• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi ký ức lần lượt ùa vào, Hứa Nguyên liền nhận thấy, cảm giác sợ hãi của thân thể này đối với Hứa Trường Ca, thậm chí còn sợ hơn cả lão phu thân của y.

Cơ hồ là nỗi sợ sâu tận xương tủy.

Chỉ là vừa nghĩ tới đối phương mà thôi, Hứa Nguyên lại cảm thấy thân thể này của mình lại có chút khẽ run rẩy.

Cái này. . . tên Hứa Trường Thiên này phải sợ hãi đến mức độ như thế nào mà thân thể mới có loại phản ứng theo bản năng này?

Rất nhanh, Hứa Nguyên đã nhìn thấy được đáp án trong số các ký ức lần lượt xuất hiện.

Từng hình ảnh ký ức hiện ra trước mắt.

"Phế vật! Ngay cả việc này mà cũng làm không xong!"

"Nếu như còn để ta nhìn thấy ngươi ở bên ngoài làm những chuyện xấu hổ như vậy, ta sẽ thay phụ thân đánh chết ngươi."

"Đồ hỗn trướng, nhìn xem việc tốt mà ngươi đã làm ở Đế Kinh!"

"Tu luyện không được, khoa cử cũng chẳng xong, Hứa Trường Thiên, ngươi có thể học tập nhị ca và tứ muội của ngươi không?!"

"Ha ha ha ha, Hứa Trường Thiên! Thật là mới cách biệt ba ngày thôi mà ta đã phải nhìn ngươi bằng con mắt khác. Ta đi làm nhiệm vụ ở Bắc Man chưa tới ba tháng, mới về tới nhà mà ngươi đã gây ra chuyện tốt như vậy rồi. Ngươi được lắm! Hiện tại ngay cả tôn nữ ruột thịt của Võ Thành hầu mà ngươi cũng dám động vào ư?! Ảnh Nhi, mang roi qua đây cho ta, loại to nhất!"

". . . . . " Hứa Nguyên.

Từng hình ảnh không ngừng xuất hiện trong đầu, khiến Hứa Nguyên im lặng không nói nên lời.

Hứa Trường Ca lớn hơn Hứa Trường Thiên mười tuổi, phụ thân bận rộn việc triều chính, cơ hồ đều do huynh trưởng Hứa Trường Ca chăm sóc y từ nhỏ.

Chỉ là phương thức giáo dục của vị huynh trưởng này lại tương đối đơn giản và thô bạo.

Nói đánh là đánh, hơn nữa còn đánh rất là nặng.

Ký ức thuộc về Hứa Trường Thiên vẫn không ngừng xuất hiện trong đầu hắn, Hứa Nguyên rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của bản thân cũng bị đối phương ảnh hưởng.

Hắn không muốn như vậy. Nhưng giờ khắc này, ngoại trừ im lặng tiếp nhận, Hứa Nguyên cũng không còn bất kỳ biện pháp nào khác.

Ký ức rất nhiều, vào thời khắc Huyết Nguyên Tâm Vẫn quyết sắp hoàn thành, trong đầu Hứa Nguyên bỗng nhiên trống rỗng. Những ký ức vừa rồi phảng phất như bị xóa sạch.

Vào lúc Hứa Nguyên còn đang thắc mắc, thì một thanh kiếm lại xuất hiện trong ý thức của hắn.

Một thanh kiếm phảng phất như xuyên thủng cả Thiên Môn sơn.

Nhưng thanh kiếm này xuất hiện rất nhanh, biến mất cũng nhanh, cơ hồ trong nháy mắt liền biến mất.

Công pháp đã thành, Hứa Nguyên chậm rãi mờ mắt. Ký ức vẫn còn, nhưng những cảm xúc kia dĩ nhiên đã biến mất.

Nhưng thanh kiếm xuất hiện vào phút cuối cùng trong đầu hắn thì lại là gì?

Ánh mắt lóe lên, Hứa Nguyên đột nhiên nhớ tới kiếm ý mà hắn cảm ứng được lúc đứng trên Huyền Thiên nhai ngóng nhìn về phía Thiên Môn đằng xa.

Lúc đó bởi vì sự tình cấp bách, nên không hề nghĩ nhiều, hiện tại nghĩ lại đúng là có rất nhiều chỗ không ổn.

Trong đầu xuất hiện thanh kiếm kia, hẳn là do cái nhìn của hắn khi đó.

Nhưng, vì sao lại thế?

Thiên Môn trên Thiên Môn sơn chí ít cũng đã tồn tại vạn năm, người nhìn thấy nó có thể tính ra một con số thiên văn, vì cái gì mà khi tới hắn lại xuất hiện điều khác biệt? Cơ duyên ư?

Suy đi nghĩ lại, điều duy nhất Hứa Nguyên cảm thấy bản thân bất đồng với người khác, chính là hắn vốn không thuộc về thế giới này.

Lẽ nào là, chính do ý hồn của người xuyên không mới có thể cảm ứng được kiếm ý còn sót lại vạn năm kia?

Lý do này, có chút trừu tượng.

Hứa Nguyên nghĩ không thông, nên đành tạm thời không nghĩ nữa.

Mà lúc này, giọng nói của Nhiễm Thanh Mặc lại nhẹ nhàng truyền đến từ bên cạnh: "Trận pháp ở bên ngoài đã biến mất, bọn họ sắp đến rồi."

Hứa Nguyên đưa mắt nhìn nàng, vươn tay cầm lấy Huyết Nguyên Tâm Vẫn quyết trên giường, nói giọng bình thản: "Biết rồi."

Trong lúc nói chuyện, Hứa Nguyên vận chuyển công pháp, từng tia nguyên khí đỏ bừng xuất hiện trên đầu ngón tay rồi quấn quanh trên đó.

Một khắc sau, từng tia hỏa diễm bùng lên, bản bí pháp độc nhất của Huyết Nguyên Tâm Vẫn quyết cứ thế biến mất trên thế gian.

Giống như "Băng Vân giai" trong công pháp của Nhiễm Thanh Mặc, trong Huyết Nguyên Tâm Vẫn quyết cũng có rất nhiều phương pháp sử dụng. Tia hỏa diễm trước mắt chính là một trong số đó.

Sau khi xử lý tốt những thứ có thể làm bại lộ thân phận của hắn, Hứa Nguyên lại thay bộ huyết hồng sắc Huyết Ngọc Lưu Ly y vào.

Tiếp thep bắt bắt đầu xử lý hết thảy tất cả những thứ hữu dụng trong động phủ, đeo Tu Di giới chỉ vào ngón trỏ, thu cả giường ngọc và Hoằng Linh tuyền vào trong.

Suy nghĩ một lúc, Hứa Nguyên lại nhìn về phía Dạ Minh châu trên vách đá, thuận tiện thu cả chúng vào, lập tức cả động phủ liền chìm vào trong bóng tối.

Tạm thời không còn gì để làm, Hứa Nguyên liền ngồi xếp bằng đả tọa, bắt đầu thử tu luyện.

Hắn cũng có chút chờ mong vào tốc độ tu luyện của Tiên Thiên Đạo thể.

Mà khi ý hồn của hắn phát tán, liền lập tức nhận ra được sư chênh lệch, hoàn toàn bất đồng với hai ba đoàn nguyên khí hắn cảm ứng được trước đó.

Lúc này dưới sự cảm ứng của ý hồn, Hứa Nguyên cảm thấy bản thân như đang ở giữa một biển nguyên khí.

Mà Hứa Nguyên còn không biết là. Bên cạnh hắn lúc này, đôi mắt trầm tĩnh của Nhiễm Thanh Mặc vẫn luôn im lặng nhìn chằm chằm hắn trong bóng tối, thần sắc có vẻ như muốn nói rồi lại thôi.

Thời gian lặng lẽ trôi qua,

Đột nhiên,

"Ngươi là. . ."

Nghe thấy âm thanh này, Hứa Nguyên chậm rãi mở mắt, nhìn về phía Nhiễm Thanh Mặc.

"Ta tên là Nhiễm Thanh Mặc." Nhiễm Thanh Mặc.

". . ."

Hứa Nguyên có chút kỳ quái vì sao nàng lại nói lời này.

Tuy rằng hắn một mực gọi nàng là Nhiễm tiên sinh, nhưng Hứa Nguyên nhớ rằng khi ở trong miếu hoang kia hắn từng gọi qua tên của nàng.

Hắn khẽ gật đầu: "Ta biết."

Nói xong, hắn lại nhắm hai mắt lại.

Mười mấy hơi thở sau, khi Hứa Nguyên mở mắt lần nữa, quán chú nguyên khí vào hai mắt, quả nhiên nhìn thấy nữ tử bên cạnh vẫn còn đang nhìn mình chằm chằm.

Hứa Nguyên hơi sửng sốt, chợt kịp phản ứng rằng là nàng đang hỏi tên của hắn.

Ở bên nhau sớm tối lâu như vậy, nàng còn chưa từng biết tên hắn.

Trong tiềm thức, Hứa Nguyên muốn nói ra tên thật của mình, nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì chợt dừng lại.

Ánh mắt chớp chớp vài cái, Hứa Nguyên chậm rãi cúi xuống, khẽ thở ra một hơi, khóe miệng nhóe lên, nở ra một nụ cười nhẹ khó hiểu: "Ta tên Hứa Trường Thiên."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK