• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước mắt trở nên tối đen, Hứa Nguyên tức giận đến mức bật cười thành tiếng. Một cảm giác choáng váng hít thở không thông xông thẳng lên đầu.

Cơn buồn ngủ và choáng váng do bệnh tình gây nên, không ngừng thôi thúc muốn hắn chìm vào giấc ngủ. Nhưng Hứa Nguyên biết rằng nếu lúc này mà ngủ, có khả năng sẽ xong đời.

Hắn vội vàng tập trung tinh thần, ổn định ý thức, liếm liếm bờ môi trắng bệch nói. "Có thể. . . có thể truyền công trị thương cho ta được không?"

Hệ thống chữa trị trong thế giới trò chơi này rất là cổ xưa, nhưng bởi vì sự tồn tại của khí, nên ở một mức độ nào đó cũng không hề kém cạnh thế giới của hắn bao nhiêu.

Ở trong khu rừng rậm thâm sơn này, hiển nhiên là không thể trông cậy được vào ai.

Nhưng Hứa Nguyên lại nhớ trong Thương Nguyên có một phân đoạn có cảnh truyền công chữa thương cũ kỹ này.

Nhiễm Thanh Mặc nghe vậy liền ném văng tảng băng trong tay, lập tức ngồi xếp bằng xuống trước mặt Hứa Nguyên, không hề quan tâm đến sự khác biệt giữa nam và nữ, trực tiếp vén y phục hắn lên, một ngón tay thon dài điểm vào bụng dưới của hắn.

Cảm nhận một luồng khí tức lạnh lẽo truyền vào từ đó, trong lòng Hứa Nguyên liền cảm thấy vui mừng.

Nhưng một khắc sau, cảm giác lạnh lẽo lập tức biến mất, Nhiễm Thanh Mặc đột nhiên lại rút tay về.

Mắt mở to nhìn chằm chằm hắc y nữ tử. Hứa Nguyên nói với giọng khàn khàn. "Làm sao vậy?"

Nhiễm Thanh Mặc chớp chớp mắt rồi thấp giọng nói. "Ngươi không có khí, sẽ chết."

Hứa Nguyên cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể mình. "Tại sao?"

"Ngươi không có khí."

". . . " Hứa Nguyên.

Khi các thiết lập trong trò chơi trở thành hiện thực, các chi tiết bị lược qua trong đó, tự nhiên bây giờ sẽ tự động được bổ sung.

Khí, loại vật chất thần kỳ này, xác thực có thể trị thương giúp người khác.

Nhưng bản chất của việc truyền công trị thương kỳ thực chính là mượn khí của người khác, tiến hành dẫn dắt khí trong cơ thể bản thân, sau đó đả thông các kinh mạch bị nghẽn bên trong.

Nhưng nơi bị khí đi qua sẽ từ từ được chữa trị, vật chất có hại cũng sẽ bị khí nuốt chửng.

Mà người bình thường chưa hề bắt đầu tu luyện, kinh mạch vẫn luôn bị tắc nghẽn.

Kinh mạch Hứa Nguyên bị tắc nghẽn, khí của Nhiễm Thanh Mặc tự nhiên không thể tiến vào, nếu nàng cưỡng ép đưa qua, kết quả chính là nứt vỡ.

Nứt vỡ theo đúng nghĩa đen của nó.

Sau khi hiểu rõ được nguyên lý này, không khí bên trong sơn động lại trở nên im ắng vô cùng.

Hứa Nguyên hư nhược dựa vào vách đá lạnh lẽo, cảm thấy trạng thái của bộ thân thể này còn tệ hơn so với dự đoán, ngay cả sức lực cởi bỏ lớp y phục ướt đẫm trên người cũng không còn.

Bởi vì vừa phát sốt, vừa bị mất thân nhiệt, nên ý thức của hắn đã bắt đầu trở nên mơ hồ, hiện giờ vẫn chưa hôn mê hoàn toàn là dựa vào ý chí sinh tồn khổ cực chống đỡ.

Kiếp trước, hắn từng bị hạ thân nhiệt trong một lần đi thám hiểm Iceland. Nhưng cũng may trong những người đồng hành lần đó có một người là chuyên gia sinh tồn nơi hoang dã, nên mới may mắn sống sót tới bây giờ.

Còn hiện tại bây giờ thì?

Hứa Nguyên liếc nhìn nữ tử bên cạnh.

Nhiễm Thanh Mặc cũng im lặng ngồi bên cạnh Hứa Nguyên, lông mày hơi nhíu lại, như đang khổ não suy nghĩ làm cách nào giải quyết việc con tin trước mắt sắp bị bệnh chết này.

Bị một tảng băng không hiểu chuyện như vậy chiếu cố, Hứa Nguyên không cho rằng bản thân còn có thể tỉnh lại sau khi chìm vào giấc ngủ.

Trong đầu hắn không ngừng lục lọi lại các phương thức tạo ra lửa ở nơi hoang dã, nhưng tất cả đều bị hắn phủ quyết.

Hoặc là không có dụng cụ, hoặc là không đủ vật liệu, ngay cả phương pháp cơ bản nhất là dùng gỗ ma sát với nhau tạo ra lửa, cũng không thể nào thực hiện trong trời mưa to như thế này.

Cả hai đều trầm mặc.

Thời gian không ngừng trôi qua từng chút một.

Tầm mắt của Hứa Nguyên dần dần mờ đi, thân thể không chịu khống chế ngã xuống mặt đất bên cạnh.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Hứa Nguyên nhìn thấy bóng dáng hắc y nữ tử đang đi ra ngoài cửa động.

Nàng, định đi đâu?

Suy nghĩ cuối cùng lóe qua, trước mắt hoàn toàn tối đen.

Ý thức biến mất.

Hứa Nguyên phảng phất như đi tới trong hư không vô ngần, bóng tối và giá rét vô tận bao phủ hắn.

Hắn mất đi cả năm giác quan, không hề ý thức được thời gian trôi qua.

Không biết đã qua bao lâu rồi, cô độc, tuyệt vọng tràn ngập toàn thân hắn.

Hắn, chết rồi?

Hứa Nguyên cảm thấy, hắn hẳn là đã chết.

Trạng thái đang mất nhiệt và phát sốt, lại còn được một tảng băng không có chút thường thức nào chiếu cố. Dù có nghĩ như thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể sống sót.

Cho dù lúc sinh thời có sợ hãi tử vong ra sao, nhưng khi tử vong thực sự đến, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm.

Vào thời khắc này, Hứa Nguyên thậm chí cảm thấy cảm giác tử vong cũng không tồi.

Hắn có thể cảm nhận được một cảm giác ấm áp liên tục chảy quanh bờ môi của mình, thậm chí có một ít còn lọt vào trong miệng.

Đó là thứ nước gì vậy, có chút tanh, lại có chút ngọt, rất dễ uống.

Giống như một mảnh đất khô cằn nứt nẻ lâu ngày được nước mưa tưới nhuần, bản năng xúc động muốn tham lam hút hết tất cả vào trong.

Khi thứ nước tanh ngọt và ấm áp không chừng chui vào trong miệng, một dòng nước ấm áp bắt đầu xua tan đi cái lạnh bên trong tứ chi bách mạch.

Hữm?

Đợi chút.

Nếu như đã chết, vì sao ta còn có thể uống?

Khi cái suy nghĩ quái dị này xuất hiện, năm giác quan đã mất dần dần bắt đầu khôi phục. Cuối cùng hắn rõ ràng nghe được âm thanh nuốt chửng "ừng ực, ừng ực, ừng ực".

Hứa Nguyên từ từ mở hai mắt ra, con ngươi chưa hoàn toàn lấy lại cảm giác khiến cho hình ảnh phía trước vẫn còn có chút méo mó, mờ hồ.

Tiếng uống nước "ừng ực, ừng ực" vẫn vang lên, những gì Hứa Nguyên nhìn thấy cũng dần trở nên rõ ràng.

Hắn nhìn thấy một đôi mắt trong veo đang nhìn mình.

Ý thức của Hứa Nguyên vẫn còn mơ hồ, nhất thời còn chưa hiểu rõ tình huống bây giờ. Hắn nhìn chằm chằm đối phương một lúc, rồi vô ý thức quay đầu lại.

Nhưng hắn vừa mới cử động, thì một cái tay lạnh lẽo trực tiếp giữ chặt đầu hắn, không cho hắn cử động.

Là Nhiễm Thanh Mặc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK