Trên mặt của cậu ba Dương tràn đầy nụ cười, cười giống như là hoa đang nở.
Thư ký Lưu hoàn toàn ngây người, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy tổng giám đốc cười như này.
Thư ký Lưu nghĩ là giờ phút này ở trong lòng của tổng giám đốc nhà anh ta còn không biết là đang vui như nào nhỉ.
Thư ký Lưu đang suy nghĩ, đôi mắt lanh lợi của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đột nhiên quay về phía mình.
Thư ký Lưu đối diện với đôi mắt của Đường Vũ Kỳ, ngẩn người, công chúa nhỏ có ý gì sai bảo?
“Thư ký Lưu, chú có nghe thấy chưa ạ, ba của cháu đã kêu chú đánh bác đó giúp cho cháu đó.” Đường Vũ Kỳ cũng không phải là bạn nhỏ không nói lý lẽ, ngược lại cô bé là một người rất hiểu chuyện, là một đứa nhỏ rất ngoan ngoãn.
Chỉ là ngày hôm nay Triệu Nguyệt Như đã phạm vào giới hạn của cô bé cho nên cô bé mới ra tay.
Mà bây giờ cô bé không muốn nhìn thấy người phụ nữ độc ác này nữa, cô bé chính là...
“Đánh thì cũng không cần phải đánh đâu, dù sao lúc nãy cháu cũng vừa mới đánh rồi, chú đuổi bọn họ đi giúp cho cháu đi.” Đường Vũ Kỳ muốn để thư ký Lưu đuổi hai mẹ con này đi, người như thế này cô bé khinh thường để ý tới bọn họ.
“Cái con nhóc chết tiệt này, tao phải xé mày ra.” Triệu Nguyệt Như nhìn thấy Đường Vũ Kỳ một mặt khinh thường muốn đuổi cô ta như là đuổi ruồi, lửa giận bốc lên trong lòng của cô ta, bình thường cô ta bắt hồ ly tinh đã quen thuộc rồi, lúc này trực tiếp bộc lộ bộ dạng hung dữ đó ra.
“Lúc nãy bị đánh vẫn còn chưa đủ à?” Dương Tầm Chiêu di chuyển tâm mắt lạnh lùng quét nhìn cô ta một cái, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ hoàn toàn thăng, tâm trạng của cậu ba Dương rất tốt, hơn nữa bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng không muốn so đo, chỉ là muốn đuổi bọn họ đi thôi.
Nếu không thì cậu ba Dương đã sớm cho người ném hai mẹ con này đi rồi.
Không cân thư ký Lưu phải ra tay, đã có người đuổi hai mẹ con Triệu Nguyệt Như ra ngoài.
“Cô bé lợi hại quá đi” Lúc này thư ký Lưu nhìn về phía Đường Vũ Kỳ đều mang theo mấy phần sùng bái, cô bé chưa đến năm tuổi cãi nhau mà lại đạt đến loại trình độ như thế.
Ngay cả anh ta cũng cảm thấy mình không bằng.
Sao cô bé này có thể lợi hại như vậy được chứ?
“Vâng ạ, bình thường thôi, chú không cần phải bội phục cháu quá đâu.” Đường Vũ Kỳ hờ hững nhìn thư ký Lưu, không quan trọng, lắc lắc cái tay nhỏ.
Bộ dạng của nữ vương.
“Không đâu, chú thật sự rất bội phục cháu, cháu chính là nữ vương của chú.” Thư ký Lưu nhìn thấy bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ mang biểu cảm không thèm quan tâm lại càng bội phục hơn nữa.
“Không đâu ạ, cháu không phải là nữ vương, cháu là công chúa nhỏ.” Đường Vũ Kỳ ngẩn người, sau đó nghiêm túc sửa lời lại.
Mẹ mới là nữ vương, cô bé là công chúa nhỏ.
“Đúng đúng, là công chúa nhỏ, mời nhận một lạy của chú.” Thư ký Lưu cũng không ngờ là anh ta lại có thể nịnh hót như vậy, có làm quá không vậy.
Hai mắt của cậu ba Dương lại quét nhìn về phía thư ký Lưu, trong mắt mang theo mấy phân khí tức nguy hiểm, hiển nhiên là không vừa ý vì thư ký Lưu đã cướp đi sự chú ý của Đường Vũ Kỳ đối với anh.
“Công chúa nhỏ, cháu tên là gì vậy?” Nhưng mà lúc này thư ký Lưu đã hoàn toàn bị bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ mê hoặc rồi, không hề ý thức được sự bất mãn của tổng giám đốc nhà anh ta.
Nghe thấy câu hỏi của thư ký Lưu, hai mắt của cậu ba Dương lóe lên, đúng vậy, đến bây giờ anh vẫn còn chưa biết tên gọi của cô bé này.
Anh quên hỏi.
“Cháu tên là Đường Vũ Kỳ.” Đường Vũ Kỳ hào phóng nói ra tên của mình, dù sao thì người đang đứng trước mặt cũng là ba của cô bé, không phải là người nào khác, cho nên cô bé không cần phải giấu diếm tên của mình.
Cậu ba Dương: “...."
Họ Đường? Chẳng biết là tại sao khi nghe thấy cô bé nói mình họ Đường, trong lòng của cậu ba Dương đột nhiên có chút không thoải mái.
Trên đời này có nhiêu người họ Đường như vậy à?
Anh đã từng bởi vì Đường Bách Khiêm mà rất không chào đón người họ Đường, nhưng mà hiện tại Đường Bách Khiêm đã không còn bất cứ uy hiếp nào đối với anh và Hàn Nhã Thanh, theo lý thuyết anh đối với người nhà họ Đường sẽ không có thành kiến.
Nhưng mà tại sao anh nghe thấy cô bé này nói là mình họ Đường, trong lòng của anh lại không thoải mái vậy chứ.
Thư ký Lưu giật mình, sau đó nhẹ giọng thở ra một hơi, hóa ra cô bé họ Đường, vậy thì chắc chắn không phải là con gái của tổng giám đốc rồi.
Nếu như là con của tổng giám đốc, đã là con gái riêng, vậy thì mẹ của cô bé chắc chắn cũng phải đặt cô bé họ Dương.
Có điều là cho dù không phải con gái của tổng giám đốc cũng không hề ảnh hưởng đến sự sùng bái của anh ta đối với cô bé.
“Dáng dấp của công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ thật là xinh đẹp quá đi thôi, tuyệt đối là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.” Thư ký Lưu khen rất thật lòng, câu nào cũng là lời nói từ tận đáy lòng.
“Đương nhiên rồi, cháu giống mẹ của cháu mà.” Đường Vũ Kỳ cũng không hề khiêm tốn, rất là kiêu ngạo ngửa đầu ra, mẹ của cháu là người đẹp nhất đẹp nhất, cho nên cô bé cũng là đẹp nhất đẹp nhất.
“Mẹ của cháu là ai vậy?” Cậu ba Dương âm thầm thở ra một hơi, vội vàng hỏi, thật ra lúc nãy anh đã muốn hỏi vấn đề này rồi nhưng mà vẫn cứ luôn không hỏi, hoặc là không dám hỏi, sợ là sẽ thất vọng...
Đúng lúc này Đường Vũ Kỳ hoàn toàn quên mất những lời dặn dò lúc trước của anh trai.
Đường Vũ Kỳ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, khóe miệng cong lên cười cười với anh, sau đó nói: “Mẹ của con là...
Đúng lúc này Đường Vũ Kỳ vừa vặn nhìn thấy Hàn Nhã Thanh bước ra từ nhà vệ sinh, hai mắt Đường Vũ Kỳ sáng lên, nhìn về phía Hàn Nhã Thanh rồi la lớn: “Mẹ ơi..."
Nghe thấy tiếng gọi của Đường Vũ Kỳ, Dương Tầm Chiêu nhanh chóng di chuyển tâm mắt nhìn qua, sau đó nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đang đứng ở phía đằng xa.
Mặc dù là khoảng cách có chúa xa, nhưng mà đó là Hàn Nhã Thanh, là người phụ nữ của anh, anh chắc chắn sẽ không nhận lầm.
Trong một nháy mắt, đáy lòng của Dương Tầm Chiêu đột nhiên run lên, mẹ của cô bé này là Hàn Nhã Thanh?
Thật sự là Hàn Nhã Thanh?
Vậy thì cô bé thật sự là con gái của anh?
Vào cái đêm năm năm trước anh và Hàn Nhã Thanh đã từng có một đêm triền miên với nhau, đó là lần đầu tiên của Hàn Nhã Thanh, đứa nhỏ này khoảng chừng năm tuổi, cái này hoàn toàn phù hợp.
Cho nên nếu đứa nhỏ này thật sự là con của Hàn Nhã Thanh, vậy thì nhất định cũng là con của anh.
Lúc này cậu ba Dương cảm giác như là mình muốn bay lên, trong lúc nhất thời anh kích động đến nỗi tay cũng đang phát run.
Mặc dù là sau khi biết Hàn Nhã Thanh không thể sinh con anh đã quyết định không muốn con, nhưng mà thật ra anh vẫn rất muốn có một đứa con của anh với Hàn Nhã Thanh.
Mà đứa bé này lại đáng yêu như vậy, làm cho người khác thích như vậy.
Lúc này Hàn Nhã Thanh mới vừa đi ra từ trong nhà vệ sinh, cô nhìn thấy Hứa Dinh Dinh đứng ở phía bên này, cho nên trực tiếp đi về phía của Hứa Dinh Dinh.
Cô cũng chú ý ở phía xa xa có không ít người đang đứng tụm lại, nhưng mà cô cũng không chú ý cho lắm.
Bởi vì người vây xem càng nhiều cậu ba Dương với Đường Vũ Kỳ cũng bị vây ở bên trong, cho nên cô cũng không nhìn thấy bọn họ.
Chỉ là cô đột nhiên nghe thấy âm thanh của bé cưng nhà cô.
Nghe thấy tiếng của bé Vũ Kỳ nhà cô gọi mẹ.
Đường Vũ Kỳ nhìn thấy cô xuyên qua khe hở của đám người, Đường Vũ Kỳ vừa gọi như vậy đám người đều thuận theo hướng nhìn của Đường Vũ Kỳ mà nhìn sang, cùng lúc đó cũng theo bản năng mà nhường ra một con đường.
Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ xinh đẹp như vậy, dễ thương như vậy, bọn họ đều muốn biết là người phụ nữ như thế nào có thể sinh ra đứa con gái như thế này.
Đương nhiên là bọn họ cũng muốn biết rằng người phụ nữ này rốt cuộc có quan hệ với cậu ba Dương hay không, đều muốn biết rốt cuộc có phải bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ là con gái của cậu ba Dương hay là không.
Lúc này Hàn Nhã Thanh nhìn theo nơi phát ra âm thanh liên nhìn thấy Đường Vũ Kỳ không hê trở ngại chút nào, nhưng mà cô còn nhìn thấy Đường Vũ Kỳ đứng cùng một chỗ với Dương Tầm Chiêu, trong khoảnh khắc đó Hàn Nhã Thanh hoàn toàn ngơ ngẩn cả người.
Đây là có chuyện gì vậy?
Sao bé Vũ Kỳ lại ở cùng một chỗ với Dương Tầm Chiêu, bé cưng Vũ Kỳ đến đây bằng cách nào vậy, một mình à?
Bé Vũ Kỳ đến đây một mình là chuyện không thể nào, ít nhất cũng sẽ có Minh Hạo đi cùng.
Nhưng mà Hàn Nhã Thanh cũng không nhìn thấy Đường Minh Hạo đâu, lông mày của cô hơi nhíu lại...
Hứa Dinh Dinh cũng không nhìn thấy Hàn Nhã Thanh ở sau lưng, cô cho rằng Đường Vũ Kỳ gọi cô, bởi vì bình thường Hàn Nhã Thanh không có ở bên cạnh thì Đường Vũ Kỳ cũng gọi cô như vậy.
Lúc này bạn nhỏ Đường Minh Hạo lại né qua một bên, lúc nãy Hứa Dinh Dinh đều nhìn thấy sự nhạy cảm và yếu ớt của Đường Minh Hạo vào trong mắt, cô hiểu được ý của Đường Minh Hạo.
Vào thời khắc mấu chốt, Hứa Dinh Dinh phản ứng rất nhanh, cô nhìn thấy tình hình trước mắt thì nhanh chóng vọt đến trước mặt của Đường Vũ Kỳ, ôm lấy Đường Vũ Kỹ: “Bé cưng, rốt cuộc mẹ cũng tìm được con rồi, con làm mẹ sợ lắm đó có biết không, con chạy đi đâu vậy hả?”
“Bé cưng, không phải là mẹ đã kêu con chờ mẹ ở bên ngoài rồi à, sao một mình con lại chạy loạn như vậy, mẹ tìm không thấy con đâu, con có biết là mẹ lo lắng biết bao nhiêu không?” Vào thời khắc mấu chốt kỹ thuật diễn xuất của Hứa Dinh Dinh cũng đạt tiêu chuẩn.
“Mẹ ơi.” Đường Vũ Kỳ lại nhẹ giọng hô một tiếng, bình thường cô bé cũng sẽ gọi Hứa Dinh Dinh như vậy, chỉ là giờ phút này lúc mà cô bé gọi ra tiếng mẹ hai mắt của cô bé lại vô thức muốn nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, nhưng mà đến lúc lại bị thân thể của Hứa Dinh Dinh chặn lại.
Dương Tầm Chiêu nghe thấy cô bé kêu Hứa Dinh Dinh là mẹ, trái tim đột nhiên trầm xuống, vừa mất mát lại vừa thất vọng.
Trong nháy mắt, lúc nãy anh cho rằng cô bé này gọi Hàn Nhã Thanh, anh cho rằng cô bé này thật sự là con của Hàn Nhã Thanh, giây phút đó trong lòng của anh đột nhiên toát ra một loại suy nghĩ xúc động, chỉ là lúc nãy là do anh đã suy nghĩ nhiều rồi.
Hóa ra người mà cô bé gọi cũng không phải là Hàn Nhã Thanh.
Cô bé này có đáng yêu đi nữa cũng không phải là con của anh, không thể nào là của anh, chuyện này không cần phải nghi ngờ.
Cậu ba Dương nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đang đứng ở đằng xa, mặc dù là trong lòng của anh rất không nỡ, vẫn là buông lỏng bàn tay nhỏ của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ ra.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy Hứa Dinh Dinh lao tới, hai mắt nhanh chóng chuyển động, đây là tình huống như thế nào đây?
Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh đang đi về phía của Hứa Dinh Dinh, cho nên lúc này cô với Hứa Dinh Dinh đang đứng cùng một hướng với nhau, mà lúc nãy cô đứng sau lưng của Hứa Dinh Dinh cách một khoảng cách khoảng mười mét.
Lúc nãy Đường Vũ Kỳ nhìn về phía của cô gọi một tiếng mẹ, ngoại từ ánh mắt của cậu ba Dương trực tiếp khóa chặt trên người Hàn Nhã Thanh, thật ra những người khác đều không nhìn thấy Hàn Nhã Thanh.
Cho nên lúc này Hứa Dinh Dinh chạy đến ôm Đường Vũ Kỳ, tất cả mọi người không thể nghi ngờ chút nào, đều nhận định Hứa Dinh Dinh chính là mẹ của Đường Vũ Kỳ.
Hàn Nhã Thanh nghe thấy Đường Vũ Kỳ gọi mẹ, lúc đâu cô muốn đi qua đó theo bản năng, nhưng mà Hứa Dinh Dinh lại chạy đến một bước, cô cũng chỉ có thể dừng chân lại.
Dù sao thì thân phận của hai bé cưng có chút đặc biệt, nếu như lúc này cô với Hứa Dinh Dinh đều chạy tới thì cũng không thích hợp.
Ở đây là trung tâm thương mại, người vây xem ở đây đặc biệt nhiều.
Dương Tầm Chiêu nhìn về phía Hứa Dinh Dinh đang ôm chặt Đường Vũ Kỳ, lại nhìn về phía Hàn Nhã Thanh đang đứng ở đằng đó, khóe môi của anh mấp máy, không mở ra, cũng không nói gì.
Lúc này tâm trạng của anh quá mức phức tạp, rất phức tạp.
“Hóa ra cô chính là mẹ của đứa nhỏ này, thói quen chạy khắp nơi nhận ba loạn xạ của con cô cũng không tốt đâu, mới có ba lớn mà đã nói dối rồi, nói dối thì còn nhẹ đó, chỉ sợ là do người mẹ như cô sai bảo, cô đây là muốn gả vào gia đình nhà giàu muốn điên rồi có đúng không? Vậy mà lại lợi dụng con trẻ.” Triệu Nguyệt Như vừa mới bị đuổi ra bên ngoài nghe thấy Đường Vũ Kỳ gọi mẹ lại đi trở về.
Lúc Triệu Nguyệt Như nhìn thấy Hứa Dinh Dinh, trên mặt mang theo nét trào phúng, nhưng mà trong mắt đều là sự ghen tị, Hứa Dinh Dinh xinh đẹp, vóc người lại đẹp, Triệu Nguyệt Như ganh tị đến phát điên.
Triệu Nguyệt Như hận nhất chính là phụ nữ xinh đẹp.
“Cái đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ mà đã học thói xấu rồi, còn nhỏ như vậy mà lại làm ra loại chuyện không có mặt mũi...” Bởi vì trong lòng ghen ghét, tâm lý của Triệu Nguyệt Như lại càng vặn vẹo, cho nên ăn nói lại càng khó nghe.
“Mẹ kiếp, nói cái gì đó hả, cô có gan nói lại cho tôi nghe xem!” Bình thường tính tình của Hứa Dinh Dinh hơi mềm mỏng, nhưng mà cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho người khác nói hay bé cưng có nửa điểm không tốt. Nghe thấy lời nói của Triệu Nguyệt Như, lúc ấy cô liên phát nổ.
Nếu như không phải là lúc này có bé Vũ Kỳ đang ở đây, Hứa Dinh Dinh có lẽ đã đi lên tát cô ta hai bàn tay, người phụ nữ này thật là đáng ghê tởm. Lúc nãy cô ta mắng chửi bé Vũ Kỳ, cô vẫn còn chưa tính sổ với cô ta đâu, cô ta là còn dám gây chuyện nữa.
Người phụ nữ ghê tởm này đang muốn tìm cái chết có đúng không, bé Vũ Kỳ nhà cô là con ruột của cậu ba Dương đó, con ruột đó!
“Tôi nói có sai hả, những gì tôi nói đều là sự thật, ở đây có nhiều người nhìn như vậy, lúc nãy con của cô ôm em họ của tôi gọi ba lung tung, đúng là không có mặt mũi mà..." Triệu Nguyệt Như am hiểu nhất chính là xé xác hồ ly tỉnh, giờ phút này cô ta đã xem Hứa Dinh Dinh như là hồ ly tinh.
Hứa Dinh Dinh nghe thấy Triệu Nguyệt Như vẫn còn dám mắng chửi Đường Vũ Kỳ, lửa giận không ngừng bốc lên ở trong lòng, hai mắt mở to thốt lên: “Cái gì gọi là nhận loạn lung tung hả, cô có tin là bây giờ tôi sẽ để cho anh ta trở thành ba của bé cưng nhà tôi không!”
Ý của Hứa Dinh Dinh chính là cô chỉ cần kéo Hàn Nhã Thanh qua thì Dương Tầm Chiêu lập tức trở thành ba của bé Vũ Kỳ rồi, mặc dù Hàn Nhã Thanh với cậu ba Dương đã ly hôn với nhau, nhưng mà đứa nhỏ này là con ruột của cậu ba Dương, điểm này ai cũng không thể thay đổi được.
Huống hồ gì cậu ba Dương với Nhã Thanh nhà cô cũng đã sắp kết hôn lại với nhau.
Chỉ cần cậu ba Dương với Hàn Nhã Thanh kết hôn với nhau, tất cả đều không phải là vấn đề nữa.
Có điều là lời nói này của cô lọt vào trong tay của những người ở đây lại thay đổi thành một ý hoàn toàn khác, cho là Hứa Dinh Dinh muốn gả cho Dương Tầm Chiêu.
Cô gả cho cậu ba Dương, cậu ba Dương chắc chắn sẽ trở thành ba của con gái cô.
Lông mày của Dương Tầm Chiêu hơi nhíu lại, người phụ nữ của anh cũng chỉ có một mà thôi, đó chính là Hàn Nhã Thanh, anh tuyệt đối sẽ không cưới người phụ nữ nào khác.
Nhưng mà chẳng biết tại sao anh lại không hề có cảm giác từ chối làm ba của cô bé.
Không chỉ không ghét, ngược lại còn có chờ mong.
Nhưng mà dù sao đứa bé cũng không phải là con của anh...
“Hóa ra là cô thật sự muốn lợi dụng con nhỏ để bấu người ta, muốn từ gà rừng biến thành phượng hoàng hả? Đúng là mẹ nào con nấy, đều vô liêm sỉ y như nhau.” Triệu Nguyệt Như nghe thấy lời nói của Hứa Dinh Dinh thì giật mình, sau đó lên tiếng chế giễu, lần này giọng nói của Triệu Nguyệt Như rõ ràng đề cao mấy phân, như là sợ người khác không nghe được.
“Cô nói cái gì hả, cô nói ai không có liêm sỉ, cô nói tôi thì có thể, dám nói bé cưng nhà tôi thì tôi sẽ không để yên cho cô đâu! Cô có tin là tôi sẽ hút chết cô không hả!” Hứa Dinh Dinh giống như là một con mèo bị giẫm phải đuôi, trực tiếp bùng nổ, cô vén tay lên, hoàn toàn là dáng vẻ muốn đánh nhau.
Hàn Nhã Thanh đứng ở đằng xa nhìn thấy bộ dạng này của Hứa Dinh Dinh thì không khỏi âm thầm lắc đầu.
Bình thường Hứa Dinh Dinh là một cô gái dịu dàng như nước.
Nhưng mà điều Hứa Dinh Dinh không thể tha thứ nhất đó chính là có người khác nói xấu hai bé cưng nhà cô.
Đám đông: “...."
Thư ký Lưu: “...”
Người phụ nữ này thật là hung dữ, phong cách không giống với công chúa nhỏ gì hết.
Hai mắt của cậu ba Dương híp lại anh nhìn Hứa Dinh Dinh một chút, lại nhìn về phía Đường Vũ Kỳ.
Hứa Dinh Dinh lúc này giống như là một con mèo đang phát giận, khí thế hùng hổ, nhưng mà lúc này bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ lại một mặt bình tĩnh y như cũ, hiển nhiên không coi ra gì.
Một người mẹ như thế này, con gái như thế này, cứ luôn cảm giác có chút kỳ lạ, hình như là có chỗ nào đó không đúng lắm.
Con gái thì ôn hòa bình tĩnh? Mẹ là khí thế hùng hổ? Cái này nếu như nói ngược lại thì còn có thể nghe được.
“Cái gì chứ? Cô còn muốn đấm tôi nữa hả? Cái con nhỏ đê tiện không có liêm sỉ dẫn theo con làm ra loại chuyện không muốn mặt như vậy, sao nào, còn không cho người khác nói nữa à?” Triệu Nguyệt Như cho rằng rốt cuộc mình cũng đã bắt được sơ hở, bộ dạng vừa đắc ý lại vừa phách lối, măng chửi càng thuận miệng hơn nữa, càng lớn tiếng hơn nữa.
Hai mắt của Hứa Dinh Dinh nheo lại, buông bàn tay đang năm Đường Vũ Kỳ ra, sau đó trực tiếp vọt đến trước mặt của Triệu Nguyệt Như, nhắm ngay vào mặt của Triệu Nguyệt Như mà hung hăng đánh.
Dám măng bé cưng nhà cô, cục tức này cô nuốt không trôi.
“Chát chát...” Hai cái tát này giáng xuống, quả thật nghe rất sướng tay.
Đám đông: “...."
Hàn Nhã Thanh: “...”
Dương Tầm Chiêu: “...”
Thư ký Lưu: “...”
Thư ký Lưu hoàn toàn hoảng sợ, thật sự đánh luôn hả? Người phụ nữ này cũng quá hung dữ rồi, lúc nãy tiểu loli rất bình tĩnh, rất nhẹ nhàng mà.
Lúc nãy cô bé quá bình tĩnh, quá nhẹ nhàng, lúc măng chửi người khác cũng không mang theo nửa chữ thô tục, đánh người cũng đánh như mây trôi nước chảy.
Bây giờ mẹ của cô bé lại ra sân, anh ta vốn dĩ cho rằng còn có thể xem được một vở kịch đặc sắc.
Không ngờ là mẹ của cô bé không nói hai lời liên ra tay.
Lúc nãy cô bé có đánh người cũng đánh vô cùng bình tĩnh, vân đạm phong khinh như vậy, nhưng mà tại sao đổi thành mẹ của cô bé thì hình tượng lập tức thay đổi rôi?
Hai mẹ con nhà này là một tổ hợp quá kỳ lạ.
Chắc chắn là công chúa nhỏ giống ba của cô bé, đúng vậy, giống với tổng giám đốc nhà anh ta.
Nhưng mà nhưng mà hình như là công chúa nhỏ cũng không phải là con gái của tổng giám đốc.
Thư ký Lưu đột nhiên trở nên bối rối.
Hàn Nhã Thanh cũng hoàn toàn hoảng sợ, Hứa Dinh Dinh thực sự ra tay đánh người luôn hả? Hai bạt tay lúc nãy của Hứa Dinh Dinh, cô đứng ở xa như vậy mà cũng có thể nghe thấy.
Nhưng mà phản ứng của Hứa Dinh Dinh cũng coi như là nhanh, sau khi cô đánh Triệu Nguyệt Như thì liền nhanh chóng lùi về phía sau.
Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ duỗi đầu ngón tay ra nhẹ nhàng chọc chọc vào thư ký Lưu đang rầu rĩ.
Thư ký Lưu hoàn hồn lại, nhanh chóng cúi đầu xuống nhìn về phía Đường Vũ Kỳ: “Sao vậy bé?”
“Xem biểu hiện của chú.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ chu mỏ nhìn về phía Triệu Nguyệt Như, lúc nãy cậu ba Dương đã ra lệnh là để thư ký Lưu phụ trách đánh người.
Cho nên hiện tại thư ký Lưu nên ra sân rồi, mẹ Dinh Dinh cũng là bởi vì cô bé, cô bé không thể để mẹ nuôi Dinh Dinh bị người phụ nữ độc ác đó đánh được.
“Cô dám đánh tôi hả, con nhỏ tiện nhân này, cô dám đánh tôi, tôi muốn xé xác cô ra...” Nhưng mà đúng lúc này Triệu Nguyệt Như lấy lại tinh thân, thét lên rồi lao về phía Hứa Dinh Dinh, lúc này gương mặt của cô ta vặn vẹo, một mặt âm tàn, giống như là hận không thể nuốt chửng Hứa Dinh Dinh.
Thư ký Lưu: “...”
Ngay cả anh ta mà cũng thấy sợ hãi bộ dạng lúc này của Triệu Nguyệt Như, đêu muốn tránh qua một bên. Nhưng mà lúc nãy công chúa nhỏ cũng đã sai bảo rồi, cho dù anh ta có sợ thì cũng không thể tránh đi được.
Nhưng mà anh ta là một người đàn ông, cũng không thể thật sự ra tay với một người phụ nữ.
Cho nên thư ký Lưu cũng chỉ là ngăn cản Triệu Nguyệt Như lại, không cho cô ta đánh Hứa Dinh Dinh.
“Cậu đừng cản tôi, ngày hôm nay tôi phải xé con tiện nhân này ra, tôi muốn xé xác con tiện nhân này ra.” Giờ phút này Triệu Nguyệt Như một mặc tàn nhẫn, bộ dạng như nổi điên, mọi người nhìn thấy cũng đều sợ hãi.
Đương nhiên là thư ký Lưu cũng thấy sợ, nhưng mà bởi vì công chúa nhỏ, anh ta nhất định phải ngăn cản người phụ nữ này lại.
Nguyễn Tân Tân lại không hề sợ hãi chút nào, chắc cũng đã quen thuộc với bộ dạng này của Triệu Nguyệt Như.
Nguyễn Tân Tân thừa dịp sự chú ý của mọi người đều đặt ở trên người của Triệu Nguyệt Như, mượn ưu thế cơ thể nhỏ bé lặng lẽ đi đến bên cạnh của Hứa Dinh Dinh, giơ chân lên đá về phía Hứa Dinh Dinh.
“Đánh chết cô, đánh chết cô, cái con ho ly tinh này, đánh chết cô, cái đồ tiểu tiện nhân, đánh chết đàn bà hư hỏng nhà cô.” Lúc Nguyễn Tân Tân đánh người đồng thời trong miệng lại càng mắt ra những lời khó nghe.
Đương nhiên Nguyễn Tân Tân không phải là Đường Vũ Kỳ, nó cũng chỉ đá lung tung, không giống như là bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đá vào điểm yếu.
Mà trọng điểm của Nguyễn Tân Tân là đang mắng chửi, đá cũng không đau bao nhiêu.
“Cậu lại đánh lén?” Đường Vũ Kỳ nhìn thấy Nguyễn Tân Tân đá Hứa Dinh Dinh thì nổi giận, Đường Vũ Kỳ bước về phía trước bắt lấy cánh tay của Nguyễn Tân Tân rồi vặn ngược ra phía sau, sau đó kéo một cái rồi lại đẩy, Nguyễn Tân Tân liên trực tiếp té lăn trên mặt đất.
Dương Tầm Chiêu: “...”
Đám đông: “...."
Thư ký Lưu: “...."
Hô hô hô, đây mới là thao tác của công chúa nhỏ!
Quá lợi hại có đúng không, quá kinh ngạc có đúng không, quá bội phục có đúng không?
Một đứa bé mới có năm tuổi lại đánh một đứa bé chín tuổi.
Biến thành đống đổ nát trong vài giây.
Mặc dù là bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ mới chỉ có năm tuổi, mặc dù là bình thường cô bé không được rèn luyện, nhưng mà mà cô bé biết rất nhiều kỹ xảo phòng thân.
Chú Mộ Dung đã từng dạy cô bé, mẹ cũng đã từng dạy cô bé, cho nên để đối phó với đại tiểu thư tay không nâng như là Nguyễn Tân Tân, đó là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cô bé không cần phải dùng quá sức, toàn bộ đều là do kỹ năng.
Cậu ba Dương nhìn Đường Vũ Kỳ, hai mắt mở to ra, lúc nãy Đường Vũ Kỳ đá Triệu Nguyệt Như anh đã phát hiện trong đó có điểm khác thường, lúc nãy anh cũng không quá xác định.
Nhưng mà bây giờ anh đã có thể hoàn toàn xác định.
Đứa bé này rất am hiểu kỹ năng công kích, hơn nữa thậm chí còn không phải là kỹ năng công kích bình thường, mặc dù là nó không có sức lực gì hết, nhưng mà kỹ năng tuyệt đối rất lớn.
Có đôi khi kỹ năng còn quan trọng hơn so với thể lực.
Lúc nãy mẹ của cô bé đánh người là đánh thật sự, cũng không có bất cứ kỹ xảo gì có thể bàn luận.
Rõ ràng là mẹ của nó không hiểu gì hết, nhưng mà tại sao nó lại hiểu những thứ này?
Điểm này làm cậu ba Dương cảm thấy rất kỳ quái, trong đôi mắt của cậu ba Dương lại có mấy phần suy ngẫm.
“A a a, hu hu hu.” Nguyễn Tân Tân bị đẩy ngã trên mặt đất lớn tiếng khóc lên, bị đẩy ngã trên mặt đất, bị té cũng không đau, nhưng mà cánh tay của nó bị đau, lúc nãy bị Đường Vũ Kỳ vặn lại.
Triệu Nguyệt Như nhìn thấy Nguyễn Tân Tân bị đẩy ngã trên mặt đất, mà thư ký Lưu thì đang ngăn cản cô ta lại, cô ta cũng không đến gần Hứa Dinh Dinh được, cũng chỉ có thể chạy đến trước mặt của Nguyễn Tân Tân: “Cục cưng, con có sao không vậy?”
“Mẹ ơi con đau quá, nó đánh con, hu hu, nó đánh người, nó đánh chết người rồi.” Bình thường Nguyễn Tân Tân đi theo Triệu Nguyệt Như bắt hô ly tinh rất nhiều lần, có đôi khi Triệu Nguyệt Như bị đánh thì chính là khóc la om sòm như thế này, những thứ này Nguyễn Tân Tân điều đã học được.
Hơn nữa còn vô cùng giống.
“Nó đánh người, nó đánh chết người rồi, ui da, con đau bụng quá đi thôi, đâu cũng đau nữa, cả người con đều đau, a con đau không thể cử động được.” Nguyễn Tân Tân không ngừng la hét nằm trên mặt đất giả vờ chết.
Đám đông: “...."
Thư ký Lưu: “...”
Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ: “...”
Một đẩy lúc nãy của cô bé căn bản cũng không làm Nguyễn Tân Tân bị thương.
Bộ dạng như sắp chết của Nguyễn Tân Tân là có chuyện gì xảy ra?
Cô bé đây là gặp phải người ăn vạ chuyên nghiệp rồi à?
Có thể giữ lại thể diện chút được không? Có thể đừng mất mặt quá không?
Hứa Dinh Dinh cũng mở to mắt, đứa nhỏ này là dân ăn vạ chuyên nghiệp hả?
Hàn Nhã Thanh nhìn cảnh tượng trở nên hỗn loạn trong nháy mắt, hơi choáng đầu, cô nhanh chóng đi về phía của bọn họ.
Mặc dù cô biết là bé cưng nhà cô sẽ không chịu thiệt, nhưng mà Triệu Nguyệt Như chính là một người điên, với lại gây ra chuyện như thế này quả thật rất khó coi.
Dù sao thì Nguyễn Tân Tân cũng chỉ là một đứa nhỏ mới chín tuổi, nằm trên mặt đất như vậy rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lâm.
Mấy người biết tình hình thì cũng không sao hết, nếu như những người không biết rõ tình hình thì sẽ suy đoán ăn nói lung tung.
Mà trong lúc Hàn Nhã Thanh đang đi về phía bên này, ở xung quanh của Đường Vũ Kỳ có không ít người đều là đang xem náo nhiệt.
“Các người đến đây phân xử đi, hai mẹ con của bọn họ ước hiếp con của tôi, đánh con của tôi bị thương nặng, hiện tại không thấy động đậy nữa. Trời đất ơi, kêu tôi phải sống như thế nào đây.” Triệu Nguyệt Như nhìn con gái của mình đang giả vờ chết nằm trên mặt đất, sự gian xảo bùng phát, ngôi ở trước mặt của Nguyễn Tân Tân bắt đầu khóc la om sòm.
Từ trước đến nay bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như thế này, trong lúc nhất thời liên bị hù dọa đi đến bên cạnh Hứa Dinh Dinh theo bản năng kéo tay của Hứa Dinh Dinh lại.
Cậu ba Dương nhìn thấy động tác theo bản năng của Đường Vũ Kỳ, hai mắt nhanh chóng chuyển động.
Đó là phản ứng bản năng của đứa bé, cho nên người phụ nữ này chắc là mẹ ruột của cô bé?
Nhưng mà khi cậu ba Dương nhìn thấy Đường Vũ Kỳ theo bản năng lựa chọn sự bảo vệ của Hứa Dinh Dinh, trong lòng có chút ghen ghét, lúc nãy con nhóc này vừa mới lôi kéo góc áo của anh, vào thời điểm mấu chốt lại trực tiếp quên anh đi.
Quả nhiên không phải là ruột thịt.
Là do anh đã suy nghĩ quá nhiều.
“Cái này có chuyện gì xảy ra vậy?” Những người vừa mới tụm lại đều không biết rõ có chuyện gì xảy ra.
“Vở kịch này thật là đặc sắc quá đi thôi, cái cô bé này không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện gọi cậu ba Dương là ba.” Hiển nhiên những người này là những người xem kịch từ lúc mới bắt đầu.
“Thật hay giả thế, cô bé này là con gái của cậu ba Dương hả?” Mấy người vừa quay lại đồng loạt hoảng sợ.
“Không biết là thật hay giả nữa, nhưng mà cậu ba Dương cũng không biết mẹ của đứa bé, nói không chừng là mẹ của cô bé kia muốn gả
cho cậu ba Dương cho nên dạy con gái của cô ta ra ngộ nhận.”
“Chuyện này mà cũng có thể liều lĩnh nhận được nữa hả, chỉ cần xét nghiệm là ra kết quả thôi mà.”
“Cái đó cũng có thể là cách mà mẹ cô bé này muốn gây sự chú ý của cậu ba Dương, tôi thấy lúc nãy cậu ba Dương đối xử với cô bé đó rất dịu dàng.”
“Má ơi, như thế này cũng được nữa hả?”
“Cô nói như vậy là không đúng rồi đó, cho dù cậu ba Dương có thật sự thích cô bé kia đi nữa nhưng con không phải của cậu ba Dương,chẳng lẽ là cậu ba Dương còn phải cưới một người phụ nữ mang theo con về nhà hả?”
“Đúng đúng, nói không đúng gì hết, nhưng mà cô bé kia thật sự xinh đẹp, thật đáng yêu, tôi nhìn thấy mà cũng muốn sinh con gái nữa này.”
“Tôi cũng muốn có một đứa con gái như thế này, trắng nõn, muốn hôn một cái quá.”
“Nói không chừng thật sự là con gái của cậu ba Dương đó, gen tốt như vậy, người bình thường không có được đâu.”
“Chẳng lẽ là con gái riêng của cậu ba Dương hả, mà trước đó cậu ba Dương lại không biết.”
“Tôi nghe nói từ trước đến nay cậu ba Dương không gần phụ nữ, chuyện như vậy rất không có khả năng đâu?”
“Cũng không biết nữa, tiếp tục xem kịch đi, xem xem cuối cùng là có chuyện gì xảy ra.”
Tiếng nghị luận của đám người không nhỏ. Đương nhiên cũng truyền vào trong tai của cậu ba Dương.
Nghe thấy tiếng nghị luận của đám người, hai mắt của cậu ba Dương nhìn về phía Đường Vũ Kỳ một lần nữa, trong lòng đã bắt đầu nảy sinh ra chút hy vọng.
Nhưng mà có một điều cậu ba Dương biết rất rõ ràng đó chính là ngoại trừ Hàn Nhã Thanh, anh không chạm vào bất cứ người phụ nữ nào khác, cho nên nếu như là con của Hàn Nhã Thanh thì chắc chắn là con của anh, nếu như không phải của Hàn Nhã Thanh thì chắc chắn không phải là của anh.
Điểm này cậu ba Dương tin tưởng vô cùng chắc chắn.
Nhưng đúng lúc này Hàn Nhã Thanh đi đến, hai mắt của Đường Vũ Kỳ sáng lên, vừa định bổ nhào qua kêu mẹ nhưng mà Đường Vũ Kỳ lại đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có bong bóng màu vàng.
Anh trai đã từng nói nhìn thấy bong bóng màu vàng chính là cảnh cáo, nói cho cô bé biết là mình không thể làm loạn.
Vậy lúc này anh thả bong bóng màu vàng ra là có ý gì vậy nhỉ, rốt cuộc là anh trai đang có ý gì?
Lúc nãy cô bé đều không dựa theo kế hoạch của anh trai mà thực hiện, chắc chắn là anh đã rất tức giận rồi, bây giờ anh trai thả bong bóng màu vàng ra cảnh cáo cô bé, cô bé nhất định không thể không nghe theo.
Nghĩ đến chuyện đó, Đường Vũ Kỳ nhìn về phía bong bóng mà ngẩn người, bàng hoàng...
Cậu ba Dương nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đi đến hai mắt nhanh chóng di chuyển nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, nhưng mà anh vẫn không nhịn được nhìn về phía bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ.
Cậu ba Dương nhìn thấy bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng chỉ là nhìn về phía trước đến ngẩn người, đối với việc Hàn Nhã Thanh đi đến đây cũng không có bất cứ phản ứng nào...
Trong lòng của cậu ba Dương không khỏi chìm xuống, xem ra lúc nãy là do anh đã suy nghĩ nhiều rồi.
Một đứa nhỏ mới có năm tuổi, cho dù có hiểu cách che giấu đi nữa loại tình huống này cũng không có khả năng che giấu tốt như vậy.
Dưới tình huống bình thường một đứa nhỏ năm tuổi nếu như nhìn thấy người thân của mình thì phản ứng đầu tiên chắc chắn sẽ trực tiếp chạy tới dứt khoát gọi người.
Lúc nãy anh vẫn không gọi Hàn Nhã Thanh đến đây, cũng không đi về phía của Hàn Nhã Thanh, chính là vì để Hàn Nhã Thanh tự mình đi qua đây, sau đó nhìn phản ứng của Đường Vũ Kỳ.
Hơn nữa lúc Hàn Nhã Thanh đến đây anh vẫn luôn chú ý đến Hàn Nhã Thanh, cũng không phát hiện Hàn Nhã Thanh đưa ra ám chỉ gì với Đường Vũ Kỳ.
Trong lòng của cậu ba Dương vô cùng mất mát, bởi vì quá mất mát, quá thất vọng, anh thậm chí cũng quên lên tiếng chào Hàn Nhã Thanh.
Mọi người nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đi tới đều đồng loạt sửng sốt, có rất nhiều người vô thức nhìn về phía cậu ba Dương.
Dù sao thì gần đây chuyện của Hàn Nhã Thanh với cậu ba Dương cũng như gà bay chó sủa.
Mọi người nhìn thấy cậu ba Dương đứng đó không hề động đậy, cũng không nói chuyện, trong lúc nhất thời cũng nhịn không được mà suy đoán có lẽ là Hàn Nhã Thanh đã bị cậu ba Dương đá rôi.
Thư ký Lưu: “...”
Tổng giám đốc đây là bị cái gì vậy nè, bà chủ cũng đã đi đến rồi mà tổng giám đốc đều không có bất cứ phản ứng gì.
“Đó không phải là Hàn Nhã Thanh à, sao cô ta lại đến đây vậy, đây là đến bắt gian hả?”
“Nếu thật sự là như vậy thì sẽ vui lắm đây, có trò hay để xem rồi ”
“Bắt gian cái gì chứ, cậu ba Dương với cô ta cũng đã sắp ly hôn rồi, cậu ba Dương đã sớm đá cô ta rồi, cô không thấy là cô ta đến đây mà cậu ba Dương cũng không có bất cứ phản ứng nào hả.”
“Cũng đúng, ai cũng biết ngày đó đầu tiên là cậu ba Dương ôm người phụ nữ khác hôn thắm thiết khó chia lìa, sau đó cậu ba Dương còn đính hôn với lại Cổ Doanh Doanh, xem ra Hàn Nhã Thanh thật sự bị loại rồi.”
“Hàn Nhã Thanh xấu như vậy, nên bị loại từ sớm, cũng không biết là cậu ba Dương tại sao lại cưới cô ta, ngày nào cũng phải đối diện với một gương mặt xấu xí như vậy, ban đêm cậu ba Dương sẽ không mơ thấy ác mộng hả?”
“Cậu ba Dương cưới cô ta vốn dĩ chính là để lợi dụng cô ta, chắc chắn cậu ba Dương không có thèm nhìn tới cô ta đâu, cho nên cũng sẽ không mơ thấy ác mộng.”
“Cũng đúng, một gương mặt xấu như vậy, cậu ba Dương chắc chắn sẽ không thèm nhìn.”
Cậu ba Dương nghe thấy tiến nghị luận của đám người, hai mắt chậm rãi nheo lại, thân sắc lạnh lùng trong đôi mắt đột ngột hiện ra, trong lúc nhất thời nhiệt độ xung quanh giống như giảm xuống mấy độ.
“Sao tôi đột nhiên cảm thấy lạnh quá vậy nè.” Mấy người đứng gần cậu ba Dương cũng nhịn không được mà run rẩy.
Đúng lúc này Hàn Nhã Thanh vừa vặn đi đến trước mặt của anh, trong nháy mắt sắc mặt của cậu ba Dương liên hòa hoãn.
Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Tầm Chiêu, sau đó di chuyển tâm mắt nhìn về phía Triệu Nguyệt Như, khẽ cười nói: “Sao cô Nguyễn lại ở đây vậy?”
Giọng nói của Hàn Nhã Thanh rất nhỏ, rất nhẹ, người khác không nghe được quá nhiều cảm xúc nhưng mà phân kinh ngạc đó vẫn rất rõ ràng.
Tất cả mọi người đều không biết là lời nói này của cô có ý gì.
Lúc này cô đi đến không phải là đến đây để tìm cậu ba Dương hả?
Tại sao cô lại đặt trọng điểm lên trên người của Triệu Nguyệt Như?
Chẳng lẽ là đến đây để giúp Triệu Nguyệt Như?
Giúp đỡ Triệu Nguyệt Như xé xác tình địch, cũng rất có thể.
Dù sao thì kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Nhưng mà trong lòng của mọi người đều rất rõ ràng, quan trọng nhất vẫn là thái độ của cậu ba Dương. Mấu chốt là phải xem xem cậu ba Dương chọn như thế nào.
Nếu như cậu ba Dương lựa chọn con gái, Hàn Nhã Thanh có làm như thế nào cũng vô dụng thôi...
Có điều là sự xuất hiện của Hàn Nhã Thanh để cho mọi người cảm thấy vở kịch này vô cùng đặc sắc, cả đám đều trợn to mắt mà nhìn, sợ bỏ qua tình tiết đặc sắc nhất.
“Tôi ở đây thì như thế nào hả? Làm phiền tới cô à?” Lúc Triệu Nguyệt Như nhìn thấy Hàn Nhã Thanh thì hơi ngẩn người, có điêu trên mặt lập tức càng có nhiều hơn mấy phân khinh thường.
Hàn Nhã Thanh biết cô ta, cô ta cũng biết Hàn Nhã Thanh, cũng biết chuyện của Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu kết hôn, nhưng mà Dương Tầm Chiêu cưới Hàn Nhã Thanh chính là vì lợi dụng Hàn Nhã Thanh, hiện tại Dương Tầm Chiêu đã đá Hàn Nhã Thanh rôi.
Hơn nữa cô ta cũng biết bà cụ Dương và ông cụ Dương đều vô cùng ghét Hàn Nhã Thanh, cái này tuyệt đối không có khả năng để Hàn Nhã Thanh tiếp tục gả vào nhà họ Dương.
Cho nên Triệu Nguyệt Như xem thường Hàn Nhã Thanh từ tận đáy lòng.
“À, không có gì hết, lúc nãy tôi thấy anh Nguyễn vừa mới ôm một người phụ nữ, tôi còn tưởng là người mà anh Nguyễn ôm chính là cô Nguyễn nữa chứ, xem ra là tôi đã nhìn lầm rồi.” Khóe môi của Hàn Nhã Thanh hơi cong lên giống như là mang theo vài phân ý cười, lời nói kia trông có vẻ không được tự nhiên.
Đám người nghe thấy lời nói này của Hàn Nhã Thanh thì đồng loạt sửng sốt.
Đây là tình huống như thế nào đây?
Hàn Nhã Thanh không phải là đến đây để giúp Triệu Nguyệt Như xé xác tình địch hả?
“Cô nói cái gì hả? Ở đâu? Cô nhìn thấy ở đâu?” Sắc mặt của Triệu Nguyệt Như nhanh chóng thay đổi, cô ta gần như là nhảy dựng lên trong nháy mắt, cũng chẳng thèm quan tâm đến Nguyễn Tân Tân đang nằm ở dưới đất.
Có điều Triệu Nguyệt Như lập tức bình tĩnh lại có chút, phòng bị nhìn về phía Hàn Nhã Thanh: “Hàn Nhã Thanh, cô đừng có đứng đây mà châm ngòi ly gián.”
Hôm nay rõ ràng Nguyễn Hành đã đi công tác rồi, sao có thể ôm mỹ nữ đến đây được?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng! Mặc dù Nguyễn Hành phong lưu thành tính, nhưng mà về phương diện công việc vẫn không hời hợt.
“Ô, chẳng lẽ là do tôi đã nhìn lâm hả? Nhưng mà lúc nãy tôi rõ ràng vừa mới nhìn thấy anh Nguyễn thân mật ôm một cô gái xinh đẹp, anh Nguyễn còn mua cho cô gái kia rất nhiều rất nhiều đồ nữa kìa, anh Nguyễn quẹt thẻ mà hai mắt cũng không thèm chớp một cái nào, thật sự rất ngầu luôn đó. Một người đàn ông nếu như chịu dùng tiên vì một người phụ nữ, ít nhất cũng nói rõ là trong lòng của anh ta có người phụ nữ đó, lúc đó tôi còn nghĩ là cô Nguyễn thật sự rất hạnh phúc, làm cho người khác phải ghen tị.” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy Triệu Nguyệt Như vẫn không tin cô, cũng không sốt ruột, nếu chỉ chút chuyện nhỏ như vậy mà cô cũng không giải quyết được vậy thì cô cũng không phải là Hàn Nhã Thanh
Cậu ba Dương nghe thấy lời nói của Hàn Nhã Thanh, lông mày hơi nhíu lại, lập tức đi đến trước mặt của cô, nhìn cô, đột nhiên lại nói:
“Em cứ tùy ý tiêu tiền của anh.”
Hàn Nhã Thanh: “...."
Bây giờ cô đang châm biếm người ta, cậu ba Dương đột nhiên lại ném thức ăn cho chó là có chuyện gì xảy ra đây?
Đám đông: “...."
Đã nói là ly hôn rồi mà? Đã nói là cậu ba Dương đá người ta rồi mà?
Cấu lương nhét một cách mãnh liệt như thế này, bọn họ có thể không ăn được à?
Cậu ba Dương, con gái của anh còn đang đứng ở một bên kia kìa, anh như thế này thật sự có được không hả.
Khóe môi của thư ký Lưu nhịn không được mà kéo ra, phản ứng của tổng giám đốc có phải là có chút chậm rồi không, nhưng mà thao tác vẫn rất mạnh mẽ.
Triệu Nguyệt Như hơi bất ngờ, lại ghen tị đến phát cuồng, cô ta nhìn Hàn Nhã Thanh, cô ta không hiểu bộ dạng Hàn Nhã Thanh xấu xí như thế này mà Dương Tầm Chiêu còn có thể thích Hàn Nhã Thanh.
Đối với Dương Tầm Chiêu, cô ta vẫn hơi hiểu biết, Dương Tầm Chiêu đã nói ở trước mặt tất cả mọi người vậy đã nói rõ trong lòng của Dương Tầm Chiêu có Hàn Nhã Thanh.
Không phải là nói Dương Tầm Chiêu và Cổ Doanh Doanh đã đính hôn với nhau rồi à, tại sao anh lại còn mắc đi mày lại với Hàn Nhã Thanh?
“Hàn Nhã Thanh, lúc nãy cô vừa mới nói là cô nhìn thấy Nguyễn Hành dẫn một người phụ nữ có đúng không, có thật hay không vậy?” Nhưng mà Triệu Nguyệt Như để ý nhất vẫn là chuyện lúc nãy Hàn Nhã Thanh vừa mới nói, đối với cô ta mà nói chuyện quan trọng nhất đó chính là phải nắm chặt chồng mình ở trong tay.
