• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

". . . " Nhiễm Thanh Mặc không hề lên tiếng.

Hứa Nguyên chầm chậm nhắm mắt lại, cũng rơi vào trong trầm tư.

Khí tức tuyệt vọng dần lan tràn trong động phủ nhỏ hẹp.

Lúc trước trong trò chơi Thương Nguyên, cần người chơi mở chương trình gian lận mới có thể đánh bại được con trùm của cốt truyện lần này là trưởng tử của Tướng Quốc phủ, Hứa Trường Ca!

Dưới cơn thịnh nộ ngập trời của vị tể tướng, vị trưởng công tử này một đường truy sát Nhiễm Thanh Mặc, cuối cùng ngăn được nàng ở một nơi di chỉ của một tiểu thôn thần bí gọi là "Táng thôn" gần biên cảnh Đại Viêm.

Cuộc chiến phát sinh nhanh mà kết thúc cũng nhanh.

Quyền thứ nhất, tam thước hắc kiếm trong tay nàng trực tiếp bị đánh văng đi.

Quyền thứ hai, Nhiễm Thanh Mặc bay ngược ra sau, rơi xuống mặt đất, hơi thở yếu ớt.

Chỉ hai quyền đã kết thúc cuộc chiến.

Cơ hồ không hề có bất kỳ cơ hội hoàn thủ nào, thậm chí ngay cả cơ hội đánh ra một kiếm, Nhiễm Thanh Mặc cũng không có, liền trực tiếp bị trưởng công tử Hứa Trường Ca này đánh trọng thương.

Thực lực chênh lệch giữa hai bên khiến người ta líu lưỡi.

Sự im lặng chết chóc này không biết đã kéo dài bao lâu trong động thủ.

Hứa Nguyên chậm rãi mở mắt ra nói: "Nhiễm tiên sinh, chúng ta bắt đầu thôi."

Giọng nói của hắn rất khẽ, nhưng rất kiên quyết.

Bởi vì chỉ có tu luyện công pháp đó, hắn mới có thể sống sót.

". . . "

Ánh mắt Nhiễm Thanh Mặc chần chờ, đôi môi đỏ mọng hơi mấp máy, có chút lời muốn nói nhưng lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn khẽ gật đầu nhẹ giọng nói: "Đa tạ."

Hứa Nguyên lắc lắc đầu nói: "Ta trước đó đã nói qua, đừng nói đa tạ, hai từ này vô dụng lắm."

Nhiễm Thanh Mặc nghiêm túc nhìn hắn, trầm mặc chốc lát. "Vậy ta thiếu người thêm một ân tình nữa."

Hứa Nguyên nghe vậy liền cười thành tiếng, thấp giọng nói: "Nhiễm tiên sinh, loại đồ vật gọi là ân tình này, một khi thiếu quá nhiều là trả không nổi đầu, cuối cùng coi chừng phải trả bằng cả bản thân đó. Chuyện lần này cũng là ngươi giúp ta, hơn nữa ta chấp nhận mạo hiểm cũng chỉ vì tính mạng của mình, cho nên không cần ngươi phải thiếu nợ ân tình ta."

Đôi mắt Nhiễm Thanh Mặc chớp chớp, càng trở nên kiên định hơn: "Không, phải thiếu."

Hai người lại im lặng nhìn nhau.

Hứa Nguyên thở ra một hơi: "Tùy ngươi."

"Thời gian không còn nhiều nữa, hiện tại chúng ta bắt đầu được chưa?"

Nhiễm Thanh Mặc gật đầu, chậm rãi vươn cánh tay ngọc ra bắt lấy cổ tay Hứa Nguyên.

Cảm giác lạnh buốt khi chạm vào tay nàng lập tức thông qua cánh tay truyền vào người.

Hứa Nguyên liếc mắt nhìn nàng, giọng điệu bình tĩnh: "Ngươi dự định dùng phương thức gì?"

Nhiễm Thanh Mặc thấp giọng giải thích: "Ta sẽ dùng khí của ta tạo ra huyền băng bao trùm lấy ngươi, sau khi xong việc lại truyền công chữa thương cho ngươi."

Hứa Nguyên suy nghĩ chốc lát. Việc tới bây giờ, trong tình huống cơ thể hắn đã có khí, hai người đã có thể dùng thủ đoạn vận công trị thương rồi.

Suy nghĩ đến đây, Hứa Nguyên khẽ gật đầu tỏ ý nàng có thể bắt đầu.

Nhiễm Thanh Mặc không nói lời nào, hàn khí lạnh buốt trong nháy mắt xuất hiện bên trong động phủ nhỏ hẹp này, hàn vụ tràn ngập ra thậm chí còn khiến bề mặt Hoằng Linh tuyền trong động phủ xuất hiện một tầng băng mỏng.

Hứa Nguyên chỉ cảm thấy một luồng hàn ý khiến hắn lạnh lẽo tới tận xương tủy dọc theo cổ tay nhanh chóng lan tràn ra khắp nơi trong cơ thể.

Từ cổ tay đến cánh tay, sau đó là toàn bộ thân thể bên phải, mãi cho đến khi cả người như rơi vào trong hàn băng vạn năm.

Khi cơ thể ngập tràn hàn khí lạnh lẽo này, Hứa Nguyên cảm giác như ý thức của mình đang nhanh chóng trở nên chậm chạp, khí tức tử vong như giòi bọ trong xương từ từ xuất hiện trong lòng hắn.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hết thảy trước mắt Hứa Nguyên dần rơi vào trong bóng tối.

Không biết bao lâu, khi Hứa Nguyên lần nữa tỉnh lạ, nhìn nóc động phủ tối mịt, hồi lâu không nói nên lời.

Hắn tưởng rằng tình trạng hôn mê do thoát nhiệt lúc trước đã coi như là cận kề cái chết, nhưng khi cảm giác cận kề cái chết chân chính ập đến, Hứa Nguyên mới phát hiện việc bản thân hôn mê do hạ thân nhiệt, căn bản không đáng kể chút nào.

Mới chỉ cầm cự được có vài phút, ý thức của hắn liền rơi vào trong bóng tối.

Một giọng nói khô khốc nhẹ nhàng vang lên trong động phủ im ắng: "Ta. . . ta hôn mê trong bao lâu rồi?"

"Hai canh giờ." Giọng lãnh đạm của Nhiễm Thanh Mặc vang lên bên cạnh.

Hứa Nguyên đưa tay lên dùng sức xoa xoa mi tâm.

Hai canh giờ, thời gian khoảng năm ngày, ít nhất phải dùng hai ngày thời gian để chính thức tu luyện Huyết Nguyên Tâm Vẫn quyết.

Hôn mê một lần hai canh giờ, cũng chính là nói, hắn nhiều nhất còn khoảng hai mươi lần cơ hội để thích ứng.

Hứa Nguyên chậm rãi ngồi dậy nhìn nàng, không hề nhiều lời: "Chúng ta tiếp tục."

"Nếu như có thể, thì trị thương xong cứ trực tiếp gọi ta dậy, không cần phải nghỉ ngơi."

". . . "

Nhiễm Thanh Mặc nhìn ánh mắt hư nhược nhưng kiên quyết của hắn, bờ môi hơi mím lại, lần nữa im lặng nắm lấy cổ tay hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK