Nhìn đống lửa đang cháy, Hứa Nguyên khe khẽ thở dài, rồi lại khẽ cười một tiếng.
Trước đây, cốt truyện của Thương Nguyên dù có phức tạp đến đâu thì cuối cùng vẫn chỉ là một trò chơi, không có khả năng thể hiện được hết mọi khía cạnh của một thế giới hoàn chỉnh.
Trong thế giới siêu phàm này, rất nhiều thường thức đều có thể biến trở thành trò cười cho người khác.
Nếu bị ngã bệnh ở đây, cũng không nhất định phải uống thuốc, có bị mất nhiệt ở bên ngoài cũng không nhất định phải cần có lửa để sưởi ấm.
Hứa Nguyên tự thấy bản thân là một người có năng lực thích ứng rất mạnh, nhưng đối mặt sự thay đổi quy tắc của thế giới này, thói quen đã hình thành trong hơn hai mươi năm qua, tạm thời vẫn còn ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn. Mọi thứ chỉ do tư duy quá khác biệt.
Hứa Nguyên liếc nhìn cự Mãng ở lối vào sơn động.
Từ sau khi tỉnh lại tới bây giờ, đầu cự Mãng này cứ nhìn chằm chằm vào hắn, bộ dạng giống như có quen biết với bộ thân thể này của hắn vậy.
Không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Tuy rằng từ một trò chơi 2.5D pixcel thay đổi thành như một trò chơi gốc nhìn thứ nhất, biến hóa mặc dù rất lớn, nhưng Hứa Nguyên vẫn đại khái đoán ra được đầu cự Mãng trước mặt này là loài gì.
Diễm Linh Mãng.
Một loại quái vật tinh thông Hỏa thuộc tính tương đối hiếm thấy, có linh trí nhất định, có thể thu phục thành Bảo Bảo, về sau bồi dưỡng thành Diễm Linh Giao.
Lúc trước ở trong trò chơi, muốn thu phục loại cự Mãng này rất là đơn giản, đánh cho nó phục là được, một loại yêu thú dâm đãng nhưng lại sợ chết.
Ở trong trò chơi, Hứa Nguyên còn cảm thấy chướng mắt với loại bảo bảo thấp kém như thế này. Nhưng Diễm Linh dịch mà nó sản sinh ra lại là thứ tốt, là vật phụ trợ luyện chế một số đan dược, có tác dụng với cả đại hậu kỳ (siêu late game).
Hiện tại hắn không có cách nào luyện đan, bất quá Diễm Linh dịch lại là một loại thiên tài địa bảo có thể trực tiếp sử dụng.
Hứa Nguyên nhanh chóng nhớ công thức miêu tả trên sách về Diễm Linh dịch này, đôi mắt không khỏi chớp lên vẻ trí tuệ.
Dịch kinh tẩy tủy, bài trừ hàn tật, bổ âm tráng dương. Mãng bản tính vốn dâm nên có chút tác dụng kích dục kèm theo.
Nghĩ tới đây Hứa Nguyên bỗng nhiên nhớ lại, cái đồ vật này dường như cũng là một trong các phối liệu của chí bảo Hợp Hoan tán trong một phân đoạn tà đạo.
Hắn đưa mắt nhìn thoáng qua túi nước trong tay, sau đó liếc nhìn về phía người còn lại ở trong sơn động này.
Sau khi làm xong hết thảy mọi việc vừa rồi, Nhiễm Thanh Mặc trực tiếp ngồi xếp bằng im lặng ở một gốc khác trong sơn động, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Khí tức lãnh đạm, dù có cách từ xa cũng có thể cảm nhận được.
Hứa Nguyên thu hồi ánh mắt, yên lặng đặt túi nước xuống.
Thứ Diễm Linh dịch tốt thì đúng là có tốt thật, nhưng trong tình huống bây giờ, uống ít một chút thì tốt hơn, nếu không bị tảng băng kia cắt đi rồi, hắn không có chỗ mà khóc a.
Tự dưng nghĩ tới những chuyện lung tung vớ vẩn này làm gì, Hứa Nguyên vỗ vỗ bộ hoa phục cẩm lệ còn ướt trên người, đứng dậy chuẩn bị để đầu cự Mãng ở lối vào sơn động giúp hắn hong khô.
Y phục ướt mà không cần hơ lửa liền có thể hong khô. Từ một khía cạnh nào đó mà nói, còn tiện lợi hơn gấp trăm lần những cái máy sấy ở tiền thế của hắn.
Tiếng bước đi chậm rãi không hề thu hút sự chú ý của Nhiễm Thanh Mặc, nàng vẫn im lặng ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Khi tới gần lối vào sơn động, đối mặt với hai con ngươi thẳng đứng của Diễm Linh Mãng này, Hứa Nguyên nhận thấy năng lực thích ứng của bản thân về khía cạnh nào đó, đúng thật là rất mạnh.
Lần đầu vừa nhìn thấy còn bị dọa cho sợ hãi thối lui về sau, nhưng hiện tại lại có thể bình tĩnh nhìn thẳng vào nó.
Một người một Mảng đứng nhìn nhau, sau đó Hứa Nguyên đưa tay lên chỉ vào y phục của mình.
Diễm Linh Mãng chỉ nằm im ở đó, nhìn chằm chằm vào hắn mà không hề có hành động gì.
Hứa Nguyên hít sâu một hơi, lại chỉ vào Nhiễm Thanh Mặc đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Trong con ngươi của Diễm Linh Mãng liền lộ ra vẻ khinh thường vô cùng giống con người, sau đó thong dong há miệng đưa đầu lưỡi ra.
Ngay khi cái lưỡi rắn thò ra, một cảm giác khô ráp lập tức phả thẳng vào mắt, hơi nước trong y phục nhanh chóng bốc hơi với tốc dộ mắt thường có thể thấy được.
Nhiệt độ từ trên lưỡi rắn mang đến khiến cả người Hứa Nguyên dễ chịu và ấm áp vô cùng.
Trong lúc nhất thời, cả sơn động vô cùng yên tĩnh.
Và lúc khi y phục trên người Hứa Nguyên triệt để khô ráo, thì biến cố đột nhiên phát sinh.
Diễm Linh Mãng vốn ngoan ngoãn sợ hãi, trong hai con ngươi dựng đứng lúc này lại hiện lên sát ý điên cuồng. Lưỡi rắn đang đưa ra bỗng nhiên biến thành một đạo tàn ảnh cùng với nhiệt độ không ngừng gia tăng trên đó đánh thẳng tới đầu Hứa Nguyên.
Một khi để công kích của loại cự vật khổng lồ này đánh trúng, đầu của Hứa Nguyên chắc chắn sẽ nổ tung.
Lần này, Hứa Nguyên mới nhìn thấy được, cơ thể của một người bình thường căn bản không có cách nào tránh thoát được loại tốc độ công kích này.
Khí tức tử vong như thủy triều bao phủ Hứa Nguyên, hắn chỉ có thể nhìn thấy cái lưỡi rắn giống như thiết trùy như cuồng phong nện thẳng vào đầu mình.
Vào thời khắc sinh tử, một đạo lam sắc kiếm quang đột nhiên cắt ngang không trung, nhiệt độ nóng rực trong nháy mắt bị hàn băng liên miên bất tuyệt thôn phệ.
Mà bóng hình xinh đẹp mặc hắc y kia đã không biết đứng ngăn trước người Hứa Nguyên từ lúc nào, tốc độ nhanh đến bất khả tư nghị.
"Lạch cạch -- "
Một âm thanh giòn tan vang lên, cái lưỡi rắn mảnh mai dày nặng bị chém đứt đoạn rơi xuống nền đất lạnh băng, không ngừng giãy giụa vặn vẹo.
Trong sơn động liền trở nên yên tĩnh.
"Xì xì. . . "
Một tiếng kêu bén nhọn thống khổ vang lên, thân hình khổng lồ của cự Mãng bắt đầu giãy giụa không ngừng, khiến cho sơn động bị chấn động kịch liệt.
Nhiễm Thanh Mặc đứng chắn trước người Hứa Nguyên, đôi mắt xinh đẹp bình thản nhìn chằm chằm đầu cự Mãng phía trước, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên chuôi kiếm, vung kiếm một cách tùy ý.