• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai hàng lông mày cau lại khẽ kêu hai tiếng: "Nhiễm tiên sinh, Nhiễm tiên sinh?"

Hai tay nắm lấy bờ vai nữ tử không ngừng lay động, ý đồ muốn đánh thức đối phương, nhưng đôi mi xinh đẹp ấy vẫn nhắm chặt như cũ.

Trải qua một phen kịch chiến với Cơ Thanh Nguyệt, hắc y nữ tử thanh đạm này đã đạt tới mức độ đèn cạn dầu rồi.

Thời gian dần trôi qua,

Hứa Nguyên phát hiện hô hấp yếu ớt của nữ tử trong vòng tay mình càng lúc càng trở nên nhanh hơn. Làn da trắng nõn dưới sa che mặt trở nên ửng đỏ, bộ ngực dưới lớp hắc bào phập phồng lên xuống. Nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng cao với tốc độ chóng mặt.

Nhìn thấy biến hóa trên cơ thể của Nhiễm Thanh Mặc, trong đầu Hứa Nguyên lóe lên rất nhiều thứ, nhưng cuối cùng lại thở dài một hơi.

Hắn nhớ rằng, dường như Thất Sinh Mãng không có loại dâm độc mà mọi người hay nhắc đến.

Cho nên, loại trạng thái của Nhiễm Thanh Mặc bây giờ hẳn là bởi vì cái khác.

Có khả năng là Nhiễm Thanh Mặc đang dùng khí liệu thương, cũng có khả năng là triệu chứng cả độc tố khác phát tác.

Nhưng bất kể là một loại nào, Hứa Nguyên hiện tại cũng chỉ có thể nhìn mà không biết làm gì cả.

Kiến thức sơ cứu cơ bản học được ở kiếp trước, rõ ràng không thể nào chữa trị được một cường giả ở một thế giới này.

Cảm giác im lặng chờ đợi người khác quyết định vận mệnh của bản thân quả thật là không hề dễ chịu.

Nếu như Nhiễm Thanh Mặc chết đi, hoặc là trong khoảng thời gian Nhiễm Thanh Mặc vận công trị thương. Thủ hạ của Cơ Thanh Nguyệt hoặc là lão cha của bộ thân thể này đuổi tới, hắn sẽ không thể thoát được chữ "tử".

Nhưng tất cả những gì hắn có thể làm bây giờ chỉ là chờ đợi.

Hứa Nguyên bế thân thể Nhiễm Thanh Mặc tới ngồi tựa vào một gốc đại thụ trên đỉnh núi, còn hắn thì im lặng ngồi bên cạnh để bảo vệ nàng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút một.

Mặt trời vừa mới mọc không biết khi nào đã treo ở trên cao, sắc mặt Nhiễm Thanh Mặc vẫn ửng đỏ, không hề có dấu hiệu thuyên giảm.

Lại không biết đã qua bao lâu.

Một cơn hàn phong thổi qua, giọng nói nhẹ nhàng thanh đạm của Nhiễm Thanh Mặc đột nhiên truyền đến. "Động phủ mà ngươi nói, ở đâu?"

Nàng đã tỉnh, nhưng giọng nói khó che giấu được sự hư nhược.

Nghe thấy âm thanh này, Hứa Nguyên lập tức liếc nhìn nàng, rồi hồi đáp: "Ở bên dưới Huyền Thiên nhai."

Ngừng lại một lúc, hắn lại nói. "Trạng thái của người thế nào rồi?"

". . . " Nghe được cái đáp án này, Nhiễm Thanh Mặc không hề nói gì, lại chầm chậm nhắm mắt lại.

Nửa khắc sau, Nhiễm Thanh Mặc lại khẽ nói: "Thủ hạ phụ thân của Hứa Trường Thiên sắp tới rồi."

". . . " Nghe thấy lời này, ánh mắt Hứa Nguyên không khỏi co rút lại.

Giọng nói của nàng rất nhẹ, nhưng phảng phất giống như đạn pháo trong nháy mắt nổ tung trong đầu Hứa Nguyên.

"Ngươi nói cái gì?"

Hai mắt Nhiễm Thanh Mặc vẫn nhắm chặt, âm thanh bình tĩnh không chút cảm xúc lặp lại câu vừa rồi: "Thủ hạ phụ thân của Hứa Trường Thiên sắp tới rồi."

Tim đập càng lúc càng nhanh, Hứa Nguyên chậm rãi đứng dậy nói: "Còn bao lâu nữa?"

Nhiễm Thanh Mặc nhẹ nhàng trả lời: "Không đến nửa khắc đồng hồ." (1 khắc bằng 15 phút, nửa khắc là 7.5 phút)

Nửa khắc đồng hồ?

Hứa Nguyên sửng sốt, hít vào một hơi thật sâu, hỏi lại lần nữa: "Thân thể nàng bây giờ thế nào rồi?"

Nhiễm Thanh Mặc ngồi dựa vào gốc cây, mở mắt ra nhìn Hứa Nguyên, không trả lời mà còn hỏi ngược lại hắn: "Ngươi dường như rất bất an? Vì sao? Ta sẽ không nói chuyện của ngươi ra."

Hứa Nguyên nhìn mây mù chung quanh đỉnh núi, buộc tâm thần đang bắt đầu dao động của mình phải ổn định lại, rồi trầm giọng nói: "Ngươi không biết việc đoạt xá có thể bị kiểm tra ra sao?"

". . . "

Nhiễm Thanh Mặc nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên với vẻ mặt khó hiểu.

Dường như Nhiễm Thanh Mặc chỉ biết rằng sẽ có chứng Xích Dị sau khi đoạt xá, nhưng lại không biết rằng có một cách để phát hiện ra sau khi chứng Xích Dị ngưng phát tác.

Hứa Nguyên không giải thích sự sắp đặt của thế giới này cho Nhiễm Thanh Mặc, hắn nói nhanh hơn và hỏi lại:

"Thân thể ngươi bây giờ có thể ngự không không?"

Nhiễm Thanh Mặc trầm mặc, sau đó lắc đầu:

"Ta bị thương rất nặng."

Hứa Nguyên đưa tay dùng sức day day lông mày, nghi hoặc hỏi: "“Vậy tại sao ngươi lại cảm ứng được có người đang đến?”

Nhiễm Thanh Mặc coi đó là điều hiển nhiên: “Những vết thương trên cơ thể ảnh hưởng không lớn đến ý hồn."

Hứa Nguyên không nói gì nữa, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đối sách tiếp theo.

Hắn nên làm gì bây giờ?

Tiếp tục ở lại đây, đợi thủ hạ của phụ thân thân thể này đuổi tới rồi mới bắt đầu diễn trò?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK