Hứa Nguyên há to miệng muốn lên tiếng, liền phát hiện có một vòi túi nước đang cắm vào trong miệng. Dòng nước ấm áp không ngừng chảy ra từ bên trong.
Khi dần dần lấy lại ý thức, Hứa Nguyên từ từ nắm chặt quyền đầu, bắt đầu giãy giụa, nhưng khí lực của đối phương lại quá lớn.
Cảm giác bị ép uống nước cũng không hề dễ chịu gì, chưa kể cái vòi miệng túi này khá dài, đưa hết vào miệng hắn, dòng nước trực tiếp tràn vào cổ họng cuồn cuộn không dứt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hứa Nguyên một bên cố gắng uống lấy uống để, một bên nháy mắt ra hiệu.
Nhiễm Thanh Mặc cũng chớp chớp mắt, sau đó khẽ gật đầu với hắn.
". . . " Hứa Nguyên.
Hai bên trầm mặc hồi lâu, khuôn mặt dần dần đỏ lên, tiếng uống nước ừng ực trở thành âm thanh duy nhất trong sơn động.
Vào thời khắc này, Hứa Nguyên rốt cuộc cũng hiểu được những bạn gái ở kiếp trước vì sao lại cứ thích dùng sức vỗ đùi hắn khi cả hai đang hôn nhau, hay đang hành sự.
Khi nước trong bình đã hết, Nhiễm Thanh Mặc mới thu lại vò nước, từ từ lặng im đứng lên.
Sau khi nàng rời đi, Hứa Nguyên cũng được khôi phục tự do.
Cảm giác ngột ngạt khiến Hứa Nguyên lúc này như nhặt lại được một mạng, mà thở hổn hển. Hắn từ từ ngồi dậy, muốn mở miệng mắng vài câu. Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, liền có chút kinh ngạc đưa lên tay quan sát thân thể mình.
Khi dòng nước tanh ngọt này được đưa vào, cơ thể vốn đã lạnh ngắt bắt đầu dần dần nóng lên, nhiệt độ phát tán rất nhanh, nhanh chóng lan tràn tới tứ chi bách mạch, hàn khí tích tụ trong cơ thể dần dần bị xua tan đi.
Đây là một loại trải nghiệm mới mẻ trước nay chưa từng có, hiệu quả còn hơn thuốc đặc trị ở tiền thế vô số lần.
"Ngươi cho ta uống cái gì vậy?"
Giọng nói Hứa Nguyên vẫn còn có chút khàn khàn, nhưng đã không còn hư nhược như trước nữa.
Vừa nói, Hứa Nguyên vừa nhìn về phía bóng lưng của Nhiễm Thanh Mặc. Hắn lại đột nhiên phát hiện trong sơn động đã ấm áp lên nhiều, trong không khí tràn ngập hơi nước mỏng manh.
Trong lòng vừa nổi lên nghi hoặc, thì ánh mắt Hứa Nguyên lại nhìn thấy, một cảnh tượng suýt tí khiến hắn trực tiếp muốn ngất đi.
Từ sau khi xuyên không tới đây, mấy lần tỉnh lại cơ hồ đều như khiêu chiến sức chịu đựng cực hạn về tâm lý và cả sinh lý của Hứa Nguyên.
Ở ngay lối vào sơn động, có một cái đầu to tướng hình bầu dục với bán kính khoảng hai mét, đang chắn hoàn toàn lối ra vào.
Đó là đầu của một con cự Mãng. (Mãng Xà khổng lồ)
Hai cái răng nanh nhô ra khỏi miệng, đôi mắt to lớn nhìn chằm chằm vào bên trong sơn động. Lân phiến toàn thân có màu hỏa hồng, giống như ngọn lửa đang cháy rực. Trên đầu có một cây độc giác tán phát ra kim quang nhàn nhạt, đôi cánh ở hai bên lưng không ngừng vung vẩy theo từng nhịp hô hấp của nó.
Nước mưa rơi trên thân cự Mãng hoặc có thể gọi là Xà yêu này, lập tức bốc lên từng làn hơi nước do nhiệt độ cao trên lân phiến gây nên.
Khiến cho sơn động lúc này ngập tràn hơi nước, giống như là Tiên cảnh.
Đây là cái gì?
Hứa Nguyên gian nan đứng dậy, từng bước lui về phía sau.
Vừa mới mở mắt ra đã thấy một đầu cự Mãng đang nằm cách đó không xa nhìn bản thân chằm chằm.
