Tâm tình Hứa Nguyên có chút phức tạp.
Nhưng mặc kệ trước đây như thế nào, về sau hắn đại khái cũng chỉ có thể sử dụng cái tên Hứa Trường Thiên này.
"Ừm."
Giọng nói có chút thất vọng của nàng nhẹ nhàng vang lên trong động phủ tăm tối, tựa như có chút thất vọng về việc hắn không hề nói tên thật với mình.
Im lặng vài giây, nàng khẽ nói: "Vậy từ nay về sau ngươi đều dùng cái tên của Hứa Nguyên này?"
". . . . . "
Hứa Nguyên?
Trong mắt hắn hiện lên một tia cổ quái.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Hứa Nguyên mới nhớ trong trò chơi Thương Nguyên, tựa hồ như cũng có cách gọi biểu tự* này. Chỉ là vị tam công tử này mỗi lần vừa xuất đạo đều sẽ lập tức tử vong, chưa từng xuất hiện qua biểu tự của y.
Biểu tự: Ngoài tên thật, đến khi tròn 20 tuổi thì mỗi người được đặt thêm một tên mới gọi là biểu tự. Lúc này, tên thật chỉ có bản thân hoặc người thân lớn tuổi gọi; giữa bạn bè đồng lứa, xã giao, cần sự tôn trọng thì phải sử dụng biểu tự, việc gọi thẳng tên thật bị coi là bất nhã.
Lúc này khi biết được biểu tự của bộ thân thể này cũng là Hứa Nguyên, điều này khiến hắn kinh ngạc vô cùng, là trùng hợp sao? Hay là còn bởi vì một vài thứ khác?
Đầu óc có chút rối loạn, nhưng lại nhanh chóng tập trung lại, Hứa Nguyên xưa nay không bao giờ lãng phí thời gian đi suy nghĩ những việc chưa thể thông suốt.
Sau khi tiếp nhận được tin tức này, Hứa Nguyên lại chậm rãi nói với nữ tử bên cạnh: "Nhiễm tiên sinh, đợi một chút."
"Nhiễm Thanh Mặc."
Tảng băng lớn này đột nhiên ngắt lời hắn, ánh mắt không hề chớp nhìn thẳng vào hắn, giọng rất nghiêm túc: "Ta tên là Nhiễm Thanh Mặc."
". . . . . "
Động phủ trở nên yên tĩnh, chỉ có hắn và nàng im lặng nhìn nhau trong bóng tối.
Có chút ngẩn ngơ, Hứa Nguyên mỉm cười gật đầu, lần nữa cất tiếng: "Nhiễm Thanh Mặc, đợi chốc nữa sau khi họ tới, ngươi không cần lên tiếng, để ta ứng phó là được."
Lần này, tảng băng lớn này tựa hồ mới hài lòng mà khẽ gật gật đầu: "Ừm được."
Dứt lời, hai người không còn tiếp tục nói chuyện nữa.
Hứa Nguyên chậm rãi nhắm mắt lại, liền nữa tiến vào trạng thái tu luyện.
Bởi vì dòng linh tuyền kia đã bị thu vào trong Tu Di giới chỉ, nguyên khí trong động phủ cũng dần trở nên mỏng manh hơn. Nhưng bởi vì nguyên nhân Tỏa Linh trận vẫn còn, nguyên khí cảm ứng được vẫn khiến cho Hứa Nguyên có chút líu lưỡi.
Công pháp bắt đầu vận hành bên trong kinh mạch, cảm ứng được nguyên khí xung quanh đang dần dần bị hút vào trong cơ thể.
Kinh mạch trong cơ thể Hứa Nguyên vốn chật hẹp quanh co, lúc này biến thành thông thoáng rộng rãi giống như đường cao tốc vậy. Nhưng nguyên khí băng lam trước kia trải đầy bên trong kinh mạch cũng đều đã bị dược lực to lớn cuốn trôi tất cả.
Nguyên khí du lãng trong thiên địa dần tiến vào trong kinh mạch, bắt đầu nhanh chóng chuyển hóa, không hề gặp bất kỳ trở ngại nào.
Vỏn vẹn chỉ một khắc (mười lăm phút), Hứa Nguyên liền cảm giác được nguyên khí mà hắn chuyển hóa được trong khoảng thời gian này đã bằng với trước kia khổ tu cả một tuần.
Tâm tình hơi có chút cảm khái, lại có chút bất đắc dĩ.
Là một việc mà người bình thường có dốc hết khả năng cũng không thể làm được, thì những kẻ gọi là thiên tài chỉ cần vung tay là có thể làm được.
Tâm tư hoàn toàn chìm đắm trong việc tu luyện, chỉ có trải qua cảm giác làm một người bình thường dùng mọi khả năng mới loáng thoáng cảm ứng được chút nguyên khí mỏng manh, mới có thể lý giải được ưu thế khủng bố mà Tiên Thiên Đạo thể mang đến.
Nhưng ngay sau đó, Hứa Nguyên lại phát hiện không biết vì lý do gì mà nguyên khí đang du lãng xung quanh đang nhanh chóng tiêu tan với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Hình thức tồn tại của nguyên khí cũng giống như không khí vậy, sẽ từ chỗ cao không ngừng chảy xuống chỗ thấp, bổ sung cho những vị trí bị trống.
Nhưng cho dù là như thế, nguyên khí bên trong động phủ này cũng đang nhanh chóng giảm đi.
Từ đậm đặc tới mỏng dần, cuối cùng xung quanh thân thể hắn hai thước chỉ còn lại hai ba đoàn nguyên khí yếu ớt.
Hai mắt Hứa Nguyên nhắm chặt khẽ nhíu lại, khống chế ý hồn của bản thân tiếp tục dò xét.
Bình thường lúc mới bắt đầu tu luyện, ý hồn chỉ vừa vặn cảm ứng được nguyên khí yếu ớt cách bản thân không tới một thước. Hơn nữa, hắn càng không thể cảm ứng được dòng chảy và sự bổ sung của nguyên khí.
Mà sự khủng bố của Tiên Thiên Hồn thể lần nữa thể hiện vào lúc này. Phạm vi cảm ứng hiện tại của Hứa Nguyên không chỉ rộng hơn, hơn nữa còn cảm nhận được rõ ràng phương hướng dòng chảy của nguyên khí.
Với sự thăm dò của ý hồn, Hứa Nguyên cảm ứng được những nguyên khí tiêu tán kia đang chảy đến một vị trí cách hắn ta một mét.
". . . " Hứa Nguyên đình chỉ công pháp, mở bừng mắt.
Nhiễm Thanh Mặc đang nhắm mắt ngồi xếp bằng bên cạnh hắn. Nguyên khí trong động phủ, chính là bị nàng cướp đoạt hết.
Mà Hứa Nguyên hắn, hoàn toàn không thể nào giành được hơn tảng băng lớn này.
Ánh mắt hơi nheo lại, Hứa Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, không tiếp tục tu luyện mà dựa vào vách đá nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn có chút lý giải vì sao Nhiễm Thanh Mặc có thể tu luyện tới cảnh giới Đại Tông Sư với tuổi đời còn trẻ như vậy.
Nàng luôn luôn tu luyện bất cứ thời khắc nào.