Bộp. . . . .
Một âm thanh ma sát vang lên trong sương phòng tĩnh lặng.
Cả gian phòng thoáng chốc trở nên im ắng lạ thường.
Đôi mắt Ảnh Nhi hơi rủ xuống, bên trong không hề có chút cảm xúc nào.
Trong lòng Hứa Nguyên sững sờ.
Tu vi nữ nhân này cao như vậy, vì sao lại không tránh?
Trước đây các hành động phi lễ của Hứa Trường Thiên không phải đều bị nữ tử này tránh khỏi hết sao?
Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, nhưng nụ cười trên mặt Hứa Nguyên vẫn bất biến, nghiến răng định chuẩn bị tiếp tục dùng sức, nhưng một khắc sau bỗng nhiên Hứa Nguyên cảm thấy ngẩn người.
"Lạch cạch —— "
Một bàn tay bị đứt lìa rơi xuống đất. Vị trí vết cắt rất là gọn gàng, sờ vào có cảm giác lạnh lẽo, cảm giác ngạt thở như rơi vào trong hầm băng.
"Ông —— "
Mọi thứ trở lại hiện thực, tay Hứa Nguyên vẫn đang nhẹ nhàng chạm vào mông đào của nữ tử, mà Ảnh Nhi cũng chỉ hơi quay đầu lại nhẹ nhàng bình thản nhìn hắn.
Loại khí tức này khiến hắn nhớ tới lần đầu khi gặp phải Nhiễm Thanh Mặc, ảo giác khi bị nàng bắt cóc lao đi trên không trung.
Trong nháy mắt, Hứa Nguyên liền hiểu rằng đối phương muốn dùng loại phương pháp này để giải quyết việc hắn ta ham muốn nàng một lần và mãi mãi.
Hô hấp Hứa Nguyên có chút gấp rút, hắn rất là phối hợp, cắn răng lui về sau hai bước nói: "Ngươi, ngươi đây là có ý tứ gì?"
". . . . . "
Ảnh Nhi không nói gì, bình thản thu hồi ánh mắt, quay người ra khỏi gian phòng. Trước khi đi vẫn như cũ không quên nhẹ nhàng đóng cửa phòng Hứa Nguyên lại.
Trong gian phòng, im ắng được chừng hai giây.
"Bang, loảng xoảng . . . "
Hứa Nguyên vung chân đá đổ chiếc bàn gỗ trước mặt, trực tiếp hất tung tất cả những dược thiện trân quý trên đó xuống đất.
Sau khi thở hổn hển vài hơi, Hứa Nguyên giả vờ gào lên trong phòng và bắt đầu chì chiết: "Ta muốn giết ngươi, dám đối xử với ta như vậy, ta sẽ bảo phụ thân giết chết ngươi!"
"Hỗn đản! ! Đợi tu vi ta đủ mạnh, ta sẽ phế bỏ kinh mạch của ngươi và nhốt vào địa lao!!"
Trên đỉnh lầu các phần mái cong lên, nơi bản lưng to lớn của Huyền Ưng, có hai thân ảnh đang ngồi đó nhàn nhãn đón gió.
Chu Sâm với râu ria xòm xoàm đang nằm cả người ra đó, thanh kiếm đặt ở bên cạnh, cầm lấy hồ lô rượu trong tay nốc từng ngụm lớn.
Cảm ứng được sự tình xảy ra bên trong sương phòng chính, Chu Sâm không khỏi có chút rùng mình.
Tam công tử này, không ngờ ngay cả mông của nữ tử kia cũng dám sờ.
Khóe môi có chút giật giật, Chu Sâm nhìn Ti Tử Ngư ở bên cạnh, giọng nói có chút cung kính: "Không hỗ là tam công tử, đảm lược quả nhiên kinh ngươi."
Ti Tử Ngư ngồi xếp bằng ở bên cạnh Chu Sâm, đồng dạng cũng cảm ứng được sự tình ở lầu các bên dưới, liền khẽ cười nói: "Đối với loại chuyện như thế này, đảm lược của Tam công tử luôn luôn khác hẳn với thường nhân. Lúc trước tôn nữ ruột thịt của Võ Thành hầu đều bị tam công tử bắt trói về Tướng Quốc phủ đấy thôi."
"Còn có loại việc này sao?"
Chu Sâm có chút kinh ngạc nói: "Ta nhớ vị Quận chúa đó không phải mới được tiến kinh nhận thân vào một năm trước thôi sao?"
Đó là tôn nữ của quân thần phương Bắc của triều đình, vậy mà tam công tử cũng dám bắt sao.
Tam công tử, thật là quá có tính cách.
Ti Tử Ngư lườm Chu Sâm một chút nói: "Chứ nếu không, ngươi cho rằng một năm trước vì cái gì mà tam công tử lại từ Đế Kinh chạy tới Tĩnh Giang thành?"
Chu Sâm sờ sờ râu, ánh mắt lóe lên một lát, sau đó đột nhiên hạ thấp âm thanh, trầm giọng hỏi: "Thế cuối cùng gạo đã nấu thành cơm chưa?"
Trong mắt Ti Tử Ngư có chút ý cười nói: "Ngươi vẫn cảm thấy hứng thú với loại việc này sao?"
Chu Sâm có chút vô vị chếch môi nói: "Ngươi không nói thì thôi vậy."
Ti Tử Ngư nhìn về phía xa xa, chậm rãi nói: "Suýt chút nữa, lúc đó là ta đang phụ trách an toàn cho tam công tử, trưởng tử của Võ Thành hầu mang ngươi tới xông vào trong Tướng Quốc phủ cứu người."
Chu Sâm lắc lắc đầu, giơ hồ lô rượu lên uống: "Thế vị tiểu hầu gia kia? Ngươi không phải là đối thủ của y?"
Ti Tử Ngư lắc lắc đầu nói: "Không phải."
Chu Sâm nhướng mày: "Ta nhớ hình như tính khí của y cũng không tốt lắm, tam công tử lại không bị đánh chết ư?"
Ti Tử Ngư chậm rãi nói: "Lúc ấy đại công tử cũng ở trong phủ, nhưng ngài cũng không biết thiếu nữ kia là tôn nữ của Võ Thành hầu."
". . . . . "
Im lặng hồi lâu, Chu Sâm nheo mắt nói: "Ý của ngươi là vị tiểu Quận chúa kia vừa tiến vào thành còn chưa nhận thân đã bị tam công tử bắt đi rồi, có trùng hợp như vậy không?"
Ti Tử Ngư lắc đầu nói: "Đương nhiên là không trùng hợp như vậy, tam công tử nói, người bị người khác xúi giục."
"Nhưng là ai xúi giục, thì tam công tử lại không nhớ được."