Con ngươi Dương Tầm Chiêu hơi lóe lên, nhưng mặc dù như vậy thì anh vẫn muốn lục soát một chút, lục soát mới có thể yên tâm, lỡ Hàn Nhã Thanh còn ở đây thì sao?
Hàn Nhã Thanh tính kế ly hôn với anh, lỡ sợ anh tới tìm cô tính sổ nên trốn thì sao, chuyện gì cũng không thể tuyệt đối, anh cũng không hoàn toàn hiểu cô.
Cho nên Dương Tầm Chiêu cho mấy người kiểm tra dưới lầu, sau đó anh lại cất bước đi về phía trên lầu, tuy rằng trên lầu tiếng khóc đã dừng lại, nhưng anh vẫn muốn đi xem.
Lúc này có mấy người cầm súng chĩa vào Dương Tầm Chiêu, nhưng Dương Tầm Chiêu lại không chút để ý tới, không hề bị ảnh hưởng, vẻ mặt bình tĩnh từng bước đi về phía trước.
Nhưng thật ra người của Đường Bách Khiêm không dám tùy tiện nổ súng, cho nên lùi lại phía sau vài bước, Dương Tầm Chiêu sắp đi đến một nửa cầu thang.
Con ngươi Đường Bách Khiêm trầm xuống, u ám lạnh lẽo có thêm sự tàn nhẫn, nắm chặt súng trong tay.
Nhưng đúng lúc này điện thoại của Dương Tầm Chiêu đột nhiên vang lên.
Dương Tầm Chiêu lấy điện thoại ra, nhìn thấy Cố Ngũ gọi tới thì sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nghe máy.
Vừa rồi anh gọi cho Cố Ngũ hỏi Hàn Nhã Thanh có ở thành phố A hay không, hiện tại Cố Ngũ gọi lại thì có thể bên kia có tin tức gì đó.
“Lão đại, Mợ chủ thật sự về thành phố A.” Điện thoại vừa được kết nối thì Cố Ngũ liền nói thẳng.
“Thật sao?” Đôi mắt Dương Tầm Chiêu lóe lên, thật ra trước đó anh cũng không tin Đường Bách Khiêm nói, chẳng qua anh
không muốn bỏ qua bất cứ tình huống nào cho nên mới nói người điều tra, không nghĩ tới Hàn Nhã Thanh thật sự trở về thành phố A.
“Cô ấy về thành phố A làm gì?” Trong con ngươi Dương Tầm Chiêu hiện lên sự thắc mắc, cô vừa rời khỏi thành phố A, sao lại quay về rồi?
Dương Tầm Chiêu sẽ không tự mình đa tình cho rằng Hàn Nhã Thanh trở về vì mình, đó là chuyện không thể nào.
Người phụ nữ kia chưa bao giờ tự giác như thế.
“Người của phía chính phủ mời cô ấy về giúp đỡ phá án...” Cố Ngũ nói đến đây thì dừng một chút, trong giọng nói giống như
mang theo vẻ kỳ lạ: “Người phụ trách vụ án là Liên Cung, cho nên hiện tại Mợ chủ đang ở cùng Liên Cung.”
Cố Ngũ là người biết rõ chuyện cậu ba Dương đối phó Liên Cung, cho nên Cố Ngũ nhấn mạnh điều này.
Mặt Dương Tầm Chiêu lập tức lạnh xuống, đáng chết, sao lại liên quan đến Liên Cung.
Cô tới nước M tìm Đường Bách Khiêm, hiện tại lại về thành phố A gặp Liên Cung, sao không thấy cô tìm anh chứ.
Dương Tầm Chiêu càng nghĩ càng buồn bực.
Đương nhiên cậu ba Dương sẽ không quên một chuyện, lúc trước anh ta muốn cho Liên Cung hoàn toàn từ bỏ nên đã lấy giấy kết hôn ra, nhưng hiện tại bọn họ đã ly hôn, mà cô lại đi gặp Liên Cung...
Cậu ba Dương đột nhiên nghĩ tới một tình huống, đó là lân này cô được mời về giúp đỡ phá án, vậy thì chắc chắn không phải dùng thân phận của Hàn Nhã Thanh, không phải thân phận Hàn Nhã Thanh thì sẽ không có dáng vẻ ngụy trang Hàn Nhã Thanh trước đó, rất có thể là dáng vẻ thật sự của cô.
Mẹ nó, đến bây giờ anh vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ thật sự của vợ mình, vì sao Liên Cung được thấy trước.
Dương Tầm Chiêu biết dáng vẻ thật sự của cô rất xinh đẹp, tuy rằng anh chưa gặp qua, nhưng nghe Thẩm Đình miêu tả thì tuyệt đối không sai được.
Liên Cung vốn thích cô, nếu nhìn thấy dáng vẻ thật sự của cô thì chẳng phải là muốn...
Lúc này trong lòng Dương Tầm Chiêu đang đấu tranh dữ dội.
Mà bạn học nhỏ Đường Minh Hạo lặng lẽ đi tới.
Ý thức nguy hiểm của Đường Minh Hạo rất mạnh, cho nên cậu bé không dám tạo nhiều tiếng động, cũng không dám lập tức qua đó.
Nếu cậu lập tức đi tới, lỡ có chuyện gì bất ngờ thì không trốn kịp.
Cậu ta muốn chậm rãi, thăm dò tình hình trước rồi nói.
Mà lúc này bước chân của Dương Tầm Chiêu chậm dần.
“Nghe nói sáng sớm hôm nay Liên Cung tự mình tới đón Mợ chủ.” Sau đó Cố Ngũ không biết cố ý hay vô tình nói thêm một
câu.
Dương Tầm Chiêu biết rõ tính cách của Liên Cung nhất, đôi khi lãnh đạo xuống kiểm tra, Liên Cung cũng làm theo ý mình, xa cách, nên làm gì thì làm.
Có thể khiến Liên Cung tự mình tới đón sao?
Trừ khi Liên Cung đã biết cô là Hàn Nhã Thanh.
Dương Tầm Chiêu nghĩ vậy thì bước chân dừng lại, nhanh chóng nhìn trên lầu một cái, sau đó xoay người đi xuống cầu thang.
Anh tới tìm Hàn Nhã Thanh, hiện tại Hàn Nhã Thanh đã vê thành phố A, cô đang ở cùng Liên Cung, anh không có thời gian lãng phí vào chuyện khác.
Lúc Dương Tầm Chiêu xoay người rời đi thì Đường Minh Hạo đã đến đầu cầu thang, sau đó nhìn thấy bóng dáng của Dương Tầm Chiêu.
Lúc này Dương Tầm Chiêu vẫn còn trong sảnh lớn, vẫn chưa đi ra ngoài, Đường Minh Hạo chưa nhìn thấy Dương Tầm Chiêu, nhưng cậu bé đã điều tra thông tin Dương Tầm Chiêu thì thấy được ảnh chụp Dương Tầm Chiêu, nhưng cũng chỉ chính diện, không có bóng lưng.
Cho nên lúc này Đường Minh Hạo không biết người kia có phải là Dương Tầm Chiêu hay không.
Đường Minh Hạo muốn gọi một tiếng thử xem.
Dù sao hiện tại anh đã đi rồi, nói cách khác mọi chuyện đã giải quyết, không có gì nguy hiểm, cậu bé chỉ là một đứa nhỏ, gọi
anh một tiếng cũng không có chuyện gì.
Đường Minh Hạo nghĩ vậy thì thật sự mở miệng gọi.
Nhưng cậu bé vừa gọi chữ Dương thì Đường Bách Khiêm đã phát hiện, trong lòng Đường Bách Khiêm khiếp sợ, đột nhiên dùng ánh mắt ra lệnh cho một người, sau đó người nọ nhanh chóng chạy đến trước mặt Đường Minh Hạo rồi bịt miệng cậu bé lại.
Sau đó đưa Đường Minh Hạo đi vào phòng.
Lúc này Dương Tầm Chiêu đã đi đến cửa lớn, anh đột nhiên nghe thấy giống như có người gọi mình, nói chính xác là mới gọi chữ Dương.
Dương Tầm Chiêu bản năng quay đầu lại nhìn một cái, nhưng cũng không phát hiện bất cứ điều gì khác thường, Đường Bách Khiêm còn đứng đó, hai mắt đang nhìn anh.
“Dương Tầm Chiêu, đi thong thả, không tiễn.” Đường Bách Khiêm thấy Dương Tầm Chiêu quay đầu lại thì cố ý nói như vậy.
Ý của Đường Bách Khiêm rất rõ, muốn che giấu tiếng gọi của Đường Minh Hạo lúc nãy.
Dương Tầm Chiêu híp mắt lại, anh biết Đường Bách Khiêm đang giở trò quỷ, nhưng anh không quan tâm chuyện của Đường Bách Khiêm, hiện tại anh chỉ muốn nhanh chóng tìm được Hàn Nhã Thanh.
Đương nhiên anh cũng nghĩ đến chuyện Đường Bách Khiêm có thể cố ý muốn kéo dài của anh, cho nên Dương Tầm Chiêu
không quan tâm nữa, cất bước rời đi.
Sau khi Dương Tầm Chiêu rời đi thì nhìn về phía Chương Bình, suy nghĩ một chút rồi dặn dò nói: “Tiếp tục theo dõi xem chuyện gì xảy ra ở đây? Đặc biệt lưu ý đến đứa trẻ.”
Lúc này Dương Tâm Chiêu vẫn chưa quên được tiếng khóc của đứa bé.
Đường Bách Khiêm thấy Dương Tầm Chiêu đi xa, lúc này anh ta xoay người đi lên lầu nhìn trên hành lang có người giữ chặt
Đường Minh Hạo, còn bịt miệng cậu bé lại.