"Ông cụ, thì ra là hôm nay ông mới biết có câu nói con cháu có phúc của con cháu sao?" Liên Cung hừ lạnh, tỏ ý không tin.
"Nói chung, sau này ông sẽ không quản chuyện của con nữa. Con muốn cưới được con bé Thanh thì phải dựa vào chính mình rồi." Ông cụ Liên không để ý đến anh ta nữa, xoay người rời đi.
Liên Cung hoàn toàn khiếp sợ, ông cụ đây là thật sự mặc kệ anh ta sao?
Từ trước tới giờ ông cụ là người không chịu thua, bây giờ đột nhiên không quản chuyện này nữa, chỉ có một kiểu giải thích đó chính là ông cụ đúng là đã mắc bẫy của Hàn Nhã Thanh cho nên không thể quản nữa, cũng không cách nào quản được nữa.
Ông cụ là người thế nào? Nhớ năm xưa ông cụ đúng là một nhân vật hô mưa gọi gió.
Hơn nữa, ông cụ không phải là một quân nhân bình thường, từ trước tới giờ ông làm việc không chú ý đến những chuyện vặt vãnh, có rất nhiều chuyện dám liều cũng dám làm.
Cũng vì như thế từ trước tới nay chưa có chuyện gì làm khó được ông.
Nhưng hôm nay rõ ràng chuyện này đã gây khó xử cho ông.
"Ông cụ Liên, bữa tối đã chuẩn bị xong, ngài ở lại dùng cơm xong hãy đi." Lưu Vũ thấy hình như việc này đã hết hy vọng cho nên cũng mừng thầm, muốn thừa dịp này lấy lòng ông cụ Liên, hy vọng ông sẽ nhìn thấy mặt tốt của Nghiên Nghiên, để Nghiên Nghiên có thể gả đến nhà họ Liên.
"Vừa nãy Nghiên Nghiên đặc biệt làm thêm mấy món ăn, tài nấu ăn của Nghiên Nghiên cũng không tệ đâu." Lúc này Lưu Vũ ước gì có thể khen Hàn Nghiên Nghiên thành một đóa hoa.
"Hôm nay không được rồi, Thanh nói con bé còn có việc, nếu tôi ăn vạ chỗ này không đi thì sẽ chọc người khác chán ghét đấy." Lúc ông cụ Liên nói ra những lời nà gương mặt của ông không có bất kỳ vẻ khó chịu nào, ngược lại lúc nhìn về phía Hàn Nhã Thanh trên mặt còn mang theo ý cười.
Ông cụ Liên vừa nói xong vẻ mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Ý của ông cụ Liên chính là Hàn Nhã Thanh đã có ý đuổi khách, nhưng vấn đề mấu chốt là ông cụ Liên lại không tức giận, dường như còn rất vui vẻ thì phải.
Đây là tình huống thế nào?
Vẻ mặt của ông cụ Hàn cũng ngạc nhiên không kém.
Lưu Vũ thì tức đến nghiến răng nghiến lợi, còn Hàn Nghiên Nghiên lại ghen ty đến mức muốn giết người.
Trong khi đó khóe môi của Liên Cung thì hơi giật giật. Móa, ông nội của anh ta sao lại trở nên thân thiện dễ gần thế này. Tốt tính đến mức bị người ta đuổi khỏi nhà mà còn cười được nữa.
Đây có phải là ông nội của anh ta không?
Anh ta đảo mắt nhìn Hàn Nhã Thanh, trong mắt nhiều thêm vài phân phức tạp. Rốt cuộc cô đã làm gì với ông cụ mà khiến cho một người luôn kiêu ngạo và độc đoán như ông lại vâng lời răm rắp với cô vậy chứ?
Xem ra, vẫn là anh ta đã đánh giá thấp năng lực của cô rồi.
"Thanh à, không phải con có chuyện gấp cần phải đi xử lý sao? Vậy cứ để Liên Cung đưa con đi đi." Ông cụ Liên thật sự thích Hàn Nhã Thanh, cho nên hết sức tích cực tác hợp cho cô và Liên Cung, nghĩ mọi cách tạo cơ hội cho Liên Cung.
"Không cần làm phiền cậu Liên đâu ạ. Trong nhà cháu có tài xế." Hàn Nhã Thanh mỉm cười lễ phép. Cô đi gặp hai cục cưng cho nên không muốn người nào biết.
Ông cụ Liên là người thông minh, nghe cô nói vậy cũng không muốn nói thêm gì nữa mà chỉ gọi Liên Cung cùng về với mình.
Sau khi người nhà họ Liên rời đi, Hàn Nhã Thanh cũng không để cho tài xế nhà họ Hàn đưa đi. Rời khỏi nhà họ Hàn, lội bộ thêm một quãng đường ngắn nữa là có thể đón xe được.
"Ông nội, ông đã đánh cược với Hàn Nhã Thanh sau đó thua cô ấy cho nên chỉ đành gác lại chuyện cầu hôn đúng không?" Liên Cung quá hiểu tính tình của ông cụ nhà mình, cho nên đoán trúng phóc.
"Thằng nhóc thối, con chất vấn ông thì có lợi gì? Con bé Thanh chắc chắn sẽ không để cho tài xế của nhà họ Hàn đưa nó đi
đâu, lẽ nào con không biết nắm lấy cơ hội này sao?" Ông cụ Liên quả thật là gừng càng già càng cay, có rất nhiều chuyện ông chỉ cần nhìn đã hiểu rõ.
Liên Cung ngẩn ra, sau đó rất phối hợp “đuổi” ông cụ Liên xuống xe.
Lúc Liên Cung quay đầu xe trở về thì nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đang đứng bên đường chờ xe.
"Lên xe, tôi đưa cô đi." Liên Cung đậu xe bên cạnh cô, hạ cửa sổ xe xuống nhìn cô, trên mặt mang theo ý cười, ôn hòa nói.
"Không cần!" Hàn Nhã Thanh thấy anh ta đã đi còn quay lại thì chau mày. Cô không muốn dây dưa với Liên Cung.
Nhưng Liên Cung không tỏ ra khó chịu, ngược lại cười càng ôn hòa hơn, tiếp theo anh ta mở cửa xe, xuống xe đứng bên cạnh cô: "Vậy tôi đợi xe với cô, tối như vậy rồi một mình cô chờ xe tôi không yên tâm."
Hàn Nhã Thanh cũng không để ý đến anh ta, cô nghĩ chỉ cần đón được xe thì cô có thể đi rồi, Liên Cung cũng không có cớ nữa.
Cậu ba Dương “đua xe” suốt cả chặng đường mà tới, lúc thư ký Lưu sắp quẹo cua để vào nhà họ Hàn thì đột nhiên nhìn thấy hai người đứng bên đường. Anh ta âm thầm nuốt nước bọt, dè dặt nói: "Tổng giám đốc, là mợ chủ còn có cậu Liên nữa."
Ánh mắt của Dương Tâm Chiêu rơi vào hai người đang đứng sóng vai bên đường, sự lạnh lẽo từ đôi mắt đang nheo lại của ánh tỏa ra xung quanh.
Thư ký Lưu không khỏi rùng mình, sau đó dừng xe trước mặt Hàn Nhã Thanh và Liên Cung.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Dương Tâm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh, chỉ nhìn cô như vậy, không nói lời nào. Dĩ nhiên Liên Cung đang đứng bên cạnh Hàn Nhã Thanh đã bị anh trực tiếp ngó lơ.
Khi nhìn thấy Dương Tâm Chiêu thì Hàn Nhã Thanh nghệt mặt ra. Không phải anh đi công tác sao? Sao anh lại xuất hiện ở chỗ này chứ?
Haiz, xem ra hôm nay cô không thể đến thăm hai cục cưng được rồi.
Bởi vì quá mức ngạc nhiên nên trong nhất thời cô không kịp phản ứng, lại vì nghĩ tới việc không được đi thăm hai cục cưng nên vẻ mặt cô có hơi thất vọng.
Dương Tâm Chiêu nhìn thấy hết mọi biểu cảm của cô, sau đó nhìn thấy cô đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lẽo đến cực điểm.
Sao thế? Cô đây là lưu luyến Liên Cung, nhìn thấy anh xuất hiện đã làm phiên bọn họ cho nên cảm thấy hụt hẫng sao?
Khi Hàn Nhã Thanh bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo đủ để đóng băng người khác của Dương Tâm Chiêu thì cô mới sực tỉnh, sau đó bước nhanh đến trước xe của anh, mở cửa định lên xe.
Liên Cung muốn cản cô lại, chẳng qua Hàn Nhã Thanh là tự mình muốn lên xe của Dương Tâm Chiêu, anh ta hoàn toàn không có lập trường ngăn cản cô nhưng anh ta chướng mắt thái độ ngông cuồng tự đại của Dương Tâm Chiêu cho nên cố ý bày ra vẻ mặt thâm tình hô lên: "Thanh, nhớ lời hẹn của chúng ta, anh đợi em."
Khoảnh khắc đó, ánh mắt lạnh như băng của Dương Tâm Chiêu liền trở nên đáng sợ như bão táp gió rên.
Trong lòng Hàn Nhã Thanh thầm mắng Liên Cung chết tiệt, anh ta muốn chết thì chết một mình đi, sao phải lôi cô theo chứ?
"Xuống xe." Hàn Nhã Thanh lên xe, vừa ngồi xuống xong thì giọng nói rét lạnh thấu xương của Dương Tâm Chiêu bỗng vang lên.
Hàn Nhã Thanh sửng sốt. Anh đậu xe ở đây không phải là bảo cô lên xe anh sao?
Cô vừa lên xe anh liền đuổi cô xuống.
Có điều nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ đáng sợ của anh lúc này Hàn Nhã Thanh cũng rất muốn xuống xe, cho nên cô lập tức nhổm người định bước xuống.
Dương Tâm Chiêu híp mắt lại, đột nhiên anh giơ tay ra nắm chặt tay cô, đè cô ngồi ngay tại chỗ.
Thư ký Lưu ở phía trước đã tháo dây an toàn sau đó xuống xe.
Lúc này Hàn Nhã Thanh mới hiểu ra, ý của anh là bảo thư ký Lưu xuống xe chứ không phải bảo cô xuống xe.
Tuy nhiên lúc này dáng vẻ của anh cực kỳ đáng sợ, đã vậy anh còn đuổi thư ký Lưu xuống xe nữa. Anh muốn làm gì đây?