Nguyễn Hành nói đi công tác, nói không chừng là lừa gạt cô ta, cũng có thể là Nguyễn Hành đã trở về từ sớm, cô ta hiểu rất rõ đạo đức của Nguyễn Hành, chỉ cần là có chút cơ hội thì Nguyễn Hành sẽ lập tức ăn vụng ngay.
“Chắc có lẽ là tôi đã nhìn nhầm rồi đó, cô Nguyễn cứ coi như là tôi chưa từng nói cái gì đi” Hàn Nhã Thanh nhìn cô ta, khẽ cười cười.
“Hiện tại bọn họ đang ở đâu vậy, đang ở đâu?” Nhưng mà Hàn Nhã Thanh càng nói như vậy thì Triệu Nguyệt Như càng cảm giác chính là sự thật, giờ phút này cô ta chỉ một lòng nhớ đến chuyện bắt hô ly tinh.
“À, hồi nãy tôi thấy là hình như bọn họ rời đi từ cửa phía đông rồi” Mục đích lúc đầu của Hàn Nhã Thanh đúng là vì để cho Triệu Nguyệt Như rời đi, không muốn để cho cô ta ở chỗ này làm ô nhiễm tâm hồn trong trắng của bé cưng nhà cô.
Hai mẹ con này tam quan không bình thường, mà còn là người có lòng dạ ác độc.
Hàn Nhã Thanh vẫn còn chưa nói xong thì Triệu Nguyệt Như đã nhanh chân chạy ra cửa phía đông, cô ta vội vàng đi bắt gian, ngay cả con gái đang nằm ở dưới đất cũng quên mất.
“Mẹ ơi, còn có con ở đây nữa, mẹ không quan tâm tới con hả?” Nguyễn Tân Tân nhìn thấy mẹ sắp đi rồi, gấp đến độ phải hô to, không biết nên tiếp tục giả vờ bị thương hay là đi theo cùng với mẹ.
“Con đuổi theo nhanh lên đi, chúng ta phải đi xé xác cái con hồ ly tinh quyến rũ ba của con.” Bước chân của Triệu Nguyệt Như dừng lại, nhưng mà cũng không đi đến đỡ Nguyễn Tân Tân dậy, mà là tức giận hét lên một câu.
“Dạ” Nguyễn Tân Tân lập tức bò dậy từ dưới đất, một mặt hưng phấn chạy đi qua đó.
Xem ra là Nguyễn Tân Tân mới chín tuổi cũng rất hào hứng với chuyện xé xác hồ ly tinh.
Đám đông: “...”
Hàn Nhã Thanh đảo mắt, giáo dục như thế này, đây là lần đầu tiên mà cô nhìn thấy đó, thật là được mở rộng tầm mắt.
Chẳng lẽ là sự trưởng thành của đứa nhỏ này cũng phải giống với mẹ của nó, ngày nào cũng phải đi đánh hồ ly tinh?
Cũng may là bé cưng Vũ Kỳ nhà cô đã lễ phép từ nhỏ, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, cô không cần phải quan tâm quá.
Lúc này Dương Tầm Chiêu đã đi đến bên cạnh Hàn Nhã Thanh, khoảng cách giữa hai người gần như không có kẻ hở, phần thân mật đó cũng đã đủ để chứng minh tất cả.
Lúc này Đường Vũ Kỳ đúng lúc đứng trước mặt của hai người bọn họ, hình tượng như thế này cảm thấy rất đẹp mắt.
Hứa Dinh Dinh nhìn thấy cảnh tượng này hai mắt đều muốn phát sáng, người một nhà này đứng cùng một chỗ vui vẻ hòa thuận phù hợp biết bao nhiêu, thật là đẹp, thật là chói mắt.
“Sao em lại đến đây vậy?” Cậu ba Dương đưa tay ra, rất tự nhiên ôm eo của Hàn Nhã Thanh, mắt nhìn về phía cô, vẻ mặt dịu dàng còn mang theo nụ cười rõ ràng,
Như thế này so với ánh mắt nhìn Đường Vũ Kỳ càng dịu dàng hơn mấy phân.
Đám đông: “...
Đây quả thật là cậu ba Dương mà bọn họ biết đó ư?
“Muốn mua gì hả, anh đi mua với em.” Sau khi Hàn Nhã Thanh xuất hiện, trong mắt của cậu ba Dương cũng chỉ có một mình Hàn Nhã Thanh. Nhớ đến lý luận một người đàn ông chịu tiêu tiên vì người phụ nữ của cô vừa mới nói lúc nãy, lúc này cậu ba Dương muốn mua mua mua cùng với cô.
Muốn mua cái gì thì mua cái đó...
Thư kí Lưu: “...”
Tổng giám đốc à, anh vẫn còn có một cuộc họp rất quan trọng, một cuộc họp video rất quan trọng đó, thời gian đã sắp đến rồi.
Còn nữa, đây vốn chính là trung tâm thương mại của tổng giám đốc nhà mình, còn cần phải mua nữa hả, không phải là tổng giám đốc nói thích cái gì thì cứ trực tiếp câm lấy đi à?
Tổng giám đốc, kỹ năng cua gái của anh vẫn còn kém y như vậy!
Đám đông: “...
Đây là hành động gì đây hả, không phải là nói cậu ba Dương thay lòng đổi dạ nhanh mà?
Thay lòng đổi dạ đã nói đâu?
Bây giờ tại sao lại đột nhiên điên cuồng ném thức ăn cho chó, đây là muốn để cho mọi người ăn bể bụng luôn hả.
Cái miệng nhỏ của Đường Vũ Kỳ hơi hếch, sau khi mẹ xuất hiện rồi thì ba không thèm nhìn cô bé nữa, thật là đau lòng, thật là khó chịu.
Tại sao ba lại có thể như vậy chứ!
Cô bé biết là ba yêu mẹ, nhưng mà ít nhất ba cũng phải liếc nhìn cô bé một cái, ít nhất cũng đừng có hoàn toàn quên mất sự tôn tại của cô bé.
Thật ra thì cậu ba Dương vẫn luôn để ý đến bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, anh thật sự rất thích bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, nhưng mà có thích cũng vô dụng thôi.
Không phải là của anh, không phải là người phụ nữ của anh sinh ra, cho nên có một vài suy nghĩ anh nhất định phải bỏ đi.
Anh nghĩ đến chuyện Hàn Nhã Thanh không thể sinh con, anh sợ là hành động của anh sẽ làm cho Hàn Nhã Thanh đau lòng, cho nên anh cố gắng phân rõ giới hạn với bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ.
“Ba ơi, ba không để ý đến con nữa hả?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ ngẩng đầu lên nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, lúc này cô bé rất tủi thân, rất muốn khóc. Ba dứt khoát không thèm để ý đến nó, nó thật sự rất đau lòng.
Chẳng lẽ là ba không thèm quan tâm đến tâm hồn non nớt yếu ớt của mình?
Đúng vậy đó, tâm hồn của cô bé rất là yếu đuối!
Cậu ba Dương giật mình, hiển nhiên không nghĩ đến lúc này bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ lại đột nhiên gọi anh là ba, kể từ sau khi mẹ của cô bé xuất hiện cô bé không tiếp tục gọi anh là ba nữa.
Cậu ba Dương cho rằng bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đã biết mình nhận lầm người, biết anh không phải là ba của cô bé, không ngờ đến lúc này bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ lại gọi mình là ba ở trước mặt của Hàn Nhã Thanh.
Phản ứng đầu tiên của cậu ba Dương là muốn nói rõ ràng với Đường Vũ Kỳ, nhưng mà đối diện với cặp mắt mang đây chờ mong và mang theo hờn tủi rõ ràng của Đường Vũ Kỳ, anh đột nhiên cảm thấy có mấy lời căn bản của không nói nên lời.
Hàn Nhã Thanh: “...”
Bé Vũ Kỳ, con đây là đang muốn làm cái gì đây hả?
Hàn Nhã Thanh nhìn Đường Vũ Kỳ mà không nói gì, lúc nãy cô vừa mới nhìn thấy Đường Minh Hạo rồi, cho nên cô biết tất cả những chuyện này chắc chắn là do Đường Minh Hạo đã sắp xếp, chỉ là cô không biết rốt cuộc kế hoạch của Đường Minh Hạo là cái gì.
Cho nên lúc này cô không nói cái gì hết, cô cũng chỉ nhìn Đường Vũ Kỳ.
“Nhã Thanh, em đừng hiểu lầm, đứa nhỏ này cũng không phải là của anh đâu.” Cậu ba Dương nhìn Hàn Nhã Thanh vẫn cứ luôn nhìn Đường Vũ Kỳ, sợ là Hàn Nhã Thanh thật sự sẽ hiểu lâm, anh đi đến gần giải thích với Hàn Nhã Thanh một câu.
Mẹ của đứa nhỏ này đã đến rồi, anh còn không quen với mẹ của cô bé, cho nên cô bé này chắc chắn không phải là con của anh.
Mặc dù là anh rất thích bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, nhưng mà anh cũng không thể để cho người phụ nữ của mình hiểu lâm.
Đường Vũ Kỳ nghe thấy lời giải thích của cậu ba Dương, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xụ xuống, rất tức tối trừng mắt nhìn Dương Tâm Chiêu.
Tâm hồn bằng pha lê của cô bé nát rồi, hoàn toàn nát rồi!
Ba thật là quá đáng!
Hừ, bé quyết định rồi, bé không để ý đến ba nữa.
Cậu ba Dương đối diện với ánh mắt tức giận của Đường Vũ Kỳ, anh sờ lên mũi theo bản năng.
Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cứ nhìn anh như vậy, anh cảm thấy giống như là mình đã làm ra một chuyện tội ác tày trời.
Nhưng anh rõ ràng không có.
Hàn Nhã Thanh cũng nhanh chóng di chuyển tâm mắt nhìn về phía cậu ba Dương, hai mắt của Hàn Nhã Thanh hơi nheo lại, anh nói cái gì vậy chứ? Anh nói Đường Vũ Kỳ không phải là con gái của anh?
Anh có dám nói một lần nữa không?
Không phải là anh, xin hỏi là của ai?
Khóe môi của Hứa Dinh Dinh hung hăng kéo ra, cô hơi muốn cười, nhưng mà cô vẫn nhịn lại được.
Cậu ba Dương, anh làm như vậy là chết rồi, ngay cả ông trời cũng không cứu được anh đâu, thật đó!
“Nhã Thanh, đó là mẹ của đứa bé, em để cô ta nói cho em biết đi.” Cậu ba Dương chỉ và Hứa Dinh Dinh, lúc này cậu ba Dương thật sự lâm vào tình thế khó xử, một bên là Đường Vũ Kỳ đang tức giận.
Một bên là Hàn Nhã Thanh cũng đang tức giận.
Đúng vậy, lúc này anh nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đang thật sự tức giận, thật sự hiểu lầm anh rồi!
Cậu ba Dương đã từng nghĩ đến Đường Vũ Kỳ là con của Hàn Nhã Thanh, nhưng mà sau khi Hàn Nhã Thanh xuất hiện Đường Vũ Kỳ không hê có một chút phản ứng gì, dựa vào phản ứng của Đường Vũ Kỳ mà xem, cô bé căn bản cũng không quen biết với Hàn Nhã Thanh.
Phản ứng của một đứa nhỏ năm tuổi là chân thật nhất, không có khả năng có thể giấu diếm.
Cậu ba Dương cho rằng Hứa Dinh Dinh ở trước mặt của anh chắc chắn sẽ không dám ăn nói lung tung, đương nhiên cậu ba Dương vẫn nhìn về phía của Hứa Dinh Dinh, trong ánh mắt của cậu ba Dương rõ ràng mang theo cảnh cáo, cảnh cáo Hứa Dinh Dinh không được nói linh tinh.
Hứa Dinh Dinh nghe thấy lời nói của cậu ba Dương, ánh mắt của cô lóe lên, nín cười nhìn về phía cậu ba Dương, cố ý nói: “Cậu ba Dương, con bé chính là con gái của anh mà, anh vốn dĩ chính là ba của bé cưng. Sao vậy, anh còn muốn không nhận nợ nữa hả? Anh như thế này sẽ làm cho bé cưng rất đau lòng đó.”
Lúc này Hứa Dinh Dinh quả thật chính là xem náo nhiệt mà còn chê chuyện chưa đủ lớn.
Đúng vậy, là do cô cố ý đó, Dương Tâm Chiêu vậy mà lại trừng mắt nhìn cô, uy hiếp cô, nếu như là bình thường thì cô chắc chắn sẽ sợ cậu ba Dương, nhưng mà bây giờ cô đã có thượng phương bảo kiếm hộ thân rồi, hơn nữa còn có hai cái, cô sợ cái gì chứ!
Lúc này lời nói này của Hứa Dinh Dinh cực kì dễ làm cho người ta hiểu lầm, tất cả mọi người nghe thấy nói như vậy thì phản ứng đầu tiên đó chính là cho rằng Hứa Dinh Dinh có ý là con gái của cô chính là của cậu ba Dương.
Ý của lời nói này của Hứa Dinh Dinh mà kéo dài thêm một chút nữa đó chính là Hứa Dinh Dinh là người phụ nữ của cậu ba Dương, ít nhất vẫn là người phụ nữ mà cậu ba Dương đã từng chạm qua.
Đường Vũ Kỳ gật đầu, biểu thị là cô bé sẽ rất đau lòng.
Đám đông: “...
Chẳng lẽ đây quả thật là con gái riêng của cậu ba Dương hả, hôm nay đến đây để nhận ba?
Nếu như cô bé này không phải là con gái của cậu ba Dương thì người phụ nữ đã tuyệt đối sẽ không dám đứng ở trước mặt của cậu ba Dương mà nói như vậy, dù sao thì một lời nói dối cũng có thể bị giấy xét nghiệm vạch trần.
Cảm giác là một vở kịch rất lớn, tiếp theo đây có thế sẽ sắp đánh nhau không?
Nếu như mà đánh nhau thì không biết là cậu ba Dương sẽ giúp ai.
Dù sao thì một bên là con gái của mình, một bên là người phụ nữ của mình.
Lúc nãy cậu ba Dương đối với Hàn Nhã Thanh tình sâu ý đậm như thế,
Nhưng mà đây chính là con gái ruột của cậu ba Dương mà, như vậy thì...
Vở kịch như thế này, quần chúng hóng chuyện là thích nhất, cả đám đều mở to mắt mà nhìn.
Lúc này thư ký Lưu hoàn toàn ngơ ngác, rốt cuộc tình huống hiện tại là như thế nào vậy?
Rốt cuộc người phụ nữ này là ai đây, là đang muốn dựa vào tổng giám đốc nhà anh ta đó à?
Bà chủ có thể sẽ hiểu lâm hay không đây?
Tổng giám đốc nhà anh ta với lại bà chủ đã làm hòa với nhau rồi, tuyệt đối không thể xảy ra bất trắc được.
Thư ký Lưu nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, nhìn thấy Hàn Nhã Thanh rõ ràng đang tức giận, thâm nghĩ trong lòng không hay rồi, tiêu rồi tiêu rồi, bà chủ đã hiểu lầm rồi, hơn nữa còn rất tức giận.
“Bà chủ hiểu lầm rồi, đây là hiểu lầm thôi, cô bé này tuyệt đối không phải là con của tổng giám đốc đâu, tôi đảm bảo.” Thư ký Lưu cảm thấy vào loại thời điểm như thế này anh ta nhất định phải kiên trì mới được, thân là thư ký, đây là chuyện mà anh ta nhất định phải làm. Thư ký Lưu vừa mới nói lời này ra, từng ánh mắt đều bắn về phía anh ta.
Hứa Dinh Dinh nhìn anh ta, rất là kinh ngạc.
Đường Vũ Kỳ nhìn anh ta, rất là tức giận.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta, ánh mắt rất sắc bén.
Khóe môi của Hứa Dinh Dinh nhịn không được mà kéo ra, vốn dĩ cô muốn để Dương Tâm Chiêu tự tìm đường chết là đủ rồi, không ngờ lại xuất hiện ra một người liệu mạng tự tìm đường chết.
Không tìm đường chết thì sẽ không phải chết, thư ký Lưu, anh hay lắm!
“Chú lừa gạt!” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ trừng mắt nhìn về phía thư ký Lưu, ánh mắt đó giống như là đang trừng một người mang tội ác tày trời. Lúc nãy thư ký Lưu còn nói cô bé là công chúa nhỏ của anh ta, bây giờ lại nói cô bé không phải là con gái của ba nữa.
“Không, chú không phải kẻ lừa đảo, công chúa nhỏ đừng giận mà, chú..." thư ký Lưu đối diện với ánh mắt của công chúa nhỏ, đột nhiên cảm giác vô cùng hốt hoảng, trời ơi, lúc nãy anh ta vừa mới làm cái gì vậy?
Có phải là anh ta đã làm tổn thương trái tim của công chúa nhỏ rồi không.
Có phải là công chúa nhỏ sẽ không tha thứ cho anh không?
Nhưng mà dưới tình huống như thế này, anh ta có thể làm thế nào nữa, anh ta có thể làm sao đây?
“Chú chính là tên lừa đảo.” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn còn tức giận, biểu thị không còn tin tưởng nữa, cũng sẽ càng không tha thứ cho anh ta.
“Không, chú thật sự không phải là lừa đảo mà.” Thư ký Lưu gấp đến độ muốn khóc, nhưng mà không có người nào giúp anh ta hết, cũng không có người nào để ý đến anh ta, sao số phận của anh ta lại khổ như thế này.
Cậu ba Dương nhìn thư ký Lưu một chút, hoàn toàn không có ý ra tay trợ giúp.
Hàn Nhã Thanh nhìn thư ký Lưu, cũng không có ý muốn giúp đỡ anh ta.
Trong lòng của thư ký Lưu nhịn không được mà kêu rên, rốt cuộc là anh ta đang vì cái gì? Vì ai?
Anh ta là vì ai hả?
“Nếu như chú không phải là người nói dối, tại sao chú lại nói cháu không phải là con gái của ba?” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ trừng to mắt nhìn thư ký Lưu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩng lên, cho thấy cô bé thật sự rất tức giận.
“Công chúa nhỏ, chắc chắn là cháu đã nhìn nhầm rồi, ba của cháu chắc chắn không phải là tổng giám đốc đâu, chắc chắn là không phải.” Mặc dù là thư ký Lưu rất thích công chúa nhỏ, rất sùng bái công chúa nhỏ, nhưng mà vấn đề này là một vấn đề về nguyên tắc, vấn đề nguyên tắc tuyệt đối không thể làm loạn được.
Làm loạn sẽ xảy ra chuyện lớn!
Làm không cẩn thận sẽ chết người đấy, đương nhiên người đầu tiên sắp chết chắc chắn là anh ta.
“Chú chính là tên lừa đảo, không thèm để ý tới chú nữa.” Đường Vũ Kỳ hừ lạnh một tiếng, tức giận không thèm để ý đến anh ta nữa.
Cậu ba Dương vẫn không nói gì, vẫn luôn nhìn xem không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Sao anh biết con bé không phải là con gái của tổng giám đốc nhà anh hả?” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy bé Vũ Kỳ nhà cô bị tức giận sắp hỏng rồi, cô di chuyển tâm mất nhìn về phía thư ký Lưu.
Giờ phút này ánh mắt của Hàn Nhã Thanh vẫn còn tính là bình thản.
“Bà chủ, cô tuyệt đối phải tin tôi, tôi đảm bảo cô bé này chắc chắn không phải là con của tổng giám đốc đâu.” Nhưng mà khi thư ký Lưu đối diện với ánh mắt của Hàn Nhã Thanh, anh ta lại hung hăng hít vào một hơi, anh ta cho rằng Hàn Nhã Thanh sẽ không tin anh ta, anh ta nghĩ là đây là lúc anh ta nên biểu hiện quyết tâm.
“Anh lấy cái gì để đảm bảo hả?” Lông mày của Hàn Nhã Thanh hơi nhướng lên, lúc hỏi ra câu này cô còn cố ý nhìn Dương Tâm Chiêu một chút.
Lúc này người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì đây, sao không có biểu hiện gì hết, một câu cũng không nói.
“Bà chủ, ngày nào tôi cũng đi theo bên cạnh của tổng giám đốc hết, chắc chắn biết mà.” Thư ký Lưu cảm thấy lý do của mình như vậy đã tính là rất đây đủ rồi, rất có sức thuyết phục.
“Phải vậy không? Chẳng lẽ là mỗi lần tổng giám đốc anh đi tìm phụ nữ cũng đều mang theo anh hả?” Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời nói của thư ký Lưu, cô không nhịn được cười, lý do như vậy thật phí khi mà thư ký Lưu đã nói ra khỏi miệng.
Cô nhớ đến năm năm trước thư ký Lưu không có đi theo bên cạnh của cậu ba Dương.
Thư ký Lưu: “...”
Nói thật thì chuyện này tổng giám đốc quả thật sẽ không có khả năng mang anh ta theo, nhưng mà anh ta biết bên cạnh tổng giám đốc nhà anh ta nhiều năm như vậy rồi đều không có phụ nữ.
“Em nói chuyện kiểu gì vậy hả? Cái gì mà gọi là mỗi lần anh đi tìm phụ nữ, anh đi tìm phụ nữ lúc nào chứ?” Cậu ba Dương vẫn luôn quan sát không lên tiếng, giờ phút này nghe thấy lời nói của Hàn Nhã Thanh, sắc mặt có chút thay đổi.
Lời này của cô cũng quá đáng rồi đói
Cho đến bây giờ anh chưa từng đi tìm người phụ nữ nào hết, hơn nữa nhiều năm như vậy những người phụ nữ tự động đưa đến cửa anh cũng chẳng thèm nhìn tới, đương nhiên ngoại trừ cô.
“Bà chủ, tổng giám đốc chưa từng đi tìm phụ nữ, những người phụ nữ vô liêm sỉ tự dâng đến cửa đó, tổng giám đốc ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái chứ đừng nói chỉ là chạm vào.” Thư ký Lưu liên tục phụ họa, sợ Hàn Nhã Thanh không tin.
“Những người phụ nữ vô liêm sỉ... tự động đưa đến cửa... nhìn cũng không thèm nhìn một cái, tuyệt đối sẽ không chạm vào?” Hàn Nhã Thanh nhìn về phía cậu ba Dương, câu nói này nghe có vẻ như là đang ám chỉ gì đó.
Năm năm trước cô cũng coi như là tự động đưa tới cửa, hơn nữa là mình tự chạy vào trong phòng của anh nửa đêm nửa hôm, anh cò không chạm vào?
Chạm vào rồi thì có khả năng sẽ có con, từ trước đến nay anh luôn là người khôn khéo lại còn không hiểu được?
Bé cưng Vũ Kỳ đều đã tìm đến cửa rồi, anh còn muốn làm cái gì nữa, còn không muốn nhận?
“Ngoại trừ em.” Đương nhiên là cậu ba Dương hiểu ý của cô, vội vàng cho thấy sự chung thủy của mình.
“Ừ” Hàn Nhã Thanh nhẹ giọng lên tiếng, hai mắt lại di chuyển nhìn về phía Đường Vũ Kỳ lần nữa, bé cưng Vũ Kỳ cũng đã đến đây rồi, chắc chắn là muốn nhận anh.
Hiện tại đối với việc này cô sẽ không phản đối.
Cậu ba Dương nhìn thấy Hàn Nhã Thanh lại nhìn về phía Đường Vũ Kỳ một lần nữa, hai mắt của anh nhanh chóng lóe lên, đột nhiên vội vàng nói: “Em nhất định phải tin tưởng anh, anh tuyệt đối không có con gái riêng đâu, trừ phi..."
Trừ khi cô sinh đứa bé kia.
"Người xấu." Đường Vũ Kỳ trừng mắt nhìn Dương Tâm Chiêu một cái, cắt ngang lời anh nói.
Ba lại thật sự không nhận cô bé, ba hư lắm, hừ, cô bé không muốn để ý đến ba.
Nhưng đúng lúc này Đường Vũ Kỳ thấy quả bong bóng màu đỏ lắc lư ở chỗ rẽ phía trước.
Anh trai nói nếu cô bé nhìn thấy bong bóng màu đỏ thì lập tức rút lui, không được để lộ.
Đường Vũ Kỳ vốn có chút tức giận cậu ba Dương, cô bé nhìn bong bóng màu đỏ thì miệng nhỏ hếch lên lại trừng mắt nhìn cậu ba Dương một cái, sau đó kéo tay Hứa Dinh Dinh: "Chúng ta đi, không quan tâm đến người xấu nữa."
Lúc này cậu ba Dương đã biến thành người xấu ở trong lòng Đường Vũ Kỳ, người yêu thích nhất lúc trước lại biến thành người xấu.
Ba không nhận cô bé, cô bé cũng không cần nhận người xấu là ba, cô bé muốn đi tìm anh trai.
"Hả?" Hứa Dinh Dinh đang xem kịch say mê, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đột nhiên kéo cô rời đi, cô nhất thời chưa lấy lại tinh thân.
Sao lại muốn đi rồi?
Vẫn chưa nhận người ba này mà?!
Cô bé không muốn nhận nữa sao?!
Bé cưng tức giận nên không nhận ba nữa?
Chuyện này đúng là rắc rối, Vũ Kỳ nhà cô tức giận thì hậu quả đúng là đáng sợ.
Hứa Dinh Dinh nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, thật sự cứ đi như thế sao?
Hàn Nhã Thanh lại thấy bong bóng màu đỏ cách đó không xa, cũng thấy được vừa rồi Đường Minh Hạo ló mặt ra.
Cô đứng ở chỗ này đối diện với Đường Minh Hạo, cho nên nhìn thấy rõ ràng.
Vì thế Hàn Nhã Thanh lập tức đoán được vì sao Đường Vũ Kỳ đột nhiên muốn rời đi, có lẽ cô bé và Đường Minh Hạo đã bàn bạc ám hiệu với nhau bằng bong bóng màu đỏ này.
Đường Vũ Kỳ nhìn thấy ám hiệu thì muốn rời đi, Đường Minh Hạo đưa ra ám hiệu cũng chứng tỏ đang tức giận.
Bởi vì chuyện lúc trước nên Đường Minh Hạo vốn tức giận Dương Tâm Chiêu, cô nhìn tình huống hiện tại thì chắc chắn cậu bé càng tức giận.
Trái tim bé Vũ Kỳ rất mềm, cô bé vẫn luôn thích Dương Tâm Chiêu, luôn muốn nhận Dương Tâm Chiêu, nhưng biểu hiện của Dương Tâm Chiêu đã chọc công chúa nhỏ tức giận không nhẹ.
Mọi chuyện đã như vậy thì cô còn có thể nói gì? Cho dù thế nào, cô cũng phải quan tâm đến cảm xúc của các bé cưng.
Lúc trước chỉ có một mình bé Minh Hạo tức giận, hiện tại hai bé cưng đều tức giận, cô có thể làm sao bây giờ?
Hàn Nhã Thanh thở dài một hơi, đưa mắt nhìn về phía Dương Tâm Chiêu, anh cứ làm cho con gái, con trai tức giận bỏ đi!
Anh đúng là đã làm được!!
Hứa Dinh Dinh thấy Hàn Nhã Thanh không nói gì thì để Đường Vũ Kỳ kéo mình rời đi.
Cậu ba Dương nhìn công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ cứ đi như vậy thù trong lòng thật sự không nỡ, không nỡ chút nào, cho nên ánh mắt anh không nhịn được nhìn về phía Đường Vũ Kỳ rời đi.
Lúc này Đường Vũ Kỳ vẫn chưa đi xa, dù sao vóc dáng cô bé nhỏ, chân ngắn nên đi không quá nhanh.
"Có phải đứa nhỏ này rất đáng yêu đúng không?” Hàn Nhã Thanh nhìn ánh mắt cậu ba Dương rõ ràng không nỡ nên không nhịn được hỏi một câu.
Hàn Nhã Thanh thấy được cậu ba Dương không nỡ, cho nên muốn tạo cho cậu ba Dương một cơ hội xoay chuyển tình hình, cô muốn giúp anh có ấn tượng tốt trước mặt bé cưng, hy vọng anh có thể nắm lấy cơ hội, xoay chuyển trái tim bé cưng, chỉ cân lấy được trái tim bé cưng thì chuyện này rất hoàn mỹ!
Dù sao bé Vũ Kỳ rất dễ dỗ dành!!
Cậu ba Dương đang nhìn Đường Vũ Kỳ thì nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói, trong lòng hơi khiếp sợ, phản ứng đầu tiên của anh là cho rằng Hàn Nhã Thanh hiểu lâm, cho nên không chút suy nghĩ bản năng liên nói: "Không, không đáng yêu chút nào."
Có trời mới biết lúc cậu ba Dương nói lời này đã phải che giấu lương tâm của mình thế nào, lúc anh nói vậy thì lương tâm đau nhói.
Hàn Nhã Thanh: "..."
Thư ký Lưu: "..."
Tổng giám đốc, lúc anh nói lời này thì lương tâm không đau sao? Công chúa nhỏ rõ ràng đáng yêu như vậy, sao anh có thể trợn mắt nói dối chứ?
Cho dù anh muốn dỗ bà chủ thì cũng không thể chê bai công chúa nhỏ như vậy!!
bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn chưa đi xa lập tức dừng bước, cô bé xoay người trừng mắt nhìn cậu ba Dương một cái, sau đó nhanh chóng rời đi, lúc này chân ngắn nhỏ đi rất nhanh.
Ba xấu xa còn nói cô bé không đáng yêu, nói cô bé không đáng yêu chút nào, trái tim pha lên của cô bé vỡ nát, vỡ vụn từng mảnh!!
Cô bé muốn đi tìm anh trai, không bao giờ cân ba nữa, chỉ có anh trai mới là tốt nhất.
Hàn Nhã Thanh nhìn dáng vẻ con gái cưng đi bộ thì biết con gái cưng chắc chắn rất tức giận, rất tức giận.
Hàn Nhã Thanh đưa mắt nhìn về phía cậu ba Dương, trong con ngươi rõ ràng mang theo lửa giận, anh dám nói bé Vũ Kỳ nhà cô không đáng yêu?
Anh cũng dám chọc bé Vũ Kỳ nhà cô tức giận sao?
Đúng là không thể tha thứ!!
Cô vốn muốn giúp đỡ anh có ấn tượng tốt trước mặt hai bé cưng, anh không quý trọng thì thôi, anh còn chọc giận bé cưng nhà cô...
Lúc này Hàn Nhã Thanh không biết miêu tả tâm trạng của mình thế nào.
"Sao vậy?" Cậu ba Dương đối diện với con ngươi tràn đầy lửa giận của cô thì nhất thời có chút mờ mịt, cô sao vậy?!
Sao cô lại đột nhiên tức giận?
Cô không tin lời anh nói sao?!
Cậu ba Dương nhớ tới chuyện cô không thể sinh con, sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
"Em cũng biết anh không thích trẻ con mà." Cậu ba Dương suy nghĩ, sau đó lại nói thêm một câu: "Anh thật sự chán ghét trẻ con."
Cậu ba Dương sợ Hàn Nhã Thanh hiểu lâm, sợ cô không tin, cho nên mới nhấn mạnh lần nữa.
Đối với cậu ba Dương thì không có gì quan trọng hơn vợ mình.
Đương nhiên lúc cậu ba Dương nói ra thì đã che lại lương tâm, lương tâm thật là đau đớn.
Đường Vũ Kỳ đã đi khá xa nhưng vẫn có thể nghe cậu ba Dương nói, cơ thể nhỏ bé cứng đờ, sau đó lập tức chạy đi.
Thật là đau lòng, thật là khó chịu!
Hứa Dinh Dinh cũng nghe thấy lời cậu ba Dương nói, khóe môi không nhịn được giật giật, cậu ba Dương, anh cứ tìm đường chết như vậy thì ông trời cũng không cứu được anh đâu!
Trong lòng Hàn Nhã Thanh giống như có hàng triệu con thảo nê mã chạy qua, cậu ba Dương đúng là lợi hại, thật đó!!
"Không phải em muốn đi mua đô sao? Đi thôi, anh đi với em." Cậu ba Dương nhớ vừa rồi Hàn Nhã Thanh nói đàn ông phải tiêu tiên cho phụ nữ, cho nên cậu ba Dương còn muốn mua mua mua cho Hàn Nhã Thanh!!
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, trong lòng thâm hít sâu một hơi, trái tim anh đúng là lớn, chọc giận con trai con gái rượt của mình bỏ đi mà còn có tâm trạng đi mua đồ sao?
"Không đi." Hàn Nhã Thanh trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó cô xoay người muốn rời đi, cô phải đi an ủi bé cưng nhà cô, cô vốn chỉ cần an ủi một đứa, hiện tại lại phải an ủi hai đứa.
Cho nên cô không có thời gian đi mua đồ với anh, cũng không có tâm trạng tốt đi mua đồ với anh!
"Sao vậy? Em thật sự tức giận?" Cậu ba Dương nhìn cô như vậy thì con ngươi nhanh chóng lóe lên, anh đưa tay ôm cô vào trong lòng, tới gần tai cô nhẹ giọng nói: "Em phải tin tưởng anh”
Mọi người vây quanh thấy cậu ba Dương dịu dàng như vậy, bất chấp thủ đoạn lấy lòng Hàn Nhã Thanh như thế, một đám khiếp sợ trợn mắt há miệng.
Đây là? Đây là cậu ba Dương mà bọn họ quen biết sao?
Đám phụ nữ hoàn toàn say mê, wow, thật là hâm mộ!!
Không nghĩ tới cậu ba Dương dịu dàng như vậy!
"Nhã Thanh, em phải tin tưởng anh, cô bé đó thật sự không phải là con gái anh." Cậu ba Dương nhìn Hàn Nhã Thanh vẫn tức giận thì thở dài một hơi, sao chuyện này vẫn chưa rõ ràng?
Chuyện này rõ ràng rất đơn giản, rất rõ ràng, cô thông minh như vậy thì vì sao không hiếu? Vì sao không tin anh chứ?
Hàn Nhã Thanh nghe anh nói thì lại trừng mắt anh một cái, có chút oán hận nói: "Ừ, không phải là con gái anh."
Hàn Nhã Thanh hoàn toàn nói lẫy, vô cùng tức giận nói dối.
Nhưng cậu ba Dương lại suy nghĩ nhiều, cậu ba Dương nghĩ bởi vì lúc trước anh đối xử với đứa bé kia không tệ nên Hàn Nhã Thanh hiểu lâm.
"Nhã Thanh... Anh..." Cậu ba Dương ôm lấy cô còn muốn giải thích.
"Được rồi, được rồi, em biết rồi, em còn có việc nên đi trước." Nhưng Hàn Nhã Thanh nhìn thấy Đường Vũ Kỳ và Hứa Dinh Dinh đã ra khỏi trung tâm thương mại, Đường Minh Hạo cũng đi ra trung tâm thương mại nên cô có chút nóng nảy.
Hiện tại cô chỉ nghĩ đến hai bé cưng, cậu ba Dương đã chọc giận hai bé cưng không nhẹ.
Bây giờ cô phải nhanh chóng an ủi hai bé cưng.
Hàn Nhã Thanh tránh khỏi vòng tay của Dương Tâm Chiêu, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cậu ba Dương sửng sốt, lập tức ngây người, tình huống này là sao? Cô ném anh ở lại đây sao?
Không phải, cô có chuyện gì gấp gáp như thế? Quan trọng như vậy? Còn quan trọng hơn anh sao?
Hơn nữa anh có cảm giác giống như cô ghét bỏ mình.
Cậu ba Dương sững sờ một chút, Hàn Nhã Thanh đã chạy xa, cậu ba Dương lãy lại tỉnh thân, cất bước đuổi theo.
Nhưng sau khi Hàn Nhã Thanh chạy ra khỏi trung tâm thương mại thì lên một chiếc xe rời đi.
"Tổng giám đốc, anh còn một cuộc họp video rất quan trọng, thời gian đã tới rồi." Thư ký Lưu nhìn tổng giám đốc nhà mình định đuổi theo thì không nhịn được nhắc nhở một câu.
Cuộc họp này vô cùng quan trọng, chuyện lớn liên quan đến mạng người.
Dương Tâm Chiêu híp mắt lại, Hàn Nhã Thanh đã lên xe rời đi, cho dù anh vội thế nào cũng không thể làm gì.
Cho dù anh muốn giải thích cũng nên chờ cô bình tĩnh lại rồi nói.
"Cậu điều tra đứa bé kia cho tôi." Cậu ba Dương lên xe, con ngươi hơi nheo lại, cũng không nói thư ký Lưu lái xe mà đột nhiên nói một câu như vậy.
Vừa rồi anh cảm thấy đầu óc mình có chút mờ mịt, có lẽ Đường Vũ Kỳ đột nhiên xuất hiện gọi anh là ba đã kích thích anh quá lớn, cho nên từ lúc bắt đầu đến bây giờ đầu óc anh vẫn có chút mờ mịt.
Hiện tại bé cưng Đường Vũ Kỳ rời đi, Hàn Nhã Thanh cũng rời đi, anh đột nhiên bình tĩnh lại, cảm giác chuyện này không phải đơn giản như vậy.
Thư ký Lưu ngẩn người, lập tức hiểu ý tổng giám đốc ý nhà mình, anh ta nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Vì sao tổng giám đốc còn muốn điều tra cô bé kia? Tổng giám đốc cảm thấy cô bé là con mình sao?
"Còn người phụ nữ kia nữa." Dương Tâm Chiêu dừng một chút, lại nói thêm một câu.
Lúc Hàn Nhã Thanh đến, phản ứng của Đường Vũ Kỳ làm cho anh nghĩ Đường Vũ Kỳ không quen biết Hàn Nhã Thanh, nhưng trong lòng anh luôn có một cảm giác rất kỳ lạ.
Anh cảm giác vừa rồi mình đã làm sai gì đó?
Hơn nữa anh cảm thấy Đường Vũ Kỳ và mẹ cô bé có vẻ kỳ lạ.
Có vẻ không ăn khớp với nhau.
Đường Vũ Kỳ biết rất nhiều, biết cách đánh vào chỗ quan trọng của người khác, biết kỹ năng công kích, nhưng rõ ràng mẹ của Đường Vũ Kỳ kia lại không biết gì, không hiểu gì cả.
Không có lý do gì đứa con gái năm tuổi biết những chuyện đó, mà mẹ lại không biết gì cả.
Cậu ba Dương biết Hàn Nhã Thanh hiểu rõ những chuyện đó, hơn nữa có thể nói cô vô cùng thành thạo.
Nếu Đường Vũ Kỳ là con của Hàn Nhã Thanh thì càng thích hợp hơn.
Cho nên anh cảm giác nên điều tra một chút, điều tra xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Cho dù cô bé kia thật sự chỉ là một người xa lạ, điều tra cũng không có gì xấu.
Mà lỡ cô bé kia thật sự là con gái của Hàn Nhã Thanh, thật sự là con gái anh, vậy thì...
Cậu ba Dương thâm thở dài, có lẽ khả năng này không lớn, nhưng anh cần phải điều tra rõ ràng.
Hoặc là anh quá hy vọng mình và Nhã Thanh có một đứa con, một công chúa nhỏ, công chúa nhỏ!!
Cậu ba Dương nghĩ vậy thì khóe môi không nhịn được cong lên, nếu anh thực sự có một công chúa nhỏ như vậy thì tốt biết bao!!
Thư ký Lưu vốn định nói gì đó nhưng nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình cong môi cười khẽ thì lời đến bên miệng anh ta lại nuốt xuống bụng.
Anh ta biết bà chủ không thế sinh con, nhưng có vẻ tổng giám đốc rất thích đứa bé kia...
Nhưng rõ ràng đứa bé kia không phải là của tổng giám đốc.
Tổng giám đốc có thích cũng vô dụng!!
Hàn Nhã Thanh rời khỏi trung tâm thương mại, tuy rằng lúc ấy cô lên xe nhưng không đi được bao xa thì xuống xe, sau đó cô đến địa điểm đã hẹn với Hứa Dinh Dinh.
"Em không thích ba, em không cân ba, ba nói em không đáng yêu, ba nói không thích em, ba còn nói chán ghét em." Lúc Hàn Nhã Thanh
đến thì công chúa nhỏ Vũ Kỳ đang khóc lóc kể lể với anh trai nhà mình, khuôn mặt nhỏ tràn đầy tủi thân.
"Ông ấy mù cho nên mới nói em không đáng yêu, em vô cùng vô cùng đáng yêu." Đường Minh Hạo nhìn em gái mình tủi thân muốn khóc thì rất đau lòng.
Hàn Nhã Thanh: "..."
Lời giải thích này đúng là mạnh!!
Đường Minh Hạo đúng là cưng chiêu em gái.
"Phụt.... Hứa Dinh Dinh bật cười, cậu ba Dương mù?
Đúng vậy, thật sự có chút mù? Nếu không thì sao có thể nói bé Vũ Kỳ nhà cô không đáng yêu chứ?
Nhưng ngoại trừ Đường Minh Hạo thì sợ là không còn có ai dám nói cậu ba Dương như vậy.
"Anh trai, chúng ta còn nên nhận ba hay không?" Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ dừng khóc lóc kể lể, cô bé ngẩng đầu nhìn về phía anh trai nhà mình, trong con ngươi rõ ràng còn mang theo một chút chờ mong.
Xem ra công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn muốn nhận Dương Tâm Chiêu.
Tuy rằng Dương Tâm Chiêu tổn thương trái tim pha lê của cô bé, tuy rằng vừa rồi cậu ba Dương nói mấy lời kích thích lòng tự trọng của cô bé.
Hàn Nhã Thanh và Hứa Dinh Dinh nhìn về phía Đường Minh Hạo, hiện tại người quan trọng nhất là Đường Minh Hạo.
Hàn Nhã Thanh luôn tôn trọng Đường Minh Hạo, nếu Đường Minh Hạo đồng ý, chuyện này có thể nói với Dương Tâm Chiêu.
Cho dù Dương Tâm Chiêu không thích trẻ con, cho dù Dương Tâm Chiêu chán ghét trẻ con, nhưng anh không thể không cần con trai và con gái ruột của mình.
Anh cũng không dám không cần, nếu anh dám không cân hai bé cưng, cô sẽ không gả cho anh.
"Em muốn nhận ba sao?" Đường Minh Hạo không trả lời mà là nhìn em gái nhà mình, cậu bé vẫn còn quan tâm đến tâm trạng của em gái.
"Em nghe theo anh trai." Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn anh trai mỉm cười ngọt ngào, quên mất sự tủi thân.
Đường Minh Hạo nhìn em gái cười thì thở dài một hơi: "Em nghe lời anh thì vì sao vừa rồi không làm theo lời anh nói?"
Cô nhóc này vừa ra ngoài là hoàn toàn mất khống chế, hoàn toàn bay chạy khắp nơi.
"Anh trai, anh đánh giá chỉ số thông minh của ba quá cao rồi, em đã nói với ba nhưng ba còn không hiểu, còn đánh đố gì đó, nếu chúng ta thật sự đánh đố thì có lẽ cả đời ba cũng không biết." Đường Vũ Kỳ chu miệng nhỏ, có lẽ cô bé nghĩ tới mấy lời cậu ba Dương nói nên khuôn mặt nhỏ mang theo sự mất mát.
"Ừ, cũng đúng, ông ấy không những mù mà chỉ số thông minh cũng đáng lo." Đường Minh Hạo nghiêm túc suy nghĩ, sau đó chậm rãi gật đầu, tán thành với cách nói của em gái mình.
Hàn Nhã Thanh: "..."
Bé cưng, con nói ba mình như vậy được không?
Cậu ba Dương mù, hiện tại chỉ số thông minh cũng đáng lo?
Haiz! Cậu ba Dương đúng là thê thảm.
“Phụt..." Hứa Dinh Dinh lại không nhịn được cười.
Trời ơi? Cậu ba Dương uy phong lừng lẫy, không có gì không làm được, mọi người ngưỡng mộ như một thần thoại lại trở thành như vậy trong mắt của hai bé cưng...
"Anh trai, rốt cuộc chúng ta nhận ba? Hay là không nhận ba?" Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn muốn một đáp án chính xác.
"Chúng ta nhận một người vừa mù vừa ngốc như thế làm gì? Không nên nhận thì hơn.” Đường Minh Hạo nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đưa ra quyết định.
Cậu ba Dương vừa mù vừa ngốc thì có nhận cũng không có ích gì, cho nên cậu bé quyết định không nhận ba.
"Khụ..." Hàn Nhã Thanh sặc nước miếng, nếu cậu ba Dương nghe thấy lời này thì không biết sẽ có suy nghĩ gì?
"Bé cưng, không phải ba không thích con, lúc nãy ba nói như vậy chỉ vì an ủi mẹ, thật ra ba rất thích hai đứa." Hàn Nhã Thanh quyết định nói mấy lời hay giúp cậu ba Dương, nếu không cứ tiếp tục như thế thì hình tượng của cậu ba Dương trong lòng hai bé cưng sẽ hoàn toàn sụp đổ.
"Mẹ, mẹ đừng tìm lý do giúp ông ấy, tụi con có mắt nên thấy rất rõ, bọn con cũng có lỗ tai nên nghe cũng rất rõ ràng." Đường Minh Hạo không tin cách nói của Hàn Nhã Thanh, đây là là lần thứ hai cậu bé nghe Dương Tâm Chiêu nói không thích trẻ con, thậm chí là chán ghét trẻ con.
"Bé cưng, con nghe mẹ nói, ba con..." Hàn Nhã Thanh muốn lấy lại một chút ấn tượng tốt cho cậu ba Dương.
"Giải thích là ngụy biện, ngụy biện là che giấu, mẹ còn muốn giải thích cho ông ấy sao?” Nhưng lúc này Đường Minh Hạo cắt ngang lời cô nói.
Hàn Nhã Thanh: ”..."
Được rồi, hiện tại xem ra cô nói gì cũng vô dụng.
Cậu ba Dương, anh nên tự cầu nhiều phúc đi.
"Mẹ, khi nào mẹ kết hôn với ông ấy?" Đường Minh Hạo nhìn Hàn Nhã Thanh, con ngươi nhanh chóng lóe lên, đột nhiên hỏi.
"Hả?" Hàn Nhã Thanh nhíu mày lại, sao cậu bé đột nhiên hỏi đến vấn đề này?
Hàn Nhã Thanh nhìn về phía Đường Minh Hạo, cô thấy cảm xúc lóe lên trong mắt cậu bé thì khóe môi không nhịn được giật giật, tên nhóc này cố ý thử cô.
"Mẹ, có phải mẹ và ba kết hôn thì không cần con và anh trai đúng không?" Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nghe anh trai nói cũng nhanh chóng nhìn về phía Hàn Nhã Thanh.
Đường Vũ Kỳ công chúa nhỏ cảm thấy vấn đề này vô cùng vô cùng quan trọng!!
Ba không thích bọn họ, ba còn nói chán ghét bọn họ, nếu mẹ và ba kết hôn thì không cần bọn họ nữa sao?
"Sao có thể được, sao mẹ lại không cân các con chứ." Hàn Nhã Thanh ôm lấy Đường Vũ Kỳ, hôn lên mặt cô bé, hai bé cưng còn quan trọng hơn tính mạng của cô, sao cô có thể không cân bọn họ.
"Vậy đối với mẹ thì ông ấy quan trọng hay là bọn con quan trọng?" Đường Minh Hạo vô cùng nhạy cảm với chuyện này, bình thường Đường Minh Hạo rất hiếu chuyện, hiện tại rõ ràng cậu bé đang tranh giành tình cảm.
"... Đương nhiên là các con quan trọng hơn." Hàn Nhã Thanh nhìn ánh mắt mong chờ mang theo nỗi buồn của bé cưng thì do dự hai giây.
Ngay cả cô cũng không hiểu ý nghĩa của hai giây kia là gì.
"Thật là tốt quá, thật là tốt quá, mẹ vẫn yêu chúng ta nhất." Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ lập tức vui vẻ kêu lên.
"Mẹ, người kia vừa mù vừa ngốc, mẹ có cần cũng chẳng được gì, hay là mẹ tìm người khác đi." bạn nhỏ Đường Minh Hạo không vui vẻ như em gái mình, cậu bé đang suy nghĩ một vấn đề quan trọng.
Hàn Nhã Thanh: "..."
Đứa nhỏ này là thật lòng? Hay là cố ý nói như vậy?
"Mẹ, con cảm thấy Viên Quân Doanh cũng không tệ lắm, ông ấy muốn theo đuổi mẹ, hay là mẹ thử qua lại với người đó xem sao." Đường Minh Hạo đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Hàn Nhã Thanh thì nói thêm một câu.
Lúc trước cậu bé nghe nói Viên Quân Doanh mời mẹ thì phản ứng đầu tiên của cậu là bảo vệ Dương Tâm Chiêu, cậu muốn giúp Dương Tâm Chiêu nên lén đi theo mẹ, lén báo tin cho Dương Tâm Chiêu.
Nhưng hiện tại Dương Tâm Chiêu lại tổn thương em gái.
Không thể tha thứ được!!
Hứa Dinh Dinh: "...."
Bé cưng, con xúi giục mẹ con đi tìm người thứ ba, cậu ba Dương biết được sẽ đánh chết con đó.
Có người nói ba con là kẻ thù kiếp trước, chẳng lẽ là thật sao?
"Anh trai, làm vậy không tốt lắm đâu?" Hàn Nhã Thanh vẫn chưa tỏ thái độ, Đường Vũ Kỳ lại đột nhiên lên tiếng.
Ba người lập tức nhìn về phía bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, muốn nghe bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ có ý kiến hay gì.
"Mẹ xuất sắc như vậy cho nên chúng ta nên tìm cho mẹ thêm mấy người để mẹ chọn lựa." Dưới ánh mắt chăm chú của ba người, Đường Vũ Kỳ nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình.
Hứa Dinh Dinh: "..."
Cô còn tưởng rằng Đường Vũ Kỳ muốn giúp đỡ cậu ba Dương.
bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ chẳng những muốn tìm cho mẹ người thứ ba mà còn muốn tìm người thứ tư, người thứ năm, người thứ sáu...
Bé cưng, con lợi hại hơn nhiêu so với anh trai mình!!
Hàn Nhã Thanh thở dài một hơi, quả nhiên bé Vũ Kỳ nhà cô ghi thù, đắc tội với công chúa nhỏ Vũ Kỳ thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Bình thường Bé Vũ Kỳ luôn cười tủm tỉm, giống như không tức giận, nhưng lúc cô bé thật sự tức giận thì vô cùng khó dễ.
Haiz, cậu ba Dương đắc tội với bé Vũ Kỳ, cô muốn giúp cậu ba Dương cũng không giúp được.
"Được rồi, sau khi chúng ta trở về, anh sẽ nói với bà và bà cố chọn giúp mẹ." Đường Minh Hạo tán thành với đề nghị của em gái, cậu bé cảm thấy ý kiến của em gái vô cùng hay, có thể lập tức hành động.
Đương nhiên chuyện như vậy, bà và bà cố là có quyền lực nhất.
"Đúng, đúng, chúng ta mau về thôi, phải giúp mẹ chọn lựa, sau đó nói mẹ đá ba đi." bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ vỗ tay vui vẻ, hưng phấn không kiềm chế được.