• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vài giây sau, Nhiễm Thanh Mặc từ trên cao đáp xuống với một con Hổ trắng khổng lồ nện mạnh xuống đất.

Thân hình to lớn của bạch Hổ dài tới hai trượng, nhưng trong tay Nhiễm Thanh Mặc lại chỉ giống như một con Mèo cỡ lớn, bị nắm lấy sau gáy đè xuống đất, không dám cử động.

Nhiễm Thanh Mặc buông tay ra, chỉ chỉ bạch Hổ đang bò ra đất, rồi đi về phía Hứa Nguyên khẽ hỏi.

"Nó, được không?"

Hứa Nguyên chưa nói gì.

Hắn nhìn thấy sau khi Nhiễm Thanh Mặc buông tay, đầu lão Hổ liền im lặng ngẩng đầu lên. Đôi mắt thẳng đứng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Nhiễm Thanh Mặc.

Một khắc sau, đầu đại bạch Hổ này cố gắng dùng tính mạng của mình giải thích trước mặt Nhiễm Thanh Mặc, cái gì mà không có tự do chẳng khác nào là chết.

Bạch Hổ bỗng nhiên phát lực nhào về phía bóng lưng nhỏ yếu của Nhiễm Thanh Mặc, nhưng lại bị nàng trực tiếp lật tay dùng vỏ kiếm gõ thẳng lên đầu.

Trong nháy mắt, Hứa Nguyên mơ hồ nhìn thấy bạch Hồ đang bay giữa không trung bị đánh cho đến sắp thăng thiên.

"Ầm!"

Thân thể khổng lồ của bạch Hồ hóa thành tàn ảnh bay ngược về sau, đập mạnh vào một cây cổ thụ chọc trời cao hàng trăm mét, đường kính mấy chục mét.

Nhiễm Thanh Mặc đang đi về phía Hứa Nguyên bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía bạch Hổ, giọng nói có chút thất vọng.

"Dường như còn chưa được."

"Chờ một chút!" Nhiễm Thanh Mặc khẽ nói với Hứa Nguyên, sau đó cầm kiếm đi ngược về phía bạch Hổ đang bị vùi trong khói bụi mù mịt.

Yên tĩnh trong chốc lát, trong khói bụi mù mịt đó lao ra một đạo tàn ảnh màu trắng, nhưng không phải lao về phía Nhiễm Thanh Mặc, mà trực tiếp bỏ chạy vào sâu trong rừng rậm.

Nữ nhân của Nhân loại, thật là khủng bố, nó phải trốn thôi.

Chân Nhiễm Thanh Mặc khẽ giẫm xuống đất, thân hình liền biến mất tại chỗ.

"Bùm!"

Một âm thanh trầm muộn phá vỡ sự im lặng của khu rừng, khiến cho bầy chim kinh sợ bay lên.

Nhiễm Thanh Mặc đáp xuống đất một cách ổn định, nhìn đầu bạch Hổ đã bị đánh cho sợ hãi không dám nhúc nhích.

Nàng im lặng đưa tay bắt lấy phần sau gáy nó, từng bước một chậm rãi kéo về phía Hứa Nguyên.

Ánh mắt Hứa Nguyên không khỏi giật giật khi nhìn một màn trước mắt.

Nhiễm Thanh Mặc kéo bạch Hổ tới trước mặt Hứa Nguyên, rồi gật đầu nói. "Hiện tại chắc đã được rồi, ngươi leo lên thử xem sao."

Hứa Nguyên há hốc mồm, liếc mắt nhìn về phía con bạch Hổ đang nằm bất động dưới đất.

Ánh mắt bạch Hổ nheo mắt nhìn lên, rõ ràng là đang giả chết. Ánh mắt mang theo một tia cảnh cáo nhìn chằm chằm Hứa Nguyên.

Yêu thú đều có linh trí, chỉ là cao hoặc thấp. Tới giờ phút này, bạch Hổ đã hiểu rõ tên nữ nhân Nhân loại băt nó về đây là để làm tọa kỵ cho tên nam nhân trước mắt này.

Hứa Nguyên có chút trầm mặc, từ sự tín nhiệm đối với thực lực của Nhiễm Thanh Mặc, nên vẫn từng bước đi về phía bạch Hồ đang nằm phục dưới đất.

Khi hắn vừa tiến tới gần, ánh mắt đang khép hờ của bạch Hổ liền mở to nhìn Hứa Nguyên chằm chằm. Cái đầu ngẩng cao phát ra một tiếng gầm nhẹ cảnh cáo.

"Rống."

Sĩ khả sát, bất khả nhục.

"Bùm!"

Nữ tử đứng bên cạnh nghe thấy tiếng gầm này liền trực tiếp vung vỏ kiếm xuống.

"Ngao ôi." Đầu bạch Hổ không khỏi đau đớn cúi gầm xuống.

Hứa Nguyên thấy vậy liền đưa tay nắm lên nhúm lông sau đầu nó, mượn thế leo thẳng lên lưng.

Lông mao bạch Hổ vô cùng mềm mại, sờ vào rất dễ chịu, có một cảm giác như đang vuốt ve một con mèo ở tiền thế.

Hứa Nguyên thử sờ sờ lên đầu bạch Hổ, kết quả lại mò trúng mấy cục u to tướng.

"Grừ." Bạch Hổ nhe răng khẽ gầm lên.

"Ầm!" Lại thêm một cục u.

"Ngao ôi" Bạch Hổ thành thật cùi đầu nằm xuống.

Nhiễm Thanh Mặc chậm rãi thu hồi vỏ kiếm, khẽ nói. "Đi thôi."

Nói xong, ánh mắt nàng lườm lườm Bạch Hổ một cái.

Với ánh mắt này của Nhiễm Thanh Mặc, Hứa Nguyên cảm giác thân thể bạch Hổ bên dưới rõ ràng đang run lên, từ từ chậm rãi đứng dậy, đưa đầu dụi sát vào y phục của Nhiễm Thanh Mặc.

Hứa Nguyên nhìn thấy cảnh này quả thật rất muốn phì cười, nhưng khóe môi vừa mới mở ra, một luồng cảm giác tức ngực xen lẫn khó chịu, ngứa ngáy đột nhiên tràn ngập trong lòng.

". . . "

Nụ cười trên môi Hứa Nguyên chưa kịp nở đã chợt tắt, hắn nhíu chặt lông mày.

Hai ngày nay, loại cảm giác ngứa ngáy này đã xuất hiện vài lần.

Đại khái là do cơn nghiện thuốc phiện của vị tam công tử kia gây nên, chỉ cần chống cự qua nửa khắc, loại cảm giác này sẽ tự nhiên biến mất.

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Hứa Nguyên đang định lên tiếng dừng lại thêm chốc lát, nhưng còn chưa kịp nói thì cảm giác ngứa ngáy đột nhiên lan rộng, điên cuồng khuếch tán giống như bị bệnh, biến thành một "cơn nghiện" có thể khiến người ta phát cuồng trong chớp mắt.

Một cỗ cảm giác nghẹt thở mãnh liệt khiến trước mắt Hứa Nguyên lập tức tối sầm lại.

Hứa Nguyên vô thức nắm chặt lấy lông mềm mại của đầu bạch Hổ bên dưới, nhưng cảm giác choáng váng không ngừng xông lên đầu. Tấm lưng vốn thẳng tắp liên tục cong xuống. Bàn tay đang nắm chặt lấy lông bạch Hổ cũng vô lực buông ra, thân hình mất kiểm soát ngã lăn qua một bên.

Nhiễm Thanh Mặc lập tức phát hiện được dị dạng của Hứa Nguyên, lập tức lắc mình đỡ lấy Hứa Nguyên đang sắp ngã xuống đất, hai hàng lông mày khẽ nhăn lại:

"Ngươi bị sao vậy?"

Trước mắt Hứa Nguyên tối sầm, hắn há miệng muốn nói gì đó, nhưng một cảm giác tanh ngọt bỗng nhiên dâng lên trong cổ họng.

"Ọe . . ."

Một ngụm máu tươi phun xuống mặt đất màu nâu, cảm giác khó chịu khiến Hứa Nguyên vô tình đẩy Nhiễm Thanh Mặc đang đỡ hắn qua một bên, để bản thân nửa quỳ xuống mặt đất.

Ý thức trở nên mơ hồ, cơn đau đớn khiến hắn như muốn nghẹt thở, cùng với cơn nghiện khiến Hứa Nguyên cắm ngập cả năm ngón tay vào trong đất.

Bộ thân thể này có vấn đề.

Loại đau đớn phát ra từ sâu trong tận linh hồn này, không thể nào là do dùng thuốc phiện gây nên được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK