Thư ký Lưu ngẩn người, điều chỉnh máy sưởi trong xe lên cao hơn một chút, thư ký Lưu nghĩ khí lạnh hơi nhiều rồi!!
Mà cậu ba Dương lại hoàn toàn không có tâm trạng nghe cuộc họp video, anh lại ngây người mất tập trung.
Mặc dù cậu ba Dương nhìn chằm chằm vào máy tính trước mặt, nhưng anh lại không nghe lọt tai chữ nào, một chữ cũng không nghe vào!!
"Tôi đã xong, Dương, anh có ý kiến gì không?” Người báo cáo bên kia đã nói xong.
Cậu ba Dương vẫn ngẩn người, không có phản ứng gì.
"Dương? Anh có nghe thấy không?" Người bên kia rõ ràng sửng sốt, không nhịn được lại hỏi một tiếng.
Nhưng cậu ba Dương vẫn không có phản ứng gì, cứ ngây người ra.
Đám người quản lý cấp cao bên kia có chút choáng váng, tình huống này là thế nào?
Tổng giám đốc của bọn họ ngây người trong lúc họp sao?
"Không lẽ mạng có vấn đề rồi sao?" Có người không nhịn được đưa ra thắc mắc, bọn họ tuyệt đối không tin tổng giám đốc của bọn họ ngây người trong lúc họp, bọn họ tin chắc tín hiệu bên tổng giám đốc có vấn đề.
"Tôi thấy tổng giám đốc giữ tư thế này nửa ngày rồi, không hề động đậy, chắc chắn là mạng có vấn đề, kết nối lại xem."
"Đúng, đúng, chắc chắn là mạng có vấn đề, tổng giám đốc vốn đang ở bên ngoài còn ở trên xe nên tín hiệu không tốt."
"Đúng con khỉ, rõ ràng anh ấy vẫn chớp mắt, hơn nữa âm thanh bên kia vẫn truyên tới." Người đàn ông vừa báo cáo lập tức hét lên một câu.
Tuy rằng xe của cậu ba Dương cách âm rất tốt, gần như không có quá nhiều tạp âm, nhưng dù sao cậu ba Dương vẫn bên ngoài nên vẫn có âm thanh truyền tới.
Mọi người nghe thấy anh ta nói thì im lặng, sau đó bọn họ nghe thấy âm thanh từ loa truyền đến, tuy rằng giọng nói không lớn, nhưng bọn họ nghe thấy rõ ràng.
Mà tổng giám đốc bọn họ vẫn giữ tư thế ngây người.
Thư ký Lưu lái xe phía trước nghe thấy âm thanh truyền tới thì không nhịn được lặng lẽ nhìn tổng giám đốc nhà mình.
Anh ta thấy tổng giám đốc ngây người, vốn không nghe bên kia nói thì khóe môi thư ký Lưu giật giật.
"Tổng giám đốc, cuộc họp video đã kết thúc rồi sao?" Thư ký Lưu suy nghĩ, sau đó uyển chuyển hỏi một câu.
Thư ký Lưu muốn nhắc nhở cậu ba Dương để anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp tục cuộc họp video.
Anh ta không thể nói với tổng giám đốc nhà mình, cuộc họp video vẫn chưa kết thúc nên anh phải nghiêm túc họp đi sao?
Cuộc họp vừa mới bắt đầu, đương nhiên không thể kết thúc nhanh như thế, chỉ cần cậu ba Dương lấy lại tinh thân thì sẽ phát hiện.
"Ồ, ừm." Cậu ba Dương nghe thư ký Lưu nói thì hơi hoàn hồn, trả lời hai tiếng.
Sau đó, sau đó...
Sau đó Thư ký Lưu nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình đóng máy tính lại.
Thư ký Lưu:”..."
Con mẹ nói!
Rốt cuộc anh, anh ta đã làm cái gì? Rốt cuộc anh ta đã làm cái gì?
Vì sao anh ta lại hỏi có phải cuộc họp đã kết thúc hay chưa, vì sao anh ta lại nói hai chữ kết thúc chứ?
Hiện tại anh ta muốn thu hồi lại còn kịp hay không?
Nhưng rõ ràng đã không còn kịp nữa rồi.
Bởi vì tổng giám đốc nhà anh ta đã đóng máy tính lại.
Chẳng lẽ tổng giám đốc không thấy nhiều người bên kia đang nhìn mình sao, bọn họ đang chờ đợi, thậm chí đang thảo luận hay sao?
Mọi người bên kia hoàn toàn choáng váng!!
Chuyện gì xảy ra vậy?!
Cuộc họp video vừa bắt đầu sao lại kết thúc rồi? Vẫn chưa nói đến phân quan trọng mà.
Vừa rồi bọn họ nhìn thấy tổng giám đốc động đậy chứng tỏ không phải do mạng có vấn đề gì cả.
Nhưng vì sao tổng giám đốc lại tắt máy tính? Chẳng lẽ tổng giám đốc cho rằng đã kết thúc rồi sao?!
Xin hỏi vừa rồi tổng giám đốc đã đi vào cõi thần tiên nào ra vũ trụ sao?
Cuộc họp video này vô cùng vô cùng quan trọng, tổng giám đốc lại coi như trò đùa như thế?
Anh coi như trò đùa như vậy?
Anh còn là tổng giám đốc uy phong lừng lẫy mà bọn họ biết sao?
"Tổng giám đốc, các kế hoạch trong cuộc họp video đã thông qua rồi sao?" Thư ký Lưu biết rõ tầm quan trọng của cuộc họp, anh ta cũng biết cuộc họp chưa kết thúc, cho nên anh ta muốn cứu vớt một chút.
Thư ký Lưu nghĩ mình nhắc nhở như vậy đã quá rõ ràng, chắc chắn tổng giám đốc nhà mình có thể phát hiện.
"Hả? Ừm." Cậu ba Dương nhẹ giọng trả lời, hình như có chút khó hiểu, nhưng chữ cuối cùng lại dùng giọng chắc chắn.
Anh đã nói vậy chứng tỏ đã thông qua.
Thư ký Lưu:”..."
Tổng giám đốc, anh nói dối cũng không đỏ mặt sao?
Xin hỏi đã thông qua cái gì?
Vừa rồi cuộc họp mới bắt đầu, anh vẫn chưa nói gì lại đóng máy tính.
Anh ta hỏi rõ ràng như thế, tổng giám đốc vẫn chưa lấy lại tinh thân, còn chưa ý thức được vấn đề.
Chuyện này vốn vô cùng quan trọng, cũng vô cùng nghiêm trọng, theo lý thuyết tổng giám đốc phải tự mình qua đó, nhưng vì bà chủ nên tổng giám đốc nói muốn xử lý qua cuộc họp video.
Nếu anh muốn xử lý qua cuộc họp video thì tổng giám đốc phải thật sự nghiêm túc xử lý chứ, cuộc họp chỉ vừa bắt đầu thì anh lại kết thúc, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Anh ta biết sản nghiệp của anh lớn, không sợ phá sản, nhưng anh cũng không thể tùy hứng như thế?
Thư ký Lưu rất muốn hỏi tổng giám đốc nhà mình rốt cuộc đã thông qua kế hoạch gì?
Thư ký Lưu biết rõ tổng giám đốc nhà mình chắc chắn không nói ra được.
Nhưng Thư ký Lưu nghĩ lại vẫn không dám hỏi ra.
Nhưng đúng lúc này điện thoại của cậu ba Dương vang lên, cậu ba Dương nhìn thoáng qua, sau đó nghe máy.
"Dương, sao lại thế này? Sao lại đóng cuộc họp video?" Giọng nói bên kia vô cùng gấp gáp, bên đó có rất nhiều chuyện khẩn cấp chờ anh giải quyết.
"Không phải đã kết thúc rồi sao?" Đến bây giờ cậu ba Dương vẫn chưa lấy lại tinh thân, anh buột miệng nói ra mấy lời này.
Thư ký Lưu:”..."
Không nhìn thấy, thật sự không nhìn thấy gì cả, nếu có thể thì anh ta thật sự không muốn thừa nhận đây là tổng giám đốc nhà mình.
"Kết thúc cái gì? Cuộc họp vừa mới bắt đầu? Còn chưa thảo luận gì cả thì sao có thể kết thúc? Sao có thể kết thúc được." Người đàn ông bên kia sửng sốt hai giây, sau đó tiếng gầm gừ truyên đến.
Mộng Nguyên là người phụ trách bên kia cũng là cổ đông của công ty bên đó, bình thường anh ta có chút sợ cậu ba Dương, nhưng lúc này anh ta thật sự rất gấp.
Cậu ba Dương chớp mắt, có lẽ cuối cùng anh cũng ý thức được vấn đề, sau đó anh rất bình tĩnh nói một câu: "Chưa kết thúc thì chưa kết thúc, anh hung dữ làm gì? Không giáo dục.”
Thư ký Lưu:”..."
Trong lúc này Thư ký Lưu cảm thấy mình suýt nữa đánh tay lái ra ngoài.
Đậu má, người này thật sự là tổng giám đốc nhà mình sao? Thật sự là tổng giám đốc nhà mình sao?
Tổng giám đốc nhà anh ta lại tốt tính như vậy còn mang theo vẻ ngốc nghếch đáng yêu dạy dỗ người khác này là thế nào?
Giọng điệu này? Tính tình này? Sao lại quen thuộc như thế?
Đây là phong cách của công chúa nhỏ mài!
Tổng giám đốc nhà anh ta đã trúng độc, trúng độc của công chúa nhỏ rồi!!
Người đàn ông bên kia lập tức ngây người, anh ta cầm điện thoại quên mất nói chuyện, anh ta cảm giác mình đã gọi nhầm số rồi, chắc chắn là như vậy.
Anh ta cúi đầu nhìn màn hình điện thoại hiển thị...
Số điện thoại không sai?
"Tôi quay về công ty rồi tiếp tục cuộc họp." Cuối cùng cậu ba Dương cũng khôi phục lại bình thường, trâm giọng ra lệnh.
"Ồ, được." Mộng Nguyên máy móc gật đầu trả lời, lại có cảm giác không biết mình đang ở đâu.
Cậu ba Dương cúp điện thoại thì tiếp tục ngây người, tiếp tục đi vào cõi thần tiên, thư ký Lưu nhìn vậy thì cũng không dám nói câu nào.
Sau khi cậu ba Dương về công ty thì tiếp tục cuộc họp video, thư ký Lưu luôn cảm giác tổng giám đốc vẫn có chút mất tập trung.
Nhưng anh ta không cần phải quan tâm chuyện này, anh ta đi điều tra chuyện công chúa nhỏ theo lời tổng giám đốc đã dặn dò. Cuộc họp video gần bốn tiếng vẫn chưa kết thúc.
Thư ký Lưu đột nhiên vào văn phòng, vẻ mặt hưng phấn chạy tới bên cạnh cậu ba Dương, vẻ mặt kích động nhìn cậu ba Dương, sau đó hít sâu một hơi: "Tổng giám đốc, tôi đã điều tra được rồi, điều tra được rồi mẹ của công chúa nhỏ là ai."
Cậu ba Dương vốn không tập trung lập tức thay đổi sắc mặt, anh nhanh chóng đứng lên, lúc này trên mặt cậu ba Dương mang theo sự kích động, còn có vẻ gấp gáp.
Cuộc họp video vẫn còn tiếp tục, người bên kia nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình đột nhiên như vậy thì lại ngây người?
Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tổng giám đốc phản ứng như thế?
Từ trước đến nay tổng giám đốc luôn bình tĩnh trầm tĩnh, không chút gợn sóng lại có lúc gấp gáp như vậy sao?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì?
"Cuộc họp kết thúc." Cậu ba Dương nghĩ đến chuyện máy tính vẫn đang mở, không ít người bên kia đang nhìn, anh nói một tiếng kết thúc, sau đó cũng không quan tâm bên kia có đồng ý hay không, anh nhanh chóng đóng máy tính lại.
Trước khi điều tra rõ ràng chuyện của công chúa nhỏ thì không thể cho người khác biết được.
Người bên kia lập tức choáng váng, cuộc họp kết thúc? Cuộc họp kết thúc?
Đây là lần thứ hai trong hôm nay rồi!!
Cũng may bọn họ cũng đã thảo luận gần xong rồi, những chuyện nên thông qua cũng xong, kết thúc thì kết thúc đi, người bên kia cũng không có ý kiến gì, đương nhiên quan trọng là không dám có ý kiến!
Cậu ba Dương đóng máy tính xong thì nhìn về phía thư ký Lưu: "Mau nói đi."
Tuy rằng lúc này anh cố gắng khống chế mình, nhưng trong giọng nói vẫn có thể nghe ra được sự gấp gáp.
Thư ký Lưu ngẩn người, thâm thở dài một hơi, sau đó mở miệng nói: "Mẹ của công chúa nhỏ tên là Hứa Dinh Dinh."
Cậu ba Dương nghe thư ký Lưu nói xong thì sắc mặt trầm xuống, trái tim cũng nặng nề theo, vừa mất mát lại thất vọng.
Không phải sao?
Thật sự không phải sao?
Chẳng lẽ anh đã suy nghĩ quá nhiều?
Thư ký Lưu nhìn thấy dáng vẻ của tổng giám đốc nhà mình thì ngẩn người, nhanh chóng nói: "Tổng giám đốc, anh nghe tôi nói xong đã."
Con ngươi cậu ba Dương nhanh chóng lóe lên, lại nhìn về phía thư ký Lưu: "Nói chuyện chính."
"Chuyện chính là Hứa Dinh Dinh chưa lập gia đình hơn nữa cũng không có bạn trai." Thư ký Lưu không dám thở mạnh, nói một hơi.
Thư ký Lưu đã điều tra được như vậy, theo lý thuyết hiện tại Tịch Xuyên và Hứa Dinh Dinh đã ở bên nhau, nhưng thư ký Lưu lại không điều ra được, không thể không nói chuyện này có chút kỳ lạ.Truyện hay online
Cậu ba Dương híp mắt lại, trong con ngươi mang theo suy nghĩ: "Cho nên?”
"Cho nên chuyện này vẫn có chút đáng nghi, nếu không phải công chúa nhỏ là con riêng của cô Hứa thì có lẽ công chúa nhỏ không phải do cô Hứa sinh ra, mẹ của công chúa nhỏ có thể là người khác, tôi chỉ điều tra được như vậy, sau đó nhanh chóng quay về báo cáo với tổng giám đốc." Thư ký Lưu nghe tổng giám đốc nhà mình nói thì liên tục đưa ra câu trả lời.
"Cho nên mẹ cô bé có thể là Hàn Nhã Thanh đúng không?” Cậu ba Dương híp mắt lại, có một cảm xúc không chịu khống chế tràn ra ngoài, có đúng không? Có đúng như anh suy đoán hay không?
Anh vấn luôn cảm giác Đường Vũ Kỳ và Hàn Nhã Thanh giống như mẹ con hơn, càng giống...
Phong cách giống nhau, thần thái cũng giống.
Lúc này cậu ba Dương quá kích động, cho nên buột miệng nói ra lời này.
"Bà chủ? Con của bà chủ?" Thư ký Lưu không nghĩ tới khả năng này, anh ta nhất thời khiếp sợ.
Đó là con của bà chủ? Con của bà chủ?
"Bà chủ sinh con với ai?" Thư ký Lưu quá kinh ngạc nên ngây người, đầu óc không suy nghĩ được gì, bản năng hỏi một câu.
Cậu ba Dương nheo mắt lại, trong con ngươi tràn đầy băng lạnh, anh chậm rãi đưa mắt nhìn về phía thư ký Lưu...
Trong nháy mắt dường như ánh mắt kia có thể đóng băng thư ký Lưu, sau đó lại vỡ thành mảnh nhỏ.
Cả người thư ký Lưu lập tức cứng đờ, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, chỉ cảm thấy máu trong người đóng băng, từ trên xuống dưới không hề có độ ấm.
Anh ta đi theo bên cạnh tổng giám đốc rất nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên anh ta thấy tổng giám đốc đáng sợ như thế.
Thư ký Lưu ý thức được mình nói sai, vừa rồi anh ta nói không hợp lý, nếu đây là thời cổ đại thì đã tru di cửu tộc rồi.
Trong lòng thư ký Lưu tìm đường sống, vội vàng muốn sửa sai, sửa sai, thư ký Lưu nhanh chóng suy nghĩ rồi nói: "Nếu bà chủ sinh đứa bé kia thì chắc chắn là của tổng giám đốc, chắc chắn là như thế, chuyện này không thể sai được."
Thư ký Lưu nói câu này thì mang theo vẻ lấy lòng nịnh nọt.
Tuy rằng Thư ký Lưu không biết chuyện xảy ra lúc nào, nhưng hiện tại anh ta phải nói như vậy, nếu không thì ngay cả mạng nhỏ cũng mất.
Cậu ba Dương nghe thư ký Lưu nói thì sắc mặt cũng dịu lại, trong con ngươi cũng tan bớt băng lạnh, không đáng sợ như vừa rồi.
Ánh mắt đó của cậu ba Dương hoàn toàn có thể giết người.
Thư ký Lưu thâm thở phào, may là anh ta nhanh trí, nếu không thì khó giữ được mạng nhỏ này.
Nhưng lúc này sắc mặt của cậu ba Dương vẫn u ám đáng sợ.
Nếu đứa bé là con của Hàn Nhã Thanh, vì sao cô không nói?
Vì sao cô vẫn không nói với anh?
Nếu lúc trước cô không nói thì anh có thể hiểu được, nhưng hiện tại bọn họ đã hoàn toàn nói hết suy nghĩ trong lòng, vì sao cô vẫn không nói với anh?
Thư ký Lưu thấy tổng giám đốc nhà mình vẫn không nói chuyện thì trong lòng có chút lo lắng, không nhịn được gọi một tiếng: "Tổng giám đốc..."
Cậu ba Dương lấy lại tinh thân, lông mày nhíu chặt lại nhìn về phía Thư ký Lưu trâm giọng nói: "Điều tra đi."
"Điều tra? Điều tra ai? Điều tra bà chủ sao?" Thư ký Lưu không hiểu ý của tổng giám đốc nói muốn điều tra ai?
Tiếp tục điều tra công chúa nhỏ? Hay là điều tra bà chủ.
"Điều tra cả hai." Cậu ba Dương thở dài một hơi, cố gắng đè xuống sự khác thường ở trong lòng.
Anh hy vọng đứa bé kia là của mình, của anh và Hàn Nhã Thanh...
Nhưng anh lại không muốn tin cô vẫn luôn giấu giếm mình.
"Tổng giám đốc, anh thật sự muốn điều tra bà chủ sao?" Trong lòng thư ký Lưu khiếp sợ, hiện tại anh ta đã biết rõ bà chủ là người thế nào.
Bà chủ là chuyên gia tâm lý học phạm tội, cô cả nhà họ Đường, nếu bọn họ điều tra bà chủ, bà chủ chắc chắn sẽ phát hiện ra.
Nếu bà chủ phát hiện thì có tức giận hay không?
Nếu bà chủ thật sự sinh đứa bé kia thì dễ nói, nếu không phải, chuyện này rất nghiêm trọng.
"Tổng giám đốc, tôi nghĩ nếu bà chủ sinh con thì chắc chắn đã sớm nói cho anh biết, cho nên có lẽ không quan hệ đến bà chủ..." Thư ký Lưu thử mở miệng muốn khuyên tổng giám đốc nhà mình.
Thư ký Lưu biết rõ tình cảm của tổng giám đốc nhà mình đối với bà chủ, cho nên thư ký Lưu thật sự không muốn giữa tổng giám đốc và bà chủ có hiểu lầm gì.
Cậu ba Dương lại híp mắt lại, anh cũng nghĩ đến vấn đề này, anh cũng không muốn tin Hàn Nhã Thanh vẫn luôn giấu giếm anh.
"Tổng giám đốc, bà chủ cảnh giác cao như vậy, nếu chúng ta điều tra bà chủ, bà chủ chắc chắn phát hiện ra, đến lúc đó lỡ bà chủ hiểu lầm gì thì sao?" Thư ký Lưu nhìn tổng giám đốc nhà mình không nói lời nào thì quyết định nói rõ ràng.
Đây không phải là chuyện nhỏ, cho nên tuyệt đối không thể xảy ra sơ xuất gì.
Con ngươi cậu ba Dương lóe lên, mím chặt môi, anh biết rõ thư ký Lưu nói không sai, cô cảnh giác rất cao, nếu anh thật sự cho người điều tra cô thì cho dù anh kín đáo thế nào, cô cũng có thể phát hiện được.
Đến lúc đó, nếu đứa bé cũng không phải là của cô, sợ là có một số việc không thể nào giải thích được.
"Được rồi, cậu ra ngoài trước đó." Lúc nào giọng nói của cậu ba Dương trâm thấp.
Thư ký Lưu ngẩn người, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.
Cậu ba Dương thở dài một hơi, anh xoay người đi tới cửa sổ.
Lúc này cậu ba Dương vừa mâu thuẫn lại rối rắm, nếu điều tra thì sợ Hàn Nhã Thanh sẽ phát hiện, còn không điều tra thì sự nghi ngờ trong lòng anh không thể biến mất.
Cậu ba Dương đứng ở cửa sổ không nhúc nhích, không biết qua bao lâu anh đột nhiên nhớ tới gì đó, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại gọi vào một dãy số.
Điện thoại vang lên hai tiếng, người bên kia nghe máy.
"Chiêu Chiêu, có chuyện gì sao?" Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói của Trác Hiểu Lam truyền tới.
Giọng nói này rất bình thường tự nhiên, không nghe ra được điều gì khác thường.
"Lần trước em nói chị điều tra bệnh tình của Hàn Nhã Thanh, em muốn biết thêm tình hình." Trong con ngươi Dương Tầm Chiêu mang theo một chút cảm xúc phức tạp, không thể điều tra trực tiếp thì anh chỉ có thể nghĩ tới Trác Hiểu Lam.
"Tình hình thế nào? Em muốn biết chuyện gì?" Bên kia Trác Hiểu Lam đột nhiên nắm chặt điện thoại, trong con ngươi cũng lóe lên sự khác thường.
Không lẽ Dương Tầm Chiêu phát hiện ra chuyện gì sao?!
"Cô ấy không thể sinh con bởi vì bị thương, em muốn biết cô ấy bị thương lúc nào?” Cậu ba Dương vô cùng tin tưởng tài năng của Trác Hiểu Lam, cho nên anh chắc chắn Trác Hiểu Lam sẽ biết những chuyện này.
Anh cho rằng có thể tìm được đáp án từ chỗ của Trác Hiểu Lam.
Bên kia sắc mặt của Trác Hiểu Lam thay đổi, bàn tay nắm điện thoại không nhịn được bắt đầu run lên, chẳng lẽ Dương Tầm Chiêu thật sự đã biết Hàn Nhã Thanh có con rồi sao?
Trác Hiểu Lam hiểu rõ Dương Tầm Chiêu, anh cố ý gọi điện thoại tới hỏi chuyện của Hàn Nhã Thanh chứng tỏ trong lòng anh vẫn còn quan tâm Hàn Nhã Thanh.
Không, phải nói là anh vô cùng quan tâm Hàn Nhã Thanh.
Nếu Dương Tầm Chiêu biết Hàn Nhã Thanh và người khác sinh con thì chắc chắn anh sẽ đau khổ, rất đau khổ.
Trác Hiểu Lam chưa xác định được, cho nên cô ta không nói thẳng mà thử hỏi: "Sao vậy? Sao em đột nhiên hỏi chuyện này? Xảy ra chuyện gì sao?”
"Không có, em chỉ muốn hỏi tình hình của Nhã Thanh thôi." Khóe môi cậu ba Dương mấp máy, cũng không nói rõ.
"Chiêu Chiêu, em hỏi chuyện này thì chị cũng không chắc chắn, em cũng biết chị chưa gặp qua Hàn Nhã Thanh, chưa làm kiểm tra, cho nên có rất nhiều chuyện không thể xác định được." Trác Hiểu Lam thâm thở phào, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, cố gắng làm cho giọng nói giống như bình thường.
Dương Tầm Chiêu nhíu mày khó nhận ra, anh suy nghĩ, sau đó lại hỏi: "Vậy chị có biết rốt cuộc nguyên nhân gì dẫn tới chuyện cô ấy không thể sinh con không? Rốt cuộc là bị thương thế nào, bị thương ở đâu?”
Nếu Trác Hiểu Lam xác định Hàn Nhã Thanh không thể sinh con thì chắc là cô ta biết nguyên nhân chứ? Nếu không thì sao cô ta có thể xác định như thế?
"Chiêu Chiêu, chuyện này cần phải đưa cô ấy đến kiểm tra mới có thể xác định được." Trác Hiểu Lam thâm thở phào, cô ta biết vì sao hiện tại Hàn Nhã Thanh không thể sinh con, cô ta biết hết.
Cô ta biết rõ chuyện này hơn bất cứ ai, bởi vì lúc trước cô ta đã làm phẫu thuật cho Hàn Nhã Thanh.
Nhưng cô ta không thể nào nói với Dương Tầm Chiêu, cô ta chỉ hy vọng Dương Tầm Chiêu mãi mãi không bao giờ biết chuyện này.
Con ngươi Dương Tầm Chiêu nhanh chóng lóe lên, không biết vì sao anh cảm giác giống như Trác Hiểu Lam đang giấu giếm anh gì đó?
Hoặc là cô ta là một bác sĩ cẩn thận, dù sao chuyện này không có bác sĩ nào chắc chắn trăm phần trăm, không thể kết luận chính xác được.
Dương Tầm Chiêu câm điện thoại, anh im lặng một lát lại đột nhiên hỏi: "Trước kia cô ấy đã sinh con đúng không?”
Lúc cậu ba Dương hỏi vấn đề này thì cảm giác được trái tim mình đột nhiên đập nhanh hơn, nếu Trác Hiểu Lam nói trước kia Hàn Nhã Thanh đã sinh con thì anh có thể xác định đứa bé kia là của Hàn Nhã Thanh cũng là của anh.
Lúc trước Trác Hiểu Lam điều tra bệnh tình của Hàn Nhã Thanh thì xác định Hàn Nhã Thanh không thể sinh con, có lẽ Trác Hiểu Lam sẽ biết vấn đề này?
Bên kia Trác Hiểu Lam thâm hít sâu một hơi, anh hỏi Hàn Nhã Thanh có sinh con hay không?
Có sinh con hay không?
Không lẽ anh thật sự biết chuyện gì sao?
Đương nhiên Hàn Nhã Thanh đã sinh con, hơn nữa còn sinh đôi một trai một gái, vốn là một chuyện tốt.
Nhưng cô ta biết đối với Dương Tầm Chiêu thì nó quá tàn nhẫn, cực kỳ tàn nhẫn!!
Trác Hiểu Lam cố gắng khống chế cảm xúc của mình, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, sau đó mới mở miệng nói: "Chiêu Chiêu, sao vấn đề của em ngày càng kỳ lạ thế? Hay là em đưa Hàn Nhã Thanh đến đây cho chị kiểm tra một chút, nếu Hàn Nhã Thanh đến đây kiểm tra xong thì mấy vấn đề của em sẽ có đáp án."
"Hiện tại chị thật sự không thể xác định sao?" Dương Tầm Chiêu nghe Trác Hiểu Lam nói thì híp mắt lại, tuy rằng giọng nói của Trác Hiểu Lam rất tùy ý, nhẹ nhàng tự nhiên, nhưng anh lại cảm giác dường như Trác Hiểu Lam có chút lo lắng.
Không, hình như Trác Hiểu Lam rất lo lắng.
Cô đang lo lắng chuyện gì?!
Anh biết Trác Hiểu Lam hiếm khi lo lắng như thế!
"Không kiểm tra thì có rất nhiều chuyện không thể xác định." Trác Hiểu Lam lại nhanh chóng nói một câu, lúc này cô ta trả lời rất nhanh, rất nhanh.
"Chị Hiểu Lam, chị không có chuyện gì giấu giếm em chứ?" Cậu ba Dương nheo mắt lại, trong con ngươi mang theo sự suy xét, từ trước đến nay Trác Hiểu Lam vẫn luôn lạnh nhạt, phản ứng vừa rồi có chút không bình thường.
Bên kia Trác Hiểu Lam cứng đờ người, sắc mặt cũng thay đổi, cô ta cảm thấy mình che giấu rất tốt, chẳng lẽ Dương Tầm Chiêu vẫn nghe ra được điều gì sao?
"Chị có thể giấu em chuyện gì chứ, nếu em thật sự nghi ngờ thì đưa Hàn Nhã Thanh đến đây kiểm tra đi, sau khi kiểm tra xong thì đáp án sẽ rõ ràng." Trác Hiểu Lam có chút hoảng hốt, nhưng cô ta che giấu không tệ, cô ta biết rõ Dương Tầm Chiêu không thể nào đưa Hàn Nhã Thanh tới kiểm tra, bởi vì Dương Tầm Chiêu không muốn làm cho Hàn Nhã Thanh đau lòng.
Trác Hiểu Lam nghĩ một chút, trong con ngươi hiện lên sự khác thường, tay cầm điện thoại chặt hơn.
Dương Tầm Chiêu lại im lặng.
"Chiêu Chiêu, em có thể hỏi Hàn Nhã Thanh mấy vấn đề này, Hàn Nhã Thanh là người biết rõ nhất." Trác Hiểu Lam không nghe cậu ba Dương nói gì thì nói thêm một câu.
Anh đi một vòng lớn hỏi cô ta, vậy thì vì sao không hỏi trực tiếp Hàn Nhã Thanh?
Hàn Nhã Thanh là người trong cuộc, không ai biết rõ những chuyện này hơn Hàn Nhã Thanh.
Anh lo lắng cho Hàn Nhã Thanh như vậy? Anh cẩn thận bảo vệ Hàn Nhã Thanh như thế? Anh sợ Hàn Nhã Thanh phải chịu tổn thương?
"Em biết rồi." Dương Tầm Chiêu nghe Trác Hiểu Lam nói thì con ngươi sâu hơn, sau đó cúp điện thoại.
Sao anh có thể hỏi Hàn Nhã Thanh những vấn đề này được, Hàn Nhã Thanh bị thương nên không thể sinh con, nếu anh hỏi cô mấy vấn đề này, không phải cố ý kích thích cô sao?
Anh vốn cho rằng có được đáp án từ chỗ Trác Hiểu Lam, không nghĩ tới lại không thu hoạch được gì.
Trác Hiểu Lam lợi hại như thế, cô ta đã điều tra bệnh tình của Hàn Nhã Thanh, kết luận Hàn Nhã Thanh không thể sinh con được nữa, tại sao lại không biết gì về tình hình của Hàn Nhã Thanh chứ?
Trác Hiểu Lam rõ ràng giấu giếm gì đó.
Rốt cuộc Trác Hiểu Lam che giấu điều gì? Vì sao phải giấu giếm?
Nhưng nếu Trác Hiểu Lam không nói, anh cũng không thể ép Trác Hiểu Lam nói.
Cậu ba Dương cúp máy điện thoại với Trác Hiểu Lam xong thì vẫn đứng ở cửa sổ không nhúc nhích.
Cuộc họp video trong bốn tiếng nên trời đã tối, bên ngoài ánh đèn rực rỡ như sao trời, đứng ở tầng cao nhất của tòa nhà Dương Thị nhìn cảnh đêm vô cùng xinh đẹp, nhưng không thể lọt vào mắt cậu ba Dương.
Anh đã điều tra Hàn Nhã Thanh ở nước Mỹ, nhưng cũng không điều tra được chuyện đứa bé, hơn nữa anh còn cho người cố ý điều tra sau khi Hàn Nhã Thanh rời khỏi thành phố A, một năm đó Hàn Nhã Thanh vẫn luôn ở trường học, không nghỉ dài ngày, cũng không có ghi chép nằm viện.
Cho nên anh chưa từng nghĩ tới lúc ấy Hàn Nhã Thanh có thể mang thai.
Cậu ba Dương gõ nhẹ ngón tay lên ban công, từng nhịp một rất có tiết tấu.
Một lát sau, anh lại câm lấy điện thoại gọi vào một dãy số.
"Điều tra Nhạc Hồng Linh giúp tôi." Điện thoại vừa được kết nối, Dương Tầm Chiêu nhanh chóng nói.
Lúc trước anh điều tra Hàn Nhã Thanh thì Đường Bách Khiêm nhất định đã biết, nếu Đường Bách Khiêm biết thì chắc chắn thông tin điều tra có vấn đề.
Nhưng nếu anh điều tra người bên cạnh Hàn Nhã Thanh thì Đường Bách Khiêm sẽ không quá đề phòng.
Hơn nữa anh không điều tra trực tiếp Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh cũng sẽ không phát hiện.
"Nhạc Hồng Linh? Nhạc Hồng Linh nào?" Người bên kia lập tức mờ mịt: "Đại ca, tôi chưa nghe ai tên là Nhạc Hồng Linh?”
"Cấp dưới của Đường Bách Khiêm." Cậu ba Dương cũng biết hơi đột ngột nên trâm giọng giải thích một câu.
Anh biết quan hệ của Hàn Nhã Thanh và Nhạc Hồng Linh không tệ, cho nên cậu ba Dương cảm thấy đây là một cái chỗ đột phá.
"Đại ca, sao vậy? Vì sao phải điều tra người của Đường Bách Khiêm? Chẳng lẽ Đường Bách Khiêm lại làm gì anh sao? Nhưng từ lần trước anh phá hủy hang ổ của Đường Bách Khiêm, sau khi Đường Bách Khiêm trở về vẫn luôn rất khiêm tốn, thành thật, cảm giác chưa gượng dậy nổi."
"Chưa gượng dậy nổi?" Cậu ba Dương nhíu mày lại: "Đường Bách Khiêm chưa gượng dậy nổi? Cậu quá coi thường anh ta?"
"Đại ca, không phải tôi coi thường anh ta, mà sau khi anh ta trở về thì thật sự có chút không làm gì cả, bình thường rất ít nhận các vụ án, hơn nữa vẫn luôn không lộ mặt, không làm gì cả, cảm giác giống như ở ẩn..."
Cậu ba Dương nghe người nọ nói thì nheo mắt lại, sắc mặt hơi thay đổi, Đường Bách Khiêm yên tĩnh như thế đúng là không quá bình thường.
Anh biết Đường Bách Khiêm tuyệt đối không ở ẩn, chỉ sợ Đường Bách Khiêm có kế hoạch gì đó, đây mới là chuyện anh lo lắng.
"Cậu tiếp tục theo dõi bên Đường Bách Khiêm." Tuy rằng Hàn Nhã Thanh đã trở về, tuy răng Đường Bách Khiêm không còn tạo uy hiếp gì giữa anh và Hàn Nhã Thanh, nhưng anh vẫn không buông lỏng Đường Bách Khiêm bên, anh lo lắng Đường Bách Khiêm lại làm chuyện gì đó!
"Cậu điều tra tình hình của Nhạc Hồng Linh trong mấy năm nay, điều tra xem bên người cô ta có đứa bé nào không?” Cậu ba Dương vẫn không quên mục đích cuộc gọi này.
Anh muốn điều tra chuyện đứa bé.
"Được, tôi sẽ điều tra, chuyện này tương đối dễ." Người bên kia liên tục đồng ý.
Đường Bách Khiêm là con cáo già, anh ta che giấu rất tốt, cũng che giấu chuyện của Hàn Nhã Thanh vô cùng tốt, nhưng Đường Bách Khiêm không thể che giấu mỗi cấp dưới tốt như thế.
"Nhớ kỹ, phải bí mật, không được để bất cứ ai phát hiện." Cậu ba Dương trâm giọng dặn dò một câu.
Nếu Nhạc Hồng Linh hoặc là Đường Bách Khiêm phát hiện chuyện này thì Hàn Nhã Thanh có thể sẽ biết.
Cậu ba Dương cúp điện thoại xong thì trên mặt hiện vẻ nghiêm túc, anh nhìn điện thoại trong tay.
Sau khi hai người tách nhau ở trung tâm thương mại đến bây giờ đã năm sáu tiếng đồng hồ, lúc đó cô rời đi đến bây giờ vẫn chưa gọi điện thoại cho anh, cô đúng là!
Cậu ba Dương nghĩ đến chuyện ngày hôm qua cô tới tìm anh, chủ động như vậy, nhiệt tình như lửa, anh vốn cho rằng sau này mỗi tối có thể ôm cô ngủ, không nghĩ tới...
Anh cảm thấy mình nên nghĩ cách làm cho cô và anh đăng ký kết hôn trước, sau đó anh có thể danh chính ngôn thuận ôm cô ngủ mỗi ngày.
Cậu ba Dương tìm số điện thoại của Hàn Nhã Thanh muốn cho gọi cho cô, nhưng đúng lúc này Đường Lăng lại gọi tới.
"Chuyện hôm nay là thế nào? Viên Quân Doanh nói anh ta và Hàn Nhã Thanh đang nói chuyện vụ án thì cậu đột nhiên xông đi vào, sau đó còn làm một số chuyện không thể hiểu được?” Giọng Đường Lăng mang theo tiếng cười, rõ ràng không giống như gọi tới hỏi tội.
"Nói chuyện vụ án? Anh cảm thấy anh ta tìm Hàn Nhã Thanh chỉ nói chuyện vụ án thôi sao?" Cậu ba Dương nghe Đường Lăng nói thì đối mặt nguy hiểm nheo lại, anh còn chưa tìm Đường Lăng tính sổ chuyện này, Đường Lăng lại tự mình đưa tới cửa.
"Bọn họ chỉ nói chuyện vụ án, cậu căng thẳng như thế sao? Đừng nghĩ mọi người đen tối như thế, tôi nói này hôm nay rốt cuộc cậu đã làm gì?" Đường Lăng gọi tới chỉ vì nhiều chuyện.
Đường Lăng hiếm khi nhiêu chuyện một lần!
Bởi vì Viên Quân Doanh là người chín chắn như thế, hôm nay anh ta gọi điện thoại với anh thì cảm xúc không ổn định, rõ ràng Dương Tầm Chiêu đã chọc giận anh ta không nhẹ.
"Tôi cân phải làm gì anh ta sao?" Cậu ba Dương nhướng mày, nói một câu kiêu căng không có ranh giới.
Rõ ràng anh không để Viên Quân Doanh vào mắt.
"Cậu lợi hại!" Đường Lăng ngẩn người, sau đó ngoại trừ nói câu này thì không biết nói gì.
Dương Tầm Chiêu đúng là chuyện gì cũng dám nói.
"Nhưng nếu cậu không đặt anh ta vào mắt thì cậu chạy tới làm gì?” Đường Lăng lấy lại tinh thần, trong giọng nói mang thêm ý cười sâu xa.
"Sau này đừng để cô ấy đi làm những chuyện như vậy, nếu không thì chúng ta không làm anh em nữa." Người ta nói trúng tim đen nhưng cậu ba Dương cũng không tức giận mà cảnh cáo Đường Lăng.
"Dương Tầm Chiêu, cậu biết rõ tôi là anh vợ của cậu, cậu đối xử với anh vợ như thế thì cẩn thận không lấy được vợ đâu." Đường Lăng vốn không đặt lời uy hiếp ở trong lòng, anh là người nhà Nhã Thanh thì sợ gì chứ?
"Đường Lăng, gần đây người nhà họ Đường có thêm mấy người đúng không? Rất náo nhiệt?" Con ngươi cậu ba Dương lóe lên, anh đột nhiên thay đổi đề tài, anh không thể điều tra Hàn Nhã Thanh, thậm chí không dám hỏi trực tiếp Hàn Nhã Thanh, bởi vì anh sợ Hàn Nhã Thanh sẽ hiểu lâm...
Nhưng anh có thể gài Đường Lăng.
"Rất náo nhiệt, từ..." Dương Tầm Chiêu đột ngột thay đổi chủ đề, Đường Lăng nhất thời không đề phòng, bản năng trả lời, suýt nữa nói ra chuyện hai bé cưng.
"Từ khi Nhã Thanh trở về thì nhà chúng tôi rất náo nhiệt, vui mừng." May là Đường Lăng nói một nửa thì đột nhiên cảnh giác, sau đó cố sửa lời lại.
Trong lòng Đường Lăng không nhịn được thâm măng một câu, Dương Tầm Chiêu đúng là hồ ly, ngay cả anh cũng dám gài bẫy.
Nhã Thanh vẫn chưa nói chuyện hai bé cưng cho Dương Tầm Chiêu, Đường Minh Hạo lại không cho nói, Đường Lăng chắc chắn không thể lộ ra.
"Tôi nghe nói gần đây anh về nhà cũ họ Đường mỗi ngày." Con ngươi cậu ba Dương tràn đầy sự nghi ngờ, cho dù Hàn Nhã Thanh trở về nhà họ Đường, Đường Lăng cũng không đến mức về nhà mỗi ngày chứ?
"Đúng, tôi là người cưng chiêu em gái, tôi về nhà gặp em gái thì sao?” Đường Lăng ngẩn người, sau đó nói lý do hợp tình hợp lý.
"Nghe nói hiện tại chú Đường cũng về nhà họ Đường mỗi ngày, cho dù có chuyện gì, cho dù bận rộn thế nào thì đến giờ cũng về nhà."
Cậu ba Dương nghe Đường Lăng nói thì khóe môi cong lên, cười như không cười.
Nếu Đường Lăng cưng chiều em gái, còn Đường Vân Thành thì sao?
"Ba tôi cưng chiều cháu ngoại." Đường Lăng giật giật khóe môi, trợn mắt nói dối, nhưng anh vẫn nói hợp tình hợp lý, anh suy nghĩ, vẫn ngại chưa đủ, sau đó lại nói thêm một câu: "Thế nào? Cậu không phục? Không phục thì thôi."
Dương Tầm Chiêu: "..."
Tốt, tốt lắm, cứ tiếp tục đắc ý đi!!
"Nghe nói hiện tại mỗi ngày bà Đường ở nhà họ Đường, chưa từng đi tới trụ sở chính của tám gia tộc lớn nhất, ngay cả chồng mình cũng không quan tâm." Cậu ba Dương lại nói một câu, lúc này giọng cậu ba Dương rất lạnh nhạt, nhưng làm cho người ta cảm thấy lạnh cả người.
Mỗi ngày Đường Lăng về nhà họ Đường gọi là cưng chiều em gái, miễn cưỡng có thể thông qua, Đường Lăng vốn vô cùng quan tâm chuyện của Hàn Nhã Thanh.
Mỗi ngày Đường Vân Thành về nhà gọi là cưng chiều cháu ngoại? Chuyện này vốn không hợp lý, nhưng anh tạm thời tin cách nói của Đường Lăng.
Vậy thì Phạm My thì sao? Cho dù Phạm My thích Hàn Nhã Thanh, nhưng Phạm My có thể không quan tâm chồng mình vì Hàn Nhã Thanh sao?
Hàn Nhã Thanh quan trọng hay là chông quan trọng?
Anh muốn xem Đường Lăng sẽ giải thích thế nào?
"Tôi nói có phải cậu quan tâm rộng quá hay không, ba tôi về nhà mỗi ngày, mẹ tôi chắc chắn ở nhà, chuyện này có gì kỳ lạ sao?”
Đường Lăng cũng biết không thể nào nói chuyện mẹ cưng chiều cháu ngoại nhà chồng được.
Cho nên Đường Lăng nói những lời này cũng bình thường một chút.
"Thật sao?” Cậu ba Dương hơi nhíu mày, giọng nói mang theo sự nghi ngờ.
"Đương nhiên, không lẽ cậu nghĩ thế nào?" Đường Lăng nhanh chóng trả lời, sau đó hỏi lại một câu, giọng nói rất chắc chắn.
Nhưng cậu ba Dương đương nhiên không tin, không tin chút nào, anh đột nhiên nghĩ tới một khả năng.
Nếu công chúa nhỏ thật sự là con gái của Hàn Nhã Thanh thì sau khi trở về chắc chắn ở nhà họ Đường.
Công chúa nhỏ đáng yêu như vậy, làm cho người ta yêu thích, người nhà họ Đường thích công chúa nhỏ là chuyện bình thường.
Cũng chỉ có đứa bé đáng yêu như thế mới có thể làm cho Phạm My ở nhà họ Đường mỗi ngày.
Hơn nữa công chúa nhỏ họ Đường!!
Họ Đường?!
Cho nên...
Lúc này Đường Lăng gọi tới làm cho cậu ba Dương lóe lên một suy nghĩ trong đầu.
Anh cảm thấy mình phải đến nhà họ Đường một chuyến...
Đương nhiên anh cũng biết không thể cứ đi như thế.
Nếu người nhà họ Đường thật sự giấu giếm anh, anh đi vào cửa chính thì người nhà họ Đường chắc chắn sẽ giấu công chúa nhỏ đi.
Cho nên anh phải nghĩ cách lẻn vào đó, chỉ cần anh tìm được công chúa nhỏ ở nhà họ Đường thì mọi chuyện đều sáng tỏ.
Anh đã cho người đi điều tra bên nước M, nhưng anh không chờ nổi, hiện tại anh rất muốn biết đáp án.
Đương nhiên cậu ba Dương cảm giác mình phải lên kế hoạch cho chuyện này!!
Đâu tiên anh không thể làm cho Đường Lăng nghi ngờ, anh không cúp điện thoại mà cố ý nói: "Dù sao tình hình thế nào thì tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ muốn lập tức cưới vợ về nhà."
Cậu ba Dương coi như chuyển chủ đề.
"Cậu đã giải quyết xong chuyện của mình chưa? Cậu muốn cưới Nhã Thanh thì phải giải quyết chuyện của mình cho tốt trước đã."
Đường Lăng không nói thêm gì, cũng không nghĩ nhiêu.
"Tôi sẽ tự giải quyết chuyện của mình." Cậu ba Dương lại nói một câu, sau đó mới cúp máy.
Cậu ba Dương cúp máy xong thì nhìn nhìn đồng hồ, mới hơn bảy giờ, lúc này anh đến nhà họ Đường thì không quá thích hợp.
Cho nên anh phải chờ một chút.
Anh vừa gọi điện thoại với Đường Lăng nói chuyện, tuy rằng cuối cùng anh đã chuyển đề tài nhưng sợ là Đường Lăng sẽ đề phòng.