Thời điểm bây giờ, thủ hạ của phụ thân thân thể này cũng không biết chính Nhiễm Thanh Mặc đã bắt Hứa Trường Thiên, cho nên hắn có thể đẩy vấn đề này lên đầu Cơ Thanh Nguyệt.
Nói rằng Cơ Thanh Nguyệt bắt cóc mình, là Nhiễm Thanh Mặc cứu lấy hắn, dù sao Cơ Thanh Nguyệt cũng chết, chết không đối chứng.
Nhưng vấn đề là trong Thương Nguyên chỉ miêu tả Hứa Trường Thiên là một tên hoàng khố ăn chơi, gái gú, cá cược, môn nào cũng thông, mà lại không hề miêu tả tỉ mỉ về hành vi và thói quen của y.
Nếu như bản thân bị phát hiện có điều gì đó không đúng, vậy điều chờ đợi Hứa Nguyên hắn chỉ là chết.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!
Vô số suy nghĩ phức tạp lóe lên trong đầu Hứa Nguyên.
Một lúc sau, Hứa Nguyên đột nhiên thở ra một hơi dài như cam chịu số phận của mình.
Liều mạng vậy, Hứa Nguyên liếc nhìn hắc y nữ tử đang ngồi dưới gốc cây nói: "Ngươi có thể đi được không?"
". . . " Hứa Nguyên không hiểu vì sao Hứa Nguyên lại đột ngột hỏi vậy.
"Ngươi có thể đi được không?" Hứa Nguyên lặp lại, giọng vẫn bình thản.
Nhiễm Thanh Mặc im lặng một lúc và lắc đầu.
Hứa Nguyên im lặng cúi người, nhặt Xà Tâm Liên trên mặt đất lên nhét vào trong ngực, sau đó đưa tay xuyên qua đầu gối và lưng của Nhiễm Thanh Mặc, trực tiếp bế nàng lên, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc đang nhìn mình chằm chằm.
Thân thể Nhiễm Thanh Mặc mềm mại giống như không xương, rất nhẹ, ngay cả một công tử ca đã hư thận cũng có thể dễ dàng bế lên.
". . . "
Không khí im lặng trong giây lát.
Nhiễm Thanh Mặc không hề giãy dụa, bị hắn mạnh mẽ ôm vào ngực. Nàng chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn.
Nhiễm Thanh Mặc nhìn Hứa Nguyên, nhưng Hứa Nguyên lại không nhìn nàng.
Ôm lấy Nhiễm Thanh Mặc trong lồng ngực, Hứa Nguyên một bên đi về phía Huyền Thiên nhai, một bên thấp giọng hỏi. "Nhiễm tiên sinh, ngươi có muốn chết không?"
". . . "
Nhiễm Thanh Mặc không hiểu Hứa Nguyên đang hỏi cái gì, nhưng nàng không muốn chết, nên lắc lắc đầu.
Hứa Nguyên nhìn thoáng qua và khẽ mỉm cười: "Không muốn chết là đúng rồi, chúng ta nếu tiếp tục ở lại đây, để thủ hạ của lão già kia bắt được, thì chỉ có chết sớm hay chết muộn thôi."
Trong lúc nói chuyện, Hứa Nguyên đã ôm lấy Nhiễm Thanh Mặc đi tới rìa Huyền Thiên nhai rồi.
Hàn phong thổi tung y phục của hắn, khoảng cách tới thâm uyên vạn trượng, chỉ còn là một bước.
Nhiễm Thanh Mặc hơi trầm ngâm, tựa hồ ý thức được Hứa Nguyên muốn làm gì, giọng nói có chút bối rối: "Ngươi muốn ôm lấy ta cùng nhảy xuống?"
"Nàng không dám ư?" Hứa Nguyên cười nói.
Nhiễm Thanh Mặc liếc nhìn thâm uyên đầy tiên vụ bên dưới, ánh mắt nhìn Hứa Nguyên như nhìn một tên ngốc: "Nhưng, nơi này là Huyền Thiên nhai."
Hứa Nguyên nhìn nàng một lúc rồi mỉm cười ha hả: "Thà nhảy xuống chết, cũng còn tốt hơn việc bị người của Tướng Quốc phủ tra tấn đến chết, không phải sao?"
Nhiễm Thanh Mặc nghiêm túc suy nghĩ và nói: "Ừm, ngươi nhảy đi."
Hứa Nguyên cũng không vội, mà nhìn Nhiễm Thanh Mặc vừa cười vừa nói: "Nhiễm tiên sinh, chúng ta cá cược không?"
Nhiễm Thanh Mặc không hiểu vì sao người nam nhân trước mặt này lại khác người như thế, ánh mắt lãnh đạm gật đầu nhìn hắn: "Ngươi nói đi."
Hứa Nguyên đáp: "Nếu như chúng ta có thể sống sót, ngươi thiếu ta một ân tình, phải giúp ta làm một việc."
Nhiễm Thanh Mặc lại nhìn về phía thâm uyên bên dưới: "Nhưng chúng ta sẽ không sống sót được."
"Ta nói là lỡ như còn sống." Hứa Nguyên khẽ cười nói.
Nhiễm Thanh Mặc trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi nói: “Tại sao ta phải nợ ngươi một ân tình nếu như sống sót?”
". . ." Hứa Nguyên không biết nói sao, thời khắc sinh tử đã khiến hắn không còn cố kỵ nhiều nữa.
"Nếu như có thể sống sót, nhất định là nhờ vào cái động phủ kia cứu lấy chúng ta. Ngươi cảm thấy mạng của ngươi có đủ để thiếu một ân tình của ta không?"
Nhiễm Thanh Mặc suy nghĩ một lúc, cảm thấy lời hắn nói cũng có đạo lý, liền gật đầu nói: "Được, nếu như có thể sống sót, ta thiếu ngươi một ân tình."
"Nhớ lời ngươi nói đấy nhé."
Vừa dứt lời, Hứa Nguyên không hề do dự bước ra tới trước một bước.
Hàn phong trên đỉnh núi thổi bay tấm sa che mặt của hắc y nữ tử.
Hết thảy trên thế gian này phảng phất như đều trở nên yên tĩnh.
Cảm giác không ngừng rơi xuống trong tầng mây, khiến cho ngũ quan phảng phất như mất đi.
Xung quanh Hứa Nguyên chỉ còn lại tiếng gió lạnh lẽo bên tai, và cơ thể ấm áp mềm mại của nữ tử trong lòng mình.
Hắn không biết bản thân đã rơi bao lâu.
Hứa Nguyên liếc mắt nhìn xuống, chỉ thấy Nhiễm Thanh Mặc cũng đang nhắm chặt mắt chờ chết. Đột nhiên hắn nhớ lại, phúc duyên của Nhiễm Thanh Mặc tựa hồ lên tới 93.