiếp.

"Vậy lúc này cậu Dương mở họp báo, là vì ông cụ và bà cụ Dương sao?” Bởi vì Dương Tầm Chiêu chọn lúc này quá trùng hợp, đúng vào lúc ông cụ Dương gặp chuyện không may.

Cho nên, mọi người đều cho là anh vì hai người lớn nhà họ Dương.

Dù sao lúc trước Hàn Nhã Thanh bị người mắng ác đến như vậy, anh vẫn không ra mặt giải thích cái gì, mà bây giờ video ông cụ Dương giả vờ bị thương vừa tung ra, anh đã vội vàng mở họp báo rồi, cái này quả thật rất dễ làm người hiểu lầm.

"Cậu Dương, vết thương của ông cụ Dương rõ ràng là giả dối, với tình huống này, cậu Dương vẫn muốn giải thích cho ông cụ Dương sao?" Có một phóng viên đúng là không vẫn không nhịn được, hỏi một vấn đề tương đối sắc bén.

Dương Tầm Chiêu chuyển ánh mắt, nhìn về phía người phóng viên kia, vẻ mặt rất bình tĩnh, không chút tránh né, khóe môi khẽ nhúc nhích, từng chữ từng chữ chậm rãi nói: "Vết thương của ông ấy thật hay giả không liên quan đến tôi."

Lời này của Dương Tầm Chiêu vừa nói ra, toàn trường xôn xao, ông cụ Dương chính là ông nội của Dương Tầm Chiêu bây giờ anh lại nói vết thương của ông cụ Dương dù có thật hay giả cũng không liên quan gì đến anh?

Lời này không thích hợp đâu?

Nhưng mà lúc này cậu ba Dương rất chân thành, hơn nữa thái độ cũng rất kiên quyết.

Lúc này, tất cả mọi người mới nhận ra không đúng, lúc này cậu ba Dương trong họp báo nói ra chuyện như vậy, có phải là thể hiện muốn tách ra với ông cụ Dương hay không?

"Cái đồ hỗn láo này, nó có ý gì chứ? Nó muốn làm gì?" Ông cụ Dương đang xem TV vừa sợ vừa giận, trực tiếp rống thành tiếng: "Tôi cũng là ông nội của nó mà."

Bà cụ Dương càng kinh sợ, bà thế nào cũng không ngờ được Dương Tầm Chiêu lại ở trước mặt mọi người nói ra như vậy, không phải anh muốn rời khỏi nhà họ Dương chứ?

Trong đại sảnh nhà họ Đường, mấy người cũng đều kinh hãi.

Bà cụ Đường kinh hãi đến mức trừng to mắt, Phạm My đang uống trà, trực tiếp phun một ngụm trà ra.

Người lại Hàn Nhã Thanh lại bình tĩnh nhất, vẫn ngồi yên lặng như trước, lẳng lặng xem TV, không chút phản ứng.

"Cậu nhóc này thật có can đảm nói, có quyết đoán." Ông cụ Đường nhịn không được trực tiếp khen ngợi một cậu, dám nói thẳng trong buổi họp báo như vậy, sợ là cũng không tìm được người thứ hai đâu.

"Lời này của cậu Dương là có ý gì? Ý của cậu Dương là sẽ giúp đỡ Hàn Nhã Thanh sao?" Hiện trường co phóng viên hồi thần lại, nhanh chóng hỏi một câu.

"Không." Dương Tầm Chiêu chuyển mắt, liếc nhìn người phóng viên kia, sau đó nói ra một chữ đơn giản không thể đơn giản hơn.

Nhất thời, tất cả đều mơ màng, đây là tình huống gì? Không giúp ông cụ Dương, cũng không giúp Hàn Nhã Thanh? Vậy anh mở họp báo là vì cái gì?

"Vậy hôm nay cậu Dương mở họp báo rốt cuộc là vì cái gì?" Có phóng viên nhịn không được hỏi một câu, hỏi ra nghi ngờ trong lòng tất cả mọi người.

Dương Tầm Chiêu từ trước đến nay an phận, điểm này ai cũng rõ ràng!

Chuyện có thể làm Dương Tầm Chiêu đưa ra họp báo vốn ít lại càng ít, lúc này tất cả mọi người đều đoán không được đến cùng anh có ý gì?

Khóe môi Dương Tầm Chiêu hơi cong lên một cái, ánh mắt hơi thay đổi, trực tiếp nhìn thẳng vào ống kính, anh biết rỗ, lúc này anh đang nhìn thẳng vào ống kính, giống như đang trực tiếp nhìn cô.

Trong phòng khách, Hàn Nhã Thanh lúc này đang xem TV, đối mặt với con ngươi của Dương Tầm Chiêu.

"Hôm nay, tôi có mấy câu, muốn nói cùng vợ của tôi." Dương Tầm Chiêu nhìn thẳng ống kính mở miệng, giọng nói kia không phải rất cao, nhưng lại dường như có một loại kinh ngạc có thể nhanh chóng chạm vào đáy lòng.

Nghe thấy lời này của Dương Tầm Chiêu, tất cả mọi người đều kinh ngạc, cậu ba Dương ở họp báo chỉ là vì nói với vợ của mình mấy lời?

"Người vợ cậu Dương nói là Hàn Nhã Thanh sao?" Có người lấy lại tinh thần, lớn tiếng hỏi.

Khóe môi Dương Tầm Chiêu cong lên một độ cong đẹp đẽ, cũng không chút do dự, trực tiếp đáp: "Đúng."

Lời của anh dừng một chút, lại giải thích nói: "Chính xác mà nói, bây giờ cô ấy là vợ trước của tôi, là tôi làm không đủ tốt, để cô ấy rời xa tôi.."

Tất cả đều biết trước nay cậu ba Dương bá đạo, cuồng vọng lại cường thế, cậu ba Dương nói mình làm không đủ tốt, đây tuyệt đối là lần đầu tiên.

Có thể làm anh nói ra như vậy, nói rõ người này đối với anh mà nói, quá mức đặc biệt hơn nữa còn quan trọng.

"Cậu Dương, nghe ý trong lời ngài là Hàn Nhã Thanh đưa ra yêu cầu ly hôn sao?" Video lúc trước đều vô cùng bất lợi với Hàn Nhã Thanh, bọn họ biết chuyện cậu ba Dương và Hàn Nhã Thanh kết hôn rồi lại ly hôn, nhưng mà chuyện cụ thể, tất cả mọi người không rõ ràng lắm.

"Đúng." Dương Tầm Chiêu cũng không có giải thích quá nhiều, có đôi khi trả lời càng đơn giản lại càng làm cho người ta kinh ngạc, mà trong lời nói của cậu ba Dương cũng không ai hoài nghi, cũng không ai dám hoài nghi, hay là nghi vấn.

"Bây giờ, tôi chỉ muốn nói một câu, tôi Dương Tầm Chiêu cả đời này chỉ có một người vợ, chỉ có cô ý, sẽ chỉ có cô ấy, chỉ có thể là cô ấy." Ánh mắt cậu ba Dương nhìn thẳng vào màn ảnh, từng chữ từng lời cứ như vậy truyền ra, truyền vào trong tai mọi người.

Cũng truyền đến trong tai Hàn Nhã Thanh.

"Cậu Dương, ý của cậu là sẽ phục hôn với Hàn Nhã Thanh Sao?" Lời này của cậu ba Dương rất rõ ràng, tất cả mọi người đều nghe hiểu, chỉ là vẫn có người không nhịn được hỏi một câu.

"Đúng, nếu như cô ấy không đồng ý phục hôn với tôi, vậy tôi chỉ có thể cô độc đến già." Hôm nay, tính kiên nhẫn của cậu ba Dương vô cùng tốt, lại từng chữ từng chữ trả lời lại.

Đương nhiên, lời này của anh không phải nói cho phóng viên nghe, mà là nói cho Hàn Nhã Thanh nghe, anh biết lúc này Hàn Nhã Thanh khẳng định đang xem TV, nhất định có thể nghe được lời của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK