Nếu chuyện này đã được giải quyết xong, hoặc cô ta có thể có cơ hội tiếp cận Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành, đến lúc đó cô ta sẽ không cần phải dựa vào Trịnh Hùng nữa.
Nếu không phải vì báo thù, một cô gái xinh đẹp như hoa như cô ta sao lại đi cùng với một lão già mặt mũi hung tợn được chứ.
Mấy năm nay mỗi lần đi cùng với Trịnh Hùng, cô ta đều cố hết sức kìm nén cảm giác chán ghét.
Trịnh Hùng không thật lòng gì với cô ta, cô ta cũng chẳng chân thành gì với hắn, huống hồ trong lòng cô ta còn đang có một người, một người cô ta yêu sâu đậm nhưng lại không thể ở bên, muốn nhưng không thể nào có được.
Mấy năm nay không ai biết đến nỗi đau trong tim cô ta.
Nhưng càng đau lòng hơn nữa là người đàn ông cô ta yêu lại đem lòng yêu một người khác…
Người đàn ông cô ta yêu tha thiết lại đang yêu người mà cô căm hận nhất!!
Bàn tay Bạch Doanh vô thức siết lại, siết rất chặt, móng tay nhọn đâm mạnh vào da thịt, nhưng cô ta lại không hề cảm thấy một chút đau đớn nào.
Bởi vì khi ấy trong lòng cô ta chỉ có hận, cô ta hận không thể lột da xẻ thịt người đàn bà Hàn Nhã Thanh kia ra làm trăm mảnh.
Vì nỗi hận khắc cốt ghi tâm ấy mà khuôn mặt Bạch Doanh khi đó trở nên nhăn nhó, trông có chút đáng sợ.
Trịnh Hùng từ cổ cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một gương mặt nhăn nhó đáng sợ, nhưng Trịnh Hùng lại không hề bị dọa, ngược lại hắn còn khá hào hứng: “Tôi thích rất cô như thế này, rất chân thật, vô cùng thú vị.”
Thực ra Trịnh Hùng trước này không bao giờ từ chối người phụ nữ nào, những kiểu phụ nữ dịu dàng yếu đuối này thực sự không có gì thú vị, hắn thích sự thù hận và cay độc của Bạch Doanh.
Vậy nên Bạch Doanh có thể ở bên hắn nhiều năm như vậy cũng không phải vì Bạch Doanh thông minh.
“Phải rồi, tôi có chuẩn bị cho cô vài thứ mới này, vừa đúng lúc có thể thử xem.” Trịnh Hùng nhìn cô, khuôn mặt hung dữ nở nụ cười, đôi mắt híp lại gần như không còn nhìn thấy gì.
Hắn như vậy trông lại càng khó coi hơn nữa, cộng thêm nụ cười vừa ghê vừa ác, khiến Bạch Doanh trước giờ luôn to gan, bất chấp cũng không khỏi run rẩy.
Đương nhiên cô biết thứ mà Trịnh Hùng nhắc đến là gì, cô ở bên hắn bao lâu, cô chính là người hiểu rõ sở thích của hắn nhất, tên đàn ông này trước giờ chưa từng dịu dàng với phụ nữ, mà còn cực kì tàn nhẫn.
Tuổi càng cao, cách thức hắn dùng để giày vò người khác càng tàn nhẫn hơn, chính Bạch Doanh cũng thấy sợ hãi với sự hành hạ tàn nhẫn của hắn.
Sau mỗi lần như vậy, cô đều có cảm giác như vừa lột một lớp da, mấy ngày cũng không dịu xuống được, mỗi lần cô đều cảm giác như đã mất cả nửa tính mạng.
Nhưng cô có sợ hãi đến mấy cũng không thể từ chối, không dám từ chối.
Không chỉ vì cô muốn lợi dụng tên này, mà còn vì tên đàn ông không cho phép bất cứ lời từ chối nào, nếu từ chối hắn, hắn chắc chắn sẽ có càng nhiều cách để cô sống không bằng chết.
Trong lòng Bạch Doanh càng thêm hận, vì báo thù mà cô đã nhẫn nhịn nhiều như vậy, khi đến lúc cô chắc chắn sẽ khiến Hàn Nhã Thanh nếm thử những đau khổ mà cô đã phải chịu bao năm qua.
Trịnh Hùng kéo cô vào trong một căn phòng ở phía trong, đây là một căn phòng được thiết kế đặc biệt, bên trong có rất nhiều thứ mà người ngoài không thể tưởng tượng nổi.
Lúc ấy thân thể Bạch Doanh đông cứng lại, trong lòng vô cùng sợ hãi, rất muốn kháng cự, nhưng càng kháng cự thì cơ thể cô lại càng cứng đơ.
Trịnh Hùng lúc đó đang ôm lấy cô, đương nhiên hắn sẽ cảm nhận được cô đang cứng đờ, nhưng Trịnh Hùng không hề bất mãn chút nào, ngược lại nụ cười lại càng đắc ý.
Hắn rất thích cảm giác này, thích dáng vẻ của cô khi rõ ràng đang sợ muốn chết nhưng không dám từ chối.
Bạch Doanh nhìn thấy nụ cười đắc ý trên mặt Trịnh Hùng, đôi mắt căm phẫn đỏ hoe, tại sao? Tại sao lại như thế?
Tại sao phải đối xử với cô ta như vậy?
Tại sao Hàn Nhã Thanh có thể dễ dàng có được rất nhiều thứ, tại sao Hàn Nhã Thanh có thể dễ dàng có được tình yêu của nhiều đàn ông đến thế? Tại sao Hàn Nhã Thanh lại trở thành đại tiểu thư nhà họ Đường? Tại sao Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu lại bảo vệ Hàn Nhã Thanh như thế?
Tại sao cô ta chỉ có thể cam chịu sự hành hạ này?
Tại sao người đàn ông cô ta yêu sâu đậm chưa bao giờ biết đến tình yêu của cô ta, tại sao người đàn ông cô ta yêu tha thiết chưa từng cho cô một chút cơ hội nào?
Tất cả những điều này đều là do Hàn Nhã Thanh.
Bây giờ nếu như Hàn Nhã Thanh ở trước mặt cô ta, cô ta nhất định sẽ xé xác Hàn Nhã Thanh, nhất định sẽ cô thành trăm mảnh.
Không, cô ta không thể để Hàn Nhã Thanh chết dễ dàng như thế được, cô ta nhất định phải khiến Hàn Nhã Thanh sống không bằng chết, chắc chắn phải khiến Hàn Nhã Thanh muốn sống không được muốn chết cũng không xong.
Cơ thể Bạch Doanh không nhịn được mà khẽ run rẩy, không biết là vì nỗi hận bao trùm hay vì cô ta sợ Trịnh Hùng?
Hoặc là cả hai!
Trịnh Hùng nhìn cô ta, nụ cười càng trở nên tùy tiện và đắc ý.
Đêm hẵng còn dài, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.
Trong biệt thự, Dương Tầm Chiêu nằm trên giường một mình, anh không ngừng lướt xem lịch sử trò chuyện của anh và công chúa nhỏ, nụ cười nơi khóe miệng không ngừng mở rộng, công chúa nhỏ nhà anh đúng là quá ngoan, quá đáng yêu.
Để công chúa nhỏ làm gián điệp chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn cả là cảm giác được gần gũi thân thiết được công chúa nhỏ nhà anh, anh phát hiện công chúa nhỏ nhà mình chuyện gì cũng có thể nói với anh, điều này chứng tỏ công chúa nhỏ nhà anh rất tin tưởng anh.
Điều này cũng đủ nói rõ vị trí của anh trong lòng công chúa nhỏ vô cùng quan trọng.
Đương nhiên anh nhất định khiến vị trí của mình trong lòng công chúa nhỏ càng ngày càng quan trọng hơn, anh cảm thấy mình đã hoàn toàn thuyết phục được tiểu công chúa, ngày gia đình họ được đoàn tụ không còn xa nữa.
Nghĩ đến cảnh cả nhà quây quần, anh lại nhớ đến chuyện mà Hàn Nhã Thanh luôn giấu anh.
Con gái của bọn họ đã lớn đến thế rồi mà cô lại không cho anh biết, cứ luôn giấu diếm anh, rốt cuộc cô đang nghĩ gì chứ?
Lúc trước còn có thể hiểu, bây giờ rõ ràng cô cũng thích anh, rõ ràng cô muốn ở bên anh, vậy mà tại sao lại cứ giấu diếm chuyện về công chúa nhỏ?
Cô đang lo lắng điều gì vậy? Là do hai bô lão nhà họ Dương sao?
Hai vị bô lão nhà họ Dương quả thực càng ngày càng quá đáng, trước kia anh còn tự nhủ rằng hai người họ là bề trên của anh nên không muốn làm to chuyện.
Nhưng bây giờ anh không muốn nghĩ đến những chuyện ấy nữa, cứ nghĩ đến chuyện hai người họ chặn Hàn Nhã Thanh lại trước tòa nhà Hàn Thị, đôi mắt cậu ba Dương rõ ràng đã lạnh lẽo hơn nhiều.
Anh đảm bảo chuyện này sẽ là lần cuối cùng, anh tuyệt đối sẽ không để hai người nhà họ Dương ức hiếp vợ anh nữa.
Còn về vợ anh, anh cho rằng sau này mình phải thể hiện thật tốt trước mặt vợ.
Đúng vậy, từ ngày mai trở đi, anh sẽ bắt đầu hành động.
Bốn giờ hơn sáng hôm sau, Hàn Nhã Thanh bị tiếng điện thoại làm cho tỉnh giấc.
Là Nhạc Hồng Linh gọi điện, trong điện thoại, giọng có Nhạc Hồng Linh có chút hoảng loạn: “Thanh Thanh, cô có thể đến nước M một chuyến không?”
“Có chuyện gì sao?” Hàn Nhã Thanh ngạc nhiên, cô quen biết Nhạc Hồng Linh bao lâu nay, đây là lần đầu tiên nghe thấy giọng Nhạc Hồng Linh hoảng loạn như vậy, cô biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.
Hơn nữa sợ rằng sự việc còn rất nghiêm trọng, nếu không Nhạc Hồng Linh sẽ không gọi đến cho cô vào giờ này đâu.
Sau khi biết những chuyện Đường Bách Khiêm làm, cô vốn định âm thầm rút lui, không nhúng tay vào những chuyện ở đó nữa, mặc dù cô không nói rõ ra, nhưng đương nhiên Nhạc Hồng Linh hiểu được ý đồ của cô, hơn nữa Nhạc Hồng Linh cũng ủng hộ cách làm của cô.
CHƯƠNG 887: CƠ HỘI TỐT NHẤT CỦA CÔ TA.
Cho nên, nếu không phải vì bất đắc dĩ, Nhạc Hồng Linh sẽ không gọi cuộc điện thoại này.
“Ừ.” Đầu bên kia của điện thoại dừng lại vài giây, sau đó mới truyền đến lời hồi đáp nhẹ nhàng, Nhạc Hồng Linh lúc này không nói thêm gì nhiều, mà trực tiếp thừa nhận là xảy ra chuyện rồi.
“Được rồi, tôi lập tức tới ngay.” Hàn Nhã Thanh vô cùng hiểu Nhạc Hồng Linh, từ trước đến giờ Nhạc Hồng Linh luôn báo tin vui không bao giờ báo tin buồn, dù cho có chuyện gì xảy ra, Nhạc Hồng Linh vì để cô không quá lo lắng, đều sẽ cố gắng hết sức để nghĩ cách che giấu đi.
Bây giờ Nhạc Hồng Linh ngược lại không có chút giấu giếm nào, có nghĩa là việc này đã trở nên vô cùng, cực kỳ nghiêm trọng.
Lúc nãy cô cảm giác được giọng nói của Nhạc Hồng Linh không chỉ hoảng loạn, mà còn có chút yếu đuối.
Hàn Nhã Thanh không dám lơ là, hai đứa nhóc còn chưa dậy, cô không đánh thức hai đứa nhóc.
Bây giờ vẫn còn sớm, những người khác của nhà họ Đường vẫn chưa tỉnh dậy, bao gồm cả ông Đường và bà Đường bình thường luôn dậy sớm bây giờ vẫn chưa dậy, Hàn Nhã Thanh cũng không giải thích gì, càng không đánh thức mọi người.
Cho nên Hàn Nhã Thanh nhanh chóng soạn một tin nhắn, sau đó gửi cho cho Phạm My, như vậy sau khi Phạm My dậy sẽ biết cô đã đến nước M, sẽ không lo lắng cho cô.
Hàn Nhã Thanh vừa gửi tin nhắn vừa xuống nhà, cô nhớ là buổi sáng có một chuyến từ thành phố A đến nước M.
Nhưng, từ giờ đến giờ bay còn không có bao nhiêu thời gian, lúc này nhất định không đặt được vé trên mạng, cô chỉ có thể đến sân bay một cách nhanh nhất, hy vọng đến kịp.
Tài xế của nhà họ Đường cũng chưa thức dậy, Hàn Nhã Thanh liền tự lái xe ra khỏi cửa.
Vẫn còn sớm, xe trên đường rất ít, cho nên Hàn Nhã Thanh lái hơi nhanh, vì cô thật sự đang vội.
Cũng may là cô đến sân bay kịp lúc, còn một lúc nữa mới đến lúc bay, cô cuối cùng cũng thành công mua vé, lên được máy bay.
Sau khi lên máy bay, Hàn Nhã Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm, sự việc xảy ra quá nhanh, trước đó cô không kịp nghĩ nhiều, bây giờ ngồi trên máy bay rồi, cô bắt đầu động não.
Nước M rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nhạc Hồng Linh lần trước lúc gọi điện thoại cho cô đã từng nói nhiệm vụ gần đây ở bên đó không nhiều, hơn nữa đều là nhận những nhiệm vụ nhỏ độ khó không cao.
Vì có người luôn chèn ép Đường Bách Khiêm, cho nên họ không nhận nhiệm vụ tốt gì.
Nhạc Hồng Linh còn oán trách là vô cùng nhạt nhẽo.
Mấy người họ đều năng lực phi phàm, ai cũng đều có bản lĩnh, hơn nữa đều vô cùng xuất chúng, mấy nhiệm vụ nhỏ không có mấy độ khó nào đối với họ quả thực không có tính thử thách.
Hàn Nhãn Thanh lúc đó còn đoán rằng có phải Dương Tầm Chiêu đang chèn ép Đường Bách Khiêm không.
Nhưng, cô không đi hỏi Dương Tầm Chiêu, cô cảm thấy chuyện giữa những người đàn ông, cô không nên xen vào.
Dù sao lúc đầu là Đường Bách Khiêm tự mình động vào Dương Tầm Chiêu trước, cô cũng không thể xin cho Đường Bách Khiêm trước mặt Dương Tầm Chiêu.
Nếu như cô thật sự làm vậy, người đàn ông nhỏ nhen như Dương Tầm Chiêu chắc sẽ trực tiếp cắn chết cô.
Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, khóe miệng của Hàn Nhã Thanh không tự giác cong lên.
Nhưng, khóe miệng vừa giương lên của cô rất nhanh đã được thu lại, nếu đã có người chèn ép Đường Bách Khiêm, khiến Đường Bách Khiêm hiện tại không thể nhận nhiệm vụ lớn, tại sao đột nhiên lại có chuyện?
Hơn nữa lại nghiêm trọng như vậy!
Đáy mắt của Hàn Nhã Thanh trở nên thâm trầm, lạnh lẽo, việc này là vô tình? Hay là có người cố ý sắp đặt?
Liệu có phải có người cố ý dụ cô qua đó?
Liệu có phải Đường Bách Khiêm?
Trước đây cô vô cùng tin tưởng Đường Bách Khiêm, cô thậm chí xem Đường Bách Khiêm như người thân của mình.
Nhưng từ lần trước biết được những việc Đường Bách Khiêm làm với mình, cô tuy rằng không nói gì, nhưng trong lòng đã không còn tin tưởng Đường Bách Khiêm như trước nữa, mà thêm vào đó sự phòng bị.
Lần này nếu như thật sự là Đường Bách Khiêm vì dụ cô qua đó mà cố ý sắp đặt, thì cô không nên đến nước M.
Nhưng nếu không phải Đường Bách Khiêm sắp đặt thì sao? Nếu như không phải do Đường Bách Khiêm sắp đặt, thì mấy người Nhạc Hồng Linh thật sự gặp nguy hiểm rồi.
Nhạc Hồng Linh từ trước đến giờ phản ứng nhanh nhạy, nếu thật sự là do Đường Bách Khiêm sắp đặt, Nhạc Hồng Linh không thể nào không phát hiện ra gì?
Nhạc Hồng Linh nếu như biết sự việc có liên quan đến Đường Bách Khiêm tuyệt đối sẽ không gọi điện cho cô.
Dù cho thế nào, cô cũng không thể bỏ mặc Nhạc Hồng Linh, không thể mặc kệ những người bạn đã cùng kề vai sát cánh làm việc cùng cô bao năm.
Những người đó đều giống như người thân của cô vậy, Mộ Dung Tri và Nhạc Hồng Linh thì không cần nói, Sở Bách Hà và Tống Vân đều có quan hệ rất tốt với cô, họ đều vô cùng chăm sóc cô và hai đứa nhỏ.
Hàn Nhã Thanh nghĩ đi nghĩ lại, sau đó soạn tin nhắn gửi cho Dương Tầm Chiêu.
Cô và Dương Tầm Chiêu không còn giống như trước đây nữa, cho nên cô cảm thấy chuyện cô đột nhiên đi đến nước M cần phải nói với Dương Tầm Chiêu, đương nhiên cô cũng giải thích đơn giản một chút, tránh trường hợp người đàn ông nhỏ nhen đó lại có hiểu lầm gì khác.
Dương Tầm Chiêu đêm qua mất ngủ đến nửa đêm, lúc này vừa chìm vào giấc ngủ chưa bao lâu, cho nên không nghe thấy tiếng báo tin nhắn.
Cho nên cậu ba nhà họ Dương đã không kịp thời xem tin nhắn mà Hàn Nhã Thanh gửi cho anh, nếu như cậu ba nhà họ Dương kịp nhìn thấy tin nhắn đó, chắc chắn sẽ lập tức trèo lên máy bay đuổi theo.
Dù cho không thể ngăn cô lại, anh cũng nhất định đi theo cô.
Để vợ mình một mình đi gặp Đường Bách Khiêm, trừ khi anh chết!
Sau khi Hàn Nhã Thanh gửi tin nhắn xong, máy bay sắp cất cánh, Hàn Nhã Thanh liền tắt điện thoại đi.
Sau khi máy bay cất cánh, sắc mặt của Hàn Nhã Thanh có chút thâm trầm.
Chi nhánh Quỷ Vực Chi Thành, thành phố A.
Bạch Doanh cả người đầy vết thương nằm thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng, sắc mặt cô có chút trắng bệch, xung quanh mặt có chút xanh xao, đuôi mắt còn hiện rõ quầng thâm.
Vốn là làn da trắng trẻo mịn màng giờ đây khắp nơi đều là vết thương, dường như không thấy được chỗ nào là da bình thường, nhìn có chút khủng bố.
Trịnh Hùng đã rời đi rồi, nhưng cô ta vẫn chưa cử động, không phải cô ta không muốn cử động mà là lúc này cô ta không cử động được, vì không có sức lựa, vì toàn thân đều là đau đớn.
Bạch Doanh thầm cắn răng, cô ta nghĩ tới những việc hôm qua Trịnh Hùng nói, cô ta bắt buộc phải làm gì đó, không thể cứ tiếp tục như thế này.
Người đàn ông Trịnh Hùng này trước giờ đều phải có lợi mới làm, những năm gần đây cô ta làm nhiều việc như vậy vì Trịnh Hùng, khó khăn lắm mới khiến Trịnh Hùng đồng ý đối phó với Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu, cũng chính là chuyện ở nhà hàng lần trước.
Nhưng cô ta không ngờ kế hoạch cô cho rằng đã thiết kế không chút sơ hở đã thất bại, hơn nữa còn bị Hàn Nhã Thanh hãm hại.
Cô ta nhịn không nổi!!
Cô ta biết tiếp tục nghĩ cách khiến Trịnh Hùng giúp cô ta không đơn giản như vậy, tiếp theo cô ta nhất định phải lập kế hoạch tử tế.
Cô ta hiểu dự định của Trịnh Hùng, Trịnh Hùng muốn viết bài về việc thành chủ đang tìm con gái.
Không ai biết con gái thành chủ là ai? Cũng không ai biết con gái của thành chủ đang ở đâu?
Đến cả thành chủ cũng không biết, đây chính là cơ hội tốt nhất của cô ta.
CHƯƠNG 888: CÁNH CỨNG CÁP RỒI
Mặc dù bây giờ Lương có một đối tượng hoài nghi, nhưng dù sao cũng chỉ là nghi ngờ, chưa có xác nhận.
Nhưng nếu Lương đã nghi ngờ thì nhất định sẽ tiến hành đi nghiệm chứng.
Bạch Doanh biết, cô tuyệt đối không có năng lực ngăn cản Lương, Trịnh Hùng cũng không có khả năng này.
Đương nhiên, Bạch Doanh cũng không ngốc nghếch đến mức trực tiếp đi ngăn cản Lương, nhưng mà cô lại nghĩ ra một cách cực hay.
Chỉ cần trước khi cô tìm được con gái của thành chủ trước khi Lương nghiệm chứng thành công, như vậy đương nhiên là có thể ngăn cản Lương mà thần không biết quỷ không hay.
Đương nhiên, bây giờ quan trong nhất chính là làm thế nào tìm được “con gái” của thành chủ.
Đã hai mươi mấy năm, bên người thành chủ cũng không có phụ nữ, thành chủ vẫn luôn tìm vợ mình nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được, như vậy cô con gái này nhất định là thành chủ chưa từng gặp qua.
Thành chủ chưa từng gặp con gái của chính mình cho nên chỉ có thể dùng biện pháp giám định ADN chứng minh quan hệ cha con.
Đây là cách trực tiếp nhất, cũng là cách đơn giản nhất.
Hôm qua sau khi nghe Trịnh Hùng nói xong, trong lòng Bạch Doanh liền nghĩ đến một người, một người cô gặp trước khi biết thành chủ muốn tìm phu nhân, cũng để mắt tới sau khi nhìn thấy chân dung của phu nhân.
Bởi vì khí chất và dáng dấp của người kia cực kỳ giống với người phụ nữ trong bức tranh của thành chủ.
Sau khi nhìn thoáng qua, hoàn toàn giống như là cùng một người.
Có điều, cô gái kia còn trẻ, tuổi tác không phù hợp, cô cũng không dám liều lĩnh nói gì với thành chủ.
Nhưng mà hiện tại thành chủ muốn tìm con gái, điều này ngược lại rất thích hợp.
Cô nhớ cô gái kia cũng vừa tròn hai mươi lăm tuổi, vì cô gái kia tình cờ bằng tuổi cô, cho nên cô nhớ rất rõ.
Nghe nói thành chủ bắt đầu tìm phu nhân từ hai mươi lăm năm trước, nói cách khác hai người bắt đầu tách ra từ khoảng thời gian đó, như vậy nếu như thật sự có con, tính tuổi mụ vừa đúng hai mươi lăm.
Thật ra, Bạch Doanh thậm chỉ còn nghĩ đến việc tự mình giả làm con gái của thành chủ, có điều ý nghĩ ấy vừa lóe đã bị cô diệt luôn.
Cô biết thành chủ không dễ bị lừa như vậy, mặc dù chuyện cô đi theo Trịnh Hùng có rất ít người biết, nhưng mà vẫn có người nhận ra cô, với lại, cô có ba, còn có cả một người anh, những việc này người bình thường cũng có thể tra ra chứ nói gì tới thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành.
Cho nên cô không thể nào trở thành “con gái” của thành chủ Quỷ Vực Chi Thành được.
Nghĩ đến đây, gương mặt Bạch Doanh lại nhăn nhó, vì tất cả chuyện tốt đều dành cho Hàn Nhã Thanh, vì sao Hàn Nhã Thanh lại có thể có được Dương Tầm Chiêu, vì sao Hàn Nhã Thanh có thể có được mọi thứ của nhà họ Đường, còn cô lại chẳng có gì cả?
Cô không cam tâm, không cam tâm chút nào!
Bạch Doanh tức giận, thở hồng hộc, có điều chỉ một động tác thở mạnh thôi đã động đến vết thương trên người, khiến cô đau đến xuýt xoa.
Đau đớn trên cơ thể khiến cho cô khôi phục chút tỉnh táo, mặc dù cô không thể trở thành “con gái” của thành chủ, nhưng cô có thể nắm trong tay “con gái” của thành chủ.
Cô có thể làm cho “con gái” thành chủ nghe theo lời mình.
Chỉ cần cô tìm được người kia, để cho cô ta trở thành “con gái” thành chủ, để cho người kia hưởng thụ vinh hoa phú quý ngập trời, như vậy người kia nhất định sẽ cảm kích cô.
Đương nhiên, làm cho người kia cảm kích thôi là không đủ, cô còn muốn tìm được điểm yếu của người kia, đến lúc đó cô cũng không lo người kia sẽ không nghe theo lời mình.
Muốn để cho người kia trở thành “con gái” của thành chủ, đầu tiên phải qua cửa làm giám định ADN với thành chủ.
Bây giờ, việc cô cần phải làm là nghĩ cách làm giám định.
Muốn giở trò quỷ trên bản giám định, chỉ dựa vào năng lực của cô thì tuyệt đối không được, Trịnh Hùng cũng không có khả năng.
Trịnh Hùng không có, nhưng thiếu thành chủ thì có, cho nên việc này cần thiếu thành chủ hỗ trợ, cô nghĩ thiếu thành chủ nhất định cũng không muốn thành chủ tìm thêm một đứa con gái về để tranh đoạt Quỷ Vực Chi Thành với cậu ấy.
Nghĩ vậy, nụ cười ma mãnh trên khóe môi Bạch Doanh lại càng rộng mở, chỉ cần lần này thành công, cô sẽ nhanh chóng báo được thù, nhanh chóng thấy được cảnh sống không bằng chết của Hàn Nhã Thanh.
Bạch Doanh cố gắng chịu đựng đau nhức trên người bò dậy, sau đó chật vật bước từng bước rời khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi phòng, cô liền lập tức tìm tới phòng làm việc của Trịnh Hùng, vì biết khoảng thời gian này Trịnh Hùng chắc chắn sẽ ở phòng làm việc. Bây giờ cô muốn nói chuyện rõ ràng với Trịnh Hùng, cô biết mình không thể trì hoãn thời gian thêm nữ, cô nhất định phải cướp được trước Lương.
“Cô dậy rồi.” Trịnh Hùng thấy cô, có chút ngoài ý muốn, hiển nhiên là không ngờ cô tới nhanh như vậy, thấy được dáng vẻ di chuyển khó khăn của cô, Trịnh Hùng lại chẳng có nửa điểm thương hoa tiếc ngọc gì, còn cười.
Tất nhiên, Trịnh Hùng cũng không nói được một câu dịu dàng quan tâm.
Trịnh Hùng thấy cô nhịn đau, khó khăn đi tới trước mặt mình, thấy được cô đau đớn đến nỗi trán rịn mồ hôi, nụ cười trên môi anh ta lại không hề che giấu, mở lớn, có điều, cô ta gấp gáp tới tìm mình như vậy, hẳn là có chủ ý?
“Cô vội vã tới tìm tôi như vậy, có kế hoạch gì sao?” Nói đến chính sự, nụ cười trên mặt Trịnh Hùng liền thu lại.
Bạch Doanh làm gì không nhìn ra vẻ thay đổi trên gương mặt anh ta, trong lòng cô hận vô cùng, nhưng lại không thể không nhịn.
“Đúng, tôi đã nghĩ được một kế hoạch.” Bạch Doanh đứng thẳng người, âm thầm thở ra một hơi, chịu đựng hận thù, thấp giọng nói.
“Ồ? Kế hoạch gì?” Đôi mắt Trịnh Hùng như sáng lên, lập tức có tinh thần: “Cô mau nói xem, rốt cuộc kế hoạch thế nào? Nói đi để tôi xem có hay không?”
“Kế hoạch này chỉ dựa vào tôi và anh thì không làm được, nhất định phải tìm một người trợ giúp.” Trong lòng Bạch Doanh đã có dự định, cho nên xem ra lúc này đã tình trước mọi việc.
“Ai?” Con ngươi Trịnh Hùng trở nên u ám, giọng điệu có chút hung ác, từ trước đến này Trịnh Hùng là kẻ tự đại, nhất là không chịu nổi người khác xem thường mình, nếu không phải vì chuyện này quan trọng, giờ phút này anh ta nhất định sẽ lập tức ném Bạch Doanh ra ngoài.
“Thiếu thành chủ, chuyện này chỉ có cậu ấy mới có thể giúp chúng ta, nếu không có sự trợ giúp của cậu ấy thì ai cũng không làm được việc này.” Bạch Doanh đương nhiên hiểu tâm tư của Trịnh Hùng, cũng coi như là đang giải thích với anh một chút.
Sắc mặt Trịnh Hùng quả nhiên khá hơn, nếu người kia là thiếu thành chủ thì anh ta không thể không phục.
Dù sao bây giờ thành chủ không quản việc, chuyện trong Quỷ Vực Chi Thành đều do thiếu thành chủ định đoạt.
“Được, cô nói kế hoạch của mình ra, tôi sẽ đi nói cho thiếu thành chủ biết.”
“Không, tôi muốn đi theo anh, chuyện này tôi phải tự mình nói cho thiếu thành chủ biết.” Trong lòng Bạch Doanh đã sớm có dự tính, cho nên trước khi gặp thiếu thành chủ, cô không thể nói tất cả kế hoạch của mình ra cho Trịnh Hùng biết được.
Cô muốn giữ lại con át chủ bài cho mình, chỉ có như vậy cô mới có thể đạt được tất cả những gì mình muốn, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình.
“À.” Trịnh Hùng nhìn cô một chút, cười mỉa mai thành tiếng: “Sao? Cánh cứng cáp rồi? Muốn bay một mình? Bạch Doanh, có phải gần đây tôi đối tốt với cô quá rồi không?”
CHƯƠNG 889: TRỰC TIẾP TÌM TỚI CỬA
“Cô đã không nói, tôi cũng có thể ít nhiều đoán được kế hoạch của cô, lúc này, đơn giản chính là tìm một người có thể giả mạo con gái của thành chủ, chỉ cần có thiếu thành chủ hỗ trợ, làm giám định chứng minh là xong, cho nên kế hoạch này ai cũng có thể nghĩ ra được, có cô hay không đều như nhau, cho nên tôi khuyên cô đừng tự cho mình là hay.” Lòng nghi ngờ của Trịnh Hùng vốn sâu, lúc này Bạch Doanh lại muốn trực tiếp đi gặp thiếu thành chủ, anh đương nhiên nổi giận.
Anh biết rõ người phụ nữ này vẫn luôn không an phận, nhưng trước kia cô ta vẫn còn tính là ngoan ngoãn, bây giờ thế mà lại muốn vượt mặt anh đi gặp thiếu thành chủ?
“Đúng, anh nói không sai, kế sách như vậy ai cũng có thể nghĩ ra được, kết quả giám định ADN là bước quan trọng nhất, nhưng vẫn còn có điểm quan trọng hơn, chính là nhận được sự công nhận của thành chủ.” Bạch Doanh biết Trịnh Hùng tức giận, nhưng mà cô không lo, vì cô đã tính trước rồi, chuyện này chỉ có cô mới có thể làm cho hoàn hảo.
“Có ý gì chứ?” Trịnh Hùng sững sờ một chút, híp mắt nhìn về phía cô: “Sự công nhận của thành chủ?”
Trịnh Hùng biết Bạch Doanh rất thông minh, mỗi lần cô ta có kế hoạch gì đều có thể coi là hoàn mỹ, quan trọng là mỗi chi tiết đều được bố trí cực kỳ tốt, có đôi khi, việc có thành công hay không đều dựa vào những chi tiết đó.
Những chi tiết nhỏ như vậy rất nhiều người đều không nghĩ ra, nhưng lần nào Bạch Doanh cũng có thể tìm đến, đây cũng chính là nguyên nhân mà Trịnh Hùng hỏi lại cô.
Đương nhiên Trịnh Hùng biết đạt được sự công nhận của thành chủ là vô cùng quan trọng, thậm chỉ có khả năng còn quan trọng hơn kết quả giám định ADN.
“Đúng vậy, sự công nhận của thành chủ.” Bạch Doanh nhìn anh ta, trên mặt nở nụ cười tự tin: “Nếu trong lòng thành chủ không đồng ý thì cho dù có kết quả giám định thân phận cũng sẽ có khả năng có thêm nút thắt.”
“Muốn có được sự công nhận của thành chủ tuyệt đối không đơn giản.” Mặc dù Trịnh Hùng chưa được gặp thành chủ của khu Quỷ thành, nhưng anh ta biết thành chủ chắc chắn là một nhân vật lợi hại, tuyệt đối không dễ lừa gạt.
“Tôi có thể cam đoan đến lúc đó có được sự công nhận của thành chủ.” Bạch Doanh có con át chủ bài trong tay, cho nên cô không có chút lo lắng nào.
“Trong tay cô có lá bài chưa lật nào à?” Trịnh Hùng có thể leo được lên vị trí ngày hôm nay, đương nhiên không ngốc, anh ta nghe hiểu được ý của Bạch Doanh.
Người phụ nữ này chắc chắn nắm trong tay chuyện gì đó, bằng không cô ta không thể tính trước được mọi việc như vậy.
“Nếu đã là át chủ bài thì đương nhiên phải để lại đến cuối cùng.” Bạch Doanh nhẹ nhàng cười, nụ cười xinh đẹp mà đắc ý.
Khóe môi Trịnh Hùng hơi nhếch lên, liếc mắt nhìn cô ta, nhất thời không nói gì, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Thật ra anh không cần phòng bị tôi, lợi ích của chúng ta trong chuyện này dính liền với nhau, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, không chỉ anh và tôi, chỉ cần thiếu thành chủ đồng ý, từ nay về sau ba người chúng ta sẽ là một đội.” Bạch Doanh biết Trịnh Hùng không tin mình, vì thế nên bây giờ cô nhất định phải thuyết phục Trịnh Hùng.
Mặc dù đúng là cô có dự định riêng, nhưng mà bây giờ không thể để cho Trịnh Hùng biết, cũng không thể để cho thiếu thành chủ biết.
“Tốt nhất là cô đừng có ý nghĩ xấu gì, bằng không, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô đâu.” Trịnh Hùng nhìn cô, vẻ dữ tợn trên mặt không chút giấu giếm: “Cô theo tôi lâu như vậy, thủ đoạn của tôi thế nào hẳn là cô rất rõ.”
“Tôi có thể có ý nghĩ xấu gì chứ, anh là người đàn ông của tôi, là chỗ dựa của tôi, tôi còn phải nhờ anh giúp tôi báo thù ấy chứ.” Bạch Doanh biết mình đã thuyết phục thành công Trịnh Hùng, kế hoạch của cô coi như thành công bước đầu.
Nghe được vậy, con ngươi của Trịnh Hùng có chút lấp lóe: “Được, vậy tôi dẫn cô đi gặp thiếu thành chủ.”
Trịnh Hùng cảm thấy trước đó mình đã cẩn thận quá múc, người phụ nữ này mặc dù thông minh thì cũng chỉ là một người phụ nữ, mấy năm này cô ta đều dựa vào anh, rời xa anh, chuyện gì cô ta cũng sẽ không làm được.
Chỉ cần cô ta còn cần dựa vào mình để bao thù thì anh không lo cô ta sẽ phản bội.
Nếu đến lúc đó cô ta thật sự nảy sinh tâm tư gì khác, anh sẽ trừ bỏ cô ta đầu tiên, đối với phụ nữ, trước giờ anh đều không có lòng thương hoa tiếc ngọc.
“Cô chuẩn bị một chút, đi với tôi tới chỗ thiếu thành chủ.” Thật ra anh cũng định đi gặp thiếu thành chủ, anh biết hôm nay thiếu thành chủ vừa hay về nước.
“Vâng.” Mắt Bạch Doanh như sáng lên, nhanh chóng gật đầu đồng ý, cô đương nhiên không ngờ nhanh như vậy đã có thể gặp thiếu thành chủ.
Chỉ cần gặp được thiếu thành chủ, cô sẽ chỉ cách thành công một bước chân nữa thôi.
Cô tự cho rằng bản thân rất thông minh, tự cho rằng thận trọng từng bước sẽ không có chút sơ hở nào, lại quên mất việc làm bạn với sói là một chuyện vô cùng nguy hiểm, sơ ý một chút thôi là sẽ có khả năng bị sói ăn sạch, huống hồ cô còn làm bạn với một đám sói.
Tối qua, quản gia Trọng không gọi điện được, gửi tin nhắn cũng không thành công, nhưng mà chút chuyện nhỏ này khẳng định là không đả kích nổi vị quản gia vạn năng của khu Quỷ thành này, quản gia Trọng dự định tiếp tục kiên trì.
Lần thứ hai, vừa rạng sáng, quản gia Trọng đã trực tiếp đi trông chừng bên ngoài nhà họ Đường, gọi điện, nhắn tin đều dùng rồi, ông chỉ có thể tự mình đi gặp người thôi.
Gặp mặt, đương nhiên có thể nói rõ hết cả.
Quản gia Trọng dậy rất sớm, chưa tới sáu giờ đã tới coi chừng, ông nghĩ chỉ cần cô cả nhà họ Đường đi ra ngoài, ông sẽ có thể gặp người.
Lúc ông tới, người của nhà họ Đường còn chưa tỉnh, toàn bộ sân vườn nhà họ Đường đều cực kỳ yên tĩnh, cho nên quản gia Trọng càng yên tâm hơn.
Quản gia Trọng đứng bên ngoài chờ, đương nhiên dựa vào năng lực của mình, nếu ông không muốn để cho người ta phát hiện thì người nhà họ Đường cũng rất khó phát hiện ra ông.
Đương nhiên, đã phải ẩn nấp thì ông không thể áp sát quá gần, cho nên không cách nào nhìn rõ tình hình bên trong nhà họ Đường.
Quản gia cứ chờ cho đến tám giờ sáng, ông nhìn thấy có không ít người ra kẻ vào trong nhà họ Đường, chỉ duy nhất người ông muốn gặp thì không có.
Theo lý mà nói thì chuyện này cũng bình thường, hoặc là cô Đường vừa hay không có việc gì cho nên không đi ra ngoài.
Nhưng thân là quản gia vạn năng của Quỷ Vực Chi Thành, lại đi theo Trương Minh Hoàng nhiều năm, cho nên quản gia Trọng có sự nhạy bén mà người thường không có.
Ông đột nhiên cảm giác việc này có vẻ khác thường!
Quản gia Trọng ngẫm nghĩ, sau đó trực tiếp đi tới ngoài cửa lớn, nếu không đợi được người, chi bằng tới hẳn cửa chào hỏi.
Tới cửa chào hỏi có vẻ càng có thành ý, quản gia Trọng cảm giác những năm này vì luôn giúp thành chủ bí mật tìm phu nhân cho nên hạn chế cách thức làm việc của mình.
Thật ra nay từ đầu ông nên trực tiếp tới cửa chào hỏi, nhà họ Đường không phải gia đình bình thường, chú trọng quy củ hơn so với những nhà khác.
“Xin hỏi cô Đường có nhà không? Tôi muốn tới thăm cô Đường.” Quản gia Trọng đi tới cửa lớn thì vừa hay gặp được quản gia của nhà họ Đường.
“Ông muốn tìm cô chủ nhà chúng tôi?” Quản gia nhà họ Đường nhìn quản gia Trọng một cái, mặc không không biết là ai, nhưng nhìn dáng vẻ cũng hiền lành cho nên thái độ của quản gia nhà họ Đường khá lịch sự. Dù sao người tới cũng là khách!
CHƯƠNG 890: CẬU BA DƯƠNG TỰ MÌNH RA TAY
“Đúng, đúng vậy.” Quản gia Trọng liên tục gật đầu, cứ như sợ chỉ cần gật đầu chậm thì người ta sẽ không cho ông vào cửa.
“Thật không may, cô chủ nhà chúng tôi không ở nhà.” Quản gia nhà họ Đường nhìn dáng vẻ gật đầu lia lịa của ông thì không nhịn được cười, người này vừa nhìn đã biết là có thân phận không đơn giản, nhưng hành động của ông lại có vẻ ngây thơ.
Quản gia nhà họ Đường cũng là người thấu hiểu lòng người, cho nên nhìn ra được người này hẳn là rất coi trọng cô chủ nhà mình, nếu không cũng không nghiêm túc như vậy.
“Không ở nhà sao? Vậy cô ấy đi đâu rồi?” Quản gia Trọng ngẩn người, quả nhiên, dự cảm của ông là đúng, may mà ông không tiếp tục đứng ngốc chờ đợi.
“Cô chủ nhà chúng tôi đã ra khỏi nhà lúc bốn giờ sáng nay, tới nước M rồi.” Quản gia nhà họ Đường nhìn ra được quản gia Trọng không có ý xấu, cho nên giải thích rất kỹ càng.
“Đi tới nước M? Sao lại đột nhiên đi tới nước M chứ?” Quản gia Trọng trước giờ vẫn là người luôn trầm ổn tỉnh táo lập tức gấp, sao cô Đường lại đi nước M đường đột như vậy?
Nếu cô Đường đi nước M rồi, vậy thành chủ sẽ không nhìn thấy cô Đường ngay lập tức.
“Hả, sao ông lại nói thế? Cô chủ nhà chúng tôi đi đâu còn cần ông lo hộ à?” Quản gia nhà họ Đường có ấn tượng khá tốt với quản gia Trọng, lúc này nghe vậy thì có hơi không vui.
“Tôi không có ý đó.” Quản gia Trọng hoàn hồn, âm thầm thở dài một hơi, bây giờ tất cả đều chỉ là phỏng đoán của Lương, còn chưa có xác nhận.
Cho nên, đúng là bọn họ chẳng có tư cách gì đi quản chuyện của cô chủ nhà họ Đường cả.
Mà cho dù cô chủ nhà họ Đường có thực sự là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, ông cũng phải tôn trọng nhà họ Đường, không phải Quỷ Vực Chi Thành của bọn họ sợ thế lực nhà họ Đường, mà do đây là nhà mẹ của công chúa, nhất định phải kính trọng.
Chẳng những ông, mà tất cả mọi người ở Quỷ Vực Chi Thành đều phải tôn kính.
“Nếu cô chủ nhà các người đã không có nhà, vậy thì hôm khác tôi tới thăm sau.” Quản gia Trọng thấy cô Đường không có ở nhà, chỉ đành trở về, nếu không thể cho thành chủ thấy mặt cô Đường ngay, chi bằng bảo Lương tăng tốc thêm.
Chờ bên Lương xác nhận ra kết quả, như vậy tất cả đều dễ nói.
Cùng lúc đó, Đường Vũ Kỳ nhân lúc không có người lén lút gọi điện thoại cho Dương Tầm Chiêu.
Khuya hôm trước Dương Tầm Chiêu mất ngủ cả đêm, đêm qua lại vì hưng phấn mà đến hơn ba giờ sáng mới ngủ được, cho nên giờ phút này vẫn còn đang say giấc nồng.
Có điều, Đường Vũ Kỳ gọi điện tới, Dương Tầm Chiêu vẫn bị đánh thức, anh hơi hé mắt, đưa tay sờ soạng tìm di động, nhìn thoáng qua tên báo hiện lên màn hình, khóe môi anh không kìm được giương lên, nhanh chóng ấn nghe.
“Cục cưng.” Cách xưng hô này Dương Tầm Chiêu đã bắt đầu quen miệng từ hôm qua.
Bị cục cưng nhà mình đánh thức, cậu ba Dương lại chẳng có gì bất mãn cả, chỉ thấy hạnh phúc.
“Ba ơi ba, không xong rồi, mẹ chạy mất rồi.” Đường Vũ Kỳ ở đầu dây bên kia không có tâm trạng vui vẻ, giọng nói vội vã, dường như còn sắp khóc.
Dương Tầm Chiêu đột nhiên ngồi bật dậy, sắc mặt thay đổi rõ ràng: “Cục cưng, từ từ nói, xảy ra chuyện gì?”
Sau lại nói mẹ chạy mất?
“Ba ơi, sáng tỉnh dậy con đã không thấy tăm hơi mẹ đâu rồi. Con nghe cụ ngoại và cụ nội nói, mẹ ra ngoài từ bốn giờ sáng, mẹ đi tới nước M rồi, đi tìm bác Đường.” Mặc dù Đường Vũ Kỳ rất gấp, nhưng nói vẫn rất rõ ràng, rất có trật tự.
Lông mày Dương Tầm Chiêu nhíu chặt lại, gương mặt đen đi, Hàn Nhã Thanh đi nước M lúc bốn giờ sáng?
Đi tìm Đường Bách Khiêm?
“Ba ơi, có phải mẹ biết chuyện con làm gián điệp cho nên mẹ tức giận, mới một mình chạy tới nước M tìm bác Đường không ạ?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cuống lên, cô bé lo mẹ vì giận mình nên mới rời đi.
“Sẽ không đâu, nhất định là do mẹ có việc nên mới đi.” Lời này của Dương Tầm Chiêu cũng không phải chỉ an ủi cô công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ, anh hiểu rõ Hàn Nhã Thanh, cô đột nhiên đi tới nước M như này khẳng định là có chuyện xảy ra.
“Cục cưng đừng vội, ba nhất định sẽ đưa mẹ về.” Dương Tầm Chiêu vừa nói, vừa đứng dậy thay quần áo.
“Ba ơi, vậy ba nhất định phải đưa mẹ trở về nhé.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ chớp chớp mắt, cũng không sốt ruột nữa, ba mình lợi hại như vậy, chỉ cần ba ra tay thì nhất định sẽ đưa được mẹ về.
Dương Tầm Chiêu lại an ủi Đường Vũ Kỳ vài câu, sau đó mới cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, Dương Tầm Chiêu mới nhìn đến tin nhắn mà Hàn Nhã Thanh nhắn cho mình.
Con ngươi Dương Tầm Chiêu co lại, sau đó nhanh chóng gọi một dãy số: “Giúp tôi sắp xếp một chút, tôi lập tức đi nước M.”
Giờ phút này giọng nói của anh rõ ràng có chút lạnh, cũng có một chút ảo não, rõ ràng Hàn Nhã Thanh đã gửi tin nhắn cho mình trước, mình lại không thấy, làm chậm trễ thời gian dài như vậy.”
Cô gửi tin nhắn cho anh nói Nhạc Hồng Linh xảy ra chuyện, có thể rất nghiêm trọng.
Dương Tầm Chiêu phân phó xong thì cúp máy, sau đó lại gọi một cuộc điện thoại khác.
“Gần đây bên phía Đường Bách Khiêm có gì khác thường không?” Lúc này, giọng điệu của Dương Tầm Chiêu rõ ràng lạnh thêm vài phần.
Anh vẫn luôn cho người theo dõi Đường Bách Khiêm, nếu bên kia có xảy ra tình huống gì thì nhất định sẽ báo cáo cho anh, anh không nhận được bất kỳ báo cáo nào, Hàn Nhã Thanh lại nhận được điện thoại cầu cứu của Nhạc Hồng Linh, việc này có vẻ không đúng.
Anh sợ một mình Hàn Nhã Thanh tới nước M sẽ gặp nguy hiểm.
“… Không có phát hiện bất thường.” Người ở đầu dây bên kia sững sốt hai giây: “Gần đây Đường Bách Khiêm nhận không ít kiện tụng, lúc trước anh ta đắc tội với khá nhiều người cho nên bị người ta bỏ đá xuống giếng liên tục. Thời gian này Đường Bách Khiêm không tốt lắm, cho nên anh ta cũng không có sức mà làm những việc khác, anh ta vẫn luôn ở trong chỗ ở của mình.”
“Anh chắc chứ?” Dương Tầm Chiêu có hơi nhíu mày.
“Chắc chắn, tôi vẫn luôn cho người theo dõi anh ta, không có phát hiện bất kỳ khác thường nào.” Người ở đầu dây bên kia vô cùng khẳng định.
“Lần trước tôi bảo anh điều tra Nhạc Hồng Linh, bây giờ có biết cô ta ở đâu không?” Trong mắt Dương Tầm Chiêu có mấy phần nghiêm túc, xem ra việc này không đơn giản.
Nếu Đường Bách Khiêm không có gì, Nhạc Hồng Linh xảy ra việc không phải nên cầu cứu Đường Bách Khiêm trước hay sao?
Vì sao Nhạc Hồng Linh lại bỏ gần tìm xe, gọi điện thoại cho Hàn Nhã Thanh?
“Nhạc Hồng Linh? Người phụ nữ không dễ theo dõi, đi theo cô ta mấy lần đều bị mất dấu, bây giờ đúng là không biết cô ta đang ở đâu.” Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia nhỏ đi một chút, có vẻ không tự nhiên: “Năng lực chống trinh sát của cô ta quá mạnh.”
“Lập tức cho người tìm, nhất định phải tìm được cô ta, có tin thì lập tức báo cho tôi ngay.” Mắt Dương Tầm Chiêu nheo lại, ngay cả người của anh còn không biết Nhạc Hồng Linh ở đâu, nếu như Hàn Nhã Thanh đi qua tìm thì sợ là thật sự sẽ gặp nguy hiểm.
Cho nên, bây giờ nhất định phải cho người tìm được Nhạc Hồng Linh, xác định được tình hình của cô ta trước.