Mục lục
Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chị ba, tại sao Hàn Nghiên Nghiên lại biết những chuyện này? Hơn nữa còn biết rõ như vậy? Giống như cô ta là người chứng kiến vậy?"
Giờ phút này, cậu năm Tào vẫn ở cục cảnh sát, xem đoạn video Hàn Nghiên Nghiên gửi tới, vô cùng kinh ngạc.

"Chuyện này rốt cuộc còn có những ai biết?" Hàn Nhã Thanh nhìn cậu năm Tào, con ngươi hơi tối lại.

Cậu năm Tào nghe được câu hỏi của cô, sắc mặt nhanh chóng biến đổi: "Chị ba, ý của chị là trong cục cảnh sát có nội gián?"

Hàn Nhã Thanh không nói gì, chỉ liếc nhìn anh ta một cái, như ngầm khẳng định.

"Nhưng người biết chuyện này không nhiều, với lại em đã chia việc riêng cho từng người, không thể có người biết toàn bộ mọi việc được, chưa nói đến việc biết rõ đến vậy." cậu năm Tào cảm thấy chuyện này có chút khó hiểu, rõ ràng anh ta đã vô cùng cẩn thận mà làm việc.

Hàn Nhã Thanh nghe được những lời này, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, lúc đâu cô cứ nghĩ là người bên cạnh cậu năm Tào đã bán đứng cậu ta, nhưng bây giờ xem ra, vấn đề nghiêm trọng hơn cô nghĩ, và nhất định là có người nắm rõ cục cảnh sát này trong lòng bàn tay.

Người kia rốt cuộc làm cách nào mà biết được? cậu năm Tào đã rất cẩn thận, cậu ta còn cố tình chia việc riêng cho từng người rồi, vậy mà người kia vẫn nắm rõ như lòng bàn tay?

"Người phía trên phái xuống không đơn giản chút nào." Hàn Nhã Thanh nheo mắt, hơi nhếch môi, nở nụ cười lạnh.

"Chị ba đã đoán ra rồi?" cậu năm Tào thấy biểu cảm trên mặt cô, không nhịn được mà vội vàng hỏi.


"Nếu chị đoán không sai thì đó chính là người nhà họ Cố." Khoé môi Hàn Nhã Thanh giật giật, người có bản lĩnh đối đầu với họ, chỉ có một mình nhà họ Cố.

Rất rõ ràng, thời điểm Cổ Doanh Doanh báo tin cho cậu năm Tào, cùng việc tin tức kia được tung lên mạng, việc này đúng lúc bị người nhà họ Cố lợi dụng.

"Người nhà họ Cố? Nhằm vào nhà họ Đường?" cậu năm Tào ngẩn người, biểu cảm trên mặt ngưng trọng: "Bọn họ muốn đả kích em và anh ba trước, sau đó sẽ tới nhà họ Đường?”

cậu năm Tào thân là Cục trưởng cục cảnh sát, nhạy bén nghĩ đến điểm này, sau khi nghĩ tới đây, anh ta càng trở nên lo lắng hơn.

"Nếu thực sự là vậy, anh cả chắc chắn không thể nhúng tay vào, em thì tạm thời bị cách chức, chỉ có thể trông chờ vào anh ba." cậu năm Tào than nhẹ một tiếng, con người hiện thêm vài phần lo lắng: 'Nhà họ Cố cũng không phải dạng bình thường, liệu một mình anh ba có ứng phó được không? Hơn nữa, anh ba cũng không thể danh chính ngôn thuận dùng thân phận của mình đi điều tra mấy việc này được, mà cho dù anh ba có tra ra được đi chăng nữa, việc công khai sự thật cũng thiếu sức thuyết phục và uy quyên, dù sao anh ba cũng không phải cảnh sát điều tra.

Những điều cậu năm Tào nói đều là sự thật, cho nên việc này sẽ càng khó khăn hơn.

Anh tin vào khả năng của Dương Tầm Chiêu, nhất định có thể tìm ra manh mối nhưng...

"Chị tin anh ấy." Hàn Nhã Thanh không hề lo lắng, cô biết rõ năng lực của Dương Tầm Chiêu, cô cũng biết chuyện mà Dương Tầm Chiêu muốn làm, không thể không làm được.

Cho dù là người nhà họ Cố, Dương Tầm Chiêu cũng không hề sợ hãi.
"Cho dù anh ba có thể giải quyết, trong chốc lát cũng không thể giải quyết được, chị ba, nếu người được phái từ trên xuống thực sự là người nhà họ Cố, chị ở trong cục cảnh sát sợ là..." cậu năm Tào chưa nói hết câu nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.

Nhà họ Cố rõ ràng là muốn dựa vào chuyện Hàn Nhã Thanh khai đao, bọn họ không biết làm sao đối phó Hàn Nhã Thanh khi bọn họ tới.

Điều mà Hàn Nhã Thanh suy đoán không hề sai, người phía trên phái xuống chính là người nhà họ Cố - Cố Chính Tân.

Cố Chính Tân tới đây rất nhanh, cậu năm Tào còn chưa rời đi, anh ta đã đến, vừa đến anh ta đã lệnh cho người thẩm vấn Hàn Nhã Thanh, đích thân anh ta là người thẩm vấn.

"Hàn Nhã Thanh, Hàn Nghiên Nghiên tố cáo cô cố ý thuê người bắt cóc mình, khiến cô ấy bị thương nghiêm trọng, cô có muốn giải thích gì về chuyện này không?" Trong phòng thẩm vấn, Cố Chính Tân vừa mở cửa ra đã hỏi, có thể nhận thấy, anh ta đang rất khẩn trương, từ trước tới giờ anh ta không hay làm mẫu chuyện thẩm vấn như thế này.

"Chứng cứ?" Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta một cái, chỉ nói đúng hai chữ, ngắn gọn, rõ ràng, yêu câu anh ta đưa ra bằng chứng.


"Mẹ của Hàn Nghiên Nghiên đã đưa cho chúng tôi đoạn camera giám sát, chứng minh lúc đó cô và Hàn Nghiên Nghiên cùng nhau rời đi, sau đó Hàn Nghiên Nghiên bị bắt cóc, Hàn Nghiên Nghiên nói cô chính là người đã lừa cô ấy đi ra ngoài." Cố Chính Tân thấy thái độ của cô, hơi ngẩn người, hiến nhiên là không nghĩ tới việc mình bị một người đang nằm trong vùng tình nghỉ là Hàn Nhã Thanh trả lời tỉnh táo và dứt khoát đến như vậy.

"Anh cảnh sát này, tôi muốn hỏi anh một câu, nếu anh bị lừa đi ra ngoài, phản ứng của anh sẽ như thế nào?" Hàn Nhã Thanh nhìn về phía anh ta, cười như không cười nói: "Tôi có thể làm phiên anh cảnh sát ra xem lại đoạn video giám sát để xác định một chút không?”

Hàn Nhã Thanh cố ý gọi anh ta là cảnh sát, giả vờ như không biết gì về thân phận của anh ta.

"Hàn Nghiên Nghiên nói, lúc đó cô ấy thấy cô có thiện ý muốn giúp ông cụ Hàn nên mới bằng lòng đi theo cô."

"Ừm, cô hai của nhà họ Hàn thật là có hiếu." Hàn Nhã Thanh khẽ nhếch khóe môi, nhẹ nhàng mỉm cười, không để người kia phát hiện ra sự thay đổi.

"Cho nên, cô thừa nhận bản thân đã bắt cóc Hàn Nghiên Nghiên?" Con ngươi Cố Chính Tân sáng lên, nhanh chóng đưa ra kết luận, bởi vì chỉ khi Hàn Nhã Thanh nhận tội thì mới có thể kết tội cậu năm Tào là đồng phạm.

Đến lúc đó mới có thể định tội cậu năm Tào.

"Anh cảnh sát, anh dựa vào đâu mà đi đến kết luận này? Tôi khen ngợi cô Hai nhà họ Hàn hiếu thảo đồng nghĩa với việc nhận tội sao?
Logic kiểu này của cảnh sát khiến tôi không dám gật đầu bừa bãi." Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta bằng ánh mắt ngây thơ vô tội, nhưng trong con ngươi của cô lại ánh lên tài lạnh lùng, mục đích của người đàn ông này quá rõ ràng, anh ta không hề giấu giếm chút nào.

"Cô?" Cố Chính Tân bị cô nói đến không cách nào phản bác.

"Vậy cô thử nói xem, tình hình lúc đó rốt cuộc là như thế nào?" Cố Chính Tân ý thức được Hàn Nhã Thanh không phải loại người dễ lừa gạt, lúc này mới hỏi một theo lệ.

"Tình hình lúc đó là, Lưu Vũ thuê những tên cướp kia đến, muốn bắt cóc tôi, mà Hàn Nghiên Nghiên sợ tôi trốn thoát được cho nên ở đó để tận mắt chứng kiến cảnh tôi bị bắt đi, vì thế mà cô ta mới đi cùng tôi ra ngoài." Sắc mặt Hàn Nhã Thanh hơi trâm xuống, nếu người đối diện là cảnh sát thật, cô đương nhiên sẽ nói ra sự thật nhưng cô đã trót nói như vậy trong cuộc thẩm vấn vừa rồi, và bây giờ không thể thay đổi được nữa.

"Nếu là vậy thì tại sao tên cướp không bắt cóc cô mà lại là Hàn Nghiên Nghiên?" Cố Chính Tân cười lạnh, liên quan đến vấn đề này, anh ta cũng vừa nhìn qua nhưng không tin.

Tất nhiên, anh ta xem nó như thật, muốn dựa vào điểm này để vặn lại cô, nếu không cậu năm Tào sẽ không thể bị kết tội bao che.

"Bọn họ bắt sai người." Hàn Nhã Thanh nhìn thấu tâm tư anh ta, lúc nói ra lời này, khoé môi của cô khẽ nhếch lên, tạo ra một nụ cười lạnh.

"Bắt sai người? Bọn họ là cướp, làm sao có thể bắt sai người được?" Cố Chính Tân nghe lời cô nói, trực tiếp cười ra tiếng, trong lúc nhất thời, anh ta hơi đắc ý mà thốt ra lời như vậy.



Cố Chính Tân hiển nhiên là không hiểu gì về thẩm vấn, và anh ta có thể nói ra những lời này trong phòng thẩm vấn, Hàn Nhã Thanh thực sự bái phục anh ta.
Hàn Nhã Thanh lướt nhìn anh ta, không nói gì.
"Cô nhìn tôi như vậy để làm gì? Chẳng lẽ bị tôi nói đúng tim đen?" Ánh mắt của Cố Chính Tân giao với ánh mắt của Hàn Nhã Thanh, đột nhiên anh ta cảm giác toàn thân không được tự nhiên.
"Chỉ là tôi cảm thấy bất ngờ với lời anh cảnh sát vừa nói, tại sao anh có thể xác định bọn cướp sẽ không bắt nhầm người? Dường như anh hiểu rất rõ bọn cướp kia." Hàn Nhã Thanh chậm rãi nói ra từng chữ, những lời này của cô rõ ràng đang ẩn chứa hàm ý riêng.
"Cô nói bậy bạ cái gì vậy?" Cố Chính Tân nghe cô nói, vẻ mặt nhanh chóng biến đổi, cũng ý thức được mình vừa mới lỡ lời.
"Anh cảnh sát, tôi vô tội, tôi muốn tố cáo Lưu Vũ đã thuê người bắt cóc tôi, Hàn Nghiên Nghiên đã vu oan giá họa cho tôi." Hàn Nhã Thanh không muốn nhiều lời với anh ta nữa, cô đã nhìn thấu mục đích của anh ta rồi.
"Một người đang nằm trong vùng tình nghi như cô lại muốn ởi tố cáo người khác, cô tỉnh lại đi.' Cố Chính Tân đập bàn, muốn hù dọa Hàn Nhã Thanh.
"Anh cảnh sát, tôi là người bị tình nghi nhưng các anh lại không có một bằng chứng nào chứng minh tôi có tội, tội phạm sao? Xem ra anh cảnh sát không hề có chút hiểu biết gì về pháp luật." Hàn Nhã Thanh cười lạnh, nói bằng giọng điệu giễu cợt.
“Tôi không muốn nghe cô biện minh nữa, đưa cô ta vào phòng tạm giam." Cố Chính Tân thẹn quá hoá giận, vốn dĩ anh ta muốn cạy miệng Hàn Nhã Thanh để lấy một chút thông tin cần thiết, kết quả là mới nói mấy câu, anh ta giống như đang bị Hàn Nhã Thanh dắt mũi. Cho nên, Cố Chính Tân quyết định không thẩm vấn nữa, trực tiếp bắt cô lại.
"Không có chứng cứ, các người không có quyền giam tôi lại." Hàn Nhã Thanh nheo mắt, người này thật đúng là có phong thái của người nhà họ Cố, tuy nhà họ Cố bây giờ không thể so với lúc trước nhưng cái tính cách bá đạo, phách lối này thì vẫn vậy.
"Yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được chứng cứ." Cố Chính Tân nhìn Hàn Nhã Thanh cười lạnh, nghe được câu này của anh ta, cô biết ngay chứng cứ mà anh ta nói không phải là chứng cứ thật sự.
Nhà họ Cố hiển nhiên vì cậu năm Tào mà tới, nói đúng ra thì là nhắm vào nhà họ Đường, cho nên Cố Chính Tân muốn hi sinh nhân vật qua đường như cô để hoàn thành kế lớn của nhà họ Cố.
Tất nhiên, trong tình huống bình thường, giống như Hàn Nhã Thanh, nhà họ Cố muốn cô chết, là một chuyện rất đơn giản.
Chỉ tiếc Hàn Nhã Thanh không phải người bình thường.
"Giam cô ta lại." Cố Chính Tân nhìn đám cảnh sát kia thất thân, không chịu hành động thì rống lên một tiếng, rõ ràng là anh ta đang muốn sử dụng vũ lực.
"Vậy ghi chép thẩm vấn...?" Người cảnh sát đứng bên cạnh hỗ trợ anh ta thẩm vấn không nhịn được mà lên tiếng.
"Xoá, xoá hết đi, tôi nhất định sẽ tìm được bằng chứng, để cô không đường nào chối cãi, chuyện này cũng không cần thẩm vấn lại nữa."

Cố Chính Tân chắc chắn đã có chuẩn bị, hoặc là nói nhà họ Cố đã có sắp xếp.
Hàn Nhã Thanh nhìn Cố Chính Tân một chút, khoé môi cô dân dân giương lên, ẩn chứa ý cười, chuyện này càng ngày càng thú vị.

"Anh ba, em xin lỗi vì đã không bảo vệ được chị ba." Lúc cậu năm Tào gọi điện thoại cho anh ba, giọng nói tràn ngập áy náy xen phần bất đắc dĩ.

"Ừ, anh biết rồi." Trên mạng khắp nơi đều bàn tán về chuyện này, Dương Tầm Chiêu làm sao có thể không biết, giờ phút này, giọng nói của Dương Tầm Chiêu lạnh đến mức có thể đóng băng người khác.

"Anh ba, chuyện lần này do nhà họ Cố chủ mưu, đoán chừng anh cả sẽ không tiện ra mặt, anh phải cẩn thận một chút...' cậu năm Tào dừng một chút, sau đó lại căng da đầu nói thêm: "Anh ba, người nhà họ Cố tiếp nhận chuyện này, em sợ chị ba ở đó sẽ phải chịu thiệt thòi, anh phải hành động nhanh lên."

"Ừ" Giọng nói trầm thấp của Dương Tầm Chiêu vang lên, trực tiếp cúp điện thoại.

Nhà họ Cố?

Dám để người phụ nữ của anh phải chịu thiệt thòi, đừng nói là nhà họ Cố, có là ông trời anh cũng sẽ không buông tha.

Tất nhiên, anh cũng sẽ không để người phụ nữ của mình chịu bất kì tổn thương nào.

Dương Tầm Chiêu lại gọi một cuộc điện thoại nữa: "Chuyện đó làm đến đâu rồi?"

"Đại ca, đã làm theo sự phân phó của anh." Âm thanh của người ở đầu dây bên kia có phần cuồng dã, nhưng lại đặc biệt tôn trong anh.

"Rất tốt." Khoé miệng Dương Tầm Chiêu nhếch lên, nếu là như vậy thì cũng đến lúc bắt đầu trò chơi rồi.

Cố Chính Tân thẩm vấn Hàn Nhã Thanh không thu được bất cứ kết quả gì, anh ta trực tiếp đi ta ngoài cục cảnh sát, anh ta biết bên ngoài sẽ có không ít phóng viên vây quanh.


Có phóng viên nhận ra anh ta, cũng biết anh ta là người được phái xuống thay cho cục trưởng, người phóng viên kia nhanh chóng chạy tới.

"Anh Cố, người đại diện Cục trưởng, không biết anh có thể nói cho chúng tôi biết về tiến triển của vụ án không, bây giờ tất cả mọi người đều muốn biết tình hình như thế nào rồi?"

Các phóng viên khác nghe được câu hỏi của phóng viên này, nhanh chóng vây quanh anh ta.

Đôi mắt của Cố Chính Tân hơi nheo lại, đối với danh xưng đại diện Cục trưởng này, anh ta rất không hài lòng, anh ta tin trong một ngày không xa sắp tới, anh ta sẽ trở thành Cục trưởng cục cảnh sát thành phố A.

Cố Chính Tân đi ra lúc này chính là vì muốn nói cho phóng viên biết vài chuyện, anh ta hắng giọng, mở miệng nói: 'Chào mọi người, tôi là Cố Chính Tân, tạm thời tôi đảm nhận công việc của Cục trưởng Tào, liên quan đến vụ án này, tôi sẽ từ từ tiếp nhận công việc, tôi cũng vừa mới điều tra qua, lúc ấy cảnh sát chỉ bắt được hai tên cướp, trong đó có một tên bị thương nặng, đến bây giờ vẫn còn hôn mê, người còn lại thì không chịu khai gì hết."

Cố Chính Tân nói lời này đồng nghĩa đang tố cáo cậu năm Tào nói dối.

"Ý của anh Cố là cục trưởng Tào đã nói dối mọi người?" Phóng viên lấy lại tinh thần, hỏi một câu nữa, dù sao việc này cũng không thể coi thường.

"Về việc cục trưởng Tào có nói dối hay không, tôi xin phép không bình luận bất cứ điều gì, tôi chỉ muốn nói rõ tình hình của vụ án cho mọi người biết." Cố Chính Tân nói một câu vô cùng hàm súc, thể hiện được anh ta ăn ngay nói thật còn tin tức Cục trưởng Cố công bố lúc trước hoàn toàn trái ngược nhau, ý đồ vô cùng rõ ràng.

"Xin hỏi anh Cố, liên quan đến việc thẩm vấn Hàn Nhã Thanh, đã có kết quả chưa?" Một phóng viên khác hỏi vấn đề mà mọi người đều quan tâm.

"Chuyện này cần thời gian thu thập chứng cứ, nhưng mà mọi người cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ mau chóng tìm ra chứng cứ, bắt lấy hung thủ, cho người bị hại một câu trả lời thỏa đáng." Lời này của Cố Chính Tân hiển nhiên là có ý riêng.

"Theo như anh Cố nói thì Hàn Nhã Thanh là người thuê bọn cướp sao?" Phản ứng của phóng viên với mấy chuyện này luôn là nhanh nhất, cho nên rất dễ để nghe ra ý của anh ta.

"Chuyện này tạm thời tôi không thể tiết lộ.' Cố Chính Tân biết đâu là điểm dừng, nói đến đây liên tỏ ra úp úp mở mở.

"Cố cục trưởng, tôi muốn hỏi một chút, Hàn Nhã Thanh có phải muốn vu khống mẹ tôi không?” Đúng lúc này, Hàn Nghiên Nghiên đột nhiên nói vọng tới từ phía sau.
Đám người nhao nhao lập tức nhìn qua, phát hiện Hàn Nghiên Nghiên vẫn ngồi xe lăn, Lưu Vũ đang đẩy cô tới.



Mọi người đều hoảng hốt, hiển nhiên không nghĩ tới Hàn Nghiên Nghiên lại xuất hiện ở đây, dù sao thì Hàn Nghiên Nghiên cũng bị thương khá nghiêm trọng.



Con ngươi của Cố Chính Tân nhanh chóng xẹt qua một ý cười, hai mẹ con nhà này bắt sóng nhanh thật.



"Tôi vừa mới xem qua ghi chép cuộc thẩm vấn Hàn Nhã Thanh, cô ta đã xác nhận Lưu Vũ là người thuê bọn cướp." Cố Chính Tân nhìn về phía Hàn Nghiên Nghiên, khựng lại một chút rồi mới trả lời câu hỏi của Hàn Nghiên Nghiên.



Cố Chính Tân không quá am hiểu chuyện thẩm vấn, nhưng anh ta rất biết cách ăn nói, gây khó dễ vừa phải.



Trong bản ghi chép của Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh đã nói là do Lưu Vũ thuê bọn cướp bắt cóc cô, sau đó mới bắt nhầm thành Hàn Nghiên Nghiên.



Nhưng Cố Chính Tân chỉ cố tình nói phân nửa, ý nghĩa không trọn vẹn.



"Không ngờ là như vậy." Hàn Nghiên Nghiên nở nụ cười lạnh: 'Hàn Nhã Thanh thật nực cười khi bịa ra lời nói dối như vậy, cục trưởng Tào thế mà vẫn tin, thật sự cho cảnh sát tới bắt mẹ tôi."



Thật ra, trước đó Hàn Nghiên Nghiên đã thuật qua sự việc với phóng viên, nhưng khi đó cậu năm Tào còn chưa đi, Cố Chính Tân còn chưa đến, cho nên tình huống nhất định sẽ bất đồng.



Cố Chính Tân vừa mới làm sáng tỏ sự thật cậu năm Tào nói dối, hiện tại Hàn Nghiên Nghiên lại nói những lời này, đương nhiên sẽ không có người lại đi nghi ngờ cô ta.




"Tôi bị oan mà, tôi thật sự bị oan, Hàn Nhã Thanh tại sao có thể vu oan cho tôi như vậy, tôi là một người mẹ, sao có thể làm ra những chuyện như vậy với con gái mình. Tôi đau lòng còn không hết, bọn họ còn vu oan tôi, còn muốn bắt tôi về đồn, như vậy còn có công lý không?" Lưu Vũ bắt đầu gào khóc.



Mọi người nghe thấy tiếng khóc la của Lưu Vũ, đều không khỏi thở dài, dưới tình huống này, không ai tin Lưu Vũ là kẻ thuê người bắt cóc.



"Mọi người yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra rõ, trả lại công đạo cho mọi người." Cố Chính Tân liên tục bày tỏ thái độ.



"Tôi là người bị hại, tất cả mọi chuyện tôi đều nắm rõ. Chính là Hàn Nhã Thanh thuê bọn cướp bắt cóc tôi, mẹ tôi có chứng cứ muốn trình với phía cảnh sát, tôi cũng sẽ cung cấp thêm lời khai, tôi hy vọng cảnh sát có thể nghiêm trị hung thủ.' Vẻ mặt Hàn Nghiên Nghiên lúc này rất bi thương, lại càng khiến cho người ta đồng tình.



"Đúng, hung thủ nhất định phải bị trừng trị.' Phía sau có người phụ họa theo ý của Hàn Nghiên Nghiên.



"Mọi người cứ yên tâm, tôi tuyệt đối không bao che cho hung thủ, chỉ cân tìm được chứng cứ, nhất định sẽ trừng trị kẻ đó." Cố Chính Tân lại lần nữa tỏ rõ thái độ.



"Cục trưởng Cố, xin hỏi anh đã bắt hết những tên cướp kia chưa? Chỉ cần bắt được bọn chúng, đến lúc đó tra xét thì sẽ ra?" Phía sau có người lên tiếng.



"Còn chưa, cảnh sát đang dốc toàn lực để truy bắt." Ánh mắt Cố Chính Tân lảng tránh khi nói ra những lời này.



"Cục trưởng Cố, chúng ta vừa mới bắt được một tên cướp." Đúng lúc này, hai cảnh sát áp giải một người đàn ông vào, thời cơ đến thật đúng lúc.



"Người này là cướp sao? Các người có khẳng định hắn đúng là tên cướp đó không?" Một phóng viên nhìn cái người nho nhã lịch sự bị cảnh sát áp giải lên, có hơi nghi ngờ, không lẽ cướp bây giờ đều trông như thế này sao?



"Tôi nhận ra người này, lúc đó Hàn Nhã Thanh cho bọn họ bắt tôi, muốn phải trực tiếp giết chết tôi. Ngoại trừ những lúc quay video bọn chúng mới mang mặt nạ, còn lại đều không có che mặt, tôi có thể nhận ra được bọn chúng." Cố Chính Tân còn chưa đáp lời, Hàn Nghiên Nghiên đã lên tiếng trước.



Lúc này, lời nói của cô ta rất có sức thuyết phục, không ai nghi ngờ, dù sao cô ta mới là người bị hại, đã từng thân mật' tiếp xúc qua với tất cả những tên cướp kia.



"Đúng, đúng, cô Hàn đây đều đã gặp qua những tên cướp, để cô ấy phân biệt một chút." Cố Chính Tân tự động phụ họa lia lịa theo Hàn Nghiên Nghiên.



Hai cảnh sát đưa người đàn ông kia đến trước mặt Hàn Nghiên Nghiên, để cho cô ta nhận diện.




Hàn Nghiên Nghiên ngước mắt lên, nhìn người đàn ông kia, hai mắt nhanh chóng đóng khép lại, biểu cảm trên mặt rất ư là phẫn nộ: "Là hắn, chính là hắn, hắn là một trong những tên cướp."



Hàn Nghiên Nghiên nói xong, cô ta còn định vươn tay muốn bắt lấy người đàn ông kia.



"Tôi phải giết anh, tôi phải giết chết anh." Tiếng gào rống của Hàn Nghiên Nghiên lúc này nghe có chút đáng sợ.



Người kia chỉ cúi đầu, vẻ mặt áy náy, pha chút ân hận: "Cô Hàn, xin lỗi, xin lỗi..."

Có thể thấy rằng người đàn ông đã hối hận, và liên tục xin lỗi.



"Bây giờ xin lỗi thì có lợi ích gì, các người đã hại tôi thành như vậy xin lỗi thì có ích lợi gì?" Hàn Nghiên Nghiên lớn giọng: "Vì sao? Vì sao? Vì sao các người muốn làm vậy với tôi?"



"Cô Hàn, thực sự xin lỗi." Người đàn ông kia tiếp tục xin lỗi, đây là một kẻ cướp đang sám hối.



"Nếu anh thật sự thấy có lỗi với tôi, vậy anh nói tôi biết, vì sao các người muốn bắt tôi? Vì sao phải làm vậy với tôi?" Hàn Nghiên Nghiên lại trừng mắt nhìn hắn, căm hận hỏi.



Mọi người nghe thấy Hàn Nghiên Nghiên hỏi thế, đặc biệt là mấy phóng viên, đâu cảm thấy mấy lời này của Hàn Nghiên Nghiên là quá ngây thơ, đây chính là cướp, sao có thể tùy tiện trả lời vấn đề này của cô ta sao?



"Tôi biết tôi đã bị cảnh sát tóm, nhất định trốn không thoát, tôi thật sự rất ân hận vì những việc đã làm với cô Hàn, tôi bây giờ rất hối hận, thực sự hối hận, nếu cho tôi lựa chọn lại lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy." Ngoài ý muốn của đám phóng viên, tên cướp trước mặt bắt đầu sám hối.



Tính giác ngộ cao, tài ăn nói khá tốt, làm cướp thật quá đáng tiếc.



"Vậy vì sao anh phải làm như vậy? Vì sao?" Hàn Nghiên Nghiên nhìn hắn, lại truy hỏi lần nữa, mục đích của Hàn Nghiên Nghiên lúc này rất rõ ràng.



Ánh mắt mọi người lúc này đều dồn vào người đàn ông kia, đang chờ hăn trả lời, với thái độ vừa rồi xem ra hắn đã chịu phối hợp.



"Tôi, tôi nhận tiền từ người khác...' Người kia cúi đầu, đang cực kỳ hổ thẹn, hơn nữa giọng nói rất nhỏ, nhưng mà đủ để mấy phóng viên gần đó nghe được.



"Ai? Anh nhận tiên của ai?" Giọng của Hàn Nghiên Nghiên đã mang theo vài phân kích động.

"Cái này, cái này tôi không thể nói." Đã đi tới bước cuối cùng, thế mà tên cướp kia lại lùi bước.

"Nếu như anh chịu phối hợp điều tra, trợ giúp chúng tôi phá án, coi như lấy công chuộc tội, sau này chúng tôi sẽ xử lý giảm án cho anh."



Cố Chính Tân đúng lúc bố sung một câu.


“Tôi nói này, thật sự có thể giảm án sao?” Người đàn ông kia nghe thấy Cố Chính Tân nói vậy , ngay lập tức nhìn về phía anh ta, trên mặt hiện rõ sự hy vọng.

“Đúng vậy, chỉ cần anh thành thật thú nhận và phối hợp điều tra, chúng tôi sẽ xử lý thích đáng.” Vẻ mặt lúc này của Cố Chính Tân rất chân thành, nghiêm túc, làm cho người ta không thể nghi ngờ.

“Được, tôi nói, tôi thừa nhận sai lầm của mình, tôi xin thú nhận.” Ngay sau đó, thái độ của người đàn ông kia trực tiếp thay đổi.

“Được, vậy hãy nói cho tôi biết, ai đã đưa tiên cho anh?” Cố Chính Tân vội hỏi.

“Tôi không biết tên của cô ta, là cô ta gọi điện thoại cho tôi.” Người đàn ông kia nhìn Cố Chính Tân, ngập ngừng một lúc rồi mới bắt đầu thú nhận. Nhưng mà, những gì anh ta thú nhận vào lúc này không được hữu ích cho lắm.

Chuyện này cũng là nhà họ Cố sắp xếp, trong trường hợp này, nếu như “Bọn bắt cóc” trực tiếp nói rằng Hàn Nhã Thanh cho anh ta tiên thì sẽ khiến cho người ta nghi ngờ, loại chuyện này không thể gấp gáp được, phải xử lý từng bước một.

Nhà họ Cố rất có kinh nghiệm trong việc giải quyết những việc như thế này.

“Cô ta đã gọi cho anh mấy lần, anh có số điện thoại của cô ta không? Anh có ghi âm lại cuộc gọi không?” Cố Chính Tân bình tĩnh hỏi liên tiếp mấy câu.

“Cô ta đã gọi cho tôi bốn lần, tôi có số điện thoại của cô ta, tôi cũng có ghi âm lại cuộc gọi.” Người đàn ông kia vội vàng trả lời.

“Để tôi xem một chút, cho tôi xem số điện thoại đó đi” Hàn Nghiên Nghiên nhìn về phía người đàn ông kia, nôn nóng la to, phải nói là lúc này, Hàn Nghiên Nghiên diễn rất giống.

“Điện thoại của tôi bị cảnh sát mang đi rồi” Người đàn ông nhìn về phía trong đám cảnh sát liếc mắt một cái.

“Đưa điện thoại cho anh ta, để anh ta tìm ra số điện thoại kia.” Cố Chính Tân ngồi tại chỗ mở miệng, thật ra, làm những việc này là không đúng trình tự, nhưng mà, Cục trưởng Cục công an đã nói rồi, cho nên những người khác cũng không phát hiện chuyện này có vấn đề gì.

Cảnh sát cũng rất tự nhiên đưa điện thoại tới trước mặt người đàn ông, mặc dù anh ta bị còng tay nhưng cũng không ảnh hưởng việc anh ta mở điện thoại, anh ta mở điện thoại ra, tìm trên đó một dãy số rồi đưa cho Hàn Nghiên Nghiên.

Hàn Nghiên Nghiên chỉ nhìn thoáng qua một chút, sau đó liên nghiến răng nghiến lợi nói: “Số này là của Hàn Nhã Thanh, là Hàn Nhã Thanh, chính cô ta đã thuê người bắt cóc tôi.”

“Đưa điện thoại cho tôi xem một chút.” Đúng lúc này, Cố Chính Tân lên tiếng.

Liên tục cảnh giác, đưa điện thoại tới trước mặt Cố Chính Tân.


Cố Chính Tân nhận lấy điện thoại, giả bộ xem từ trên xuống dưới một lượt, sau đó liền đưa cho người cảnh sát ngồi bên cạnh, trầm giọng nói: “Hàn Nhã Thanh là người thẩm vấn, cái số này là của Hàn Nhã Thanh sao?”

Người cảnh sát kia nhìn thoáng qua một chút rồi gật đầu: “Vâng.”

“Ừm” Cố Chính Tân trầm giọng đáp, sau đó lại lật xem di động, “Có bốn bản ghi âm về cuộc gọi với số này, một lần vào ngày hôm kia và ba lần vào ngày hôm qua, xem ra anh ta không nói dối.”



Vào giờ phút này, Cố Chính Tân làm như vậy là đang công khai tình tiết vụ án trước mặt mọi người, mà lời nói của anh ta ngay lúc này tương đương với việc công khai kết tội Hàn Nhã Thanh.



“Bây giờ đã có chứng cứ rõ ràng, dù Hàn Nhã Thanh có ngụy biện như thế nào cũng vô dụng.” Hàn Nghiên Nghiên hận đến nghiến răng nghiến lợi gâm lên, đương nhiên việc Hàn Nghiên Nghiên hận Hàn Nhã Thanh là sự thật, nhưng mà trong lòng Hàn Nghiên Nghiên hiện giờ lại càng đắc ý nhiều hơn.



Bây giờ 'Chứng cứ đã được tiết lộ ở trước mặt mọi người, bất cứ ai cũng không thể cứu Hàn Nhã Thanh.



Nếu như có người muốn giúp Hàn Nhã Thanh lật ngược bản án, cô ta cũng có thể khăng khăng khẳng định đó là giả.



Cho dù đám người cậu năm Tào bắt được những kẻ bắt cóc khác thì cô ta cũng không sợ, cô ta chính là nạn nhân, sau đó có thể nói những kẻ đó không phải là bọn bắt cóc.



Vì vậy, không ai có thể cứu được Hàn Nhã Thanh, lần này Hàn Nhã Thanh chết chắc rồi.



Hàn Nghiên Nghiên càng nghĩ càng sung sướng, càng nghĩ càng thấy hả hê.



Đương nhiên, Cố Chính Tân vào lúc này cũng đang vô cùng vui sướng.



Hôm nay, anh ta cố ý biểu diễn một vở kịch như vậy ở trước mặt rất nhiều phóng viên, chuyện này cũng là do anh ta báo trước với Hàn Nghiên Nghiên.




Có Hàn Nghiên Nghiên làm nhân chứng, lại có sự xác nhận của cảnh sát, vụ án này coi như đã được giải quyết.



Tội danh của Hàn Nhã Thanh đã được thành lập, chứng cứ đầy đủ rõ ràng, sau đó tội danh bao che của cậu năm Tào cũng được thành lập.

Vấn đề này cứ như vậy được công khai xử lý ở trước mặt mọi người.

“Thật không ngờ người thuê bọn bắt cóc lại là Hàn Nhã Thanh, trước đây tôi vẫn không tin, dù sao cũng là một cô gái, tại sao lại có thể độc ác như vậy?”

“Tục ngữ có câu, lòng dạ đàn bà là độc nhất, hẳn là nói loại người như Hàn Nhã Thanh.”

“Đúng vậy, chuyện này cũng quá độc ác rồi, dù sao thì Hàn Nghiên Nghiên cũng là em họ của cô ta.”

“Vô nhân tính còn không bằng súc sinh.”

Nghe thấy âm thanh thảo luận của mọi người, Hàn Nghiên Nghiên càng thêm vui sướng, lần này, cô ta nhất định phải khiến cho Hàn Nhã Thanh chết một cách thê thảm.

Cô ta nghĩ đến việc để chuyện này không ngừng gây xôn xao dư luận, đến lúc đó, cảnh sát nhất định sẽ xử tử Hàn Nhã Thanh.

Hàn Nghiên Nghiên càng nghĩ càng thấy vui vẻ, hiện tại cô ta phải cố hết sức mới có thể kìm chế không cười ra tiếng.

“Được rồi, trước tiên áp giải bọn bắt cóc này đi vào trước đi, sau đó thẩm vấn Hàn Nhã Thanh cho đến khi cô ta nhận tội... Những lời này của Cố Chính Tân coi như là đã kết tội danh cho Hàn Nhã Thanh.

Cố Chính Tân quay người lại, không nhịn được khẽ cong khóe môi, sau đó định đi về phía đồn cảnh sát.

“Chỉ là một tên bắt cóc, lời nói của anh ta có tin được không? Hay là lại nghe thêm mấy kẻ khác nói thế nào?” Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Mọi người nghe được âm thanh này liên rối rít quay người nhìn qua thì thấy một người đàn ông đang đi tới, không ai biết người đàn ông này là ai.

Ở phía sau người đàn ông, một đám người mặc đồ đen đang áp giải mười mấy người, nhìn qua đội hình có chút dọa người.

Khi Hàn Nghiên Nghiên nhìn thấy những người bị áp tải đến đây, sắc mặt lập tức thay đổi, Hàn Nghiên Nghiên không có nói sai, lúc đó cô ta đã nhìn thấy dáng vẻ của bọn bắt cóc, bởi vì những người đó định tra tấn cô ta đến chết, cho nên không có cái gì phải kiêng dè.

Mặc dù khoảng cách còn rất xa nhưng Hàn Nghiên Nghiên vẫn nhận ra bọn bắt cóc.

Toàn thân cô ta đột nhiên run rẩy, cô ta sợ hãi, thật sự rất sợ, vào lúc này, lại nhìn thấy mấy người đó, khiến cô ta không nhịn được hoảng sợ.

Hơn nữa, Hàn Nghiên Nghiên biết rõ, nếu bắt được tất cả đám người đó, cứ như vậy lời khai liên có thể...

Hàn Nghiên Nghiên biết rất rõ, người thuê bọn bắt cóc này chính là Lưu Vũ, ngày hôm qua chính miệng bọn họ đã nói ra.

“Nghiên Nghiên, sao người con lại run như vậy? Con có sao không?” Lưu Vũ nắm lấy tay của Hàn Nghiên Nghiên, cảm nhận thấy Hàn Nghiên Nghiên đang run rẩy, trong lòng bà ta cũng đang rất sợ hãi, bởi vì bà ta cũng đoán được tình huống hiện tại là gì.



“Mẹ, là những người kia, chính là bọn họ.” Hàn Nghiên Nghiên nhìn Lưu Vũ, trâm giọng đáp.

Cả người Lưu Vũ đột nhiên cứng đờ: “Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm sao bây giờ?”


Lưu Vũ thực sự luống cuống, nếu những người đó bắt được có khi nào sẽ bắt bà ta khai ra toàn bộ?

“Mẹ, mẹ đừng sợ, cũng đừng hoảng hốt,bọn họ bắt được những người đó, cảnh sát nhất định sẽ để con nhận diện danh tính, đến lúc đó con sẽ nói họ không phải bọn bắt cóc”. Hàn Nghiên Nghiên cũng đã nghĩ tới chuyện này cho nên vào lúc này khá bình tĩnh.

Đúng lúc này, người đàn ông đã đi đến bên cạnh Hàn Nghiên Nghiên, nhìn Hàn Nghiên Nghiên rồi hỏi: “Vừa rồi cô Hàn chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra người bắt cóc, liệu cô có muốn xác nhận mấy người còn lại một lần nữa không?

Lưu Vũ nghe thấy lời nói của người đàn ông kia thâm thở dài một tiếng, sau đó cười và nắm lấy tay của Hàn Nghiên Nghiên, ý rất rõ ràng Hàn Nghiên Nghiên trong lòng khẽ cười, quả nhiên là muốn cô ta xác nhận lại, nếu cô ta nói không phải, sẽ không có người nào hoài nghi cô, sẽ chỉ hoài nghi những người đàn ông đem tới.

“Bất quá, con người tôi từ trước đến nay đều hiền lành và thương người lại không muốn lần nữa chạm vào nỗi đau của cô Hàn cho nên sẽ không phiên cô Hàn xác nhận từng người một”. Hàn Nghiên Nghiên đang thâm tự đắc, người đàn ông kia đột nhiên thay đổi lời nói

“Đương nhiên, người là tôi đem tới, tôi tự nhiên phải xác nhận qua rồi”. Sau đó lại tự tin nói thêm 1 câu.

“Xác nhận thế nào?” Hàn Nghiên Nghiên ngẩn người, theo bản năng liên hỏi một câu. Đương nhiên cô ta cố gắng nhãn lại câu nói không thừa nhận trong lòng.

Cô ta đương nhiên biết vào lúc này, những lời như vậy vẫn không nên nói thì tốt hơn

“Ừm, cô Hàn hỏi cũng thật hay” Người đàn ông kia nhìn về phía Hàn Nghiên Nghiên, khẽ cười rồi gật đầu một cách ấm áp và lễ phép. Đám người nghe được những lời này của hắn cũng đều vô cùng hiếu kì

“Mọi người hẳn vẫn còn nhớ đoạn video liên quan tới cô Hàn lan truyền trên mạng từ sáng hôm nay chứ?”. Người đàn ông đứng dậy châm chậm nói, nói đến đây liền nhìn về phía Hàn Nghiên Nghiên: “cô Hàn, thật xin lỗi. Tôi không biết đoạn video đó lại làm cô tổn thương, nhưng nếu cô đã muốn hỏi, tôi cũng chỉ đành ngay tại đây trả lời cô Hàn”.

Hàn Nghiên Nghiên sắc mặt có chút biến đổi, cô ta cắn chặt răng, đôi mắt đỏ ngầu đầy ý hận, nhưng trong tình huống này, cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn

Người đàn ông kia thấy Hàn Nghiên Nghiên không nói một lời đành tiếp tục nói:”Lúc ấy, người đàn ông trong video mặc dù đều đeo mặt nạ nhưng trên người bọn họ đều không mặc quần áo, cho nên đặc điểm cơ thể đều để lộ ra, chúng tôi đã căn cứ vào video mà lấy đối chiếu qua, đương nhiên nếu cục trưởng Cố không tin hoặc là cô Hàn có gì nghi ngờ, chúng ta cũng có thể xác nhận lại một chút, tình tiết vụ án nếu mọi người muốn biết chân tướng tôi cũng không phản đối”.

Nghe được những lời này, rất nhiều nữ sinh ở đây đỏ mặt, trước mặt mọi người xác định chính là muốn...

“Đặc điểm trên cơ thể và mặt là quan trọng nhất, tôi nghĩ cục trưởng Cố hẳn cũng nên hiểu rõ đạo lý này nhỉ?”. Người đàn ông nhìn về phía Cố Chính Tân, khóe môi nhếch lên tựa như cười mà không phải cười


“anh là ai? có tư cách gì mà quản vụ này?” Cố Chính Tân giờ phút này tâm trạng vô cùng khó chịu, vừa rồi hắn rõ ràng đã “giải quyết” xong, không nghĩ tới đột nhiên lại xuất hiện một Trình Giảo Kim cản đường Cố Chính Tân đối với vấn đề này cũng tính là có chút hiểu biết, dù sao bắt tội phạm là trách nhiệm của cảnh sát, người bình thường nhúng tay vào không được tính quyền uy



Cố Chính Tân cảm thấy người này giống như ở thế giới ngầm, nếu thực sự là vậy, hắn hoàn toàn có thể không thừa nhận những việc này, nói không chừng còn có thể trực tiếp bắt người



“Tổ trưởng tổ trọng án Thủ đô, Bùi Anh Duy, đây là giấy chứng nhận của tôi”. Bùi Anh Duy lúc này mới đi tới, đưa giấy căn cứ của mình ra xác nhận



Cố Chính Tân nghe được ba chữ “tổ trọng án” vẻ mặt chợt biến sắc, lại nghe được cái tên Bùi Anh Duy, vẻ mặt nhất thời đen lại trông rất khó coi, hãn nhìn thấy Bùi Anh Duy xuất ra giấy chứng nhận theo bản năng muốn đưa tay ra lấy nhưng Bùi Anh Duy chỉ giơ một lúc liên cất đi



Cố Chính Tân thở dài, chỉ dám cắn chặt răng mà không dám hé nửa lời bởi nếu người này thực sự là Bùi Anh Duy hắn quả thực không đắc tội nổi.



Bùi Anh Duy chẳng những là tổ trưởng tổ trọng án mà thân phận và gia thế cũng vô cùng đáng sợ



“Từ bây giờ vụ án này do tổ trọng án của chúng tôi tiếp nhận, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra chân tướng và thủ phạm.” Bùi Anh Duy thu lại giấy chứng nhận sau chậm rãi nói thêm một câu



Lời này là cho Cố Chính Tân nghe nhưng cũng là nói cho Lưu Vũ và Hàn Nghiên Nghiên nghe



“Thế nhưng vụ án này hiện nay rõ ràng là do tôi quản mà bây giờ chúng tôi cũng đã có phát hiện có tính đột phá... Cố Chính Tân không cam lòng. mọi chuyện hắn đều đã lên kế hoạch ổn thỏa, kế hoạch bước đầu cũng đặc biệt thuận lợi, hắn không cam tâm nhìn mọi thứ cứ như vậy bị phá hư.




“Cục trưởng Cố đừng nói vội, anh rất nhanh sẽ nhận được văn kiện chính thức” Bùi Anh Duy trực tiếp ngắt lời hắn



Cố Chính Tân vào lúc này vừa tức vừa sợ, hắn nhanh chóng nhìn Hàn Nghiên Nghiên liếc mắt một cái



“Các người đây là muốn bao che cho hàn Nhã Thanh đúng không? Tôi không tin các người, tuyệt đối không tin các người, những người đó cũng không phải là bọn bắt cóc thật, các người rõ ràng là muốn giúp Hàn Nhã Thanh vu khống cho tôi”. Hàn Nghiên Nghiên hiểu ý Cố Chính Tân sau đó hướng về phía Bùi Anh Duy lớn tiếng nói



“cô Hàn nói những lời này là có ý gì?”. Bùi Anh Duy hướng về phía Hàn Nghiên Nghiên cố ý hỏi một câu.



"Anh đem theo nhiều người như vậy chính là muốn dùng nhiều người để ép khẩu cung bọn bắt cóc, nhưng những người này căn bản cũng không phải đám bắt cóc. Thứ "đặc điểm cơ thể" anh vừa nói tôi chả thấy có gì nổi bật ngược lại còn có khả năng làm giả. Anh nếu tùy tiện dựa vào video tìm một vài người có dáng vẻ tương tự đến liền có thể che mắt mọi người, nhưng bọn bắt cóc thực sự thì chỉ có tôi mới rõ". Hàn Nghiên Nghiên giờ phút này đã hoàn toàn hiểu ý của Cố Chính Tân, đương nhiên cô ta cũng là vì Lưu Vũ và vì bản thân mình



"Thật ư? cô Hàn thực sự không biết đặc điểm của bọn bắt cóc sao? Tôi lại cho rằng cô Hàn là người biết rõ nhất mới phải". Bùi Anh Duy cười lạnh,trên mặt hiện lên mấy phân châm chọc



Anh đã từng gặp qua loại người "ăn không nói có' nhưng chưa từng gặp loại người không biết xấu hổ như vậy



Cậu ba Dương đích thân đi bắt người còn có thể sai sao? Thật hoang đường



"Anh, anh đây là đang xúc phạm tôi? rõ ràng là đồng bọn của Hàn Nhã Thanh". Hàn Nghiên Nghiên cao giọng nói, trên mặt lộ vẻ đắc ý.



"Xem ra cô Hàn đây là muốn ở trước mặt mọi người tra ra chân tướng, đã như vậy tôi liên thoả mãn yêu cầu của cô Hàn." Bùi Anh Duy nhìn Hàn Nghiên Nghiên rồi cười đầy ẩn ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK