Hàn Nhã Thanh vẫn không thèm để ý đến anh ta, bởi vì nó hoàn toàn không cần thiết.
Chỉ là vào lúc này, Hàn Nhã Thanh nhìn thấy Dương Tầm Chiêu, cô nhìn thấy Dương Tầm Chiêu đang đi về phía cô.
Giờ phút này, sắc mặt Dương Tầm Chiêu âm trầm, quanh người tản ra một hơi thở lạnh lẽo mà nguy hiểm, cô thậm chí còn cảm thấy được một cỗ sát ý.
Sao Dương Tầm Chiêu lại ở chỗ này chứ? Không phải là anh nên đến công ty xử lý công việc sao?
Hơn nữa lúc này anh đi đến đây muốn làm cái gì đây?
Con ngươi của Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lấp lóe, cô cảm giác là giờ phút này Dương Tâm Chiêu đến đây là muốn nói cái gì, làm cái gì đó.
Nói cái gì đó, sao cô lại cảm giác được Dương Tầm Chiêu là muốn nói chuyện kết hôn của bọn họ vậy chứ?
Có thể sao? Lúc trước bọn họ đã nói là kết hôn bí mật, Dương Tầm Chiêu cũng không muốn công khai.
Nhưng mà sức quan sát quá mức nhạy cảm của cô nói với cô rằng, cô không hề nhìn lâm, giờ phút này Dương Tâm Chiêu thật sự có suy nghĩ như vậy.
Trong một nháy mắt, Hàn Nhã Thanh hơi kinh ngạc, cũng có chút sợ hãi, Dương Tâm Chiêu sẽ không thật sự làm vậy đó chứ?
"Hàn Nhã Thanh, tôi nói cho cô biết, ngay cả một kẻ nghèo hèn xấu xí dơ bẩn nhất cũng sẽ không đồng ý cưới một người quái dị giống như cô đâu, không tin thì cô cứ hỏi mấy người đàn ông ở đây thử xem có người đàn ông nào đồng ý cưới cô không?" Giờ phút này Dụ Vỹ Luân đã giận đến điên lên, hoàn toàn nói chuyện không hề lựa lời.
Nghe thấy lời nói của Dụ Vỹ Luân, lại nhìn thấy Dương Tâm Chiêu đã sắp đi đến gần chỗ cô, đôi mắt của Hàn Nhã Thanh hơi nhấp nháy, sau đó chủ động đi đến trước mặt của Dương Tầm Chiêu, ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, hơi cười khẽ: "Cậu ba Dương, hẹn hò không?”
Nhìn thấy hành động của Hàn Nhã Thanh, nghe thấy được lời nói của cô, tất cả mọi người đều kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Người phụ nữ này đã bị điên rồi?
Cô đây là bị Dụ Vỹ Luân mắng cho váng đầu rồi à? Vậy mà lại chạy đến trước mặt của cậu ba Dương để tìm lại mặt mũi?
Quyến rũ cậu ba Dương? Cô đây là muốn tự rước lấy nhục à?
Cậu ba Dương nổi tiếng là người không gần với phụ nữ, hơn nữa chán ghét nhất chính là mấy người phụ nữ chủ động dán vào người, huống hồ chi là có bộ dạng này.
Trên mặt của mọi người đều mang theo mấy phần hả hê, chờ đợi tiếp theo đây cậu ba Dương sẽ dìm chết người phụ nữ xấu xí không biết sống chết kia.
Dụ Vỹ Luân ngẩn người, lập tức không nhịn được mà trào phúng: "Hàn Nhã Thanh, cô bị điên rồi hả? Vậy mà lại quyến rũ cậu ba Dương, cô muốn tự rước lấy nhục cũng không cần làm như thế này đâu..."
Dương Tầm Chiêu liền bị giật mình, lập tức cười khẽ, một cái tay nhanh chóng vươn ra trực tiếp nắm lấy eo của cô, kéo cô đến trước ngực của mình, sau đó nhanh chóng cúi đầu trực tiếp hôn cô.
Anh dùng hành động trực tiếp nhất để trả lời câu hỏi của cô.
Tất cả hành động này của anh lưu loát mà lại nhanh chóng, ngay cả chân chừ một chút cũng không có.
Chờ đến lúc Hàn Nhã Thanh kịp phản ứng thì đã bị anh hôn rồi.
Hàn Nhã Thanh hơi ngơ ngác, cô nghĩ là Dương Tầm Chiêu sẽ phối hợp với cô, nhưng mà cô cũng không nghĩ đến Dương Tầm Chiêu lại dứt khoát hôn cô dưới tình huống như thế này, anh liều mạng như thế này luôn hả?
Lúc này Dương Tâm Chiêu cũng đã hôn cô rồi, có làm cái gì nữa thì cũng đã không kịp, cũng không thích hợp, cho nên Hàn Nhã Thanh không hề cử động, cũng không chống cự.
Hàn Nhã Thanh nghĩ rằng anh cũng chỉ muốn hôn cô một chút thì coi như xong, không ngờ đến Dương Tâm Chiêu lại thừa dịp lúc cô kinh ngạc mà trực tiếp xâm nhập vào, không ngừng làm sâu nụ hôn này.
Ở trước mặt của tất cả mọi người, anh hôn vừa kịch liệt mà lại triền miên.
Lúc này đôi mắt của người đàn ông đang đứng trên lâu năm đột nhiên nheo lại, hai tay nắm lại thật chặt, một hơi thở sát ý trực tiếp tản ra.
Dương Tâm Chiêu vậy mà lại hôn cô!
Mà càng khiến cho anh ta phẫn nộ hơn chính là, cô vậy mà lại không từ chối, vậy mà lại mặc cho Dương Tầm Chiêu hôn cô ở trước mặt của nhiêu người như vậy.
Sao cô lại có thể chứ? Tại sao cô lại có thể cho phép Dương Tầm Chiêu hôn cô?
Đã nhiều năm như vậy, anh ta vẫn bầu bạn ở bên cạnh của cô, thậm chí ngay cả một nụ hôn lịch sự mà anh ta cũng chưa từng có, nhưng mà bây giờ cô lại để cho Dương Tâm Chiêu hôn môi của cô, hơn nữa còn...
Hợp đồng kết hôn? Hợp đồng kết hôn cái quỷ gì.
Giờ phút này, anh ta muốn giết người, thật sự muốn giết người.
Dương Tầm Chiêu, giỏi, rất giỏi!
Dụ Vỹ Luân vốn muốn nói mấy lời nhục nhã Hàn Nhã Thanh, nhưng lại trực tiếp bị chặn ở cổ họng, một chữ cũng không nói ra được, anh ta cứ nhìn chằm chằm vào Dương Tầm Chiêu đang hôn Hàn Nhã Thanh.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Cho dù là giờ phút này tận mắt nhìn thấy, anh ta cũng không dám tin tưởng vào mắt của mình.
Làm sao có thể? Cái này làm sao có thể được?
Cậu ba Dương sao có thể hôn Hàn Nhã Thanh được?
Cũng bởi vì một câu "hẹn hò không” của Hàn Nhã Thanh, cậu ba Dương vậy mà lại liên hôn cô, cái này sao có thể được chứ?
Anh ta không tin, không tin, nhưng mà tất cả những thứ ở trước mắt, anh ta không tin thì không được.
Lúc này tất cả mọi người vây quanh xem náo nhiệt cũng đã hoàn toàn sợ hãi, cậu ba Dương chính là người đàn ông mà tất cả những người phụ nữ tha thiết ước mơ muốn được gả cho, được công nhận là người chồng quốc dân.
Lúc này, anh bị một người phụ nữ xấu như vậy quyến rũ ở trước mặt của tất cả mọi người, không phải là anh hẳn nên tức giận, anh hẳn nên dìm chết người phụ nữ xấu xí này ở trước mặt của mọi người hay sao?
Nhưng mà, nhưng mà tại sao anh lại hôn người phụ nữ quái chị kia chứ? Hơn nữa còn hôn nồng nàn như vậy, hôm triền miên như vậy?
Giờ phút này, tất cả những người phụ nữ có mặt ở đây hận không thể chọc mù mắt của mình, bọn họ quả thật không muốn
nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
Lúc này, Hàn Nhã Thanh bị anh ôm chặt ở trong ngực không thể động đậy được, mà bây giờ cô cũng không thể cử động lung tung, thân thể của cô hơi cứng đơ, tay nắm chặt lại thành nắm đấm, không biết là bởi vì khẩn trương hay là còn bởi vì nguyên nhân gì khác...
Rốt cuộc Dương Tầm Chiêu cũng đã thả đôi môi của cô ra, nhưng mà bàn tay đang ôm lưng của cô lại chặt hơn mấy phần, ôm cô thật chặt ở trong ngực của mình, đôi mắt đang nhìn về phía cô nhiễm lên ý cười, có vẻ như nhuộm thêm chút sắc thái khác thường: "Chúng ta vê nhà thôi."
Trong câu nói này tràn ngập mùi vị mập mờ khiến cho người ta có suy nghĩ kỳ quái.
Dưới tình huống này, một người đàn ông đề nghị muốn đưa một người phụ nữ về nhà, vậy ý tứ vẫn còn chưa đủ rõ ràng sao?
Lúc này, tất cả những người phụ nữ ở đây đều hận không được mà muốn chọc điếc lỗ tai của mình. Nam thân của bọn họ,
người chông quốc dân của bọn họ, tại sao lại có thể như thế này chứ?
Anh chính là cậu ba Dương mà, vậy mà lại tùy tiện dẫn một người phụ nữ về nhà như thế?
Dẫn về nhà? Là trực tiếp dẫn vê nhà? Cũng không đi khách sạn hả?
Không phải nói là từ trước đến nay cậu ba Dương đều không gân với phụ nữ sao, không phải nói là cậu ba Dương chán ghét
nhất chính là loại phụ nữ ôm ấp yêu thương kia sao?
Vậy thì xin hỏi, rốt cuộc tình huống hiện tại là như thế nào đây?
Chẳng lẽ là cậu ba Dương thích người như thế này?
Lúc này mấy người phụ nữ ở xung quanh bốn phía đều hối hận đến nỗi ruột gan xanh mét, sớm biết cậu ba Dương thích như thế này, mấy người bọn họ hẳn nên đi quyến rũ trước một bước, dù sao thì bọn họ cũng đẹp hơn so với người phụ nữ kia mà.
Dương Tâm Chiêu ôm Hàn Nhã Thanh đi ra ngoài.
Dụ Vỹ Luân đột nhiên lấy lại tinh thần, thấy Dương Tầm Chiêu mang theo Hàn Nhã Thanh muốn rời khỏi đây, có chút gấp gáp: "Cậu ba Dương, Hàn Nhã Thanh bởi vì tôi cho nên đã cố gắng đối phó với Hàn Nghiên Nghiên, không cho cảnh sát thả Hàn Nghiên Nghiên..." Lúc này, Dụ Vỹ Luân muốn để cho Dương Tầm Chiêu rõ ràng nhận thức được Hàn Nhã Thanh thâm tình với anh ta, anh ta nghĩ là Dương Tâm Chiêu biết điểm này thì chắc chắn sẽ thay đổi chủ ý.
Anh ta chờ đợi một giây sau Dương Tầm Chiêu sẽ làm cho Hàn Nhã Thanh khó xử...