• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bảy người ở đây đều yên tĩnh chờ đợi đại tông tử tới.

Thời gian lặng lẽ trôi qua từng chút một, đột nhiên một trận cuồng phong thổi qua, một bóng áo xanh từ bên dưới Huyền Thiên nhai nhảy vọt lên, đáp xuống mép vách đá vạn trượng.

Người vừa tới này mày kiếm mắt sáng, phong thần tuấn lãng, một thần thanh sắc Mãng bào, ống tay áo có thiêu kim tuyến tường vân, thắt lưng có màu chu hồng bạch ngọc. Tay áo và mái tóc dài đen như mực, nhẹ nhàng tung bay theo gió.

Nhảy vọt lên cùng với y còn có một vị nữ tử trong phục trang ảnh vệ.

Nữ nhân này có hắc sa che mặt, chỉ thấy được một đôi mắt lạnh lùng, một bộ hắc y ôm sát người, đường cong lồi lõm, hai bên lộ ra hai cánh tay trắng ngần, hai bàn tay với hai hộ giáp ẩn giấu lưỡi kiếm bên trong, dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời trở nên lạnh lẽo rợn người.

Khi người nam tử này xuất hiện, cả bảy người trên đỉnh núi đồng loạt đứng lên.

Người nam tử này chính là Hứa Trường Ca, với một thân thanh y. Hứa Trường Ca không hề quan tâm mọi người phía sau, chỉ lẳng lặng nhìn vụ hải bên dưới.

Một lát sau, Hứa Trường Ca dường như bất đắc dĩ khe khẽ lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm nói:

"Điên Nguyên Huyễn Vụ trận a, quả nhiên là dự mưu đã lâu, Nhiễm Thanh Mặc lại có thể biết được nơi đây có mê trận như thế sao."

Vừa nói, Hứa Trường Ca vừa chậm rãi quay người lại mỉm cười nhìn về phía mấy người sau lưng.

Giọng nói ôn hòa của Hứa Trường Ca được gia trì bởi nguyên khí, truyền rõ vào tai tất cả mọi người trên đỉnh núi.

"Trận pháp này xây dựng dựa vào Thiên Sơn môn, không thể dùng vũ lực phá vỡ. Tuy nhiên, một tháng sau khi nguyên khí hao hết, vụ khí sẽ tự động tiêu tán. Chỉ là trong thời gian này, phải làm phiền chư vị tiên sinh đợi ở đây rồi."

Nói xong, Hứa Trường Ca chắp tay hành lễ với mọi người.

Đám người Chu Sâm thấy thế đều không nói gì, yên lặng đáp lễ lại.

Làm xong hết thảy chuyện này, Hứa Trường Ca liếc mắt nhìn qua nữ tử bên cạnh, ôn nhu nói: "Đúng rồi, Ảnh Nhi, ngươi tạm thời cũng đừng đi theo ta, cứ đợi ở đây là được."

Nữ tử ăn mặc như ảnh vệ nheo mắt lại, giọng có vẻ khàn khàn nói: "Trưởng công tử, ngài. . . muốn đi đâu?"

Hứa Trường Ca liếc nhìn đầu Thất Sinh Mãng đã chết không nhắm mắt kia, nhưng không hề nói gì.

Ảnh Nhi tựa hồ ý thức được cái gì, nhưng còn chưa kịp mở miệng nói.

Một cơn gió lốc đã nâng thân hình Hứa Trường Ca lên, mà bay cùng y còn có cái đầu cự Mãng cao hơn mười mét trên đỉnh núi.

Hứa Trường Ca đứng trên bầu trời, mái tóc dài bồng bềnh sau lưng bay theo gió, một đôi mắt đen sâu thẳm từ trên cao nhìn xuống, giọng nói rất nhẹ nhàng:

"Các vị, ta tạm thời phải rời khỏi, đi tới Cổ Uyên một chuyến. Đường đi rất xa, khả năng không thể trở về trong vòng một tháng được. Việc của Nhiễm Thanh Mặc liền giao cho các vị, các ngươi không cần nương tay, tìm được nàng cứ trực tiếp xuất thủ giết chết là được. Về phần Trường Thiên. . ."

Nói đến đây, Hứa Trường Ca đột nhiên đổi giọng, một đôi mắt kiếm ôn nhu bỗng biến trở nên lạnh lẽo thấu xương. Y chậm rãi nhìn lướt qua tất cả mọi người, chậm rãi nói ra từng câu từng chữ một: "Trường Thiên hắn mặc dù rất ngu xuẩn, là một tên phế vật chính cống. Nhưng hắn có phế vật như thế nào đi chăng nữa, cũng không tới lượt ngoại nhân quản giáo hắn."

