Mục lục
Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 626: THẬT LÀ LỘN XỘN, CẬU BA DƯƠNG THẬT SỰ TỨC GIẬN RỒI (1)

Hàn Nhã Thanh dùng hết sức lực, điều khiển hai tay của anh, sau đó muốn đưa anh lên xe trước, nhưng cách xe hơi xa, lúc này Dương Tầm Chiêu hoàn toàn không phối hợp, Hàn Nhã Thanh không thể dẫn anh đi ngay lập tức.

Hàn Nhã Thanh nắm cổ tay anh, thân thể cô hơi rụt lại, anh không thể hôn cô, Dương Tầm Chiêu rất bất mãn, anh đẩy tay cô ra, sau đó anh nghiêng người đè cô xuống đất, may mà bên này có cỏ, mặt đất mềm mại.

Nếu không, Hàn Nhã Thanh hẳn là bị anh đẩy ngã xuống đất sẽ rất đau.

Sau khi đè cô dưới thân, động tác của Dương Tầm Chiêu càng liều lĩnh, điên cuồng và vô nguyên tắc.

Lúc này Hàn Nhã Thanh đang nghĩ, liệu cô có nên làm anh ngất xỉu rồi lôi anh về không?

Dù thế nào đi nữa, không thể như thế này ở đây…

Trong lòng Hàn Nhã Thanh thở dài, cho dù không ngất đi, nhưng ít nhất cũng phải tỉnh lại, Hàn Nhã Thanh đưa tay sờ đến một viên đá.

Hàn Nhã Thanh nhấc viên đá lên thở ra kịch liệt, sau đó giơ tay đập về phía Dương Tầm Chiêu, đương nhiên cô không đánh vào đầu Dương Tầm Chiêu mà là cánh tay của anh.

Lần này Hàn Nhã Thanh dùng rất nhiều sức, bởi vì cô sợ sẽ không thể đánh tỉnh Dương Tầm Chiêu.

Đột nhiên đau đớn, Dương Tầm Chiêu hừ nhẹ một tiếng, động tác dừng lại, hơi nhấc người lên nhìn cô.

“Nhã Thanh.” Rõ ràng lúc này anh mới tỉnh táo lại một chút, nhìn cô, anh có chút bối rối, hiển nhiên không biết mình vừa mới làm cái gì.

Hàn Nhã Thanh không giải thích với anh vì cô sợ trong giây phút tiếp theo anh lại trở nên điên loạn.



“Đi, lên xe trước.” Hàn Nhã Thanh đẩy anh dậy.

Dương Tầm Chiêu nhướng mắt, hiển nhiên là nhận ra đang ở bên ngoài nên ngoan ngoãn đứng lên, sau khi đứng dậy lại vươn tay ra ôm cô vào lòng, mặt nghiêng ngả, muốn tiếp tục hôn cô.

Hàn Nhã Thanh dùng sức đẩy anh, kéo anh rồi bước nhanh lên xe.

Hàn Nhã Thanh muốn mở cửa xe, nhưng cửa còn chưa mở ra, Dương Tầm Chiêu đột nhiên đè cô lên xe, lại hung hăng hôn cô.

Hàn Nhã Thanh đẩy anh, nhưng không đẩy được, cô chỉ có thể vươn tay thật mạnh mở cửa xe, sau đó liều mạng chen sang một bên nhét Dương Tầm Chiêu vào trong xe.

Sau khi Hàn Nhã Thanh đẩy anh lên xe, cô muốn vòng qua phía trước mở cửa xe, nhưng ngay sau đó, cô lại trực tiếp bị Dương Tầm Chiêu kéo lên xe.

Xe không có nhiều không gian, Dương Tầm Chiêu ôm và ép quá chặt, không còn chỗ để cô vùng vẫy.

“Nhã Thanh, Nhã Thanh, Nhã…” Dương Tầm Chiêu hôn cô, không ngừng kêu tên cô.

Giọng nói của anh chật vật khàn khàn, Hàn Nhã Thanh biết anh đã đến cực hạn, lúc này sợ là anh không nhịn nổi nữa, không khống chế được nữa.

Tuy nhiên, đây là ngoài cửa biệt thự của nhà họ Dương, cô biết ông cụ Dương đã đổ thuốc này cho Dương Tầm Chiêu nên bảo Cổ Doanh Doanh qua, nhất định đã liên lạc với phóng viên, cô sợ bị phóng viên chụp ảnh.

Hơn nữa, cô cũng sợ ông cụ Dương và bà cụ Dương phát hiện Dương Tầm Chiêu mất tích sẽ đi tìm.

Khi Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ, cô nhìn thấy ông cụ Dương và bà cụ Dương đã thực sự đi ra, còn có Cổ Doanh Doanh đang đi cùng họ, đúng như dự đoán, đúng như cô đoán.

“Dương Tầm Chiêu, buông em ra, chúng ta phải rời khỏi đây.” Hàn Nhã Thanh đẩy Dương Tầm Chiêu, trên mặt có chút lo lắng.

“Không, không buông.” Lúc này Dương Tầm Chiêu nhất định sẽ không ngoan ngoãn như vậy, hiện tại anh hoàn toàn không để ý đến những vấn đề khác.

“Dương Tầm Chiêu, nếu anh không buông em ra, em sẽ không bao giờ hôn anh nữa…” Hàn Nhã Thanh biết Dương Tầm Chiêu lúc này ý thức không rõ ràng lắm, nhưng anh vẫn có thể hiểu được cô, cho nên mới thay đổi một cách, một phương pháp vừa dỗ vừa dọa, thực ra, Hàn Nhã Thanh thực sự không còn cách nào khác.

Tất nhiên, cô không có nhiều hy vọng với cách như vậy.

Hàn Nhã Thanh không ngờ Dương Tầm Chiêu nghe thấy câu này thì thực sự dừng lại, đôi mắt nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ ấm ức.


“Chúng ta không ở đây, chúng ta đi đến một nơi khác.” Hàn Nhã Thanh thấy anh lúc này trông như thế thì đột nhiên muốn bật cười.

“Đến chỗ khác có thể hôn sao?” Ánh mắt Dương Tầm Chiêu lại chớp chớp, có chút mờ mịt, trong lời nói có chất vấn.

“Ừm, có thể hôn.” Hàn Nhã Thanh vội vàng gật đầu, vì sợ anh không tin, cô vội nói thêm: “Để anh hôn cho đủ.”

“Sau này muốn hôn thì có thể hôn.” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, ánh mắt lại chớp chớp, lại hỏi.

Hàn Nhã Thanh hơi sửng sốt, khóe lông mày theo bản năng nhảy dựng lên, hiện tại anh thật sự là bối rối, hay là đang giả vờ?

Logic này nghe khá rõ ràng.

Hàn Nhã Thanh bị ánh mắt sâu thẳm của Dương Tầm Chiêu làm cho bối rối, nhìn thấy ông cụ Dương và bà cụ Dương càng ngày càng gần, cô chỉ có thể lần nữa gật đầu một cái: “Ừm, anh muốn hôn thì hôn.”

Khi Hàn Nhã Thanh nói câu này, cô thầm cắn răng, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng hiện tại cô cũng không thể quan tâm được nữa. truyện hay nên đọc

“Được.” Sau đó, Hàn Nhã Thanh nghe được tiếng đáp ứng của Dương Tầm Chiêu, sau đó anh mới buông cô ra.

Hàn Nhã Thanh sửng sốt, khóe môi giật giật kịch liệt, này, thật sự sẽ không giả bộ chứ?

Nhưng mà, lúc này Hàn Nhã Thanh không có thời gian thăm dò, anh đã buông cô ra, cô nhanh chóng quay người về phía trước, sau đó trực tiếp lái xe rời đi.

Khi ông cụ Dương và bà cụ Dương chạy ra khỏi cổng, họ thậm chí không còn nhìn thấy xe của cô nữa.

“Người phụ nữ đó là ai? Có phải là Hàn Nhã Thanh không?” Ông cụ Dương nhìn về hướng chiếc xe vừa đi, đôi mắt tức giận đỏ hoe: “Hàn Nhã Thanh này thật là không biết xấu hổ, đến hẳn nhà họ dụ dỗ Tầm Chiêu.”

“Doanh Doanh, đó có phải là Hàn Nhã Thanh không?” Vừa rồi bà cụ Dương không nhìn rõ, bởi vì khi bọn họ đi ra, Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh đã lên xe rồi…

Vừa rồi lúc Hàn Nhã Thanh từ sau xe quay đầu lại, tốc độ quá nhanh, bọn họ cách xa một chút, không nhìn rõ.

Tuy nhiên, khi họ bước ra, Cổ Doanh Doanh đã ở trong sân, Cổ Doanh Doanh lẽ ra sẽ nhìn thấy.

“Cháu nhìn không rõ lắm, không biết có phải không.” Ánh mắt Cổ Doanh Doanh nhanh chóng lóe lên, thật ra cô vừa nhìn rõ người phụ nữ đó chính là Đường Thấm Nhi.

Tuy nhiên, cô ta chắc chắn sẽ không nói với ông cụ Dương và bà cụ Dương.

Cô biết nếu ông cụ Dương biết Dương Tầm Chiêu ở cùng Đường Thấm Nhi, cô sẽ không còn tích sự gì.

Nhà họ Cổ của bọn họ không thể so với nhà họ Đường, cô cũng không thể so với Đường Thấm Nhi kia.
CHƯƠNG 627: THẬT LÀ LỘN XỘN, CẬU BA DƯƠNG THẬT SỰ TỨC GIẬN RỒI (2)

Đường Thấm Nhi, cô cả mà nhà họ Đường vừa nhận về, chắc chắn là nhân vật phong vân ở thành phố A. Người đàn ông chưa vợ nào ở thành phố A mà lại không muốn kết hôn với cô? Ngay cả tổng thống cũng muốn kết thông gia với nhà họ Đường.

“Khẳng định là cô ta, không thể sai được, chỉ có Hàn Nhã Thanh mới có thể không biết xấu hổ như vậy.” Ông cụ Dương trực tiếp chửi bới.

“Vậy làm sao bây giờ? Lần này kế hoạch thất bại, sau này chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội nữa, Tầm Chiêu không thể nào bị lừa nữa.” Bà cụ Dương biết rất rõ chuyện này nên lúc này càng lo lắng hơn.

Bà không ngờ mình đã sắp xếp cẩn thận tất cả, kết quả mọi chuyện lại thành ra như thế này.

“Còn có thể làm gì nữa, như bà đã nói đấy, nó không thể bị chúng ta lừa được nữa.” Ông cụ Dương càng thêm khó chịu.

“Cháu làm sao vậy? Nó đã bị đánh thuốc, vậy mà cháu vẫn để nó chạy thoát.” Lúc này ông cụ Dương một bụng lửa không có chỗ phát tiết, nhìn thấy Cổ Doanh Doanh đứng một bên, không khỏi gầm lên một tiếng.

“Ừ đấy, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Theo lý thuyết thì công dụng thuốc đã phát tác, tại sao hai đứa lại không có…” Bà cụ Dương nhìn Cổ Doanh Doanh, trong mắt cũng bất mãn, đương nhiên có chút nghi hoặc.

“Cháu bị anh ấy đánh ngất xỉu.” Lúc này Cổ Doanh Doanh đang rất tức giận và không cam lòng, nhưng Dương Tầm Chiêu ra tay với cô quá mạnh, khiến cô ngất xỉu. Cô có thể làm gì được?

“Cháu ổn chứ?” Bà cụ Dương nghe xong, sắc mặt hơi thay đổi, hỏi đi hỏi lại.

“May là không sao.” Cổ Doanh Doanh cúi đầu, nhẹ nhàng đáp lại.

“Ừm, cháu không sao thì tốt, nhưng sau chuyện tối nay, con và Tầm Chiêu chỉ e là…” Bà cụ Dương khẽ thở dài, tuy lời còn chưa nói hết nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.

Cổ Doanh Doanh đương nhiên hiểu ý của bà cụ Dương, lúc này cô ta rất không cam lòng, nhưng cô ta biết không cam lòng cũng vô ích.

Khi Cổ Doanh Doanh đảo mắt, cô ta đột nhiên phát hiện ngọn cỏ ở một bên lóe lên một cái.


“Có phóng viên.” Cổ Doanh Doanh sinh ra trong một gia đình giàu có, là người nổi tiếng ở thành phố A, nên thường có những truyện như bị phóng viên theo dõi, cô không thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Khi phóng viên ở trong bụi cỏ thấy mình bị phát hiện, anh ta đứng dậy muốn chạy trốn.

Tuy nhiên, có thể do ngồi xổm quá lâu khiến chân bị tê nên thay vì bỏ chạy, anh đã trực tiếp ngã xuống đất.

Cổ Doanh Doanh nhanh chóng bước tới, chộp lấy chiếc máy ảnh của anh ta.

“Sao ở ngoài đây lại có phóng viên?” Bà cụ Dương kinh sợ, không phải đã liên hệ phóng viên sáng mai mới đến sao?

Bà cụ Dương nghĩ đến cuộc trò chuyện của họ vừa rồi thì hơi thay đổi sắc mặt: “Mau, xem cậu ta đã ghi lại những gì rồi?”

Nếu cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ bị truyền ra ngoài, e rằng lúc đó sẽ càng thêm phiền phức!

Cổ Doanh Doanh cầm máy ảnh nhanh chóng bước tới, sau đó kiểm tra những gì phóng viên vừa ghi lại.

Mọi chuyện sau khi Dương Tầm Chiêu đi ra đều được ghi lại rõ ràng trong camera.

Bao gồm cả Dương Tầm Chiêu ôm Hàn Nhã Thanh hôn, Dương Tầm Chiêu ôm Hàn Nhã Thanh vào một góc, tất nhiên, cũng có trường hợp họ hôn nhau sau khi lên xe.

Tuy nhiên, đoạn Dương Tầm Chiêu đè Hàn Nhã Thanh xuống đất hôn không được ghi hình vì tầm nhìn của anh ta bị chặn.

Trong video, các động tác của Dương Tầm Chiêu rất điên cuồng, táo bạo và ngỗ ngược.

Trong video có thể nhận ra rõ ràng Dương Tầm Chiêu, nhưng phía trước của Hàn Nhã Thanh không quay lại được.

Lúc trước, khi Hàn Nhã Thanh đi về phía Dương Tầm Chiêu, đã quay lại được bóng lưng của Hàn Nhã Thanh, sau đó Dương Tầm Chiêu ôm cô, liên tục hôn nên không nhìn thấy mặt.

Bà cụ Dương xem đoạn video, hai mắt nhanh chóng lóe lên, chợt nghĩ ra một cách mà bà cho là cách tốt nhất.

Sau khi Hàn Nhã Thanh lái xe rời khỏi biệt thự nhà họ Dương, Dương Tầm Chiêu ở phía sau chưa đầy ba phút, liền từ phía sau ôm lấy cô, hôn lên cổ cô.

“Dương Tầm Chiêu, em đang lái xe.” Hàn Nhã Thanh hít sâu một hơi, điên rồi, điên rồi, thật sự là điên rồi.

Anh hôn cô như vậy, làm sao cô có thể lái xe chứ?

“Anh biết, nhưng Nhã Thanh, anh không thể nhịn được nữa…” Giọng của Dương Tầm Chiêu lúc này đặc biệt khàn. Anh nhìn cô, ngửi cơ thể cô, anh không thể không phát điên.


Hàn Nhã Thanh: “…”

Cô cũng biết anh đã trúng thuốc, không kiềm chế được bản thân nên không thể nổi giận với anh.

Nhưng mà, Hàn Nhã Thanh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hiển nhiên tác dụng của thuốc đã sớm phát tác rồi.

Lúc nãy Cổ Doanh Doanh ở trong phòng mà không mặc quần áo, lúc đó làm sao mà anh nhịn được.

“Không phải trước đó trong phòng anh đã nhịn sao? Giờ anh chỉ cần nhịn thêm chút là được…” Hàn Nhã Thanh muốn anh nhịn như trước.

“Nhã Thanh, em nói như vậy là không có lương tâm.” Dương Tầm Chiêu từ phía sau ôm lấy cô, môi anh kề sát tai cô, hơi thở nóng bỏng lạ thường.

Hàn Nhã Thanh: “…”

Tại sao cô nói điều này lại là không có lương tâm?

“Em ở bên cạnh anh, anh một giây cũng không nhịn được, cũng không muốn nhịn…” Môi của Dương Tầm Chiêu không ngừng hôn lên tai cô, hai tay anh ôm cô càng ngày càng chặt.

Ý tứ của anh không thể rõ ràng hơn, anh có thể chịu được người phụ nữ khác không mặc quần áo dụ dỗ anh, nhưng anh không thể chịu được nếu đó là Hàn Nhã Thanh.

Thân thể Hàn Nhã Thanh không khỏi run lên, cô cảm thấy hơi thở của anh tiếp tục truyền đến bên tai cô, thậm chí có rất nhiều hơi thở nóng bỏng truyền vào tai cô, Hàn Nhã Thanh cảm thấy thân thể mình cũng bắt đầu nóng lên.

Hàn Nhã Thanh thầm mắng trong lòng, sau đó mạnh bạo tăng tốc, cũng may cô đã luyện kỹ năng lái xe, đương nhiên cũng đã luyện được sức bền và khả năng kiểm soát.

Hàn Nhã Thanh chạy nhanh nhất có thể đến biệt thự của Dương Tầm Chiêu, cô dừng xe lại, Dương Tầm Chiêu sững sờ, sau đó mới buông cô ra.

Hàn Nhã Thanh nhanh chóng xuống xe, Dương Tầm Chiêu cũng đi theo cô xuống xe, sau đó trực tiếp bế cô đi về phía cửa phòng.

Cửa phòng là khóa mã, Dương Tầm Chiêu ôm cô, ngón tay duỗi ra, sau khi xác minh, cửa phòng mở ra, anh ôm cô vào phòng, dùng chân phải đá, trực tiếp đóng cửa lại.

Mọi thứ quá suôn sẻ, không gặp bất cứ trở ngại nào.

Ánh mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên nhanh chóng, cậu ba Dương lại tỉnh táo sao?

Sao cô lại cảm thấy, cậu ba Dương nên tỉnh táo lúc nào thì sẽ tỉnh táo lúc đó, bối rối lúc nào thì sẽ bối rối lúc đó, việc kiểm soát nhiệt này đặc biệt tốt.

Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ, nhưng Dương Tầm Chiêu đã trực tiếp đè cô vào tường, sau đó điên cuồng hôn cô.

Anh đã nhịn quá lâu rồi, bây giờ về đến nhà, anh cũng không thể nhịn được nữa.

Lần này Hàn Nhã Thanh không tránh né, cũng không ngăn cản anh, thật ra, cô cho dù muốn dừng lại cũng không thể ngăn cản anh.

Anh có thể nhịn được đến bây giờ, sự kiên trì này thật sự rất kinh ngạc.
CHƯƠNG 628: THẬT LÀ LỘN XỘN, CẬU BA DƯƠNG THẬT SỰ TỨC GIẬN RỒI (3)

Lúc này cậu ba Dương đã quá điên cuồng, hôn cô mãnh liệt, như thể anh hận không thể ăn cô vào bụng.

Môi anh rơi trên da cô, hôn lên da cô từng li từng tí, không, lúc này anh không phải hôn, mà là đang gặm nhấm.

Anh gặm nhấm cô, từng li từng tí, dường như định ăn thịt cô.

Nói thật, anh cắn hơi đau, Hàn Nhã Thanh nhíu mày, nhưng không có nói gì, cô biết, hiện tại cô nói cái gì anh cũng không nghe được.

Môi anh di chuyển đến trước cô liền bị quần áo của cô ngăn cản, lúc này cũng thiếu kiên nhẫn nên trực tiếp giật quần áo của cô ra.

“Dương Tầm Chiêu.” Hàn Nhã Thanh cứng đờ gọi anh, trong giọng nói có chút run rẩy.

Dương Tầm Chiêu lúc này không thể nghi ngờ rất kinh khủng, bởi vì anh giờ phút này bị thuốc khống chế, cũng không khống chế được chính mình.

Mặc dù Hàn Nhã Thanh gọi anh, nhưng cô biết, lúc này có lẽ anh không nghe thấy tiếng cô.

“Nhã Thanh, đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em.” Nhưng mà Dương Tầm Chiêu rõ ràng đã nghe thấy, động tác thậm chí dừng lại, nhìn cô, giọng nói khàn khàn khiến Hàn Nhã Thanh cảm thấy đau lòng.

Vào lúc này, dù ở trong hoàn cảnh này, anh vẫn nhớ anh sẽ không làm tổn thương cô.

Vậy, cô còn sợ gì nữa?

Hàn Nhã Thanh nâng cánh tay, quấn lấy cổ anh, kiễng chân lên, chủ động hôn lên môi anh.

Thân thể Dương Tầm Chiêu hiển nhiên cứng đờ lại, ngay cả lúc bình thường cũng không chịu nổi sự chủ động của cô, huống chi là bây giờ.

Bàn tay Dương Tầm Chiêu đè lên eo cô, xoa xoa làn da của cô, nụ hôn càng thêm mãnh liệt, điên cuồng.

Dương Tầm Chiêu muốn khống chế, nhưng anh hiện tại nhịn không được, cho nên đêm nay, đã định trước anh sẽ điên cuồng, hết lần này tới lần khác, không ngừng không nghỉ.

Sau đó, thuốc trên người Dương Tầm Chiêu đã được giải, nhưng anh vẫn không chịu buông tha cho cô, mặc cô cầu xin thế nào, anh cũng không chịu buông tha cho cô.

Cậu ba Dương nhịn lâu như vậy, rốt cuộc cũng được tới, sao có thể dễ dàng dừng lại như vậy.

Ngay lúc đó, Hàn Nhã Thanh chua xót nghĩ, sớm biết thế cô sẽ không đến tìm anh, cho nhịn chết anh.

Lúc Hàn Nhã Thanh tỉnh dậy đã là sáu giờ sáng, Dương Tầm Chiêu nằm ở bên cạnh cô, ngủ say.

Thuốc trên người anh hiển nhiên đã được giải, vết mẩn đỏ trên da đã biến mất, thân thể cũng trở lại nhiệt độ bình thường, Hàn Nhã Thanh thấy anh như thế này thì rất yên tâm.

Nhưng mà, lông mày của anh cau lại thật chặt, dường như có chút nặng nề kiềm chế.

Hàn Nhã Thanh nhìn anh, ánh mắt lóe lên, cô chậm rãi vươn tay giúp đôi mày cau có của anh thẳng ra.

Tuy nhiên, sau khi cô ấn nhiều lần, cô thậm chí cũng không làm giãn được, lông mày của anh dường như còn cau chặt hơn.

Anh rõ ràng đang ngủ, rõ ràng là vô ý thức, nhưng anh…

Anh có bao nhiêu chuyện phiền lòng chứ?

Người này cả đêm hôm qua điên cuồng, còn chưa thỏa mãn sao?

Hàn Nhã Thanh khẽ cong khóe môi, cầm điện thoại, vừa nhìn thấy thời gian, ánh mắt lại lóe lên.

Tối hôm qua khi cô rời khỏi nhà họ Đường, không ai ngoại trừ Đường Vũ Kỳ biết chuyện, ngay cả Minh Hạo cũng không biết.

Hàn Nhã Thanh nhìn thấy một tin nhắn trên điện thoại di động của mình, tin nhắn đó là do Đường Minh Hạo gửi, nhưng không có nội dung, là một tin nhắn trống.

Khóe môi Hàn Nhã Thanh giật giật, cô không về nhà cả buổi tối như thế, bé Hạo tức giận sao?

Hơn nữa, nếu bà cụ Đường biết chuyện, nhất định cũng sẽ rất tức giận nhỉ?

Nội quy nhà họ Đường rất nghiêm khắc.

Cho nên, cô cần gấp rút trở về càng sớm càng tốt.

Lúc này Dương Tầm Chiêu đã ngủ say, cô biếy tác dụng của thuốc tối hôm qua, cơn điên cả đêm của anh khiến anh chắc chắn rất mệt mỏi.

Cho nên, Hàn Nhã Thanh không muốn đánh thức anh.

Hai tay Dương Tầm Chiêu ôm eo cô, Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng

rời tay ra, nhẹ nhàng xuống giường, sau đó cô phát hiện trong phòng không tìm thấy quần áo của mình.

Hàn Nhã Thanh đột nhiên nhớ tới tối hôm qua khi ở dưới lầu, Dương Tầm Chiêu đã xé quần áo của cô ra thành nhiều mảnh.

Sau đó, cô cũng quên Dương Tầm Chiêu đã đưa cô lên lầu, bế cô trở lại phòng từ khi nào.

Cho nên, đống quần áo rách nát của cô vẫn ở dưới nhà.

Tuy nhiên, may mắn thay, trong tủ của Dương Tầm Chiêu có những bộ quần áo của cô, được Dương Tầm Chiêu chuẩn bị cho khi họ kết hôn, nhưng cô chưa bao giờ mặc.

Hàn Nhã Thanh đi tới tủ quần áo, mở ra, nhìn trong tủ đầy quần áo mới, khóe môi khẽ nhếch, chọn một cái mặc vào.

Kiểu dáng quần áo đẹp, đặc biệt phù hợp với cô, kích thước vừa phải, mặc trên người cô không tệ chút nào.

Hàn Nhã Thanh hơi nhướng mày, bộ váy này là do Dương Tầm Chiêu mua khi hai người mới kết hôn.

Khi đó, Dương Tầm Chiêu làm sao biết được kích thước của cô? Cô nhớ Dương Tầm Chiêu chưa từng ôm cô bao giờ, Hàn Nhã Thanh đảo mắt nhìn Dương Tầm Chiêu đang ngủ trên giường, môi câu lên.

Hàn Nhã Thanh không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi.

Dương Tầm Chiêu thực sự quá mệt mỏi, ngủ say quá nên không để ý.

Khi Hàn Nhã Thanh trở về nhà họ Đường đã là bảy giờ, Hàn Nhã Thanh biết thời điểm này trong ngày, ông cụ Đường và bà cụ Đường sẽ đi tập thể dục buổi sáng, cho nên cô chọn trở về vào lúc này.

Hàn Nhã Thanh dừng xe, bước nhanh vào đại sảnh.

Tuy nhiên, ngay khi Hàn Nhã Thanh bước vào đại sảnh, tình cờ đụng phải Phạm My, hai người trực tiếp đụng vào nhau.

“Hả, Nhã Thanh, cháu đi ra ngoài sớm vậy à?” Phạm My thấy Hàn Nhã Thanh từ bên ngoài bước vào thì ngạc nhiên.

“Vâng.” Hàn Nhã Thanh có chút chột dạ, nên tiếng trả lời của cô nhỏ.

“Hai đứa trẻ đã thức chưa? Vừa nãy mợ thấy cửa phòng cháu đóng lại, không nghe thấy động tĩnh gì, tưởng cháu còn ngủ chứ.” Phạm My không nghĩ nhiều, cũng không hỏi quá nhiều, rõ ràng cô ấy quan tâm đến hai đứa trẻ nhiều hơn.

Hàn Nhã Thanh: “…”

Cô mới về nên cũng không biết hai đứa nhỏ đã thức chưa.

Nhưng hai đứa lúc này nhất định là thức rồi, thức rồi sao lại không ra chơi?

Cho nên bé Hạo đã thực sự tức giận rồi.

“Cháu về phòng xem thử.” Hàn Nhã Thanh không giỏi nói dối, cho nên cô không trả lời câu hỏi của Phạm My.

“Ok, được rồi, nếu hai đứa thức rồi, cháu đưa hai đứa nhỏ xuống, mợ sẽ làm bữa sáng cho tụi trẻ ăn.” Phạm My mãi nghĩ về hai bảo bối, nên cũng không có phát hiện sự kỳ lạ của Hàn Nhã Thanh.

Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lên lầu, lúc tới bên ngoài phòng thì cẩn thận nghe ngóng, không có nghe thấy động tĩnh gì, hai đứa nhỏ còn chưa tỉnh sao?

Tin nhắn của bé Hạo gửi cho cô là vào khoảng mười hai giờ đêm qua, cậu bé ngủ muộn như vậy nên nhất định sẽ dậy muộn một chút.

Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, cẩn thận mở cửa, muốn yên lặng đi vào.

Tuy nhiên, cô đẩy cửa ra, chen vào trong phòng, vừa ngẩng đầu lên thì đã bắt gặp ánh mắt của Đường Minh Hạo.
CHƯƠNG 629: THẬT LÀ LỘN XỘN, CẬU BA DƯƠNG THẬT SỰ TỨC GIẬN RỒI (4)

Bé Hạo đã dậy rồi, quần áo đã mặc xong, gấp chăn bông, thu dọn đồ đạc, lúc này ngồi ở trên giường cũng chưa đi ra ngoài, hiển nhiên là đang đợi cô.

Đường Vũ Kỳ đang đánh răng rửa mặt trong phòng tắm.

Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh đối với bé Hạo càng thêm tội lỗi.

“Mẹ về sớm thế.” Đường Minh Hạo nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn hiển nhiên có chút nặng nề, những lời này không phải là thật.

“Ừm, rất sớm, bé con dậy cũng rất sớm mà.” Hàn Nhã Thanh gật đầu, mỉm cười đi đến chỗ bé Hạo, những lời này nghe ra vô cùng chân thành.

Bé Hạo chớp mắt, rồi lại chớp mắt, nhìn mẹ mình đầy hoài nghi, mẹ cậu trở nên mặt dày như vậy từ khi nào thế?

Cô cả đêm không về mà còn không biết xấu hổ nói mình về sớm?

“Nghe nói đêm qua mẹ đi cứu Dương Tầm Chiêu? Cứu cả đêm?” Đường Minh Hạo hiển nhiên là không muốn bị Hàn Nhã Thanh lừa như vậy, cho nên lần này nói thẳng.

Không có quanh co lòng vòng như vừa rồi.

Hàn Nhã Thanh chớp chớp mắt, trong lòng lại bắt đầu áy náy, cô gật đầu, nhưng cô không nói gì, thật sự rất khó để có thể nói với Đường Minh Hạo.

“Dương Tầm Chiêu bị lửa thiêu? Bị nhấn chìm? Hay bị gió cuốn đi?” Khuôn mặt bé Hạo lại trở nên nặng nề, xem ra là càng khó chịu hơn.

Cậu vừa nói ngày mai sẽ kiểm tra Dương Tầm Chiêu, mẹ cậu nói rõ ràng là sẽ ủng hộ cậu, nhưng đêm qua, mẹ cậu lại chạy đến nhà Dương Tầm Chiêu, ngủ với Dương Tầm Chiêu cả đêm.

Mẹ chạy đến ngủ với Dương Tầm Chiêu cả đêm, mẹ còn có thể ủng hộ cậu sao?

Ngủ thì ngủ thôi, còn nói đến cứu người cái gì?

Dương Tầm Chiêu xảy ra chuyện gì? Cần cô cứu sao?

“Hửm?” Hàn Nhã Thanh nghe lời Đường Minh Hạo nói, nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Còn nghiêm trọng hơn thế này nữa.”

Hàn Nhã Thanh thực sự cảm thấy tình hình đêm qua còn tệ hơn thế này.

Đối với Dương Tầm Chiêu, đốt cháy hay lũ lụt chẳng là gì cả!

Đường Minh Hạo nhìn cô, khóe môi mím chặt, không lên tiếng, trực tiếp nhảy xuống giường, sau đó đi ra ngoài.

Lúc này Đường Minh Hạo không muốn nói chuyện với cô nữa! Cậu cảm thấy người mẹ hiện tại đã trở nên tồi tệ rồi.

Hàn Nhã Thanh chớp chớp mắt, thật là tức giận sao? Không muốn quan tâm đến cô sao?

Hàn Nhã Thanh vừa muốn gọi cậu, lúc này, bé Kỳ đã rửa mặt sạch sẽ bước ra, vừa nhìn thấy cô, trên mặt lập tức nở nụ cười: “Mẹ, mẹ về rồi, mẹ đã cứu được ba chưa?”

Đường Vũ Kỳ vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ, cười đến phi thường vui vẻ!

“Ừm.” Hàn Nhã Thanh ngồi xổm xuống, ôm bé Kỳ vào lòng, hôn mạnh lên mặt cô bé, vẫn là bé Kỳ nhà cô khéo hiểu lòng người.

Đường Minh Hạo đi tới cửa thì dừng lại, quay người lại, nhìn Đường Vũ Kỳ, trầm giọng chửi rủa: “Đồ ngốc.”

Chỉ có đứa em gái khờ khạo mới bị mẹ lừa.

“Anh ơi, anh gọi em là đồ ngốc sao?” Khi Đường Vũ Kỳ nghe thấy câu nói của Đường Minh Hạo, cô bé ngẩng mặt lên nhìn cậu, đôi môi đỏ hơi nhếch lên.

“Còn ai khác ngoài em?” Đường Minh Hạo nhìn thấy Đường Vũ Kỳ đang dựa chặt trong vòng tay của mẹ mình, miệng cậu mím chặt.

Cậu bỗng cảm thấy mình sắp bị bỏ rơi rồi.

Dương Tầm Chiêu nói anh ghét trẻ con, không thích trẻ con, vậy mà tối hôm qua mẹ cậu lại đi ngủ với Dương Tầm Chiêu, cậu sẽ không quan tâm đến cô nữa.

“Đường Minh Hạo, nói chuyện được không?” Nhìn thấy vẻ mặt của Đường Minh Hạo, Hàn Nhã Thanh đương nhiên biết cậu đang giận.

“Con không nói chuyện với mẹ.” Nhưng mà, Đường Minh Hạo lúc này đương nhiên là thật sự tức giận, trực tiếp mở cửa phòng bước ra ngoài.


“Mẹ, anh trai sao vậy?” Bé Kỳ cảm thấy anh trai mình có gì đó không ổn.

“Anh trai ghen.” Hàn Nhã Thanh không khỏi nở nụ cười khi nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Đường Minh Hạo, dáng vẻ của bé Hạo đang ghen tị vừa rồi trông có chút giống với Dương Tầm Chiêu.

Hàn Nhã Thanh nghĩ, một lát cô vẫn nên nói chuyện với bé Hạo. Cô hiểu cảm giác của Đường Minh Hạo, hôm qua cô đã chính tai nghe Dương Tầm Chiêu nhận xét, tối hôm qua cô lại đi tìm anh, qua đêm không thấy về, bé Hạo đang rất căng thẳng.

“Ghen? Anh trai ghen cái gì?” Bé Kỳ chưa từng rối rắm về vấn đề này, nhiệm vụ hàng ngày của cô bé là ăn uống đầy đủ, sau đó lại trở thành một tiểu công chúa xinh đẹp và đáng yêu.

Hàn Nhã Thanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con gái, khóe môi không khỏi nhếch lên: “Đi, chúng ta đi xuống tìm anh trai, có thể hỏi anh trai.”

Bé Hạo đang cáu, cho nên cô muốn an ủi cậu.

Hàn Nhã Thanh giúp Đường Vũ Kỳ sửa sang lại một chút, sau đó dẫn Đường Vũ Kỳ xuống lầu.

Ông cụ Đường và bà cụ Đường đã về rồi, họ đang ngồi ở đại sảnh, Phạm My cũng ở đó, bé Hạo thì ngồi yên lặng trên ghế sô pha.

Lúc này, trong đại sảnh có rất nhiều người, nhưng lại hết sức yên tĩnh.

Khi vài người nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đi xuống lầu, sắc mặt của họ rõ ràng có chút khác biệt, Phạm My nhanh chóng cất điện thoại di động đi, bé Hạo cũng chậm rãi cất điện thoại di động.

Hàn Nhã Thanh luôn là người rất tinh ý nên đương nhiên nhận ra điều kỳ lạ, lông mày khẽ cau lại, có chuyện gì sao?

Sao cô lại cảm thấy họ đang giấu cô điều gì đó?

“Nhã Thanh, cháu dậy rồi, đúng lúc, xuống ăn sáng đi.” Phạm My đứng lên, nhiệt tình chào đón Hàn Nhã Thanh.

Ánh mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên, vừa rồi Phạm My rõ ràng là chạm mặt cô từ bên ngoài bước vào, biết cô đã dậy từ sớm rồi mà?

Chuyện này hơi lạ!

Hơn nữa, bây giờ cô đang ôm Đường Vũ Kỳ, không phải sự chú ý của Phạm My đặt ở trên người Vũ Kỳ sao?

Từ khi hai đứa bé trở về, sự chú ý của mọi người trong nhà sẽ luôn đổ dồn vào hai đứa bé, Hàn Nhã Thanh đã quen với việc này, cho nên phản ứng của Phạm My hôm nay thực sự không đúng lắm.

“Đúng, đúng, Nhã Thanh mau xuống ăn sáng đi.” Bà cụ Đường cũng đứng dậy, dường như lúc này bà cụ Đường cũng dồn hết sự chú ý vào cô.

Chuyện này không bình thường, rất bất thường!

“Gì thế? Xảy ra chuyện gì sao?” Hàn Nhã Thanh biết chắc chắn đã xảy ra chuyện, nhưng đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến bọn họ giấu diếm cô như thế?

“Không có, có thể xảy ra chuyện gì chứ, cháu xuống ăn sáng trước đi.” Bà cụ Đường mỉm cười, giả vờ hoàn toàn không sao, nhưng ánh mắt né tránh của bà đã phản bội bà!

“Bà, ông cố, bà cố.” Đường Vũ Kỳ chạy xuống lầu, ngọt ngào kêu một tiếng, chạy tới trước mặt bà cụ Đường.
CHƯƠNG 630: THẬT LÀ LỘN XỘN, CẬU BA DƯƠNG THẬT SỰ TỨC GIẬN RỒI (5)

“Vũ Kỳ ngoan.” Khi bà cụ Đường nhìn Đường Vũ Kỳ, nụ cười trên mặt càng đậm hơn, nhưng lúc này Hàn Nhã Thanh vẫn nhận ra vẻ lo lắng trên mặt bà cụ Đường.

Bà cụ Đường gọi Vũ Kỳ, sau đó đưa mắt về phía Hàn Nhã Thanh, ra hiệu với cô, chuyện này càng làm cho cô kỳ quái.

Đường Vũ Kỳ ngồi trên sô pha, cầm điều khiển lên, trực tiếp mở TV lên.

“Cô Cổ, có phải cô là người phụ nữ đêm qua đã ở cùng cậu ba Dương không?” Sau đó, Hàn Nhã Thanh nghe thấy giọng nói trên TV.

Hàn Nhã Thanh đảo mắt nhanh, nhìn sang, vừa thấy trên TV phát sóng trực tiếp, hai mắt nhanh chóng nheo lại.

Trên TV, Cổ Doanh Doanh mỉm cười nhẹ trên mặt, không nói gì.

Nhưng Cổ Doanh Doanh mặc quần áo gì kia?

Chiếc váy mà Cổ Doanh Doanh mặc giống hệt chiếc váy tối qua cô mặc đi tìm Dương Tầm Chiêu.

Cùng một màu sắc, cùng một kiểu dáng, cô nghĩ phải là cùng một nhãn hiệu.

Hơn nữa, kiểu tóc của Cổ Doanh Doanh ở thời điểm hiện tại cũng giống hệt cô.

Cô nhớ Cổ Doanh Doanh cô nhìn thấy đêm qua không phải là kiểu tóc như vậy, mà tóc của Cổ Doanh Doanh rõ ràng là dài hơn nhiều.

Nhưng chỉ trong một đêm, Cổ Doanh Doanh đã để kiểu tóc giống hệt cô.

Hàn Nhã Thanh liên lạc với câu phóng viên hỏi trước đó…


Cổ Doanh Doanh hơi cúi đầu xuống, không nói gì, bà Cổ đứng bên cạnh giải thích thay cô ấy: “Phóng viên này, đừng hỏi thẳng như vậy, Doanh Doanh nhà chúng tôi là con gái, chuyện như vậy nói ra rất xấu hổ, nhưng ngày hôm qua nhà họ Cổ và nhà họ Dương đã quyết định hôn lễ của hai đứa.”

Ý đó không thể rõ ràng hơn.

Ngày hôm qua họ đã đính hôn, cho nên ngày hôm qua hai người đã thuận lý thành chương bên nhau.

“Ý của bà Cổ là cậu ba Dương và cô Cổ đã đính hôn rồi?” Phóng viên nắm được ý tứ trong lời nói của bà Cổ, hiển nhiên có chút hưng phấn.

Đây là một tin lớn!

Hôm qua cậu ba Dương tổ chức họp báo tỏ tình với Hàn Nhã Thanh, nói không phải là Hàn Nhã Thanh thì sẽ không cưới, nhưng chỉ trong một đêm, anh đột nhiên đính hôn với Cổ Doanh Doanh, sự tình đảo ngược này nhất có thể thu hút sự chú ý của dư luận.

“Ngày hôm qua chỉ có trưởng bối của hai nhà cùng nhau đưa ra quyết định, phía nhà họ Dương sẽ thông báo sự việc sau.” Bà Cổ mang một nụ cười trên khuôn mặt, ý này càng rõ ràng hơn.

Khóe môi Hàn Nhã Thanh hơi mím lại, không lên tiếng, ánh mắt lại rơi vào trên quần áo của Cổ Doanh Doanh.

Cô nghĩ, hôm nay không phải ngẫu nhiên mà Cổ Doanh Doanh mặc chiếc váy này, chỉ e là đã được sắp xếp cẩn thận, cộng với kiểu tóc của cô ấy…

“Cô Cổ, người trong video có thật là cô không? Ngày hôm qua, cậu ba Dương vừa tổ chức một buổi họp báo, tại buổi họp báo, cậu ba Dương đã nói rất rõ rằng người anh ấy thích là Hàn Nhã Thanh, đời này anh ấy sẽ chỉ kết hôn với Hàn Nhã Thanh, sao mọi thứ lại thay đổi chỉ trong vòng chưa đầy một ngày vậy?” Một phóng viên đưa ra câu hỏi trong lòng mình.

Mắt Cổ Doanh Doanh nhanh chóng nheo lại, hai tay bí mật siết chặt, nhưng không để lộ quá nhiều kỳ quái, một lúc sau, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía phóng viên, rồi chậm rãi lắc đầu: “Tôi không biết.”

Không thể không nói, câu trả lời của Cổ Doanh Doanh tại thời điểm này thực sự có sức mạnh, sự vô tội của cô ấy là vừa đúng.

Hàn Nhã Thanh khẽ nhếch khóe môi nhìn Cổ Doanh Doanh trên TV.

Video?

Hẳn là được ghi lại khi ngày hôm qua cô đến gặp Dương Tầm Chiêu?

Tối hôm qua Dương Tầm Chiêu quá điên cuồng, lúc đó cô có chút choáng ngợp nên không phát hiện có người quay lại.

Vậy đêm qua rốt cuộc là bị người khác quay video dạng gì?

“Nhã Thanh, đừng buồn, còn rất nhiều đàn ông tốt, chúng ta…” Bà cụ Đường thở dài, bà cũng biết mình không thể giấu chuyện này với cô, sớm muộn gì Nhã Thanh cũng sẽ biết.

“Mọi người đã xem video rồi?” Hàn Nhã Thanh nghĩ đến phản ứng của mọi người khi cô vừa bước xuống, có lẽ là vì họ đã xem video.


Tất cả mọi người đều không lên tiếng, tương đương với sự ưng thuận.

“Cho cháu xem video.” Vừa rồi điện thoại di động của Hàn Nhã Thanh đã sạc pin trên lầu, tối hôm qua cô liên tục nói chuyện với Dương Tầm Chiêu, sau đó lại không có cơ hội sạc, cho nên điện thoại di động đã hết pin.

Bé Hạo lấy điện thoại di động ra đưa cho Hàn Nhã Thanh, lúc này trên mặt Đường Minh Hạo rõ ràng là khó hiểu.

Tối hôm qua mẹ cậu rõ ràng đi ra ngoài cả đêm không về, mẹ cậu hẳn là ở cùng Dương Tầm Chiêu, vậy thì người phụ nữ kia là sao?

Hàn Nhã Thanh trực tiếp cầm điện thoại mở video.

Đoạn video thực sự là tình huống ngày hôm qua cô đi tìm Dương Tầm Chiêu, lúc đó họ hôn nhau say đắm bên ngoài cổng nhà họ Dương.

Trong đoạn video, có thể thấy rõ người đàn ông đó là Dương Tầm Chiêu, nhưng cô không được quay chính diện, cũng không quay ra mặt cô.

Bởi vì Dương Tầm Chiêu đã hôn cô, chặn mặt cô.

Tuy nhiên, quần áo và kiểu tóc của cô trên video có thể nhìn thấy rõ ràng.

Đoạn video kết thúc khi cô lên xe phóng đi.

Tuy nhiên, ngay sau đó lại loé một đoạn video.

Đó là video sáng nay Cổ Doanh Doanh bước ra khỏi một khách sạn sang trọng, trong video, Cổ Doanh Doanh đang mặc quần áo và kiểu tóc giống như ngày hôm qua.

Cổ Doanh Doanh có chiều cao tương đương với cô, cho nên nhìn như vậy cô ấy thực sự trông giống người đó.

Rõ ràng, chuyện này đã được Cổ Doanh Doanh thiết kế tốt.

“Không ngờ tiểu tử thúi nhà họ Dương lại là người như vậy, Nhã Thanh, đừng lo lắng cho loại đàn ông như vậy.” Vẻ mặt bà cụ Đường lúc này hiển nhiên càng tức giận.

“Nhã Thanh, trong chuyện này có hiểu lầm gì không? Hoặc nếu không, cứ gọi cho Tầm Chiêu hỏi trước đi.” Lúc này Phạm My tương đối bình tĩnh, Phạm My nói câu này, mắt dán chặt vào video: “Tại sao tôi nhìn người trong video lại không thấy giống Cổ Doanh Doanh, chỉ có quần áo và kiểu tóc là giống. Có rất nhiều người để tóc thẳng mà. Về quần áo…”

Lời nói của Phạm My đột nhiên dừng lại, nhanh chóng ngước mắt lên nhìn Hàn Nhã Thanh, nhớ đến trước đây mình đã mua cho Nhã Thanh một bộ váy như vậy.

Mà kiểu tóc của Nhã Thanh giống với cô gái trong video hơn!

“Bất kể người phụ nữ đó là ai, chuyện này là không thể tha thứ.” Bà cụ Đường trực tiếp hừ lạnh một tiếng: “Đây là vấn đề nhân phẩm của cậu ta, người phụ nữ là ai không quan trọng.”

“Tuy nhiên, các cô gái bây giờ thật là…” Bà cụ Đường lại nhìn lướt qua đoạn video, từ tốn lắc đầu: “Nhìn kìa, không biết để ý gì cả, đêm hôm khuya khoắt lại chạy tới nhà họ Dương.”

Hàn Nhã Thanh nghe bà Đường nói thì hơi cứng người sau, nhất thời không nói ra lời.

“Mẹ, con cảm thấy cô gái đó là ai thật sự rất quan trọng.” Mặc dù Phạm My đã nói câu này với bà cụ Đường, nhưng đôi mắt của bà ấy vẫn nhìn Hàn Nhã Thanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK