Mục lục
Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 183: CẬU BA DƯƠNG GHEN, NGƯỜI NÀO ĐÓ THẢM RỒI (4)




Khoé miệng cậu năm Tào giựt dữ dội, chắc không phải anh mù rồi đó chứ? Hàn Nhã Thanh né anh ba, rồi đi tìm Dụ Vỹ Luân?


Không, không phải anh ta mù, mà là mắt của Hàn Nhã Thanh mù rồi, đúng, tuyệt đối là như vậy!


“Kêu tôi làm gì?” Hàn Nhã Thanh ngồi trên ghế chân cao, nhàn nhạt liếc nhìn Dụ Vỹ Luân một cái.


“Tôi muốn đi toilet?” Dụ Vỹ Luân trừng cô, trong thanh âm đã cật lực đè thấp xuống có mang theo một sự tức giận khó phai.


“Thì sao?” Hàn Nhã Thanh nhướng mày, anh ta muốn đi toilet, kêu cô làm gì?


Không lẽ cô còn có thể giúp anh ta đi vệ sinh sao?


“Cô giúp tôi.” Lời này của Dụ Vỹ Luân nghe giống như là được nghiến từ trong kế răng ra vậy.


“Sao tôi giúp anh được? Không lẽ anh muốn tôi lấy giùm anh cái chai đến đây sao? Nói đi, muốn Lavie hay là Nutriboost.” Hàn Nhã Thanh nhướng mày, ý vị thâm trường mà nhìn anh ta một cái, sau đó chậm rãi mà bổ sung nói: “Tôi đoán anh dùng Lavie là đủ rồi..."


“Hàn Nhã Thanh...” Sắc mặt Dụ Vỹ Luân hoàn toàn đen sầm xuống, tức, mà cũng có chút xấu hổ.


Anh ta điên rồi, tự mình tìm ngược, nên mới kêu cô đến đây.


Thực ra anh ta cũng hiểu anh ta tại sao lại kêu cô đến đây, cô căn bản là không giúp anh ta được gì, chuyện này căn bản là
không có ai có thể giúp anh ta, anh ta chính là không nhìn nổi anh ta ở đây chịu khổ mà Hàn Nhã Thanh lại đang nhàn nhã tự tại ở kia.


Đương nhiên, thanh âm của hai người lúc này đều không cao, dù sao chuyện này cũng không thích hợp bàn luận lớn tiếng ở
những chỗ này.


“Cô giỏi lắm, đợi đó đi.” Dụ Vỹ Luân lúc này tức đến cực độ rồi, nhưng mà lại không thể làm gì, chỉ có thể xài võ mồm.


Hàn Nhã Thanh nhàn nhạt liếc anh ta một cái, đôi mày nhướng lên, uy hiếp cô? Cô không thích nhất là bị người ta uy hiếp, Hàn Nhã Thanh cười cười, sau đó cố ý huýt sáo một cái.


Đương nhiên tiếng huýt của cô không lớn, chỉ cần Dụ Vỹ Luân nghe thấy là đủ rồi.


“Hàn Nhã Thanh, cô nhớ đó cho tôi.” Dụ Vỹ Luân nghiến răng nghiến lợi mà thấp giọng gào lên, nếu như bây giờ anh ta có thể nhúc nhích, tuyệt đối sẽ bóp chết cô.


Biết rõ là anh ta không thể động đậy, biết rõ anh ta đang rất buôn vệ sinh, cô vậy mà còn cố ý huýt sáo, Dụ Vỹ Luân cảm thấy
càng khó chịu hơn, cảm thấy thật sự sắp nhịn không được rồi.


Dụ Vỹ Luân căm hận mà nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẻ mặt Hàn Nhã Thanh lại ngây thơ vô tội.


Cậu năm Tào nhìn Hàn Nhã Thanh đang ngồi cùng với Dụ Vỹ Luân rồi lại nhìn sang Dương Tầm Chiêu ở bên cạnh.


Trên mặt Dương Tầm Chiêu không nhìn ra được quá nhiều biến hoá cảm xúc, đôi mắt thanh lãnh không chút gợn sóng, nhưng khí toàn thân thì lại lạnh đến triệt để, ngay cả nhiệt độ xung quanh anh dường như cũng thấp xuống vài độ rồi.


Cậu năm Tào bất giác hít một hơi lạnh, trong một khoảnh khắc nào đó chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, cổ cũng lạnh lẽo, anh ta theo bản năng sờ sờ cổ, lần đầu tiên cảm thấy xem náo nhiệt cũng cần phải mạo hiểm tính mạng.


Hàn Nghiên Nghiên vốn không ngốc, đặc biệt là trong mấy chuyện này cô ta phản ứng đặc biệt nhanh, cô ta mang máng có
thể nhìn ra chút gì đó từ trên biểu cảm của cậu năm Tào.


Hàn Nghiên Nghiên cố ý nhìn Hàn Nhã Thanh một cái, sau đó giả vờ vô ý mà nói: “Chị luôn rất là thích anh Dụ, năm năm trước anh Dụ đột nhiên huỷ hôn, có đả kích rất lớn đối với chị, chị thương tâm quá độ, bệnh tình thêm nặng, ông nội mới không thể không đưa chị đi nước M, bây giờ bệnh của chị cuối cùng đã khỏi rồi, lần này chị chính là vì anh Dụ mà quay về đó.”


“Cô nói, Hàn Nhã Thanh quay về vì Dụ Vỹ Luân?” Cậu năm Tào khẽ sững sờ, trong thần sắc có thêm vài phân phức tạp, Hàn Nhã Thanh quay về là vì Dụ Vỹ Luân?


Chuyện này? Cậu năm Tào theo bản năng nhìn Dương Tầm Chiêu một cái.


“Phải đó, chị vừa mới khỏi bệnh thì đã kêu ông nội đón chị ấy về rồi, chị nói là vẫn còn thích anh Dụ, bảo ông nội nghĩ cách cho chị gả cho anh Dụ, nhưng mà ông nội có chút không đồng ý, cho nên ông nội mới đặc biệt tổ chức bữa tiệc này cho chị, ông nội hy vọng chị có thể thông qua bữa tiệc lần này mà tìm được người thích hợp hơn, nhưng mà bây giờ xem ra, trong lòng của chị chỉ có anh Dụ, trong cả bữa tiệc, ngoại trừ anh Dụ ra thì chị căn bản không có để ý đến người khác qua.” Hàn Nghiên Nghiên từ ngữ khí của cậu năm Tào nghe ra được nhiêu manh mối hơn, cô ta nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh.


“Có thể nhìn ra, tình ý sâu sắc của chị dành cho anh Dụ, bởi vì anh Dụ mà chị trước đây còn hiểu lầm tôi, đến bây giờ vẫn còn đang giận tôi nữa.” Khoé môi Hàn Nghiên Nghiên khẽ mím lại, trên mặt lộ ra sự uỷ khuất nhìn mà thương.


Cậu năm Tào là Cục trưởng Cục công an, có thể không nhìn ra Hàn Nghiên Nghiên đang nói dối sao, càng huống hồ trước đó anh ta luôn ở trên lầu ba, có thể nhìn rõ cả quá trình.


“Anh ba, qua kia uống ly rượu đi, ngồi ở đây với thứ kinh tởm này, em sắp ói rồi.” Không thể không nói, có lúc cậu năm Tào thật không biết thương hoa tiếc ngọc.


Lời nói này đủ tàn nhẫn, đủ độc, hơn nữa lúc cậu năm Tào nói câu này còn cố ý cất cao âm lượng nữa.


Đám người hồi thần lại, nghe ra được lời này của cậu năm Tào là đang mắng Hàn Nghiên Nghiên, rất nhiều người nhịn không được mà trực tiếp cười ra tiếng.


Cậu năm Tào và Dương Tầm Chiêu trực tiếp đi đến trước quầy đồ uống.


Cậu năm Tào đứng ở một bên của Dụ Vỹ Luân, còn Dương Tầm Chiêu thì ngồi xuống bên cạnh cậu năm Tào, không có vòng qua bên của Hàn Nhã Thanh.


Hàn Nhã Thanh nhíu mày, Dương Tầm Chiêu rõ ràng là không muốn qua đây, chắc hẳn là lại bị cậu năm Tào kéo qua rồi, cô và Dương Tầm Chiêu là ẩn hôn, là phải giữ bí mật, cho nên ở trước mặt tất cả mọi người tốt nhất là phải duy trì khoảng cách.


Hàn Nhã Thanh cảm thấy cách làm này của cậu năm Tào ngày hôm nay thật sự là quá không nên.


“Cậu Dụ, uống một ly đi.” Cậu năm Tào bưng ly rượu lên nâng ly với Dụ Vỹ Luân, nhưng ánh mắt lại nhìn Hàn Nhã Thanh đang ngồi ở bên cạnh Dụ Vỹ Luân.


Dụ Vỹ Luân rất bất ngờ, hiển nhiên là không có ngờ đến cậu năm Tào lại chủ động đến kính rượu, trước đó luôn có người đến tìm anh ta uống rượu, anh ta đều từ chối, nhưng lúc này người đến là cậu năm Tào, lại có cậu ba Dương cũng đến, anh ta không thể từ chối được.


“Lấy ly rượu cho tôi.” Dụ Vỹ Luân không thể cử động, không thể lấy rượu được, chỉ đành nhờ Hàn Nhã Thanh giúp.


Hàn Nhã Thanh khẽ nhíu mày, vốn không muốn động đậy, chỉ là khi đôi mắt khẽ đảo một cái, nhìn thấy ly bia lớn ở bên cạnh, cô trực tiếp đẩy một ly bia lớn đến trước mặt của Dụ Vỹ Luân.


“Sao? Tổng giám đốc Hàn sợ cậu Dụ uống say sao?” Đôi mắt cậu năm Tào chớp chớp, đột nhiên bổ sung một câu.


Bàn tay nắm lấy ly rượu của Dương Tầm Chiêu dường như là khẽ siết lại một chút, chỉ là trên gương mặt vẫn thanh lãnh, nhìn không ra bất kỳ dị thường nào.


Anh không có nói chuyện, cũng không có nhìn Hàn Nhã Thanh.


Đôi con ngươi của Hàn Nhã Thanh khẽ trâm xuống, cô biết Tào Du là cố ý, cô vốn chỉ muốn chỉnh Dụ Vỹ Luân, hơn nữa đây
cũng chẳng qua chỉ là một chuyện rất bình thường, bị Tào Du nói như vậy, liền có thêm không ít hiểu lầm.


Tuy cô và Dương Tầm Chiêu là kết hôn hợp đồng, tuy bọn họ phải giữ bí mật với người ngoài, phải giữ khoảng cách, nhưng Hàn Nhã Thanh không mong giữa hai người sẽ xảy ra loại hiểu lầm không cần thiết.


Dụ Vỹ Luân âm thầm thở ra một hơi, cật lực nhẫn nhịn lắm mới không có trực tiếp bóp chết cô, người phụ nữ này rõ ràng là biết anh ta đang muốn đi toilet nhưng không được, vậy mà còn đưa bia cho anh ta.


Lúc này, chỉ có Dụ Vỹ Luân biết Hàn Nhã Thanh là đang cố ý chỉnh anh ta thôi, bởi vì câu nói cố ý vừa nãy của cậu năm Tào,
khiến cho người ngoài lại nhìn ra Hàn Nhã Thanh “dịu dàng chu đáo, tưởng Hàn Nhã Thanh thật sự sợ Dụ Vỹ Luân uống say nên mới lấy bia cho anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK