Mục lục
Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mà, Hàn Nghiên Nghiên muốn nhìn thấy Hàn Nhã Thanh xui xẻo, hơn nữa, cô ta muốn tận mắt nhìn thấy...

Hàn Nghiên Nghiên biết bên ngoài có người đang đợi, nhưng Hàn Nghiên Nghiên sợ Hàn Nhã Thanh không đi qua đường đó, cô ta sợ Hàn Nhã Thanh sẽ chạy mất.

Đương nhiên, Hàn Nghiên Nghiên lo lắng chuyện này cũng đúng, bọn họ vốn đã sắp xếp người trong phòng của Hàn Nhã Thanh, nhưng Hàn Nhã Thanh không sập bẫy.

Hàn Nghiên Nghiên nghĩ, Hàn Nhã Thanh có thể đã phát hiện được gì đó, nếu Hàn Nhã Thanh phát hiện ra rồi thì sẽ không đi con đường bình thường hay đi mà ngược lại sẽ chọn một con đường khác, đến lúc đó kế hoạch của bọn họ sẽ thất bại.

Ngoài cổng nhà họ Hàn có camera giám sát, những người đó không dám ra tay ngoài cổng nhà họ Hàn, cho nên sẽ ra tay cách đó xa một chút.

Thực ra Hàn Nhã Thanh lái xe đến, nhưng lúc nãy khi Hàn Nhã Thanh ở trong phòng của ông cụ, Lưu Vũ đã cho người cạy khóa cửa xe của Hàn Nhã Thanh, sau đó cho người lái xe của Hàn Nhã Thanh đi.

Hàn Nhã Thanh không nhìn thấy xe của cô, đôi mắt hơi nheo lại lộ ra mấy phân lạnh lùng, các người được lắm.

Dám ăn trộm xe của cô? Được, rất tốt!

Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh biết rõ chuyện hôm nay chắc chắn không phải trộm xe đơn giản như vậy.

"Chị, chúng ta đi taxi đi? Phía trước không xa có thể đón taxi" Hàn Nhã Thanh nhìn Hàn Nhã Thanh, cười rất đắc ý, vân mà là mẹ cô ta có tầm nhìn xa, đã cho người lái xe của Hàn Nhã Thanh đi. Nếu không thì có khả năng Hàn Nhã Thanh sẽ lái xe chạy đi.

Hàn Nhã Thanh đưa mắt nhìn Hàn Nghiên Nghiên, Hàn Nghiên Nghiên mời cô “nhiệt tình” như vậy chắc chắn có mục đích.

Hàn Nhã Thanh biết trong phòng cô lúc này có người, hơn nữa không phải người nhà họ Hàn, rất có thể là người Lưu Vũ mời từ bên ngoài vê, cho nên cô tuyệt đối không thể trở về phòng.

Giặc ở trong tối ta ở ngoài sáng, cô cũng không biết rõ tình huống, cho nên không thể mạo hiểm quay lại.

Đương nhiên, Hàn Nghiên Nghiên nhiệt tình muốn ra ngoài với cô như vậy, hẳn là bên ngoài cũng không yên ổn gì.

Hàn Nhã Thanh mặc kệ cô ta, xoay người tiếp tục đi ra ngoài.

Hàn Nghiên Nghiên nhìn Hàn Nhã Thanh đi ra ngoài, hai mắt liên lóe lên, khóe môi khẽ cười, đương nhiên là cô ta sợ Hàn Nhã Thanh chạy thoát, cho nên đi theo sau lưng Hàn Nhã Thanh.

Sợ Hàn Nhã Thanh nghỉ ngờ, cho nên mới chủ động nói chuyện với Hàn Nhã Thanh, dáng vẻ trông vô cùng nhiệt tình!!!

Ra khỏi cổng, khi đi đến ngã tư phía trước, Hàn Nhã Thanh mỉm cười, sau đó rẽ sang phía đông.

Hàn Nghiên Nghiên sửng sốt, cô ta biết những người do mẹ cô ta sắp xếp đều ở phía tây, nếu Hàn Nhã Thanh đi về phía đông, những người đó sẽ không thể bắt được Hàn Nhã Thanh.

Hàn Nghiên Nghiên nhanh chóng bắt lấy tay Hàn Nhã Thanh, không nói lời nào kéo Hàn Nhã Thanh đi về phía tây: "Chị, chúng ta đi bên này, bên này có taxi.”
“Không, tôi đi hướng đông.” Hàn Nhã Thanh dùng sức thoát khỏi Hàn Nghiên Nghiên, sau đó muốn tiếp tục đi về hướng đông.

Hàn Nhã Thanh gấp gáp chạy lên kéo Hàn Nhã Thanh lại lần nữa, Hàn Nghiên Nghiên nghĩ ở đây camera giám sát không thấy được, cô
ta kéo Hàn Nhã Thanh đi về phía tây vài bước, sau đó dùng sức đẩy Hàn Nhã Thanh về phía trước.

Cô ta muốn đẩy Hàn Nhã Thanh qua đó, sau đó gọi những người đó đến bắt Hàn Nhã Thanh.

Nhưng mà, Hàn Nhã Thanh xoay người, liên khéo léo tránh ra.

Hàn Nghiên Nghiên đẩy hụt, vừa rồi cô ta dùng sức quá lớn, nhất thời không thu lại được, nên trực tiếp lao về phía trước.

Hàn Nghiên Nghiên vốn muốn gọi người đến bắt Hàn Nhã Thanh, nhưng cô ta lao tới phía trước không kịp thắng lại, sắp ngã xuống đất vì vậy nhất thời không có thời gian kêu lên.

Đợi đến lúc cô ta khống chế được tốc độ, lúc muốn gọi người đến thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét của Hàn Nhã Thanh.

"Hàn Nhã Thanh, cô đừng chạy, tôi nói cho cô biết, đêm nay mẹ tôi đã sắp xếp xong mọi chuyện rồi, vốn đã sắp xếp người ở trong phòng của cô, nhưng cô không về phòng nên cô thoát được một kiếp, nhưng cô nhất định không ngờ tới mẹ tôi đã sắp xếp thêm người ở bên ngoài, lần này cô nhất định không chạy thoát được đâu, các người nhanh lên, mau bắt Hàn Nhã Thanh lại, đừng để cô ta chạy mất, nếu để Hàn Nhã Thanh chạy mất thì các người đừng mơ cầm được một đồng nào. “Hàn Nhã Thanh là chuyên gia tâm lý học tội phạm, mọi chuyện đến bây giờ cô đã đoán được đại khái rồi.

Lúc này, cô cố ý hét lên như vậy để những người đó lâm tưởng Hàn Nghiên Nghiên là cô.

Cô cố ý nói kế hoạch của Lưu Vũ chính là để những người đó tin.

Nếu không phải con gái của Lưu Vũ thì làm sao có thể biết được kế hoạch của Lưu Vũ.

Mà vào lúc này, cô cố ý nói rõ ràng như vậy, sau đó, cho dù Hàn Nghiên Nghiên có nói ra kế hoạch của Lưu Vũ thì những người đó sẽ cho rằng là bởi vì Hàn Nghiên Nghiên nghe được những gì cô vừa nói, bọn họ sẽ không tin lời của Hàn Nghiên Nghiên.

Hàn Nhã Thanh biết chuyện này là do Lưu Vũ và Hàn Nghiên Nghiên lên kế hoạch, hôm nay lại để cho Hàn Nghiên Nghiên tự mình nếm hậu quả đi.

Nhưng mà lúc này, Hàn Nhã Thanh không ngờ Lưu Vũ và Hàn Trung Dung lại nhẫn tâm, lại mất hết nhân tính như vậy.

Hàn Nhã Thanh hét xong, Hàn Nghiên Nghiên sửng sốt, nhất thời còn chưa hoàn hồn.

Khi những người đang ẩn nấp xung quanh nghe thấy lời nói của Hàn Nhã Thanh, họ nhanh chóng chạy ra ngoài và trực tiếp bao vây Hàn Nghiên Nghiên.

Hàn Nhã Thanh đã nói rõ kế hoạch của bọn họ, cho nên bọn họ cũng không nghỉ ngờ, hơn nữa bọn họ tưởng Hàn Nhã Thanh là người của “mình, cho nên bọn họ cũng không đề phòng Hàn Nhã Thanh.

Bọn họ trực tiếp trói Hàn Nghiên Nghiên trước mặt Hàn Nhã Thanh.

Tổng cộng có ba người lao ra, tất cả đều là đàn ông, cao lớn vạm vỡ, động tác rất nhanh, chắc chắn phải biết một số kỹ năng đấm đá.

"Không, không phải, các người bắt lâm rồi, tôi không phải Hàn Nhã Thanh, cô ta, cô ta mới là... Sau khi Hàn Nghiên Nghiên hoàn hồn thì liều mạng hét lên.

Một trong số những người đàn ông đó nghe thấy Hàn Nghiên Nghiên nói vậy thì hơi sững sờ, có chút nghi ngờ nhìn Hàn Nhã Thanh.

“Mẹ tôi nói rồi, khi mọi việc xong xuôi sẽ đưa số tiền còn lại cho các người.” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy dáng vẻ hơi nghi ngờ của người đàn ông đó thì vội vàng nói một câu.

Hàn Nhã Thanh không biết Lưu Vũ cho người bắt cô là muốn làm gì? Cô cũng không biết Lưu Vũ muốn làm gì với cô?

Chẳng qua, khi Hàn Nhã Thanh nói xong câu này cũng đủ để tóm lượt tất cả.

Cô còn cố ý nhắc đến chuyện nhạy cảm như tiên bạc, người đó không nghi ngờ gì nữa, trực tiếp lấy ra một tấm vải bịt miệng Hàn Nghiên Nghiên lại.

"Không... không phải...' Hàn Nghiên Nghiên còn chưa nói xong đã bị bịt miệng, cũng không phát ra âm thanh được.

Hàn Nghiên Nghiên lắc đầu nguầy nguậy, sắc mặt trong chốc lát tái nhợt, sợ hãi đến toàn thân phát run.

Hàn Nghiên Nghiên không biết Lưu Vũ định làm gì, nhưng Hàn Nghiên Nghiên biết, cho nên Hàn Nghiên Nghiên sợ, rất sợ hãi, thậm chí là tuyệt vọng!

Nhưng vào lún không thể nói chuyện, cũng không cử động được.

Hai người trực tiếp nhấc Hàn Nghiên Nghiên lên, sau đó bước nhanh tới một chiếc xe tải bên đường, ném Hàn Nghiên Nghiên vào bên trong.

Hàn Nhã Thanh vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ba người đàn ông hiển nhiên coi cô như người của “mình nên cũng mặc kệ cô.



Ba người đều đeo mặt nạ, nhìn không thấy tướng mạo, nhưng dáng vẻ của bọn họ đều rất vạm vỡ, Hàn Nhã Thanh đặc biệt chú ý đến dáng người và dáng đi của họ.



Sau khi Hàn Nhã Thanh nhìn thấy bọn họ lên xe, xe trực tiếp chạy, trên xe hiến nhiên có tài xế.



Xem ra họ có rất nhiều người.



Vốn dĩ xe của bọn họ đậu ở một gốc cây, biển số bị chặn lại, khi xe của bọn họ vừa mới nổ máy, trước khi rời đi, Hàn Nhã Thanh đã nhìn được biển số.



Xe vừa rời đi, Hàn Nhã Thanh liên lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi cảnh sát.



Hàn Nhã Thanh biết nếu không phải vừa rồi cô phản ứng nhanh, bây giờ cô đã bị tóm gọn.



Trong số họ có ít nhất bốn người, bốn người đàn ông, vạm vỡ, ít nhất đêu mạnh mẽ, nói không chừng còn có đồng bọn khác.



Dù đã luyện tập nhưng cô cũng chưa chắc là đối thủ của họ, nếu cô đoán không nhầm thì trên xe của họ hẳn phải có vũ khí.



Trong trường hợp này, những gì cô có thể làm là gọi cảnh sát.



