Sau lưng?
Trong lòng Hứa Nguyên dâng lên sự nghi hoặc.
Vừa rồi hắn đã quan sát qua. Miếu hoang này tuy lớn, nhưng nhìn từ góc độ của nàng về phía sau lưng hắn thì chỉ có bức tượng phật bị cụt tay kia thôi, không còn có thứ gì khác.
Sự nghi hoặc khiến cho Hứa Nguyên ngoái đầu lại nhìn trong vô thức.
Mà cũng chính sau cái nhìn này, một cơn ớn lạnh nháy mắt chạy dọc từ sóng lưng lên thẳng đầu Hứa Nguyên.
Hắn nhìn thấy một đôi chân cao bằng cả người hắn đang đứng.
Tầm mắt hơi hướng lên trên.
Bức tượng phật bằng đá đang ngồi trên đài sen lúc nãy, không biết khi nào đã lặng yên không chút tiếng động đi tới phía sau lưng hắn.
Khuôn mặt nứt nẻ quỷ dị ẩn trong bóng tối trên mái nhà, dường như đang mỉm cười từ trên cao nhìn xuống hắn và nữ tử bên cạnh.
". . . "
Đầu óc Hứa Nguyên hứa không khỏi trở nên trì trệ.
Khoa học mà hắn vẫn luôn tin tưởng cũng không thể nào giải thích được cảnh tượng trước mặt. Nỗi sợ về những thứ không biết trong nháy mắt ngập tràn trong lòng Hứa Nguyên, không còn áp chế được nữa.
Hô hấp của Hứa Nguyên trở nên gấp rút không thể kiểm soát. Tượng phật khổng lồ quỷ dị cao bảy tám mét đang đứng sát người hắn, hắn sợ đến mức thân thể cứng đờ, như rơi vào trong hố băng.
Sau khi choáng váng một lúc, Hứa Nguyên bắt đầu cưỡng ép khống chế thân thể cương cứng của mình di chuyển sang một bên.
Hắn. . . hắn phải nhanh chóng tránh đi.
Trái tim Hứa Nguyên đập mạnh như muốn lao ra khỏi lồng ngực. Loại cảnh tượng quỷ dị này đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi nhận thức và tiếp nhận của hắn.
Mà lúc này, dư quang của Hứa Nguyên bỗng nhiên nhìn về phía hắc y nữ tử.
Khi tượng phật khổng lồ đến gần, hắc y nữ tử với sa che mặt kia vẫn không hề đứng dậy, vẫn yên tĩnh ngồi nguyên tại vị trí cũ, thậm chí ngay cả thanh kiếm bên cạnh cũng không cầm lấy. Vẻ mặt lạnh lùng không chút tì vết, không có biến hóa gì, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm tượng phật kia.
Sự bình tĩnh và thanh thản của nữ tử áo đen này, dần dần khiến cho Hứa Nguyên có một loại cảm giác yên lòng.
Hắn thu mình lại ở một góc để vừa dẹp tan nỗi sợ hãi trong lòng, vừa cẩn thận quan sát một phật một nữ ở chính giữa miếu hoang kia.
May mắn là vẫn còn một nữ nhân trông rất mạnh mẽ này ở bên cạnh.
Hứa Nguyên nhớ tới những thi thể đầy đất bên ngoài kia.
Người vừa rồi khiến Hứa Nguyên vô cùng sợ hãi, hiện tại lại trở thành Định Tâm hoàn cho hắn.
Hứa Nguyên không thể nào tưởng tượng nổi khi bản thân một mình hắn ở trong miếu hoang thâm sâu này đối mặt với "phật sống" quỷ dị kia sẽ như thế nào.
Một phật một nữ này im lặng khoảng chừng hai giây, cảm giác lạnh lẽo từ từ lan tràn, mà Hứa Nguyên cũng thừa cơ hội này cẩn thận lui về một góc của miếu hoang.
Đột nhiên, "phật sống" quỷ dị kia chuyển động.
Thân hình to lớn không hề ảnh hưởng chút nào tới tốc độ của nó, với tốc độ mà Hứa Nguyên không thể nhìn rõ, một cái bàn tay khổng lồ ầm ầm vỗ xuống.
"Bùm. . . "
Cả miếu hoang và mặt đất đồng thời rung chuyển. Khi bàn tay khổng lồ vỗ xuống đất, ngọn lửa thắp sáng duy nhất trong cũng bị dập tắt.
Tầm mắt Hứa Nguyên trong thoáng chốc rơi vào trong bóng tối.
Sau khi ánh sáng biến mất, âm thanh trở thành đường dẫn duy nhất. Từng tràng tiếng động rung chuyển và gầm lên nối dài thành từng mảnh liên tiếp nhau.
Nghe thấy tiếng động cách đó không xa, Hứa Nguyên đang co ro ở một góc không khỏi lại tim đập nhanh. Hắn nắm chặt tay đến nổi ngón tay đâm vào thịt mà cũng không hay biết gì.
Đột nhiên.
"Ông —— "
Một tiếng kiếm minh vang vọng.
Một đạo lam sắc kiếm quang lóe lên trong bóng tối.
Trong nháy mắt, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.
"Ầm ầm —— "
Trên bầu trời nổi lên tia chớp, lại chiếu sáng mọi thứ trong miếu hoang lúc này.
Hứa Nguyên cuối cùng cũng nhân cơ hội mà nhìn thấy cảnh tượng bên đó.
Y phục của hắc y nữ tử không hề dính một hạt bụi nào. Sắc mặt điềm tĩnh tra kiếm vào vỏ. Mà cái đầu của "phật sống" khổng lồ trước mặt nàng đã không cánh mà bay đi từ lúc nào.
Ngay vào lúc Hứa Nguyên còn đang ngây người.
"Đông —— "
Một bóng đen đột nhiên rơi xuống trước mặt hắn, làm dấy lên bụi mù mịt khiến Hứa Nguyên không khỏi nhướng mày, lui lại vài bước.
Đó là cái đầu của "phật sống" khổng lồ kia.
Đôi mắt trông hiền từ trên cái đầu này chính đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Hứa Nguyên thấy vậy, thì trong tiềm thức muốn trốn đến bên cạnh hắc y nữ tử. Loại đồ vật quỷ dị này quá mức nguy hiểm rồi.
Sau khi tia chớp lóe qua, mọi thứ lần nữa rơi vào trong bóng tối.
Hứa Nguyên vừa đi về phía nữ tử áo đen, vừa cân nhắc và suy nghĩ cách hỏi thăm đối phương một vài vấn đề.
Mà lúc này, một tiếng kêu yếu ớt truyền đến trong bóng tối.
"Tam công tử "
"Chạy mau."