"Trường Ca cầu xin chư vị tiên sinh, nhất định phải đảm bảo an toàn cho Trường Thiên."

"Ba năm trước, Trường An đã đi rồi, hiện tại nếu như Trường Thiên xảy ra chuyện, phụ thân ngài sẽ làm ra những chuyện gì, người nhi tử như ta đây cũng không thể ngăn cản được."

". . . "

Không gian yên tĩnh tựa như không có chút sự sống nào. Không khí trên Huyền Thiên nhai tựa hồ bởi vì lời nói của thanh y nam tử mà như muốn đông cứng lại.

Lúc trước, bởi vì cái chết của nhị công tử, trong Đế Kinh đã chết đi rất nhiều rất nhiều người.

Im lặng một hồi, trên gương mặt tuấn mỹ của Hứa Trường Ca lần nữa khôi phục lại vẻ ấm áp ôn hòa như trước, lớn tiếng cười nói: "Việc của Trường Thiên liền nhờ vào chư vị, vất vả cho mọi người rồi. Sau khi xong việc, Trường Ca nhất định sẽ bẩm báo chi tiết lại cho gia phụ."

Nói xong, Hứa Trường Ca lại chắp tay thi lễ với mọi người, sau đó cả người lẫn đầu cự Mãng kia hóa thành một đạo lưu quang, nhắm về phía Tây phá không rời đi.

Một giọt nước trong vắt từ đầu thạch nhũ trên đỉnh sơn động chầm chậm rơi xuống.

"Tích tích."

Rơi vào trong ao, làm dấy lên từng cơn sóng nước khuếch tán ra xung quanh. Trong không gian vô cùng yên tĩnh này, âm thanh như thế vang lên vô cùng rõ ràng

Không biết đã hôn mê trong bóng tối bao lâu rồi, ý thức cũng giống như giọt nước trong vắt vừa rồi chầm chậm chảy khắp thân thể.

Mi mắt Hứa Nguyên dần dần cử động, chốc lát sau, hai mắt từ từ mở ra.

Tựa hồ như do hôn mê quá lâu khiến cho tầm nhìn có chút sai lệch, Hứa Nguyên tạm thời nhìn không rõ hoàn cảnh xung quanh.

Trong không gian tĩnh mịch, một giọng nữ yếu ớt nhẹ nhàng truyền đến từ bên cạnh: "Ngươi tỉnh rồi à."

"Ừm."

Hứa Nguyên thấp giọng trả lời theo bản năng, tầm mắt dần dần tập trung, có thể nhìn rõ người nói.

Nhiễm Thanh Mặc nghiêng người, lặng lẽ ngồi xếp bằng bên cạnh hắn.

Hai người ở rất gần nhau, mơ hồ có thể cảm nhận được hơi ấm từ chân nhau xuyên thấu qua lớp y phục.

Có chút kỳ quái là hắn không hiểu vì sao Nhiễm Thanh Mặc lại muốn ngồi gần như vậy.

Những suy nghĩ cứng nhắc dần dần bắt đầu trở nên linh hoạt, Hứa Nguyên từng chút một ngồi dậy khỏi mặt đất.

Sau đó, hắn chợt nhận ra đối phương ngồi gần như vậy là do hắn vẫn đang nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của đối phương trong tay.

Hắn nắm rất là chặt, trên cổ tay trắng nõn của Nhiễm Thanh Mặc thậm chí còn hằn lên vết đỏ.

Khi những ký ức trước đó dần hiện về trong đầu, Hứa Nguyên nhớ lại chấp niệm của mình trước khi hôn mê.

Với phúc duyên 3 điểm của bộ thân thể này, cho dù là có bất tỉnh, Hứa Nguyên cũng không dám buông tay ra khỏi Nhiễm Thanh Mặc.

Nhưng hiện tại đã chính xác tiến vào trong động, Hứa Nguyên mới dần buông đối phương ra, xoa xoa lông mày, nhẹ nhàng giải thích:

"Thật có lỗi, cũng tại bất đắc dĩ."

Nhiễm Thanh Mặc lắc đầu, nhìn Hứa Nguyên bằng đôi mắt trong veo: "Đa tạ."

Lời cảm ơn của Nhiễm Thanh Mặc rất chân thành và nghiêm túc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK