• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm giác kích thích khi đối diện với tử vong cận kề, khiến Hứa Nguyên mặc kệ hết thảy, lúc này hắn quyết không thể lùi bước.

"Ý gì ư?"

Hứa Nguyên thả chậm cước bộ, mặc kệ màn đêm u tối, vẻ mặt tỏ ra rất hứng thú đi xung quanh Nhiễm Thanh Mặc. Ánh mắt không ngừng quét tới quét lui trên thân hình quyến rũ của nàng, ngữ khí càng lúc càng tăng cao.

"Về công, Đại Viêm quốc trị vì hơn một ngàn ba trăm năm, Thiên Nguyên kiếm tông cũng được lập nên cùng với Đại Viêm. Mỗi một đời chưởng môn đều là quốc sư của Đại Viêm. Chưởng môn đương đại còn trở thành sư tôn dạy võ đạo cho thái tử. Kiếm tông và Đại Viêm có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục."

"Về tư, phụ thân ta và sư tôn của Nhiễm tiên sinh càng là hảo hữu tương giao mấy chục năm."

"Mà Nhiễm tiên sinh thân là đệ tử của chưởng môn Kiếm tông, ta cũng rất hiếu kỳ là lời nói của người nào lại có thể khiến tiên sinh tin rằng phụ thân ta sẽ hạ thủ với Kiếm tông, điều này thật khiến cho người ta khó hiểu?"

". . . "

Nghe đối phương nói những lời này, Nhiễm Thanh Mặc không khỏi khẽ siết chặt thanh kiếm trong tay.

Nàng cảm thấy tên nam tử trước mặt này có gì đó thay đổi.

Từ sau khi hôn mê tỉnh lại, đối phương tựa như đã biến thành một người khác vậy.

Khí cảm của nàng tỏa ra ở khắp mọi nơi xung quanh giúp nàng có thể cảm giác được, giờ khắc này trái tim vị tam công trước mặt đang tỏ vẻ ung dung này đang đập rất nhanh, nội tâm của hắn kém xa biểu hiện bình tĩnh bên ngoài.

Nhưng khi mà những lời đồn ăn chơi sa đọa về hắn không còn đáng tin cậy nữa, nàng cũng không thể nào xác định được vị tam công tử trước mặt này rốt cuộc đã biết được bao nhiêu, lại còn có bao nhiêu nội tình.

Nhìn thấy khối băng lớn này vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong lòng Hứa Nguyên dần dần bình tâm lại.

Bước chân của hắn đột nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn thẳng trực tiếp đi về phía hắc y nữ tử.

Dưới cái nhìn chăm chú của Nhiễm Thanh Mặc, tên nam tử này đi tới đứng cách ở trước mặt nàng một khoảng, dùng dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống nàng nói. "Nhiễm tiên sinh, cất kiếm lại đi."

Ánh mắt Nhiễm Thanh Mặc lãnh đạm nhìn hắn. Lúc này nàng cảm nhận được nhịp tim của đối phương đã dần trở lại bình thường.

Mà một khắc sau, nàng còn nhìn thấy nam tử trước mặt này mỉm cười, khẽ cúi người xuống, dùng hai ngón tay kẹp lấy thanh kiếm của nàng, từ từ nâng lên, đặt vào nơi cổ không chút phòng bị của hắn.

Lưỡi kiếm đặt ngay yết hầu, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng nói. "Nếu không chịu thu, vậy xin mời Nhiễm tiên sinh hạ thủ."

Hứa Nguyên biết rõ diễn biến cốt truyện, nên rất khẳng định, nữ tử trước mắt này sẽ không hề chủ động giết hắn.

Hắn vừa dứt lời, bàn tay cầm chuôi kiếm của Nhiễm Thanh Mặc hơi siết chặt, lưỡi kiếm đặt ngay cổ Hứa Nguyên bỗng phát ra âm thanh ông ông.

Sát ý thao thiên đánh tới, trong nháy mắt, Hứa Nguyên nhìn thấy cảnh tượng đầu lâu của mình bay lên không trung.

Nhưng khoảng khắc tiếp theo, ảo giác biến mất. Nữ tử trước mặt vẫn cầm kiếm đứng đó, còn đầu của hắn vẫn chưa bay lên.

Trải nghiệm cận kề cái chết khiến hai mắt Hứa Nguyên mở hơi to. Hắn sinh ra trong thời đại hòa bình, làm gì từng thấy qua hoàn cảnh như vậy. Khí tức tử vong mà đối phương vừa tỏa ra trong nháy mắt khiến hai chân hắn có chút muốn nhũn ra.

Nữ tử trước mặt này chỉ tán phát ra khí tức thôi đã khiến hắn chật vật như vậy. Nhưng hành động chỉ phóng thích ra sát ý như thế cũng nói rõ rằng đối phương sẽ không giết hắn vào thời điểm này.

Hứa Nguyên nhìn chằm chằm nàng, lặp lại từng câu từng chữ rõ ràng: "Nhiễm tiên sinh, việc hù dọa không uy hiếp được ta đâu, chỉ khiến người khác chê cười thôi. Xin tiên sinh hãy thu kiếm lại, chúng ta nói chuyện một lúc, ta có thể giúp ngươi."

Gió lạnh thổi qua, lưỡi kiếm sắc bén đặt ngay cổ họng cũng trở nên lạnh lẽo rất nhiều.

Hứa Nguyên hắn không có võ công, cũng không lão già hắn ở đây. Thân thể của vị tam công tử này chỉ là một người bình thường. Chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là sự quen thuộc với cốt truyện và nhân vật trong Thương Nguyên. Nhưng chỗ dựa lớn nhất này cũng là một tấm bùa đòi mạng hắn.

Theo cốt truyện trong Thương Nguyên, kết cục vị tam công tử của tể tướng gia này rất thảm, mỗi một lộ tuyến đều là cục diện tất chết.

Để sống sót, Hứa Nguyên nhất định phải làm trước một số việc, nhất định phải đánh cược một số thứ.

Ánh mắt Nhiễm Thanh Mặc hơi nhìn xuống dưới, không biết đang suy nghĩ tới cái gì, nhưng nàng xác thực đã thu kiếm lại rồi.

Lưỡi kiếm bỗng nhiên múa may một vòng, lưu lại từng vòng kiếm quang xanh thẳm, sau đó tra lại vào vỏ.

Thật là đẹp a.

Hứa Nguyên vô ý thức sờ sờ cổ của mình.

Ân, cái đầu vẫn còn, không có kiểu như khe máu chợt hiện ra.

Nhiễm Thanh Mặc nhìn động tác của Hứa Nguyên, cảm thấy rất kỳ lạ.

Lúc này Hứa Nguyên khẽ mỉm cười tiến gần tới chỗ nàng, trong lòng thầm chuẩn bị những thứ cần nói.

Nhưng một khắc sau, nụ cười trên mặt Hứa Nguyên trở nên cứng đờ.

Nhiễm Thanh Mặc tuy thu lại thanh kiếm, nhưng lại lặng lẽ cầm lấy khúc gỗ vừa dày vừa thô to lên.

". . . " Hứa Nguyên.

Con ngươi hắn co rụt lại, vội vàng mở miệng muốn nói gì đó. "Đợi. . ."

"Ầm!"

Một tiếng trầm thấp vang lên, lời còn chưa ra khỏi miệng, cả người Hứa Nguyên bị đánh cho ngã nhào xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK