Chứng tỏ rằng thực chất cô không nỡ ly hôn với anh sao?
Thật sự là như thế à?
“A, chắc chắn lúc ấy cô chủ rất đau lòng, rất buồn bã.” Thư ký Lưu sực tỉnh táo lại, đến bây giờ mới nhớ ra tình trạng của Hàn Nhã Thanh khi nấy, bởi thế anh ta mới bổ sung thêm một câu: “Nhưng lúc ấy cô chủ còn gắng gượng nở nụ cười...”
Thư ký Lưu cảm thấy chắc chắn lúc ấy cô chủ gắng gượng nở nụ cười, chắc chắn là thế!
“Cậu có thể cút rồi, sau này đừng để tôi nhìn thấy nữa, chứ bằng không...” Ánh mắt Dương Tầm Chiêu sa sầm xuống, anh ta bực bội ngắt lời thư ký Lưu.
Cô miễn cưỡng nở nụ cười? Hàn Nhã Thanh cần phải gắng gượng nở nụ cười à.
Đó là cô ấy thật sự vui vẻ, nụ cười thật tâm.
Vốn dĩ thời thời khắc khắc cô ấy đều muốn ly hôn với anh, rốt cuộc đã có thể ly hôn thành công rồi, cô ấy có thể không cười vui vẻ sao?
Chỉ có tên thư ký Lưu ngu ngốc này nghĩ rằng cô ấy gắng gượng nở nụ cười.
Mà khi nãy anh còn nghĩ rằng...
Thư ký Lưu sững sờ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tổng giám đốc nói thế là sao? Bảo anh ta cút, vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện trước mặt anh? Lẽ nào muốn đuổi việc anh sao?
Anh làm sai gì rồi?
Dương Tầm Chiêu không quan tâm đến thư ký Lưu nữa, bởi vì anh sợ sẽ không nhịn nổi mà đá chết thư ký Lưu, mặc dù chuyện này không hẳn chỉ là lỗi của thư ký Lưu nhưng chuyện ly hôn là do anh ta làm, chỉ cần việc này thôi, anh có giết thư ký Lưu mười lần cũng không quá đáng.
Dương Tầm Chiêu nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc, bây giờ anh cần phải nhanh chóng tìm cô về.
Cho dù cô đã đi đâu, không cần cô ấy ở với ai thì anh vẫn sẽ tìm được cô ấy, cho dù phải dùng đến súng thì anh cũng phải tìm cô ấy về.
Cô ấy nhân lúc anh đi công tác mà len lén làm thủ tục ly hôn, vì ly hôn vì từng bước tính kế anh, rồi mới bỏ trốn.
Cô ấy thật sự cho rằng mình có thể trốn chết, nghĩ