Nếu như cô gái trên video là Nhã Thanh, thì chuyện này đặc sắc rồi đây.
“Hửm? Ý này của con là sao?” Bà cụ Đường không hiểu ý của bà ta, mi tâm khẽ nhíu lại.
“Nhã Thanh, mợ nhớ trước đây cũng mua qua cho con một bộ quần áo như vậy, y như đúc với cái mà cô gái trên video mặc, con mặc bộ đồ đó qua chưa?” Phạm My chỉ bộ quần áo trên người cô gái ở trong video, rồi lại nhìn Hàn Nhã Thanh một cái.
“Ừm…” Hàn Nhã Thanh khẽ đáp một tiếng, nghe không ra được là nghi vấn hay là khẳng định, tóm lại có vài phần cảm giác mập mờ lấp lửng.
“Nhã Thanh, có phải tối hôm qua con đã ra ngoài không? Có phải sáng hôm nay mới về không?” Nhưng, Phạm My hiển nhiên không muốn bỏ qua cho cô như vậy, lại hỏi một câu.
Khi Phạm My hỏi ra lời này, tất cả ánh mắt trong đại sảnh đều lũ lượt nhìn sang Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh âm thầm thở ra một hơi, đối diện với ánh mắt của bà cụ Đường và ông cụ Đường, nhất thời không biết nên nói thế nào nữa.
“Nhã Thanh, tối hôm qua vượt đèn đỏ, chạy tốc độ nhanh suốt đường đi, ngay cả cảnh sát giao thông cũng không đuổi kịp em, em có thể giải thích một chút là tối hôm qua em đi đâu không?” Đúng vào lúc này, thanh âm của Đường Lăng trực tiếp truyền vào đại sảnh.
Trên tay anh ta cầm một sấp phiếu phạt lớn, lắc lắc với Hàn Nhã Thanh: “Nhã Thanh, em nói sấp phiếu phạt này nên xử lý thế nào đây? Anh mới vừa đếm cho em, em tổng cộng vượt 6 cái đèn đỏ, 1 cái trừ 6 điểm, 6 nhân 6 tổng cộng 36 điểm, còn có vấn đề chạy tốc độ nhanh nữa, cảnh sát giao thông nói tốc độ đó của em tuyệt đối là trên 200…”
Đường Lăng lúc này rất nghiêm túc mà tính nợ cho cô.
Khoé môi Hàn Nhã Thanh giật giật, tối hôm qua cô quá sốt sắng rồi, cứu người như cứu hoả, Dương Tầm Chiêu lúc đó còn khẩn cấp hơn cả cứu hoả nữa.
Lông mày của ông cụ Đường khẽ nhíu lại, ông ta biết Hàn Nhã Thanh không phải là đứa trẻ ngổ nghịch như vậy, cho nên trong đây chắc chắn là có lý do, cho nên, ông ta cũng không có vội nói cái gì.
“Nhã Thanh, con gấp như vậy là muốn đi làm gì vậy?” Trên mặt Phạm My rõ ràng có thêm vài phần ngạc nhiên, nhưng ở nơi sâu thẳm của đôi con ngươi lại mang vài phần ý cười, bà ta đã nhìn thấu tất cả rồi.
“Còn có thể đi đâu nữa? Đi nhà họ Dương, tìm Dương Tầm Chiêu.” Đường Lăng trực tiếp đáp lời Phạm My.
“Nhã Thanh, hôm qua cháu đi tìm Dương Tầm Chiêu rồi?” Bà cụ Đường nhìn Hàn Nhã Thanh, đôi mắt nhanh chóng chớp chớp vài cái: “Cho nên, cô gái trong video không phải là Cổ Doanh Doanh, mà là cháu?”
Hàn Nhã Thanh lúc này muốn không thừa nhận cũng không được rồi, chỉ có thể chậm rãi mà gật gật đầu.
“Nhã Thanh, cháu đây là đang làm gì vậy? Nửa đêm nửa hôm chạy đi nhà họ Dương cùng Dương Tầm Chiêu…” Bà cụ Đường nhìn Hàn Nhã Thanh, mi tâm nhíu chặt: “Vậy cái cô Cổ Doanh Doanh này lại là sao?”
“Đây không phải rất rõ ràng rồi sao? Cổ Doanh Doanh chính là lợi dụng video khiến mọi người hiểu lầm.” Khoé môi Phạm My mang máng có thêm vài ý cười lạnh: “Tâm tư của con nhỏ đó thật không đơn giản.”
“Nhưng mà, người tối hôm qua rõ ràng không phải là cô ta, cô ta làm như vậy không phải là rất dễ bị vạch trần sao? Một câu nói của Dương Tầm Chiêu là đã có thể vạch trần cô ta rồi.” Bà cụ Đường có chút nghĩ không thông rồi.
“Hôm qua cô ta chắc chắn là nhìn thấy cháu rồi, lúc đó cháu không có nguỵ trang, cho nên, cô ta chắc chắn không biết cháu chính là Hàn Nhã Thanh, Dương Tầm Chiêu hôm qua vừa mới tỏ tình với Hàn Nhã Thanh, buổi tối lại ôm lấy cô chủ nhà họ Đường hôn nhau, cô ta chắc chắn đã tưởng có thể lợi dụng điểm này uy hiếp Dương Tầm Chiêu, cô ta cho rằng Dương Tầm Chiêu không dám đứng ra làm sáng tỏ, thậm chí cô ta tưởng rằng có thể lợi dụng nhà họ Đường.” Hàn Nhã Thanh thì trực tiếp nhìn thấu tâm tư của Cổ Doanh Doanh.
Cổ Doanh Doanh dám làm như vậy, chắc chắn là đã túm được điểm này rồi.
“Cổ Doanh Doanh này thật là nham hiểm, một cô gái mà nham hiểm như vậy, thật đúng là đáng sợ.” Phạm My chậm rãi lắc lắc đầu, rõ ràng không tán đồng.
“Nhưng mà, chuyện đính hôn của hai nhà chắc chắn không phải một mình Cổ Doanh Doanh có thể bày ra được, cho nên chuyện này ông cụ Dương và bà cụ Dương cũng có phần.” Hàn Nhã Thanh nghĩ đến chuyện tối hôm qua, trên mặt rõ ràng có thêm vài phần lạnh lùng.
Bọn người ông cụ Dương còn có thể hạ loại thuốc đó cho Dương Tầm Chiêu thì còn có chuyện gì mà bọn họ không làm được?
Lời của Hàn Nhã Thanh vừa nói ra, thì lại xuất hiện nội dung mới rồi.
Bà cụ Dương tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên.
“Hai già nhà họ Dương lại muốn bày ra trò gì nữa?” Bà cụ Đường nhìn thấy phát sóng phỏng vấn trực tiếp, mi tâm nhíu chặt: “Trước đây, tôi luôn tưởng rằng bà cụ nhà họ Dương là người hiểu lý lẽ, bây giờ xem ra, bà cụ Dương mới là người bày trò nhất.”
“Bà cụ Dương, nghe nói nhà họ Dương sắp liên hôn với nhà họ Cổ, theo như bên nhà họ Cổ tiết lộ, hôn sự của hai người đã được định rồi, chuyện này là thật sao?” Câu hỏi của phóng viên rất trực tiếp, cũng rất rõ ràng, bây giờ câu hỏi mà mọi người muốn biết nhất chính là cái này.
“Hôm qua chúng tôi đích thực đã bàn chuyện hôn sự của hai đứa trẻ với nhà họ Cổ, buổi tối, chúng tôi cũng đã mời Doanh Doanh đến nhà họ Dương làm khách.” Trên mặt bà cụ Dương mang theo nụ cười, lời này của bà ta có thể nói là không thể nào rõ ràng hơn được nữa.
Không những đã thừa nhận chuyện hôn sự của hai nhà, còn trực tiếp làm rõ chuyện tối qua đã hẹn Cổ Doanh Doanh đến nhà họ Dương, như vậy, có nghĩa là đã trực tiếp thừa nhận người phụ nữ trong video trước đó là Cổ Doanh Doanh.
“Ý của bà cụ Dương là tối qua cô chủ Cổ đã đến nhà họ Dương? Vậy không lẽ người hôn nhau thắm thiết với cậu ba Dương ở cửa nhà họ Dương chính là cô chủ Cổ?” Phóng viên tiếp tục truy hỏi, đương nhiên là hy vọng có thể moi ra càng nhiều tin tức.
Bà cụ Dương lần này không có trả lời, chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, nhưng sự im lặng lúc này của bà ta nhìn vào trong mắt của đám đông đã đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận rồi.
“Hôm qua cậu ba Dương mới tỏ tình với Hàn Nhã Thanh, tại sao buổi tối lại hôn nhau thắm thiết với cô Cổ chứ? Người trong video thật sự là cô Cổ sao?” Đương nhiên, cũng có phóng viên mang thái độ hoài nghi.
Bà cụ Dương đảo mắt qua, nhìn phóng viên đó một cái, đôi môi khẽ mở: “Những cái khác thì tôi không biết, nhưng tối hôm qua Hàn Nhã Thanh vốn không có đến nhà họ Dương qua, tôi nghĩ chuyện này nếu như mọi người muốn tra, thì rất dễ tra ra được.”
Bà cụ Dương sở dĩ dám nói như vậy, là bởi vì sau đó Cổ Doanh Doanh nói với bà ta, người phụ nữ đó không phải là Hàn Nhã Thanh, còn về là ai, thì Cổ Doanh Doanh không có nhìn rõ lắm.
Sau đó bà ta có coi qua video, cũng có thể xác định người ở cùng Dương Tầm Chiêu tối qua đích thực không phải Hàn Nhã Thanh.
“Ý của bà cụ Dương là, người phụ nữ trong video tối qua chắc chắc không phải là Hàn Nhã Thanh?” Phóng viên lại nhịn không được mà truy hỏi một câu.
“Phải hay không phải, các người có thể xem kỹ, chắc sẽ không khó để nhìn ra đâu.” Bà cụ Dương lần này trả lời rất trực tiếp.
Lúc này nụ cười trên mặt bà ta càng sâu thêm vài phần, chỉ cần người phụ nữ đó không phải Hàn Nhã Thanh thì chuyện này dễ làm rồi.
Nghe thấy lời của bà cụ Dương, mấy phóng viên đều sững sờ.
“Tôi đã nghiêm túc quan sát người phụ nữ trên video qua, người phụ nữ đó đích thực không phải Hàn Nhã Thanh.” Rất rõ ràng đã có người nghiên cứu qua video tối hôm qua, lúc người đó nói lời này hoàn toàn là ngữ khí chắc chắn.
CHƯƠNG 632: THẬT LÀ LỘN XỘN, CẬU BA DƯƠNG THẬT SỰ TỨC GIẬN RỒI (7)
“Đúng, chắc chắn không phải Hàn Nhã Thanh, trên video tuy không chụp đến chính diện của người phụ nữ đó, nhưng có một chỗ góc nghiêng vô cùng rõ ràng, trong video góc mắt của người phụ nữ rất mở, hẳn là rất lớn, nhưng góc mắt của Hàn Nhã Thanh rất hẹp, mắt cũng rất nhỏ, đôi mắt hoàn toàn không giống nhau.”
“Hơn nữa, tôi đã chụp ảnh màn hình của ống kính đó, xử lý một chút, thì có thể xác định trên mặt của người phụ nữ đó không có tàn nhang, cho nên người phụ nữ đó tuyệt đối không phải Hàn Nhã Thanh.” Hiển nhiên đã có phóng viên đã dành rất nhiều thời gian công sức, quan sát rất kỹ.
“Không sai, người phụ nữ trong video thật sự không phải là Hàn Nhã Thanh.” Lập tức có người hùa theo anh ta, rất rõ ràng có không ít người đều đã phát hiện ra điểm này rồi.
“Tôi đã tìm ra một bức ảnh góc nghiêng của cô Cổ, phát hiện độ giống nhau của hai người này rất cao, lại công thêm quần áo và kiểu tóc, người phụ nữ trên video hẳn là cô chủ Cổ rồi.” Công việc của phóng viên chính là đào ra rất cả những dấu vết có thể đào.
Nhưng phóng viên không biết, bức ảnh góc nghiêng đó của Cổ Doanh Doanh thật ra là mới chụp tối hôm qua thôi, sau khi xử lý xong mới phát lên mạng.
“Haiz, lời của người đàn ông này thật không đáng tin, không ngờ cậu ba Dương là loại đàn ông như vậy.” Trên mặt một nữ phóng viên rõ ràng đã có thêm vài phần thất vọng.
“Chuyện này sao có thể trách cậu ba Dương chứ, cô nhìn cô chủ Cổ xem, rồi lại nhìn Hàn Nhã Thanh xem, một người là tiên trên trời, một người là khủng long, chỉ cần có mắt thì sẽ chọn cô Cổ thôi.” Lập tức có người phản bác, biện bạch cho cậu ba Dương, nếu như nói, lời của người này cũng không có sai.
“Vậy lời tỏ tình của cậu ba Dương tối qua là sao?” Nữ phóng viên có chút không phục, cậu ba Dương có quyền chọn lựa, nhưng ban ngày cậu ba Dương sao lại nói ra lời như vậy chứ?
“Đàn ông gặp dịp thì chơi, chỉ có mấy người phụ nữ ngốc như các cô mới coi là thật thôi, mới tin cái gì gọi là tình yêu, tình yêu là cái gì? Có thể coi như cơm để ăn sao?” Có người nhịn không được mà cười nhạo.
Khuôn mặt của nữ phóng viên có chút đỏ, không có phản bác nữa.
“Bà cụ Dương, ngày cử hành hôn lễ của cậu ba Dương và cô chủ Cổ đã quyết định chưa?” Có người trực tiếp bắt đầu hỏi thăm về ngày hôn lễ, đương nhiên đây cũng là điều mà mọi người muốn biết nhất.
“Đã định rồi, sau này sẽ công bố.” Bà cụ Dương vẫn nở nụ cười, đối với câu hỏi này, bà ta càng không có bất kỳ tránh né nào, trả lời cực kỳ chắc chắn.
Hàn Nhã Thanh nhịn không được mà cười, ngày cử hành hôn lễ đã định rồi? Không biết là ai định với ai vậy?
“Bà cụ Dương này cũng thật chiêu trò.” Bà cụ Đường thở ra một hơi: “Bà ta không sợ bị tát vào mặt sao.”
“Bà ta đã nhận định người phụ nữ trong video tối qua không phải là Hàn Nhã Thanh, cho nên cảm thấy chuyện này lại có thể do bà ta kiểm soát rồi.” Tâm tư của bà cụ Dương này không khó để nhìn thấu, Phạm My lại nhịn không được mà bổ sung một câu: “Nếu như để bà cụ Dương biết người tối qua là Hàn Nhã Thanh, không biết sẽ có phản ứng sao đây?”
“Chuyện này đã náo loạn thành ra như vậy rồi, sao lại không thấy Dương Tầm Chiêu đứng ra nói câu nào vậy? Cậu ta có ý gì?” Bà cụ Đường cũng biết chuyện này là trò của hai lão già nhà họ Dương, nhưng Dương Tầm Chiêu đâu? Anh không đứng ra quản chút à?
“Đúng đó, xảy ra chuyện như vậy rồi, theo lý mà nói thằng nhóc Dương Tầm Chiêu đó không thể im lặng như vậy được.” Trên mặt Phạm My cũng có thêm vài phần kỳ quái.
Đôi con ngươi của Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lập loè, Dương Tầm Chiêu lúc này chắc vẫn chưa tỉnh, hôm qua anh thật sự là quá mệt rồi, trước đây anh nhịn như vậy là rất có hại cho cơ thể.
“Có thể là tối qua quá mệt rồi, còn chưa dậy nữa.” Đường Lăng nhìn sang Hàn Nhã Thanh, một lời đã nói ra chân tướng.
“Sao có thể? Nhã Thanh cũng đã về rồi, cậu ta còn chưa dậy nữa? Vậy thể lực của cậu ta cũng quá tệ rồi.” Phạm My đáp lại một câu.
Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời của Phạm My, vẻ mặt lập tức trở nên đỏ bừng…
Hai con ngươi của Hàn Nhã Thanh cũng chậm rãi rũ xuống, không dám nhìn lung tung, rõ ràng là chột dạ.
Khoé môi Đường Minh Hạo giật giật, sau đó khẽ thở ra một hơi, cho nên, tình hình bây giờ chính là, mẹ của nhóc tối qua đi cứu người, cứu cả một đêm, sau đó người phụ nữ đó còn biến thành người khác?
Sau đó, không ngừng có tin tức nổ ra, đều là tin liên quan đến nhà họ Dương và nhà họ Cổ liên hôn.
Cô chủ Cổ tối qua đã đi nhà họ Dương làm khách, bên ngoài cổng nhà họ Dương, cậu ba Dương và cô ta hôn nhau thắm thiết.
Cô chủ Cổ và cậu ba Dương quấn lấy nhau cả đêm, sáng sớm ngày hôm sau mới rời khỏi khách sạn.
Chuyện tốt của cậu ba Dương và cô chủ Cổ đang đến gần, bà cụ Dương tiết lộ, ngày cử hành hôn lễ của hai người đã được quyết định.
Liên hôn của nhà họ Dương và họ Cổ đã định.
Các phóng viên truyền thông đưa tin trên các trang báo lớn về chuyện liên hôn của hai nhà.
Đương nhiên, dưới tình hình như vậy, Hàn Nhã Thanh cũng lại bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió lần nữa.
Chỉ riêng các tiêu đề truyền thông cũng đủ phong phú rồi.
Cô cả nhà họ Hàn chỉ trong một đêm bị biến thành người đàn bà bị bỏ rơi.
Cô cả Hàn, một khủng long làm sao có thể tranh sủng với một tiên nữ trên trời như cô chủ Cổ?
cô cả Hàn lúc này đã khóc ngất trong toilet.
cô cả Hàn có muốn đứng ra tranh chấp một lần nữa không, dù sao hôm qua cậu ba Dương mới tỏ tình.
Mong đợi cô cả Hàn sẽ mạnh mẽ trở lại, dùng khuôn mặt khủng long của cô ta doạ tình địch chạy mất.
Khuôn mặt khủng long của cô cả Hàn không chỉ doạ tình địch chạy mất mà còn có cậu ba Dương, khuôn mặt khủng long đó của cô cả Hàn chắc chắn có thể trực tiếp doạ cậu ba Dương ‘mềm nhũn’.
Tóm lại kiểu nói nào cũng có, nhưng tổng kết lại. Toàn bộ đều là sự mỉa mai và cười nhạo đối với Hàn Nhã Thanh.
“Nhìn bộ dạng này thì nhất thời không thể ngừng lại được rồi, vậy bây giờ chúng ta nên làm sao đây?” Lúc Phạm My nói lời này, ngẩng đầu lên nhìn Hàn Nhã Thanh, chuyện này quan trọng vẫn phải xem thái độ của Nhã Thanh.
“Nhã Thanh, hay là con trực tiếp công khai thân phận đi?” Bây giờ trong tình hình này, nếu như Hàn Nhã Thanh dùng khuôn mặt thật xuất hiện trước công chúng, tất cả mọi người sẽ bị tát bôm bốp vào mặt thôi.
“Không được.” Hàn Nhã Thanh lắc đầu, nếu như lúc này cô công khai thân phận chắc chắn sẽ dây đến nhà họ Đường, thân phận của nhà họ Đường quá nhạy cảm, bây giờ có không ít người đang để ý đến nhà họ Đường, chờ đợi nắm thóp của nhà họ Đường.
“Để nhà họ Dương làm loạn đi, xem hai lão già nhà họ Dương có thể làm loạn đến mức nào?” Bà cụ Đường rõ ràng đã thật sự tức giận rồi, hai lão già nhà họ Dương thật quá đáng rồi.
“Nhã Thanh, trước khi giải quyết được mấy chuyện phiền lòng này, cháu không được gặp mặt Dương Tầm Chiêu nữa.” Bà cụ Đường quay sang nhìn Hàn Nhã Thanh, lại bổ sung một câu, ý của bà cụ Đường rất rõ ràng, chuyện này, Hàn Nhã Thanh không ra mặt, toàn bộ để Dương Tầm Chiêu giải quyết.
Chuyện của nhà họ Dương bọn họ thì nên để Dương Tầm Chiêu tự giải quyết.
Hàn Nhã Thanh đương nhiên hiểu tâm tư của bà cụ Đường, hôm qua thuộc tình hình đặc thù, nhưng chuyện Dương Tầm Chiêu bị hạ dược, Hàn Nhã Thanh cũng không tiện nói trước mặt nhiều người như vậy, dù sao lúc này anh bạn nhỏ Đường Minh Hạo vẫn đang trừng đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô đâu.
Lúc Hàn Nhã Thanh về đến phòng đã là 10 giờ sáng rồi, Dương Tầm Chiêu lúc này cuối cùng cũng tỉnh rồi….
CHƯƠNG 633: THẬT LÀ LỘN XỘN, CẬU BA DƯƠNG THẬT SỰ TỨC GIẬN RỒI (8)
Mắt của anh còn chưa mở ra, hai tay vô thức sờ bên cạnh người, nhưng lại cảm thấy trống không.
Giây tiếp theo, mắt của anh đột nhiên mở ra, nhìn thấy bên cạnh trống không, không có người anh muốn nhìn thấy nhất, sắc mặt của anh khẽ thay đổi.
Trong phòng, rất yên tĩnh, không có bất kỳ động tĩnh nào, rất hiển nhiên cô đã rời khỏi rồi.
Hôm qua, anh mặc dù bị người ta hạ thuốc, có rất nhiều chuyện xảy ra anh cũng không nhớ, nhưng có một chuyện anh lại nhớ rõ, anh nhớ, khi anh không cầm cự được nữa thì cô đến!
Cô đến cứu anh, tối hôm đó tình cảnh như thế cũng chỉ có cô có thể cứu được anh, anh nhớ rõ tất cả mọi chuyện xảy ra giữa anh và cô trước đó!
Anh cũng biết tối qua bản thân quá điên cuồng, chắc chắn khiến cô mệt chết, không ngờ sáng sớm hôm nay cô đã rời khỏi.
Cậu ba Dương lúc này còn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nếu như để anh biết, vậy hậu quả...
Dương Tầm Chiêu đứng dậy, muốn gọi điện cho cô, nhưng lại không tìm thấy điện thoại của mình, anh xuống lầu, dùng điện thoại bàn trong đại sảnh ấn số điện thoại của cô.
“Alo.” Hàn Nhã Thanh nghe máy, điện thoại bàn của nhà anh cô biết, cho nên, cô không quá thấy lạ.
“Ở đâu?” Dương Tầm Chiêu vừa tỉnh lại, giọng nói còn hơi khàn, tỉnh lại không nhìn thấy cô, khiến tâm trạng của anh rất không tốt.
“Ở nhà.” Hàn Nhã Thanh khẽ đáp một câu, liếc nhìn bạn nhỏ Đường Minh Hạo đang ngồi ở bên cạnh cô.
“Nhã Thanh, em cứ chạy như thế?” Dương Tầm Chiêu nghe giọng của cô bình thản như thế, tâm trạng càng không vui.
Hàn Nhã Thanh có hơi buồn cười, sao lại nói cô cứ thế mà chạy?
“Dương Tầm Chiêu, chúc mừng anh.” Khóe miệng của Hàn Nhã Thanh khẽ nhếch lên, rất rõ ràng, anh mới vừa tỉnh, còn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Bên ngoài đều thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi, anh còn chỉ trích cô chạy?
“Hửm?” Lời nói của Hàn Nhã Thanh quá mơ hồ, cậu ba Dương vừa tỉnh dậy rõ ràng không có phản ứng kịp.
Chúc mừng anh?
“Chúc mừng anh chuyện tốt đến gần.” Ý tứ lần này Hàn Nhã Thanh biểu đạt tương đối rõ ràng.
Dương Tầm Chiêu: “...”
Chuyện tốt gì đến gần? Lẽ nào cô đồng ý kết hôn với anh rồi?
“Nhã Thanh, ý của em là đồng ý kết hôn với tôi?” Cậu ba Dương sững người ba giây, sau khi phản ứng lại, trong giọng nói đó tràn ngập niềm vui bất ngờ.
Ừm, trải qua chuyện tối qua, bọn họ cũng nên nhanh chóng kết hôn rồi!!
“Không, cô dâu không phải là tôi.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy cậu ba Dương lúc này có hơi ngốc nghếch đến đáng yêu, cô rõ ràng nói chúc mừng anh, có liên gì đến cô chứ.
“Nhã Thanh.” Cậu ba Dương mặt mày lập tức tối sầm lại, giọng nói đó rõ ràng cũng trầm thấp đi vài phần, trong giọng nói ẩn chưa vài phần uy hiếp.
Anh kết hôn, cô dâu không phải là cô? Người phụ nữ này là ngứa da hay không?
“Dương Tầm Chiêu, hay là anh trước tiên xem thử tin tức của ngày hôm nay đi.” Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, chuyện này bình thường một lúc thật sự không nói rõ được, vẫn là để anh tự đi xem đi: “Xem xong rồi, anh chắc sẽ biết.”
Lời của bà cụ Đường đã nói rất rõ ràng, chuyện này, không cho phép cô nhúng tay, để Dương Tầm Chiêu giải quyết.
Cho nên, chuyện này giao cho Dương Tầm Chiêu giải quyết đi.
Sau khi Hàn Nhã Thanh nói xong, bèn trực tiếp cúp máy.
Lông mày của cậu ba Dương nhíu lại, điện thoại không có tìm thấy, anh bèn đi lên lầu, mở máy tính, sau đó liền nhìn thấy tin tức nghiêng trời lệch đất đó.
Hai mắt của cậu ba Dương nguy hiểm nheo lại, gương mặt trầm lạnh đến cực điểm.
Được, được lắm, bọn họ bỏ thuốc anh, món nợ này anh còn chưa có tính với bọn họ, bọn họ còn làm ra chuyện này.
Cậu ba Dương nhanh chóng xuống lầu, điện thoại không có tìm thấy, anh dùng điện thoại bàn gọi cho thư ký Lưu.
“Tổng giám đốc, cuối cùng cũng liên lạc được với anh rồi, anh bây giờ đang ở đâu?” Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói của thư ký Lưu liền truyền đến.
“Tôi ở nhà, điện thoại của tôi mất rồi, cậu cầm chiếc điện thoại mới qua đây cho tôi.” Giọng nói của Dương Tầm Chiêu lúc này vô cùng lạnh, tối qua rất nhiều chuyện anh không nhớ nữa, điện thoại rơi ở đâu anh cũng không biết.
“Ồ, ừm, được.” Thư ký Lưu liên tục đáp lại, thầm thở phào một hơi, cuối cùng không nhịn được, hỏi lại: “Tổng giám đốc, anh xem tin tức hôm nay chưa?”
“Ừm, xem rồi.” Khi đến lời này, trong đôi mắt đang nheo lại của Dương Tầm Chiêu xuất hiện sát ý, giọng nói đó rất lạnh giá khiến người ta sởn da gà.
“Tổng giám đốc, bà chủ chắc cũng đã nhìn thấy rồi, bà chủ liệu có hiểu lầm không? Tôi muốn liên hệ với bà chủ nhưng không dám.” Thư ký Lưu bây giờ đã hoàn toàn biết rõ tình cảm của tổng giám đốc nhà anh ta đối với bà chủ, sợ bà chủ lại hiểu lầm tổng giám đốc.
“Cô ấy sẽ không hiểu lầm.” Dương Tầm Chiêu nghe thấy lời này của thư ký Lưu, khóe miệng ngược lại hơi nhếch lên, chuyện này cô biết rõ hơn ai hết, sao có thể hiểu lầm chứ?
“Ồ, vậy thì tốt.” Thư ký Lưu rõ ràng thở phào, tuy tổng giám đốc không có nói rõ lý do, nhưng tổng giám đốc nếu đã nói như thế, chắc chắn là không sao rồi.
“Tổng giám đốc, chuyện này nên xử lý như thế nào?” Mặc dù bà chủ không có hiểu lầm, chuyện này vẫn phải xử lý cho tốt: “Có cần ép tất cả tin tức này xuống không?”
“Không.” Khóe miệng của Dương Tầm Chiêu hơi nhếch lên thấp thoáng nụ cười lạnh: “Không cần quan tâm, để bọn họ tiếp tục.”
Anh nghĩ được một cách rất hay!!
Thư ký Lưu mặc dù không biết tổng giám đốc nhà mình có kế hoạch gì, chỉ nghe thấy giọng nói lúc này của tổng giám đốc thì không nhịn được mà rùng mình.
Hàn Nhã Thanh vừa cúp máy của Dương Tầm Chiêu, điện thoại lại đổ chuông, nhìn thấy là điện thoại của nhà tổ nhà họ Hàn, Hàn Nhã Thanh mau chóng nghe máy.
“Cô cả, ông cụ nhìn thấy tin tức ngày hôm nay, thân thể có hơi không thoải mái, cô có thể về một chuyến không? Ông cụ không để tôi nói cho cô, nhưng tôi không yên tâm.” Điện thoại là quản gia gọi tới, trong giọng nói có quá nhiều sự lo lắng.
“Không có đến bệnh viện sao?” Trái tim của Hàn Nhã Thanh nhấc lên, trong lòng cũng nhiều hơn vài phần áy náy, lại là cô liên lụy ông nội.
“Ông cụ kiên quyết không đi, tôi cũng hết cách, có điều tình trạng của ông cụ cũng không phải quá nghiêm trọng, bây giờ đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”
“Chỉ là ông với ông nội ở nhà sao?” Hàn Nhã Thanh lại không nhịn được hỏi một câu.
“Không phải, nhà cậu hai bọn họ cũng ở đây.” Quản gia nói đến đây, giọng nói rõ ràng nhỏ đi vài phần: “Cô hai rõ ràng nhìn thấy ông cụ không thoải mái, ngay cả hỏi cũng không hỏi một tiếng.”
Quản gia khẽ thở dài, những người này thật sự quá tư lợi, trong tay ông cụ bây giờ không có quyền lực, mấy người của nhà cậu hai đều không quan tâm ông cụ.
“Tôi lập tức qua đó.” Đôi mắt của Hàn Nhã Thanh nheo lại, Hàn Nghiên Nghiên đây là một chút lương tri cơ bản cũng không có.
Khi Hàn Nhã Thanh về đến nhà họ Hàn, ông cụ Hàn vẫn đang nghỉ ngơi, trong đại sảnh lúc này chỉ có một mình quản gia...
CHƯƠNG 634: HÀN NỮ THẦN RA TAY CHẮC CHẮN LÀ LONG TRỜI LỞ ĐẤT (1)
“Cô cả, cô về đến rồi.” Quản gia nhìn thấy cô rõ ràng đã thở phào, để đồ đang thu dọn trong tay xuống mà đến đón cô.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy thứ ông ta dọn là những hộp đồ ăn nhanh.
“Đây là đồ ăn nhanh mấy người đó vừa gọi về, mấy người bọn họ ăn xong thì đều trở về phòng, không có ai thèm hỏi tình trạng của ông cụ.” Quản gia nhìn thấy Hàn Nhã Thanh nhìn chằm vỏ hộp đồ ăn trên bàn, không nhịn được mà lắc đầu.
Trước đó người làm của nhà họ Hàn đều bị Hàn Trung Dung bọn họ đuổi đi rồi, sau khi ông cụ trở về, cũng không có thuê người, nói là thanh tịnh một chút cũng tốt.
Chuyện nấu cơm cũng do quản gia lo liệu, quản gia hồi trẻ từng làm đầu bếp, đồ ăn nấu ra vô cùng ngon.
Sau khi cả nhà Hàn Trung Dung chuyển về đây thì ở trong nhà ăn không uống không, bình thường quản gia tuy bất mãn, nhưng cũng không có nói gì, mỗi ngày vẫn nấu cơm cho bọn họ.
Nhưng hôm nay bệnh tim của ông cụ tái phái, bọn họ lại không có một ai quan tâm, quản gia cũng tức giận rồi!!
Cho nên bữa trưa quản gia không có nấu, dù sao ông cụ không thoải mái không muốn ăn trưa.
Cả nhà Hàn Trung Dung liền gọi đồ ăn bên ngoài, đương nhiên, chỉ cho nhà bọn họ, ngay cả phần của ông cụ cũng không có.
“Tôi lên xem ông nội.” Mắt của Hàn Nhã Thanh tối lại, có điều không có nói gì nhiều, trực tiếp đi lên lầu.
Ông cụ Hàn nghe thấy tiếng, thức dậy, khí sắc có hơi kém, có điều thân thể đã không có cảm giác không thoải mái nữa.
Khi Hàn Nhã Thanh đến đã liên hệ với bác sĩ, bác sĩ sau khi đến kiểm tra cho ông cụ Hàn, nói không có gì đáng ngại, Hàn Nhã Thanh mới yên tâm.
Hàn Nhã Thanh không có vội về nhà họ Đường, mà ở lại, luôn ở bên ông cụ Hàn.
“Con nhóc chết tiệt Hàn Nhã Thanh này cuối cùng đã quay về rồi.” Trong một căn phòng Lưu Vũ biết Hàn Nhã Thanh về đến rồi, trên mặt rõ ràng nhiều thêm nụ cười u ám.
“Trước đây chúng ta còn kiêng kỵ cậu ba Dương, nhưng bây giờ cậu ba Dương đã hoàn toàn vứt bỏ cô ta rồi, cho nên, chúng ta cũng không có gì phải lo lắng nữa rồi.”
“Kế hoạch như thế nào rồi.” Mắt của Hàn Trung Dung lóe lên, giọng nói có hơi đè thấp vài phần.
“Yên tâm đi, đều sắp xếp xong rồi, người tôi cũng tìm được rồi, tiện nhân đó trở về, kế hoạch của chúng ta có thể thực hiện rồi, tôi lát nữa liên hệ với người ta, lần này, tôi nhất định phải khiến tiện nhân đó sống không bằng chết.” Khi Lưu Vũ nói lời này, mặt mày độc ác.
“Bây giờ cậu ba Dương sắp kết hôn với cô Cổ rồi, không thể quan tâm nó nữa, nó không có núi dựa, chúng ta muốn đối phó nó thế nào cũng được.”
“Cậu ba Dương bây giờ đã không cần cô ta nữa, vậy có thu cổ phần của Hàn Thị về không?” Hàn Trung Dung càng lo lắng vấn đề tiền bạc hơn.
“Khả năng này nói không chắc.” Sắc mặt của Lưu Vũ hơi thay đổi: “Cho nên, kế hoạch của chúng ta thực hiện càng sớm càng tốt, chúng ta nhất định phải hành động trước khi cậu ba Dương thu hồi cổ phần trong tay nó lại, chỉ có như thế, nó chết rồi, số cổ phần đó chúng ta mới có thể lấy được.”
“Ừm, vậy bà mau chóng liên lạc với mấy người đó, chúng ta tối nay thì...” Trên mặt của Hàn Trung Dung rõ ràng cũng nhiều thêm vài phần độc ác, lời của ông ta tuy không có nói hết, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng rồi.
Hàn Nhã Thanh ở trong phòng của ông cụ nói chuyện với ông cụ, thấy tinh thần của ông cụ không được tốt, liền bảo ông cụ nghỉ ngơi sớm.
Hàn Nhã Thanh đi xuống lầu, cô nghĩ cuối cùng vẫn không yên tâm, sau đó gọi điện cho bác sĩ kiểm tra cho ông cụ.
Bác sĩ nói tình trạng của ông cụ không được tốt lắm, không thể tiếp tục chịu thêm kích động nữa.
Đương nhiên, cho dù không chịu kích thích, lấy tình trạng cơ thể của ông cụ, sợ rằng thời gian cũng không quá dài.
Bác sĩ nói sẽ kê một số thuốc mới cho ông cụ, Hàn Nhã Thanh liền muốn đích thân tới lấy.
Hàn Nhã Thanh cầm thuốc, khi đi được nửa đường thì nhận được cuộc gọi của Đường Lăng.
“Nhã Thanh, em đi Tân Thế Niệm lấy giúp anh một khoản tiền.” Trong điện thoại, giọng nói của Đường Lăng nghe có hơi khẩn trương.
“Hửm?” Hàn Nhã Thanh nhíu mày, Tân Thế Niệm là một trong những trung tâm thương mại lớn nhất, bề thế nhất của thành phố A, Đường Lăng bảo cô đến Tân Thế Niệm lấy tiền? Có chuyện gì vậy?
Tân Thế Niệm hình như là của Tư Đồ Không! Cô tùy tiện đến đó có thể thấy được tiền sao?
“Tân Thế Niệm, anh có cổ phần.” Đường Lăng hiểu nghi hoặc của cô, không có giấu cô: “Anh cần gấp một khoản tiền, nhưng anh bây giờ không tiện qua đó, bên đó chi phiếu đã ký rồi, em trực tiếp đến tìm thư ký của Tư Đồ Không lấy chi phiếu, sau khi cầm chi phiếu, em không cần vội vàng rời khỏi, anh sẽ liên lạc lại với em.”
“Được.” Hàn Nhã Thanh không có hỏi gì nhiều, Đường Lăng lúc này nếu như không phải thật sự không tiện, chắc chắn sẽ không để cô ra mặt.
Đường Lăng không có nói nhiều, nhất định là chuyện cơ mật.
Khi Hàn Nhã Thanh đến trung tâm thương mại Tâm Thế Niệm , thư ký của Tư Đồ Không đã đang đợi cô, đối phương cái gì cũng không nói nhiều, trực tiếp đưa chi phiếu cho cô.
Hàn Nhã Thanh vẫn có hơi tò mò, cho nên không nhịn được liếc nhìn con số trên chi phiếu, sau đó khóe miệng không khỏi giật giật.
Vãi, thật có tiền.
Bởi vì Đường Lăng nói với cô sau khi lấy được chi phiếu không cần vội vàng rời khỏi, Hàn Nhã Thanh bèn ở trong trung tâm thương mại tùy ý đi lại.
Hàn Nhã Thanh nghĩ sinh nhật của Phạm My sắp đến rồi, Hàn Nhã Thanh phát hiện Phạm My rất thích ngọc, vừa hay nhìn thấy một cửa hàng chuyên về ngọc, Hàn Nhã Thanh liền đi vào muốn xem thử có cái gì thích hợp không.
Đi vào, nhìn thấy giá cả đó, khóe miệng của Hàn Nhã Thanh lại giật giật lần nữa, chẳng trách Đường Lăng lấy được nhiều tiền như thế, đồ trong này cũng quá đắt rồi, đây thật sự là cướp tiền.
Trong tủ, vòng ngọc rẻ nhất cũng phải mấy trăm triệu, giá của vòng ngọc đắt nhất phải hơn 60 tỷ.
Đều nói vàng có giá, ngọc vô giá, câu này cô hôm nay đã tin rồi.
Đương nhiên, đắt tự nhiên có lý do của đắt, Hàn Nhã Thanh mặc dù không hiểu gì về ngọc, nhưng cũng nhìn ra màu sắc đó, chất lượng đó tuyệt đối đều là loại thượng đẳng.
Quá đắt rồi, Hàn Nhã Thanh bèn chỉ nhìn, không có nói chuyện, cũng không có ý muốn mua.
Sau khi nhân viên phục vụ nhìn cô vài lần, rõ ràng có hơi mất kiên nhẫn, ánh mắt đó hận không thể đuổi cô ra ngoài.
Vừa hay vào lúc này, Cổ Doanh Doanh và Cổ Linh Linh cũng đi vào trong cửa hàng này.
“Cô Cổ, cô đến rồi, cô hôm nay định xem gì?” Nhân viên phục vụ nhìn thấy Cổ Doanh Doanh, trên mặt lập tức treo nụ cười rạng rỡ, nhiệt tình ra đón, trực tiếp ném Hàn Nhã Thanh sang một bên.
Khi Hàn Nhã Thanh nghe thấy tiếng cô Cổ đó, hơi liếc mắt, nhìn một cái, khi nhìn thấy Cổ Doanh Doanh thì khóe miệng hơi nhếch lên.
Đây coi như oan gia ngõ hẹp sao?
“Tôi muốn mua một chiếc vòng ngọc tặng người khác.” Bởi vì Hàn Nhã Thanh mắt hướng về chiếc tủ, Cổ Doanh Doanh không có nhận ra Hàn Nhã Thanh.
“Cô Cổ muốn tặng người như thế nào? Bao nhiêu tuổi?” Nhân viên phục vụ vừa nghe thấy bán được hàng, mắt sáng lên, thái độ lại càng nhiệt tình. Hai nhân viên phục vụ khác cũng vây lại.
“Thân phận tôn quý, khoảng 70 tuổi.” Cổ Doanh Doanh giống như tùy ý nói một câu.
“Ồ, tôi hiểu rồi, cô Cổ đây là muốn mua vòng ngọc tặng cho bà cụ Dương sao? Cô Cổ thật sự hiếu thảo.” Nhân viên phục vụ đó rất thông minh, cũng biết nịnh nọt.
CHƯƠNG 635: HÀN NỮ THẦN RA TAY CHẮC CHẮN LÀ LONG TRỜI LỞ ĐẤT (2)
Nhân viên bán hàng kia là một người thông minh, lanh lợi, cũng là một người biết nịnh hót.
Cổ Doanh Doanh cười, không nói gì, không phủ nhận thì coi như là thừa nhận.
"Nếu như cô Cổ muốn tặng cho bà cụ Dương đương nhiên phải tặng cái tốt nhất." Trên khuôn mặt của nhân viên bán hàng kia lộ rõ sự kích động, dường như đã nhìn thấy tiền đang vẫy tay với cô ta.
Đồ càng đắt, hoa hồng của bọn họ càng nhiều, đó cũng chính là tiền!!
"Cô Cổ, cô đến bên này xem thử xem, mấy mẫu vòng ngọc bên này là mấy mẫu mới của năm nay, là sản phẩm thành màu tốt nhất." Nhân viên bán hàng dẫn Cổ Doanh Doanh đi đến chỗ Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh đứng bất động, vẫn nhìn một cách rất nghiêm túc.
"Cô à, có thể phiền cô nhường một chút không? Cô cũng không mua nổi, cô xem làm gì?" Nhân viên bán hàng nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, trực tiếp đuổi người: "Cô không mua thì đừng đứng ở đây cản đường, cô Cổ thật tâm muốn mua vòng ngọc, không giống người nào đó, chỉ đứng xem, không mua được."
Cổ Doanh Doanh nghe thấy những lời nhân viên bán hàng nói, khóe miệng thêm vài phần đắc ý, đôi mắt hơi chuyển động, nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, sau đó cô ta lập tức sững sờ!
Sao Hàn Nhã Thanh lại ở đây?
Nhớ đến sự quyến luyến khó rời lúc Dương Tầm Chiêu hôn Đường Thấm Nhi vào tối hôm qua, khóe miệng của Cổ Doanh Doanh rõ ràng tăng thêm vài phần chế nhạo.
"Hóa ra là cô Hàn, cô Hàn cũng muốn mua vòng ngọc sao?" Cổ Doanh Doanh che giấu những cảm xúc không nên có, nụ cười trên khuôn mặt vẫn ôn hòa như bình thường, giọng điệu của cô ta lúc này cũng vô cùng khách khí.
Hàn Nhã Thanh không thèm nhìn cô ta, tiếp tục ngắm vòng ngọc trong quầy, Đường Lăng nói, anh ta có cổ phần ở Tân Thế Niệm, vì vậy cô nhìn trúng cái nào có phải có thể bảo Đường Lăng trực tiếp tặng mình.
Vì vậy, cô phải xem một cách nghiêm túc!
Bên này Hàn Nhã Thanh đã xem xong, lập tức đi đến chỗ khác.
Cổ Doanh Doanh thấy Hàn Nhã Thanh không để ý đến cô ta, khuôn mặt lập tức trở nên khó coi.
"Cái đồ phụ nữ xấu xí kia...." Cổ Linh Linh cũng nhận ra Hàn Nhã Thanh, lớn tiếng quát mắng.
Cổ Doanh Doanh vội vàng kéo cô ta lại.
Lúc ánh mắt Cổ Doanh Doanh lướt qua Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lóe lên, sau đó lại nhìn về phía nhân viên bán hàng, khẽ cười nói: "Cô lấy mấy mẫu vòng ngọc mới nhất trong năm nay của các cô ra đây cho tôi."
"Được, được." Nhân viên bán hàng vội vàng gật đầu lấy mấy mẫu vòng ngọc đắt nhất ra.
Nếu đổi lại là người khác, nhân viên bán hàng chắc chắc sẽ không lấy ra hết, nhưng Cổ Doanh Doanh là khách hàng lớn của bọn họ, nhà họ Cổ vốn đã là một gia tộc có tiền, Cổ Doanh Doanh này còn sắp gả vào nhà họ Dương, cũng là một gia tộc có rất nhiều tiền.
Bọn họ đương nhiên không dám chậm chạp.
Cổ Doanh Doanh cầm mấy mẫu vòng ngọc lên xem, sau đó lấy một chiếc vòng ngọc trong số đó đi đến dưới ngọn đèn phía bên kia, cô ta làm như vậy có lẽ là muốn xem càng chi tiết.
Chỉ là lúc Cổ Doanh Doanh rời đi có nháy mắt ra hiệu với Cổ Linh Linh, bình thường hai chị em cũng đã làm rất nhiều chuyện xấu như này, rất hiểu ý nhau, Cổ Linh Linh lập tức hiểu được dụng ý của Cổ Doanh Doanh.
Cổ Doanh doanh cầm chiếc vòng ngọc đi sang bên kia, nhân viên bán hàng đương nhiên cũng vội vàng đi theo cô ta.
Một nhân viên bán hàng khác muốn đem cất mấy mẫu vòng ngọc khác đi, dù sao mấy mẫu này cũng quá đắt, không dám sơ xuất.
“Này, cô làm gì vậy, chị tôi vẫn chưa chọn xong mà, cô đừng cất vội.” Cổ Linh Linh ngăn nhân viên bán hàng kia lại.
“Ừ, các cô đừng cất vội, tôi vẫn muốn chọn thêm, hơn nữa, tôi có thể muốn chọn hai cái, cô đưa cái trong tay cô ra đây cho tôi, tôi xem luôn.” Cổ Doanh Doanh quay lại, nhìn nhân viên bán hàng kia, trên mặt vẫn nở một nụ cười ôn hòa.
“Vâng, vâng ạ.” Nhân viên bán hàng kia nghe thấy Cổ Doanh Doanh muốn mua hai cái, càng kích động, nhìn thấy Cổ Linh Linh đang cầm hai cái còn lại để đeo thử cũng không nói gì, cô ta cầm chiếc vòng ngọc trên tay đi đến trước mặt Cổ Doanh Doanh.
Thực ra, ánh sáng trong quầy hàng đều giống nhau, nhưng Cổ Doanh Doanh lại nói sáng ở phía Đông tốt hơn.
Đúng lúc này lại có một vị khách đi vào cửa hàng, nhân viên bán hàng còn lại đi tiếp đón.
Cổ Linh Linh nhìn thấy không có ai chú ý đến cô ta, hai mắt lóe lên, sau đó cầm một chiếc vòng ngọc trong đó đi đến bên cạnh Hàn Nhã Thanh, nhanh chóng bỏ chiếc vòng ngọc vào trong túi áo khoác của Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh vẫn đang rất nghiêm túc xem đồ trang sức bằng ngọc, không có bất kỳ phản ứng gì, nhưng khóe miệng của Hàn Nhã Thanh rõ ràng nở một nụ cười khẩy.
Lại dùng trò này với cô!!
Tốt, rất tốt.
Cổ Linh Linh thấy Hàn Nhã Thanh không phát hiện ra, trong lòng rất đắc ý, nhanh chóng quay lại, sau đó ra hiệu “OK” với Cổ Doanh Doanh.
Cổ Doanh Doanh hơi nghiêng mắt nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, thấy Hàn Nhã Thanh không có bất kỳ phản ứng gì, không khỏi cười khẩy một tiếng.
Hôm nay, cô ta phải khiến Hàn Nhã Thanh mất mặt.
Cổ Doanh Doanh đang nghĩ như vậy, nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đột nhiên quay người lại, đi ra ngoài.
“Linh Linh, em lấy hai chiếc vòng ngọc còn lại mang qua đây cho chị xem.”
“A, vâng.” Cổ Linh Linh giả vờ trả lời.
“Để tôi, để tôi.” Nhân viên bán hàng kia vội vàng đi qua, đưa tay ra nhận lấy chiếc vòng ngọc trên tay Cổ Linh Linh.
Cổ Linh Linh đưa chiếc vòng ngọc còn lại trong tay cho nhân viên bán hàng kia.
“Cô Cổ, còn một cái nữa?” Nhân viên bán hàng sững sờ, cô ta nhìn trên quầy hàng, không nhìn thấy chiếc vòng ngọc kia, vẻ mặt lập tức thay đổi.
“Lúc nãy tôi chỉ đeo thử cái này, cái kia tôi để trên quầy hàng.” Lúc Cổ Linh Linh nói câu này, cố ý nhìn về phía quầy hàng bên kia, đột nhiên cố ý nói: “Hả? Sao lại không có? Thật kỳ lạ, rõ ràng tôi để ở đây mà, lúc nãy không phải có người nào đi qua sau đó lấy đi chứ?”
Nhân viên bán hàng nghe thấy Cổ Linh Linh nói vậy, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, cô ta nhìn thấy đúng lúc Hàn Nhã Thanh đang đi ra ngoài, theo bản năng buột miệng hét lên: “Cô Hàn, xin cô dừng lại.”
Lúc nãy Cổ Doanh Doanh gọi cô ta là cô Hàn, nhân viên bán hàng cũng nhận ra là Hàn Nhã Thanh, dù sao gần đây tin tức của Hàn Nhã Thanh cũng quá nhiều.
Phản ứng đầu tiên của nhân viên bán hàng chính là nhận định Hàn Nhã Thanh đã lấy trộm vòng ngọc, nên Hàn Nhã Thanh mới vội vàng rời đi.
“Gọi tôi à?” Hàn Nhã Thanh dừng lại, quay người qua nhìn nhân viên bán hàng kia, vẻ mặt bình tĩnh không nhìn ra có bất kỳ điểm bất thường nào.
“Đúng, mong cô Hàn đừng rời đi vội, cửa hàng của chúng tôi vừa không thấy một chiếc vòng ngọc, mong cô Hàn phối hợp một chút.” Câu nói này của nhân viên bán hàng đã nói một cách rất rõ ràng, chỉ chưa nói thẳng ra Hàn Nhã Thanh đã lấy trộm vòng ngọc của bọn họ.
Cổ Doanh Doanh và Cổ Linh Linh nhìn nhau, nhìn nhau cười.
Lúc Cổ Doanh Doanh nhìn về phía Hàn Nhã Thanh một lần nữa, khóe miệng rõ ràng thêm vài phần đắc ý, lý do cô ta dám bảo Linh Linh làm như vậy là vì cô ta biết camera trong cửa hàng này đã bị hỏng, lúc nãy bọn họ mới gọi người đến sửa, lúc cô ta vừa đi vào, đúng lúc nghe thấy nhân viên bán hàng gọi điện thoại.
Linh Linh đã bỏ chiếc vòng ngọc kia vào trong túi của của Hàn Nhã Thanh, chỉ cần khám xét là có thể tìm ra….