"Rốt cuộc đã thành công thông quan rồi."
Khi trùm ngã xuống, hai con ngươi Hứa Nguyên tràn ngập tơ máu từ từ dựa vào cái ghế chơi game phía sau. Sau khi người chơi hoàn thành toàn bộ thử thách, trên màn hình đang hiển thị danh sách các người chế tác ra game này.
"Thương Nguyên" được cho là trò chơi có kịch bản phứt tạp nhất trong nước. Sau hơn một tháng thức khuya khổ chiến, cuối cũng cũng bị Hứa Nguyên hắn khám phá hết tất cả, cũng như hoàn thành toàn bộ kết cục và nhiệm vụ.
Là một trò chơi theo phong cách pixel 2.5D, kịch bản của "Thương Nguyên" có chút phong phú quá mức.
Hơn ngàn sự lựa chọn, hai mươi lăm tuyến đường, mấy chục phong cách và kết thúc khác nhau, mang đến cho người chơi những cốt truyện và trải nghiệm hoàn toàn mới với mỗi một kết thúc riêng biệt.
"Với công nghệ ngày nay, cũng chỉ có loại trò chơi pixel 2.5D này mới có thể thực hiện được lượng cốt truyện cỡ này.
Sau khi tỉ mỉ xem xong hết tất cả nội dung trên màn hình, Hứa Nguyên mới hài lòng tắt máy ngắt nguồn điện, lê lết thân hình mệt mỏi, buồn ngủ đi vào phòng tắm rửa mặt, rồi leo lên giường nằm, trong đầu vẫn theo thói quen nhớ lại những gì vừa trải qua trong trò chơi.
"Cuối cùng cũng đã chơi xong rồi, chỉ có vị thừa tướng kia là có chút đáng tiếc, trở thành ông trùm cuối cùng của mười mấy cái kết cục, tất cả đều bị đám chó biên kịch làm cho lão phải chết."
"Hơn nữa sau khi chơi vài lần, đã quen với cơ chế của trò chơi, độ khó cũng trở nên đơn giản đi nhiều."
"Ha ha."
"Buồn ngủ quá. Không nghĩ nữa, ngày mai còn phải đi đến công ty của ông già để giúp đỡ, nghỉ hơn một tháng trời, phỏng chừng ngày mai sẽ bị lão mắng te tua."
Một bên vừa lẩm bẩm trong miệng, Hứa Nguyên dần dần chìm vào trong giấc ngủ.
"Ầm ầm -- "
Sấm chớp và mưa giông to lớn trút xuống.
Cùng với tiếng ngọn lửa bùng lên và tiếng củi gỗ cháy lách tách, trong cơn mơ màng Hứa Nguyên có chút khó chịu mở bừng mắt.
"Trời mưa rồi sao. Chậc, đau đầu quá, trong nhà dường như còn có thuốc giảm đau."
Cảm giác đầu đau như búa bổ khiến Hứa Nguyên trong lúc ý thức còn mơ màng, muốn đứng dậy đi tìm hộp thuốc để lấy thuốc giảm đau. Nhưng sau khi hắn triệt để bừng tỉnh, thì khung cảnh mờ tối trước mặt lại khiến Hứa Nguyên choáng váng không thôi.
Đây là đâu?
Nhà ta đâu?
Trần nhà quen thuộc một thời đã biến mất không thấy, đập vào mắt Hứa Nguyên là một ngôi miếu xa lạ bị bỏ hoang. Dằm và cột gỗ cũ kỹ mục nát.
Một tượng phật bằng đá đã gãy mất một tay đang ngồi xếp bằng trên đài sen.
Ở giữa ngôi miếu hoang là một đống lửa nhỏ không ngừng đung đưa theo từng cơn gió lạnh thổi vào.
Cùng với một hắc y nữ tử với tấm sa mỏng che mặt đang yên lặng ngồi bên cạnh đống lửa.
Tiếng mưa lộp độp phát ra từ bên ngoài miếu hoang.
Hết thảy đều im lặng đến đáng sợ.
Hứa Nguyên trầm mặc trong hai giây, hắn nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra.
Nhưng mọi thứ vẫn không hề thay đổi.
". . . "
Hứa Nguyên cố gắng lý giải chuyện gì đang xảy ra trên người mình.
Nhưng hắn suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc vẫn không có chút manh mối nào.
Điều duy nhất có thể xác nhận chính là, hắn, dường như đã xuyên không rồi.
Nhưng cơn đau đầu vừa rồi không phải là di chứng sau khi ký ức dung hợp, mà do sau đầu sưng lên một cục u to tướng gây nên.
Không có ký ức khi xuyên không khiến Hứa Nguyên trở nên vô cùng lạ lẫm với hết thảy xung quanh. Ánh mắt không ngừng đánh giá mọi thứ trong căn miếu hoang này.
Mưa rơi như trút nước chảy dọc theo từng mảnh ngói cũ kỹ rơi xuống bên ngoài giống như một tấm màn bằng nước ngăn cách hai thế giới. Vũng nước bên ngoài không ngừng nổi lên từng cơn sóng gợn. Ngoại trừ ánh sáng chiếu ra từ đống lửa, bên ngoài là một màn đêm kéo dài vô tận.
Cũng giống như rất nhiều thanh thiếu niên bấy giờ, Hứa Nguyên cũng từng mộng tưởng qua về loại việc xuyên không này, thế nhưng cũng chỉ là Diệp Công thích rồng* hứng thú nhất thời mà thôi, chứ không nghĩ rằng lại có ngày xảy ra trên người mình.
Diệp Công thích rồng: Thành ngữ Trung Quốc. Nói về một ông lão tên Diệp Công rất yêu thích loài Rồng, nhưng khi một con Rồng thật sự hạ phàm tới nhà lão, lão lại sợ hãi đến mặt không còn chút máu. Ám chỉ việc yêu thích chỉ là nói suông, hữu danh vô thực.
Hứa Nguyên luôn có nhận thức rõ ràng về bản thân mình. Nếu như không có gian lận, xuyên vào trong bất kỳ một tác phẩm văn học nào, hắn đều không thể sống nổi quá ba chương.
Và cảnh tượng u ám trước mắt này rõ ràng là kiểu mà hắn không sống qua nổi ba chương đây.
Cơn mưa ngày Đông rất là lạnh lẽo, từng cơn gió lạnh buốt không ngừng thổi vào.
Dưới ánh sáng lờ mờ của đống lửa, ánh mắt Hứa Nguyên liên tục nhìn ra xung quanh.
Miếu hoang này cũng rất lớn, khi phồn vinh thì có lẽ hương hỏa không ngừng. Tượng phật uy nghiêm đã từng, lúc này cũng biến trở nên quỷ dị trong khung cảnh u ám thế này.