Vạn Hưng sơn mạch, Trụy Tiên hồ.
Người đàn ông râu ria sau lưng giắt một thanh kiến, đứng ở bên bờ hồ, nhìn về phía đối diện cách đó vài trăm mét, rồi lại nhìn về phía giữa hồ.
Vốn giữa hồ là những gợn sóng xanh biếc, nhưng giờ nơi đó đã xuất hiện một tảng băng đâm thẳng lên trời.
Tảng băng cao tới trăm trượng trong suốt óng ánh như thủy tinh, tỏa ra hàn khí lạnh lẽo tựa như tuyên cổ bất biến. Ánh trăng giống như thác nước tuôn xuống không ngừng lan rộng. Hồ nước rộng lớn hoàn toàn bị nó đóng băng.
Nam tử râu ria vuốt râu nhếch miệng tậc lưỡi, dường như bị hàn khí làm cho tê cứng, vung vung cánh tay lên, có chút cảm thán nói với người bên cạnh:
"Chậc chậc, may mà ta không có một mình đuổi theo bọn hắn quá sát. Trông cây cột băng này, nếu không đợi ngươi tới hội hợp, mà một mình lao tới, phỏng chừng lúc này đã trở thành một khối băng lạnh ngắt rồi."
Hai người này chính là một nam một nữ trước đó xuất hiện ở bên ngoài miếu hoang.
Người nữ vẫn là chiếc áo choàng đen viền đỏ bó sát người. Dáng người mảnh khảng, tóc đuôi ngựa buộc cao phía sau đầu. Ả cũng đồng dạng nhìn tảng băng khổng lồ giữa mặt hồ, cất tiếng nói: "Là Nhiễm Thanh Mặc của Kiếm tông."
Người đàn ông râu ria nheo nheo mắt, chân bỗng nhiên giẫm xuống, cả người lập tức biến mất, khi xuất hiện trở lại đã ở trên đỉnh của tảng băng khổng lồ. Người nữ thấy vậy thân hình cũng lao theo.
Đợi khi ả đến, người đàn ông râu ria ngồi nửa quỳ xuống, dùng tay gõ nhẹ lên bề mặt tảng băng. Người nữ thì từ trên cao nhìn xuống bốn phía xung quanh một vòng.
Xung quanh Trụy Tiên hồ là khu rừng rậm do những cây đại thụ cao hàng trăm mét tạo thành, lúc này đã bị san bằng, có thể thấy được trận chiến lúc trước kịch liệt như thế nào.
Một lát sau, người nữ hỏi người đàn ông râu ria: "Có phát hiện gì không?"
Người đàn ông sờ sờ cằm, có chút không mấy khẳng định nói: "Trong số những kẻ giao thủ với Nhiễm Thanh Mặc, có một người dường như không phải là Nhân loại."
"Yêu?" Người nữ cau mày, suy nghĩ một lúc lại nói: "Trong Vạn Hưng sơn mạch này, hóa hình đại yêu có thể giao thủ với Nhiễm Thanh Mặc cũng không có mấy ai."
Người đàn ông râu ria khẽ mỉm cười, nhặt một tấm lân phiến to cỡ bàn tay đưa lên mũi ngửi ngửi, rồi ném cho người nữ bên cạnh nói: "Không phải mấy lão yêu quái kia, mà là một đầu mẫu Xà (Rắn mẹ)."
Người nữ cúi đầu xuống quan sát lại cau mày nói: "Mẫu Xà? Ngươi có thể nhìn ra được nó là gì không?"
Người đàn ông râu ria hơi trầm ngâm, thấp giọng nói: "Khí tức còn lưu lại trên này có chút giống với Thất Sinh Mãng, hơn nữa trông thủ đoạn và nguyên khí còn lại trên đó, đầu Thất Sinh Mãng này phỏng chừng đã lột da tới đời thứ sáu rồi."
Người nam chậc chậc lưỡi, ngữ khí có chút cảm thán: "Chà chà, lục chuyển Thất Sinh Mãng, nếu chuyển thêm một lần nữa liền triệt để cố định Nhân thân (thân thể người), phỏng chừng là một nhân vật trọng yếu nào đó của Xà Yêu nhất tộc bên phía Dị Yêu quốc."
Dứt lời, người nam liền đứng dậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hiến có: "Nó bị Nhiễm Thanh Mặc thi triển băng trụ đông cứng, phải hiện ra bản thể mới thoát khốn được. Xem tình huống này, Nhiễm Thanh Mặc tựa hồ cũng không muốn chính diện đối địch với nó."
Người nữ càng cau mày chặt hơn nói: "Ý tứ của ngươi là, tam công tử bị Nhiễm Thanh Mặc bắt đi?"
Người nam không lập tức trả lời, hơi suy nghĩ một chút rồi lắc lắc đầu nói: "Ta không thể xác định. Chí ít từ những gì chúng ta quan sát được ở Trụy Tiên hồ này, Nhiễm Thanh Mặc là đang bảo vệ tam công tử. Ngươi đi thông báo cho đại công tử và nhân mã mấy lộ khác rằng chúng ta đã tìm được tung tích của tam công tử rồi."
Đôi mắt người nữ hiện lên một tia nghi hoặc: "Nhưng chúng ta hiện tại. . . "
“Chúng ta đã đi theo bọn họ suốt cả chặng đường, và kẻ bắt cóc tam công tử vẫn không hề đi đường vòng.”
Người nam xua tay ngắt lời, đứng trên đỉnh tảng băng cao trăm trượng, nhìn chằm chằm về phía ngọn núi cao chót vót như một cự thú đang thao thiên nói: "Bọn họ, muốn đi Thiên Môn sơn."
- - - - -
Vết thương trên lưng bạch Hổ trông rất kinh khủng và đáng sợ. Mặc dù nó đã kết vảy, nhưng màu máu đỏ chói lan rộng trên làn da và lớp lông trắng sáng của bạch Hổ vẫn vô cùng nổi bật.
Lần đầu tiên tới thế giới này, Hứa Nguyên chưa từng tiếp xúc với việc tu luyện, không thể nào thông qua tình trạng vết thương mà suy đoán ra được thêm nhiều tin tức hữu dụng. Nhưng chỉ bằng một điểm bạch Hổ đã thụ thương kia thì cũng đã đủ rồi.
Vào lúc hắn bị hôn mê, hai người có thể trong thời gian bốn ngày từ địa phương cũ chạy tới Thiên Môn sơn này, nhất định có công lao không nhỏ của bạch Hổ.
Mà bạch Hổ đang cõng theo hắn đang hôn mê, trong tình huống có Nhiễm Thanh Mặc ở bên cạnh vẫn bị ngoại vật công kích tới thương nặng như vậy. Có thể thấy rằng trong bốn ngày hắn hôn mê, sự tình phát sinh sợ rằng còn phiền phức hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
Trong lúc không ngừng suy nghĩ, Hứa Nguyên lần nữa quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Những mảnh tuyết rơi theo gió lạnh thổi từ trên trời rơi xuống, dưới lớp tuyết dày đặc, mơ hồ có thể nhìn thấy một bộ xương thú dính đầy máu.
Phát hiện này lập tức khiến trong lòng Hứa Nguyên trầm xuống, hắn liếc nhìn đầu bạch Hổ yếu ớt trên mặt đất kia, khẽ thở dài một hơi.
Bộ hài cốt dính đầy máu này hẳn là thức ăn mà bạch Hổ trước đó đã bắt được, hơn nữa xét đến kích thước của bộ hài cốt này, họ ít nhất đã ở đây một ngày rồi.
Một ngày thời gian.
Trong tình huống sau lưng có truy binh, là nguyên nhân gì lại khiến cho Nhiễm Thanh Mặc không thể không dừng lại nghỉ ngơi?
Hứa Nguyên nhìn hắc y nữ tử đang ngồi khoanh chân trên mặt tuyết.
Ánh trăng khẽ vuốt ve tấm sa che mặt của nàng, hắc bào đen như mực tung bay theo gió, giống như một tác phẩm điêu khắc tuyệt đẹp.
Hàng ngàn suy nghĩ xẹt qua trong đầu Hứa Nguyên, hắn hít một hơi thật sâu: "Ngươi bị thương?"
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng êm ái, khẽ hòa tan trong cơn hàn phong của núi rừng.
Sau một lúc im lặng, Nhiễm Thanh Mặc vẫn nhắm mắt điều tức, nhưng cũng không hề phủ nhận: "Ừm."
"Rất nặng?"
"Một chút."