"Tiếp tục."
"Có thể bắt đầu lại rồi."
"Thời gian không nhiều lắm."
"Đừng lo lắng, ta đã tỉnh, tiếp tục."
". . . . . "
Không hề có bất kỳ âm thanh nào khác, không hề có sự trao đổi nào.
Ở trong động phủ chật hẹp sâu trong lòng núi này, chỉ có âm thanh bình thản nhắc nhở của Hứa Nguyên sau mỗi lần tỉnh lại từ trong trạng thái cận kề cái chết.
Mà mỗi lần giọng nói của Hứa Nguyên vang lên, thì lại càng suy yếu đi một chút.
Có Nhiễm Thanh Mặc sớm đánh thức Hứa Nguyên lại từ trong hôn mê, thời gian tỉnh lại từ trạng thái cận kề cái chết này, cũng từ hai canh giờ rút ngắn xuống còn nửa canh giờ.
Truyền công chữa thương, có thể mượn nhờ khí của người khác tiến hành chữa trị bên trong thân thể mình.
Nhưng khí mà người khác truyền vào cơ thể, chung quy cũng không phải thuộc về bản thân.
Mỗi lần truyền công chữa thương, đều sẽ còn sót lại một ít khí của người khác bên trong kinh mạch của mình.
Nếu trong tình huống thời gian sung túc, đây lại là một chuyện tốt.
Khi bản thân vận công, có thể từng chút một chuyển hóa số khí của người khác còn sót lại trong cơ thể thành cho mình, đề thăng tu vi bản thân.
Nhưng số lần truyền công chữa thương quá nhiều trong thời gian ngắn, sẽ khiến số khí còn sót lại trong cơ thể phát sinh biến đổi về chất, tạo thành một loại thương tổn cơ hồ không thể nào chữa trị được.
Nhiễm Thanh Mặc cũng nói rõ lợi hại trong đó cho Hứa Nguyên biết, nhưng hắn vẫn không hề quan tâm.
Có thể khiến thời gian tiến vào trạng thái cận kề cái chết từ hai canh giờ rút ngắn còn nửa canh giờ, đối với Hứa Nguyên hắn đã hoàn toàn đủ rồi.
Đây là một chuyện tốt, điều này có nghĩa là hắn sẽ có càng nhiều cơ hội hơn nữa đi thích ứng với trạng thái cận kề cái chết, để hoàn thành bước chuẩn bị cuối cùng tu luyện Huyết Nguyên Tâm Vẫn quyết.
Thời gian lại lặng yên trôi qua trong lằn ranh giữa sống và chết hết lần này tới lần khác.
Năm lần,
Mười lần,
Hai mươi lần,
Ba mươi lần.
Ý thức không ngừng luân hồi trong bóng tối vô tận của sự tử vong, Hứa Nguyên cũng quên mất bản thân dưới sự giúp đỡ của Nhiễm Thanh Mặc đã tiến vào trạng thái này bao nhiêu lần rồi.
Lần này khi hắn chậm rãi mở mắt ra, mượn nhờ ánh sáng le lói của Dạ Minh châu trên vách đá, đập vào mắt hắn chính là dung mạo hoàn mỹ không tỳ vết của một nữ tử, cùng với hàn khí toát ra từ bên ngoài cơ thể chính mình.
"Nhiễm. . . Nhiễm tiên sinh."
Giọng nói của Hứa Nguyên yếu ớt và run rẩy, nhưng điều này cũng có nghĩa là hiện giờ Hứa Nguyên đã có thể giữ vững tâm trí, thậm chí là nói chuyện trong khi đang cận kề cái chết.
Nhiễm Thanh Mặc im lặng ngẩng đầu nhìn qua, trong đôi mắt trầm tĩnh có chút phức tạp."
"Nói đi."
Toàn thân Hứa Nguyên bị bao phủ bởi một tầng băng mỏng, đang cố gắng duy trì giọng nói bình ổn: "Trận pháp ở bên ngoài còn. . . còn bao lâu nữa thì sẽ mất hiệu lực?"
Nhiễm Thanh Mặc nhắm mắt cảm ứng, một lúc sau lại thấp giọng nói: "Đại khái còn khoảng hai ngày."
"Còn khoảng hai ngày ư. . . " Hứa Nguyên khẽ thở dài một hơi.
Thời gian quá mức gấp gáp, cho dù hắn bất chấp thương tổn thân thể, liều cả tính mạng, cũng vẫn phải dùng tới ba ngày thời gian để hoàn thành xong bước thứ ba.
Tuy rằng thời gian không còn lại bao nhiêu, nhưng có nóng vội cũng không có bất kỳ tác dụng gì, công tác chuẩn bị cũng nhất định phải làm đầy đủ, cho dù chỉ có một lần.
Hơn nữa Hứa Nguyên tin rằng, sau khi vị trưởng tử của tể tướng này phát giác được hắn đang tu luyện, hẳn là sẽ không mạo muội cưỡng ép phá vỡ giới bích tiến vào, khiến đệ đệ mình gặp phải nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma.
Chuyện cho tới bây giờ, hắn chỉ có thể cược.
Trầm mặc hồi lâu, Hứa Nguyên mới run rẩy nói ra: "Một ngày tiếp theo, ta. . . ta sẽ bắt đầu vận chuyển công pháp. Nếu như tẩu hỏa nhập ma, vậy thì xin làm phiền rồi."
Nhiễm Thanh Mặc im lặng gật đầu.
Nhìn ánh mắt ngưng trọng của nàng, Hứa Nguyên lại khẽ mỉm cười: "Nhiễm tiên sinh, một ngày sau ta sẽ bắt đầu chính thức tu luyện, hãy nhớ nhắc nhở ta."
"Ừm, được rồi."
Lần đầu tiên vận công dưới trạng thái cận kề cái chết, còn khó hơn rất nhiều so với dự liệu của Hứa Nguyên.
Cũng không phải do ý thức của hắn không cách nào tập trung, mà hơn bởi vì số khí còn sót lại của Nhiễm Thanh Mặc trong cơ thể hắn thật sự quá nhiều.
Trong những ngày qua, vô số lần truyền công chữa thương, khiến kinh mạch trong cơ thể Hứa Nguyên cơ hồ đều chứa đầy khí của Nhiễm Thanh Mặc còn sót lại.
Thiên tư của bộ thân thể này vốn đã không tốt. Mà hiện tại mỗi một đường kinh mạch nhỏ hẹp và uốn lượn lại còn có thêm băng lam nguyên khí của Nhiễm Thanh Mặc.
Đám băng lam sắc nguyên khí còn sót lại này, tồn tại khắp mỗi một sợi kinh mạch trong cơ thể hắn.
Trong tình huống như vậy, Hứa Nguyên hắn muốn dẫn dắt nguyên khí ít ỏi của bản thân vận chuyển theo lộ tuyến công pháp, hoàn toàn là nửa bước cũng khó đi.
Sau khi nhận thức rõ điều này, Hứa Nguyên cũng không hề có bao nhiêu tâm tư ba động.
Hắn vẫn kiên định tin vào một câu nói. "Gặp phải vấn đề, thì liền giải quyết vấn đề."
Kinh mạch trong cơ thể biến trở nên nhỏ hẹp hơn, thế thì khi hắn dẫn dắt nguyên khí tiến vào cũng càng phải thêm cẩn thận.
Thời gian vận chuyển một vòng công pháp biến trở nên dài hơn. Hắn cưỡng ép bản thân bảo trì ý thức tỉnh táo lâu hơn trong trạng thái cận kề cái chết.
Một ngày thời gian cứ thế vội vã trôi đi.
Lại một lần tỉnh lại từ trong hôn mê, thứ đầu tiên Hứa Nguyên nhìn thấy chính là nàng vẫn một mực im lặng thủ hộ bên cạnh hắn.
Sự khác biệt so với lần trước, chính là hiện tại địa phương hắn đang nằm lại là cái giường ngọc duy nhất trong động phủ này.
Hứa Nguyên im lặng ngồi dậy, ánh mắt liếc nhìn giường ngọc bên cạnh.
Trên giường ngọc trắng tinh, có hai quyển công pháp lặng lẽ đặt ở đó, bên cạnh còn có hai bình đan dược trân quý cần thiết cho việc tu luyện.
Hứa Nguyên im lặng quan sát, tâm trạng có chút cảm khái, trải qua hơn một tháng thời gian, cuối cùng hắn đã tới bước cuối cùng.
"Cái đó, ta. . . không hề xem qua công pháp cuả ngươi."
Tựa hồ như bởi vì Hứa Nguyên nhìn chăm chú vào đó quá lâu, tảng băng bên cạnh đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy.
Hứa Nguyên mỉm cười nhìn sang nói: "Ta biết."