". . . . ."
Mây mù giăng kín, dưới chân chính là vực sâu vạn trượng của Huyền Thiên nhai, không khí ngay lối vào động phủ thoáng chốc lâm vào tĩnh mịch.
Sau khi Ảnh Nhi nhìn thấy tia nguyên khí màu đỏ đó, ánh mắt lạnh lùng lóe qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường: "Tam công tử, chúng ta đang muốn cứu ngươi, đây là ý gì?"
Ánh mắt Hứa Nguyên hơi nhìn về phía nàng, thấp giọng nói: "Cứu ta, cũng không hề có bất kỳ xung đột nào với việc để Nhiễm tiên sinh rời đi."
Sau vài câu ngắn ngủi, bên ngoài cửa động lại rơi vào trong trầm mặc lần nữa.
Đối với bốn người đang lăng không đứng ngoài động phủ mà nói, việc trong cơ thể tam công tử xuất hiện nguyên khí quả thật nằm ngoài dự liệu của họ. Nhưng loại tu vi này đối với bọn họ mà nói chẳng là cái gì cả.
Đánh ngất tam công tử rồi mang đi rất đơn giản, chỉ cần lách mình một cái là được.
Nhưng vấn đề chính là, hiện tại ai cũng không biết tam công tử tu luyện công pháp gì, cũng không biết tia nguyên khí màu đỏ đang quấn quanh cổ tam công tử liệu có phát tác khi tam công tử bị đánh ngất hay không.
Thật sự thì thực lực chênh lệch khiến bọn họ có thể mạnh mẽ dùng nguyên khí của bản thân trấn áp tia nguyên khí màu đỏ kia trước khi nó kịp phát tác. Nhưng. . . lỡ như thì sao?
Lỡ như tình huống không hề lý tưởng như họ nghĩ, tam công tử xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ai có thể gánh nổi trách nhiệm này.
Tam công tử chết trong tay mình, chẳng khác nào việc cả gia tộc của mình phải bị chôn cùng.
Không ai dám gánh cái trách nhiệm này.
Không khí giằng o không biết đã kéo dài bao lâu.
Một tiếng thở dài đột nhiên từ trên đỉnh Huyền Thiên nhai chậm rãi truyền đến, rất nhẹ, nhưng lại rõ ràng lọt vào tai tất cả mọi người ở đây.
Kèm với tiếng thở dài là một giọng nói ôn nhuận như ngọc vang lên: "Ảnh Nhi, Nhiễm tiên sinh muốn đi, thì cứ để nàng rời đi, dẫn Trường Thiên lên là được."
Gió thổi rít qua vách đá, giống như những lười đao muốn xé rách da thịt.
Khi giọng nói này truyền xuống, bầu không khí hơi có chút cương cứng lập tức buông lỏng hơn nhiều.
Đại công tử, không ngờ lại vội vã quay lại từ chỗ Cổ Uyên.
Có mệnh lệnh của đại công tử, mọi người tự nhiên không cần thiết phải tiếp tục giằng co với tam công tử nữa.
Bốn bóng người người lăng không đứng trên bầu trời lập tức biến mất ba người, chỉ còn lại nữ tử tên Ảnh Nhi vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ.
Yên lặng trong chốc lát, Hứa Ảnh Nhi nhìn chằm chằm thân ảnh màu đỏ đứng ở lối vào động phủ, lần nữa khẽ nói: "Tam công tử, xin hãy đi theo ta, trưởng công tử đợi người ở trên đỉnh núi."
". . . . . "
Hứa Nguyên cũng không hề vội buông bàn tay đang xoa bóp cổ, mà vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng đang lơ lửng phía trước, thấp giọng nói vào trong: "Nhiễm tiên sinh, có thể đi rồi."
". . . . . "
Nhiễm Thanh Mặc nghe thấy giọng nói của hắn, liền chậm rãi đi ra khỏi động phủ, im lặng cầm kiếm đứng bên cạnh hắn.
Ánh sáng đột ngột từ bên ngoài chiếu vào khiến hai mắt nàng có chút không kịp thích nghi.
Nhắm mắt, mở mắt.
Dưới Huyền Thiên nhai, ánh mặt trời chiếu xuống chói chang, mây mù đầy trời cuốn trôi theo gió, tuy không thể nhìn hết mảnh thiên địa mênh mông vô tận này, nhưng nàng lại có thể nhìn rõ được người đứng bên cạnh mình. Đôi mắt xinh đẹp hơi rủ xuống, khẽ nói: "Ta đi đây."
"Ừm, nàng hãy bảo trọng."
Hứa Nguyên nghiêng đầu nhìn qua, âm thanh rất là bình thản: "Những lời nói trước kia của ta, lúc nào cũng có hiệu lực. Nếu như ngươi thay đổi chủ ý, có thể tới Tĩnh Giang thành tìm ta."
Lời này Hứa Nguyên chính là đang ám chỉ việc đề xuất hợp tác mà hắn đã nói với Nhiễm Thanh Mặc lúc còn ở miếu hoang.
Đôi môi đỏ mọng của Nhiễm Thanh Mặc hơi hé mở, nhưng lại im lặng, cuối cùng đành khẽ gật đầu: "Được."
Vừa dứt lời, Nhiễm Thanh Mặc liền xoay người rời đi, Băng Vân giai hình thành trong vô hình, đôi chân nhẹ nhàng bước đi trên đó.
"À, đúng rồi." Âm thanh đột ngột từ phía sau truyền đến khiến bước chân của nàng không khỏi dừng lại.
Hứa Nguyên nhìn bóng lưng yểu điệu của nàng, lại nhẹ giọng nói: "Ta tên Hứa Nguyên."
". . . . . "
Nhiễm Thanh Mặc quay đầu lại nhìn nam tử phía sau, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc.
Hai mắt Hứa Nguyên khẽ mỉm cười, lặp lại: "Ta nói, ta tên Hứa Nguyên."
". . . . . "
Nàng đáp lời một cách ngắn gọn giống y như lần đầu gặp gỡ: "Ừm, được, ta nhớ rồi."
Dứt lời, nàng dứt khoát xoay người rời đi, thân hình nhảy lên vài cái giữa không trung rồi nhanh chóng biến thành một điểm đen biến mất ở cuối chân trời.
Nhìn mãi cho đến khi đối phương hoàn toàn biến mất, Hứa Nguyên mới chậm rãi buông tay khỏi cổ của mình, nhưng ân tình mà Nhiễm Thanh Mặc từng giúp hắn, bây giờ hắn đã hoàn trả lại hết cho nàng.
Đưa mắt ngoái lại nhìn Ảnh Nhi đang lơ lửng trước mặt, giọng Hứa Nguyên vô cùng bình thản, phân phó: "Mang ta lên kia."
Những đám mây mù trước mặt không ngừng lui về phía sau, trước mặt là một khoảng không thoáng đãng, bầu trời xanh thẳm hiện ra trong tầm mắt.
Trong choáng chốc Hứa Nguyên đã được Ảnh Nhi che mặt kia lần nữa đưa lên trên Huyền Thiên nhai.