Vốn dĩ tất cả những chuyện này đều là do Lưu Vũ và Hàn Nghiên Nghiên bày ra để hãm hại cô, vừa rôi Hàn Nghiên Nghiên cũng cố ý đem cô đến cho người ta bắt cô, cho nên lúc này, Hàn Nhã Thanh không thể lấy thân mạo hiểm vì Hàn Nghiên Nghiên.



Cô báo cảnh sát thay cho Hàn Nghiên Nghiên đã là rất tốt rồi.



Đương nhiên Hàn Nghiên Nghiên vẫn không biết sau khi Lưu Vũ cho người bắt cô thì rốt cuộc là muốn làm gì?



Hàn Nhã Thanh nghĩ nếu người đó bắt được cô, nhất định sẽ ngay lập tức liên lạc với Lưu Vũ.



Lúc đó Lưu Vũ biết bọn họ thực sự là đang bắt giữ Hàn Nghiên Nghiên, bắt nhầm người, kế hoạch thất bại, những người đó nhất định sẽ thả Hàn Nghiên Nghiên, Hàn Nghiên Nghiên nhất định sẽ không gặp nguy hiểm gì.



Tuy nhiên Hàn Nhã Thanh hy vọng cảnh sát sẽ đủ nhanh để bắt được tất cả những người đó.



Khi Hàn Nhã Thanh gọi cảnh sát, cô không chỉ cung cấp biển số xe mà còn mô tả đặc điểm của thủ phạm, không nhìn rõ mặt nhưng những đặc điểm cơ thể đôi khi cũng rất quan trọng.



Tuy nhiên Hàn Nhã Thanh không biết biển số xe là giả, vả lại những người đó đều là kẻ tái phạm, khi rời đi, họ đều tránh sự theo dõi.



Cho nên cảnh sát không thể nhanh chóng tìm ra những người đó.



Vả lại Hàn Nhã Thanh cũng đánh giá quá cao nhân tính của Lưu Vũ.



Sau khi bọn cướp bắt được người, đi được một đoạn thì gọi cho Lưu Vũ!



Bọn họ nói với Lưu Vũ đã bắt được rồi.



Lưu Vũ nghe nói đã bắt được người thì sướng đến phát rồ, trực tiếp bảo bọn họ làm theo kế hoạch, làm một đoạn video thật tốt, rồi trực tiếp đăng video lên mạng.[truyện online]



Lưu Vũ muốn huỷ hoại Hàn Nhã Thanh trực tiếp và hoàn toàn.

Lưu Vũ thậm chí cũng không nghĩ tới việc đi qua xem tận mắt, bà còn không có hỏi kỹ càng, bà rất muốn nhìn thấy Hàn Nhã Thanh khổ

sở, sống không bằng chết.



Cho nên bà không muốn chậm trễ nữa, bà cảm thấy càng nhanh càng tốt, càng nhanh càng tốt!



Sau khi cúp điện thoại, Lưu Vũ đắc ý cười: “Bọn họ đã bắt được Hàn Nhã Thanh rồi, tiếp theo Hàn Nhã Thanh sẽ phải chịu lấy đau khổ,

mới 12 giờ, còn vài tiếng nữa là rạng sáng ngày mai, sau khi bị đám người đó giày vò mấy tiếng đồng hồ, cho dù Hàn Nhã Thanh vẫn còn mạng,

cô ta cũng không có mặt mũi mà gặp người."



“Ở đó có bao nhiêu đứa?” Ánh mắt Hàn Trung Dung lóe lên, không nhịn được mà hỏi một câu.



“Làm sao? Ông đau lòng sao?” Lưu Vũ nhìn ông đầy bất mãn, ánh mắt u ám.



“Một con quái vật xấu xí, sao tôi lại thấy đau lòng cho nó chứ? Tôi chỉ hỏi thôi, tôi chỉ muốn biết có bao nhiêu người trong số họ?” Sắc mặt Hàn Trung Dung hiển nhiên có chút ghét bỏ, nhưng ông lại có chút hưng phấn lạ thường.



Nhìn thấy vẻ hưng phấn trên mặt ông, Lưu Vũ hiểu được ông đang suy nghĩ gì, khóe môi Lưu Vũ không khỏi cong lên.



“Tôi không biết cụ thể, nhưng theo tôi biết thì có ít nhất mười người, những người đàn ông đó đều là hung thần ác sát, nhất định không phải là loại thương hoa tiếc ngọc, sau khi bị bọn họ giày vò vài tiếng, Hàn Nhã Thanh có lẽ không chết thì cũng tàn phế.” Lời nói của Lưu Vũ tuy tàn nhẫn, nhưng khi nói ra, trên mặt lại nở một nụ cười.



Tuy nhiên Lưu Vũ không biết, Hàn Nhã Thanh không phải người bị những kẻ tàn ác đó bắt đi, mà chính là cô con gái ruột của bà —— Hàn Nghiên Nghiên.



Lưu Vũ không biết Hàn Nghiên Nghiên đã lẻn xuống lâu.



Nếu như Lưu Vũ không nóng lòng muốn hại Hàn Nhã Thanh, chỉ cần bà còn có chút nhân tính như vậy, nếu như hỏi thêm một câu, Hàn Nghiên Nghiên sẽ không bị bắt nhầm đi.



“Bà nói xem, liệu họ có ghét Hàn Nhã Thanh, không muốn chạm vào cô ta không? Nếu vậy, kế hoạch của chúng ta có bị ảnh hưởng gì không?” Khi Hàn Trung Dung nghe được lời của Lưu Vũ, ông không có chút nào là không đành lòng, mà là lo lắng những người đó không động đến Hàn Nhã Thanh, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn họ.



“Không. Mặc dù Hàn Nhã Thanh xấu nhưng cô ta có thân hình đẹp, là kiểu mà mọi đàn ông đều muốn, trong trường hợp này, dáng người của cô ta quan trọng hơn khuôn mặt. Đừng lo, họ nhất định sẽ làm hài lòng Hàn Nhã Thanh” Lưu Vũ rõ ràng rất hiểu điểm này ở đàn ông.



“Mấy canh giờ còn lại của đêm nay nhất định sẽ khiến Hàn Nhã Thanh sống không bằng chết, tối nay bọn họ sẽ trực tiếp đăng video lên mạng, khi đó mọi người sẽ thấy đoạn video Hàn Nhã Thanh bị rất nhiều người đàn ông tra tấn, ông nghĩ Hàn Nhã Thanh còn mặt mũi nào sống sao?” Lưu Vũ càng nói càng tự hào, càng nói càng cao hứng: “Thành thật mà nói, tôi rất nóng lòng được xem màn kịch thú vị ngày mai.”



“Bà nói như vậy, tôi hơi ngứa ngáy đấy.” Hàn Trung Dung nghe Lưu Vũ nói, trên mặt nhàn nhạt tăng lên vẻ khêu gợi kỳ quái.



Hàn Trung Dung duỗi tay ra, trực tiếp ngăn Lưu Vũ trong vòng tay, sau đó cúi đầu hôn bà, nhếch mép tà mị: “Nào, chúng ta cũng chơi đùa thật vui đi.”



Hàn Trung Dung luôn luôn dâm đãng, có lúc thích giở trò chơi nhiều kiểu, chơi ở ngoài, có khi thì lại chơi ở nhà.



“Ghét.” Lưu Vũ cố ý trừng mắt nhìn ông, trông có chút bất mãn, nhưng trong giọng nói kia lộ ra rõ ràng sự giận dỗi.



Hai người trực tiếp lăn lộn trên giường, bắt đầu giày vò nhau mà không biết con gái mình đang...



Sau khi Hàn Nhã Thanh gọi cảnh sát, cô lại gọi cho Đường Lăng...



Mặc dù đã hơn 12 giờ đêm, nhưng điện thoại đổ chuông hai lần, Đường Lăng đã trả lời.



“Nhã Thanh, chuyện gì vậy?” Giọng nói của Đường Lăng nghe rất rõ ràng, hiển nhiên anh còn chưa ngủ.



“Anh có thể tìm cho em hai vệ sĩ không?” Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, Hàn Nhã Thanh rất lo lắng.



Hàn Nhã Thanh sợ bọn họ sẽ gây bất lợi cho ông cụ Hàn!



“Hả? Tình hình thế nào vậy?” Đường Lăng sững sờ, giọng nói của anh cao lên mấy phân: “Xảy ra chuyện gì sao?”



Đường Lăng biết cô không thể vô duyên vô cớ đột nhiên yêu câu vệ sĩ.



“Em sợ ông của em gặp nguy hiểm, em muốn tìm hai người bảo vệ ông ấy, tốt nhất nên có một người phụ nữ, một người có thể nấu ăn hay gì đó là tốt nhất.” Hàn Nhã Thanh nghe thấy Đường Lăng lo lắng liên nhanh chóng giải thích.



“Ok, ngày mai anh sẽ sắp xếp người đến đó.” Không thể không nói hiệu suất của Đường Lăng thực sự quá cao, trong tích tắc đã quyết định.



“Cảm ơn anh trai, anh thật sự là người anh tốt quốc dân.” Hàn Nhã Thanh không nhịn được cười, Đường Lăng nhất định là người anh tốt trên đời, gặp được một người anh trai tốt như vậy, sao cô có thể hạnh phúc tới như vậy được chứ.



“Miệng em nhất định là đang dụ người chết không đền mạng, em đang ra sức đánh lừa anh trai em đúng không?” Đầu bên kia điện thoại, Đường Lăng cũng nở nụ cười.



“Vâng, chuyển những thứ tốt của anh vào ví của em đi.” Hàn Nhã Thanh nghe anh nói như vậy, liên đùa theo.



Đúng lúc này, Hàn Nhã Thanh đã lên xe, định quay lại nhà họ Đường.



“Em đúng là tham... Đường Lăng cười lắc đầu, lời nói rõ ràng là mỉa mai, nhưng nụ cười trên mặt là thật.



Anh có, chỉ cân cô muốn, anh đều sẽ cho đi, không chút do dự, ai bảo anh là anh trai của cô chứ.



“Mà này, sao đột nhiên em nghĩ tới muốn thuê vệ sĩ cho ông cụ vậy?” Tính hiếu kỳ của Đường Lăng bình thường không nặng, nhưng anh hiểu Hàn Nhã Thanh, nếu không phải xảy ra chuyện, cô nhất định sẽ không làm.



Cho nên anh đoán đêm nay có thể đã xảy ra chuyện gì đó.



“Hôm nay đám người Hàn Trung Dung muốn cho người bắt cóc em.” Hàn Nhã Thanh không có giấu giếm Đường Lăng, mà là nói thật với anh.

Đầu bên kia điện thoại, hai mắt Đường Lăng nhanh chóng nheo lại, trên mặt hiển nhiên càng thêm lo lắng: “Em không sao chứ?”



“Em không sao, nếu không em còn có thể gọi cho anh sao? Em đã dùng một số thủ đoạn để họ bắt Hàn Nghiên Nghiên đi.” Hàn Nhã Thanh nghe giọng điệu của anh thay đổi thì cảm thấy trong lòng ấm áp, cô biết anh quan tâm cô.



“Họ muốn bắt cóc em làm gì?” Lông mày Đường Lăng nhíu chặt, trong đôi mắt lạnh lùng rõ ràng có thêm một chút sát ý.



“Chuyện này em không biết, nhưng họ đã bắt Hàn Nghiên Nghiên đi, cho nên kế hoạch của họ đã thất bại. Em đoán sau đó họ sẽ không làm được gì, vì có quá nhiều người, trông đều thật đáng sợ, vả lại cũng muộn nên em không đuổi theo họ mà gọi cảnh sát rồi.”



Hàn Nhã Thanh biết những người đó không phải là người tốt, nhưng cô không thể để mình mạo hiểm, hi vọng cảnh sát có thể bắt được.



“Ừm, em làm rất đúng, rất tốt. Đầu dây bên kia, Đường Lăng thở ra một hơi khen cô: “Cô gái ngoan thông minh”



Không thể không nói, cách làm của cô là cách đúng đắn nhất.



Hàn Nhã Thanh không khỏi nở nụ cười, nghe giọng điệu của anh, làm sao lại có cảm giác như đang khen một đứa trẻ ba tuổi vậy.



“Em về nhà trước đi, việc còn lại cứ giao cho anh” Mặc dù cách tiếp cận của cô đúng, nhưng hiện tại không còn nguy hiểm, Đường Lăng vẫn có chút sợ: Về đến nhà nhớ gọi cho anh”



“Anh muốn đi điều tra những người đó sao?” Hàn Nhã Thanh nghe ra được ý của anh.



“Ừm, anh muốn đi điều tra xem. Lần này kế hoạch của họ thất bại. Có lẽ sẽ có lần khác. Cách tốt nhất là giết hết bọn họ. Tất nhiên, Hàn Trung Dung cũng không thể được bỏ qua như vậy.” Mắt Đường Lăng híp lại từng chút một, ông ta nếu dám bắt nạt em gái anh thì phải trả giá.



Hàn Nhã Thanh đồng ý với cách làm của anh, cho nên cô nói với Đường Lăng chỉ tiếc những gì cô vừa nhìn thấy.



“Biển số xe là giả.” Đường Lăng nghe cô báo biển số xe, lập tức bắt tay vào điều tra, nhưng phát hiện biển số xe là giả.



“Anh đã cho người giám sát gân biệt thự của nhà họ Hàn, cũng không phát hiện chiếc xe mà em đề cập, hiển nhiên là họ đã tránh khỏi giám sát.” Tốc độ của Đường Lăng rất nhanh, nhưng không phát hiện được gì.[truyện online]



Hàn Nhã Thanh ngẩn người: “Có vẻ như những người đó thực sự không đơn giản, chỉ e là kẻ tái phạm tội, muốn tìm được bọn họ phải mất chút công sức.”



“Đừng lo, có anh trai em ở đây, họ chạy không thoát được.” Khi Đường Lăng nói câu này, trong mắt anh có chút quả quyết hơn.



Vê điểm này, Hàn Nhã Thanh tuyệt đối tin tưởng Đường Lăng nhất định có năng lực như vậy.



Lúc Hàn Nhã Thanh trở về nhà họ Đường cũng đã muộn, thay vì gọi cho Đường Lăng, cô lại nhắn tin cho anh, cô sợ Đường Lăng đã ngủ quên mất.



“Ừm, hiểu rồi” Tuy nhiên Đường Lăng đã nhanh chóng trả lời lại tin nhắn cho cô.



Hàn Nhã Thanh mỉm cười, sau đó trở về phòng.



Chuyện hôm nay cô đã báo cảnh sát, Đường Lăng nói sẽ xử lý, Hàn Nhã Thanh cũng không nghĩ nhiều nữa.



Trong biệt thự nhà họ Hàn, Lưu Vũ và Hàn Trung Dung giày vò xong cũng không có ngủ.



Họ chờ đợi, chờ xem màn kịch tuyệt vời, háo hức quá ngủ không được.



Lưu Vũ đang lướt trên trang web, Lưu Vũ đã nói trước với họ nơi nên đăng nó.



Sở dĩ bảo những người đó trực tiếp đăng lên, cũng là để bản thân bà không bị liên lụy.



“Đừng vội, họ không thể nhanh như vậy, bà nói rồi mà, họ có ít nhất một chục tên đàn ông, một lúc chục tên đàn ông làm cũng phải mất rất nhiều thời gian, hơn nữa họ có thể còn làm nhiều hơn một lần, tôi thấy không đến bình minh là không kết thúc được.” Khi Hàn Trung Dung nói câu này, đối với Hàn Nhã Thanh không có một chút không đành lòng, cũng không có một chút áy náy, mà là vẫn có chút hưng phấn.



“Tôi chỉ muốn ngay lập tức nhìn thấy sự khốn khổ của con nhỏ đó, nó càng thảm thì tôi càng vui.” Lưu Vũ vẫn không nhịn được mà lướt trang web vài lần, nhưng bà cũng biết Hàn Trung Dung nói đúng.



Ước chừng những người đàn ông đó đã lâu không chạm vào phụ nữ, hôm nay khó khăn lắm mới gặp được một thân hình nóng bỏng da thịt mềm mại như vậy, có thể không giày vò vài lần sao?



Lưu Vũ thấy giày vò thêm mấy lần cũng tốt!



Nhưng mà Lưu Vũ chính là không muốn ngủ, bà muốn ngay lập tức nhìn thấy tình huống “náo nhiệt' nhất.



Hàn Trung Dung không ngủ, ông ta cũng đợi. Ông chờ xem video do những người đó quay. Ông nghĩ chắc chắn rất thú vị, rất đã và rất...



Hàn Trung Dung thậm chí còn nghĩ, hiện tại ở bên kia hẳn là rất kịch liệt và náo nhiệt, Hàn Trung Dung càng nghĩ càng hưng phấn.



Như Hàn Trung Dung đã dự đoán, tình hình ở đó quả thực rất khốc liệt.



Sau khi đưa Hàn Nghiên Nghiên đến, lão đại của họ nhìn thấy Hàn Nghiên Nghiên, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng: “Mẹ kiếp, con nhỏ này ngon thật, da thịt non mềm này, nhìn thật thích.”



“Ừm, xinh thật đấy, nhưng không đẹp bằng người phụ nữ 20 năm trước đâu, người phụ nữ ấy như tiên nữ, trên đời khó tìm được người thứ hai.” Một người đàn ông có vết sẹo trên mặt, trạc tuổi lão đại, nghiêng người nhìn Hàn Nghiên Nghiên, nhưng gã lại thở dài khác thường.



“Đúng vậy, tiếc là hôi đó chúng ta không nếm thử, ông đây nghĩ đến thôi cũng cảm thấy thiệt thòi thật” Lão đại nheo mắt, khóe môi mím lại.



“Đúng đấy, lúc đó đều trách Dương Bạc Vệ ..” Tên mặt sẹo ngay lập tức bè theo một câu.



Lão đại đảo mắt liếc gã một cái lạnh lùng, Tên mặt sẹo nhận ra gã đã để lỡ miệng, gã liên im lặng.



Đừng nói là hiện tại có một người phụ nữ ở đây, ngay cả “anh em” đi cùng bọn họ hôm nay cũng không biết hôi đó đã xảy ra chuyện gì.



Hồi đó, nhiều anh em đi cùng bọn họ đều đã chết, hai người họ vất vả lắm mới có thể trốn thoát được.



“Người phụ nữ này đủ xinh đẹp, hôm nay tôi sẽ bù lại hết trên người người phụ nữ này.” Lão đại lại nhìn Hàn Nghiên Nghiên, khóe môi chậm rãi kéo ra một nụ cười, trông thật là đáng sợ.



Phải nói, dáng dấp của Hàn Nghiên Nghiên vẫn là khá xinh đẹp, cộng thêm lúc này cô đang trang điểm, trong ánh đèn mờ ảo này, dung mạo của Hàn Nghiên Nghiên rất thanh tú.



Đám người này đều là kẻ liều mạng, đều là những người đàn ông thô lỗ , cơ thể rắn chắc, cho dù là thường đi tìm phụ nữ, bọn họ cũng sẽ không bao giờ tìm được người da mịn thịt mềm như Hàn Nghiên Nghiên.



Hàn Nghiên Nghiên là thiên kim tiểu thư, từ nhỏ đã được sống an nhàn sung sướng.



Dáng người Hàn Nghiên Nghiên cũng tốt, thứ bụ bẫm đâu đó trước mặt vẫn còn đang phồng lên nên trông rất lớn.



Lão đại vuốt ve ở phía trước, không thể nhịn được mà cười to một tiếng: “ÐĐM to vãi.”



“Lão đại, có phải là giả không? Tôi thấy nhiều phụ nữ trên Internet làm giả lắm.” Có người nhìn Hàn Nghiên Nghiên, hung hăng nuốt nước miếng.



“Đồ giả còn hơn là không có, anh cũng muốn chạm vào đúng không?” Lão đại liếc nhìn người đàn ông đang nuốt nước bọt bên cạnh, không thể không cười: “Đừng lo, anh sẽ không thiếu phân.”



Giờ phút này, Hàn Nghiên Nghiên vẫn bị trói không thể nhúc nhích, miệng bị bịt lại, không nói được lời nào, chỉ có thể lắc đầu nguầy nguậy.



“Buông cô ta ra đi, chúng ta nhiêu người như vậy, cô ta còn có thể chạy trốn sao? Hơn nữa, người ngoài vào trong này cũng không được." Đã vào lãnh thổ của mình nên bọn họ có thể tuyệt đối yên tâm.



Người đàn ông vừa nuốt nước miếng tiến lên giúp Hàn Nghiên Nghiên nới lỏng cà vạt, đương nhiên cũng nhân cơ hội sờ soạng vài cái.



Khi sợi dây trên người Hàn Nghiên Nghiên bị nới lỏng, phản ứng đầu tiên của cô là muốn chạy, nhưng nhìn thấy nhiều người vây quanh như vậy, cô biết mình chạy không thoát.



“Tôi không phải Hàn Nhã Thanh, tôi thực sự không phải Hàn Nhã Thanh, tôi là Hàn Nghiên Nghiên, tôi là con gái của Lưu Vũ, các anh bắt nhầm người rồi.” Hàn Nghiên Nghiên lo lắng giải thích, hy vọng sau khi biết mình bắt nhầm người, bọn họ sẽ buông tha cho cô.



Lão đại khẽ nhíu mày nhìn đám người vừa mới trói Hàn Nghiên Nghiên về: “Xảy ra chuyện gì?”



“Lão đại, cô ta là Hàn Nhã Thanh, người phụ nữ này rất gian xảo, cô ta chỉ muốn dùng lý do này để lừa gạt chúng ta thôi.”



“Đúng, đúng vậy, người phụ nữ này rất gian xảo và tàn nhẫn. Vừa rồi con gái của Lưu Vũ đã đích thân đưa cô ta ra ngoài. Con gái của Lưu Vũ đã biết mọi kế hoạch của chúng ta, chắc chắn sẽ không sai.”



“Không có, tôi không nói dối các anh. Tôi thật sự không phải là Hàn Nhã Thanh. Tôi là Hàn Nghiên Nghiên. Nếu các anh không tin tôi, các anh có thể lên Internet xem. Trên Internet có rất nhiều video về Hàn Nhã Thanh. Hàn Nhã Thanh là một con quái vật xấu xí. Các anh nhìn một cái liền có thể nhận ra...”



Khi lão đại nghe thấy lời này của Hàn Nghiên Nghiên, ánh mắt gã hơi lóe lên: “Cô nghĩ chúng tôi là trẻ ba tuổi sao? Ở đây chúng tôi không có tín hiệu, điện thoại cũng không gọi được chứ đừng nói đến chuyện xem video trực tuyến. Thành thật với chúng tôi một chút đi, đừng có chơi chiêu trò."



Lúc này nơi ở của bọn họ là một căn phòng bí mật dưới lòng đất, bọn họ không biết là ai làm ra, cũng chỉ là vô tình phát hiện, phát hiện không có ai nên cứ thế chiếm thành của mình.



Tầng hầm này không có tín hiệu.



Thực ra cho dù có tín hiệu, lão đại nghe được những lời vừa rồi của Hàn Nghiên Nghiên cũng không muốn kiểm tra.



Một người thì xấu xí, người còn lại là một mỹ nữ làn da nõn nà, da thịt mềm mại, gã là đàn ông, vấn đề này không khó chọn chút nào.



Cho nên lão đại không tin họ bắt nhầm người.



Bọn họ đều là xã hội đen, cũng hiếm khi đọc loại tin tức thế kia, mặc dù gân đây Hàn Nhã Thanh quả thực nổi tiếng trên mạng, nhưng bọn họ chưa từng đọc qua.



Lưu Vũ cũng lo lắng bọn họ không thích Hàn Nhã Thanh xấu xí sẽ không làm chuyện này, hoặc là đòi thêm tiền, cho nên trước đây Lưu Vũ không cho bọn họ xem hình của Hàn Nhã Thanh.



Cho nên họ không biết Hàn Nhã Thanh trông như thế nào.

Nếu lúc này Hàn Nghiên Nghiên nói Hàn Nhã Thanh rất xinh đẹp, có lẽ lão đại đã nhờ người đi kiểm tra một chút, chỉ có thể nói Hàn Nghiên Nghiên quá ngốc.

“Lão đại, đừng nói nhảm với người phụ nữ này nữa, cô ta quá xảo quyệt.” Có người rõ ràng đã không thể chờ đợi được nữa. [Cô vợ thần bí]

“Dù có gian xảo đến đâu, cô ta còn có thể trốn thoát?” Lão đại cười âm hiểm: “Đã vào chỗ của chúng tôi thì tuyệt đối không thể trốn thoát, đối với một mỹ nhân như vậy, tôi phải giữ cô ta thêm vài ngày nữa.”

“Lão đại nói chí phải, Lưu Vũ nói cô ta có chết cũng không quan trọng, miễn là quay video tung lên mạng là được rồi.”

“Không, không, tôi không muốn, tôi thật sự không phải Hàn Nhã Thanh, tôi thật sự là con gái của Lưu Vũ, các anh bỏ qua cho tôi, bỏ qua cho tôi." Hàn Nghiên Nghiên nghe những gì họ nói thì sợ hãi.

Họ nhiều người như vậy, cô nghĩ không cần phải vài ngày, một ngày thôi cô cũng sẽ chết rồi.

Không, cô không muốn chết, cô cũng không muốn bị ghi lại video như vậy, cô muốn về nhà.

Tuy nhiên cô rõ ràng đã quên ban đầu cô và mẹ cô muốn đối phó với Hàn Nhã Thanh như thế này.

Cô không nguyện ý, chẳng lẽ Hàn Nhã Thanh nguyện ý sao?

Hơn nữa, nếu không phải cô quá muốn nhìn thấy bộ dạng thống khổ của Hàn Nhã Thanh, sợ Hàn Nhã Thanh trốn đi, cô sẽ không bị những người này bắt nhầm.

Có một câu nói là tự gây nghiệt thì không thể sống, câu này thực sự đúng.

“Các anh gọi cho mẹ tôi, gọi xong các anh sẽ hiểu, ở đây không có tín hiệu, các anh có thể cử người ra ngoài gọi mà.” Hàn Nghiên Nghiên cố gắng nghĩ đủ mọi cách để chứng minh thân phận của mình, cô biết lúc này nhất định phải tìm cách rời đi, nếu không đêm nay cô sẽ bị hủy hoại.

“Lão đại, sau khi bắt được người phụ nữ này, chúng tôi đã gọi cho Lưu Vũ, lúc đó Lưu Vũ đã nói mọi thứ cứ diễn ra theo đúng như kế hoạch.” Người đàn ông vừa gọi cho Lưu Vũ không đợi lão đại nói đã nhanh chóng nói.

“Lúc đó con gái của Lưu Vũ đã đưa người phụ nữ này ra ngoài. Sau khi xong việc con gái của Lưu Vũ chắc chắn sẽ quay về. Sau khi con gái của Lưu Vũ trở về, cô ta nhất định sẽ ngay lập tức báo cáo tình hình với Lưu Vũ, một lúc sau tôi gọi cho Lưu Vũ, lúc đó Lưu Vũ không nói gì, thậm chí không hỏi gì cả nên chắc chắn không sai, người phụ nữ này đang giở trò với chúng ta, cố gắng tìm cơ hội bỏ trốn.” Người đàn ông phân tích rất rõ ràng, logic này rất ổn.

Sai lâm là Lưu Vũ quá nhẫn tâm và quá nóng lòng.

“Con điếm chết tiệt, dám chơi bọn này, một hồi sẽ cho cô biết “sự lợi hại của chúng tôi.” Tên mặt sẹo trực tiếp chửi rủa.

“Chuyện như thế này chúng tôi đã thấy rất nhiều, cô nghĩ cô có thể nói dối chúng tôi sao?”

Người bị bọn họ bắt tới đây ai mà không muốn cố gắng chạy trốn, rất nhiều người giống như Hàn Nghiên Nghiên, bảo bọn họ bắt nhầm người.

Cho nên bọn họ hoàn toàn không tin lời Hàn Nghiên Nghiên nói, cho dù thật sự biết mình đã bắt nhâm, bọn họ cũng không muốn thả một mỹ nhân da mịn thịt mềm như Hàn Nghiên Nghiên đi.

Hàn Nghiên Nghiên thấy bọn họ hoàn toàn không tin những gì cô nói, Hàn Nghiên Nghiên biết hiện tại cho dù cô nói gì, bọn họ cũng không tin, sẽ không bỏ qua cho cô.

Hàn Nghiên Nghiên muốn chạy trốn, nghĩ như vậy, Hàn Nghiên Nghiên thật sự vội vàng hướng về phía ít người hơn.

Nhưng lúc này nhiều đàn ông ở đây như vậy làm sao có thể để cô chạy, cô mới chạy được hai bước, liên có một người đàn ông bắt lấy cô, trực tiếp đưa cô trở về.

“Đã nói người phụ nữ này quá gian xảo, cô ta nói dối chúng ta, cô ta chỉ muốn tìm cơ hội trốn thoát thôi.”

Sau khi Hàn Nghiên Nghiên bỏ trốn, họ càng tin mình không bắt nhầm người.

“Các anh em, làm chính sự. Tất nhiên đừng quên quay video nhé. Chúng ta cần dựa vào đây để lấy phần tiền còn lại.” Lão đại nhìn Hàn Nghiên Nghiên, khóe môi không ngừng kéo ra, nụ cười trên mặt kinh khủng dị thường.

Giờ phút này Hàn Nghiên Nghiên rõ ràng biết gã đang nói chính sự là cái gì. Bởi vì cô biết rõ ràng mọi kế hoạch của Lưu Vũ, nhất thời cô bị dọa đến mức trực tiếp ngã xuống đất, cả người run lên, thậm chí còn không có sức để chạy trốn.

Bộ dáng này của cô trông rất đáng thương.

Tuy nhiên những người đàn ông đó nhìn cô như thế này, không những không có một chút thương hại, ngược lại càng làm cho bọn họ điên cuồng.

Trong biệt thự nhà họ Hàn, Hàn Trung Dung và Lưu Vũ vẫn đang đợi, thời gian từng chút một trôi qua.

Chờ mãi, đợi mãi, hai người vẫn không nhịn được mà chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này, bọn họ ngủ đến hơn tám giờ sáng.

Lưu Vũ mở mắt ra, vừa nhìn thấy thời gian, liên sửng sốt, sau đó trực tiếp đá Hàn Trung Dung bên cạnh: “Nhanh lên, dậy đi, họ chắc chắn đã ghi lại video rồi, chắc chắn cũng đã được đưa lên mạng, có kịch hay để xem”

Lưu Vũ nhanh chóng lãy điện thoại ra, mở trang web, xuất hiện một video bà muốn xem như ý muốn, lượt click vào video đã cao, đằng sau còn có rất nhiều bình luận.[truyện online]

Lưu Vũ không đọc bình luận, trước tiên mở video ra.

Hiệu ứng trên video đúng như những gì bà muốn, rất trực tiếp, rất thú vị và rất điên rô.

Trong video, một người phụ nữ khỏa thân hoàn toàn, cơ thể đầy vết bầm tím, đầu bù tóc rối, ở phân đầu không nhìn rõ khuôn mặt lắm.

Hàn Trung Dung cũng lập tức đứng dậy, cúi người nhanh chóng xem video.



Trong video, người phụ nữ nằm trên mặt đất, thậm chí không có đệm.



Người phụ nữ trông rất yếu ớt, không có giãy dụa, cũng không có phát ra âm thanh, giống như đã ngất đi, nhưng những người đàn ông lại không thương tiếc chút nào, động tác vẫn là hung hăng ác liệt.



Xung quanh người phụ nữ có rất nhiều người đàn ông.



Tuy nhiên ở phía trước video, không thể nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ nào.



“Video này ghi lại thực sự tốt đấy.” Hàn Trung Dung nhìn chằm chằm vào video, không khỏi khen ngợi, trên mặt còn mang theo ý cười:

“Thế này còn thú vị hơn những “phim hành động' chuyên nghiệp.”



“Ừm, Hàn Nhã Thanh có thể làm một bộ phim tuyệt vời như vậy, có thể trở thành nhân vật chính, nên cảm ơn tôi thật nhiều, hahaha..”

Lưu Vũ trực tiếp cười: “Video này thật là thú vị.”



Cả hai tiếp tục xem, cả hai càng xem càng trở nên vui vẻ và hào hứng.



“Sao những người này không quay phía trước, như vậy ai mà biết cô ta là Hàn Nhã Thanh.” Lưu Vũ xem mấy phút đồng hồ vân không thấy mặt người phụ nữ, trong lòng có chút bất mãn mà lẩm bẩm.



“Có gì mà vội vàng? Video này còn dài. Chắc chắn có thể nhìn thấy chính diện. Những người đó đã thu được tiên, họ chắc chắn có thể hoàn thành công việc thật tốt.” Hàn Trung Dung đang theo dõi từng chút một, lơ đãng trả lời bà một câu.



Rõ ràng lúc này Hàn Trung Dung đã quên mình đang xem chính sự.



“Đồ khốn nạn, ông nghiện rồi sao?” Lưu Vũ hung hăng đá ông, bà quá hiểu người đàn ông của mình.



“Tôi đang tìm góc chính diện mà?” Sau khi bị Lưu Vũ đá, Hàn Trung Dung vẫn không nhúc nhích, hai mắt vân chăm chú nhìn video, tự tìm cho mình một lý do rất chính đáng.



“Này, này, có rồi, có rồi, nhìn đi, đây chính là cận cảnh khuôn mặt đấy.” Hàn Trung Dung đột nhiên kích động gọi Lưu Vũ.



Lưu Vũ vừa nghe nói có chính diện thì không quan tâm đến sự tức giận nữa, cứ như vậy lại gần xem.



Trong video, máy đang quay người phụ nữ từ từ phóng to, rồi lại phóng to, từng bộ phận trên cơ thể cô được ghi lại rất rõ ràng, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt người phụ nữ này.



Vốn dĩ Lưu Vũ và Hàn Trung Dung rất vui mừng và phấn khích, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ trong video, họ trực tiếp Sững sờ...



“Xảy ra chuyện gì? Đây là xảy ra chuyện gì? Người phụ nữ này? Người phụ nữ này không phải Hàn Nhã Thanh? Người phụ nữ này là ai?”

Lúc này Lưu Vũ không thể tin vào mắt mình nữa, không tin người phụ nữ này không phải là Hàn Nhã Thanh, càng không tin người phụ nữ này lại là...



Không, không, không, chắc chắn là bà nhìn lầm, chắc chắn là bà nhìn lâm.



Thân thể Lưu Vũ hoàn toàn cứng ngắc, mà cổ thì chậm rãi di chuyển, quay về phía Hàn Trung Dung, bà muốn xác nhận lại từ Hàn Trung Dung...



Đảm bảo bà đã nhìn nhầm, đảm bảo người phụ nữ trong video không phải là con gái của bà, không phải Nghiên Nghiên của bà.



“Đây, đây có phải là Nghiên Nghiên không?” Lúc này rõ ràng Hàn Trung Dung cũng hoàn toàn sững sờ, hai mắt mở to hết sức, vẻ mặt đều giống nhau, đều là sự kinh ngạc khó tin.



“Không thể, không thể nào là Nghiên Nghiên được.” Lưu Vũ nghe lời ông nói, bà chỉ cảm thấy trời đất như đột nhiên sụp đổ, nhất thời cảm thấy ớn lạnh toàn thân, không, không, không bao giờ có thể là Nghiên Nghiên của bà.



Bà không tin, bà không muốn tin, bà cũng không bao giờ dám tin!



Tuy nhiên, tình tiết tiếp theo trong video đều là cận cảnh của Hàn Nghiên Nghiên, đoạn ghi âm đặc biệt rõ ràng, khuôn mặt của Hàn Nghiên Nghiên, thân hình của Hàn Nghiên Nghiên, mọi thứ về con người của Hàn Nghiên Nghiên.



Chỗ nào cũng nói cho bọn họ biết rõ ràng người phụ nữ trong video này là Hàn Nghiên Nghiên.



Hai tay Lưu Vũ bắt đầu run lên, run rẩy không kìm chế được, bà không thể tin được, cũng không muốn tin, nhưng video được ghi lại rất rõ ràng khiến bà không thể nào mà không tin.



Bà đặc biệt mua chiếc máy ảnh này, là có điểm ảnh cao nhất, rõ nét nhất.



Đúng vậy, quả thực rất rõ nét, gân như có thể nhìn thấy rõ cả sợi lông trên người Hàn Nghiên Nghiên.



CHƯƠNG 666: NGƯỜI PHỤ NỮ XẤU XA TỰ TÌM CHẾT, HẬU QUẢ RẤT KHỦNG KHIẾP (8)

"Tại sao lại là Nghiên Nghiên? Không phải bảo bọn họ bắt Hàn Nhã Thanh sao? Tại sao lại bắt Nghiên Nghiên?" Tuy rằng Hàn Trung Dung không muốn tin, nhưng dù sao hắn cũng là đàn ông, cho nên so với Lưu Vũ bình tĩnh hơn.

Lưu Vũ muốn phản bác lại lời nói của ông, nhưng miệng bà chỉ mấp máy, nhất thời giống như có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng, một chữ cũng không nói ra được.

Ngay sau đó,Lưu Vũ đột nhiên đứng lên, lao ra khỏi phòng, rồi xông vào phòng của Hàn Nghiên Nghiên.

Phòng của Hàn Nghiên Nghiên trống không, không có ai, chăn trên giường của Hàn Nghiên Nghiên được gấp gọn gàng, giường rất ngăn nắp, thoạt nhìn là biết tối hôm qua không có nằm qua, hơn nữa bình thường Hàn Nghiên Nghiên sẽ không dậy sớm như vậy.

"Thế nào? Nghiên Nghiên có ở trong phòng không?" Hàn Trung Dung cũng chạy tới, bọn họ đều hy vọng Hàn Nghiên Nghiên ở trong phòng lúc này.

Nhưng không, Hàn Nghiên Nghiên không có ở trong phòng của mình.

Tay Lưu Vũ càng lúc càng run rẩy, không, không chỉ có tay, toàn thân bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.

Lưu Vũ lấy điện thoại trong tay của Hàn Trung Dung, lúc này Hàn Trung Dung đã tắt video, nếu người phụ nữ trong video là con gái họ, làm sao mà ông có thể tiếp tục xem chứ ?

Lưu Vũ không có xem lại video, mà là bắt đầu xem bình luận bên dưới video, trong lòng vẫn còn có chút hi vọng cuối cùng, hy vọng người khác không nhận ra Hàn Nghiên Nghiên .

Tuy nhiên, Lưu Vũ lại lần nữa thất vọng, không, là tuyệt vọng.

Dù sao Hàn Nghiên Nghiên cũng là tiểu thư nhà họ Hàn, trước đây có rất nhiều tin tức về cô, đương nhiên có người nhận ra cô.

Bình luận bùng nổ bên dưới, hơn nữa, không ít người trong số đó trực tiếp chửi bới Hàn Nghiên Nghiên .


Nhiều người thậm chí đã chia sẻ video, thậm chí nhiều phương tiện truyền thông cũng đăng lại video đó.

Trong phút chốc, hầu như tất cả mọi người trên mạng đều thảo luận về vấn đề này.

Trong phút chốc, mọi người đều biết về việc này.

Tất nhiên mọi người đều biết rằng nhân vật chính trong video là Hàn Nghiên Nghiên .

Sắc mặt Lưu Vũ trở nên vô cùng khó coi, càng lúc càng khó coi.

"Đây rốt cuộc là cái chuyện gì vậy? Tại sao có thể sai được? Tại sao lại bắt Nghiên Nghiên? Rốt cuộc bà làm việc thế nào vậy?" Hàn Trung Dung có phản ứng lại, lập tức chỉ trích Lưu Vũ.

Lưu Vũ hiếm khi không phản bác lại lời nói của ông ta, mà là nhanh chóng lấy di động ra, gọi điện thoại.

Tuy nhiên, điện thoại bên kia báo không kết nối được, ban đầu họ đã nói, sau khi quay video thì trực tiếp đăng lên mạng, Lưu Vũ sau khi xem được video thì chuyển nốt phần tiền còn lại cho đối phương.

Vị trí của bọn tội phạm là trong một tầng hầm lớn bí mật, không có tín hiệu, căn bản là ko nhận được cuộc gọi

Đoạn video trước đó là do một người đàn ông ra ngoài tìm chỗ đăng, sau khi đăng xong thì quay lại, vì dưới tầng hầm, chuyện nào đó vẫn đang diễn ra điên cuồng ...

“Điện thoại không gọi được, làm sao bây giờ?” Lưu Vũ lúc này thực sự hoảng sợ, bà ta chỉ liên lạc qua điện thoại với bọn họ, điện thoại không liên lạc được, bà liền không tìm được bọn họ, cũng không biết bọn họ ở đâu.

Như vậy, bà cũng không cách nào giải cứu Nghiên Nghiên.

Lưu Vũ trong lòng biết rất rõ bọn họ hiện tại không thả người trở về, chỉ có một khả năng, nghĩ đến khả năng đó, thân thể Lưu Vũ càng thêm run rẩy: "Làm sao đây? Làm sao đây? Bọn họ sẽ hại chết Nghiên Nghiên mất, Nghiên Nghiên sẽ chết mất. "

Trước đây Lưu Vũ đã từng nói với những người đó rằng, làm chết người cũng không thành vấn đề ! !

Bà ta chỉ mong Hàn Nhã Thanh chết, cho nên kế hoạch lúc trước không một chút thương xót nào, nhưng bà không ngờ rằng bọn họ có thể bắt nhầm người, bắt mất Nghiên Nghiên .

“Bà không biết bọn họ ở nơi nào sao?” Hàn Trung Dung cũng lo lắng, dù sao cũng là con gái ruột của mình, tuy rằng đã xảy ra chuyện như vậy, nhưng ông ta vẫn phải tìm cách cứu người.

"Tôi không biết, bọn họ rất xảo quyệt, không hề gặp tôi, chúng tôi luôn liên lạc qua điện thoại, tôi đã kiểm tra tài khoản mà họ đưa cho tôi, đó là của một ông già sống trên núi, rõ ràng là giả mạo ..." Thông tin về bọn họ Lưu Vũ biết được không nhiều.

Nhưng họ biết mọi thứ về bà ta rất rõ ràng.

Lưu Vũ biết bọn họ không phải người bình thường, nhưng để đối phó với Hàn Nhã Thanh, bà sẵn sàng mạo hiểm, nhưng không ngờ cuối cùng lại hại chính con gái mình.

Bây giờ bà muốn cứu con gái mình ra cũng không làm được.

Lưu Vũ có chút hối hận, hối hận ngày hôm qua không hỏi rõ ràng, nếu hỏi thêm vài câu nữa, nhất định sẽ biết có chuyện không ổn, Nghiên Nghiên sẽ không như thế này.

Nhưng, bây giờ nói những lời này đã quá muộn rồi.

"Vậy thì khi nào họ sẽ thả Nghiên Nghiên ra? Họ sẽ để Nghiên Nghiên còn sống mà trở ra chứ?" Hàn Trung Dung nghe thấy lời bà nói, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị hơn.

“Tôi không biết, tôi không biết.” Lưu Vũ lại lắc đầu, bà nói với bọn họ rằng có thể làm chết người, nên bà thật sự không biết bọn họ có thả Nghiên Nghiên trở về không?

"Trong tình huống này, cho dù Nghiên Nghiên còn sống, e rằng ..." Hàn Trung Dung nghĩ đến đoạn video, nhìn bình luận trên mạng, sắc mặt càng thêm khó coi: "Trước tiên chúng ta có nên nghĩ cách đem tin tức trên mạng áp xuống, nếu cứ tiếp tục như vậy, đừng nói Nghiên Nghiên lúc trở về không có mặt mũi gặp người, ngay cả chúng ta cũng không có mặt mũi gặp người. "

"Làm sao áp xuống? Chúng ta hiện tại không có quyền, không có tiền, làm sao có thể áp xuống được?" Lưu Vũ hiển nhiên có chút hỗn hển: "Tất cả tiền của tôi đều giao cho những người đó, hơn nữa hiện tại còn có một nửa còn chưa trả, nửa số tiền đó, tôi vốn nghĩ sau khi Hàn Nhã Thanh xảy ra chuyện, chúng ta có thể lấy tiền từ công ty, nhưng bây giờ ... "

Khi Lưu Vũ nói lời này, vẻ mặt rõ ràng là sợ hãi hơn: "Hàn Nhã Thanh bây giờ không gặp chuyện, chúng ta chắc chắn không lấy được tiền từ công ty, chúng ta không có tiền đưa cho bọn họ, liệu họ có buông tha cho chúng ta không?"

Lưu Vũ biết tất cả những người đó rất hung ác, người nào cũng ra tay tàn độc.

"Bọn họ bắt nhầm người, đem con gái chúng ta bắt mất, bọn họ hại con gái chúng ta thành thế này, còn không biết xấu hổ mà đòi tiền à?" Hàn Trung Dung rống lên.

"Họ sẽ không nói lý với ông đâu, ngay cả khi họ bắt nhầm người, chúng ta không trả tiền cho họ, họ sẽ không bao giờ buông tha cho chúng ta đâu."

Lưu Vũ biết quá rõ sự hung tợn của những người đó nên càng sợ hãi.

Lúc này, bà ta không chỉ lo lắng cho con gái mà còn lo sợ cho chính mình.

Chỉ trong một đêm, tất cả mọi thứ đều thay đổi, rõ ràng bà ta đã lên kế hoạch rõ ràng , tại sao kết cuộc lại như vậy.

Tất cả mọi chuyện của họ đều rơi vào đường cùng chỉ sau một đêm.

Đi sai một bước, phần còn lại sẽ sai hết.

“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?” Vẻ mặt của Hàn Nhã Thanh càng trở nên khó coi khi nghe bà nói, ông ta không khỏi sợ hãi, đương nhiên là vì chính mình mà lo lắng sợ hãi.

CHƯƠNG 667: CẬU BA DƯƠNG CHƠI CHIÊU Ở TẦM CAO MỚI (1)

Giờ phút này, Hàn Trung Dung đã không còn có thể quan tâm đến đứa con gái ruột Hàn Nghiên Nghiên này nữa.

"Con bé Nghiên Nghiên chết tiệt này , không phải bà đã nói không cho nó ra ngoài sao? Tại sao nó lại đi ra ngoài? Nó không nghe lời, không chỉ tự hại mình, còn phá hỏng mọi kế hoạch của chúng ta." ông ta bắt đầu oán trách Hàn Nghiên Nghiên, sắc mặt càng thêm tức giận.

Lưu Vũ cũng tức giận, đương nhiên trong lòng cũng gấp gáp, nhưng có gấp cũng không thể làm gì, bởi vì bây giờ bà vẫn không liên lạc được với những người đó.

Biệt thự nhà họ Dương.

Sáng sớm, xe của Dương Tầm Chiêu đã lái vào biệt thự nhà họ Dương, Dương Tầm Chiêu mở cửa xuống xe.

Thường thì, vào giờ này, Dương Tầm Chiêu sẽ tuyệt đối không về đây, vì vậy những người trong biệt thự nhà họ Dương đều có chút kinh ngạc khi nhìn thấy anh.

“Cậu chủ, cậu đã về rồi à?” Quản gia bước tới chào hỏi, thái độ cung kính.

Dương Tầm Chiêu liếc quản gia một cái, khẽ gật đầu, rồi trực tiếp đi về phía đại sảnh.

Lúc này, Dương Bạc Vệ đã dậy , đang ăn sáng ở sảnh.

Bởi vì ngày cưới của Dương Tầm Chiêu được ấn định vào ngày 18 tháng này, cũng không còn bao lâu nữa, Dương Bạc Vệ muốn đợi Dương Tầm Chiêu kết hôn xong mới trở lại viện dưỡng lão.

Hôm đó, sau khi Kim Minh Trân bị ông ta trách móc, hiếm khi xuất hiện trước mặt ông lần nào nữa.

Ông cụ Dương và bà cụ Dương lúc này vẫn đang ở trên lầu, nên cả sảnh lớn chỉ có Dương Bạc Vệ.

Dương Tầm Chiêu bước vào đại sảnh nhìn Dương Bạc Vệ, thấy Dương Bạc Vệ đang yên lặng dùng bữa sáng, khóe môi Dương Tầm Chiêu càng nhếch lên.

Khoảnh khắc đó, trái tim Dương Tầm Chiêu hoàn toàn lạnh lẽo.

“Con về rồi sao?” Dương Bạc Vệ ngẩng đầu, nhìn thấy anh, chủ động chào hỏi, vẻ mặt ôn nhu hiếm thấy.

Khóe môi Dương Tầm Chiêu càng nhếch lên lạnh lẽo, ngày hôm trước, Dương Bạc Vệ và ông cụ Dương tiếp tay cho kẻ xấu, cho hắn uống thuốc.

Hôm nay lại như không có chuyện gì mà chào hỏi anh, giả vờ tử tế, thực sự lợi hại.

Đã từng, Dương Tầm Chiêu đã đặt kỳ vọng rất lớn vào người cha này, vì vậy ly trà mà Dương Bạc Vệ đưa cho anh vào đêm hôm kia, anh đã uống hết không chút do dự.

Anh đã tin tưởng Dương Bạc Vệ, anh cứ ngỡ, anh có thể tin tưởng Dương Bạc Vệ.

Tuy nhiên, sự thật quá phũ phàng, tất cả như một cái tát vào mặt, đau đớn, tủi nhục nhưng nó cũng hoàn toàn khiến anh tỉnh giấc.

Kể từ giờ phút này, anh không còn kỳ vọng vào Dương Bạc Vệ nữa, cũng không còn tin tưởng vào bất cứ ai trong nhà họ Dương nữa.

Từ hôm nay, những gì bọn họ nợ anh, nợ Hàn Nhã Thanh, anh sẽ lấy lại từng chút một.

Đây là mục đích anh trở lại ngày hôm nay! !

Dương Bạc Vệ chủ động chào hỏi Dương Tầm Chiêu, nhưng Dương Tầm Chiêu phớt lờ ông ta, Dương Bạc Vệ sửng sốt, có phần kinh ngạc, nhưng thói quen dưỡng thành qua nhiều năm khiến ông quen với việc im lặng.

Vì vậy, Dương Bạc Vệ không nói gì, cúi đầu xuống, tiếp tục chậm rãi ăn bữa sáng của chính mình.

Ánh mắt Dương Tầm Chiêu càng lạnh, khóe môi nhếch càng sâu, trầm mặc không nói mà ngồi vào bàn ăn.

"Cậu chủ muốn ăn sáng phải không? Tôi đi giúp cậu chủ ..." Quản gia vội nói khi thấy Dương Tầm Chiêu ngồi vào bàn.

“Không cần, tôi sợ có độc, lần trước tôi không có trúng độc chết là vì mạng lớn, nhưng không phải lần nào cũng may mắn như vậy.” Dương Tầm Chiêu trực tiếp cự tuyệt quản gia, nhưng lời này rõ ràng là nói cho Dương Bạc Vệ nghe.

“Trà đó không có độc, chỉ là một ít thuốc an thần.” Dương Bạc Vệ vốn không định nói chuyện, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Dương Tầm Chiêu, không nhịn được giải thích.

“Thuốc an thần?” Hai mắt Dương Tầm Chiêu hơi nheo lại, lại nhìn về phía Dương Bạc Vệ: “Đó là lời ông cụ nói với ông sao?

Nghe xong lời giải thích của Dương Bạc Vệ, vẻ mặt của Dương Tầm Chiêu càng đen hơn, nói như vậy, Dương Bạc Vệ thật sự biết trong trà có thuốc sao?

Dương Bạc Vệ biết trong trà có thuốc, còn cho anh uống?

Bất kể đó là loại thuốc gì, thì việc làm của Dương Bạc Vệ cũng không thể tha thứ.

“Lời này mà ông cũng tin, bọn họ là hạng người gì, ông không biết sao?” môi của Dương Tầm Chiêu càng nhếch cao , mỉa mai càng lộ ra rõ ràng.

Lời nói của anh ta không chỉ châm biếm ông cụ Dương, mà còn châm biếm cả Dương Bạc Vệ.

Dương Bạc Vệ sững sờ, ánh mắt nhìn Dương Tầm Chiêu hiển nhiên có chút kinh ngạc.

Dương Tầm Chiêu khi nhìn thấy bộ dạng của Dương Bạc Vệ, trong lòng càng cười lạnh.


“cháu nói chuyện như vậy sao?” Đúng lúc ông cụ Dương vừa xuống lầu, nghe được lời Dương Tầm Chiêu nói, sắc mặt hiển nhiên càng thêm tức giận.

“Tôi chỉ nói sự thật.” Dương Tầm Chiêu không ngẩng đầu, chỉ có giọng nói lạnh lùng truyền qua.

“Cháu?” ông cụ Dương tức giận, vừa định nổi giận, bà cụ Dương đã đi tới bên cạnh ông ta.

“Được rồi, Chiêu Chiêu hiếm khi trở về, đừng nổi nóng với nó nữa.” bà cụ Dương như thường, đóng vai người tốt.

“Chiêu Chiêu, sao hôm nay cháu về sớm vậy?” bà cụ Dương sau đó quay sang Dương Tầm Chiêu, trên mặt hiển nhiên lộ ra một nụ cười.

Lúc này Dương Tầm Chiêu trở lại, nhưng không trực tiếp hỏi họ về việc thông báo ngày cưới của mình, khiến bà cụ Dương cảm thấy Dương Tầm Chiêu thực sự đồng ý cuộc hôn nhân với Cổ Doanh Doanh.

Dương Tầm Chiêu ngẩng đầu liếc nhìn bà cụ Dương, nhưng không nói gì.

Vẻ mặt nói rõ, anh không muốn nói chuyện với bà.

Bà cụ Dương choáng váng khi nhìn thấy vẻ mặt anh như thế, khuôn mặt của bà ta xấu đi một lúc.

Khi ông cụ Dương nhìn thấy bộ dạng của Dương Tầm Chiêu, lại muốn nổi giận.

Nhưng bà cụ Dương lần nữa ngăn ông ta lại.

" Chiêu Chiêu, tin tức ngày hôm qua, cháu có xem không? Về chuyện kết hôn của cháu với Doanh Doanh ..." Bà cụ Dương lặng lẽ thở ra, một nụ cười dịu dàng lại nở trên khuôn mặt.

Bây giờ Dương Tầm Chiêu đã trở lại, bà cụ Dương muốn thăm dò ý tứ của anh.

“Tôi thấy rồi.” Khóe môi Dương Tầm Chiêu câu lên, lúc này mới lên tiếng, lúc này vẻ bất cần trên mặt Dương Tầm Chiêu dường như biến mất.

Bà cụ Dương nhìn anh như vậy , nghĩ rằng anh đã đồng ý, bà cụ Dương đương nhiên rất vui, liền nói tiếp: "Ngày cưới của hai người đã được ấn định rồi, là vào ngày 18 tháng này, là một ngày tốt.”

“Ừ, ngày đó quả không tệ.” Dương Tầm Chiêu nhướng mày, thậm chí còn thuận theo bà cụ Dương nói một câu, ý tứ trong lời nói có vẻ khá hài lòng.

Kỳ lạ! Quá kỳ lạ! !

“Chiêu Chiêu, ý của cháu là cháu đồng ý chuyện này sao? cháu bằng lòng kết hôn với cô Cổ ?” Bà cụ Dương lúc này thật sự rất vui, rất hạnh phúc.

“Tôi đồng ý hay không không quan trọng.” khóe môi Dương Tầm Chiêu khẽ cong lên, đột nhiên nói ra một câu như vậy.

“cháu đồng ý là được, miễn là cháu đồng ý.” bà cụ Dương cho rằng câu này Dương Tầm Chiêu đang trách họ tự ý quyết định, nhưng chỉ cần anh đồng ý là được.


CHƯƠNG 668: CẬU BA DƯƠNG CHƠI CHIÊU Ở TẦM CAO MỚI (2)

"Cháu có đồng ý hay không cũng không quan trọng, quan trọng là nhà họ Đường sẽ không bỏ qua chuyện này..." Khóe môi Dương Tầm Chiêu hơi cong lên, nụ cười kia có vẻ rất kỳ lạ.

"Tầm Chiêu? Cháu có ý gì? Chuyện này có liên quan gì đến nhà họ Đường?" Bà cụ Dương sửng sốt, trên mặt rõ ràng đầy thắc mắc.

Vẻ mặt ông cụ Dương cũng khó hiểu.

Dương Tầm Chiêu ngước mắt nhìn hai người đứng ở trên lầu, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Trong lòng hai người biết rõ trong video tối hôm đó người phụ nữ kia không phải là Cổ Doanh Doanh."

Ông cụ Dương và bà cụ Dương nghe Dương Tầm Chiêu nói thì ngẩn người, nhưng lại cảm thấy Dương Tầm Chiêu không định truy hỏi.

"Đúng, ông bà biết không phải là Cổ Doanh Doanh, nhưng cũng tuyệt đối không phải là Hàn Nhã Thanh." Con ngươi của bà cụ Dương lóe lên, sau đó nói một câu.

Dương Tầm Chiêu nhìn bà ta, đột nhiên cười, khóe môi anh khẽ mở, chậm rãi nói từng chữ: "Người phụ nữ kia là Đường Thấm Nhi, cô cả nhà họ Đường vừa nhận lại."

Dương Bạc Vệ ngồi bên cạnh vẫn luôn im lặng nghe thấy Dương Tầm Chiêu nói thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhưng ông ta lại nghĩ tới gì đó nên giấu đi sự kinh ngạc trên mặt, trong con ngươi đầy ảm đạm, không thể nào, không thể nào!

"Cháu? Cháu nói cái gì? Cháu nói người phụ nữ kia là Đường Thấm Nhi? Chuyện này? Sao có thể?" Trong lúc nhất thời, bà cụ Dương hoàn toàn, hoàn toàn khiếp sợ, bà ta biết người phụ nữ kia không phải là Cổ Doanh Doanh, bà ta cũng nhìn ra được người phụ nữ kia không phải là Hàn Nhã Thanh.

Nhưng sao bà ta không nghĩ đến người phụ nữ kia lại là Đường Thấm Nhi?

Sao có thể? Sao có thể là Đường Thấm Nhi?

Dương Tầm Chiêu không nói chuyện, chỉ cười nhẹ, ý nghĩa quá rõ ràng.

"Không, không đúng, vì sao lúc đó Đường Thấm Nhi lại tới nhà họ Dương?" Bà cụ Dương vẫn không tin, Đường Thấm Nhi là cô cả nhà họ Đường, sao lúc đó cô có thể xuất hiện ở nhà họ Dương? Sao lại cùng với Dương Tầm Chiêu...

"Hả? Là cháu gọi điện thoại cho cô ấy." Dương Tầm Chiêu hơi nhíu mày, dáng vẻ vẫn nhẹ nhàng như mây trôi.

Bà cụ Dương thở ra một hơi: "Cháu? Vì sao cháu gọi cho Đường Thấm Nhi?"

"Cháu trúng thuốc như thế? Không phải cần người phụ nữ sao? Cho nên cháu gọi cho Đường Thấm Nhi." Cậu ba Dương nói lời này giống như đương nhiên, cậu ba Dương nói tình hình thực tế, không hề nói dối.

Nhưng người khác lại không hiểu, cậu ba Dương cũng không muốn cho bọn họ hiểu.

"Mấy người cho cháu uống thuốc gì thì mấy người biết rõ nhất, cho nên tối đó cháu và cô Đường ở bên nhau đã xảy ra chuyện gì thì mấy người cũng biết rõ nhất." Dương Tầm Chiêu nhìn ông cụ Dương và bà cụ Dương ngây người ra lại nói thêm một câu làm cho người ta kinh ngạc đến chết.

Ông cụ Dương và bà cụ Dương lập tức cứng đờ.

Hiện tại trong lòng ông cụ Dương và bà cụ Dương chỉ nghĩ đến một vấn đề, đó là Dương Tầm Chiêu trúng thuốc như vậy, sau đó gọi điện thoại nói Đường Thấm Nhi tới, sau đó Dương Tầm Chiêu chà đạp cô cả nhà họ Đường!!

Hiện tại với tình huống này thì cô cả nhà họ Đường có thể kiện Dương Tầm Chiêu tội cưỡng hiếp?!

"Vì sao lại là Đường Thấm Nhi? Dưới tình huống này, vì sao cháu lại gọi cho Đường Thấm Nhi?" Bà cụ Dương phục hồi tinh thần, lại vội vàng hỏi một câu, trong giọng nói mang theo sự run rẩy.

"Bà hỏi cháu à?" Dương Tầm Chiêu nhìn bà ta một cái, nhíu mày nói: "Bà hỏi cháu thì cháu hỏi ai đây? Dù sao ngày hôm sau cháu tỉnh lại, Đường Thấm Nhi ngủ ở bên cạnh cháu..."

Không có gì có sức thuyết phục hơn lời này của cậu ba Dương, ngày hôm sau tỉnh lại thì người ngủ ở bên cạnh anh!!

Người ngủ ở bên cạnh anh!

Đương nhiên lúc này Dương Tầm Chiêu nói như vậy, bà cụ Dương càng tin tưởng, bởi vì bà cụ Dương biết uống thuốc đó xong thì ý thức không rõ ràng.

Bà cụ Dương nghĩ có thể Dương Tầm Chiêu vô tình gọi cho Đường Thấm Nhi.

"Cháu và Đường Thấm Nhi không thân thiết, trễ như thế Đường Thấm Nhi nhận điện thoại của cháu đã chạy tới đây, không kỳ lạ sao?" Bà cụ Dương cảm thấy chỗ của Đường Thấm Nhi có chút không đúng lắm.

"Chắc mọi người biết Đường Thấm Nhi là chuyên gia tâm lí học phạm tội, người giống như cô ấy thích nhất là lo chuyện bao đồng..." Dương Tầm Chiêu tùy tiện nhún vai.

Không thể không nói cậu ba Dương là con hồ ly gian xảo nhất, câu này của anh chọc trúng tim đen của ông cụ Dương và bà cụ Dương.

Lúc trước ông cụ Dương giả vờ bị thương ở chân để hãm hại Hàn Nhã Thanh, Đường Thấm Nhi là người vạch trần bọn họ.

Cho nên bọn họ cũng hoàn toàn đồng ý với cách nói Đường Thấm Nhi thích lo chuyện bao đồng này, dù sao bọn họ biết rất rõ!

"Đã xảy ra chuyện như vậy, cô Đường vốn muốn kiện cháu." Dương Tầm Chiêu cũng không cho bọn họ có nhiều thời gian suy nghĩ, sau đó lại ném ra một quả bom.

Ông cụ Dương và bà cụ Dương lập tức thay đổi sắc mặt, dưới tình huống này, nếu cô Đường thật sự muốn kiện, sợ là...

Nếu cô gái nhà bình thường thì thôi, nhưng đó là cô cả nhà họ Đường...

Đó là nhà họ Đường!

Dương Tầm Chiêu nhìn phản ứng của bọn họ thì trong lòng âm thầm cười, sau đó tiếp tục nói: "Ngày hôm qua cháu đã nhận lỗi, lại xin lỗi, còn dỗ dành, sau đó an ủi, nói lời ngon tiếng ngọt, cháu nói sẽ chịu trách nhiệm, cháu sẽ cưới cô ấy, cuối cùng cô Đường cũng đồng ý không kiện cháu..."

Dương Tầm Chiêu cố ý tạm dừng một chút, sau đó sắc mặt trầm xuống: "Nhưng cháu không ngờ mấy người đã quyết định hôn sự khác cho cháu, lại còn chuẩn bị tất cả, công bố với bên ngoài."

Ông cụ Dương và bà cụ Dương cứng đờ người, không nhịn được run, bọn họ làm như vậy là vì không biết người phụ nữ tối hôm đó là Đường Thấm Nhi.

Nếu bọn họ biết thì chắc chắn không công bố hôn sự với nhà họ Cổ.

"Chắc mọi người biết nhà họ Đường yêu thương cô cả vừa nhận lại này thế nào, coi trọng ra sao, hiện tại nhà họ Đường cưng cô Đường như cưng trứng, hứng như hứng hoa, nếu cháu bội tình bạc nghĩa với cô Đường..." Dương Tầm Chiêu muốn kết quả như thế, hiện tại anh rất hài lòng, nhưng có mấy phải vẫn phải nói: "Ừm, có lẽ mọi người có thể nghĩ được hậu quả thế nào?"

Cậu ba Dương dùng một câu bội tình bạc nghĩa, tính chất vô cùng phức tạp.

Ông cụ Dương và bà cụ Dương lập tức bị dọa đến choáng váng, hai người ngây ngốc đứng trên cầu thang, quên cả phản ứng.

CHƯƠNG 669: CẬU BA DƯƠNG CHƠI CHIÊU Ở TẦM CAO MỚI (3)

"Có lẽ mọi người đã biết hiện tại Đường Vân Thành đã thăng chức lên tư lệnh, mà Đường Lăng cũng thăng lên ba cấp, nhà họ Đường muốn đối phó với cháu, đối phó với nhà họ Dương cũng dễ như trở bàn tay." Lúc này Dương Tầm Chiêu cũng kéo theo nhà họ Dương, Dương Tầm Chiêu biết rõ người nhà họ Dương không bao giờ nói đến tình người, lợi ích luôn đứng đầu.

Ông cụ Dương nghe nói nhà họ Đường muốn đối phó nhà họ Dương thì đột nhiên lấy lại tinh thần, có chút sợ hãi nói: "Không phải cháu và Đường Lăng là anh em sao?"

"Em gái ruột và anh em kết nghĩa, mọi người nghĩ Đường Lăng sẽ chọn bên nào?" Dương Tầm Chiêu ngước mắt nhìn ông cụ Dương một cái, ý nghĩa rất rõ ràng.

Dương Tầm Chiêu biết anh và Đường Lăng vào sinh ra tử, cho dù xảy ra chuyện thì anh và Đường Lăng sẽ không phản bội nhau, nhưng Dương Tầm Chiêu biết người giống như ông cụ Dương không có tình cảm, cho nên Dương Tầm Chiêu biết ông cụ Dương sẽ tin.

Đúng lúc này, Đường Lăng gọi tới, đương nhiên Dương Tầm Chiêu đã dặn dò Đường Lăng trước đó.

"Đường Lăng gọi điện thoại tới." Dương Tầm Chiêu lại nhìn ông cụ Dương một cái, cầm điện thoại nhưng không nghe máy, giống như đang do dự gì đó.

"Cháu nghe đi, nghe xem cậu ta nói thế nào, cháu mở loa ngoài để mọi người cũng có thể nghe thấy." Ông cụ Dương nói, đi xuống cầu thang tới trước mặt Dương Tầm Chiêu.

Bà cụ Dương tự nhiên cũng đi theo xuống.

Lúc này Dương Tầm Chiêu vô cùng nghe lời, bắt máy, mở loa ngoài.

"Dương Tầm Chiêu, cậu xem cậu đã làm chuyện tốt gì với em gái tôi, con mẹ nó, cậu còn muốn cưới người phụ nữ khác." Điện thoại vừa được kết nối, tiếng giận dữ của Đường Lăng lập tức truyền tới, nghe ra được Đường Lăng thật sự tức giận, từ trước đến nay Đường Lăng luôn nhẹ nhàng nho nhã lại mắng chửi người khác.

Ông cụ Dương nghe Đường Lăng mắng chửi thì cả người run rẩy, sắc mặt nhất thời càng khó coi.

"Anh cả, anh nghe tôi giải thích..." Dương Tầm Chiêu đương nhiên muốn giả vờ nói một câu.

"Đừng gọi tôi là anh cả, cậu làm chuyện như vậy với em gái tôi, cậu còn có mặt mũi gọi tôi là anh cả sao, từ hôm nay trở đi, tôi không có người anh em như cậu." Bên kia Đường Lăng rống giận cắt ngang Dương Tầm Chiêu nói: "Ngày hôm qua cậu nhận lỗi, xin lỗi, cậu nói với chúng tôi sẽ cưới Thấm Nhi, chúng tôi thấy thái độ của cậu chân thành mới quyết định tha thứ cho cậu, đồng ý không kiện cậu, cậu thì hay rồi, vừa quay đầu đã đính với người phụ nữ khác, cậu đúng là Trần Thế Mỹ..."

Bên kia tiếng mắng chửi của Đường Lăng ngày càng lớn, sự phẫn nộ cách qua điện thoại cũng có thể cảm nhận rõ ràng.

Không thể không nói Đường Lăng rất có thiên phú diễn xuất.

Bên này, ông cụ Dương và bà cụ Dương càng nghe thì sắc mặt càng khó coi, trong lòng cũng càng lo lắng sợ hãi.

"Anh cả, tôi thật sự không phải cố ý, tôi thật lòng muốn cưới Thấm Nhi, tôi cũng không biết..." Dương Tầm Chiêu lại thử giải thích, đương nhiên anh chỉ diễn cho ông cụ Dương và bà cụ Dương xem thôi.

"Chó má, Dương Tầm Chiêu, cậu là tên lừa đảo, Dương Tầm Chiêu, cậu có tin tôi lập tức làm cho cậu biến mất trên đời này không, cậu có tin tôi làm cho cả nhà họ Dương biến mất hay không." Đường Lăng lại cắt ngang Dương Tầm Chiêu nói, hơn nữa nói lời tàn nhẫn.

Sau đó Đường Lăng lập tức cúp điện thoại!

Ông cụ Dương và bà cụ Dương hoàn toàn hoàn toàn khiếp sợ!!

Hai người cứng đờ, đứng ở đó không nhúc nhích.

Bọn họ nghe rõ ràng câu nói cuối cùng của Đường Lăng, Đường Lăng nói muốn làm cho cả nhà họ Dương hoàn toàn biến mất trên đời này?

Có phải nghĩa là cũng làm cho bọn họ biến mất đúng không?

Nếu người khác nói như vậy, bọn họ chắc chắn không quan tâm, nhưng người kia là Đường Lăng, bọn họ...

"Vậy, vậy hiện tại làm sao bây giờ?" Ông cụ Dương lấy lại tinh thần, run rẩy hỏi một câu như vậy, lúc này ông cụ Dương thật sự sợ hãi.


Dù sao nhà họ Dương vốn đuối lý chuyện này, Dương Tầm Chiêu chà đạp cô cả nhà họ Đường trước, tình tiết quá nghiêm trọng, nhà họ Đường có lý do chính đáng có thể quang minh chính đại đối phó với bọn họ.

"Hiện tại làm sao bây giờ? Chúng ta đã công bố hôn sự với Cổ Doanh Doanh, nếu chúng ta đổi ý, đến lúc đó chúng ta sẽ trở thành trò cười cho mọi người." Bà cụ Dương vẫn lo lắng hậu quả của việc từ hôn.

Dương Tầm Chiêu nghe bà cụ Dương nói, trong lòng thầm cười lạnh, cho nên bà cụ chỉ nghĩ đến thể diện của mình mà không thèm quan tâm đến mạng của anh, bọn họ đúng là đáng ghét.

"Thể diện quan trọng hay là nhà họ Dương chúng ta quan trọng?" Ông cụ Dương lại không vui bà ta một cái, đương nhiên ông cụ Dương chỉ nghĩ đến nhà họ Dương, mà không phải là Dương Tầm Chiêu.

Dương Tầm Chiêu đã sớm biết rõ, nhưng lúc này đáy lòng vẫn lạnh lẽo.

"Quan trọng là chúng ta là người nhắc tới chuyện này, nhà họ Cổ không có sai, Cổ Doanh Doanh lại là đứa bé ngoan, chúng ta nhất thời không tìm ra lý do từ hôn." Bà cụ Dương thật sự có chút khó xử, nhưng trong lời nói của bà ta có thể thấy được hiện tại bà ta không tìm ra lý do để từ hôn.

"Đúng rồi, Đường Thấm Nhi nói ngày đó Cổ Doanh Doanh cũng đi theo cháu, lúc đó cháu và Đường Thấm Nhi ở bên ngoài hôn lâu như vậy, Cổ Doanh Doanh nhìn lâu như thế thì chắc chắn cô ta đã nhận ra Đường Thấm Nhi." Dương Tầm Chiêu gãi đúng chỗ ngứa nói một câu, mục đích hôm nay của anh là làm cho nhà họ Dương và nhà họ Cổ cắn xé nhau.

Cho nên anh sẽ cung cấp manh mối cho ông cụ và bà cụ.

"Cháu, cháu nói Cổ Doanh Doanh đã sớm biết người phụ nữ kia là Đường Thấm Nhi?" Bà cụ Dương ngẩn người, con ngươi hơi trợn lên.

"Nếu Cổ Doanh Doanh không biết thì cô ta dám làm như vậy sao? Tối hôm đó nếu người phụ nữ kia chỉ là cô gái bình thường, cho dù là con gái nhà giàu khác, thì cho dù bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ không im lặng, chỉ có nhà họ Đường, chỉ có Đường Thấm Nhi mới không thèm tranh cãi, mà Cổ Doanh Doanh biết rõ điều đó." Thật ra anh có rất nhiều tài liệu đen của Cổ Doanh Doanh, nhưng Dương Tầm Chiêu không nói với ông cụ Dương và bà cụ Dương.

Những việc này phải do bọn họ tự mình điều tra mới có hiệu quả tốt được.

Chỉ cần như vậy, hai bên mới có thể cắn xé nhau.

Ai cũng biết thủ đoạn của cậu ba Dương lợi hại, nhưng trước kia anh chưa bao giờ dùng trên người bạn bè và người thân.

Lúc này đối với cậu ba Dương mà nói, người nhà họ Dương không được xem là người thân của anh.

"Không nghĩ tới lòng dạ Cổ Doanh Doanh lại đen tối như thế?" Bà cụ Dương hơi nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy không vui: "Cô ta đã lợi dụng chúng ta sao?"

"Đúng là đáng giận, người phụ nữ như vậy không thể cho cô ta vào nhà họ Dương." Ông cụ Dương mắng chửi.

CHƯƠNG 670: CẬU BA DƯƠNG CHƠI CHIÊU Ở TẦM CAO MỚI (4)

Bọn họ đã chọn nghĩ cách lấy lòng nhà họ Đường, từ bỏ nhà họ Cổ, đương nhiên bọn họ cũng biết muốn hủy hôn với nhà họ Cổ không hề đơn giản như vậy.

Nếu nhà họ Dương hủy hôn thì chắc chắn người khác sẽ cười nhạo, mắng chửi bọn họ, cho nên với tác phong của ông cụ Dương và bà cụ Dương thì chắc chắn muốn đẩy trách nhiệm này lên nhà họ Cổ, tìm sai lầm của nhà họ Cổ.

Đương nhiên nhà họ Cổ cũng không dễ bắt nạt như vậy, tiếp theo nhất định sẽ có một trận chiến ác liệt!

"Tầm Chiêu, cháu đừng quan tâm chuyện này, ông bà sẽ xử lý tốt." Bà cụ Dương nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, trên mặt bà ta đầy sự tàn nhẫn, đương nhiên là tàn nhẫn với nhà họ Cổ.

Rõ ràng hai người họ tuyên chiến với nhà họ Cổ.

Dương Tầm Chiêu là đã sớm đoán chắc điều này, anh nghe ông cụ Dương và bà cụ Dương nói thì khóe môi cong lên cười lạnh.

Xem ra trò hay sắp bắt đầu rồi.

Ngày hôm qua Cổ Doanh Doanh phân tán video tạo tin tức giả, Dương Tầm Chiêu có thể ra mặt phủ nhận, nhưng nhìn video thì rất dễ làm cho người nghĩ người kia không phải là Hàn Nhã Thanh.

Mà tình huống bên nhà họ Đường quá đặc biệt, Hàn Nhã Thanh là cô cả nhà họ Đường vẫn chưa tiện công khai, nói nữa, anh ra mặt phủ nhận cũng không thể hoàn toàn giải quyết vấn đề.

Cho nên Dương Tầm Chiêu nghĩ ra cách dùng một mũi tên trúng hai đích.

Không, không phải một mũi tên trúng hai đích, mà là một mũi tên trúng ba con chim.

Anh muốn ông cụ nhà bọn họ và nhà họ Cổ cắn nhau, tấn công nhau, nghêu sò đánh nhau ngư ông đắc lợi chỉ là một trong những mục đích của anh.

Mục đích quan trọng nhất của anh là muốn trút giận cho người phụ nữ của mình.

Mấy ngày này, bọn họ đã làm cho người phụ nữ của anh chịu tủi thân thế nào, anh sẽ trả lại cho bọn họ như thế.

Anh quá hiểu biết ông cụ và bà cụ, bọn họ đã biết tối hôm đó người kia là Đường Thấm Nhi, sau khi cắt đứt với nhà họ Cổ xong thì chắc chắn bọn họ sẽ tìm cách đến nhà họ Đường lấy lòng Đường Thấm Nhi...

Khung cảnh đó...

Anh sẽ chờ xem thật kỹ!

"Tầm Chiêu, cháu không có chuyện gì làm thì đến thăm cô Đường đi, dỗ dành cô Đường thật nhiều, phụ nữ đều thích dỗ dành." Bà cụ Dương suy nghĩ lại không nhịn được dặn dò Dương Tầm Chiêu, những lời này đủ chứng tỏ thái độ của bà ta.

Không thể không nói thái độ của bà cụ Dương hoàn toàn thay đổi.

Dương Tầm Chiêu nhìn bà cụ Dương một cái, chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc, nhưng cũng là kết quả anh muốn, cho nên anh không nói gì thêm.

Dương Tầm Chiêu đã đạt được mục đích nên đứng lên rời đi, anh không muốn ở thêm cái nhà này một chút nào.

Mà trong suốt quá trình, Dương Tầm Chiêu không nhìn Dương Bạc Vệ một cái, từ hôm nay trở đi, ba đối anh mà nói, cũng chỉ là một cái thực xa xôi danh từ.

Anh đã không còn bất cứ hy vọng xa vời gì nữa.

Nhà lớn họ Đường.

Ngày hôm qua Hàn Nhã Thanh trở về quá muộn, cho nên sáng nay tỉnh dậy hơi trễ.

Hai bé cưng vô cùng ngoan, sau khi hai bé cưng tỉnh dậy thấy cô đang ngủ say thì không quấy rầy cô.

Hai bé cưng đi rửa mặt, đánh răng, động tác rất nhẹ nhàng.

"Anh, có phải đêm qua có phải mẹ lại đi tìm ba đúng không?" Đường Vũ Kỳ đánh răng, thật sự không nhịn được sự tò mò trong lòng.

"Không có, hôm qua mẹ đi gặp ông cố nội." Lúc trước Hàn Nhã Thanh đã gọi điện thoại, cho nên Đường Minh Hạo biết.

Đường Minh Hạo nói lời này thì hơi nhíu mày, đêm qua mẹ nói không về nhưng sao sáng nay lại ngủ trên giường bọn họ chứ?

Đêm qua mẹ về lúc nào? Có phải xảy ra chuyện gì đúng không?

"ông cố nội? ông cố nội khác sao? Nhà mẹ à?" Đôi mắt Đường Vũ Kỳ xinh đẹp xoay một vòng, giọng nói hơi cao một chút.

Về chuyện của ông cố nội khác thì mẹ đã nói sẽ tìm một cơ hội đón ông cố nội đến đây cho bọn họ gặp mặt.

"Ừ, nhà mẹ." Đường Minh Hạo sờ đầu cô bé, không nhịn được cười.

"Mẹ nói ông cố nội kia rất tốt, vô cùng tốt, không giống như ông cố nội nhà ba, rất hung dữ." Bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ nói lời này thì vẻ mặt nhanh chóng thay đổi, vô cùng lệ đáng yêu.

Lời Đường Vũ Kỳ nghe thì có chút phức tạp, nhưng Đường Minh Hạo cũng hiểu ý cô bé, lúc này Đường Minh Hạo không nói gì, sắc mặt hơi thay đổi.

Cậu biết gần đây hai ông bà nhà họ Dương đã làm rất nhiều chuyện tổn thương mẹ, bọn họ thật sự rất hung ác, rất quá đáng.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Hàn Nhã Thanh đột nhiên vang lên.

Hàn Nhã Thanh hơi nhíu mày mở to mắt, tìm điện thoại, cô thấy Đường Lăng gọi tới thì nhanh chóng nghe máy, cô cho rằng Đường Lăng bắt được mấy người kia vào đêm qua.

"Nhã Thanh, xem video đi." Điện thoại vừa được kết nối, giọng Đường Lăng truyền tới, nghe có chút kỳ lạ.

"Hả? Cái gì?" Hàn Nhã Thanh vừa tỉnh dậy, bởi vì anh gọi tới đánh thức, cho nên cô có chút mơ màng.

"Anh vừa gửi trang web kia cho em, em mở ra xem một chút đi." Đường Lăng nhanh chóng giải thích một câu, hô hấp hơi nặng nề.

Đương nhiên Hàn Nhã Thanh không nhìn thấy sắc mặt của anh, nếu cô nhìn thấy thì có lẽ sẽ giật mình.

Trên mặt Đường Lăng tràn đầy sát ý, loại sát ý muốn xuống dao giết người.

Hàn Nhã Thanh nghe giọng nói của anh không đúng lắm thì nhanh chóng mở video ra, Hàn Nhã Thanh nhìn thấy xong thì khiếp sợ, lúc bắt đầu thì không nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ, những người đàn ông đó cũng đeo mặt nạ, nhưng Hàn Nhã Thanh lại nhận ra được một người đàn ông đặc biệt trong đó.

Người đàn ông đó là một trong những người đã trói Hàn Nghiên Nghiên vào đêm qua.

"Là, là Hàn Nghiên Nghiên sao?" Hàn Nhã Thanh thở ra một hơi, lúc này cô cảm giác tay mình run lên.

Tình cảnh đó quá tàn nhẫn, quá khủng bố.

"Phải." Bên kia giọng Đường Lăng càng trầm xuống, trên mặt càng toát ra sát ý.

Hàn Nhã Thanh: "..."

Hàn Nhã Thanh không nói gì, nhưng hơi thở trở nên nặng nề.

Lúc này Đường Lăng cũng không nói gì, bởi vì anh ta càng muốn giết người.

Lúc này bọn họ biết rõ đây là kế hoạch của Lưu Vũ, Lưu Vũ sắp xếp những người đó muốn bắt cóc Hàn Nhã Thanh.

Lưu Vũ thật sự muốn làm chuyện đó với Hàn Nhã Thanh.

Nếu ngày hôm qua, bọn họ không phải bắt Hàn Nghiên Nghiên mà là Hàn Nhã Thanh thì hôm nay mọi chuyện sẽ xảy ra trên người Hàn Nhã Thanh.

Hai người không dám nghĩ tới tình huống như vậy.

"Bọn họ trói Hàn Nghiên Nghiên lại, chắc chắn sẽ gọi cho Lưu Vũ, nếu bọn họ biết trói nhầm người, vậy thì kế hoạch của bọn họ phải thất bại, sau đó kết thúc sao? Vì sao lại trở thành tình huống này?" Hàn Nhã Thanh lấy lại tinh thần, không nhịn được hỏi một câu, cô không biết vì sao đầu óc mình trống rỗng, không thể suy nghĩ, cô chỉ cảm thấy chuyện này quá khủng bố, cũng rất đáng sợ.

Tuy rằng quan hệ của cô và Hàn Nghiên Nghiên luôn không tốt lắm, Hàn Nghiên Nghiên cũng luôn đối phó với cô khắp nơi , nhưng cô thật sự không muốn Hàn Nghiên Nghiên xảy ra chuyện như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK