Mục lục
Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 937




Ông cụ Dương đã giao Dương Thị cho Dương Tầm Chiêu, ông vốn không nhúng tay vào chuyện của công ty, nhưng gần đây chuyện của Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh gây ồn ào quá lớn.



Ông cụ Dương không khỏi lại có suy nghĩ khác, hôm nay ông cụ Dương thuận tiện đến xem công ty, còn mang theo bà cụ Dương.



Nói là thuận tiện, nhưng rốt cuộc có phải thật sự thuận tiện hay không thì cũng chỉ có trong lòng ông cụ Dương biết rõ.



Ông cụ Dương nghe nói Dương Tầm Chiêu chưa tới công ty thì sắc mặt trầm xuống, hiện rõ sự không vui.



Đương nhiên ông cụ Dương không thể hiện ở trước mặt mọi người, ông muốn vào văn phòng của Dương Tầm Chiêu rồi gọi cho Dương Tầm Chiêu.



Hai người vào văn phòng của Dương Tầm Chiêu lại nhìn thấy một bé gái đang ngồi trên ghế làm việc.



Ông cụ Dương và bà cụ Dương sợ đến ngây người.



"Sao trong văn phòng của Tầm Chiêu lại có đứa bé? Con nhà ai chạy loạn khắp nơi?" Sau khi ông cụ Dương lấy lại tinh thần thì khuôn mặt lập tức trầm xuống, không quan tâm có thể dọa đứa bé hay không: "Gọi người đưa đứa bé đi đi."



"Ông đừng có gấp, hỏi trước rồi nói." Bà cụ Dương nhìn Đường Vũ Kỳ, con ngươi nhanh chóng lóe lên, chắc chắn đứa nhỏ này không thể tự nhiên xuất hiện ở trong văn phòng của Tầm Chiêu.



bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ mở to mắt nhìn ông cụ Dương và bà cụ Dương.



Bọn họ vừa vào cửa, Đường Vũ Kỳ đã nhận ra bọn họ, lần trước ở nhà họ Đường, bọn họ đã gặp nhau.



Nhưng rõ roàng ông cụ Dương và bà cụ Dương không nhận ra Đường Vũ Kỳ, lần trước lực chú ý của bọn họ vốn không ở trên người Đường Vũ Kỳ, mà hôm nay Đường Vũ Kỳ lại cải trang, lúc cô bé ra ngoài thì Đường Minh Hạo còn đưa kính râm cho cô bé nên có sự khác biệt lớn so với ngày đo ở nhà họ Đường.



Cũng khó trách ông cụ Dương và bà cụ Dương không nhận ra cô bé.



"bạn nhỏ, cháu là ai? Sao cháu lại ở chỗ này?" Bà cụ Dương nhìn về phía Đường Vũ Kỳ, trên mặt nở nụ cười, có vẻ rất hiền từ.



Đường Vũ Kỳ chớp mắt, cô bé biết đây là ông nội và bà nội của ba, coi như là người thân của cô bé, nhưng bọn họ không thích mẹ, còn mắng mẹ.



"Đây là công ty của ba cháu, cháu đến tìm ba." Nhưng bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ là đứa bé hiểu chuyện lễ phép, cô bé vẫn Ba cháu là ai?" Sắc mặt ông cụ Dương hơi thay đổi, giọng nói cũng không nhẹ nhàng như Vũ Kỳ.



Lúc này ánh mắt của ông cụ Dương có chút đáng sợ, nhưng Đường Vũ Kỳ cũng không bị dọa sợ, ngược lại còn cười trả lời: "Ba cháu là tổng giám đốc của Dương Thị, Dương Tầm Chiêu đó."



Ông cụ Dương và bà cụ Dương nghe Đường Vũ Kỳ trả lời thì sắc mặt lập tức thay đổi, con của Tầm Chiêu?



Sao có thể chứ?



Tầm Chiêu có con lớn như vậy từ lúc nào?



Nếu đó là con là ai?" Bà cụ Dương nghĩ đến vấn đề này nên nhanh chóng hỏi.



Mấy năm nay bên cạnh Tầm Chiêu không hề có phụ nữ nào, chỉ có một mình Hàn Nhã Thanh.



Nhưng nửa năm trước Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh mới kết hôn, bọn họ cũng không thể có con lớn như vậy. Cho nên chắc chắn đứa bé này không phải của Hàn Nhã Thanh.



Bà cụ Dương bản năng không hy vọng mẹ đứa bé là chơi.



"Mẹ cháu là Hàn Nhã Thanh." Đường Vũ Kỳ nhìn bà cụ Dương, rất lễ phép trả lời.



Mẹ đã dạy cô bé phải làm một đứa bé lễ phép.



"Không thể nào, Hàn Nhã Thanh vốn không thể sinh con, sao có thể có con được? Hơn nữa nửa năm trước hai đứa mới kết hôn..." Ông cụ Dương lập tức phản bác, rõ ràng cũng không muốn chấp nhận sự thật.



"Bởi vì lúc mẹ sinh cháu bị thương nên của mẹ cũng là con ruột của ba." Đường Vũ Kỳ đưa mắt nhìn về phía ông cụ Dương, rất nghiêm túc giải thích.



Bởi vì mẹ sinh bọn họ bị thương nên không thể sinh con, sau khi chuyện lần trước của ông cụ Dương lộ ra thì cô bé cùng anh trai mới biết được.



Ánh mắt bà cụ Dương lóe lên, sau đó cười khẽ đi đến trước mặt Đường Vũ Kỳ, đưa tay về phía đầu Đường Vũ Kỳ, nhìn giống như vuốt ve.



"Bà muốn làm xét nghiệm ADN sao?" Đường Vũ Kỳ chớp mắt, sau đó nhổ mấy sợi tóc đưa cho bà cụ Dương: "Cháu cho bà, bà cứ đi làm xét nghiệm."



Bà cụ Dương có chút kinh ngạc, cũng hơi xấu hổ, nhưng vẫn cầm mấy sợi tóc nắm ở trong tay.



"Nếu đây thật sự là con của Tầm Chiêu, phía ông cụ Dương, lúc này vẻ mặt có chút phức tạp.



"Đường Vân Thành xảy ra chuyện như vậy, Bà cụ Dương chưa nói xong, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.



Nếu nhà họ Đường sụp đổ thì cô cả nhà họ Đường không còn là con dâu tốt nhất của nhà họ Dương nữa.



"Nếu đứa nhỏ này thật sự là con của Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh, chúng ta còn phải tiếp tục ngăn cản sao?" Trong lòng bà cụ Dương có chút do dự, không phải bởi vì bà ta thích Đường Vũ Kỳ mà Dương Tầm Chiêu xác định chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không thay đổi, Dương Tầm Chiêu vốn dây dưa không rõ với Hàn Nhã Thanh nếu hai người đã có con thì sợ là rất khó tách bọn họ ra.



Bà ta sợ Dương Tầm Chiêu sẽ rời xa bọn họ hơn.



"Nhưng cũng chỉ là một đứa con gái." Ông cụ Dương nhìn Đường Vũ Kỳ một cái, lông mày nhíu lại, rõ ràng không hài lòng, nhà họ Thanh không thể sinh con là sự thật.



Bà cụ Dương mím môi lại không nói nữa, bởi vì ông cụ Dương nói sự thật, một đứa con gái không có tác dụng gì với nhà họ Dương.



"Còn lúc này sợ là nhà họ Đường lành ít dữ nhiều, chúng ta cứ giữ khoảng cách với nhà họ Đường trước, bình tĩnh xem diễn biến, nếu lần này nhà họ Đường thật sự sụp đổ thì đến lúc đó chúng Dương đã có tính toán.



"Vậy đứa nhỏ này làm sao bây giờ?" Bà cụ Dương cũng không có ý kiến, rõ ràng đồng ý với cách làm của ông cụ Dương, nhưng có thêm một đứa bé cũng là một vấn đề lớn.



"Không phải rất đơn giản sao, nếu đó là con cháu nhà họ Dương thì phải về nhà họ Dương chúng ta, nhà họ Dương sẽ nuôi dưỡng, nếu đến lúc đó có ảnh hưởng gì thì sẽ nuôi dưỡng, không bạc đãi cô bé." Ông cụ Dương nói rất đương nhiên.



Ý của ông cụ Dương rất rõ ràng, đứa bé phải về nhà họ Dương, nhà họ Dương sẽ nuôi dưỡng, còn mẹ đứa bé là Hàn Nhã Thanh không thể bước vào nhà họ Dương.



Đây là cố gắng muốn chia cắt mẹ con bọn họ.



Đương nhiên ông cụ Dương cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện như vậy.



Hai người thấy Đường Vũ Kỳ nghe không hiểu.



Nhưng Đường Vũ Kỳ nghe hiểu mọi chuyện.



Cô bé vẫn luôn là đứa bé lễ phép, hiểu chuyện, tuy rằng cô bé không quá thích ba ông bà nội cũng cũng không làm ra bất cứ hành vi không lễ phép nào.



Nhưng hiện tại bọn họ lại không kiêng dè bắt nạt cô bé và mẹ, còn nói nhà họ Đường sắp sụp đổ? Cô bé còn phải chịu đựng sao?



Lễ phép, rộng lượng cũng không có bé còn không làm gì đó thì rất có lỗi với bản thân mình, cũng rất có lỗi với mẹ.



Vì vậy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK