Mục lục
Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 918: THỰC LỰC CỦA NỮ THẦN HÀN LÀ NGHIỀN ÉP, THỰC LỰC CỦA CÔNG CHÚA NHỎ LÀ HỐ BA MÌNH (6)

Ngay cả Đường Bách Khiêm cũng không nhìn thấy?

“Đúng, chính là như vậy.” Thư ký Lưu quyết định làm người tốt đến cùng, cho nên, những chuyện không cần thiết anh ta kiên quyết không nói.

Anh ta cảm thấy vì tổng giám đốc và bà chủ, anh ta cũng đã lo nát lòng rồi.

“Ừm.” cậu ba Dương nghe thấy câu trả lời chắc chắn của thư kí Lưu, thấp giọng trả lời, nếu như nhìn kĩ sẽ phát hiện, cậu ba Dương lúc này đang cười khẽ.

Coi như là cô có chút lương tâm!! Còn biết quan tâm anh.

“Tổng giám đốc, tôi ra ngoài trước đây, lúc bà chủ đến công ty, tôi sẽ nói với anh...” thư ký Lưu nhìn thấy dáng vẻ của tổng giám đốc nhà mình, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lúc thư ký Lưu ra khỏi phòng làm việc của cậu ba Dương, đúng lúc nhìn thấy Tịch Xuyên.

“Phó giám đốc Tịch, sao anh đến đây?” thư ký Lưu nhìn thấy Tịch Xuyên rất lâu rồi không xuất hiện ở công ty thì có chút bất ngờ.

“Ừ, tôi tìm anh ba bàn chút chuyện.” Tịch Xuyên thuận miệng trả lời một câu, không đợi cho thư ký Lưu phản ứng lại đã đẩy cửa phòng làm việc ra, đi vào trong.

Thư ký Lưu: “...”

Phó tổng giám đốc Tịch này sớm không đến, muộn không đến, sao lại đến vào lúc này.

Không phải là chuyện xấu chứ?

Thư ký Lưu hơi lo lắng, nhưng mà anh ta lại không thể đi vào đuổi Phó tổng giám đốc Tịch ra ngoài.

“Sao cậu đến đây?” trong phòng làm việc, cậu ba Dương nhìn thấy Tịch Xuyên đi vào, hơi ngẩn ra.

“Anh ba, có chuyện muốn bàn bạc với anh một chút.” Tịch Xuyên cầm một xấp tài liệu, đi đến trước mặt cậu ba Dương.

Cậu ba Dương nhớ đến những lời mà thư ký Lưu và Hàn Nhã Thanh nói là anh khó chịu, khó chịu cũng không ảnh hưởng anh làm việc, cho nên, cậu ba Dương cảm thấy anh cũng không cần kiêng dè cái gì.

Tịch Xuyên đã đích thân đến công ty tìm anh, khẳng định là chuyện rất quan trọng.

Lúc này, Hàn Nhã Thanh đang chạy đến Dương thị, đúng ngay lúc này, điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông.

Hàn Nhã Thanh nhìn số được hiện lên một cái, liền nhanh chóng nhận điện thoại.

“Thanh Thanh, tớ đã xem livestream rồi, chuyện ông cậu của cậu?” cuộc điện thoại là của Hứa Dinh Dinh, tin tức của Đường Vân Thành bây giờ cả nước đều biết, Hứa Dinh Dinh đương nhiên cũng nhìn thấy.

“Bây giờ vẫn không tiện nói.” Hàn Nhã Thanh không tiết lộ quá nhiều, không phải là cô không tin Hứa Dinh Dinh, mà là người biết kế hoạch của cô càng ít càng tốt, cô ngay cả Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu cũng không có nói.

“Cậu đang ở đâu vậy? Bận không? Nếu như không bận, chúng ta kiếm chỗ bàn công việc đi.” Hứa Dinh Dinh nghe thấy sự kiềm chế trong giọng nói của Hàn Nhã Thanh, cô biết cô không giúp được cái gì, chỉ hi vọng có thể giúp Hàn Nhã Thanh chia sẻ chút áp lực.

“Sao? Cậu không cần ở cạnh người đàn ông của cậu hả?” Hàn Nhã Thanh nửa thật nửa giả mà trêu ghẹo cô, thật ra bây giờ Hàn Nhã Thanh không hề lo lắng, cô kiềm chế cảm xúc, chỉ là vì không muốn nói quá nhiều ở bên ngoài.

“Tịch Xuyên vừa mới đến Dương thị rồi, nói là đi bàn chút chuyện với cậu ba Dương.” Bây giờ Hứa Dinh Dinh đã xác định sẽ cùng một chỗ với Tịch Xuyên, cho nên cũng không kiêng dè gì cả.

Lời trêu ghẹo của Hàn Nhã Thanh, cô cũng có thể đón nhận tất cả.

“Cậu nói Tịch Xuyên đã đến Dương thị? Đi lúc nào?” Hàn Nhã Thanh ngẩn ra một lúc, theo phản xạ mà hỏi một câu.

“Đã đi được một lúc rồi, lúc nãy tớ gửi tin nhắn cho anh ấy, anh ấy nói đang bàn công việc với cậu ba Dương.” Hứa Dinh Dinh không rõ nguyên nhân, chỉ theo bản năng mà trả lời câu hỏi của Hàn Nhã Thanh.

“Cậu nói bây giờ Tịch Xuyên đang bàn công việc với Dương Tầm Chiêu?” lông mày của Hàn Nhã Thanh khẽ chau lại, Dương Tầm Chiêu không phải là tái phát bệnh đau bao tử? Không phải là ngất xỉu rồi sao?

Sao lại bàn công việc với Tịch Xuyên?

“Tịch Xuyên nói như vậy đó, sao thế?” Hứa Dinh Dinh nghe thấy sự thay đổi trong giọng nói của Hàn Nhã Thanh, nhịn không được hỏi một câu.

“Không đúng lắm, lúc nãy thư lý Lưu gọi điện thoại cho tớ, nói Dương Tầm Chiêu tái phát bệnh đau bao tử, ngất xỉu rồi.” Hàn Nhã Thanh nhớ đến chuyện lúc nãy thư ký Lưu gọi điện thoại cho cô, nhanh chóng chớp mắt.

“Hả? Không phải chứ? Lúc nãy rõ ràng Tịch Xuyên nói anh ấy đang bàn công việc với cậu ba Dương, nếu như cậu ba Dương thật sự ngất xỉu rồi, anh ấy khẳng định sẽ đưa cậu ba Dương vào bệnh viện nhỉ? Chắc chắn cũng không có thời gian trả lời tin nhắn của tớ đâu.” Hứa Dinh Dinh rất tin tưởng Tịch Xuyên, cô biết Tịch Xuyên không thể nào gạt cô.

Môi của Hàn Nhã Thanh mím lại, trong lúc nhất thời không nói gì.

“Nếu không, tớ lại gọi cho Tịch Xuyên để hỏi thăm tình hình một chút? Nếu cậu ba Dương thật sự đã ngất xỉu, có thể đã đến bệnh viện rồi nhỉ? Để tới hỏi lại, cậu đừng lo.” Hứa Dinh Dinh không nghe thấy âm thanh của Hàn Nhã Thanh, hơi lo lắng chút.

“Ừ, nhưng mà đừng nhắc đến chuyện tớ nói với cậu.” Lúc Hàn Nhã Thanh nói câu này, cặp mắt nhanh chóng lóe lên.

“Được.” Hứa Dinh Dinh đương nhiên hiểu ý của cô, nhanh chóng trả lời.

Sau khi cúp điện thoại của Hàn Nhã Thanh, Hứa Dinh Dinh lập tức liền gọi cho Tịch Xuyên.

“Sao thế? Nhớ anh hả?” Tịch Xuyên nhanh chóng nhận điện thoại, trong giọng nói của anh ta rõ ràng còn có tiếng cười.

Người phụ nữ của anh ta hôm nay có chút dính người nha, hồi nãy gửi tin nhắn cho anh ta, bây giờ lại gọi điện thoại cho anh ta.

“Anh đang ở đâu vậy?” Hứa Dinh Dinh không có nói nhiều, chỉ nhanh chóng hỏi một câu.

“Anh vẫn đang ở Dương thị, đang bàn công việc với anh ba, sao vậy? Em đây là tra hỏi hả?” bị cô truy hỏi hành tung, Tịch Xuyên lại không có bất mãn gì, nụ cười trên mặt trái lại càng tươi thêm vài phần.

Cậu ba Dương nghe thấy lời của Tịch Xuyên, khẽ nâng mắt lên, nhìn Tịch Xuyên một cái.

Người phụ nữ của Tịch Xuyên còn truy hỏi?

Sao người phụ nữ của anh từ trước đến nay chưa từng truy hỏi anh?

Trong lòng của cậu ba Dương đã có chút khó chịu.

“Sao vậy? Em không thể truy hỏi hả?” Hứa Dinh Dinh nghe thấy cậu ba Dương không có chuyện gì, thầm thở ra một hơi, cô nhớ đến lời của Hàn Nhã Thanh, chỉ sợ Tịch Xuyên phát hiện điều khác thường, cho nên cố ý nói một câu như vậy.

“Được, được chứ, anh bằng lòng để em tra hỏi bất cứ lúc nào.” Tịch Xuyên cười tươi hơn nữa: “Anh biết là em đang quan tâm anh, lo lắng cho anh, cho nên, anh rất vui.”

Người phụ nữ của anh ta vì quan tâm anh ta, lo lắng cho anh ta, mới tra hỏi anh ta, anh ta có thể không vui hả?

Tâm trạng của cậu ba Dương càng xấu hơn, anh bỗng cảm thấy Tịch Xuyên lúc này vô cùng chướng mắt, anh rất muốn đá Tịch Xuyên ra ngoài.

Chết tiệt, khoe khoang cái gì chứ?!



Có cái gì đáng để khoe chứ?

Không phải chỉ là bạn gái thôi sao?

Làm như chưa có bạn gái bao giờ vậy!

Anh cũng có! Anh cũng có!!

Nhưng mà, người phụ nữ của anh từ trước đến giờ chưa từng tra hỏi anh!

Lúc bình thường cũng rất ít gọi điện thoại cho anh.

Vừa nãy còn muốn đi hẹn hò với người khác?

Cậu ba Dương nhìn thấy Tịch Xuyên cười tươi rói, thật sự là muốn đá người mà.

“Anh vẫn luôn bàn công việc với cậu ba Dương đúng không?” ở đầu bên kia điện thoại Hứa Dinh Dinh cũng không nhìn thấy sự bất mãn của cậu ba Dương, cô là đến nghe ngóng tin tức hộ Hàn Nhã Thanh.

Cho nên, nhất định phải nghe ngóng thật rõ ràng, không thể có bất cứ sơ suất nào.

“Đúng vậy, chuyện này hơi phiền phức, bởi vậy anh và anh ba bàn công việc hơi lâu, nhưng mà sắp nói xong rồi, em đang ở đâu? Anh bàn xong rồi thì đến tìm em.” Tịch Xuyên không nghi ngờ có gì khác lạ, anh ta không che giấu bất cứ việc gì với cô.
CHƯƠNG 919: THỰC LỰC CỦA NỮ THẦN HÀN LÀ NGHIỀN ÉP, THỰC LỰC CỦA CÔNG CHÚA NHỎ LÀ HỐ BA MÌNH (7)

“Em đang ở trung tâm thương mại mua đồ.” Hứa Dinh Dinh đã nhận được câu trả lời mong muốn, liền không hỏi nhiều nữa.

“Ừa, thích cái gì cứ mua cái đó, không cần tiết kiệm tiền cho anh, anh nói xong liền tới đó đi mua với em.” Tịch Xuyên rất hài lòng, anh ta thích đi mua sắm với người phụ nữ của anh ta.

Cậu ba Dương lại sa sầm mặt mày, đột nhiên anh lại nhớ đến ngày hôm đó ở trung tâm thương mại Hàn Nhã Thanh nói người đàn ông nhất định sẽ tiêu tiền cho người phụ nữ.

Lúc này, cậu ba Dương càng cảm thấy Tịch Xuyên chuớng mắt.

Anh cũng đã định đứng dậy, định đá người rồi.

May mà, lúc này Tịch Xuyên đã cúp điện thoại.

Cậu ba Dương cố nhịn, rồi lại ngồi xuống.

Sau khi Hứa Dinh Dinh cúp điện thoại của Tịch Xuyên liền gọi điện thoại cho Hàn Nhã Thanh.

“Thanh Thanh, tớ vừa gọi điện thoại cho Tịch Xuyên, Tịch Xuyên nói khoảng thời gian này vẫn luôn bàn công việc với Dương Tầm Chiêu…” ý lời này của Hứa Dinh Dinh có thể nói là rất rõ ràng.

“Ừa, tớ biết rồi.” Hàn Nhã Thanh nhỏ giọng trả lời, khẽ nhếch môi cười.

Hàn Nhã Thanh biết, Tịch Xuyên tuyệt đối sẽ không nói dối Hứa Dinh Dinh, Tịch Xuyên nói đang bàn công việc với Dương Tầm Chiêu, vậy Dương Tầm Chiêu căn bản không có ngất xỉu.

Cho nên, thư ký Lưu nói Dương Tầm Chiêu tái phát bệnh đau bao tử, ngất xỉu, rõ ràng đều là giả.

Thư ký Lưu đã lừa cô!

Thư ký Lưu tại sao phải lừa cô? Thư ký Lưu có can đảm lừa cô?

Hàn Nhã Thanh khẽ nhíu mắt lại, sau đó gọi điện thoại cho thư ký Lưu.

“Bà chủ, cô đến chưa?” thư ký Lưu nhận được điện thoại của Hàn Nhã Thanh, nhanh chóng đứng dậy, lẽ nào bà chủ đã đến rồi sao?

“Vẫn chưa, bên chỗ tôi còn có chút chuyện cần giải quyết.” Thật ra lúc này Hàn Nhã Thanh đang trên đường tới Dương Thị, sắp đến rồi, con mắt của cô lóe lên: “Thư ký Lưu, tổng giám đốc của nhà anh đâu?”

“Bà chủ, tổng giám đốc đang ở trong công ty.” Thư ký Lưu ngẩn người, lúc trả lời câu này, con mắt của anh ta vô thức nhìn phòng làm việc của cậu ba Dương một cái.

Cửa lớn của phòng làm việc đóng chặt, phó tổng giám đốc Tịch vẫn chưa có ra.

“Anh ấy tỉnh lại chưa, bên chỗ tôi vẫn còn chút chuyện quan trọng, nếu như anh tỉnh rồi, thì tôi không đến đó nữa.” thật ra lúc này Hàn Nhã Thanh đã sắp đến Dương thị rồi, cô cố ý nói như vậy với Thư ký Lưu.

“Bà chủ, tổng giám đốc vẫn chưa tỉnh nữa, bà chủ nhanh đến đây đi?” Thư ký Lưu sợ Hàn Nhã Thanh không tới, nếu như Hàn Nhã Thanh không tới, vậy tổng giám đốc nhà anh ta đoán chừng có thể sẽ nổi khùng.

Thư ký Lưu bây giờ chỉ nghĩ, mặc kệ là như thế nào, đều phải làm cho bà chủ tới đây trước.

“Anh ấy chưa từng tỉnh lại hả?” Hàn Nhã Thanh giả vờ như chỉ là hỏi vu vơ.

“Ừm, không có.” Vì để làm cho Hàn Nhã Thanh nhanh tới một chút, thư ký Lưu chỉ có thể kiên trì đến cùng mà tiếp tục bịa.

Aizz, anh ta dễ dàng lắm sao?

“Được, tôi biết rồi.” Khóe miệng của Hàn Nhã Thanh khẽ nhếch lên như đang cười.

Rất rõ ràng, thư ký Lưu đang nói dối, lúc trước cô nghe nói Dương Tầm Chiêu ngất xỉu rồi, trong lúc nhất thời trong lòng cực kì sốt ruột, bởi vì không có chú ý đến những điểm đáng ngờ khác.

Nhưng mà lúc này, cô gọi điện thoại đến đó vốn chỉ để thăm dò.

Tuy là thư ký Lưu che giấu không tệ, nhưng mà cô vẫn nghe ra sự căng thẳng trong giọng nói của thư kí Lưu, còn có hoảng loạn.

Cho nên, cô rất chắc chắn thư kí Lưu đang nói dối.

Chỉ là, cô không thể xác định đây là chủ kiến của thư kí Lưu?

Hay là chủ kiến của Dương Tầm Chiêu?

Nhưng mà, nếu không phải Dương Tầm Chiêu đồng ý, thư kí Lưu hẳn là không dám làm như vậy đâu nhỉ?!

Đôi mắt của Hàn Nhã Thanh khẽ híp lại, thật ra chỉ còn mười lăm phút nữa là đến Dương thị rồi.

Nghe nói Dương Tầm Chiêu ngất xỉu, cô cho người ta đợi, vội vàng chạy đến, không ngờ rằng lại là lừa gạt.

Tốt, tốt lắm.

“Bác tài ơi, quay đầu lại, quay về.” Hàn Nhã Thanh thầm hô một tiếng, sau đó nhanh chóng nói với bác tài một câu, người ở bên đó vẫn đang đợi cô, nếu Dương Tầm Chiêu đã không có chuyện gì, cô cũng không tiện bắt người khác đợi mình.

“Đã gần đến nơi rồi.” Bác tài lái xe taxi nghe thấy lời của Hàn Nhã Thanh, hơi khó hiểu, sắp đến nơi rồi, sao lại quay đầu về.

“Quay đầu lại, trở về.” Hàn Nhã Thanh không có giải thích, chỉ là lặp lại lời vừa nói một lần nữa.

Lúc này, Hàn Nhã Thanh phát hiện bị người ta theo dõi, sau khi xuống xe, liền bảo tài xế của nhà họ Đường trở về trước, bởi vì xe của nhà họ Đường quá bắt mắt.

Thư kí Lưu nói Dương Tầm Chiêu ngất xỉu rồi, cô liền ngồi xe taxi tới.

Trong phòng làm việc của cậu ba Dương, sau khi Tịch Xuyên bàn xong công việc liền lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Dinh Dinh: “Dinh Dinh, anh bàn xong công việc rồi, bây giờ liền tới đó tìm em, em gửi vị trí bây giờ của em cho anh đi.”

Dương Tầm Chiêu: “…”

Còn Dinh Dinh? Có thấy buồn nôn không?

Sau đó, cậu ba Dương nghe thấy điện thoại của Tịch Xuyên vang lên âm thanh nhận được tin nhắn.

Tịch Xuyên nhìn một cái, cười không ngừng: “Được rồi, anh nhận được rồi, lập tức tới đây, đợi anh.”

Tịch Xuyên liền đi khỏi phòng làm việc, không thèm nhìn cậu ba Dương lấy một cái.

Cậu ba Dương: “…”

Tại sao anh cảm thấy bạn gái của người ta đều ngoan ngoãn như vậy?

Bạn gái của người ta đều có thể kêu là lập tức có mặt, lúc nào cũng có thể tìm thấy.

Bạn gái của người ta còn cực kì bám người, không có chuyện gì cũng có thể tra hỏi.

Còn anh?

Cậu ba Dương nhớ thư kí Lưu nói Hàn Nhã Thanh đồng ý đến thăm anh.

Cô hẳn là sắp đến rồi nhỉ?

Ừm, đợi đến khi cô đến, anh cũng dẫn cô đi trung tâm thương mại mua sắm.

Tịch Xuyên có gì đáng để khoe khoang chứ, anh cũng có người phụ nữ của mình, anh còn có một đứa con gái đáng yêu nữa.

Tịch Xuyên có con gái không? Hừ!!

Sau khi Tịch Xuyên rời đi, toàn bộ phòng làm việc chỉ còn một mình cậu ba Dương, một mình cậu ba Dương ở trong phòng làm việc đợi Hàn Nhã Thanh, cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt đặc biệt chậm.

Anh đã đợi nửa tiếng đồng hồ, Hàn Nhã Thanh vẫn chưa tới.

Anh lại đợi nửa tiếng đồng hồ, Hàn Nhã Thanh vẫn chưa tới.

Sắc mặt của cậu ba Dương hơi hơi thay đổi, từ lúc thư kí Lưu gọi điện thoại cho cô tới bây giờ, đã trôi qua hơn một tiếng rưỡi rồi, Hàn Nhã Thanh vẫn chưa tới?

Lúc trước anh gọi điện thoại cho cô, nghe ra được là cô rõ ràng đang ở trong thành phố.

Đã ở trong thành phố, một tiếng rưỡi cũng đủ để chạy đến Dương thị nhỉ?

Cho nên, cô chính là vốn đã không định đến?

Anh không biết thư kí Lưu rốt cuộc gọi điện thoại cho cô như thế nào, nhưng mà…

Lúc này, sắc mặt của cậu ba Dương dần dần trở nên âm u.

Lúc này, thư kí Lưu ở bên ngoài càng là lòng nóng như lửa đốt.

Rõ ràng bà chủ nói lập tức đến, nhưng sao vẫn chưa đến?

Đã trôi qua lâu như vậy rồi, theo lý thuyết nên đến từ lâu rồi.

Tổng giám đốc sợ là đợi không nổi rồi!!

Thư kí Lưu lúc này thậm chí cũng không dám đến phòng làm việc của tổng giám đốc, anh ta sợ tổng giám đốc sẽ đập chết anh ta.

Thư kí Lưu lấy điện thoại ra, định gọi cho Hàn Nhã Thanh thêm một cuộc nữa, điện thoại vẫn chưa kết nối, anh ta đã nhìn thấy cậu ba Dương từ trong phòng làm việc đi ra.

Trong lòng của thư ký Lưu ngạc nhiên, theo tiềm thức liền cất điện thoại lại, nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình dường như không phát hiện cái gì, lúc này mới thầm thở phào một hơi.

Nhưng mà sắc mặt của tổng giám đốc nhà mình rất xấu, cực kì xấu.

CHƯƠNG 920: TIỂU CÔNG CHÚA MUỐN ĐÀO HỐ ĐỂ DADDY CHUI VÀO (1)

Thư ký Lưu do dự một lát, cuối cùng cũng nhịn tê da đầu, nói: “Tổng giám đốc, bà chủ có thể là có chuyện nên chậm trễ…”

Lời của thư ký Lưu dứt lời, ánh mắt của cậu ba Dương liền lạnh lùng bắn qua.

Cơ thể của thư ký Lưu lập tức rùng mình, lời đến cửa miệng cũng bị mắc kẹt.

“Tổng giám đốc, bà chủ trước đó gọi điện tới hỏi tình trạng của tổng giám đốc, bà chủ là rất quan tâm tổng giám đốc.” Thư ký Lưu lúc này tuy sắp bị dọa vỡ mật rồi, nhưng anh ta cho dù liều mạng cũng phải nói hết.

Trong đôi mắt hơi nheo lại của cậu ba Dương rõ ràng nhiều hơn vài phần khí tức nguy hiểm, cô quan tâm anh sao?

Cô nếu như thật sự quan tâm anh? sẽ chỉ gọi điện thoại tới hỏi một tiếng sao?

Sau đó cô lại đi cùng Đường Bách Khiêm đi hẹn hò rồi?

Phải, anh không thoải mái là giả, nhưng cô không có đến lại là thật!!!

Nghĩ đến một điểm này, cậu ba Dương liền có một loại xúc động muốn đánh người.

Cô nếu như thật sự quan tâm anh, tại sao không gọi điện cho anh, mà chỉ gọi cho thư ký Lưu…

“Khoan đã, anh vừa rồi nói cô ấy sau đó lại gọi điện tới?” Mắt của cậu ba Dương nhanh chóng lóe lên, dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.

“Phải, phải, bà chủ sau đó gọi điện tới hỏi tình trạng của tổng giám đốc.” Thư ký Lưu vội gật đầu, bà chủ thật sự có gọi điện thoại tới, cho nên một điểm này thư ký Lưu trả lời rất nhanh.

“Cô ấy gọi đến khi nào?” Trong đôi mắt hơi nheo lại của cậu ba Dương thấp thoáng vài phần suy tư, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Lúc tổng giám đốc bàn chuyện với phó tổng giám đốc Tịch.” Chuyện này thư ký Lưu nhớ rất rõ, cho nên trả lời cũng rất nhanh, rất nhanh chóng.

Khóe môi của cậu ba Dương dường như hơi nhếch lên: “Người phụ nữ của Tịch Xuyên có phải là Hứa Dinh Dinh không?”

Anh nhớ, trước đó khi Tịch Xuyên ở trong phòng làm việc gọi điện kêu đối phương là Dinh Dinh.

Vậy thì, lúc đó người phụ nữ Tịch Xuyên gọi điện liệu có phải là Hứa Dinh Dinh?

Hôm đó khi ở trung tâm thương mại, Hứa Dinh Dinh có thể giả làm mẹ của tiểu công chúa nhà anh, có thể thấy Hứa Dinh Dinh có quen với tiểu công chúa nhà anh.

“Phải, phải, Hứa Dinh Dinh là mẹ nuôi của tiểu công chúa, là người phụ nữ của phó tổng giám đốc Tịch.” Thư ký Lưu không hiểu tổng giám đốc nhà mình tại sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng vẫn trả lời rất nhanh.

Đây vẫn là sau khi tiểu công chúa gặp tổng giám đốc, tổng giám đốc cảm thấy chuyện trước đó quá kỳ quái, lại kêu anh đi điều tra, anh ta mới tra được.

Có điều mấy ngày nay tổng giám đốc luôn rất bận, anh ta cũng còn chưa kịp đến báo cáo với tổng giám đốc.

Khóe miệng của Dương Tầm Chiêu từng chút nhếch lên.

Mẹ nuôi của tiểu công chúa nhà anh?

Có thể làm mẹ nuôi của tiểu công chúa nhà anh, vậy thì chắc chắn có quan hệ rất tốt với Hàn Nhã Thanh.

Cho nên, cuộc điện thoại mà Tịch Xuyên gọi trước đó ở phòng làm việc chính là của Hứa Dinh Dinh.

Hứa Dinh Dinh lúc đó gọi điện là hỏi Tịch Xuyên đang làm gì, hoặc lúc đó Hứa Dinh Dinh gọi điện chính là đến xác nhận Tịch Xuyên có phải ở cùng với anh không?

Mới đầu khi bàn chuyện thì anh phát hiện Tịch Xuyên khẽ mỉm cười gửi tin nhắn, anh lúc đó khi liếc mắt, nhìn thấy tin nhắn mà Tịch Xuyên gửi, lúc đó nhắn tin mà Tịch Xuyên trả lời là— ‘Anh đang bàn chuyện với anh ba’.

Nhìn biểu cảm lúc đó của Tịch Xuyên thì không thể đoán được, tin nhắn đó Tịch Xuyên gửi cho Hứa Dinh Dinh.

Nhưng không qua bao lâu, Hứa Dinh Dinh lại gọi điện đến hỏi han.

Hứa Dinh Dinh không giống là loại người rất dính người, không phải loại người không có chuyện gì thì thăm dò hành tung của Tịch Xuyên.

Cho nên, gọi điện thoại đó, chỉ sợ là Hứa Dinh Dinh gọi giúp Hàn Nhã Thanh, là để nghe ngóng tình trạng của anh.

Sau đó Hàn Nhã Thanh lại gọi điện cho thư ký Lưu, chắc chắn thư ký Lưu đang nói dối, nên Hàn Nhã Thanh chắc chắn không thể đến.

Phải nói cậu ba Dương ghen không có lý trí gì, nhưng với chuyện khác anh lại phân tích rất thấu đáo.

Nhưng, thư ký Lưu chỉ là nói anh không thoải mái, không thoải mái anh vẫn có thể kiên trì bàn chuyện.

Cô không thể vì anh với Tịch Xuyên đang bàn chuyện thì nhận định thư ký Lưu đang nói dối?

“Anh gọi điện cho cô ấy rốt cuộc nói như thế?” Cậu ba Dương nhanh chóng nhìn sang thư ký Lưu, hai mắt nguy hiểm nheo lại.

“Tôi, tôi, tôi chỉ là nói tổng giám đốc không thoải mái.” Thư ký Lưu chạm vào ánh mắt của tổng giám đốc, nhất thời bị dọa cũng có hơi nói không rõ.

Cậu ba Dương không có nói chuyện, chỉ là lạnh lùng nhìn anh ta.

“Tôi, tôi lúc đó gọi điện cho bà chủ, vì có thể kêu bà chủ mau tới thì nói với bà chủ tổng giám đốc bị đau dạ dày, đau đến ngất đi rồi.” Thư ký Lưu biết không giấu được nữa, chỉ có thể thừa nhận.

“Cô ấy sau đó khi gọi điện tới hỏi han tình trạng của tôi, anh lại nói thế nào với cô ấy?” Cậu ba Dương lúc này mắt lạnh băng đến thấu xương, ánh mắt đó như dao như kiếm, giống như có thể băm cuộc đời.

“Tôi nói với bà chủ, tổng giám đốc vẫn ngất…” Thư ký Lưu lúc này tự nhiên không dám có một chút giấu diếm, khi anh ta nói ra lời này, chạm vào ánh mắt của tổng giám đốc nhà mình, hai chân mềm nhũn, nếu không phải là vịn vào chiếc ghế ở một bên, anh ta chắc trực tiếp quỳ xuống rồi.

Ánh mắt của tổng giám đốc lúc này quá dọa người rồi!!

Cậu ba Dương: “…”

Vẫn ngất?

Nhưng anh lúc đó rõ ràng đang bàn chuyện với Tịch Xuyên!!!

Cho nên, cô sớm đã nhìn thấu lời nói dối của thư ký Lưu, cho nên mới luôn không có tới.

Không, cô khả năng cho rằng là anh đang lừa cô!

“Thư ký Lưu, từ hôm nay trở đi, anh đến nước R đào quặng.” Ánh mắt lạnh lùng của cậu ba Dương quét qua thư ký Lưu, đột nhiên nói một câu.

Thư ký Lưu: “…”

Đến nước R?!

Đào quặng?

Anh ta đi còn có thể trở về được sao?

Thư ký Lưu muốn liều chết nói một câu nữa, vào lúc này, điện thoại của cậu ba Dương vang lên.

Cậu ba Dương nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình điện thoại, mắt hơi sáng lên, lẽ nào???

Cậu ba Dương gần như không có một chút chần chừ, anh nhanh chóng nghe máy.

“Ba, tình trạng như thế nào rồi?” Điện thoại là tiểu công chúa Đường Vũ Kỳ gọi tới.

Cậu ba Dương tưởng tiểu công chúa gọi tới báo tin tốt với anh, ví dụ như Hàn Nhã Thanh đã về nhà gì đó.

Nhưng, nghe thấy câu nói này của tiểu công chúa, trái tim của cậu ba Dương lập tức trùng xuống.

Xem ra, tiểu công chúa là đến hỏi han tình trạng, nếu tiểu công chúa gọi cho anh hỏi han tình trạng, vậy thì liền nói Hàn Nhã Thanh vẫn chưa trở về.

Cô còn chưa về?

Cũng lâu như vậy rồi? Cô còn chưa về?

Cô với Đường Bách Khiêm có chuyện gì cần nói lâu như thế?!

“Ba, ba sao lại không nói chuyện? Rốt cuộc là bị gì?” Cậu ba Dương mải nghĩ chuyện khác, không có trả lời, bên kia tiểu công chúa Đường Vũ Kỳ rõ ràng trở nên nôn nóng rồi.

Cô bé gọi điện chính là để hỏi tình trạng của ba, ba làm sao thế? Một câu cũng không nói?

“Ba, lẽ nào ba thật sự thua bác Đường rồi?” Mắt của tiểu công chúa Đường Vũ Kỳ chớp chớp, đột nhiên lại bật ra một câu như thế.

Ba không nói chuyện, có phải là vì đã thua bác Đường, cho nên ngại nói không?

Cậu ba Dương: “…”

Tiểu công chúa của nhà anh thật sự vẫn thỉnh thoảng đều đến kích thích anh.

Đây thật sự là cái áo bông nhỏ của nhà anh sao? Ài!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK