Cô Đường là chuyên gia tâm lý tội phạm, hơn nữa dáng người rất là xinh đẹp, cái này quả thật khác biệt một trời một vực với Hàn Nhã Thanh.
Vậy mà lão đại lại gọi cô Đường là Hàn Nhã Thanh, quả là không bình thường mà.
Liên Cung vẫn đang nhìn Hàn Nhã Thanh như cũ, khóe môi giật giật như là muốn nói cái gì đó, nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn được.
“Đúng rồi, chuyện này cũng đã xử lý sắp xong rồi, tôi cũng nên đi thôi.” Hàn Nhã Thanh không nhìn anh ta, rất là tự nhiên mà nói một câu.
“Nhanh như vậy đã muốn đi rồi à?” Sắc mặt của Liên Cung thay đổi, phản ứng có chút nhanh, lập tức đứng dậy.
“Ừm” Hàn Nhã Thanh không nói gì thêm, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.
Phản ứng của Hàn Nhã Thanh như vậy, Liên Cung cũng không thể nói thêm cái gì nữa, lúc đầu cô được cấp trên mời đến để giúp đỡ phá án, bây giờ bản án cũng đã phá được rồi, cô đi cũng là chuyện thường.
Ngay cả lý do giữ lại mà anh ta cũng không có.
“Cô Đường vất vả lắm cô mới đến đây một chuyến, ở đây chơi nhiều thêm mấy ngày đi.” Tiểu Châu không biết là do mình không nỡ, hay là muốn giữ lại thay cho lãnh đạo.
“Ở chỗ của các người thì có gì vui chứ, đi nha, tạm biệt.” Hàn Nhã Thanh lại trực tiếp phất phất tay, sau đó liền đi ra ngoài.
Chuyện đã hoàn thành rồi, cô chắc chắn phải nhanh chóng trở về, hai bé con của cô vẫn còn đang chờ cô.
Liên Cung rất muốn giữ cô ở lại, nhưng mà thật sự không tìm thấy được lý do, hơn nữa anh ta nhìn một mặt kiên trì của cô, sợ là anh ta có giữ cũng không thể giữ lại được, cho nên lời nói đến bên miệng thì ép buộc thay đổi: “Để tôi cho người đưa cô về.”
Lần này Hàn Nhã Thanh cũng không từ chối, dù sao thì ở đây tương đối vắng vẻ, cô có gọi xe cũng không tiện.
Liên Cung âm thầm thở ra một hơi, cuối cùng cũng chỉ có thể sắp xếp xe đưa cô đi, nhìn về phía cô rời khỏi, Liên Cung đứng đó thật lâu.
Lần này Hàn Nhã Thanh vốn là muốn nghe ngóng tin tức của mẹ, nhưng mà bà cụ đó căn bản cũng không phải là bọn buôn người, cho nên chắc chắn không có khả năng biết chuyện của mẹ, mà cô cũng đã xem những tài liệu khác rồi, không có bất cứ phát hiện nào.
Trong lòng của Hàn Nhã Thanh có chút thất vọng, cô ngồi ở trên xe âm thầm thở dài một hơi, chuyển mắt nhìn ra phía bên ngoài, sau đó đột nhiên thấy được bảng hiệu thôn Minh Hô.
“Dừng xe ở phía trước một chút, tôi đi qua đó xem thử” Hàn Nhã Thanh cũng chưa từng đi tới thôn Minh Hồ, nhưng mà lúc nhỏ mẹ của cô bị bán cho thôn Minh Hồ, cho nên lúc cô nhìn thấy thôn Minh Hồ thì phản ứng đầu tiên là muốn đi xuống nhìn xem một chút.
Người kia dừng xe lại, Hàn Nhã Thanh nhanh chóng bước xuống xe đi ra phía trước mấy bước, sau đó nhìn thấy ở phía trước có một chiếc xe đang dừng, mà một người đàn ông đang hơi dựa ở trên xe, hai mắt nhìn thẳng vào cô, hiển nhiên là đang chờ cô.
Bước chân của Hàn Nhã Thanh dừng lại, ánh mắt nhanh chóng chớp nháy...
Ở nơi như thế này mà gặp được anh, sao Hàn Nhã Thanh có thể cho rằng đây là trùng hợp được chứ.
Anh không có chuyện gì, không thể nào đến đây được.
Hơn nữa bộ dạng này của anh rõ ràng là đang chờ người, nói chính xác thì anh đang chờ cô.