Trong lòng Hứa Nguyên nhanh chóng nhớ lại tất cả tin tức có liên quan đến Hứa Trường Thiên, nhưng cho dù hắn có lục tung trí nhớ của mình, cũng vẫn không hề tìm thấy chút manh mối nào.
Các giới thiệu, kịch bản trò chơi, những thứ tương quan trong tiểu thuyết cũng không hề ghi chép bộ thân thể này có bệnh trạng gì, càng đừng nói là tìm được nguyên nhân.
Là thế giới này tự động thêm vào sao?
Một ý niệm như thế này hiện lên trong đầu Hứa Nguyên.
Cho dù phần giới thiệu về trò chơi Thương Nguyên có ngàn vạn chữ, nhưng vẫn là quá ít đối với một thế giới. Những chỗ nào còn trống, hoặc các văn tự này không hề nhắc đến, tự nhiên sẽ được thế giới này tự động hoàn thiện.
Những vì cái gì mà thế giới này lại hoàn thiện cho bộ thân thể này một căn bệnh gì thế?
Hứa Nguyên cố gắng tìm kiếm manh mối trong đầu để phân tích tìm ra nguyên nhân, nhưng ý thức của hắn đã bắt đầu tối dần, mi mắt nặng trĩu khiến hắn đau đớn nhắm lại.
Không biết đã qua bao lâu, khi Hứa Nguyên lần nữa tỉnh lại, đã là vật đổi sao dời, bầu trời tăm tối.
Hứa Nguyên mơ hồ có thể nhìn thấy vầng trăng sáng và một bầu trời đầy sao trên cao thông qua khe giữa các ngón tay. Hắn nhìn đến ngẩn người, ký ức trước khi hôn mê như thủy triều dâng lên đầu.
Hứa Nguyên khẽ cau mày rồi lập tức ngồi dậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi sờ sờ lên ngực mình. Chỉ là nguồn cơn khiến ngực hắn đau đớn khôn nguôi đã biến mất không còn.
"Tỉnh rồi hả?"
Giọng nói bình thản của nữ tử hấp dẫn sự chú ý của Hứa Nguyên, hắn quay đầu nhìn lại, liền thấy một bóng dáng xinh đẹp quen thuộc mặc hắc y với sa che mặt đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần kia.
Hứa Nguyên đảo mắt nhìn xung quanh một vòng.
Hoàn cảnh xung quanh đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất so với trước khi hắn hôn mê.
Khu rừng rậm với những cây đại thụ cao sừng sững tựa như khu rừng Pandora trong phim điện ảnh Avatar đã biến mất, thay vào đó là một ngọn núi trụi lủi phủ đầy tuyết trắng.
Xem ra trong lúc hắn hôn mê, Nhiễm Thanh Mặc đã mang hắn đi được một đoạn rất xa rồi.
Hứa Nguyên xoa xoa lông mày, khẽ hỏi. "Ta hôn mê bao lâu rồi?"
"Bốn ngày." Nhiễm Thanh Mặc đáp.
Hứa Nguyên hơi kinh ngạc: "Ta hôn mê lâu như vậy sao?"
Ngập ngừng trong chốc lát, Hứa Nguyên thu lại vẻ ngạc nhiên, nhớ tới triệu chứng trước khi hôn mê, trong mắt vẫn còn mang theo vẻ lo lắng.
Hiện tại đã tỉnh lại, nhớ lại loại cảm giác ngạt thở và đau đớn kinh khủng thấu tận xương tủy kia, Hứa Nguyên càng thêm khẳng định, có dùng thuốc phiện cũng không có khả năng xuất hiện triệu chứng như thế.
Với tính cách người phụ thân của thân thể này, ai mà dám cho hắn uống loại dược vật kinh khủng thế, chẳng lẽ không sợ phụ thân hắn truy sát cửu tộc sao.
Lẽ nào là do thể chất?
Vì là trò chơi Tiên hiệp, thế giới trong Thương Nguyên có một số loại thể chất thiên nhiên trời sinh tư chất ngút trời, cái gì mà Kiếm Thai linh thể, cái gì mà Đạo Thần hồn cốt. . . Nhưng lục tung trí nhớ, Hứa Nguyên cũng không hề tìm thấy một loại thể chất nào có triệu chứng giống như hắn.
Điều này khiến Hứa Nguyên cứ cau mày trầm tư tìm kiếm nguyên nhân từ đâu.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, đôi mắt trong trẻo của hắc y nữ tử lại chậm rãi mở ra, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng truyền vào tai hắn. "Chứng Xích Dị của ngươi, kết thúc chưa?"
*Chứng Xích Dị: Bài xích Dị loại, giống như là di chứng sau khi đoạt xá, cơ thể tự bài xích.
". . . "
Không gian trở nên vắng lặng như tờ.
Hứa Nguyên hơi nghiêng đầu nhìn về phía nữ tử bên cạnh.
Danh tự này hơi quen thuộc, cộng thêm ánh mắt trầm tĩnh giống như lần đầu tiên gặp mặt của Nhiễm Thanh Mặc, khiến Hứa Nguyên dựng tóc gáy.
Hắn bỗng nhiên hiểu ra được cơn đau đớn tận xương tủy kia trước khi hôn mê là từ đâu tới rồi.
Chứng Xích Dị
Hoang đường, bất đắc dĩ và một chút giật mình.
"Cảnh đạt Nguyên Sơ, dùng võ nhập cảnh, tích huyết trùng sinh có thể khiến nhục thân bất diệt. Lấy khí nhập cảnh, ý phách ngưng thực có thể xuất khiếu đoạt xá."
Bản thân thế giới này có thể đoạt xá, nhưng ai có thể nghĩ rằng kiểu xuyên không vượt giới như thế, lại có thể khiến hắn mắc chứng xích dị.
Ngoại trừ hàn phòng gào thét, cả một vùng tuyết trắng tĩnh mịch không chút tiếng động nào khác.
Một lúc sau, Hứa Nguyên mới cất tiếng nói khẽ: "chứng Xích Dị?"
Nhiễm Thanh Mặc nhìn chằm chằm Hứa Nguyên, khẽ gật đầu: "Ừm."
Hứa Nguyên híp mắt, lập lờ nước đôi khẽ cười nói: "Nhiễm tiên sinh, ý ngươi là?"
Nhiễm Thanh Mặc nhìn thẳng vào hai mắt của Nhiễm Thanh Mặc nói: "Ngươi, không phải Hứa Trường Thiên."
Hứa Nguyên: ". . . "
Giọng nói của Nhiễm Thanh Mặc vẫn rất bình tĩnh, phảng phất như đang nói đến một chuyện hết sức bình thường.
Suy đoán trong lòng đã bị chính miệng đối phương nói ra, có lẽ cũng bởi vì hôn mê thời gian quá dài khiến cho hắn có chút mơ hồ. Giờ khắc này Hứa Nguyên mới phát hiện bản thân không ngờ lại không hề kinh hoảng khi bị nhìn thấu thân phận.
Hiện giờ ở trước mặt hắn chỉ có hai con đường.
Thừa nhận hoặc phủ nhận.
Nếu như phủ nhận, hắn nên dùng lý do gì để qua mặt đối phương?
Nếu như thừa nhận, vậy thì hậu quả sẽ như thế nào?
Hứa Nguyên trầm mặc hơi lâu, sau đó chầm chậm đứng dậy.
Dưới cái nhìn chăm chú của Nhiễm Thanh Mặc, Hứa Nguyên cầm lấy túi nước bên cạnh đổ vào miệng một ngụm Diễm Linh dịch để sưởi ấm.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua ngọn núi cao chót vót đằng xa, lại nhờ vào ánh trăng nhìn về phía vùng đất trải dài bất tận dưới chân núi.
Trong bốn ngày hắn hôn mê, Nhiễm Thanh Mặc và đầu đại bạch Hổ đã đưa hắn tới sườn núi Thiên Môn sơn này.
Trong lòng bất chợt dâng lên một ý nghĩ táo bạo, Hứa Nguyên quay đầu lại nhìn Nhiễm Thanh Mặc chậm rãi nói: "Ta có phải là Hứa Trường Thiên hay không, đối với nàng mà nói, rất quan trọng sao?"
Không hề phủ nhận, Hứa Nguyên rất ung dung thừa nhận.
Tất cả những gì Nhiễm Thanh Mặc cần chỉ là một Hứa Trường Thiên "còn sống". Một vị tam công tử có thể dùng để uy hiếp vị tể tướng kia, nhưng cụ thể "còn sống" là như thế nào, thì thật ra cũng không quan trọng.
Hơn nữa, đối phương nhất định cũng đã nghĩ đến một điểm này. Nếu không làm gì còn mang theo một kẻ hôn mê như hắn, đi theo lộ trình ban đầu tới Thiên Môn sơn này.
Nhiễm Thanh Mặc nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói. "Không quan trọng, nhưng vì sao ngươi lại không biết tu hành?"