Tam quan* ở kiếp trước của hắn tạm thời không cách nào tiếp nhận được.
Tam quan: Thế Giới quan, Nhân Sinh quan, Giá Trị quan.
Xuyên không, không phải nên xuất hiện ở Tân Thủ thôn cho người chơi thích ứng hay sao?
Đầu cự Mãng đang chặn ngoài cửa sơn động kia là thứ nên xuất hiện ở Tân Thủ thôn hay sao?
Trong khi tâm trí Hứa Nguyên còn đang chấn động vô cùng, lại bất chợt nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp trong bộ hắc y đã nhảy lên cái đầu khổng lồ của con cự Mãng.
Mưa bụi mờ mịt, mượn nhờ chút ánh sáng nhàn nhạt giữa cơn mưa.
Hứa Nguyên nhìn theo động tác của bóng đen kia, thì thấy phía sau đầu cự Mãng có cắm một tảng băng trong suốt giống như thủy tinh.
Một tảng băng to lớn đâm xuyên qua vị trí bảy tấc từ đầu cự Mãng xuống, ghim chặt nó dưới mặt đất.
Nhiễm Thanh Mặc đưa miệng túi nước ngay vị trí độc giác trên đầu cự Mãng, sau đó dùng vỏ kiếm gõ nhẹ vào lớp lân phiến cứng rắn của nó.
Cự Mãng nhắm mắt cam chịu, từng chất lỏng kim sắc rỉ ra từ cái độc giác của nó, dọc theo miệng túi nước, chảy vào trong từng chút một.
Khi túi nước được đổ vậy, khí tức trên thân cự Mãng rõ ràng đã yếu đi rất nhiều.
Nhiễm Thanh Mặc nhảy khỏi đầu cự Mãng, ném túi nước đó cho Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên tiếp lấy với sắc mặt bình thản, bởi vì hắn có chút chưa tỉnh táo mấy.
Sau khi ném túi nước cho Hứa Nguyên, Nhiễm Thanh Mặc lại nhìn quanh sơn động một vòng. Hai mắt không khỏi chớp chớp, tựa hồ như nhớ đến cái gì đó, sau đó im lặng quay người chạy ra màn mưa bên ngoài.
Hứa Nguyên ngẩn người nhìn về phương hướng đối phương rời đi, tư duy cứng ngắc của hắn bắt đầu từ từ trở nên linh hoạt hơn.
Nhìn con cự Mãng đang chặn cửa, Hứa Nguyên ý thức được rằng. Có lẽ vì cứu hắn, mà tảng băng lạnh ngắt kia đã trực tiếp đánh cho con vật trước mặt thừa sống thiếu chết rồi kéo về sơn động này.
Bên ngoài mưa vẫn rơi chưa ngừng, bóng hình nữ tử kia cũng triệt để biến mất trong màn mưa.
Ước chừng khoảng một phút sau,
Cả người Nhiễm Thanh Mặc ướt sũng, trước ngực ôm lấy một bó củi lớn quay về, thả xuống khiến mặt đất đang khô ráo văng ra không ít nước.
Mặc kệ ánh mắt vô cùng ngạc nhiên của Hứa Nguyên, Nhiễm Thanh Mặc đặt những cây củi cách Hứa Nguyên một khoảng, rồi lặng lẽ xếp chúng thành một đống cao, tựa hồ như chuẩn bị dùng những cây củi ướt sũng này để đốt lửa.
Hứa Nguyên nhìn hành động của đối phương, khẽ mỉm cười, trong lúc vô thức định lên tiếng khuyên can.
Nhưng Nhiễm Thanh Mặc lúc này lại đi tới bên cạnh cự Mãng, ánh mắt trầm tĩnh, dùng vỏ kiếm gõ gõ lên đầu nó.
Cự Mãng tựa hồ như bị đánh cho sợ hãi, ánh mắt rụt rè nhìn Nhiễm Thanh Mặc, sau đó há miệng thò cái lưỡi rắn mỏng dài ra, trong nháy mắt một cảm giác nóng rực tràn ngập cả sơn động.
Những khúc củi ẫm ướt nhanh chóng bị hong khô, sau đó lưỡi rắn khẽ điểm nhẹ lên trên đó.
Một tia lửa bốc cháy lên, chiếu sáng cả không gian lạnh lẽo trong sơn động.
Hứa Nguyên há hốc mồm, im lặng đem những điều định nói nuốt trở lại vào bụng.