Nói một cách khác, chính là dùng tài liệu trân quý ở giai đoạn giữa và cuối trò chơi để luyện chế ra thứ dùng cho nhân vật ở giai đoạn đầu trò chơi.
Hứa Nguyên im lặng nhìn chằm chằm mười mấy bình ngọc này hồi lâu, đột nhiên có một sự xúc động muốn tiếp tục được vị đại ca kia đánh đập.
Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên không khỏi nín lặng rồi mỉm cười lắc đầu.
Tuy rằng khi vị đại ca kia đánh người cũng ra đòn rất nặng, nhưng lại cũng rất là chịu chi.
"Cốc cốc cốc —— "
Cánh cửa gỗ của sương phòng truyền đến tiếng gõ, Hứa Nguyên nghe thấy liền quay đầu lại: "Có chuyện gì?"
"Tam công tử, dược thiện (thuốc) của ngài đã chuẩn bị xong rồi." Một giọng nữ hơi khàn khàn truyền vào phòng.
"Vào đi!"
"Kẹt kẹt —— "
Theo từng tiếng kẹt kẹt, cửa gỗ bị người từ bên ngoài đẩy vào, một vị nữ tử yểu điệu mặc trang phục Ảnh Vệ từ bên ngoài bưng một chén dược thiền đưa đến.
Chính là Ảnh Nhi vẫn luôn một mực đi bên cạnh Hứa Trường Ca.
Mặt nạ che mặt, y phục màu đen bó sát người, đai lưng màu đỏ, một lọn tóc đuôi ngựa buộc gọn gàng khẽ đung đưa phía sau đầu.
Hứa Nguyên hơi nheo mắt lại nhìn đối phương.
Trong ký ức của Hứa Trường Thiên, thân là một nhân vật phản phái tiêu chuẩn, là một tên quỷ háo sắc với các loại chiến tích vinh quang, cưỡng ép dùng thuốc cũng muốn nhất Long hí ngũ Phụng. Hứa Trường Thiên dĩ nhiên cũng từng có ý định với Ảnh Nhi dáng dấp yêu kiều bên người đại ca mình. Thậm chí lúc ở Đế Đô còn từng "uyển chuyển" đề cập qua đối phương với Hứa Trường Ca.
Hứa Trường Thiên cảm thấy đối phương chỉ là một con chó được nuôi trong gia đình y, một con chó có tu vi cao một chút cũng không hề có sự khác biệt gì với một con chó không có tu vi.
Mà hậu quả của việc đề cập "uyển chuyển" này chính là một trận đòn tơi bời rất là tự nhiên, rất vô cùng hợp lý từ vị đại ca của y.
Những ký ức này lóe qua trong đầu trực tiếp khiến Hứa Nguyên không nói nên lời, quá hoang đường rồi.
Phá phách trong gánh hát, ngủ với nha hoàn, cướp đoạt dân nữ thì cũng thôi đi. Tên nhị thế tổ Hứa Trường Thiên này không ngờ còn đánh chủ ý vào trong đội ngũ võ trang của gia đình mình.
Ảnh Nhi là cao cấp Ảnh Vệ mà gia đình họ bồi dưỡng ra.
Tính chất loại yêu cầu này của Hứa Trường Thiên, chẳng khác nào Vương tử vừa muốn nữ tướng quân ra ngoài đánh trận rồi còn về làm ấm giường cho mình.
Tuy rằng biết rõ là hoang đường, nhưng kịch thì Hứa Nguyên hắn vẫn phải diễn.
Sau khi nghiệm chứng "Hứa Trường Thiên" không hề bị đoạt xá, Hứa Trường Ca không hề hỏi thêm gì liền trực tiếp rời đi rồi.
Công pháp thần bí của hắn là từ đâu có được?
Trên đường đi, bị Nhiễm Thanh Mặc coi như là con tin đã phát sinh chuyện gì, vì sao cuối cùng lại dùng mạng uy hiếp y thả Nhiễm Thanh Mặc đi?
Những việc này, Hứa Trường Ca hoàn toàn không hề hỏi tới. Hoặc là nói, Hứa Trường Ca không cho rằng cái tên đệ đệ ngu xuẩn bị y đánh từ nhỏ đến lớn, sẽ thành thành thật thật mà nói hết những chuyện này với y.
Nếu không phải trước lúc đánh Hứa Nguyên, sớm đã phong bế miệng hắn. Hứa Trường Ca thậm chí cảm thấy trong miệng cái tên hỗn trướng có thể sẽ phun ra một số lời đại nghịch bất đạo.
Bởi vậy, Hứa Trường Ca vẫn luôn lưu Ảnh Nhi lại bên cạnh Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên cho rằng đây vừa là bảo hộ, vừa là giám thị.
Nhất cử nhất động của bản thân đại khái đều sẽ bị đối phương truyền lại nguyên hình nguyên dạng cho Hứa Trường Ca.
Tính cách của hắn có thể từ từ thay đổi, nhưng tuyệt đối không thể nào trong một sớm một chiều.
Dùng cái chết ép họ thả Nhiễm Thanh Mặc đi, miễn cưỡng có thể giải thích rằng dọc đường đi bọn họ nảy sinh tình cảm. Lời nói và thần sắc của Hứa Nguyên với Nhiễm Thanh Mặc lúc ở lối ra vào động phủ, hẳn đã bị Hứa Trường Ca đứng trên đỉnh Huyền Thiên nhai thấy rõ ràng hết bằng ý hồn.
Hơn nữa, loại việc hoang đường dùng cái chết để áp bách, Hứa Trường Thiên cũng không phải làm lần đầu tiên.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hứa Nguyên liền trở nên quang minh chính đại quét tới quét lui trên thân hình duyên dáng dưới lớp y phục màu đen bó sát kia.
Lần này Hứa Trường Ca không có xuất thủ quá độc ác, tuy rằng Hứa Nguyên bị ngất đi, nhưng thời gian hai ngày phỏng chừng cũng đã đủ để hắn có thể xuống giường đi lại được rồi.
Ảnh Nhi bước vào phòng, lặng lẽ nghiêng người đặt chén dược thiềnhlên cái bàn gỗ giữa phòng.
Lúc này, Hứa Nguyên bỗng nhiên khẽ cười nói: "A~ cuối cùng Hứa Trường Ca vẫn tặng ngươi cho ta."
Ảnh Nhi tựa như không nghe thấy lời của hắn, vẫn từng bước lấy chén dược thiện từ trên mâm ra đặt lên bàn gỗ.
". . . . . "
Hứa Nguyên thấy vậy, liền bước xuống giường, khóe miệng mỉm cười, chậm rãi đi tới phía sau thân hình mảnh khảnh của Ảnh Nhi, đưa tay muốn chạm vào bàn tọa đối phương.
Bàn tay đưa xuống.