Sắp gặp được Hứa Trường Ca rồi, cảm xúc trong lòng Hứa Nguyên cũng tương đối bình tĩnh. Dù sao lúc này hắn đã kế thừa được ký ức của Hứa Trường Thiên, hơn nữa còn dung luyện thành công Huyết Nguyên Tâm Vẫn quyết. Thân phận của hắn đã không còn chút sơ hở nào.
Sau khi Ảnh Nhi đưa Hứa Nguyên lên trên, không hề nói thêm một câu nào, trực tiếp tự mình đi về phía trước.
Nhìn bóng lưng của đối phương, con ngươi đen láy của Hứa Nguyên đột nhiên co lại nhỏ như lỗ kim.
Trên đỉnh núi, hắn không ngờ lại nhìn thấy một cái đầu khổng lồ của Thất Sinh Mãng. Sở dĩ nói là lại, bởi vì so với Cơ Thanh Nguyệt, thì bảy đóa Liên hoa trên cái đầu Thất Sinh Mãng này đều đã nở rộ, bên trên có thêm một cái sừng nhọn to lớn màu xanh sẫm.
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào nó hồi lâu, mới hoàn toàn xác nhận được thân phận của đầu Thất Sinh Mãng này.
Quả thật là. . . lại một vị nữ chính bị Hứa Trường Ca chặt đầu.
Xét theo đặc điểm của cái đầu này. Con Thất Sinh Mãng này hẳn là tỷ tỷ của Cơ Thanh Nguyệt, Cơ Phong Hoa.
Cốt truyện trong trò chơi Thương Nguyên mới chỉ bắt đầu, thì tỷ muội công chúa của Xà Yêu nhất tộc trong Cổ Uyên đều đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Cốt truyện mà Hứa Nguyên từng chơi qua trong trò chơi Thương Nguyên cũng coi như triệt để đảo lộn, không còn nữa.
Tuy nhiên, những suy nghĩ theo lối mòn này cũng chỉ thoáng lướt qua trong phút chốc, rất nhanh Hứa Nguyên đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Hai nhân vật nữ chính trọng yếu chết đi, chứng tỏ sự xuất hiện của hắn đã bắt đầu gây ra hiệu ứng cánh bướm đến cốt truyện bên trong Thương Nguyên rồi.
Tương lai, cũng bắt đầu biến trở nên khó dự đoán.
Hứa Nguyên hít sâu một hơi bình phục lại tâm trí, ánh mắt lần nữa nhìn đi chỗ khác.
Cuối cùng, ánh mắt của hắn rất tự nhiên dừng lại trên người một nam tử với dung mạo tuấn tú. Hứa Trường Ca.
Y đang bình tĩnh ngồi bên dưới cái đầu cự Mãng của Cơ Phong Hoa. Một thân áo xanh, ống tay áo có hoa văn sẫm màu, làn da mơ hồ có ánh sáng xanh lưu chuyển, đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng như hàn đàm, một đầu tóc dài sau lưng khẽ tung bay theo từng cơn gió trên đỉnh núi.
Y chỉ ngồi im lặng ở đó, cũng khiến người ta có một loại cảm giác tự ti và mặc cảm.
Có những người phảng phất như khi trời sinh đã giống như vầng hạo nguyệt giữa bầu trời đêm, ôn hòa và không chói lóa, nhưng lại khiến người đối diện nhìn thấy y cảm giác như bản thân thật bé nhỏ.
Nhưng những điều này đã không còn quan trọng với Hứa Nguyên bây giờ. Quan trọng nhất chính là, vì sao một nam tử như thế, trong tay lúc này lại cầm lấy một sợi roi vừa dài vừa thô to.
Nhớ lại những ký ức trong đầu, một loại dự cảm không lành bất chợt xuất hiện trong đầu Hứa Nguyên. Hắn lập tức cất tiếng nói lớn theo giọng điệu của Hứa Trường Thiên: "Hứa Trường Ca, ta cảnh cáo ngươi."
"Ba!"
Hứa Nguyên còn chưa kịp nói xong, nam tử đối diện đã khẽ híp mắt lại. Sợi roi trong tay trong nháy mắt giống như một con Rắn duỗi thẳng thân hình lao về phía Hứa Nguyên.
". . . . . " Hứa Nguyên.
Mẹ nó, đây là đại ca gì vậy? Đã hơn hai mươi tuổi rồi mà còn dùng thủ đoạn bạo lực để giáo dục sao?
Hứa Nguyên vội vàng vận chuyển công pháp, quán chủ nguyên khí vào đôi mắt mới có thể nhìn rõ được quỹ tích đánh tới của sợi rơi đó.
Một cái nghiêng người liền tránh thoát.
"Ba!" Sợi roi đánh xuống mặt đất bên cạnh Hứa Nguyên, lập tức làm bốc lên một tràng bụi mù.
Khi sợi roi được thu về, Hứa Nguyên nhìn thấy bên dưới lưu lại một vết roi rất sâu.
Ngoái đầu nhìn lại, Hứa Nguyên lớn tiếng mắng: "Hứa Trường Ca, ngươi làm thật hả?!""
"Ba!"
Hứa Trường Ca vung roi lần thứ hai, vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói chậm chạp ôn hòa:
"Nếu như ngươi cảm thấy là thật, thì nó chính là thật đó."
Lần này, tốc độ của sợi roi nhanh hơn, Hứa Nguyên phải cố gắng hết sức mới tránh được.
Mà lần này, vết roi trên mặt đất không ngờ lại có thể đánh nứt cả một khối đá nhỏ trên đỉnh núi.
Nhìn thấy một màn này, Hứa Uyên thực sự có chút tức giận, mở miệng định chuẩn bị mắng tiếp, nhưng roi thứ ba của Hứa Trường Ca đã quất tới.
Hứa Nguyên hít vào một hơi thật sâu, ý hồn vươn ra thăm dò, một luồng nguyên khí màu đỏ tươi xuất hiện trong tay, lăng không chụp lấy sợi roi đang vút tới.
Ngay khi tia nguyên khí màu đỏ tươi như máu kia xuất hiện, đôi mắt của Hứa Trường Ca càng hẹp lại như hai đường chỉ.
Khi nguyên khí màu đỏ tươi theo cánh tay của Hứa Nguyên chụp lấy sợi rơi, một ngọn lửa màu đỏ cũng theo đó bùng cháy lên rừng rực.
Huyết sắc hỏa diễm bùng cháy lên theo sợi roi, nhanh chóng đốt tới phần đuôi đang được Hứa Trường Ca cầm trong tay.
Nhưng Hứa Trường Ca vẫn đứng yên tại chỗ, bình tĩnh đợi huyết sắc hỏa diễm đó đốt tới, trực tiếp mặc cho huyết diễm kỳ dị đó nhảy nhót trên tay mình.
Nhìn ngọn huyết diễm này, trong đôi mắt sâu thẳm của Hứa Trường Ca hiện lên vẻ kinh ngạc. Y tùy tiện vung tay lên, huyết diễm lập tức tiêu tán: "Công pháp này cũng không tồi."
Hứa Nguyên mở miệng đang định nói gì đó, nhưng lời còn chưa kịp ra, Hứa Trường Ca ở đối diện đã đứng dậy, đưa tay vung lên về phía hắn.
Trong nháy mắt, những cơn gió lốc hình thành trong không khí từ bốn phương tám hướng, thân thể Hứa Nguyên lập tức giống như một chiếc thuyền nan lênh đênh giữa bão giông trên biển cả, cả người không chịu kiểm soát bay về phía Hứa Trường Ca.
Cuối cùng, hắn dừng lại lở lửng trên không cách Hứa Trường Ca hai mét.