“Cho nên anh Tâm Chiêu không thích cô, không thích cô một chút nào hết.” Kiêu Thiên Lý sững sờ, tưởng Hàn Nhã Thanh quá ngốc, thật sự không hiểu ý của cô ta, khoé miệng cô ta rõ ràng mang theo vài phần trào phúng. “Ồ.” Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, đáp rất tự nhiên, Dương Tầm Chiêu không thích cô, cô hiểu chuyện này hơn ai hết, cô và Dương Tầm Chiêu vốn chỉ là hôn nhân hợp đồng, không nói đến chuyện tình cảm, nếu như lúc này Kiêu Thiên Lý nói Dương Tâm Chiêu thích cô, thì thật có khả năng dọa cô ngất đó.
“Nhưng mà, anh ấy là chồng của tôi là sự thật không ai có thể thay đổi, còn cô chỉ có thể hâm mộ và đố kỵ thôi.” Hàn Nhã
Thanh nhìn Kiều Thiên Lý rồi lại chậm rãi bổ sung một câu, đối phó với loại phụ nữ như Kiều Thiên Lý thì phải đánh ngay điểm yếu, trực tiếp kích vào chỗ đau của cô ta, đánh thẳng vào chỗ hiểm của cô ta.
Hàn Nhã Thanh nói xong, chả thèm nhìn lấy Kiều Thiên Lý đến một cái, trực tiếp rồi khỏi.
“Cô? Cô...” Kiêu Thiên Lý tức đến nỗi trực tiếp nhảy cẫng lên: “Hàn Nhã Thanh, cô đừng có đắc ý, Tâm Chiêu sớm muộn sẽ quét cô ra khỏi cửa thôi.”
Nghe thấy lời của cô ta, khoé miệng Hàn Nhã Thanh khẽ cong lên, quét ra khỏi cửa? Cô còn mong Dương Tâm Chiêu quét cô ra khỏi cửa nữa, như vậy thì cô có thể đưa hai bảo bối về nước M rồi, không cần ngày ngày thấp tha thấp thỏm ở đây nữa.
Hàn Nhã Thanh chưa đi được bao lâu thì đã nhận được điện thoại của ông cụ Hàn: “Thanh Thanh, ngày mai ông nội muốn đưa cháu và bà cụ Hinh đi biển, cháu có thể đi cùng với ông nội không?”
“Đi biển sao? Tuần trăng mật? Ông nội, ông và bà cụ Hinh đi hưởng tuần trăng mật, cháu đi làm bóng đèn không thích hợp lắm a?” Khoé môi Hàn Nhã Thanh khẽ cong lên, không ngờ ông nội vẫn còn khá lãng mạn và ấm áp.
“Con bé này, dám chọc ông nội.” Ông cụ Hàn trực tiếp cười lên: “Nhà họ Hàn chúng ta không phải có khách sạn ở ven biển
sao? Trước đó ông đã nói xong với giám đốc khách sạn rồi, kể từ ngày mai khách sạn sẽ tạm thời đóng cửa, ông đưa cháu và bà cụ Hinh đi chơi hai ngày, ông nội và bà cụ Hinh của cháu đều đã lớn tuổi, sức khỏe ông nội lại không tốt, ông nội muốn cháu đi với ông nội.”
Ông cụ Hàn biết Hàn Nhã Thanh mềm lòng, xem trọng tình cảm, cho nên ông rất rõ là nói như thế nào thì Hàn Nhã Thanh sẽ
không từ chối, gừng càng già thì càng cay mà !
“Được rồi, ngày mai cháu sẽ đi cùng hai người.” Hàn Nhã Thanh sau khi nghe ông cụ Hàn nói mấy lời này thì không nghĩ gì nữa mà đồng ý, cô vốn đã nên dành chút thời gian để ở cạnh ông nội.
Ngày hôm sau, Hàn Nhã Thanh đến nhà tổ họ Hàn trước, sau đó cùng ông cụ Hàn còn có bà cụ Hinh lên đường đi biển, chỉ có ba người bọn họ, cả nhà Hàn Trung Dung không có đi theo.
Thành phố A vốn là thành phố ven biển, cách khách sạn cũng không xa, nhưng bởi vì một số việc trì hoãn nên đến hơn hai giờ chiều bọn họ mới đến nơi.
“Thanh Thanh, ông nội và bà nội Hinh nghỉ ngơi trong phòng một lát, cháu tự mình đi chơi đi, thứ gì cần ông nội cũng đã cho
người chuẩn bị hết cho cháu rồi.” Sau khi đến khách sạn, ông cụ Hàn trông có vẻ hơi mệt mỏi.
“Dạ được.” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của ông cụ Hàn thì cũng không có nghĩ nhiêu.
Hàn Nhã Thanh đi xuống lâu, giám đốc khách sạn mang đến cho cô những thứ đã chuẩn bị xong, tất cả đều là do ông cụ Hàn chuẩn bị, hễ là những thứ cần thiết để đi chơi bãi biển, ông cụ Hàn đều chuẩn bị đủ đầy rồi.
Hàn Nhã Thanh nghĩ đến sức khoẻ ông cụ Hàn không khỏe, nên không có ra ngoài chơi.
Khách sạn có một hồ bơi lớn ngoài trời, bởi vì khách sạn tạm thời đóng cửa nên không có ai, Hàn Nhã Thanh liền nghĩ có thể đi bơi một chút.
Trong số đồ đạc mà ông cụ Hàn chuẩn bị có một bộ đồ bơi, nhưng khi Hàn Nhã Thanh lấy ra, khóe miệng không khỏi giật giật, bộ đồ bơi mà ông cụ chuẩn bị có vẻ hơi quá gợi cảm rồi.
Nhưng vì khách sạn đã đóng cửa và cũng không có người khác nên Hàn Nhã Thanh vẫn thay áo tắm và đến bể bơi.
Bể bơi thực sự không quá nhỏ, Hàn Nhã Thanh bơi tới bơi lui mấy lần, liên cảm thấy mệt rồi, cô lên bờ, nằm trên ghế nằm tắm nắng, vì cảm thấy áo tắm có hơi gợi cảm nên cô đã lấy một cái khăn tắm khoác lên người.
Hàn Nhã Thanh mới vừa nằm không bao lâu, đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời trước mặt bị chặn lại, Hàn Nhã Thanh vội vàng mở mắt ra.
“Sao anh lại ở đây?” Hàn Nhã Thanh nhìn Dụ Vỹ Phi đột nhiên xuất hiện thì có chút sững sờ, không phải ông nội đã nói khách sạn tạm thời đóng cửa, trong khách sạn không có người ngoài sao?
Vậy Dụ Vỹ Phi là sao?
“Hàn Nhã Thanh, tôi thích cô?” Dụ Vỹ Phi không có trả lời Hàn Nhã Thanh, mà là đột nhiên tỏ tình với cô.
“Anh? Anh đừng, anh đừng có mà bốc đồng.” Hàn Nhã Thanh trực tiếp sửng sốt, Dụ Vỹ Phi thích cô? Đùa gì vậy?
Cô vẫn luôn cho rằng Dụ Vỹ Phi là bởi vì tò mò, chưa từng nghĩ tới phương diện này qua, cho nên Hàn Nhã Thanh lúc này thật sự là bị sốc toàn tập.
Dụ Vỹ Phi trong mắt cô luôn là một cậu nhóc chưa lớn khôn.
“Bốc đồng, nếu một quyết định mà năm năm vẫn chưa thay đổi được coi là bốc đồng, vậy thì hôm nay tôi sẽ bốc đồng lần này.”
Khi nói câu này, Dụ Vỹ Phi rất nghiêm túc, anh ta biết rất rõ mình không hề bốc đồng, kể từ năm năm trước anh ta đã bắt đầu thích cô rồi.
Chỉ là sau khi cô giả bệnh bỏ đi, biệt vô âm tín, 5 năm qua anh ta luôn không liên lạc được với cô.
Hàn Nhã Thanh: “..”
Câu này của anh ta nhất thời khiến cô không biết tiếp lời thế nào.
“Hàn Nhã Thanh, tôi rất nghiêm túc đó.” Dụ Vỹ Phi nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc và cố chấp.
“Tại sao anh lại thích tôi?” Hàn Nhã Thanh âm thầm thở dài, cô cảm thấy chuyện này có chút kinh hãi.
“Thích một người cần phải có lý do sao?” Ánh mắt Dụ Vỹ Phi nóng rực, anh chỉ là thích cô, không có bất kỳ lý do.
“Đương nhiên, anh nói xem anh thích tôi ở điểm nào?” Hàn Nhã Thanh trả lời rất nhanh, sau đó lại nhanh chóng bổ sung một
câu: “Anh thích tôi ở điểm nào, tôi sẽ sửa đổi.”
Dụ Vỹ Phi thầm thở dài: “Tôi thích mắt của cô, mũi của cô, miệng của cô, toàn thân trên dưới của cô, tất cả mọi thứ của cô, cô đổi đi? Cô đổi cho tôi xem.”
“Đừng tàn nhẫn như vậy chứ?” Khoé miệng Hàn Nhã Thanh khẽ giật giật, tên nhóc này có cần tàn nhẫn như vậy không?
“Cô cũng biết tàn nhẫn à, khi cô nói ra lời này, cô không nhận ra rằng đối với tôi mà nói là quá tàn nhẫn sao?” Dụ Vỹ Phi trừng cô, âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
“Dụ Vỹ Phi, thật ra tôi đã kết hôn rồi.” Hàn Nhã Thanh suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên nói.
Cô và Dụ Vỹ Phi là tuyệt đối không thể nào, cô không muốn gạt anh ta, nếu đã không thể, thì nên nhân lúc còn sớm mà cắt đứt suy nghĩ của anh ta.
Nếu Dụ Vỹ Phi chỉ nói cho vui thì cô có thể bỏ qua, nhưng cô có thể nhìn ra sự nghiêm túc lúc này của Dụ Vỹ Phi.
Dụ Vỹ Phi sững sờ, nhìn thẳng vào cô, một lúc sau đột nhiên cười lên: “Cô thật là giỏi, ngay cả lý do như vậy cũng dám bịa.”
“Tôi thật sự kết hôn rồi.” Thấy anh ta không tin, Hàn Nhã Thanh lần nữa nhấn mạnh, thần sắc cực kỳ nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.
Những gì cô nói đều là sự thật, sự thật xác đáng, không hề giả dối.